Là số một trong lòng em
Những ngày tập luyện trôi qua, Kiều và Quân A.P ngày càng thân thiết.
Cả hai thường trao đổi về phần trình diễn, không chỉ trong phòng tập mà còn ngoài giờ. Họ trò chuyện, cười đùa thoải mái, khiến không khí trở nên vui vẻ.
Dương dù cố tập trung vào việc luyện tập, nhưng không ngừng chú ý đến họ. Sự ghen tỵ trong anh dâng lên mỗi khi nhìn thấy Kiều và Quân bên nhau, cảm giác như mình bị bỏ rơi.
Một tối sau buổi tập, Dương gửi tin nhắn cho Kiều, giọng điệu hờn dỗi:
Dương:
"Bé thân với Quân nhỉ. Bống thấy hai người quấn quýt mãi, chẳng còn quan tâm người khác nữa."
Kiều:
"Haha, bống lại nghĩ lung tung rồi. Quân chỉ giúp bé chuẩn bị cho một ngày đặc biệt thôi mà. Bống đừng nghĩ nhiều."
Dương không giấu được sự bực bội trong lòng, dù Kiều đã trấn an:
Dương:
"Bống không nghĩ lung tung đâu, mà thấy thật vậy. Bé giờ có người mới rồi."
Kiều bật cười khi đọc tin nhắn, nhưng cũng nhận ra Dương đang ghen.
Cậu nhắn lại trấn an anh:
Kiều:
"Thôi mà, em với Quân chỉ là bạn. Còn bống, lúc nào cũng đặc biệt với em mà."
Dù Kiều đã giải thích, nhưng Dương vẫn thấy bất an.
Những tin nhắn nhẹ nhàng của Kiều dường như không đủ để xoa dịu sự ghen tuông trong lòng anh.
Dương:
"Đặc biệt mà lại bỏ người ta một mình, chỉ nói chuyện với ai kia suốt. Bé không nghĩ bống buồn sao?"
Kiều:
"Thôi mà, đừng hờn nữa. Em biết rồi, em sẽ cố dành nhiều thời gian hơn cho bống, được không?"
Vài ngày sau, Kiều bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho Dương, chủ động nhắn tin và rủ đi ăn sau buổi tập.
Một chiều nọ, Kiều chạy đến bên Dương, vỗ nhẹ vai anh:
"Bống này, tối nay đi ăn không? Em biết một quán ngon lắm, để em mời!"
Dương làm bộ lưỡng lự, cười nhẹ rồi trêu Kiều:
"Bé dạo này bận với Quân, Bống không chắc còn 'xứng đáng' đi với bé."
Kiều phì cười, tiến gần hơn, tinh nghịch đáp:
"Ôi trời, bống mà không xứng thì ai xứng nữa? Lần này đi với em, mọi hờn dỗi sẽ tan biến."
Dương cố tỏ vẻ lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng cười:
"Thôi được, bé mời thế thì bống sẽ đi, nhưng lần sau cũng phải mời nữa đấy."
Kiều cười thành tiếng:
"Yên tâm, Bống chịu đi là lần nào em cũng mời!"
Buổi tối hôm đó, họ ngồi trong một quán nhỏ ấm cúng, trò chuyện vui vẻ.
Dương dần cảm thấy những lo lắng tan biến, đặc biệt là khi thấy sự quan tâm của Kiều dành cho mình.
"Thật ra, Bống dạo này có vẻ buồn buồn. Em sợ là em làm gì khiến Bống giận."
Kiều nói, mắt nhìn thẳng vào Dương với sự quan tâm.
Dương hơi lúng túng, nhưng không giấu được sự xúc động trước sự chủ động của Kiều.
"Không phải giận đâu. Chỉ là... em với Quân thân quá, nên anh... ừm... có chút ghen....tỵ...."
Kiều bật cười, rồi nghiêng người lại gần Dương hơn:
"Bống ngốc quá! Em và Quân chỉ là bàn chuyện công việc thôi mà. Lúc nào Bống cũng là số một trong lòng em."
Dương hơi đỏ mặt trước lời nói thẳng thắn ấy, nhưng cảm giác ấm áp dâng tràn trong lòng.
Cả hai tiếp tục trò chuyện, lần này không còn những hiểu lầm hay khoảng cách nữa. Kiều luôn biết cách tạo sự dễ chịu và gần gũi với Dương, và điều đó khiến anh cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
Sau bữa tối, Kiều đăng lên mạng xã hội một bức ảnh và dòng trạng thái đầy ẩn ý:
"Một bữa tối với only của lòng mình."
Dương vô tình thấy bài đăng, mỉm cười khi đọc dòng chữ.
Dù cảm giác ghen tuông trước đây vẫn còn, nhưng anh không thể kiềm chế việc nhấn "thả tim" cho bức ảnh ấy, rồi nhắn tin lại với một câu ngắn gọn nhưng đầy hờn dỗi:
"Only của lòng bé là ai đấy nhỉ?"
Kiều thấy tin nhắn liền cười khúc khích, đáp lại nhanh chóng:
"Bống còn không biết thì ai biết đây?"
Mạng xã hội của cậu ngay lập tức bùng nổ với hàng loạt phản ứng từ các anh trai trong chương trình và các fan.
Quang Trung nhanh chóng để lại bình luận:
"Ui trời ơi, hóa ra bé Kiều của tụi anh đã có người thương rồi à? Ai mà may mắn thế không biết?"
Negav cũng không chịu thua kém, bình luận đầy trêu chọc:
"Only của lòng mình? Bé Kiều lộ liễu vậy luôn á! Nhưng thôi, Bống còn gì để giấu nữa hả? 😏"
Ali Hoàng Dương nhẹ nhàng nhưng không kém phần hóm hỉnh:
"Thế là mất một cậu nhóc rồi! Ai đó nhớ chăm sóc tốt cho bé Kiều nha!"
Các fan ngay lập tức nhảy vào với những bình luận phấn khích và nhiều lời đoán già đoán non.
Một số người thậm chí còn ghép ảnh của Dương và Kiều, tung ra những lời trêu chọc hài hước:
• "Only của lòng mình chắc chắn là anh Bống rồi chứ ai!"
• "Chắc là Dương thôi, nhìn dáng lưng quen quá!"
• "Ôi trời, Kiều dạo này úp mở gì thế này? Mà 'only' là Dương đúng không? Huhu, mùi tình yêu tràn ngập!"
Có fan còn để lại những bình luận ghen tỵ hài hước:
• "Công khai đi mấy anh ơi, tụi em không chịu nổi nữa rồi!
• "Chắc chỉ có Bống mới xứng với Kiều thôi, còn lại tan nát hết rồi!"
Dương nhìn dòng phản hồi của fan và các anh trai trong nhóm, chỉ biết bật cười:
"Bé Kiều có vẻ enjoy tình yêu nhỉ. Còn các bạn fan thì đang ship nhiệt tình lắm rồi đó!"
Kiều đọc tin nhắn, khúc khích cười, và không thể không đáp lại một cách tinh nghịch:
"Cứ để họ đoán thôi, bống nhỉ. Mà... bống có ghen không vậy?"
Dương nhìn dòng tin nhắn cuối của Kiều, trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Dương không khỏi cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết rằng tình cảm giữa hai người đã tiến triển.
Dù chưa ai nói ra lời chính thức, nhưng giữa họ luôn tồn tại một sự kết nối ngầm, khó diễn tả bằng lời.
Anh trả lời lại tin nhắn của Kiều với một chút thách thức:
"Ghen á? Chỉ khi bé có ai khác thì Bống mới ghen thôi. Nhưng giờ thì không cần phải lo đúng không?"
Kiều đọc tin nhắn, bật cười và không đáp thêm gì.
Cậu đóng điện thoại lại và ngả người xuống giường, lòng tràn đầy những suy nghĩ về Dương.
Hình ảnh Dương cứ lẩn quẩn trong đầu cậu, từ nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp, cho đến những lúc Dương vụng về thể hiện tình cảm.
Kiều hiểu rằng, dù chưa nói ra, nhưng trong trái tim mình, Dương đã chiếm giữ một vị trí đặc biệt.
Tuy nhiên, ngay trong đêm đó, Kiều nhận được một loạt tin nhắn nặc danh, kèm theo hình ảnh Dương đi cùng một cô gái lạ.
Tin nhắn cảnh báo Kiều không nên công khai tình cảm nếu không muốn quá khứ của Dương bị lộ. Kiều bối rối, cảm thấy bị phản bội.
"Biết sự thật chưa, Kiều? 'Only' của cậu có thể không phải là người cậu nghĩ đâu."
"Nếu cậu không muốn sự thật này bị phơi bày, tốt nhất đừng công khai chuyện tình cảm của mình với bất cứ ai."
Cùng lúc đó, Dương cũng nhận được cuộc gọi đe dọa về quá khứ của mình.
Anh hiểu rằng mọi chuyện đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
Khi tin nhắn của Kiều đến, yêu cầu anh giải thích, Dương biết rằng đây là lúc phải đối diện với mọi thứ.
"Muốn giữ Kiều thì liệu hồn mà giấu kín chuyện này. Đừng để cậu ấy phát hiện ra quá khứ của mày."
Anh đoán được rằng mọi chuyện không thể kéo dài thêm nữa, anh biết phải đối mặt với sự thật.
Dương thở dài, ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, trả lời:
"Anh đang ở quán café gần nhà. Em có muốn gặp anh không?"
Khoảng vài phút sau, Kiều trả lời ngắn gọn:
"Em sẽ đến ngay."
Dương tắt điện thoại, lòng ngổn ngang. Anh biết thời khắc này sẽ đến sớm hay muộn, nhưng không ngờ nó lại diễn ra ngay khi tình cảm giữa anh và Kiều vừa mới nảy nở.
Ngồi trong góc quán, Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường lấp lánh phản chiếu lên mặt kính.
Anh cố trấn tĩnh, chuẩn bị cho cuộc trò chuyện mà anh biết sẽ rất khó khăn.
Chừng mười phút sau, Kiều xuất hiện.
Cậu bước vào quán với gương mặt đầy căng thẳng. Dương nhìn thấy sự thất vọng và bối rối hiện rõ trong mắt Kiều.
Cậu bước nhanh đến bàn, ngồi xuống đối diện với Dương mà không nói gì ngay. Không gian giữa họ bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Dương hít một hơi sâu, lên tiếng trước:
"Anh biết em có điều muốn hỏi, và anh cũng có nhiều điều muốn nói với em."
Kiều nhìn thẳng vào mắt Dương, không che giấu sự nghi ngờ trong ánh mắt:
"Em đã nhận được tin nhắn... Họ gửi cho em hình ảnh của anh với một cô gái khác. Anh có gì muốn giải thích không?"
Dương lặng người một lúc, anh cảm nhận rõ sự bất an của Kiều.
Đôi tay Kiều nắm chặt lại, thể hiện rõ sự căng thẳng và bối rối.
Dương biết rằng lời nói dối lúc này sẽ chỉ làm mọi chuyện tệ hơn, vì vậy anh quyết định đối mặt với sự thật.
"Kiều, anh sẽ không chối cãi. Cô gái đó là một người trong quá khứ của anh. Bọn anh từng có thời gian thân thiết, nhưng chuyện giữa anh và cô ấy đã kết thúc từ lâu rồi. Những hình ảnh mà em thấy là từ một buổi gặp gỡ ngẫu nhiên. Anh không có ý định giấu em, chỉ là... anh không muốn quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại của anh và em."
Kiều cố gắng kìm nén, nhưng sự bức xúc và tổn thương trong lòng cậu đã chực bùng nổ.
"Anh ghen khi thấy em bên Quân, còn bây giờ anh lại đi cùng cô gái khác?"
Kiều hỏi, giọng cậu nghẹn ngào nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Những lời nói ấy như lưỡi dao sắc cắt vào lòng Dương, khiến anh im lặng trong giây lát.
Dương nhìn sâu vào mắt Kiều, cố tìm cách giải thích:
"Không phải như vậy, bé ơi... Anh không bao giờ muốn làm tổn thương em. Cô gái đó chỉ là một phần của quá khứ mà anh đã cố gắng quên đi. Anh thừa nhận, anh đã sai khi không nói trước với em, nhưng anh không có ý trả thù gì cả. Đừng nghĩ như vậy."
Kiều lắc đầu, ánh mắt vẫn đầy tổn thương.
"Nhưng em cảm thấy bị phản bội, Dương. Nếu anh thật sự yêu em, tại sao lại phải giấu em mọi chuyện? Em không quan tâm quá khứ của anh, nhưng việc anh đi bên cô ấy lại khiến em không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra."
Dương thở dài, giọng anh nhỏ lại, như thể sợ lời nói của mình sẽ càng làm Kiều đau lòng hơn.
"Anh biết anh đã làm sai. Nhưng chuyện với cô ấy đã kết thúc từ lâu, và bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh em. Anh không biết vì sao cô ấy lại xuất hiện trở lại, nhưng anh hứa sẽ không để điều này ảnh hưởng đến chúng ta."
Kiều nhắm mắt lại, nén tiếng thở dài.
"Nhưng em không chỉ ghen. Em lo lắng rằng mối quan hệ này đang có quá nhiều áp lực, và liệu anh có thực sự muốn bước tiếp cùng em hay không."
Dương nắm chặt tay Kiều trên bàn, lòng anh đầy quyết tâm.
"Kiều, em là người duy nhất anh muốn ở bên. Không có ai khác ngoài em. Anh sẽ giải quyết chuyện này, sẽ tìm ra kẻ đứng sau những tin nhắn đó và bảo vệ em khỏi mọi tổn thương. Anh hứa."
Kiều im lặng, đôi mắt cậu dường như đang dò xét từng lời nói của Dương.
Cậu hỏi tiếp, giọng có phần trầm tĩnh nhưng không kém phần cương quyết:
"Anh có chắc không?"
Kiều nhìn xuống bàn tay Dương đang nắm lấy tay mình.
Cậu không rút tay lại, nhưng cũng không đáp lại sự gần gũi đó.
Sau một hồi im lặng, Kiều khẽ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo sự tổn thương:
"Em cần thời gian, Dương. Em không biết phải tin vào điều gì lúc này. Em không thể cứ tiếp tục như thế này, không rõ ràng về mọi thứ."
Dương gật đầu, anh biết rằng Kiều cần không gian để suy nghĩ.
Dù đau lòng, anh tôn trọng quyết định của Kiều.
Buổi tối đó, cả hai rời quán café trong im lặng, không ai nói thêm lời nào.
Dương đứng nhìn theo bóng dáng Kiều khuất dần trong đêm tối, lòng ngổn ngang với bao cảm xúc.
Anh biết rằng mối quan hệ này sẽ không dễ dàng, và có lẽ mọi thứ sẽ cần thời gian để hàn gắn lại.
Kiều về đến nhà, ngồi lặng lẽ trước màn hình điện thoại, suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra.
Cậu không thể ngừng tự hỏi liệu mình có thể vượt qua được những lo lắng và hoài nghi này không, và liệu Dương có thực sự chân thành với mình hay không???
Mấy bà thấy thế nào bình luận nhaaaa :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro