Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22+23

Chương 22
ĐOẠN HỒNG TRẦN (BỎ LẠI HỒNG TRẦN)

________________________________________

Lạc mẫu ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ trong phòng, lôi kéo cánh tay Lạc Bình miên man nói chuyện.

Chu Đường nhòm qua khe cửa sổ, thấy bà đang muốn nhét một vật gì đó vào tay tiểu phu tử, còn tiểu phu tử nhất quyết không chịu cầm.

Lạc mẫu nén giận nói, “Đứa nhỏ này thật là! Cứ muốn lãng phí tấm lòng của mẹ như vậy sao?”

Lạc Bình lắc lắc đầu, bỏ lại thứ kia lên mặt bàn, lúc này Chu Đường mới nhìn ra đó là một túi hương nho nhỏ, kiểu dáng điển hình của Tây Chiêu.

Lạc Bình nói, “Mẹ à, túi hương này có mùi thơm rất đặc biệt, con là một nam tử, mang theo thứ này khó tránh khỏi bị người ta chú ý.”

“Thì có làm sao, cha con không phải cũng mang một cái đó à? Bao nhiêu năm rồi, có thấy ai cười cha con đâu? Còn nữa, túi hương này mùi thơm rất thanh tịnh, không có chút nữ tính nào, tại sao lại không thể đeo?”

“Ài, thay vì đưa cho con, không bằng mẹ mang sang cho Mi nhi đi, con bé thích mấy thứ này nhất.”

“Túi hương của nha đầu kia đã xếp đầy một hòm rồi, cha con chiều chuộng nó, mỗi lần đi buôn bán trở về đều mang cho nó bao nhiêu là đồ chơi, ngược lại còn con, lẻ loi một mình xa xứ…”

“Nhưng mà mẹ à, con thật sự không thể nhận đâu…” Lạc Bình rất khó xử, có vẻ muốn nói lại thôi, “Nó… Nó có thể sẽ mang đến cho con phiền toái.”

Lạc mẫu mất hứng, bắt đầu mếu máo, “Nói lung tung! Hương liệu của Tây Chiêu chúng ta, cho tới giờ luôn là xu cát tị hung (mang lại may mắn, tránh rủi ro), chưa có ai dám nói là mang đến tai hoạ. Con thật sự không hiểu vì sao mẹ phải khổ tâm ư?”

“…” Lạc Bình thấy mẫu thân tức giận, không dám tranh cãi nữa, chỉ cúi đầu nghe giảng.

“Tổ phụ của con cả đời đọc sách thánh hiền, đến cuối cùng vẫn chẳng thể với tới công danh, phụ thân con năm đó cũng mấy độ cầu quan mà không được, bất đắc dĩ phải khí văn tòng thương (thôi học văn chuyển sang buôn bán), rồi tới con nữa, vất vả lắm mới thi đỗ Trạng Nguyên, ai ngờ chưa được vài năm đã bị bãi quan rồi. Mẹ tìm người tính qua, nói là tổ tiên Lạc gia xưa kia không biết đã tạo cái nghiệt gì, cắt đứt vận làm quan của con cháu. Túi hương này và túi hương của cha con đều lấy ở chỗ Tây Chiêu Quốc sư, năm đó khi ngài tặng mẹ có nói qua, đeo nó bên người sẽ có quan vận, tài vận suôn sẻ tốt đẹp, cả đời bình an hạnh phúc.”

“Mẹ à, mấy lời vô căn cứ đó sao có thể tin…

“Bình nhi! Không được nói Quốc sư như vậy!” Lạc mẫu quát lớn.

“Vâng, con biết sai rồi.” Lạc Bình vội vàng nói.

Chu Đường ở bên ngoài nghe, tuy rất hứng thú với bộ dáng tiểu phu tử bị giáo huấn, nhưng y vẫn bắt được trọng tâm câu chuyện: Tây Chiêu Quốc sư? Mẫu thân của Tiểu phu tử có giao tình với Tây Chiêu Quốc sư, nói vậy địa vị ở Tây Chiêu cũng không đơn giản.

Đang nghĩ ngợi, trong phòng lại âm ỉ truyền ra tiếng khóc nức nở, Chu Đường tập trung nhìn lại, hoá ra là Lạc mẫu tức đến phát khóc.

Lạc mẫu có rơi nước mắt thật hay không thì y không biết, nhưng y biết Lạc Bình bây giờ đang luống cuống vô cùng.

Lạc mẫu sụt sịt nói, “Đứa nhỏ ngươi thật là cố chấp, lời của mẹ mà ngươi cũng không chịu nghe sao? Cha ngươi sau khi đeo túi hương trên người, việc làm ăn lập tức yên ổn, nhà khác bị đạo phỉ cướp sạch, cha ngươi lại chưa một lần gặp qua. Mẹ thấy ngươi không được như ý, cũng là muốn tốt cho ngươi, ai ngờ ngươi thế mà lại…”

“Được rồi được rồi, mẹ à, đúng là túi hương này có chút công dụng thật, để con đeo luôn vậy.”

Lạc Bình vừa dỗ mẹ, vừa nhét túi hương vào trong lòng, lúc này Lạc mẫu mới ngưng khóc được.

Nói chuyện thêm vài câu, Lạc mẫu quay về phòng.

Chu Đường bám ở bên ngoài một lát, bị một trận gió đêm thổi đến run cả người, do dự không biết nên về ngủ, hay cứ vào gặp tiểu phu tử luôn.

Sau đó y thấy tiểu phu tử lấy túi hương ra, ngẩn ngơ nhìn một lát, thở dài, sẽ sàng đưa tới bên ngọn nến, chuẩn bị đốt. Chẳng biết tại sao Chu Đường đột nhiên nhịn không được, vội vàng từ cửa sổ nhảy vào.

________________________________________

Lạc Bình nghe thấy động tĩnh thì hoảng sợ, tay run lên, túi hương liền rơi xuống đất.

Chu Đường nhanh tay lẹ mắt, nhào tới nhặt lấy nó, phủi phủi bụi, đưa lên chóp mũi ngửi, “Rất dễ chịu nha, thơm ngát mà không bị ngấy, rất hợp với tiểu phu tử nha, tại sao lại muốn đốt đi?”

Dưới ánh nến chập chờn, nửa khuôn mặt của Lạc Bình chìm trong bóng tối, Chu Đường nhìn hắn, phát hiện hắn đang trốn tránh ánh mắt của mình.

Chu Đường để cái gối lên giường, vẫy tay với hắn, “Tiểu phu tử, chúng ta cùng nhau ngủ đi.”

Lạc Bình thu gọn lại cảm xúc, đang muốn khuyên y rời đi, cánh tay đã bị túm gọn, làm hắn té xuống giường.

“Tiểu Đường!”

“Tiểu phu tử, đừng đuổi ta đi được không? Ta ngồi bên ngoài chịu lạnh lâu lắm rồi.” Chu Đường đáng thương nói.

Lạc Bình nghe xong, toàn thân cứng đờ, “Ngươi vẫn ở bên ngoài?”

“Đúng vậy nha, ta nghe thấy ngươi bị mẹ mắng đó,” Chu Đường vừa nói vừa quan sát sắc mặt của hắn, y muốn biết vì sao hắn kiên quyết không chịu nhận túi hương này, nhưng thấy sắc mặt hắn trắng bệch, y lập tức quên luôn ý tưởng đó, vội vàng nắm lấy tay hắn, “Tiểu phu tử, tay ngươi lạnh thế, nhanh vào chăn đi, ta ủ cho ngươi ấm lên.”

Lạc Bình tựa như mất hồn, mặc cho Chu Đường lôi hắn vào trong chăn.

Túi hương đặt ngay bên gối, mùi thơm hệt như thân thể của tiểu phu tử, Chu Đường cảm thấy rất an tâm, nhanh chóng mơ màng đi vào giấc ngủ.

Đôi bàn tay bị y ôm trong ngực, toàn thân chậm rãi ấm lên, ánh mắt Lạc Bình đặt trên khuôn mặt Chu Đường, tham lam nhìn ngắm.

Chu Đường vẫn đang ở hình dạng thiếu niên, đường nét tuy đã phát triển, nhưng dưới cằm vẫn còn lưu lại một chút non nớt.

May sao, y chưa phải Quân vương năm đó, chỉ bằng một đạo thánh chỉ, lạnh lùng ném hắn vào Vô Xá Lao.

Khi ấy Lạc Bình không thể nào ngờ được, túi hương mẫu thân tặng, cuối cùng lại trở thành chứng cớ xác minh tội trạng của hắn.

Hắn muốn biện giải cho mình, nhưng rồi hắn nhận ra, vô luận hắn có nói gì, người nọ cũng sẽ không chịu nghe.

Nhưng hiện giờ đã khác rồi, nếu hiện giờ hắn biện giải trước, ngay tại lúc này, khi trong lòng y còn tràn đầy tín nhiệm, liệu có thể giảm bớt tội cho mai sau hay không?

“… Tiểu Đường.”

“Ưm?” Chu Đường mơ mơ màng màng.

“Tiểu Đường, dậy đi,” Lạc Bình đẩy y, “Nghe ta nói chuyện.”
“Ừ, được rồi,” Chu Đường tỉnh lại, dụi mắt nhìn tiểu phu tử bốc đồng hiếm thấy, “Sao vậy?”

Lạc Bình ngập ngừng nói, “Tiểu Đường, ngươi hãy nghe ta nói cho rõ.”

“Ừ, ta không ngủ, ta nghe mà.”

“Mẫu thân của ta… mang trong mình huyết mạch của vương tộc Tây Chiêu, năm đó bà trót yêu phụ thân ta, liền nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chịu chùn bươc)theo ông đến Đại Thừa, hiện giờ đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Tây Chiêu. Túi hương của ta và cha ta đều là bà có được trước khi bỏ trốn, Quốc sư Tây Chiêu tặng cho bà, nói là để bảo vệ cả gia đình bình an giàu có. Mùi hương Quốc sư tự tay chế tác rất độc đáo, chỉ vương thất Tây Chiêu mới có thể đeo. Nói đến cũng thật thần kỳ, mẫu thân mang theo túi hương, thật sự có thể tránh khỏi vương tộc đuổi bắt, về sau chuyện này dần bình ổn, việc kinh doanh của phụ thân cũng trở nên thịnh vượng, mà ta lại đỗ công danh.”

“Hoá ra Lạc phu nhân xuất thân từ vương thất Tây Chiêu à, khó trách lại có túi hương trân quý như vậy. Nhưng mà ta bảo, tiểu phu tử thi đậu làm quan không phải công lao của nó đâu nha,” Chu Đường nhăn mặt nhăn mũi nói, “Ngươi thật sự có thực tài, hơn nữa nhất định là có Thần linh muốn mang ngươi đến bên cạnh ta.”

Lạc Bình cười cười, tâm nói quả thật có người phái hắn đến, nhưng không phải Thần linh, mà là một Đại phán quan.

“Tiểu Đường, ta nói với ngươi chuyện này, hy vọng ngươi tin tưởng ta, mặc kệ mẫu thân của ta có thân phận gì, ta là con dân của Đại Thừa, điều này vĩnh viễn không thay đổi. Ta thừa nhận ta tham quyền, ta biết ta hám làm quan, nhưng ta sẽ không bao giờ phản bội Đại Thừa.”

“Vậy nghĩa là, tiểu phu tử đang sợ ta hoài nghi ngươi tư thông với vương thất Tây Chiêu, bán đứng Đại Thừa? Làm sao ta có thể nghĩ như vậy? Ngươi đúng là buồn lo vô cớ.”

“Ừ, ta buồn lo vô cớ.” Lạc Bình cười khổ.

Nếu thật sự ta buồn lo vô cớ, vậy thì năm đó, ai là người giáng xuống cho ta cái tội danh này…

Chu Đường cầm túi hương lên nhìn, mặt trên thêu hai linh thú đáng yêu, có thể thấy rõ là một trống một mái, thần khí sống động, vô cùng đặc biệt.

Không biết y lại nghĩ đến cái gì, đột nhiên trở mình đặt tay lên vai Lạc Bình, “Tiểu phu tử, ta hỏi ngươi nha, túi hương này tốt như vậy, mai sau ngươi có lấy nó làm tín vật tặng cho thê tử không?”

“Cái gì?” Lạc Bình còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ chuyện cũ.

“Hay là trong lòng ngươi đã có cô nương muốn tặng rồi? Trước khi lên kinh dự thi, ngươi có thanh mai trúc mã gì không? Nàng ta có đang chờ đợi ngươi công danh rạng ngời quay về cưới nàng ta không? Có ước định ‘áo gấm về làng, động phòng hoa chúc’ linh tinh gì không? Ngươi có phải là một kẻ bạc tình không?”

“…” Lạc Bình lé mắt nhìn y, “Tiểu Đường, ngươi lại đọc tiểu thuyết của Hứa công tử đó à…”

Chu Đường rụt đầu, “Hì hì, trên đường có mua tác phẩm mới của Hứa công tử, kêu là [Kiêm gia ký], nói rất đúng nha…”

Lạc Bình gõ cái trán y, giả vờ nổi giận, “Tốt không học, chỉ toàn thích xem loại dâm từ diễm khúc.”

“Tiểu phu tử có muốn đọc không? Ta cho mượn đó.”

“… Được rồi, không còn sớm nữa, nhanh ngủ đi.”

Lạc Bình bất đắc dĩ, thương cảm trong lòng cứ thế mà tan thành mây khói. Hắn vỗ nhẹ Chu Đường giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. Chu Đường vốn muốn tỏ vẻ bất mãn, kết quả lại thấy quá sung sướng, rất nhanh ngủ luôn một mạch.

________________________________________

Ngày hôm sau, Chu Đường và Lạc Bình chào từ biệt Lạc phụ Lạc mẫu.

Lạc Mi bưng một vò rượu ra, giẫm trên hoa rơi đầy sân, tươi cười ngâm thơ, “Bỉ nhĩ duy hà? Duy đường chi hoa. Bỉ lộ tư hà? Quân tử chi xa…” (*)

Chu Đường nhận lấy vò rượu, ngẩn người không hiểu gì.

Lạc Mi kinh ngạc nói, “Sao thế? Chẳng lẽ ngươi không xem [Kiêm gia ký] của Hứa công tử à? Ta đang đưa tiễn ngươi đó, Chúc Oanh Oanh trong tiểu thuyết ngâm thơ như vậy để đưa tiễn kẻ bạc tình mà.”

Phì — Không biết là ai bật cười.

Những người khác cười còn chưa tính, Chu Đường thấy tiểu phu tử cũng đang cười y, mặt mũi phút chốc đỏ hồng, “Cái gì mà kẻ bạc tình, ta không phải kẻ bạc tình!”

Nói xong, y lôi kéo Lạc Bình đi ra ngoài, không để ý tới Lạc Mi trêu chọc ở sau lưng.

Lạc Bình an ủi, “Đừng giận, muội muội của ta giỡn ngươi thôi.”

“Hừ, ta đây không thèm chấp nhặt với một tiểu nha đầu. Dù sao ta cũng không phải là kẻ bạc tình, ai tốt với ta, ta sẽ báo đáp người đó gấp mười, gấp trăm lần, tiểu phu tử phải tin ta.”

Mặt y vênh lên, hai tay siết thật chặt, Lạc Bình mím môi cười, cầm lấy tay y rồi nói, “Ừ, ta tin mà.”

________________________________________

Sau khi ra khỏi tiểu viện, Chu Đường ngoái nhìn khu vườn mai đỏ, hỏi Lạc Bình, “Mai kia là giống gì vậy, sao lại nở hoa rực rỡ oanh liệt thế?”

Lạc Bình cũng nhìn lại, đáp lời, “Hồng Trần. Những cây mai đó tên là Hồng Trần, đến từ Tây Chiêu.”

“Ừ, tên rất đẹp.” Chu Đường tán thưởng.

Cánh cửa tiểu viện khép lại sau bọn họ.

Lạc Bình được Chu Đường nắm tay, cùng bước về phía trước, đem chuyện hồng trần ngày xưa bỏ lại sau lưng.

________________________________________

(*) Trích từ bài thơ [Thái vị] – Nằm trong tập [Kinh thi].

Nguyên văn:

彼尔维何? 维常之华.

彼路斯何? 君子之车

Bỉ nhĩ duy hà? Duy thường chi hoa.

Bỉ lộ tư hà? Quân tử chi xa. (Trong đó “Thường” đồng âm với “Đường”)

Đại ý:

Hoa gì nở đẹp thế kia? Đó là hoa Đường Lê.

Xe gì đang rời đi thế? Đó là mã xa của người quân tử. (Chú thích của tác giả)

[Nói chung là em Lạc Mi trêu bạn Tiểu Đường, đây là hai câu thơ rất lâm ly nghiêm túc, chả lan quyên gì đến Hứa công tử =)))]
_____________________________________
Chương 23
NGUỴ QUÂN TỬ

________________________________________

Trước khi tới chủ thành Thông Phương của Việt Châu, để hoà nhập một chút, cũng để thỏa mãn chấp nhất thay đổi phục sức của Vân Hương, đoàn người Chu Đường nán lại Câu Lương để mua xiêm y.

Chu Đường chọn một bộ trường bào màu xanh mực thêu chỉ bạc, hoa văn trên vạt áo vừa đẹp đẽ, vừa quý phái, lại không quá lộ liễu, càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú của y. Y thiếu niên phong độ, cưỡi ngựa đi chầm chậm, rạng rỡ ngời sáng nhìn quanh, khiến cho các khuê tú (con gái nhà quyền thế) trên lầu đều phải len lén liếc nhìn, có người còn bạo dạn bước xuống, thẳng thắn đánh rơi một chiếc khăn thơm.

Nhưng Chu Đường tựa như không nhìn thấy chiếc khăn đang nhẹ nhàng sà xuống, trong mắt của y, giờ phút này chỉ có duy nhất hình ảnh tiểu phu tử mặc vào phục sức quê nhà — suýt thì y chẳng nhận ra tiểu phu tử nữa.

Xem ra Vân Hương nói đúng, nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân (khí hậu ra sao thì người như thế), chỉ có nam nhi lớn lên tại Câu Lương mới có thể mặc xiêm y của Câu Lương đẹp tới vậy. Bộ áo bào mỏng bằng vải dệt màu xanh lam kia, thật sự vô cùng hợp với hắn. Mái tóc đen dài buộc gọn sau đầu rất đơn giản, cực kỳ nhẹ nhàng và thanh tú, tuyệt không cứng nhắc như ngày thường, thậm chí còn mang theo vài phần phong tình nơi đất khách.

Lúc này Lạc Bình đang ở phía sau y, im lặng cưỡi ngựa của mình, Chu Đường thỉnh thoảng ngoái lại nhìn hắn.

Lạc Bình thấy vậy, ra hiệu cho y chú ý nhìn đường, được vài lần, hắn bực mình đuổi lên quở trách, “Sao ngồi không yên thân? Đừng có ỷ mình cưỡi ngựa giỏi, không để ý mà ngã xuống, có khi còn nứt xương đó.”

Chu Đường ngồi ngay ngắn lại, ai oán thở dài, ài, quả nhiên, bất luận vẻ ngoài thay đổi thế nào, người này từ đầu chí cuối vẫn là tiểu phu tử ưa quản giáo y mà. Nhưng… quản giáo như thế cũng làm y vui vẻ lắm nha…

Đi tiếp, đi tiếp.

Chu Đường chợt nhớ ra điều gì, nhích nhích thân mình đến bên người tiểu phu tử, ra sức ngửi ngửi. Lạc Bình sợ y té xuống, vội vàng tiến lại gần y, “Lại sao nữa thế?”

“Tiểu phu tử không đeo túi hương à?” Chu Đường nói, “Ta thấy ngươi mặc bộ này thì nên đeo thêm nó, thế mới gọi là hoàn mỹ.”

Lạc Bình lắc đầu, “Đó là tâm ý của mẹ ta, ta giữ là được, không nhất thiết ngày nào cũng phải đeo.”

“Ừ.” Chu Đường không hỏi nhiều, y nhìn ra được, tiểu phu tử quả thật có khúc mắc rất lớn với chiếc túi hương kia. Y còn nhớ rõ lời Lạc Bình nói đêm đó, nhưng y không thể hiểu tại sao tiểu phu tử cứ thích đi vào ngõ cụt như vậy.

________________________________________

Chặng đường rất yên bình. Vì an toàn, Lạc Bình không để Chu Đường đến Việt Châu từ phía Đông Nam, mà đi theo hướng Bắc.

Từ hướng Bắc đến Thông Phương phải đi đường vòng rất xa, còn phải băng qua một con sông lớn, cực kỳ phiền toái, nhưng hắn tình nguyện đi nhiều hơn mấy chục dặm đường, thay vì mạo hiểm để Chu Đường gặp phải bọn đạo phỉ.

Tới cổng thành Thông Phương, thủ quan và binh lính cẩn thận nghiệm chứng công văn cùng tỳ ấn của bọn họ, sau khi xác nhận thân phận, lập tức hoả tốc phái người đi thông báo cho Tri châu đại nhân.

Ai ngờ bọn họ đợi nửa nén nhang, ngay cả bóng người cũng chưa nhìn thấy.

Bọn họ tới không báo trước, đúng là có chút vội vàng, nhưng Tri châu này chậm chạp không ra nghênh đón, để mặc bọn họ đứng ở cổng thành đón gió Tây Bắc, hiển nhiên là không để “Việt Vương” vào mắt.

Tới khi tất cả bắt đầu mất kiên nhẫn, một tiểu tư (chân sai vặt) từ xa xa chạy tới, nói là Tri châu đại nhân sự vụ bận rộn không thể phân thân ra được, phái hắn tới dẫn đường cho bọn họ, cùng đi gặp Tri châu.

Nghe xong lời này, chân mày Lạc Bình cau lại.

Chu Đường hừ lạnh một tiếng, “Nếu Tri châu đại nhân không rảnh, bổn vương cũng không dám đến phủ quấy rầy. Chi bằng cứ đưa bổn vương đến Vương phủ trạch đi, gặp mặt thì để ngày mai.”

Tiểu tư do dự một chút mới khom người nói, “Dạ, nô tài tuân mệnh.”

Theo gã tiểu tư rẽ ngang rẽ dọc trong thành, Lạc Bình vỗ nhẹ lên vai Chu Đường, “Người này là Tri châu phái đến ra oai phủ đầu ngươi, ngươi đáp lễ như thế là rất đúng rồi, không cần bực bội vì hắn nữa.”

“Tiểu phu tử, ta không bực bội, ta đã sớm đoán được sẽ như vậy. Hơn nữa ta nghĩ Tri châu đại nhân chỉ sợ cũng không phải chiến đấu một mình, chắc chắn hắn đã mời chào không ít quan viên địa phương để làm cho Vương gia ta thành vô dụng.”

“Đúng vậy, đó cũng là điều ta lo lắng nhất.”

“Ngươi đừng lo, ta sẽ nghĩ biện pháp thu phục hết bọn chúng.” Chu Đường nghiêng đầu cười sáng lạn với hắn.

Nhìn nụ cười của y, trong lòng Lạc Bình có chút ngũ vị tạp trần. (hỗn loạn)

Tiểu Đường của hắn thật sự trưởng thành rồi, y đã học được cách đoán lòng người trước một bước, cũng học được cách tính kế đối phương.

________________________________________

Tuy nói là đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bọn họ bước vào “Vương phủ”, ai nấy đều cảm thấy kinh hoàng.

Vân Hương nhịn không được mới hỏi gã tiểu tư, “Này, có phải ngươi nhầm chỗ rồi hay không?”

Gã tiểu tư trả lời, “Đâu có, đúng là nơi này mà.”

Nói xong, hắn nâng một tấm bảng hiệu dựng bên tường cho bọn họ xem, “Đây, bên trên có viết Việt Vương phủ nè.”

Sắc mặt Chu Đường cực kỳ xấu.

Lệnh sắc phong của Hoàng thượng đã truyền đi từ mấy tháng trước, thời gian dài như vậy, chỉ đủ để bọn hắn chuẩn bị cho y cái nơi ở rách nát không chịu nổi thế này? Ngay cả bảng hiệu cũng kết đầy mạng nhện, nói không chừng chính là từ đời Việt Vương trước lưu lại.

Tốt xấu gì y cũng là một Hoàng tử, bị đối đãi như vậy, làm sao y có thể nuốt xuống mối nhục này!

Y nghiêm mặt, đẩy cánh cổng lớn ra.

Âm thanh kẽo kẹt vang lên, cánh cửa mới vừa hé một chút, đã bị kẻ nào đó từ bên trong kéo giật lấy.

Chu Đường giật mình, lảo đảo suýt ngã nhào về phía trước.

Lạc Bình vội vàng chạy tới định đỡ y, ai ngờ lại có vài người đột nhiên lao đến, hắn bị húc cho đứng không vững, ngược lại còn phải nhờ Chu Đường đỡ dậy.

“Chuyện gì thế này?” Chu Đường hét lớn một tiếng, các thị vệ lập tức vây quanh những người nọ.

________________________________________

Lúc này trời đã xế chiều, đao kiếm của thị vệ phản xạ ánh nắng loang loáng, khiến cho mấy người kia phải cuống quít lấy tay che mặt. Có kẻ hai chân còn run lên, quỳ xuống ngay tại trận.

Chu Đường vốn đang nổi giận, thình lình lại bị mấy người lai lịch không rõ này làm cho giật mình, giận càng thêm giận, y quát lớn, “Các ngươi từ đâu tới? Xưng tên ra!”

Lạc Bình thấy bọn họ tóc tai bù rối, quần áo tả tơi, hơn nữa ai ai cũng gầy như que củi, cũng đã hiểu được phần nào. Hắn tiến lên ngăn Chu Đường gây sự, “Bọn họ chỉ là người lang thang đến đây tá túc thôi, đừng làm khó họ, bảo thị vệ buông đao xuống đi.”

Chu Đường nhìn kỹ lại, quả thật là như thế. Toà nhà này bỏ hoang đã lâu, chẳng có người trông coi, chắc là những kẻ không có nhà để về liền đến nơi đây nghỉ ngơi sinh sống.

Tiểu phu tử đã cầu tình, Chu Đường sao dám không nghe, y phất tay thả cho bọn họ đi, coi như nhắm mắt làm ngơ. Chỉ có điều lửa giận trong lòng không tắt được, mặt mũi y đỏ lựng, ***g ngực kịch liệt phập phồng.

“Được rồi được rồi, đừng giận nữa. Quét tước xong là có thể ở mà. Để mấy ngày tới ta tìm người sửa chữa lại một chút, cam đoan sẽ cho ngươi một Vương phủ xinh đẹp khí phái, được không?” Lạc Bình biết y ấm ức, hạ giọng dịu dàng nói.

“Tiểu phu tử! Bọn họ khinh người quá đáng!”

“Ừ, ta biết, nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể nhịn.” Lạc Bình xoa đầu y, “Tất cả rồi sẽ khá hơn, bọn họ sẽ vì chậm trễ và khinh thị hôm nay mà trả giá lớn.”

Phó tòng và thị vệ đều không dám thở mạnh, bọn họ biết, mỗi khi chủ tử đại phát giận dữ kiểu này, chỉ có nam nhân tên gọi Lạc Bình mới có thể dẹp loạn, bất luận kẻ nào xen mồm vào đều là muốn bị ăn đập.

Lạc Bình vất vả trấn an Chu Đường xong, đang muốn đi vào trong, phía sau cánh cửa lại nhào ra thêm một người.

Chu Đường thấy vậy, điên tiết đẩy người nọ một cái, “Vẫn còn chưa hết à? Ngươi xem phủ đệ của bổn vương là nhà vệ sinh đó hả? Lê la làm gì nữa? Cút mau! Cút!”
Vóc dáng người nọ rất thấp bé, hình như chỉ là một tiểu thiếu niên gầy yếu, bị y đẩy liền ngã nhào ra đất.

Chu Đường còn muốn đuổi, nhưng Lạc Bình lại can ngăn, “Tiểu Đường, không được náo loạn! Ngươi không thấy nó đi đứng bất tiện sao?”

Chu Đường ngẩn người, nhìn thiếu niên kia gian nan đứng dậy, kéo lê một chân đi tới phía trước, y biết mình hơi quá đáng, nên cũng không làm khó nó thêm nữa.

Nhưng y thấy Lạc Bình vì một đứa như vậy mà giáo huấn y, ngữ khí còn quá nặng nề, liền sầm mặt mất hứng.

Phất tay áo đi vào trong, y lệnh cho mấy phó tòng nội trong hôm nay phải quét dọn phủ đệ thật sạch sẽ.

Nhân lúc y đang ngồi dưới tàng cây trong sân mà giận dỗi, Lạc Bình một lần nữa giao nhiệm vụ cho mấy hạ nhân, “Đêm nay chỉ cần dọn dẹp vài căn phòng, đủ để ở là được rồi.”

“Nhưng mà Vương gia nói…”

“Không sao, nếu y hỏi, ta sẽ giải thích. Các ngươi cứ làm chuyện của mình đi, tâm trạng Vương gia không tốt, đừng đi qua đi lại trước mặt y.”

“Dạ.” Có hắn đảm bảo, mấy phó tòng yên tâm hẳn lên.

________________________________________

Đêm đó, hạ nhân thu dọn một gian phòng chính nằm giữa hai phòng con, còn có mấy chiếc giường chung, Vân Hương đi mua chút đồ ăn về, đoàn người cứ như vậy mà ở lại.

Buổi tối khi đi ngủ, Chu Đường vẫn còn giận, hiếm khi không muốn ngủ cùng Lạc Bình, y tự về phòng mình nằm riêng.

Lạc Bình biết y chỉ uất ức một lúc, bao giờ nghĩ thông là tốt rồi, hắn lắc đầu, cũng quay về phòng ngủ.

________________________________________

—- Tiểu phu tử, ngươi đã đồng ý viết chiếu thư cho ta, sao còn chưa lại đây?

—- Tiểu phu tử, ngươi đến gần đây được không? Lại đây đi, chỗ đó toàn là lửa, góc áo của ngươi cháy rồi kìa.

—- Lạc Mộ Quyền! Lúc trước ta đã nhìn lầm ngươi rồi!

—- Nịnh thần!

—- Khi ấy còn trẻ không biết sầu, gặp được Vua, tựa như đồng vân xuất tụ(mây chiều rời khe núi). Không ngờ, hiện giờ chỉ còn biết trút giận vào chén rượu, lửa cháy đêm ngày, thiêu lên mối thù vong quốc!

Trong mơ, ngọn lửa bén vào góc áo hắn, tầng tầng lớp lớp, mang theo mùi cháy khét khó chịu, nhiệt khí bốc hơi, hoà tan những áy náy cùng hối hận trong đôi mắt hắn.

Nóng quá…

Lạc Bình giãy giụa bừng tỉnh, vừa mở mắt, hắn cho rằng mình vẫn còn đang mơ.

Xung quanh là ánh lửa ngút trời, căn phòng gỗ bị hoả thiêu phát ra những tiếng kêu lốp bốp.

Lạc Bình lập tức ngồi dậy, hít phải vài ngụm khói. Hắn khom lưng, nhón chân chạy ra ngoài, miệng hét lớn, “Tỉnh dậy! Cháy! Mau cứu hoả! Cứu hoả! Tiểu Đường! Tiểu Đường!”

Bất chấp mọi thứ, chạy đến phòng Chu Đường, hắn nghe thấy tiếng tim mình nổi trống.

May sao, vừa đến cửa, hắn đã gặp Chu Đường quấn chăn bông từ bên trong lao ra.

“Ta ở trong này!” Chu Đường chui vào lòng Lạc Bình, “Tiểu phu tử, ta không sao, không có chuyện gì.”

“Ừ, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Lạc Bình giờ mới thoáng an tâm.

“Ngươi thì sao, có bị thương không?”

“Không, ta cũng không sao.”

Không biết trận hỏa hoạn này từ đâu mà tới, ai cũng vội vàng đi dập lửa, nhưng mấy gian phòng tại chính điện đều không giữ được, vì an toàn, chỉ đành để mặc đó.

Chu Đường biết đã hết hy vọng cứu hoả, y bỏ thùng nước định chạy ra ngoài, đột nhiên phát hiện Lạc Bình luôn ở bên cạnh lại không thấy đâu.

“Tiểu phu tử đâu rồi? Tiểu phu tử đâu?” Y kéo lấy một người, hét lớn.

Thời điểm này rất hỗn loạn, không ai biết Lạc Bình đi đâu.

Chu Đường gấp đến phát điên, vọt qua đám thị vệ, định lao vào tìm người, lúc này mới thấy Lạc Bình từ bên trong chạy ra.

Trong tay Lạc Bình ôm gì đó, góc áo hắn bén lửa, rất nhiều tóc cũng cháy quăn lại, trên mặt là bụi tro đen sì, hình như còn có cả máu tươi.

“Tiểu phu tử, ngươi đi đâu vậy?!”

“Ta đi cứu người,” Lạc Bình thở hổn hển, buông thứ trong tay ra, “Đứa nhỏ này không có chỗ đi, nên lại trở về lén ngủ dưới mái hiên, nó đi đứng không tiện, bị lửa vây quanh không dám động đậy, nên ta…”

Chu Đường tập trung nhìn, nguyên lai đúng là thằng què bị y đẩy lúc trước. Đảo mắt thấy tiểu phu tử cả người chật vật, hai gò má còn ướt sũng máu tươi, y lập tức phát rồ, “Chỉ vì cái đồ tạp nham này, tính mạng mình ngươi cũng không thiết nữa sao?!”

Lạc Bình nhíu mày, “Tạp nham? Đây là mạng người đó, sao ngươi có thể nói như vậy?”

“Không phải ngươi đã hứa với ta sao? Ngươi là tiểu phu tử của ta! Tốt với kẻ khác như vậy làm cái gì? Nếu ngươi xảy ra chuyện thì ta biết làm sao bây giờ? Chỉ vì cái thằng què này, ngươi không định ở bên ta nữa à?”

“Tiểu Đường, ngươi đừng gây sự nữa! Đứa nhỏ này vô tội, làm người ai cũng có lòng từ bi, chẳng lẽ không nên cứu nó sao?”

Chu Đường tức giận đến ăn nói mất kiểm soát, y cười gằn một tiếng, “Lòng từ bi? Ngươi mà cũng biết từ bi à? Giờ còn giả vờ lương thiện nữa, lúc ở Đại Lý Tự, oan hồn chết dưới tay ngươi còn ít sao?”

Khuôn mặt Lạc Bình lập tức trắng bệch, đôi môi run rẩy, vung tay muốn tát y một cái.

Nhưng cái tát này cuối cùng vẫn không thể giáng xuống.

Hắn chậm rãi buông thõng cánh tay, quay đầu nói với mọi người, “Ta đi tìm đại phu.” Sau đó kéo đứa nhỏ đang sợ run trên mặt đất, bước vội ra khỏi cổng.

“Tiểu phu tử, ta…”

Ngay khoảnh khắc nói ra những lời đó, Chu Đường đã hối hận rồi, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, y lại càng biết mình sai lầm hơn.

Y hiểu chứ, tiểu phu tử ở Đại Lý Tự chỉ là thân bất do kỷ, đại đa số án kiện, hắn đều xử lý theo lẽ công bằng, cho nên mặc dù có người nói hắn vô tình, nhưng không ai có thể phán xét hắn. Kể cả thật sự có oan án, đầu sỏ gây nên cũng không phải là hắn.

Nhưng mà y… chỉ là y thấy tiểu phu tử đối tốt với người khác nên mới sợ hãi. Y sợ bảo vật trân quý nhất của mình bị kẻ khác đoạt đi.

Y muốn tiểu phu tử chỉ quan tâm đến mình y mà thôi, những đố kỵ và ghen ghét mãnh liệt hoàn toàn thiêu hủy lý trí của y.

Nhìn bóng dáng Lạc Bình biến mất tại ngã rẽ, trong lòng y đau xót lắm, vội vội vàng vàng đuổi theo, nhưng y không dám mở lời, chỉ đành lặng lẽ đi phía sau hắn.

Mà Lạc Bình tựa như cũng không biết có y ở đó, hắn chỉ chăm chú dìu đứa bé kia đi tìm một hiệu thuốc.

Chu Đường mím môi.

Đúng vậy, tiểu phu tử giận rồi. Nhưng không sao, y sẽ khiến cho hắn nguôi giận, y sẽ không để hắn thất vọng, y sẽ không làm hắn buồn lòng, y sẽ cướp tiểu phu tử trở về!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro