Chương 2
- Tiêu lão tướng quân! Thứ cho lão nô nhiều lời... - Dương công công cười nhìn Tiêu lão tướng quân.
- Nào dám! Công công mời nói – Tiêu lão tướng quân nói.
- Lão tướng quân! Tĩnh thân vương thế mà lại gả sang phủ tướng quân, đây chính là thiên đại ân sủng. Lão nô mặc dù biết ngài cùng Tiên đế lập hôn ước nhưng lại chậm chễ không thể phối đôi. Ngài xem xem, Tiêu tướng quân năm nay đã hai mươi lăm, tiểu tướng quân nhà khác cùng tuổi với ngài ấy đã có mấy hài tử rồi, ngài nói có đúng không? – Dương công công nói xong liền đưa hai tay hành lễ - Lão tướng quân đừng chế tạp gia nói nhiều...
- Đâu có. Đâu có. Tĩnh thân vương cũng tốt – Tiêu lão tướng quân cười cười, nhưng chữ "cũng" chính là thể hiện thái độ không kiêu ngạo, không tự ti.
Dương công công nét mặt thoáng run rẩy:
- Cái kia... Lão nô trước hết hồi cung, lần nữa chúc mừng Tiêu lão tướng quân.
- Được! Cung tiễn Dương công công – Tiêu lão tướng quân hướng hạ nhân nói.
Hạ nhân nhận lệnh, tiễn Dương công công ra khỏi phủ.
Tiêu phu nhân đứng bên cạnh Tiêu lão tướng quân thở dài một hơi:
- Hoàng đế khẳng định biết rõ thương thế của Chiến nhi. Nếu không làm sao có thể để Chiến nhi cùng Tĩnh thân vương kết thân chứ?
- Hoàng đế tính toán thật tốt. Tĩnh thân vương năm nay mười tám tuổi mà vẫn chưa phân hóa, phần lớn sẽ là Hòa Nguyên, nói là gả cho nhưng dù sao vẫn là người của hoàng tộc – Tiêu lão tướng quân tức giận nắm chặt thánh chỉ.
- Nhưng... cũng không có cách nào, bây giờ Chiến nhi chỉ có thể như thế. Đầu tháng sau đại hôn, hôm nay đã mười bảy rồi, chỉ còn lại ít ngày – Tiêu phu nhân thở dài một hơi - Chiến nhi thế này làm sao có thể cử hành hôn lễ đây.
- Ôi... - Tiêu lão tướng quân nhìn thánh chỉ thở dài một hơi – Ta tiến cung cùng Hoàng đế thương lượng, hôn lễ làm nhỏ một chút, vào cửa làm lướt qua là được rồi.
- Cái này... Có ủy khuất cho Tĩnh thân vương không? Dù sao cũng là thân vương – Tiêu phu nhân có chút lo lắng.
- Sẽ không – Tiêu lão tướng quân lắc đầu – Ta nhìn chiến sự ở Tây Cảnh sắp tới chắc chắn sẽ rất ác liệt. Ta sẽ lấy chuyện chiến sự liên miên, hao người tốn của làm lý do, lại nói chiến trận Tây Cảnh chắc chắn vẫn do Tiêu gia thống lĩnh, nếu thương thế của Chiến nhi bại lộ chắc chắn sẽ làm hoang mang lòng quân.
Tiêu phu nhân nghe lấy gật gật đầu:
- Hiện giờ chỉ còn biện pháp này, có điều lễ vật chúng ta vẫn phải chuẩn bị cẩn thận.
- Đó là lẽ đương nhiên, chuẩn bị y phục cho ta, ta thay y phục để vào cung diện kiến bệ hạ - Tiêu lão tướng quân hướng Tiêu phu nhân nói.
Lúc Tiêu lão tướng quân đến vừa hay Vương Nhất Bác cũng ở đó. Hoàng đế ngồi chính giữa, hai người ngồi hai bên tả hữu.
- Tiêu lão tướng quân lúc này đến là có chuyện gì? – Hoàng đế nhìn Tiêu lão tướng quân.
Tiêu lão tướng quân vốn là chỉ muốn bẩm báo một chuyện, nhưng hiện giờ lại không tiện nói ra, dù sao Tĩnh thân vương cũng đang ở đây, thật không có cách để mở miệng.
- Tiêu lão tướng quân cùng Hoàng huynh có chuyện cần thương lượng, Nhất Bác tạm thời lánh mặt là được rồi.
Vương Nhất Bác chuẩn bị đứng dậy thì lại thấy Hoàng huynh âm thầm kéo lấy tay áo của mình. Hoàng đế trợn tròn hai mặt nhìn Vương Nhất Bác, nhất thời không lên tiếng.
Tiêu lão tướng quân là thần nhưng cũng là lão sư của Hoàng đế, dù là một dạ trung thành nhưng đối với Hoàng đế luôn rất nghiêm khắc. Hoàng đế trên đời này sợ nhất hai người. Một người là Tiên đế, một người khác nữa chính là Tiêu lão tướng quân đây. Hắn sợ vạn nhất Vương Nhất Bác đi rồi, chỉ còn lại một mình, đến lúc đó Tiêu lão tướng quân nói gì đó, hắn lại không dám phản bác.
Tiêu lão tướng quân nhìn Vương Nhất Bác vừa nói tránh mặt mà vẫn mãi bất động tại chỗ, có chút nghi hoặc, nheo mắt nhìn. Đây chính là không giận tự uy, Vương Nhất Bác cảm thấy khắp người phát run, dĩ nhiên là biểu hiện ra ngoài vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ ngồi xuống, cười làm lành nói:
- Còn có một việc, vốn muốn cùng hoàng huynh thương lượng nhưng nếu Tiêu lão tướng quân cũng ở đây ta liền cùng một chỗ nói đi. Dù sao chuyện này cũng cần Tiêu lão tướng quân đồng ý mới được.
Hoàng đế trong lòng trầm xuống, Vương Nhất Bác muốn làm gì? Không phải muốn trước mặt Tiêu lão tướng quân hủy hôn đấy chứ? Ôi trời! Cứ như thế mà chơi ta?
Tiêu lão tướng quân nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng cũng là loạn tưởng. Nói cái gì? Không muốn kết thân? Không muốn gả đi? ... Nhưng ông vẫn trấn định nhìn Vương Nhất Bác, ra hiệu cho vị vương gia này nói tiếp.
Hoàng đế nhìn Vương Nhất Bác, cười một nụ cười sắc như dao. Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt:
- Vốn là ta không nên nói... - Vương Nhất Bác dừng một chút.
Hoàng đế từ tận đáy lòng âm trầm liếc mắt một cái, đã biết là không nên nói thì tốt nhất là nghẹn lại, nói cái gì mà nói!
- Hai năm gần đây chiến sự liên miên, tuy là thắng trận nhưng cũng hao người tốn của quá nhiều, đại hôn này, khẳng định hoàng huynh và Tiêu lão tướng quân đều muốn tổ chức thật long trọng, nhưng giặc Tây Cảnh bây giờ vẫn chưa dẹp yên, ta nghĩ vẫn là nên tiết kiệm một chút, không cần quá khoa trương. ... Lại nói... - Vương Nhất Bác thoáng nhìn Tiêu lão tướng quân - Thương thế của lệnh công tử cũng không phải thời gian ngắn là có thể hồi phục.
Hoàng đế trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải hủy hôn, không hủy hôn là được rồi, cái khác không quan trọng. Kỳ thật những gì Vương Nhất Bác nói không phải bản thân hắn chưa từng nghĩ qua, thế nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng. Dù sao thì hôn sự này Vương Nhất Bác chính là bị mình hố, vậy mà ngay cả đại hôn cũng không thể cho thì thực sự không có cách nào mở miệng. Nhưng bây giờ, Vương Nhất Bác tự nói ra, mình dĩ nhiên là đáp ứng.
Tiêu lão tướng quân nhìn Vương Nhất Bác, sắc mặt có hơi đổi, không ngờ Tĩnh thân vương này ngày ngày không can dự triều chính, không quản chuyện trong cung, luôn lưu lạc nhân gian du sơn ngoạn thủy mà lại có lòng dạ như vậy. Quá tốt!
- Chuyện này còn phải hỏi ý tứ của Tiêu lão tướng quân – Hoàng đế nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tiêu lão tướng quân – Không biết Tiêu lão tướng quân nghĩ thế nào?
- Tĩnh thân vương tâm lo bách tính, thần dĩ nhiên là không có dị nghị - Nào chỉ không có dị nghị, mà chính là vô cùng đồng tình, đúng ý mà mình đang thỉnh cầu.
- Nhưng như vậy thì rất ủy khuất cho Nhất Bác.
Hoàng đế nhìn Vương Nhất Bác, trên mặt là nét ưu thương không hề che giấu. Vương Nhất Bác trong lòng khẽ nhếch miệng. Ủy khuất sao? Dừng ngay! Đóng kịch cũng quá giống rồi.
- Không ủy khuất. San sẻ với hoàng huynh là bổn phận của thần đệ - Vương Nhất Bác cười nhìn Hoàng đế. Hoàng đế chỉ cảm thấy rùng mình.
- Vậy lão thần không quấy rầy bệ hạ cùng Tĩnh thân vương nói chuyện. Lão thần cáo lui – Tiêu lão tướng quân hành lễ.
Vương Nhất Bác vội vàng đứng dậy đáp lễ.
Tiêu lão tướng quân rời đi, cả Hoàng đế và Vương Nhất Bác đều thở dài nhẹ nhõm.
- Kỳ thật chuyện này vẫn là ủy khuất đệ - Hoàng đế nhìn Vương Nhất Bác, ngữ khí rất chân thành tha thiết.
- Không có chuyện gì. Thành thân thế nào cũng đều là thành thân. Đệ vốn nghĩ thoáng – Vương Nhất Bác cười cười – Không có chuyện gì đệ xin phép lui trước.
Vương Nhất Bác hành lễ rồi quay lưng đi.
Hoàng đế nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất Bác, lắc đầu.
- Bệ hạ! Nói nhiều như vậy người có khát nước không? Mới pha Bích Loa Xuân thượng hạng, người nếm thử - Dương công công bưng trà vào.
- Vẫn là trẫm có lỗi với Nhất Bác – Hoàng đế cầm chén trà, ngấp một ngụm.
- Bệ hạ sao lại nói như vậy? Làm sao lại thiệt thòi Tĩnh thân vương đây – Dương công công lấy làm kinh ngạc mà hỏi.
Hoàng đế cười khổ một cái, đem chén trà bỏ xuống bàn, cầm lấy tấu chương bên cạnh lên nhìn, nhìn một hồi lại hướng Dương công công nói:
- Dù nói là gả đi nhưng cũng không thể thua thiệt Nhất Bác. Báo quốc khố lấy ngọc khí, tơ lụa, đều phải là loại thượng hạng nhất, hỉ phục cũng nhất định phải long trọng.
- Vâng! – Dương công công lĩnh chỉ lui xuống.
...
- Chiến nhi! Mẫu thân nói con nhớ rõ chưa? – Tiêu phu nhân cầm bánh ngọt đưa cho Tiêu Chiến, cẩn thận từng li từng tí mà dặn dò.
- Ừm – Tiêu Chiến vừa ăn bánh ngọt vừa gật đầu – Ngoan ngoãn ở trong nhà chờ, không nói lời nào, không loạn động, trông thấy khăn chùm đầu đỏ vào... - Tiêu Chiến khổ não gật đầu một cái – A ừ nhấc lên xương sọ.
Tiêu phu nhân hít sâu một hơi, cầm bánh ngọt đưa cho Tiêu Chiến, xoa xoa tóc hài tử, nhẹ giọng nói:
- Không phải xương sọ! Là khăn đỏ. Nhấc là đầu... a phi... nhấc lên khăn đội đầu đỏ, chính là tân nương tử của Chiến nhi.
- Tân nương tử? Là cái gì? Ăn có ngon không? – Tiêu Chiến mở to mắt nhìn Tiêu phu nhân, vừa nhai bánh ngọt vừa nói – Cái này ăn không ngon, nhị ca ăn ngon, có thể lấy nhị ca làm tân nương tử được không? – Nói xong một mặt ngây thơ nhìn Tiêu phu nhân.
- Chiến nhi... - Tiêu phu nhân thở dài – Tân nương tử chính là... chính là thê tử của Chiến nhi.
- Thê tử? – Tiêu Chiến chậm rãi nói, nhìn Tiêu phu nhân – Thê tử so với tân nương tử thì cái nào ăn ngon hơn?
Tiêu phu nhân bất lực. Chiến nhi của ta sao lại thành thế này? Trước kia có bao giờ thích ăn đồ ăn đâu. Cớ sao bây giờ lại biến thành một hài tử đặc biệt tham ăn, thứ gì cũng cho thành đồ ăn.
- A... Thê tử có thể làm đồ ăn ngon cho Chiến nhi. Ăn rất ngon nha! – Tiêu phu nhân cười nói.
- Thật sao? – Tiêu Chiến mắt sáng rực.
- Đương nhiên – Tiêu phu nhân xoa xoa tóc Tiêu Chiến - Chúng ta lặp lại một lần nữa có được không?
- Ừm – Tiêu Chiến nhu thuận gật đầu – Chính mình ở trong nhà chờ, không nói lời nào, không loạn động, nhìn khăn chùm đầu đỏ vào thì nhấc khăn chùm đỏ, ăn đồ ngon – Tiêu Chiến nói xong còn cười toe toét, nhìn Tiêu phu nhân – Mẫu thân! Chiến nhi nói rất đúng, đúng không?
- Đúng! – Tiêu phu nhân cười đem bánh quế vừa mới được làm xong đẩy đến trước mặt Tiêu Chiến – Nếu có người tìm Chiến nhi uống rượu, Chiến nhi nói thế nào?
- A... Bị lớn (tổn thương)... Không thể uống... Tìm Uông Trác... Tầng (Thành) cùng...Lưu Hải...Nói chuyện (Khoan) – Tiêu Chiến nhai đầy miệng, hết sức vất vả nói.
- Chiến nhi của chúng ta thật giỏi – Không biết vì cái gì, Tiêu phu nhân nhìn dáng vẻ này của Tiêu Chiến bất tri bất giác nước mắt lại chảy ra.
- Mẫu thân! Người ăn đi. Đừng khóc... - Tiêu Chiến đem bánh ngọt trong tay đưa cho Tiêu phu nhân
Tiêu phu nhân ngậm đầy nước mắt, cầm lấy bánh ngọt:
- Chiến nhi là ngoan nhất!
Vương Nhất Bác bên trong vương phủ ngắm nhìn bộ giá y trước mặt.
-Nhìn xem. Đây chính là Hoàng thượng đích thân phái những tú nương tốt nhất trong cung thêu đấy, mấy người cặm cụi rất lâu mới làm xong – Chu Nghệ Hiên cười nói.
- Ờ ...- Vương Nhất Bác nhìn nhìn, sau đó thở dài một hơi.
- Làm sao vậy? Không vui? – Chu Nghê Hiên nhìn nét mặt ủ rũ của người nọ - Cho dù không vui cũng không nên thể hiện rõ ràng như thế chứ?
- Không có không vui cũng không có vui vẻ. Dù sao cũng cứ như vậy mà thành thân, còn có thể làm gì khác sao? - Vương Nhất Bác lại thở dài - Hắn vốn là Càn Nguyên ưu tú nhất, chẳng qua là bị ngã ngốc mà thôi. Chăm sóc cẩn thận một chút là được rồi. Dù sao ta tám chín phần là Hòa Nguyên, có thể thành hôn với Tiêu Chiến chính là phúc khí của ta.
Chu Nghệ Hiên thoáng nhìn qua Vương Nhất Bác, an ủi:
- Không cần tự coi nhẹ mình như vậy. Ta cảm thấy ngươi rất tốt.
- Đúng vậy! Rất tốt! – Vương Nhất Bác nói xong thì lắc lắc xúc xắc trên tay – Có chỗ nào vui dẫn ta đi đi, sau này không đi được nữa.
- Ngươi đây là hỏi đúng người – Chu Nghệ Hiên từ bên hông rút ra một cây quạt, phe phẩy – Thú vị thì cũng không tính là thú vị, chỉ là việc ngươi an bài Vấn Hàn đã làm xong, cùng đi xem chứ?
- Đi – Vương Nhất Bác vừa nghe thấy có thể ra ngoài chơi mắt liền sáng rực lên – Không đi cửa chính, Lưu thúc sẽ lại nói, chúng ta đi đường cửa sổ.
Bóng dáng hai người trộn lẫn vào đêm đen.
- Nhất Bác vậy mà lại là người thành thân sớm nhất trong số chúng ta, thật là đáng mừng – Lý Vấn Hàn nhìn hai người cười nói.
Vương Nhất Bác tùy ý sửa sang lại y phục:
- Ngươi dám nhiều lời - Ngay sau đó nhìn sang bốn phía - Xem ra đúng là một nhã tòa.
- Đúng thế! Theo yêu cầu của ngươi. Nơi này vốn chỉ dùng để đàm đạo, hạ cờ, không thể làm gì khác – Lý Vấn Hàn cười nói.
- Có gì đặc biệt sao? - Vương Nhất Bác ngồi xuống, uống một ngụm trà – Mùi vị không tệ, Long Tỉnh?
- Chỉ là Tây Hồ, Cốc Vũ, làm ra cũng không dễ dàng – Lý Vấn Hàn nói.
- Ngươi đúng là rất am hiểu những thứ này, vì thế mới dám đem chuyện này giao cho ngươi – Chu Nghệ Hiên cười nói – Ta lại không làm nổi, ngày ngày lấy chém chém giết giết làm niềm vui – Nói rồi ngấp lấy một ngụm trà.
- Nói đến đặc biệt, có một người họ Tống, tự Kế Dương, ta nhìn rất được – Lý Vấn Hàn nói.
- Ồ... - Chu Nghệ Hiên ra vẻ hứng thú.
- Sao? Ngươi biết hắn? – Vương Nhất Bác hỏi.
- Có nghe nói một chút, là một nhân tài, có thể dùng được – Chu Nghệ Hiên ngấp một ngụm trà, khách quan nói.
- Vậy thì chính là có thể dùng, chú ý đến hắn một chút – Vương Nhất Bác nói – Nếu như có thể trọng dụng, ta tiến cử cho hoàng huynh.
- Vâng! Tĩnh thân vương! – Chu Nghệ Hiên cùng Lý Vấn Hàn nhìn nhau, cùng lên tiếng.
- Càng ngày càng hiểu quy củ - Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nở nụ cười.
Ngày thành hôn đến rất nhanh, cơ hồ chỉ chớp mắt một cái liền đến.
Vương Nhất Bác cố sức mặc hỷ phục, thực sự mặc không nổi, y cầm lấy y phục nặng nề ném thẳng xuống mặt đất.
- Cái quái quỷ gì vậy chứ? Phiền chết.
- Vương gia! Cái này không thể ném, không thể ném! – Lý mama vội vàng nhặt lên, trái phải trước sau nhìn mấy lượt, còn tốt, không hỏng chỗ nào.
- Vương gia! Ta giúp người mặc, mặc vào rất đẹp – Lý mama đem hỷ phục cầm lên, ra hiệu Vương Nhất Bác mở rộng cánh tay. Vương Nhất Bác bất đắc dĩ làm theo, lại làu nhàu:
- Lý mama! Ai xuất giá cũng phải mặc đồ như vậy sao?
- Cũng không hoàn toàn, có điều bệ hạ dựa theo giá y của Khôn Trạch để làm cho người, tất nhiên sẽ rườm rà hơn một chút – Lý mama cười nói.
Vương Nhất Bác cúi đầu cười gượng, vốn đâu phải là Khôn Trạch, lại cố làm theo giá y của Khôn Trạch, châm chọc đến mức nào.
Lý mama nhìn Vương Nhất Bác tâm tình không tốt liền ý thức được rằng mình vừa nói bậy:
- Vương gia đừng nghĩ nhiều, người còn chưa phân hóa, không chừng là... - Lý mama không nói tiếp được nữa.
Tĩnh thân vương 18 tuổi còn chưa phân hóa, dân gian đã sớm đồn thổi việc rõ ràng là Hòa Nguyên nhưng Hoàng thất không tiện nói mà thôi, nếu không thì làm sao đến tuổi này vẫn chưa phân hóa, lại nói cho dù có phân hóa thì Tĩnh thân vương thân cao gần bảy thước, tính cách cao lãnh lạnh lùng, nhìn thế nào cũng không giống một Khôn Trạch.
- Bệ hạ tới. Thánh thượng muốn vì vương gia mà tự tay đội lên khăn chùm đỏ - Lưu thúc từ bên ngoài tiến vào, mặt mày hớn hở.
- Che khăn đỏ gì chứ? Bổn vương vốn dĩ là nam nhân – Vương Nhất Bác trong thanh âm ra sự tức giận.
- Trẫm cũng không nói đệ không phải là nam nhân - Hoàng đế cười đi tới.
- Hoàng huynh! – Vương Nhất Bác liền đứng dậy hành lễ.
- Miễn lễ - Hoàng đế tự tay mình đỡ Vương Nhất Bác dậy – Thế nhưng Nhất Bác lớn lên xinh đẹp như vậy, để người khác nhìn thấy không tốt.
- Hừ - Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng – Vậy thì che đi, cực khổ kim thủ của ngài.
Hoàng đế cười cười, cầm khăn chùm đỏ chùm lên:
- Được rồi! Đây chính là thành gia lập thất, sau này sẽ không còn là Nhất Bác của riêng hoàng huynh nữa rồi – Trong giọng nói lộ ra bao nhiêu sầu não.
- Xưa nay đều không phải là của riêng người – Vương Nhất Bác có chút xúc động – Xong rồi. Đi thôi!
- Ừm! Lên kiệu thôi – Hoàng đế buồn buồn.
Rõ ràng là đại hôn mà đơn sơ đến vậy. Hoàng đế nhìn kiệu hoa dần đi xa, thở dài một hơi não nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro