Chương 17
Tiêu Chiến đang ngồi trong phòng nhìn bản đồ phòng ngự, không thể không nói, bản đồ này nương tử của mình vẽ quá tuyệt vời, mọi mục tiêu đều rõ ràng, có một vài con đường eo hẹp quanh co mà cũng được đánh dấu cẩn thận. Tiêu Chiến mỉm cười nhìn người đang say ngủ trên giường.
Vương Nhất Bác lúc này đang ngủ vùi trong chăn, đôi má nhỏ bị ép vào chăn mềm, vô tình khiến má sữa nhô lên cao, khuôn miệng nhỏ nhắn chu chu, đáng yêu không tả được.
Chuyện vừa qua... Đúng là mệt mỏi cho đứa nhỏ. Nhìn đứa nhỏ mê man ngủ, tỉnh lại một chút lại mê man ngủ tiếp, Tiêu Chiến đau lòng không thôi. Vốn đã tự tay xuống bếp nấu một chút cháo cá hầm để cún con nhà mình ăn nhưng cún con nhỏ ngủ mãi chưa thấy tỉnh, Tiêu Chiến nghĩ đến lại ngượng ngùng, đưa tay sờ sờ mũi. Mình có phải quá cầm thú rồi không?
Đoán chắc đứa nhỏ phải một thời gian nữa mới có thể tỉnh, Tiêu Chiến quyết định đi đến phòng cha mẹ một chuyến, dù sao buổi chiều ầm ĩ đến vậy, muốn giấu giếm cũng không giấu được.
Sau khi thưởng thảo với Tiêu lão tướng quân, quyết định ngày mai sẽ tiến cung thương lượng với Hoàng thượng xem có nên chiêu cáo chuyện Tiêu đại tướng quân thương thế đã bình phục hay không. Bởi vì luôn lo lắng cho Vương Nhất Bác mà Tiêu Chiến chỉ nói ngắn gọn mấy câu cần nói, sau đó liền cáo lui. Lúc đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì bị mẫu thân của mình kéo tay lại.
- Mẫu thân! Con còn có việc... - Tiêu Chiến nhìn Tiêu phu nhân nói.
Tiêu phu nhân thấy hài tử khôi phục lại dáng vẻ lúc trước trong lúc nhất thời chưa thích ứng kịp. Nhi tử ngốc nghếch ngày hôm qua vẫn còn làm nũng, bán manh, lôi lôi kéo kéo ôm ấp mình vậy mà hôm nay.... Tiểu nhi tử của bà từ nhỏ đã ra vẻ ông cụ non, không nũng nịu, không đòi hỏi, không thích gần gũi, bản thân Tiêu phu nhân có muốn thân cận với con một chút cũng bị ông cụ non ấy cự tuyệt. Thời gian Tiêu Chiến hóa ngốc ngược lại rất tốt, bù đắp được khát khao được ôm ấp, chiều chuộng tiểu hài tử của bà, thế nhưng... tỉnh lại đột ngột thế này... Tiêu phu nhân có chút tổn hao tinh thần.
- Con cùng ta không thể cùng tâm sự sao? Aiiii. Khôi phục rồi cái gì cũng tốt, chỉ là lại không muốn thân cận với mẫu thân... - Tiêu phu nhân thở dài một hơi.
- Mẫu thân, người nói cái gì vậy chứ? Con là đang lo cho Nhất Bác, đệ ấy bây giờ còn đang ngủ, vạn nhất lúc tỉnh dậy không nhìn thấy con thì nhất định sẽ thương tâm – Tiêu Chiến nói xong liền nhấc chân muốn đi.
- Bây giờ còn chưa có tỉnh? – Tiêu phu nhân nhìn Tiêu Chiến, mừng rỡ hỏi – Có phải là Nhất Bác đến tình triều? Các con đã kết khế ước chưa?
- Mẫu thân – Tiêu Chiến kêu một tiếng – Người không được trực tiếp hỏi Nhất Bác những chuyện này, đệ ấy da mặt mỏng, người mà hỏi, hạnh phúc của con trai người chắc chắn sẽ bị chính tay người hủy mất.
Cún con còn chưa biết đã thực sự hết giận, thực sự tha lỗi cho mình hay chưa. Lỡ may mẫu thân vô tư hỏi han vài câu thế này, cún con dù có nhẫn nại đến đâu cũng sẽ bị mẫu thân làm cho thẹn chết.
- Mẫu thân biết, vậy nên mẫu thân mới hỏi con – Tiêu phu nhân cười gian.
- Mẫu thân, người hỏi con, không bằng người đến hỏi nhị ca con đi.
Tiêu Chiến nói xong vội vã rời đi, để lại một mình Tiêu phu nhân đứng hóa đá tại chỗ.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng đẩy cửa ra, còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy một tiếng hít thở nhè nhẹ, trong lòng căng thẳng, vội vàng đi đến bên giường. Vương Nhất Bác đang tựa người trên giường, bên hông là gối bông mềm, có vẻ cơ thể không được dễ chịu.
- Cún con tỉnh rồi, có chỗ nào không thỏa mái không? – Tiêu Chiến đến gần muốn nắm chặt tay Vương Nhất Bác nhưng lại bị né tránh, cún con nào đó quay đầu không thèm nhìn đến hắn một cái.
- Làm sao vậy? Có phải là không thoải mái không? Đều tại ta, thật xin lỗi cún con – Tiêu Chiến vuốt vuốt tóc Vương Nhất Bác – Đệ đánh ta, mắng ta đều được, đừng giấu ở trong lòng được không?
- Ngươi còn trở về làm gì? – Vương Nhất Bác nghiêng mặt kỳ quái hỏi.
Lúc mình vừa tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn tứ phía cũng không thấy người mình muốn thấy đâu, Tiêu Chiến không ở đây... Là có được rồi liền không trân quý? Là khôi phục trí nhớ rồi liền không còn coi mình là bảo bối nâng trong lòng bàn tay nữa? Rõ ràng lúc ngốc còn biết đút đồ ăn cho mình, rõ ràng...
Vương Nhất Bác càng nghĩ càng ủy khuất, càng nghĩ càng khó chịu, lại không có tiền đổ mà đỏ mũi, bất chợt hít mũi một cái, lúc đang chuẩn bị xuống giường lại thấy cửa phòng được mở ra, ngay sau đó là người mà mình mong đợi nhất chạy đến bên giường, nắm chặt tay của mình, một khắc kia, thật an tâm... Hắn ... không vứt bỏ ta.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đỏ mặt, cười cười, còn tốt, cún con không phải là không để ý mình, chỉ là đang trách mình không ở bên cạnh cún con mà thôi.
Cũng là lỗi của mình, vừa mới đánh dấu cún con, đáng lẽ phải thời thời khắc khắc ở bên cún con, không có tin nguyên của Càn Khôn an ủi, Khôn Trạch chắc chắn sẽ cảm thấy không an toàn.
- Ngươi còn cười, buồn cười như vậy sao? – Vương Nhất Bác thấy người trước mắt cười ra tiếng, càng thêm quẫn bách, dứt khoát đưa lưng về phía Tiêu Chiến, không thèm nói lời nào nữa.
Tiêu Chiến cởi giày trèo lên giường, từ phía sau ôm lấy Vương Nhất Bác, đem đứa nhỏ xoay người lại, ủ trong ngực của mình.
- Được! Là ta không đúng, là ta không nên ra ngoài, phu quân xin lỗi Nhất Bác, có được không?
- ...
Vương Nhất Bác đỏ mắt rúc sâu vào ngực Tiêu Chiến, vẫn không nói lời nào.
- Cún con, ta... - Tiêu Chiến cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác đang vùi sâu trong ngực mình – Cún con! Nhìn ta được không? Những lời này ta muốn nhìn mắt vào mắt cún con nói.
- Nói cái gì chứ?... – Vương Nhất Bác ngoài miệng cự tuyệt nhưng vẫn thành thật ngẩng đầu lên, đập vào mi mắt chính là đôi mắt thâm tình của Tiêu Chiến, ánh mắt ấy tràn đầy yêu thương... Toàn thân chấn động, bao lâu... bao lâu rồi y chưa được nhìn thấy ánh mắt như vậy? Trong đôi mắt ấy chỉ có mình y, toàn bộ chỉ có y mà thôi...
- Nói ta yêu cún con... - Tiêu Chiến ôn nhu cười cười, nhìn vành tai đỏ bừng của Vương Nhất Bác – Cún con! Ta yêu đệ mười năm, đệ tin không?
Vương Nhất Bác mở to hai mắt, mười năm? Làm sao có thể? Mười năm trước mình mới có mấy tuổi? Mới tám tuổi thôi mà, làm sao có thể?
- Cún con không tin? – Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác nhíu mày, biết người không tin, tự giễu cười cười – Đúng nha! Ngay cả bản thân ta cũng không muốn tin, thế nhưng lại là sự thật. Thật! – Tiêu Chiến vòng tay ôm chặt eo người trong lòng – Cún con! Đệ còn nhớ thời niên thiếu đệ có ôm một con chó nhỏ, ở sau núi giả trong cung có gặp một người?
Vương Nhất Bác nghĩ đến nhíu mày, nghiêng đầu dựa vào ngực Tiêu Chiến, nghĩ nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên:
- Là cái người không nói lý lẽ ấy? – Âm cuối gương lên, mang theo nghi hoặc.
- Hóa ra ta trong lòng cún con lại có hình tượng như vậy... - Tiêu Chiến bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, nụ cười này khiến Vương Nhất Bác mặt đỏ càng thêm đỏ - Đúng vậy! Chính là người không nói lý lẽ kia.
- Làm sao có thể? Ngươi cùng hắn? – Vương Nhất Bác chấn kinh, y thực sự không thể đem người trước mắt liên hệ với người thiếu niên vô lại mười năm trước trong trí nhớ được.
Cũng phải, mười năm trước Tiêu Chiến còn chưa ra chiến trường, còn chưa trải qua chém giết, còn chưa có bề ngoài anh khí như bây giờ, Tiêu Chiến mười năm trước và Tiêu Chiến mười năm sau chỉ giống nhau đúng hai thứ, đó là thích mặc đồ đen và thích cún con.
- Lúc đó ta mới mười bốn tuổi, bây giờ ta đã hai mươi tư tuổi, chắc chắn là không giống nhau, có điều còn tốt, cún con vẫn như trước đây, vô cùng xinh đẹp – Tiêu Chiến híp mắt nói.
- Không phải xinh đẹp, ta là nam tử, không thể dùng từ đó để hình dung – Vương Nhất Bác bĩu môi, bất mãn cắt ngang lời Tiêu Chiến..
- Bất kể thế nào thì trong lòng ta cún con vẫn là đẹp nhất... - Tiêu Chiến xoa xoa tóc Vương Nhất Bác – Bây giờ ta kể cho cún con một chuyện rất ngu ngốc, ta kể, không cho phép cười...
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, thanh âm ôn nhu vỗ về.
Tiêu Chiến chưa từng nghĩ ngày mình chờ đợi lại đến nhanh như vậy, hắn có thể ôm lấy cún con của mình, cùng nằm trên giường, nói cho cún con của hắn biết hắn yêu cún con nhiều bao nhiêu, loại tình yêu khắc sâu vào tận xương tủy, dung nhập vào tận huyết dịch.
- Còn nhớ có một lần vào dịp Tết, lúc ta tiến cung, vừa đúng lúc bắt gặp đệ lén lút trốn ra ngoài, ta luôn đi theo sau lưng đệ, lặng lẽ meo meo, lúc nào cũng sợ đệ phát hiện ra ta theo dõi, còn may, xem ra chăm chỉ luyện công cũng có tác dụng, đệ không có phát hiện ra...
- Kia là do ta trốn ra ngoài chơi, dẫu có phát hiện ra có người theo dõi thì cũng chỉ nghĩ đó là người của Hoàng huynh mà thôi, vì vậy mới không thèm để ý – Vương Nhất Bác vặn lấy ngón tay Tiêu Chiến, đỏ mặt phản bác.
- Vâng, vâng, vâng! Cún con nhà ta võ công cái thế, làm sao có thể không phát hiện ra ta được chứ? – Tiêu Chiến cười phụ họa.
- Sau đó thì sao? – Vương Nhất Bác giương đôi mắt đầy tò mò nhìn Tiêu Chiến.
- Sau đó... - Tiêu Chiến dừng một chút – Sau đó ta đuổi theo đệ đến phiên chợ, người cũng thật nhiều nha...
- Năm mới mà, ai cũng muốn ra đường... - Vương Nhất Bác cười nói
- Đúng vậy! Nhiều người thật, lúc ấy ta nhìn chằm chằm, sợ không theo kịp đệ... - Tiêu Chiến dựa vào vai Vương Nhất Bác – Còn may, đệ vẫn một mực ở đây, Tết năm đó với ta thật vui vẻ, bởi vì có thể một mực nhìn thấy đệ, ngày hôm đó đệ đã cười, chứ không phải là một Tĩnh thân vương luôn trầm lắng, lạnh lùng...
- Ta ... cũng không biết – Vương Nhất Bác thở dài một hơi.
- Không có việc gì, thật may, đệ bây giờ đã ở bên cạnh ta rồi – Tiêu Chiến hôn lên môi Vương Nhất Bác – Cún con, đệ biết không? Lúc đệ nhìn chiếc đèn lồng kia nở nụ cười, ta như nhìn thấy được cả dải ngân hà sáng lấp lánh trong mắt đệ, không đúng, dải ngân hà cũng không đẹp bằng đôi mắt đệ lúc ấy.
- Ngươi ... ngươi... - Vương Nhất Bác chưa từng nghe qua những lời ân ái thế này, dù là người mình yêu nói ra nhưng vẫn ngượng ngùng không thôi, mặt đỏ tía tai, lắp ba lắp bắp.
- Cún con! Từ đó trở đi, ta luôn tự nói với chính mình, ta muốn kiến công lập nghiệp, ta muốn chinh chiến sa trường, ta muốn dùng công trạng của mình để buộc cún con vào bên cạnh ta, để cún con có thể ngày ngày nở nụ cười hạnh phúc như vậy – Tiêu Chiến nhìn thật sâu vào mắt Vương Nhất Bác, đôi mắt ấy đã ướt nước, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cho người thương rồi nói tiếp – Đệ là tín niệm của ta mỗi khi rơi vào hiểm cảnh, ta một mực nghĩ, nếu như ta không trở về, đệ sẽ ra sao? Đệ ngay cả một nước mắt cũng không chảy vì ta, ta không cam tâm, ta không muốn chỉ là một người dưng trong thế giới của đệ, ta muốn trở thành người trọng yếu nhất của đệ, muốn đệ dựa vào ta, muốn đệ tự nhiên ở bên cạnh ta mà không cần mang theo sự băng lãnh ngụy trang sống qua ngày. Cún con! Tha thứ cho ta có được không? Ta không muốn gạt đệ, ta chỉ là... ta chỉ là sợ hãi...
- Sợ cái gì? – Vương Nhất Bác đỏ mắt nghẹn ngào.
Vương Nhất Bác cảm động, thật cảm động. Y vốn tưởng rằng thế giới của mình vốn là u ám, là hỏng bét, thế nhưng Tiêu Chiến lại dùng tình yêu của hắn mà mạnh mẽ xé bỏ một lỗ hổng trong thế giới u ám đó, sau đó, ánh mắt trời ấm áp từ lỗ hổng ấy lặng lẽ chiếu vào, cả thế giới của y từ đó đều là ấm áp. Hóa ra được một người yêu thương, được một người coi trọng là cảm giác này. Từ lâu y đã quên mất cảm giác đó.
- Sợ đệ đối với ta trong lòng có khúc mắc, sợ đệ không thích ta khôi phục trí nhớ, sợ đệ đối với ta xa lạ... - Trong giọng nói của Tiêu Chiến là từng tia từng tia run rẩy.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, nhìn Tiêu Chiến không có tự tin cúi đầu lại còn rất căng thẳng, buồn cười biết bao, rõ ràng là hai người yêu nhau đến vậy, vậy mà chỉ một chút đa nghi, một chút sợ hãi mà miễn cưỡng giày vò nhau lâu như vậy.
- Cún con! Nếu đệ không nguyện ý, ta có thể hướng Hoàng thượng xin chỉ... - Tiêu Chiến cúi đầu buồn cực nói.
- Xin chỉ? – Vương Nhất Bác đỏ mắt ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, có chút mơ hồ hỏi.
- Đúng vậy! Vốn đệ gả cho ta chỉ là một trò cười, bây giờ ta khỏe lại rồi, nếu đệ đã không thích ta, ta có thể xin chỉ, đệ yên tâm, mọi lỗi lầm đều do ta, ta sẽ xin đi phòng thủ biên cương, sẽ không để đệ nhìn thấy mặt ta – Tiêu Chiến trong giọng nói toàn là run rẩy, tựa như đang cật lực nhẫn lại cái gì đó, tay nắm thật chặt nhưng vẫn không thể che giấu sự run rấy.
- Ồ? – Vương Nhất Bác nhíu mày, Tiêu Chiến thấy vậy lại càng thêm khẩn trương.
Tiếp theo Vương Nhất Bác chầm chậm nhướn người về phía trước, nhắm ngay môi Tiêu Chiến hôn lên. Tiêu Chiến thoáng chút kinh ngạc, sau khi kịp phản ứng thì ngay lập tức làm sâu hơn nụ hơn ấy.
Nụ hôn kết thúc, Vương Nhất Bác dựa vào người Tiêu Chiến, lười biếng nói:
- Xin chỉ thì không cần, bởi vì ta cũng thích Chiến ca, rất thích. Mặc kệ là ngươi bây giờ hay ngươi ngốc nghếch vô cùng ngày trước, ta đều thích... - Vương Nhất Bác có chút khẩn trương, nắm chặt y phục Tiêu Chiến - Tiêu Chiến! Ngươi không thể gạt ta, được không? Ngươi không thể rời xa ta, cũng không được phép vứt bỏ ta, được không?
Liên tiếp nhiều câu hỏi "được không?", hỏi đến Tiêu Chiến đau lòng. Lừa gạt? Rời xa? Vứt bỏ?... Đây đều là thế giới của cún con, đây đều là những thứ cún con phải trải qua, mỗi lời phảng phất tựa như một cây đao, hung hăng khoét lấy trái tim Tiêu Chiến.
- Cún con! Cún con biết không? Ta hối hận... - Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói.
- Hả? – Vương Nhất Bác không hiểu.
- Ta hối hận, ta vì sao lại không đến bên cạnh đệ sớm hơn một chút, ta vì sao lại để đệ một mình trải qua thế giới xấu xa như thế? Ta luôn nghĩ đợi đến khi mình cường đại hơn, cường đại hơn nữa, chỉ khi ta thật cường đại mới có thể bảo vệ đệ cẩn thận. Bây giờ ta phát hiện, ta sai rồi, ta lẽ ra nên một mực buộc đệ bên cạnh mình, cùng đệ, chậm rãi trưởng thành, chậm rãi cường đại. Cuộc đời cún con bảo bảo của ta toàn vị đắng...
Nương theo Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không nhịn được nữa, ôm chặt lấy eo Tiêu Chiến mà nghẹn ngào khóc lên...
Y nhớ thật rõ lúc mình còn nhỏ, phụ hoàng, mẫu hậu luôn vây quanh mình, khi đó mẫu hậu luôn tự tay làm cho y những món ăn ngon nhất, phụ hoàng luôn đem y giơ lên thật cao, ca ca cũng chăm chú dạy y học chữ. Khi đó y nhớ bản thân thật vui vẻ, thật rất vui vẻ. Biến cố xảy ra lúc y được năm tuổi, lúc đó tiểu hoàng tử muốn ăn mì, mẫu hậu dịu dàng bưng mì đút cho tiểu hoàng tử ăn, thế nhưng tiểu hoàng tử sợ nóng, mẫu hậu bèn nếm thử một miếng xem mì có thật nóng hay không. Không ai có thể ngờ đến, trong bát mì ấy lại có kịch độc. Tiểu hoàng tử lúc ấy ngơ ngác đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn thấy mẫu hậu thất khiếu chảy máu, ngây ngốc nghe thấy phụ hoàng bi thiết kêu la, ngây ngốc lĩnh trọn một bạt tai của phụ hoàng, phụ hoàng chất vấn y, vì cái gì lại không ngoan một chút? Vì cái gì mà lại để mẫu hậu phải nếm? Vì cái gì mà người chết không phải là y?
Từ lúc đó, tiểu hoàng tử biết mình bị vứt bỏ, y không còn nghe thấy những tiếng nói cười ngày xưa. Sáu tuổi, vẻn vẹn sáu tuổi, y liền được phụ hoàng lập làm thân vương. Khi đó tiểu vương gia thậm chí còn có chút cao hứng, y cảm thấy phụ hoàng vẫn còn nhớ đến mình, vẫn còn yêu thương mình. Thế nhưng, y chậm rãi hiểu được, cây to đón gió lớn, y chỉ là một thân cây che gió chắn mưa cho ca ca của mình mà thôi...
Sau đó tiểu vương gia liền nhận mệnh, y tự biết muốn sống tiếp thì phải phụ thuộc vào ca ca mình, cho nên ca ca có làm bao nhiêu chuyện quá giới hạn y cũng cam tâm đứng ra nhận lấy, một lần rồi lại một lần, vì những chuyện chính mình chưa từng làm mà phải nhận lấy quân trượng, mà bị nhốt vào phòng tối, tối đến như vậy... tối đến chính mình cũng không nhìn thấy tay của mình, thế nhưng không còn cách nào khác, y nhất định phải chịu đựng...
Sau đó, ở sau điện của mình, tiểu vương gia nhặt được một chú cún nhỏ đang bị thương, tiểu vương gia thấy chó nhỏ kia thật giống mình, y đem nó ôm trở về, lại giúp nó băng bó kỹ vết thương, y nhớ kỹ khi đó y đã nói:
- Sau này chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau nhé!
Tận đến khi phụ hoàng băng hà, tiểu vương gia cũng không được nhìn mặt người lần cuối, hoặc là, phụ hoàng không muốn nhìn thấy mặt y...
Một người trọng yếu nhất rời y đi, một người trọng yếu khác vứt bỏ y, y một mực nguyện ý sống trong thiện ý lừa gạt của ca ca mình...
Nhiều năm như vậy ủy khuất, nhiều năm như vậy bi thương, nhiều năm như vậy cẩn trọng từng li từng tí, giờ đây dường như tìm được nơi phát tiết, nước mắt từng dòng lại từng dòng chảy xuống, thậm chí Tiêu Chiến cảm thấy ngực áo của mình đều ướt đẫm.
Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác, lúc chuẩn bị nói gì đó lại nghe thấy một âm thanh thút thít nho nhỏ:
- Không muộn... Chỉ cần ngươi có thể đến, lúc nào cũng không muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro