
Mau về đây với anh đi!!
Vì một số lỗi nên buộc phải sửa lại hết phần cuối cốt truyện, mong mọi người thông cảm. Mer sẽ cố mang lại những chap hay nhất cho mọi người.
Buổi chiều ấy, sau những lời trấn an của Dương, không khí giữa hai người trở nên thoải mái và tự nhiên hơn.
Cả hai cùng bước vào bếp để chuẩn bị cho bữa ăn chiều. Kiều vẫn còn chút ngại ngùng, nhưng cậu cố gắng vui vẻ, phụ Dương sắp xếp đồ ăn.
Dương nhìn Kiều, thấy cậu vụng về nhặt từng chiếc đũa và bát, anh không nhịn được bật cười. Kiều trừng mắt nhìn anh:
"Anh cười gì đó? Em làm việc nghiêm túc mà!"
Dương mỉm cười, tay vẫn tiếp tục thái rau, nhưng ánh mắt dịu dàng hướng về phía cậu.
"Anh thấy em dễ thương thôi. Đừng nghiêm trọng quá, làm cùng anh cho vui thôi mà."
Kiều quay đi để giấu nụ cười ngại ngùng, cố gắng tỏ ra bận rộn với việc sắp xếp đồ ăn lên bàn. Nhưng cậu vẫn không thể nào giấu nổi sự vui sướng trong lòng khi nghe những lời Dương nói.
Khi bữa chiều hoàn thành, hai người ngồi vào bàn. Dương bắt đầu múc từng muỗng thức ăn cho Kiều, cố gắng thuyết phục cậu ăn nhiều một chút. Kiều nhăn nhó, cố kháng cự:
"Em ăn vậy là đủ rồi! Nếu ăn thêm, em sẽ nặng thêm, lúc đó không ai bế được em nữa đâu!"
Dương bật cười lớn, ánh mắt đầy sự dịu dàng khi nhìn cậu.
"Em cứ lo chuyện không đâu. Dù em nặng thế nào, anh cũng bế được hết!"
Kiều đỏ mặt, trừng mắt đáp lại một cách ngại ngùng nhưng vẫn không thể che giấu niềm vui.
"Sao mà em nghi quá à!! Có khi nào anh nói vậy để dỗ ngọt em hông...."
Dương đặt muỗng xuống, lặng lẽ nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc. Anh vươn tay nắm lấy tay Kiều, ánh mắt ấm áp.
"Anh hứa luôn, em luôn là duy nhất với anh, dù em có thế nào anh cũng thương em!! Không có dỗ ngọt đâu bé ngốc à"
Kiều khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chút ngần ngại. Cậu hít một hơi sâu, lấy hết can đảm nói ra điều mình luôn giấu kín.
"Thật ra... có lúc em tự hỏi liệu mình có đang quá dựa dẫm vào anh không?"
Dương thở dài, ánh mắt trầm lặng nhưng chứa đựng sự quan tâm sâu sắc. Anh kéo Kiều lại gần hơn, giọng nói đầy sự thuyết phục.
"Sao em cứ hỏi hoài thế, được chăm sóc em là niềm vui của anh. Em là người mà anh chọn để yêu thương và bảo vệ. Những lúc được ở bên em, anh mới cảm thấy mình thật sự sống."
Lời nói ấy như một ngọn gió ấm áp thổi tan những lo âu trong lòng Kiều. Cậu mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc, nhưng vẫn không thể kìm nén sự ngượng ngùng.
"Em hiểu rồi... Nhưng nếu anh mệt mỏi hay cần không gian riêng, hãy nói với em nhé. Em không muốn thấy anh áp lực chỉ vì em."
Dương bật cười, khẽ xoa đầu cậu như an ủi.
"Ngốc à, em chính là lý do để anh thấy thoải mái nhất. Không ai ép buộc anh cả, chỉ có anh tự nguyện ở bên em thôi. Em đừng lo lắng nữa, được không?"
Kiều khẽ gật đầu, trái tim cậu như ấm lại từng chút từng chút. Bữa ăn tiếp tục trong bầu không khí ngọt ngào, với tiếng cười và những cái nhìn đầy trìu mến giữa hai người.
Sau bữa tối, Kiều ngả người ra ghế, vươn vai và giả vờ than thở:
"Ăn no quá... chẳng muốn nhấc nổi người luôn."
Dương bật cười, đặt tay lên vai Kiều, ánh mắt dịu dàng.
"Này, em đúng là chỉ giỏi than thở thôi. Ăn xong thì nằm dài ra đây nũng nịu."
Kiều trề môi, đôi mắt long lanh như một chú mèo nhỏ đang giở trò. Cậu nhẹ nhàng xoay người, nhích lại gần Dương, rồi bất ngờ ngồi hẳn vào lòng anh, tựa đầu vào vai anh một cách tự nhiên.
"Anh không muốn em nũng nịu sao?"
Dương phì cười, vòng tay ôm chặt lấy cậu, tay khẽ vuốt ve tấm lưng nhỏ của Kiều.
"Này, nếu cứ nũng nịu thế này mãi thì anh làm sao mà rời khỏi em được đây?"
Kiều nhắm mắt, khẽ mỉm cười, tận hưởng cảm giác ấm áp từ vòng tay Dương. Cậu nhích lại gần hơn, như muốn tìm kiếm chút an yên, thoải mái trong vòng tay này.
"Em thích được ở bên anh như thế này. Thật thoải mái... như là em có thể ngủ ngay lập tức ấy."
Dương nhìn xuống khuôn mặt thanh tú của Kiều, ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương.
"Nếu em là chú mèo nhỏ thì anh chắc sẽ là người chủ phải cưng chiều mãi thôi."
Kiều cười khúc khích, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
"Chủ nhân, anh phải chịu trách nhiệm với mèo nhỏ này mãi đấy."
Dương cúi xuống, khẽ thì thầm vào tai cậu, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn:
"Anh sẽ chăm sóc em mãi, mèo nhỏ của anh."
Kiều nằm áp sát vào người Dương, đôi tay nhỏ nhắn tựa vào ngực anh, cảm nhận rõ từng nhịp đập mạnh mẽ. Cậu ngước lên, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch nhưng cũng xen lẫn chút tò mò, rồi khẽ hỏi:
"Nếu có ai đó đòi bế em, anh có chịu không?"
Câu hỏi bật ra nhẹ nhàng nhưng cũng đầy thách thức, Kiều lén nhìn biểu cảm của Dương, mong thấy chút ghen tuông thoáng qua ánh mắt anh. Dương nghe vậy liền dừng lại một giây, rồi nhướn mày, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười nửa đùa nửa thật.
"Em nghĩ sao?"
Dương hỏi lại, giọng anh trầm ấm nhưng rõ ràng có chút "cảnh cáo" nhẹ.
Kiều nhún vai, đôi mắt vẫn không rời Dương, kiên nhẫn chờ đợi thêm. Dương đưa tay vuốt nhẹ cằm cậu, rồi nghiêng người lại gần hơn, ánh mắt sắc bén xen chút bông đùa:
"Anh không chỉ không chịu đâu..."
Anh nhấn mạnh từng từ
"...mà còn sẽ làm cho người đó không bao giờ dám nghĩ đến chuyện bế em nữa."
Kiều che miệng, không giấu nổi nụ cười thích thú.
"Vậy là anh ghen thật rồi hả?"
Dương khẽ cúi xuống, chạm trán vào trán Kiều, giọng anh ấm áp nhưng không kém phần quyết đoán:
"Chỉ có anh mới được bế em. Em không được chạy đi đâu hết, nghe chưa?"
Kiều đỏ mặt, cậu không ngờ câu hỏi đùa của mình lại khiến Dương tỏ ra "chiếm hữu" đến vậy. Cậu cười khẽ, rồi hất mặt lên tự tin:
"Em thích vậy đó, ai dám bế em thì phải hỏi ý anh trước rồi!"
Dương khẽ cười, siết chặt cậu hơn trong vòng tay, nói nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn:
"Vậy là tốt nhất. Anh chỉ muốn em thuộc về mình thôi."
Trong giây phút ấy, Kiều cảm nhận được sự bảo vệ và yêu thương vô cùng từ Dương. Cậu tựa đầu vào ngực anh, hạnh phúc đong đầy, thầm nghĩ trong lòng:
"Anh ấy đúng là 'ông chủ' độc quyền của mình rồi!"
Sau trò đùa của Kiều, Dương bất ngờ thả lỏng tay, khiến Kiều mất thăng bằng, phải ôm chặt lấy cổ anh để giữ thăng bằng. Cậu mở to mắt, ngẩng lên nhìn Dương ngỡ ngàng. Nhưng Dương chỉ nheo mắt, nụ cười nhẹ pha chút nghịch ngợm:
"Nếu em dễ dàng ngồi vào lòng người khác."
Anh nói, giọng như có ý trêu chọc.
"Thì chắc anh cũng nên thử xem cảm giác ôm một 'em bé' khác sẽ thế nào nhỉ? Biết đâu, em ấy còn ngoan lẫn dễ thương hơn em."
Kiều thoáng sững người, hai má đỏ bừng. Cậu cố kìm chế cơn ghen trong lòng, nhưng ánh mắt long lanh không giấu nổi chút giận hờn. Ôm chặt hơn vòng tay quanh cổ Dương, Kiều cúi đầu xuống, rồi ngước lên nhìn anh với ánh mắt thách thức:
"Anh dám thử xem!"
Cậu nhấn mạnh từng chữ, giọng pha chút đe dọa ngầm.
"Em nói trước, anh mà dám ôm ai khác, dù chỉ một chút, thì đừng có mơ thấy mặt em nữa."
Dương cười khẽ, thích thú khi thấy Kiều tỏ ra chiếm hữu như vậy.
"Ồ, vậy là em cũng ghen à?"
Kiều hơi chột dạ, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu nhận:
"Không phải ghen... chỉ là em không thích. Chỉ cần nghĩ tới cảnh anh ôm người khác đã thấy khó chịu rồi."
Cậu tiếp tục, giọng thêm phần quả quyết.
"Anh phải nhớ kỹ, em không dễ dàng buông tay đâu. Dám thử phản bội em, em sẽ cho anh biết tay."
Dương bật cười, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều khi nhìn vào gương mặt đáng yêu ấy. Anh chậm rãi đưa tay lên vuốt nhẹ má Kiều, giữ cậu thật gần:
"Em biết rồi đó, anh cũng không có ý định ôm ai khác đâu. Có mỗi 'con mèo nhỏ' này là quá đủ rồi."
Kiều nghe câu nói ấy, trái tim bỗng đập loạn nhịp, nhưng vẫn muốn thử thêm lần nữa:
"Anh chắc không? Nếu có cô gái nào đó bám lấy anh thì sao?"
Dương bật cười, nhẹ nhàng kéo Kiều sát hơn nữa vào lòng, giọng nói đầy thâm tình:
"Cô gái nào mà bám lấy, anh sẽ nói thẳng với cô ấy rằng, anh đã có 'em bé' dễ thương nhất rồi."
Kiều nghe xong, nở nụ cười hài lòng, vùi mặt vào vai anh, hít một hơi thật sâu, rồi thủ thỉ:
"Anh nói thế thì nhớ đấy, không có đường lui đâu nhé."
Dương hôn nhẹ lên trán Kiều, nhẹ nhàng xoa lưng Kiều, bàn tay lớn ấm áp di chuyển chậm rãi, tạo nên cảm giác dễ chịu khó tả. Cảm nhận sự vuốt ve dịu dàng ấy, Kiều càng thêm nhõng nhẽo, rúc sâu vào lòng Dương, cậu khẽ dụi đầu vào cổ anh như chú mèo nhỏ tìm kiếm sự cưng chiều.
"Anh phải dỗ dành em suốt như này đấy nhé."
Kiều thủ thỉ, giọng có chút trẻ con nhưng cũng đầy quyết tâm.
Dương bật cười khẽ, kéo cậu vào sát hơn, áp tay nhẹ lên đầu Kiều, vuốt ve từng lọn tóc mềm mại.
"Anh đâu có ngại việc dỗ dành em."
Anh thì thầm, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
"Chỉ sợ mỗi lần em nhõng nhẽo thế này, anh lại càng muốn cưng chiều em hơn."
Kiều nghe thế thì cười hạnh phúc, ngước lên, ánh mắt long lanh nhìn Dương.
"Nhớ giữ lời đấy! Em nhõng nhẽo cả đời, anh có chịu nổi không?"
Dương nhìn sâu vào mắt Kiều, mỉm cười dịu dàng, rồi khẽ hôn lên trán cậu.
"Có em bên cạnh, cả đời cũng không đủ đâu."
Anh đáp, giọng thật ấm áp và chân thành.
Đang vui vẻ trong vòng tay của Dương, điện thoại Kiều bỗng reo lên. Nhìn vào màn hình, cậu thấy Quang Trung đang gọi video. Trong khoảnh khắc bất cẩn, Kiều vô tình bấm nhận cuộc gọi.
Ngay lập tức, hình ảnh của Kiều xuất hiện trên màn hình, nhưng điều đáng nói là góc máy lại chiếu cả phần gáy của Dương phía sau, khiến Quang Trung tròn mắt bất ngờ.
"Hả? Kiều! Cái gì đây? Ai đang ngồi trong bà vậy?"
Quang Trung buột miệng hỏi, giọng đầy ngạc nhiên và có chút tò mò.
Kiều giật mình, vội vàng lùi ra khỏi Dương một chút, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
"Ơ... Không có ai đâu, đừng suy diễn lung tung!" Cậu luống cuống, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Dương một cách bối rối.
Dương thì chỉ cười cười, không nói gì, tay vẫn giữ chặt vai Kiều, như chẳng hề bận tâm đến việc bị phát hiện.
Kiều khẽ xoay người để bước xuống, Dương phản xạ nhanh, lập tức nắm lấy tay cậu, không muốn để Kiều rời khỏi vòng tay mình.
Cảm giác trống vắng khi phải chia sẻ Kiều với người khác khiến lòng anh có chút bứt rứt, ánh mắt lộ rõ sự lưu luyến.
Kiều, với nét mặt hơi đỏ lên, chỉ liếc Dương một cái đầy ý nghĩa, không nói lời nào nhưng ánh mắt cậu như nhắn nhủ:
"Để em đi chút thôi mà."
Dù hiểu ý, Dương vẫn nắm chặt tay cậu thêm giây lát, như muốn kéo dài khoảnh khắc này.
Kiều khẽ nhướn mày, cuối cùng cười nhẹ rồi mới rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của Dương. Đưa mắt nhìn Dương một lần nữa, Kiều rời khỏi lòng anh, bước tới ghế sofa.
Dương ngồi yên, lặng nhìn theo từng bước chân của Kiều, lòng như bị nhấn chìm trong một nỗi buồn thoáng qua.
Ngay khi Kiều ngồi xuống sofa, màn hình điện thoại hiện lên khuôn mặt của Quang Trung đang tươi cười nhưng cũng đầy vẻ ngạc nhiên.
"Ủa, sau bà ngồi thế vậy hả, Kiều?"
Quang Trung hóm hỉnh hỏi ngay khi thấy Kiều ngồi xuống, ánh mắt như dò xét, không bỏ sót chi tiết nào.
Kiều hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, trả lời bằng giọng thoải mái:
"À, không có gì đâu. Ổng chỉ ở cạnh cho vui thôi mà."
Nghe thế, Dương khẽ nhếch môi, giả vờ không để ý nhưng trong lòng chẳng dễ chịu chút nào. Từ khoảng cách xa, anh thấy Kiều đang tươi cười nói chuyện, giọng điệu vui vẻ, ánh mắt tràn đầy sự thân thiện.
Dương chỉ biết ngồi đó, cảm thấy có chút mất mát khi thấy người mình yêu đang dành sự chú ý cho người khác, dù đó chỉ là một cuộc trò chuyện với bạn bè.
Khi câu chuyện của Kiều và Quang Trung kéo dài, Dương không khỏi thấy chút bồn chồn, mong mỏi Kiều sẽ sớm kết thúc cuộc gọi.
Anh đan chặt các ngón tay, ngồi lặng lẽ chờ đợi, mắt không rời khỏi Kiều dù chỉ một giây.
Mỗi lần Kiều quay lại nhìn thoáng qua, ánh mắt Dương tràn đầy mong đợi, như muốn nói rằng:
"Mau về đây với anh đi!!."
Nhưng Kiều, dù cũng có chút ngại ngùng vì biết Dương đang nhìn, vẫn giữ vẻ điềm nhiên trước Quang Trung.
Cậu cố gắng tỏ ra thoải mái, mặc kệ sự lưu luyến của Dương ở phía sau. Bên này, Quang Trung chẳng hề biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, vẫn vui vẻ đùa giỡn, hỏi thăm Kiều, hoàn toàn không biết rằng Dương đang ngồi chờ, lòng không ngừng mong ngóng cậu quay lại.
Cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn, Dương, dù không muốn, chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận, nhẫn nại chờ đợi, lòng thầm hy vọng rằng khi cuộc gọi kết thúc.
Kiều sẽ lại ngoan ngoãn trở về bên cạnh anh như lúc đầu.
Lịch đăng chính thức là thứ 5- chủ nhật hàng tuần nha. Mong mấy bà ủng hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro