Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 R18

- Ngày mai Hoàng Thượng triệu ta vào cung, Chiến ca ngoan ngoãn ở nhà, nếu nhàm chán có thể tìm nhị ca chơi – Vương Nhất Bác vừa nói vừa bóc quýt đưa cho Tiêu Chiến đang ngồi xem sách bên cạnh.

- Hừ - Tiêu Chiến lắc đầu một cái, không để ý đến Vương Nhất Bác cũng không thèm lấy quả quýt Vương Nhất Bác đưa cho.

   Vương Nhất Bác câu môi cười, y biết mỗi lần y tiến cung Tiêu Chiến sẽ ầm ĩ một chút, đơn giản là không thể để Tiêu Chiến đi cùng được.

   Sở dĩ không thể để Tiêu Chiến tiến cung cùng là do Vương Nhất Bác thấy ca ca của mình làm hoàng đế cũng không tệ, không muốn ca ca mình sớm băng hà. Mỗi lần y dẫn Tiêu Chiến tiến cung, hoàng huynh của y luôn muốn nói gì cũng không dám nói, rồi mỗi lần nhìn bộ dạng Tiêu Chiến chăm chú ăn bánh hai mắt của Hoàng đế đều trừng lên, vừa to vừa tròn, chính là biểu cảm bị dọa đến kinh hoàng.

   Vì không để ca ca mình bị hù chết, Vương Nhất Bác quyết định không đem theo Tiêu Chiến tiến cung nữa.

   Mà mỗi lần như thế Tiêu Chiến đều ầm ĩ không thôi.

- Bánh mứt táo trong cung rất ngon. Chiến ca ở nhà ngoan ta liền mang về một chút cho Chiến ca, được không? – Vương Nhất Bác đưa tay muốn vuốt tóc Tiêu Chiến lại bị Tiêu Chiến né tránh.

- Vậy tại sao ta lại không thể tiến cung cùng nương tử ăn?

   Tiêu Chiến ủy ủy khuất khuất kéo y phục Vương Nhất Bác, mắt trừng lên thật to, giống như chỉ cần chớp mắt một cái là nước mắt lập tức sẽ rơi xuống.

- Cái này... - Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt vô tội của Tiêu Chiến, trong lòng ngưng lại.

   Trong lòng người nhỏ hơn giống như đang nói: Mang theo hắn đi cùng đi, đáng thương biết bao...

  Trong lòng người nhỏ hơn lại nói: Mang theo hắn, ca ca lại không được tự nhiên, hơn nữa lần này còn có chuyện cần thương lượng.

   Vương Nhất Bác khó xử nhìn Tiêu Chiến, thở dài một hơi.

- Như vậy không tốt, ngày mai ta trở về liền dẫn Chiến ca ra ngoài chơi, có được không? – Vương Nhất Bác mềm giọng dỗ dành.

- Vậy ta muốn ăn mứt quả, còn muốn ăn bánh quế, còn có canh chua cay của Hương Mãn lâu.

   Tiêu Chiến nhớ đến bộ dáng nũng nịu ngày xưa, bĩu môi, giơ tay lên nghiêm túc đếm lấy, giả bộ như đang vô cùng ủy khuất, vô cùng nhiều món muốn ăn.

- Được! Chiến ca muốn ăn đều mua về cho Chiến ca, có được không? – Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cười nói.

- A! Đúng rồi! Còn muốn uống canh củ sen hầm xương – Tiêu Chiến giống như là nghĩ đến gì đó, nhanh chóng bổ sung.

- Ồ? Chiến ca gần đây rất thích uống canh nha!

   Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nghi hoặc, đúng vậy, mấy tháng trước, Tiêu Chiến không bao giờ muốn uống canh, thế nhưng gần đây luôn nói như vậy, cơ hồ mỗi ngày Tiêu Chiến đều muốn uống canh trước khi ăn cơm, dần dà Vương Nhất Bác liền có chút nghi ngờ.

- Ta nghe mẫu thân nói với phụ thân, uống canh rất tốt cho thân thể, Chiến Chiến muốn thân thể nương tử tốt – Tiêu Chiến cười ngọt ngào nhìn Vương Nhất Bác, đúng vậy, cún con cần phải bồi bổ thật tốt, trước kia mình ngốc nên toàn để cún con chăm sóc mình, bây giờ mình muốn chiếu cố cún con thật tốt.

- Chiến ca... - Vương Nhất Bác lộ vẻ xúc động, trong lòng đều là ấm áp.

- Nương tử! Chiến Chiến có phải là đặc biệt tốt không? – Tiêu Chiến hai mắt tròn vo hỏi.

- Đúng vậy! Chiến ca tốt nhất! – Vương Nhất Bác gật gật đầu, lần đầu tiên chủ động dựa vào vai Tiêu Chiến – Chiến ca! Ta yêu ngươi, rất yêu.

   Thân thể Tiêu Chiến trong nháy mắt cứng đờ.

   Chỉ là từ lúc Tiêu Chiến khôi phục thần trí đến nay, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nói yêu hắn, đây là câu nói hắn chờ đợi đã mười năm, một câu "ta yêu ngươi", có trời mới biết hắn có bao nhiêu xúc động, xúc động đến không thể thở nổi, hắn thật muốn gắt gao ôm lấy cún con, nói cho cún con, ta cũng rất yêu ngươi, yêu thật nhiều năm, thậm chí đem việc yêu ngươi biến thành bản năng, hòa tan vào máu thịt, quan trọng như việc hít thở mỗi thời mỗi khắc vậy.

- Nương tử! Chiến Chiến cũng yêu ngươi – Tiêu Chiến tận lực khống chế chất giọng khàn khàn của mình, giả thành âm thanh sáng sủa như ngày xưa.

   Còn tốt Vương Nhất Bác còn đang đắm chìm trong ấm áp nên không phát hiện ra những thứ khác thường của Tiêu Chiến

   Buổi chiều, Tiêu Chiến lấy cớ muốn đi tìm nhị ca để mượn sách hình người nhỏ đọc, Vương Nhất Bác cũng không quản nhiều, nói một tiếng đi sớm về sớm rồi liền để Tiêu Chiến đi.

   Ngay sau khi Tiêu Chiến rời đi, toàn bộ căn phòng đều vắng lặng, Vương Nhất Bác cầm lấy kiếm của mình đi về phía hoa viên, còn chưa đến nơi đã thấy Di Hoa một mình đứng trong hoa viên, tỉ mỉ ngắm nghía một đóa hoa, lông mày nhíu chặt, không biết suy nghĩ cái gì.

- Làm sao vậy? Có phải thấy nơi này không thú vị như Di Hoa Cung của ngươi không? – Vương Nhất Bác cũng thấy vô vị, chủ động tiến lên bắt chuyện.

   Di Hoa nhàn nhạt nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, lắc đầu:

- Chợ búa phồn hoa, so với Di Hoa Cung náo nhiệt hơn nhiều.

- Gần đây thấy tâm tình của ngươi không tốt, là muốn trở về? – Vương Nhất Bác một lần nữa hỏi.

- Không có – Di Hoa nói xong thở dài.

   Vương Nhất Bác thoáng kinh ngạc, Di Hoa lại thở dài? Di Hoa công tử trong truyền thuyết lạnh như băng, cơ hồ không bao giờ có biểu cảm, vậy mà lại thở dài? Điều này thực sự khiến Vương Nhất Bác hiếu kỳ.

- Cuộc sống nơi đây để ngươi cảm thấy không thoải mái sao? – Vương Nhất Bác không hiểu hỏi.

- Cũng tốt, mà cũng không tốt – Di Hoa nhàn nhạt trả lời.

   Nói xong lại nhìn cảnh sắc trong vườn, thế nhưng Vương Nhất Bác thấy được bao nhiêu muộn phiền từ nét mặt của y.

- Ngươi đang lo lắng cho Di Hoa Cung?

   Nghe thấy Vương Nhất Bác đặt câu hỏi, Di Hoa lại lắc đầu, Di Hoa Cung dĩ nhiên là không cần lo lắng, mỗi ngày đều có bồ câu đưa tin, y có mặt tại Di Hoa Cung hay không cũng sẽ đều nắm rõ sự tình phát sinh mỗi ngày, để y tâm phiền không phải là Di Hoa Cung, lại cũng không phải do Tiêu phủ vô vị.

   Vô vị sao? Làm sao có thể, cơ hồ mỗi ngày Bắc Đường Mặc Nhiễm đều sẽ đưa y đi một nơi mới mẻ, nói quyển sách kia y chưa từng xem qua liền sẽ cẩn thận tỉ mỉ kể cho y nghe, chỉ là hắn sẽ lừa gạt mà nói thêm mấy câu mà thôi.

   Thế nhưng là...

   Vốn dĩ mọi việc với Bắc Đường Mặc Nhiễm không nên phát sinh, rõ ràng hai người cách biệt, vậy mà chỉ vì một lần tự xen vào việc của người khác mà rước lấy thị phi, rồi gặp Bắc Đường Mặc Nhiễm. Di Hoa lại không chán ghét phát sinh quan hệ với Bắc Đường Mặc Nhiễm, y thậm chí có chút hi vọng...

   Di Hoa nghĩ đến rồi lại thở dài một hơi.

   Chuyện này khiến Vương Nhất Bác càng không tìm thấy đầu mối, muốn đi hỏi nhưng Di Hoa lại không muốn nói nhưng nếu không hỏi, chính mình lại hiếu kỳ chết, aiiii...

- Ngươi nếu thấy nói chuyện nhàm chán thì chúng ta so tài một chút? – Vương Nhất Bác đề nghị.

   Di Hoa thoáng nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt tràn đầy không muốn.

- Tới đi mà, ngươi vô vị, ta cũng nhàm chán, cứ đứng ở đây thế này thì càng không thú vị - Vương Nhất Bác lại nói.

- Ta không có bội kiếm, hơn nữa vương gia chẳng lẽ không vì chuyện Tây Cảnh gần đây mà sầu muộn sao? – Di Hoa hỏi, gần đây trên người lười biếng, nghĩ đến so kiếm đã thấy vô cùng mệt mỏi.

- Ồ? Di Hoa công tử cũng bận tâm đến chuyện này? – Vương Nhất Bác hứng thú hỏi.

- Không có, chỉ là gần đây nghe Bắc Đường Mặc Nhiễm nhắc vài câu – Di Hoa lắc đầu phủ nhận.

- Phải không? – Vương Nhất Bác cười cười – Không còn sớm, nếu Di Hoa công tử không muốn so kiếm vậy ta liền đi trước, nếu không Chiến ca sẽ lo lắng.

- Ngũ công tử? A – Di Hoa nở nụ cười – Ngũ công tử gần đây ngược lại lại không thích chơi ầm ĩ như trước kia.

- ...

   Vương Nhất Bác vốn định nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt của Di Hoa lại cảm thấy không thích hợp, vội vã bái biệt hướng phía căn phòng đi tới.

   Vừa về đến phòng đã thấy Tiêu Chiến dựa vào giường say sưa xem sách người nhỏ, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch vô cùng kia Vương Nhất Bác bất giác nở nụ cười: Chỗ nào không giống trước kia? Không phải là giống nhau sao?

- Lấy được sách người nhỏ rồi? – Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến.

- Tay nương tử thật lạnh – Tiêu Chiến vừa sờ đến tay Vương Nhất Bác liền nhíu mày, tay tại sao lại lạnh như vậy? Xem ra là mới ra ngoài gió lạnh.

   Vương Nhất Bác vừa nghe thấy liền vội vàng muốn thu tay lại, thế nhưng Tiêu Chiến đã đem tay nắm thật chặt:

- Tay ta ấm áp, cho nương tử ấm áp.

   Vương Nhất Bác vành tai đỏ lên, tựa vào người Tiêu Chiến, tay bị Tiêu Chiến nắm thật chặt.

...

- Được rồi! Ta đi một lúc liền trở về, ngươi phải ở nhà thật ngoan, biết chưa? – Vương Nhất Bác khoác thêm áo choàng, bước lên ngựa, lại không yên lòng dặn dò thêm lần nữa.

- Biết! Chiến Chiến sẽ ngoan ngoãn, nương tử sớm trở về nhà, trở về nhớ đừng quên mang đồ ăn ngon cho Chiến Chiến - Tiêu Chiến kỳ quái nói, còn giả bộ không nỡ để Vương Nhất Bác đi.

- Được! Nhất định sẽ mang về - Vương Nhất Bác cười nói.

   Tiêu Chiến đứng tại chỗ nhìn, thẳng đến khi không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đâu nữa mới đưa tay lau mồ hôi trên mặt, có trời mới biết, Tiêu đại tướng quân luôn luôn nghiêm túc đối xử với mọi người vì giữ tâm nương tử mà một mực phải ngu. Giả ngu cũng không dễ dàng gì, trời đang rất lạnh, cứ thế vì giả bộ mà toàn thân đều là mồ hôi..

   Nếu để cho tướng lĩnh nhìn thấy bộ dạng này của mình, còn thế nào lập uy được nữa.

   Tiêu Chiến nghĩ nghĩ rồi hướng phòng Bắc Đường Mặc Nhiễm đi tới. Kỳ thật hôm qua tìm Bắc Đường Mặc Nhiễm là vì muốn thông qua Bắc Đường Mặc Nhiễm để hẹn Uông Trác Thành và Lưu Hải Khoan họp mặt, thương thảo tác chiến Tây Cảnh.

- Xuy~ - Ngựa đang chạy như bay bỗng đột ngột dừng lại, thị vệ vội vàng tiến lên hỏi:

- Vương gia! Xảy ra chuyện gì sao?

- Ta quên cầm bản đồ phòng ngự, cái này rất trọng yếu, ta trở về lấy, các ngươi ở ngoài hoàng cung đợi ta là được rồi.

   Vương Nhất Bác nói xong ngay lập tức thúc ngựa quay đầu, nâng lên roi ngựa hướng phía Tiêu phủ chạy như bay.

- Ngươi xem như giỏi, nhưng lại chưa chắc đã tốt, thật là có thể giấu được? – Lưu Hải Khoan hướng Tiêu Chiến nói.

- Chuyện này trước hết đừng rêu rao, ta té ngựa khẳng định không phải ngoài ý muốn, sau này chắc chắn sẽ có kẻ lộ ra sơ hở - Tiêu Chiến hạ giọng.

- Đúng vậy. Lúc đó chúng ta đã kiểm tra qua ngựa nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường – Uông Trác Thành cũng lên tiếng.

- Có lẽ không phải ngoại thương – Bắc Đường Mặc Nhiễm nói.

- Đúng thế - Tiêu Chiến gật gật đầu – Chuyện này tốt nhất vẫn là tỉ mỉ tra xét, nếu không có thể bắt đầu tra từ trên thân thể người.

- Ngựa của ngươi trước sau đều do người chuyên trách nuôi nấng, tìm hắn cũng không khó, chuyện này giao cho ta là được rồi - Uông Trác Thành nhìn Tiêu Chiến nói.

   Tiêu Chiến gật gật đầu:

- Chuyện này nhất định phải âm thầm diều tra, không nên đánh rắn động cỏ.

- Được.

- Bây giờ nói đến tình hình Tây Cảnh – Tiêu Chiến ra hiệu Lưu Hải Khoan mở ra địa đồ.

- Lần này đệ không định ra trận? – Bắc Đường Mặc Nhiễm hỏi Tiêu Chiến.

- Cuộc chiến này khẳng định là phải đánh, thế nhưng trước mắt xem ra chưa đánh được, đệ không nhất thiết phải ra trận lần này – Tiêu Chiến nhìn địa đồ - Nguyệt Quốc phía Tây một mực nhìn chằm chằm miếng thịt béo Tây Cảnh, nhiều lần xâm phạm, một khi đã xuất binh, nhất định phải đánh cho bọn chúng cúi đầu xưng thần.

   Bắc Đường Mặc Nhiễm cười cười:

- Trà sắp hết, ta đi gọi người thêm nước.

   Lúc chuẩn bị đứng dậy lại nghe một tiếng động vang dội ngoài cửa.

   Tiêu Chiến chợt giật mình.

   Bắc Đường Mặc Nhiễm đẩy cửa sổ ra, đập vào mi mắt là thân ảnh của Vương Nhất Bác, trong mắt là ngỡ ngàng cùng kinh hỉ, lại đâu đó có cả sự tức giận, cả vành mắt đều đỏ.

- A, quấy rầy các ngươi, ta đi trước.

   Vương Nhất Bác nắm chặt bản đồ trong tay, bước đi không quay đầu lại.

   Vừa quay đầu nước mắt kìm nén liền rơi xuống, hẳn là cao hứng, Tiêu Chiến hồi phục, lại là Tiêu đại tướng quân của vương triều Vương thị, khí phách, thật tốt, mình khóc cái gì chứ? Chẳng phải chỉ là bị coi như đồ đần để đùa giỡn một hồi thôi sao?

   Vương Nhất Bác nghĩ như vậy liền hít mũi một cái, hung hăng lấy tay lau sạch nước mắt, cả gương mặt đều bị lau đỏ ửng.

- Nhất Bác! Nhất Bác! Đệ đi chậm một chút.

   Trong nháy mắt Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn thấy Vương Nhất Bác sợi dây cung trong đầu bị chặt đứt, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ dùng cách này để thông báo với Vương Nhất Bác, như vậy quá đột ngột.

   Lúc thấy Vương Nhất Bác quay lưng bỏ đi, Tiêu Chiến lập tức đứng dậy đuổi theo. Vương Nhất Bác không nghe Tiêu Chiến, bước chân ngày càng nhanh hơn. Tiêu Chiến dốc hết sức chạy, cuối cùng cũng đuổi kịp, ôm lấy cún con của mình từ đằng sau:

- Nương tử ...

- Ngươi đừng có gọi ta như vậy – Vương Nhất Bác quyết tâm đẩy Tiêu Chiến ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn – Ngươi cảm thấy chơi rất vui, đúng không?

- Không phải! Nhất Bác! Nghe ta nói...

- Ta không muốn nghe, Tiêu Chiến, ngươi tại sao có thể như thế chứ? - Vương Nhất Bác nghẹn ngào – Ngươi có phải đã hồi phục từ lâu rồi đúng không? Ngươi vì cái gì lại không nói chứ?

- Ta ... Nương tử, Nhất Bác... - Tiêu Chiến thực sự không biết nên nói cái gì cho phải, xác thực chính mình đã lừa gạt cún con, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích từ đâu.

- Tiêu Chiến! Ngươi có phải hay không cảm thấy đùa giỡn ta đặc biệt vui? Ngươi có phải hay không đã sớm nhớ lại nhưng vẫn muốn gạt ta? Ngươi có phải hay không cảm thấy ngày nào đó ngươi chơi chán rồi sẽ nói mình hồi phục và đẩy ta ra? – Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến trầm mặc, tức giận lớn tiếng chất vấn.

- Làm sao có thể, Nhất Bác, ta làm sao có thể đẩy đệ ra – Tiêu Chiến muốn tiến đến ôm chặt Vương Nhất Bác nhưng Vương Nhất Bác lại lui về phía sau.

- Thiệt thòi ta như thế chăm sóc ngươi, ngươi lại âm thầm cười nhạo ta – Vương Nhất Bác cười khổ một tiếng, hóa ra cũng chỉ là một tên lừa đảo, đều gạt ta, không người nào nguyện ý dùng chân tâm đối đãi ta...

   Vương Nhất Bác nghĩ đi nghĩ lại rồi lại ngồi sụp xuống, gắt gao ôm lấy chính mình. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác mất khống chế, cẩn thận từng li từng tí phòng xuất ra tin nguyên của mình, hắn đã đánh dấu tạm thời Vương Nhất Bác, tin nguyên của hắn có thể vỗ về tâm tình của Vương Nhất Bác.

   Nhưng Tiêu Chiến không nghĩ tới, vốn dĩ tâm tình Vương Nhất Bác đã mất khống chế, tin nguyên của hắn lại có chút không khống chế nổi, hỗn độn trong mùi chiến hỏa nhàn nhạt hai người lập tức ngửi thấy hương vị trong lành của đại ngàn. Vương Nhất Bác thân thể co ro, gương mặt ẩn nhẫn đỏ bừng, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.

   Tiêu Chiến ngửi thấy tin nguyên của Vương Nhất Bác cũng bắt đầu mất khống chế, đến bên cạnh Vương Nhất Bác ôm lấy người bế lên.

- Ngươi ... Đừng động vào ta... - Vương Nhất Bác dùng toàn bộ sức lực đẩy Tiêu Chiến ra nhưng đối với Tiêu Chiến thì không khác gì mèo con cào loạn.

- Đệ phát tình – Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đi về phòng riêng của hai người.

- Ngươi buông ra...Ta... Ta còn phải... tiến cung.

   Vương Nhất Bác một câu nói cũng đứt quãng vài lần, nhiệt độ trong cơ thể một mực lên cao, cảnh tượng trước mắt bắt đầu mơ hồ.

- Yên tâm... Giao cho ta là được rồi – Tiêu Chiến nói rồi đá văng cửa phòng, đem Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt lên giường – Ngoan! Đừng sợ! Ta sẽ nhẹ nhàng...

- Ngươi...

   Vương Nhất Bác đưa đôi mắt ửng hồng trừng trừng nhìn Tiêu Chiến, rõ ràng là ánh mắt kháng cự nhưng trong mắt Tiêu Chiến lại thay đổi, tựa như ham muốn hắn tiến vào, trời xui quỷ khiến Tiêu Chiến lại cúi người, hôn lên khóe mắt của Vương Nhất Bác:

- Nhất Bác! Mặc kệ đệ có tin hay không, ta thật yêu đệ, rất yêu đệ, ta yêu đệ mười năm, đem tình yêu này dung nhập vào xương tủy, van cầu đệ... đừng chối bỏ ta...

   Vương Nhất Bác trong sương mù nghe lấy lời Tiêu Chiến nói, hai mắt mở to, cái gì? Mười năm? Hắn yêu ta? Là thật sao?

- Nhất Bác! Nếu như đệ không nguyện ý, ta đi lấy Thanh Tâm hoàn cho đệ.

   Tiêu Chiến đắng chát cười một tiếng, đứng dậy xoay người chuẩn bị đi lấy Thanh Tâm hoàn, lúc xoay người liền bị Vương Nhất Bác trong nháy mắt kéo lại y phục. Vương Nhất Bác quay đầu lại, gương mặt đỏ thấu:

- Ngươi... Ngươi chính là khi dễ ta so với ngươi nhỏ... - Nói xong lại ủy khuất rơi nước mắt.

- Không phải, làm sao có thể khi dễ Nhất Bác - Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác khóc liền vội vàng ôm lấy người giải thích.

- Ngươi người ca ca này, ỷ vào lớn hơn ta sáu tuổi, ngày ngày khi dễ ta... - Vương Nhất Bác dựa vào lòng Tiêu Chiến nức nở.

- Nào có,làm sao có thể ... - Lời còn chưa dứt đã bị một đôi môi hôn lên.

   Nụ hôn kết thúc, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến:

- Muốn... Muốn ngươi...

   Dây cung trong đầu Tiêu Chiến đứt phựt...

   Đem chăn đệm gối bên hông Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đem một ngón tay xâm nhập hậu huyệt ướt sũng của người trong lòng, Vương Nhất Bác nằm trên giường, mặt đỏ đến muốn nhỏ máu.

- Đau không? – Một ngón tay ra vào không có trở ngại nhưng thấy Vương Nhất Bác vẫn nhắm nghiền mắt không nói chuyện, Tiêu Chiến sợ hãi cún con của mình khó chịu đành lên tiếng hỏi.

   Vương Nhất Bác đỏ mặt lắc đầu, vừa rồi dày vò đến mức hậu huyệt của mình đã sớm mềm như một vũng nước, vậy mà đồ đần kia lại muốn đi lấy Thanh Tâm hoàn, đến cùng có phải là Càn Nguyên không vậy?

   Tiêu Chiến cười cười, lại đem một ngón tay nữa đi vào, tại hậu đình gập hai ngón tay lên một cái, thân thể Vương Nhất Bác vô thức run lên, một tiếng rên rỉ nức nở không khống chế thốt ra.

- Thoải mái sao? – Tiêu Chiến đè trên người Vương Nhất Bác, ở bên tai cọ cọ.

- Ngươi... Ngươi nhanh lên một chút – Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến.

   Tiêu Chiến chậm rãi hôn lên khóe mi run run vì khẩn trương của người dưới thân:

- Bảo bảo! Bảo bảo biết không, bảo bảo vừa trừng mắt một cái, tiểu huynh đệ của ta lại lớn thêm một vòng...

   Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói, theo bản năng liếc nhìn Tiểu Tiêu Chiến hùng dũng phía dưới, nuốt nước miếng một cái, trước kia y chỉ nhìn thoáng qua một lần, tự mình biết là rất lớn, thế nhưng... bây giờ tận mắt chứng kiến tường tận không khỏi hít sâu một hơi. Sẽ không bị nứt vỡ chứ?

- Ngoan... -Tiêu Chiến phóng thích tin nguyên an ủi Vương Nhất Bác, lại đem một ngón tay nữa tiến vào, ba ngón tay cùng luận động, Vương Nhất Bác không nhịn được nữa, kêu lên:

- A ... a... Ưm... Còn muốn... Nhanh...

   Trước kia đều là tự mình thẳng ngồi lên, chưa từng trải qua bước khởi động sung sướng thế này, Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân như muốn chết chìm trong thứ khoái cảm điên rồ này.

- Phải không? Muốn nhanh sao?

   Tiêu Chiến cười cười, đột ngột rút ngón tay ra thay thế bằng ngọc hành thô to của mình. Vương Nhất Bác run rẩy, toàn thân co rút, phía trước không nhịn được, tại khoái cảm cực lớn trước mặt tước vũ khí đầu hàng.

- A... Ưm... Không được ... Đừng động...

   Vương Nhất Bác rủ xuống giường, muốn hòa hoãn một hồi nhưng Tiêu Chiến lại lập tức đưa một tay vòng lấy eo , một tay khác sờ đến hạt đậu đỏ trước ngực nương tử, xoa nắn trêu đùa,  Vương Nhất Bác mới tiết ra một lần, toàn thân đều phi thường mẫn cảm, làm sao có thể chịu đựng loại đùa cợt này, hậu huyệt gắt gao co rút, cơ thể không ngừng run rẩy.

   Tiêu Chiến quấn chặt eo Vương Nhất Bác, mãnh liệt trừu động, thanh âm bạch bạch vang vọng khắp phòng. Vương Nhất Bác nắm chặt ga giường phối hợp với người phía trên:

- Ừm a... Thật nhanh... Chậm một chút... Đừng.

- Chậm một chút đừng? Bảo bảo vậy là thích nhanh hơn sao? – Tiêu Chiến cười ôm lấy Vương Nhất Bác, để cún con ngồi trên đùi mình, người nào đó vẫn đang mê mang, một giây sau trong nháy mắt thanh tỉnh:

- Ơ ơ... A a a... Quá sâu – Trong nháy mắt tiếp theo, Vương Nhất Bác mất đi âm thanh, thân thể run lên một cái.

- Có phải rất thoải mái không? Ta muốn động nha! – Tiêu Chiến nói rồi vịn lấy eo Vương Nhất Bác mà đưa đẩy. Vương Nhất Bác ôm lấy cổ Tiêu Chiến dùng sức lắc đầu, quá điên cuồng, không được, sẽ hỏng...

- Thoải mái không? – Tiêu Chiến liếm láp cần cổ trắng ngần của nương tử nhà mình.

- Ừm a ... Ừ không.... Thoải mái... A...

- Không thoải mái? Vậy lại đến một cái thoải mái, ôm chặt cổ ta – Tiêu Chiến ôm chặt eo Vương Nhất Bác, đứng lên, đi đến bờ tường bên cạnh.

   Theo từng bước chân của Tiêu Chiến, ngọc hành trong hậu huyệt không ngừng luận động, lúc sâu lúc nông như muốn đem Vương Nhất Bác bức điên. Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác đặt bên tường, chậm rãi rút ngọc hành của mình ra, lại hung hăng từ phía sau tiến vào

- A a a ... Đừng ... Ưm . . . a ...a ...

   Mặt tường lạnh buốt kích thích hai hạt đậu nhỏ trước ngực, đằng sau lại bị người điên cuồng tấn công, Vương Nhất Bác một lần nữa bị đánh bại, tiết ra.

- Ngoan! Màn kịch chính bây giờ mới bắt đầu...

   Tiêu Chiến hướng chỗ sâu nhất tiến vào, lúc bị động đến Vương Nhất Bác trong nháy mắt phát run, toàn thân tê dại:

- Đừng... a... ừm... đừng đụng.

- Bảo bảo không muốn có hài tử với ta sao?

   Tiêu Chiến tại khoang sinh sản cọ xát, chậm rãi vẽ lên vài vòng, chỉ là nhất quyết không đi vào. Chuyện này sắp đem Vương Nhất Bác bức điên, Vương Nhất Bác toàn thân run rẩy, hông eo thậm chí vô thức động lên, hi vọng giải tỏa một chút ngứa ngáy trong cơ thể.

- Ngoan! Ta nghe lời bảo bảo, bảo bảo không muốn ta liền không vào – Tiêu Chiến cũng không vội, bắt đầu chơi với ngọc hành của Vương Nhất Bác, bàn tay ở phía trước bắt đầu mò mẫm – Thích không?

- A ừ ... Đừng... Khó chịu – Vương Nhất Bác động đậy thân thể, muốn phóng thích nhưng lại bị ngăn lại – A a ưm... Muốn... Muốn... Ngươi vào đi... Van cầu ngươi...

   Không nhịn được nữa, Vương Nhất Bác gào khóc nói ra.

- Mệnh lệnh của bảo bảo sao có thể làm trái... - Tiêu Chiến vừa dứt lời liền một đường thẳng tiến vào khoang sinh sản thật sâu bên trong, khoái cảm như thủy triều vây chặt lấy Vương Nhất Bác, cún con nhỏ hét lên một tiếng, một lần nữa tiết ra.

   Ngày ấy, Hoàng đế đợi rất lâu cũng không đợi được Hoàng đệ của mình, cuối cùng phủ tướng quân cho người tới báo Tĩnh thân vương thân thể mang bệnh, Hoàng đế còn đặc biệt truyền tới dược thiện để người mang về.

   Đương nhiên, Lưu Hải Khoan cùng Uông Trác Thành cũng không có chờ được vị tướng quân đã gần ba tháng chưa gặp mặt của mình. Hậm hực trở về.

   Chỉ có Tiêu Chiến một mình mừng thầm, ôm lấy Vương Nhất Bác đã sớm mê man vào lòng, câu môi cười một tiếng, lại nhịn không được mà hôn lên đôi môi đã sớm sưng đỏ của người trong lòng:

- Mười năm, cuối cùng cún con cũng ở bên cạnh ta.

   Tốt, rốt cuộc đã vĩnh viễn đánh dấu, mãn nguyện...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro