
Chương 57 - Nguy cơ
Lúc chạng vạng, trời bắt đầu mưa tí tách không lớn lắm. Mặt đường ẩm ướt, đèn đêm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Lâm Duẫn Nhi đứng trước cửa hàng Lăng Diêm Hạ, trên tay cầm 1 chiếc dù cán dài kẻ sọc, nhìn ánh đèn xe phản chiếu mưa bụi, ánh mắt đăm chiêu. Một làn gió nhẹ thổi làm run rẩy, vì vậy thả ống tay áo xuống, thắt chặt nút, cảm giác ấm áp thêm một ít. Những người đi đường phần lớn đều mặc áo mưa, họ hối hả rảo bước không thèm để ý lắm đến cơn mưa phùn này.
Trịnh Tú Tinh xuất hiện trong đám người bận rộn, túi xách che đầu, vội vã bước nhanh tới chỗ Lâm Duẫn Nhi đang đứng cạnh hiên nhà, vẻ mặt tươi cười.
Nhưng nụ cười chỉ trong nháy mắt, đã rất nhanh biến mất. Cô nhìn thấy trên gương mặt thanh tú của Lâm Duẫn Nhi, 1 miếng gạc trắng ở phía trên mi mắt, vô cùng chói mắt. Nháy mắt mấy cái, cô ba như có điều gì suy nghĩ nhìn chằm chằm vào khối băng gạc, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Duẫn Nhi hơi cong khóe môi cũng không có biểu hiện gì khác, động tác của cô khẽ động vết thương, nhăn mày hay cười đều hết sức cẩn thận.
"Tại sao đột nhiên muốn gặp mặt?"
"Cảm thấy có chuyện xảy ra. Bây giờ xem ra, quả nhiên có tiết mục." Trịnh Tú Tinh khẩu khí không lắm vui vẻ.
Duẫn Nhi cúi đầu, vuốt vuốt cái mũi, "Tôi không cẩn thận."
Tú Tinh không nói thêm bất cứ điều gì, tự bước vào nhà hàng bên cạnh, Duẫn Nhi đi theo sát sau. Hai người không nói một tiếng tìm vị trí ngồi xuống, phục vụ hỏi thực đơn xong lập tức rời đi, Trịnh Tú Tinh chống cằm, nâng mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi,
"Giải thích đi."
Lâm Duẫn Nhi đưa tay nắm một góc băng gạc, chậm rãi vạch băng dán ra, quay sang cho Tú Tinh xem. Vết thương không lớn, khoảng 1 cm, nhưng đặc biệt chói mắt bởi 2 đường chỉ khâu màu đen.
Hoan Nhan sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt cũng sắc bén, cười lạnh một tiếng,
"Em còn tưởng móng tay của ai cào, Đúng là ngoài dự đoán." .
Duẫn Nhi dán lại băng gạc, "Đánh nhau với 1 thằng khốn, không cẩn thận để mũi dao đâm trúng."
"Thân thủ bất phàm a?" Tú Tinh lời nói tràn đầy châm biếm.
"Chê cười."
"Bốp" một tiếng, Tú Tinh đập mạnh chung trà trên bàn, phát ra tiếng vang thật lớn, hấp dẫn ánh mắt những người xung quanh, vẻ mặt đầy giận dữ.
Duẫn Nhi ho khan một tiếng để che giấu, "sau này tôi sẽ cẩn thận."
"Còn có sau này?"
"Bằng không --" Duẫn Nhi bất đắc dĩ cười khổ, "Kẻ trộm đi trên thuyền muốn xuống cũng không dễ dàng, huống chi, tôi làm xã hội đen từ lúc trong bụng mẹ."
"Em mặc kệ, này,..." chỉ chỉ băng gạc trên mặt cô, "Em không muốn thấy cái này lần thứ hai."
Không đợi Duẫn Nhi mở miệng, di động Trịnh Tú Tinh đột nhiên vang lên. Cô tạm trấn tĩnh cơn tức giận, xoắn xoắn tóc, bắt điện thoại. Chỉ nghe vài giây, mặt đột nhiên biến sắc, lập tức tắt điện thoại,
"Nhà của em đã xảy ra chuyện! Đi mau!"
Khi Tú Tinh cùng Duẫn Nhi tới trước cửa nhà Trịnh gia, đã thấy tụ tập rất nhiều người. Bên trong có không ít vệ sĩ, bên ngoài không ít phóng viên, những người này vốn cố thủ ở biệt thự Trịnh gia để lấy những tin tức mới nhất về Trịnh thị tổng giám đốc, ngửi ra mùi có chuyện không may, lại rục rịch.
Đèn đuốc sáng trưng ở bên trong, cửa sổ mở rộng, không ai dám tới gần. Trịnh Trung đứng trước cổng lớn, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Ở bên hồ, dì Chu đỡ Trịnh lão phu nhân, mặt trắng bệch như tờ giấy, dường như muốn ngất.
Không đợi mở miệng hỏi, một chiếc xe bay nhanh vào trong sân. Trịnh Tú Nghiên cùng Lộ Vi, hai mẹ con từ trên xe bước xuống, vẻ mặt hốt hoảng.
"Sao lại thế này?" Vài người đồng thời mở miệng hỏi.
"Ngọc Trạch Diễn bắt cóc cha." Trịnh Trung nhíu chặt mày.
Trịnh Tú Nghiên mở to hai mắt, "Làm sao có thể?!"
"Ba chưa kịp nói chuyện hắn uy hiếp con cho ông nội nghe nên trong nhà không phòng bị hắn. Nói là buổi chiều cứ tới đây, trong lòng bà nội cảm thấy có lỗi, giữ hắn lại dùng cơm tối. Hắn thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, lôi ông nội lên lầu ba."
Trịnh Tú Nghiên trắng mặt. Đêm qua, cô vừa mới phái người trả Ngọc Trạch Diễn về Ngọc gia, còn cảnh cáo Ngọc Đại Minh phải giữ lấy lời hứa, không thể tưởng được mới 1 đêm thành ra chuyện như vậy.
"Báo cảnh sát chưa? Không biết những người này làm ăn cái kiểu gì? Tại sao không đi vào?" Trịnh Tú Tinh dậm chân tức giận.
"Lúc ấy vệ sĩ đều ở bên ngoài. Hiện tại Ngọc Trạch Diễn cảm xúc rất không ổn định, trong phòng có động tĩnh gì hắn sẽ lập tức kề dao trên cổ ông nội, ai cũng không dám tới gần." Trịnh Trung nói xong nhìn nhìn lão phu nhân, "Mẹ cũng sắp chịu không nổi, chúng ta đành phải rút trước. Đã gọi báo cảnh sát, nói là rất nhanh đến."
Điện thoại trong tay Trịnh Tú Nghiên cuối cùng cũng gọi được Quyền Du Lợi, giọng nói quen thuộc vang lên,
"Alo?"
"Nhà của em đã xảy ra chuyện, Ngọc Trạch Diễn --" Trịnh Tú Nghiên thở gấp, cố gắng áp chế hoảng loạn, nhưng giọng nói run run vẫn không giấu được cô đang lo sợ không yên, "Bắt trói ông nội!"
Một chút trì hoãn cũng không có, Du Lợi giọng nói không cao nhưng quyết đoán và bình tĩnh,
"Lập tức đến liền."
Chỉ có bốn chữ, điện thoại đã bị cúp. Tuy chỉ có bốn chữ, lại làm cho tâm trạng Trịnh Tú Nghiên đang khủng hoảng, run rẩy như lá vàng trong giá thu lại nhanh chóng yên ổn 1 chút.
Mười năm phút sau, một chiếc xe Jeep Poussin, chạy như bay đến. Quyền Du Lợi nhảy xuống xe đóng sầm cửa lại, cùng đồng nghiệp trao đổi vài câu, liền nhanh chóng đi tới trước cửa Trịnh gia.
Áo đen, quần dài màu đen, cả người Quyền Du Lợi như ẩn ở trong bóng đêm. Chỉ cách nhiều ngày, đứng trước mặt Trịnh Tú Nghiên, một người quen thuộc nhưng lại có chút tí xa lạ.
Đảo mắt qua Trịnh Tú Nghiên, Du Lợi một câu vô nghĩa cũng không nói, chỉ hỏi vụ án. Trịnh Trung lập lại tình huống một lần nữa, Quyền Du Lợi cân nhắc một chút, đi đến trước mặt dì Chu,
"Ngọc Trạch Diễn trong tay có cái gì?"
"Có con dao!" Dì Chu vỗ vỗ ngực, trong tay khoa tay múa chân, "Dài như vậy --, còn có răng cưa, đè trên cổ ông chủ... Đều đổ máu..."
"Không phát hiện có súng?"
"A...thật.. thật ra không phát hiện..."
Quyền Du Lợi gật gật đầu, "Được, tôi đã biết."
Nói xong quay đầu căn dặn, "Hoắc Bân, bây giờ cậu đến nhà Ngọc Trạch Diễn, đón người nhà hắn đến đây."
Hoắc Bân nhận lệnh đi. Du Lợi nhận chiếc cặp Võ Khoan mang đến, lấy ra 1 tờ giấy trắng, đi đến trước mặt Trịnh Tú Tinh, "Vẽ lại toàn cảnh lầu 3 nhà của cô."
Trịnh Tú Tinh nhìn nhìn chị mình, cố gắng bình tĩnh một chút, một vài nét chấm phá, giải thích cặn kẽ, rất nhanh miêu tả xong sơ đồ Trịnh gia cho Quyền Du Lợi. Duẫn Nhi ở 1 bên che dù, giúp bọn họ tránh cơn mưa phùn.
Lúc này, phóng viên Tùy Hân cùng vệ sĩ nói gì đó, cũng chạy vào trong biệt thự Trịnh gia. Chạy đến trước mặt Trịnh Tú Nghiên,
"Làm sao vậy?"
Tú Nghiên đang lo lắng, tay bóp bóp trán, không nói gì.
Tùy Hân không thèm để ý, biểu cảm đặc biệt khẩn thiết, "Đừng nóng vội, nhất định sẽ không có việc gì."
Trịnh Tú Nghiên nhìn cô, miễn cưỡng gật gật đầu,
"Cám ơn."
Tùy Hân đưa tay vỗ vỗ cánh tay của cô, lấy cây dù từ trong túi xách ra, đứng bên cạnh Trịnh Tú Nghiên, quan sát động tĩnh ở hiện trường.
Không lâu sau đó, Hoắc Bân mang tin tức kinh người về cho Du Lợi.
"Đội trưởng.. đến nhà Ngọc gia, kêu cửa không ai mở, tôi từ vườn hoa lẻn vào. Vợ chồng Ngọc Đại Minh bị giết chết ở trong nhà, xem xét vết thương của họ được gây ra bởi hung khí là một cây dao."
Quyền Du Lợi trầm ngâm một lát, ngẩng đầu lên, "Đại Vĩ cùng Hoắc Bân ở lại, phong tỏa hiện trường, kéo cảnh giới tuyến, không cho phép bất kỳ người nào tới gần! Kiến Đông cùng Võ Khoan, đeo súng, đi vào với tôi!!"
Tháng sau Hoắc Bân sẽ kết hôn, mà cái bầu của Tiểu Quan đã muốn lộ, Trịnh Tú Nghiên nhìn Du Lợi, từng mệnh lệnh của cô, là không thể phản kháng.
Quyền Du Lợi cũng lấy súng ra, còng tay đặt ở lưng quần, vuốt nước mưa trên mặt, liền bước đến cửa Trịnh gia.
"Du Lợi..."
Trịnh Tú Nghiên sốt ruột tiến lên hai bước, mở miệng gọi cô, giọng nói rất thấp lại dồn dập, hơi hơi run run, tâm tư bách chuyển thiên hồi gói gọn trong 2 chữ.
Quyền Du Lợi dừng chân, quay đầu lại, nhìn thẳng ánh mắt Trịnh Tú Nghiên, sắc mặt bình tĩnh.
"Cẩn thận..."
Môi mấp máy, rất nhiều lời để nói chỉ có thể đơn giản hóa thành vậy, Trịnh Tú Nghiên nháy mắt như không nháy nhìn người trước mắt, như là sợ nháy mắt sẽ biến mất. Dáng người Quyền Du Lợi im lặng phục tùng, gật gật đầu, liếc nhìn Tú Nghiên một cái, cũng không lưu luyến nhiều, xoay người đi vào Trịnh gia.
Mọi người ở lại đều dồn chú ý đến bọn người Du Lợi, không ai lưu ý, Tùy Hân luôn ở bên cạnh Trịnh Tú Nghiên cũng không thấy bóng dáng.
Cả biệt thự tổng cộng ba tầng, trước kia Du Lợi đã tới, nhưng cũng chỉ quanh quẩn ở phòng khách lầu 1. Ngọc Trạch Diễn bắt cóc Trịnh Ân Thái trên lầu ba, Du Lợi thật cẩn thận dọc theo cầu thang chậm rãi đi lên phía trên, sợ kinh động Ngọc Trạch Diễn. Lên tới lầu 2, Du Lợi từ từ đặt bước chân đầu tiên để thăm dò, kết quả, lập tức bị Ngọc Trạch Diễn phát hiện. Một tiếng khàn giọng quát lớn,
"Ai cho mày vào!! Toàn bộ cút đi!!!"
Du Lợi phản ứng rất nhanh, nhân cơ hội này vài bước chạy lên lầu 3. Chĩa súng vào Ngọc Trạch Diễn, ánh mắt nhanh chóng quét nhìn, quan sát và phân tích tình huống trước mắt.
Lầu ba chủ yếu là phòng nghệ thuật của Trịnh gia, phòng rất lớn, trên tường có rất nhiều tác phẩm chưa hoàn thành. 1 số tác phẩm điêu khắc lớn, nhỏ được đặt xung quanh. Ngọc Trạch Diễn đứng núp trong 1 góc đối diện với cầu thang, Trịnh Ân Thái bị hắn tóm cổ, 1 cây dao rất dài kề sát trên cổ, mái đầu bạc vốn được chải chuốt hàng ngày giờ rối tin rối mù. Lão gia tử vốn nhắm mắt lại, nghe Ngọc Trạch Diễn gầm rú, từ từ mở ra mắt. Thấy Quyền Du Lợi cầm súng đứng trước mặt, ánh mắt sắc bén, phức tạp hẳn lên.
"Kêu mày cút đi, mày không nghe thấy hả!! Có tin tao giết chết hắn không!" Ngọc Trạch Diễn râu mọc đầy mặt, mồ hồi nhễ nhại đầy đầu, đôi mắt đỏ ngầu gần như cuồng loạn. Theo động tác của hắn, lưỡi dao trong tay cứa 1 đường vồ cổ Trịnh Ân Thái, làm chảy 1 ít máu.
Quyền Du Lợi lập tức hai tay giơ lên, làm ra động tác vô hại, "Anh đừng kích động."
Ngọc Trạch Diễn nhìn cô, nheo nheo mắt, "Quyền cảnh quan?"
"Đúng vậy, là tôi, có chuyện gì anh từ từ nói."
Du Lợi rất là bình tĩnh. Ngọc Trạch Diễn lại tối tăm cười rộ lên, giọng cười khanh khách như quỷ mị làm cho người ta sợ hãi. Võ Khoan, Vệ Kiến Đông đứng ở phía sau Du Lợi, cầm súng khẩn trương chĩa vào hắn. Kiến Đông nhích lại gần Du Lợi, đè thấp giọng,
"Trên người hắn có cái gì đó, cô xem trên ngực hắn."
Vạt áo khoác Ngọc Trạch Diễn lộ ra vật thể trong người, thấy qua rất nhiều loại trường hợp như vậy, Du Lợi rất nhanh liền đoán được, đó là một chất nổ rắn thông thường.
"Ra ngoài kêu chuyên gia phá bom mìn đến không?" Vệ Kiến Đông nhỏ giọng đề nghị.
Du Lợi ánh mắt không rời Ngọc Trạch Diễn, than thở một câu, "Không còn kịp rồi."
Lại cao giọng, "Ngọc Trạch Diễn, anh muốn làm gì?"
Ngọc Trạch Diễn vẫn đang cười điên loạn, "Không làm gì, làm cho Trịnh Tú Nghiên cũng nếm thử mùi vị sợ hãi, khanh khách..."
Quyền Du Lợi suy nghĩ nhanh chóng, bình tĩnh mở miệng, "Anh thả ông ấy, bắt tôi làm con tin."
"Đội trưởng!"
Vệ Kiến Đông giọng nói đột nhiên phóng đại. Ngọc Trạch Diễn ngạc nhiên, hoài nghi, tỉ mỉ đánh giá Du Lợi vài lần,
"Mày cho là tao ngu hả? Mày so với hắn còn khó đối phó hơn?"
Quyền Du Lợi mặt không chút thay đổi, giọng nói gợn sóng không sợ hãi,
"Anh phải biết rằng, giết ông ấy, là giúp tôi cùng Trịnh Tú Nghiên thành toàn; nhưng nếu anh giết tôi, sẽ làm Trịnh Tú Nghiên đau khổ cả đời."
Lúc nói ra những lời này, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt. Trịnh Ân Thái nhìn chằm chằm Quyền Du Lợi, dường như muốn nhìn ra 1 điều gì đó trên mặt cô.
Ngọc Trạch Diễn đảo đảo mắt, như đang suy nghĩ lời đề nghị của Du Lợi, rất nhanh, khóe miệng cười cười.
"Bọn mày mau ném hết súng ra xa."
Du Lợi biết hắn đã chấp nhận lời đề nghị của cô, giương lên tay, quăn súng ra ngoài của sổ. Vệ Kiến Đông và Võ Khoan do dự một lát, thấy không còn cách nào khác, cũng ném khẩu súng ra ngoài cửa sổ.
"Còng tay mày lại, còng vô chỗ đó! Hai tay đều giơ lên!!"
Cách Ngọc Trạch Diễn không xa nơi, có 1 xích đu bằng gỗ, Du Lợi nhăn nhăn, suy nghĩ một chút, từ từ di chuyển qua đó, lấy còng tay xuyên qua sau lưng ghế, còng chính mình. Ngọc Trạch Diễn can đảm hẳn lên, từng bước nhảy dựng lên, cây dao trong tay rất nhanh kề sát cổ Quyền Du Lợi.
Đang bị chế ngự, Quyền Du Lợi một giây cũng không chậm trễ, lập tức mở miệng căn dặn,
"Kiến Đông, các cậu lập tức dẫn người đi, kêu đặc công dưới lầu rút khỏi trước, sơ tán đám người, cách nơi này 1km, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tới gần! Nơi này giao cho tôi, các cậu đi ra bên ngoài chờ!"
"Đội trưởng!" Vệ Kiến Đông vừa tức vừa vội, cũng đành bất lực.
"Nhanh lên!!" Du Lợi gào lên, bị Ngọc Trạch Diễn đè dao, không dám lộn xộn.
Vệ Kiến Đông cùng Võ Khoan bất đắc dĩ, đi qua đỡ Trịnh Ân Thái, chuẩn bị đi ra ngoài trước. Ông nội Trịnh khí thế vẫn còn, không có chút bối rối. Nhưng lúc đi đến cửa cầu thang, dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn về phía Du Lợi đang bị Ngọc Trạch Diễn khống chế, giọng nói uy nghiêm trầm thấp,
"Cô, phải toàn mạng ra ngoài."
Du Lợi bị kẹp cổ muốn nghẹt thở, nhìn hắn,
"Chuyện này không cần ông nói."
Trịnh Ân Thái không nói gì nữa, cúi đầu, đi xuống cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro