Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vết Đỏ.

CHA MÁ NAY CHẤN ĐỘNG LÊN. 🕯️🕯️🕯️


Kiều bật cười, ánh mắt tinh nghịch khi nhìn Dương. Cậu bất ngờ xoa nhẹ lên bụng anh, khiến Dương hơi giật mình.

"Đói ri phi không?"

Kiều hỏi, giọng nửa đùa nửa thật, đôi mắt long lanh trêu chọc.

"Nhìn mt anh là em biết ngay. Hôm nay đ rapper Pháp Kiu này đích thân xung bếp phc v anh!"

Dương thoáng ngạc nhiên, nhướn mày nhìn Kiều.

"Em mà biết nu ăn sao? Anh tưởng em ch gii bày trò nghch ngm thôi ch."

"Xem thường em quá ri!"

Kiều chu môi, gõ nhẹ vào trán Dương.

"Anh ngi im đó, đi bt ng t em đi. Nhưng mà, nh chun b tinh thn khen ngon đy!"

Dương bật cười, ánh mắt đầy vẻ thích thú.

"Anh ngi đây xem th rapper ni tiếng này có tài l gì giu anh không."

Kiều đứng dậy, xoay người đi về phía bếp, nhưng không quên quay lại bắn cho Dương một ánh nhìn tự tin.

"Chun b tinh thn yêu em thêm mt tng na đi, ông chú đp trai."

Dương nhìn theo, lòng nhẹ nhõm và tràn đầy ấm áp. Anh khẽ cười, tự hỏi, với một người đầy sức sống và lạc quan như Kiều bên cạnh, làm sao anh có thể buông tay được?

Kiều bước vào bếp, ánh mắt quét một lượt quanh không gian gọn gàng, sạch sẽ đến mức... quá mức.

Cậu chống tay lên hông, thở dài, rồi bắt đầu cằn nhằn như một bà vợ vừa trở về sau chuyến đi xa:

"Tri đt, bếp mà sch bóng thế này thì anh ăn gì đ sng? Dương ơi là Dương, anh đnh trông cy vào ai h?"

Dương từ sofa bật cười lớn, giọng trêu chọc vọng vào:

"Sch s thế mà em còn cn nhn được. Em không đnh khen anh gi nhà tt à?"

Kiều quay lại, nhướng mày nhìn Dương qua khoảng trống giữa bếp và phòng khách.

"Gi nhà tt? Hay là sut ngày đi ăn ngoài nên bếp mi không mt chút du vết h? Anh gii tht đó, vy mà còn đnh nói chia tay em!"

Dương bật cười thành tiếng, cố gắng chống chế:

"Thì anh bn mà... Cũng đâu có ai nu ăn cho anh đâu."

Kiều chống nạnh, nhìn Dương đầy "uy quyền".

"Thôi, hôm nay em s cu ri cái bếp này. Nhưng mà này, nếu ăn xong mà dám chê, thì đng hòng ln sau em nu na!"

"Được, được, anh ha."

Dương vừa cười vừa giơ tay đầu hàng.

Kiều quay lại bếp, lẩm bẩm tiếp với giọng nửa giận dỗi, nửa đáng yêu:

"Đúng là không th đ anh mt mình lâu được. Không v, không bn, chc anh ăn mì gói c tun quá."

Dương ngồi nhìn bóng dáng Kiều loay hoay trong bếp, trong lòng tràn đầy cảm giác bình yên.

Anh khẽ cười, tự nhủ rằng dù có thế nào, cũng không thể để mất người này.

Kiều bắt đầu lục tung mấy ngăn tủ bếp, vừa tìm nguyên liệu vừa không quên lẩm bẩm đầy "bất mãn".

"Xem nào... t lnh toàn nước ngt, vài hp sa và... mt qu táo héo? Dương, anh đnh sng kiu gì vi cái bếp này h?"

Dương ngồi trên sofa, cố nhịn cười.

"Thì anh bn mà. Đâu có thi gian đi ch hay nu ăn..."

Kiều quay ngoắt lại, tay chống hông, mắt lườm như muốn xuyên thấu qua lớp áo của Dương.

"Bn? Anh bn thế nào mà không mua ni m rau hay miếng tht? B ký hp đng âm nhc xong là anh ăn luôn giy à?"

Dương giơ tay đầu hàng.

"Được ri, li ca anh. T nay anh s đi ch đy đ. Nhưng gi em c tr tài đi, anh mun xem th rapper Pháp Kiu có th làm gì vi 'kho báu' trong bếp nhà anh."

Kiều bĩu môi, nhưng rồi cũng cười nhẹ, bắt đầu lấy vài thứ còn tạm dùng được trong tủ lạnh.

Một gói mì, vài quả trứng và chút hành lá còn sót lại. Cậu vừa chuẩn bị vừa huyên thuyên:

"Rapper như em mà còn biết nu mì trng thì anh phi biết trân trng nha. Hôm nay, em s cho anh nếm th món 'Mì tm b cu đói' đc sn Kiu nhà làm."

Dương bật cười lớn, ánh mắt dịu dàng khi nhìn Kiều.

"Cu đói thì được, nhưng anh mà ăn xong mà nh mãi thì sao?"

Kiều liếc Dương một cái sắc bén.

"Thì t nay anh phi ngoan, không được nói chia tay lung tung na. Nếu không, mì cũng không có mà ăn đâu."

Dương phì cười, cảm thấy mọi lo âu của ngày hôm nay như tan biến. Chỉ cần có Kiều, dù căn bếp chỉ toàn mì gói, anh cũng cảm thấy đủ đầy.

Một lát sau, Kiều đặt tô mì nóng hổi lên bàn, cầm đũa đưa cho Dương, mặt hớn hở:

"Nào, th đi. Đng quên nói li cm ơn đu bếp nha."

Dương nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

"Cm ơn em.Vì tt c."

Kiều chớp mắt, có chút bất ngờ trước giọng điệu nghiêm túc của Dương. Nhưng cậu nhanh chóng bật cười, chống cằm nhìn anh.

"Thôi được, vì anh biết cm ơn, em s tiếp tc đây nu cho anh. Nhưng nh, ch cn anh hư, thì..."

Cậu giơ đôi đũa lên, ra vẻ đe dọa nhưng đầy đáng yêu.

"Đng trách em không nương tay!"

Dương cười, cầm đũa lên, gật đầu.

"Anh ha. Không bao gi đ em phi ri xa na."

Dương cúi xuống thử một miếng mì, mùi hương thơm nhẹ của trứng và hành lá lập tức lan tỏa, khiến anh bất giác mỉm cười.

"Ngon tht."

Anh nói, ánh mắt đầy chân thành nhìn Kiều.

"Không ng rapper ni tiếng li gii bếp núc thế này."

Kiều vắt chân ngồi đối diện, tay chống cằm, nhìn Dương ăn một cách đầy tự mãn.

"Đương nhiên ri. Anh nghĩ em ch biết rap thôi à? Em toàn năng lm, t sáng tác, biu din đến... nu mì!"

Dương bật cười, tiếp tục ăn mà không nói thêm gì. Thỉnh thoảng, anh lại liếc nhìn Kiều, người đang giả vờ làm ra vẻ ngầu nhưng đôi mắt thì không giấu được sự mong chờ phản ứng của anh.

Khi đã ăn xong, Dương đặt đôi đũa xuống, uống một ngụm nước rồi nghiêng đầu nhìn Kiều.

"Tht s rt ngon. Nhưng anh thc mc, nếu anh không ngoan như em nói, thì em đnh làm gì anh?"

Kiều nhướng mày, vờ làm ra vẻ đe dọa.

"Hi tha! Nếu anh mà hư thì không ch mì, mà c em cũng không thèm nhìn mt anh na!"

Dương mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy sự kiên định.

"Vy anh s ngoan. Vì anh không mun mt c mì ln em."

Câu nói đơn giản nhưng chân thành của Dương khiến Kiều khựng lại một chút.

Gương mặt cậu thoáng đỏ lên, nhưng vẫn cố che giấu bằng cách cười lớn, tay vung vẩy như không có gì.

"Tt! Biết vy là tt! Đng có di mà làm em gin."

Dương nhìn Kiều, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Anh vươn tay về phía cậu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang khua khoắng kia.

"Kiu, cm ơn em đã bên anh. Dù có chuyn gì xy ra, ch cn em đây, anh s n."

Kiều thoáng bất ngờ, nhưng rồi cậu nắm lấy tay Dương thật chặt, ánh mắt sáng lên đầy kiên định.

"Em đây mà. Ai làm gì anh thì c đ cu ch nh này x lý. Anh ch cn lo gi sc khe và yêu em thôi."

Dương bật cười, kéo Kiều vào một cái ôm. Căn phòng nhỏ, nhưng tràn ngập hơi ấm từ cả hai người, như một lời khẳng định rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ cũng sẽ không rời xa nhau.

Kiều vừa liếc nhìn đồng hồ vừa lẩm bẩm:

"Tri đt, 12 gi khuya ri. Em phi v đây, mai còn có lch."

Cậu đứng dậy định rời đi thì bất ngờ bị Dương kéo lại. Cánh tay mạnh mẽ của Dương ôm trọn eo cậu, nhấc bổng lên như chẳng tốn chút sức lực nào.

Kiều giật mình kêu lên:

"Ê, anh làm gì vy?!"

Dương đặt Kiều ngồi gọn lên đùi mình, giữ chặt để cậu không thể phản kháng.

Anh ghé sát tai Kiều, giọng trầm thấp nhưng đầy uy quyền:

"Anh chưa cho phép, sao em dám v, h... Kiu?"

Kiều nhìn Dương, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại phong thái, mím môi cười nửa miệng.

", anh Dương à, đây là đang gi người trái phép đy. Anh đnh làm gì?"

Dương nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhưng cũng lấp lánh ý cười.

"Gi người trái phép thì sao? Em nghĩ anh s đ em đi d dàng thế à? li đây đi. Anh không mun em v."

Kiều khoanh tay trước ngực, ra vẻ thách thức.

"Không mun em v thì sao? Anh đnh gi em li kiu gì? Khóa ca h?"

Dương không trả lời ngay. Thay vào đó, anh bất ngờ siết chặt eo Kiều hơn, kéo cậu sát lại gần, ánh mắt đầy ý tứ.

"Nếu em còn nói mun v, anh có th khiến em chng đi ni."

Kiều đỏ mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

"Ghê gm nh. Anh tưởng em s anh chc?"

Dương bật cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Kiều.

"Không cn em s. Ch cn em ngoan, li bên anh là đ."

Kiều liếc mắt, nhưng không giấu được nụ cười trên môi. Cậu chống tay lên vai Dương, thả lỏng người dựa vào anh.

"Thôi được ri, vì anh đáng thương nên em li mt lát. Nhưng mà này, anh đnh làm gì đ thuyết phc em đây?"

Dương mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Kiều.

"Anh chng cn làm gì c. Em đây, thế là đ."

Kiều cười khúc khích, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

"Anh khéo ming thế này, không biết có bao nhiêu người b d ri nh?"

Dương cười nhẹ, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

"Ch có mình em thôi, Kiu. Ch mình em."

Kiều thả lỏng người, tựa đầu vào vai Dương, cảm giác sự ấm áp từ cơ thể anh lan tỏa. Cậu khẽ nhắm mắt, hít một hơi dài, như tận hưởng khoảnh khắc này.

Nhưng trong đầu Kiều, những ý nghĩ nghịch ngợm vẫn không chịu yên. Cậu liếc nhìn cổ Dương, nơi làn da trắng sáng ấy phản chiếu dưới ánh đèn mờ.

Với một nụ cười tinh quái, Kiều khẽ nhích người lại gần hơn, tay khẽ vươn lên, ngón tay lướt qua làn da mịn màng của Dương.

Cậu cố gắng làm động tác thật nhẹ nhàng, nhưng Dương vẫn cảm nhận được một cơn rùng mình bất ngờ khi Kiều kéo đầu anh xuống gần.

Ngay sau đó, Kiều nghiêng đầu, môi cậu chạm vào cổ Dương, rồi không kiềm chế được, cậu nhẹ nhàng để lại một dấu vết đỏ trên da Dương, đúng nơi cậu vừa hôn.

Cảm giác ngọt ngào, đùa nghịch nhưng cũng đầy lãng mạn khiến Kiều cảm thấy thú vị.

Dương khẽ rùng mình, mắt nhắm lại một lúc vì cảm giác của Kiều trên làn da mình.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi tay vẫn bất giác siết chặt quanh người Kiều.

"Kiu..."

Dương khẽ gọi, giọng anh có chút nghẹt lại, không biết là do sự bất ngờ hay cảm xúc đang dâng trào.

"Em làm gì vy?"

Kiều mỉm cười đầy ẩn ý, nhưng không rời cổ Dương.

"Ch là mun đánh du mt chút thôi. Anh không cm thy đc bit sao?"

Cậu cười tinh nghịch, không có chút hối hận nào.

Dương không thể nhịn được nữa, anh nhẹ nhàng xoay người, đặt tay lên mặt Kiều, kéo cậu ra khỏi cổ mình.

Nhưng ánh mắt của anh không giấu được sự vui sướng lẫn chút mơ màng.

"Em qu tht là không th đùa vi em được."

Dương nhẹ nhàng nói.

"Mà này, em không s anh s tr thù sao?"

Kiều nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, trêu chọc:

"Tr thù? Anh nghĩ em s à? Em mi là người có quyn làm anh phi s đy."

Dương mỉm cười, kéo Kiều vào một cái ôm thật chặt, như để bảo vệ cậu khỏi những giây phút nghịch ngợm vừa rồi.

"Anh không cn em s, ch cn em đây bên anh là đ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro