Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khó, nhưng không phải là không thể

Kiều cầm chiếc điện thoại trên tay, đôi mắt cậu dừng lại trên màn hình sáng lóa, nơi từng dòng bình luận tràn ngập những lời chỉ trích và tiêu cực.

"Đúng là chiêu trò đ gây chú ý."
"Đã bo ri, showbiz không thiếu my drama kiu này."
"Đng nghip gì mà thân thiết quá mc vy? Đng hòng la được ti tôi."

Mỗi dòng chữ hiện lên như từng nhát dao, khắc sâu vào lòng cậu. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng Kiều không ngờ rằng làn sóng dư luận lại dữ dội đến vậy.

Bàn tay cậu khẽ run lên, cảm giác bất lực và buồn bã bao trùm.

Cậu lướt xuống thêm một chút, thấy một bình luận dài hơn:

"Chúng tôi không chp nhn kiu tình cm này trong ngành gii trí. Ngh sĩ phi làm gương, đng đ khán gi mt nim tin."

Kiều cảm giác như cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Cậu đặt điện thoại xuống bàn, cúi gằm mặt, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng như có bão tố.

Trong lúc đó, tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Dương bước đến, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Kiều liền ngồi xuống bên cạnh.

Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, như một lời an ủi âm thầm.

"Em đc hết ri đúng không?"

Dương hỏi, giọng trầm nhưng đầy cảm thông.

Kiều không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.

"Bé à."

Dương tiếp tục, ánh mắt anh dịu dàng như muốn làm dịu đi sự tổn thương trong lòng Kiều.

"Dư lun luôn vy, lúc nào cũng có người ch trích. Nhưng chúng ta không sng vì h, đúng không? Ch cn trái tim mình biết mình đang làm gì và vì ai là đ."

Những lời nói của Dương như xoa dịu nỗi đau trong lòng Kiều. Cậu quay sang nhìn anh, ánh mắt vẫn còn vương nỗi buồn.

"Nhưng em thy mt quá, Bng . Em ch mun sng tht vi chính mình, mà sao li khó đến thế?"

Dương khẽ mỉm cười, ánh mắt anh kiên định:

"Khó, nhưng không phi là không th. Chúng ta s t t vượt qua, tng bước mt. Ch cn em không t b, anh cũng s không buông tay."

Nghe những lời ấy, Kiều cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Cậu biết rằng, dù có bao nhiêu lời tiêu cực, chỉ cần Dương vẫn ở đây, cậu sẽ không phải đối mặt với tất cả một mình.

Kiều thở dài, rồi lại cầm lấy điện thoại, định đăng thêm một dòng nữa để đối mặt với dư luận, nhưng Dương đặt tay lên tay cậu, lắc đầu:

"Đng đ h điu khin cuc sng ca mình. Hãy đ thi gian tr li."

Cậu nhìn Dương, và lần đầu tiên trong ngày, cậu khẽ mỉm cười. Có lẽ, chỉ cần một người hiểu mình, cậu đã có đủ sức mạnh để bước tiếp.

Nhưng càng đọc, lòng cậu càng nặng trĩu, những từ ngữ sắc bén và cay nghiệt bắt đầu len lỏi, bủa vây lấy suy nghĩ của cậu.

"Đng nghip? Ai tin ni cái trò này?"
"Thy ghê tht s, sao c phi làm quá lên thế?"
"Showbiz gi toàn my cái kiu tình cm chng ra gì, mt nim tin."

Mỗi câu chữ như một đòn giáng mạnh vào lòng tự trọng của Kiều. Cảm giác xấu hổ và bất lực ập đến, khiến cậu không thể nào thở nổi.

"Có phi mình đã sai không?"
"Mình đã làm gì đ phi hng chu nhng li l này?"
"Mình có đang làm nh hưởng đến Dương không?"

Hàng loạt câu hỏi cứ vang lên trong đầu cậu, xoáy sâu vào nỗi bất an. Kiều tự trách mình, cảm giác tội lỗi bủa vây khi nghĩ rằng những lời chỉ trích này có thể sẽ gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của Dương, người mà cậu muốn bảo vệ nhất.

Cậu đặt điện thoại xuống, nhưng những lời lẽ cay độc ấy vẫn như vang vọng trong tâm trí, không ngừng ám ảnh cậu.

Cảm giác nặng nề làm cậu không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác. Cậu ngồi thu mình trên ghế, hai tay ôm lấy đầu, đôi vai khẽ run lên.

"Kiu, em sao vy?"

Cậu không trả lời, chỉ lắc đầu, cố gắng nuốt ngược những giọt nước mắt. Nhưng Dương không để cậu che giấu thêm nữa.

Anh nhẹ nhàng nâng cằm Kiều lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mình.

"Em không cn giu anh, bé à. Anh thy em đang đau lòng, và anh biết em đang t trách mình."

Nghe những lời ấy, Kiều không kìm được nữa, nước mắt trào ra.

"Em không biết phi làm sao, Bng à... Nhng li h nói... Em không mun quan tâm, nhưng em không th. Nó c đó, trong đu em. Em thy mình tht yếu đui."

Dương siết chặt đôi bàn tay lạnh ngắt của Kiều, ánh mắt anh đầy sự nghiêm túc và quyết tâm.

"Không, bé không yếu đui. Bé ch là mt con người, và con người thì có cm xúc. Em đau lòng vì nhng li tiêu cc, nhưng điu đó không có nghĩa là em sai hay em kém ci."

Dương hít một hơi sâu, giọng anh trở nên kiên định hơn.

"Em hãy nh, nhng li nói y không đnh nghĩa con người em. Chúng ch là sn phm ca s hiu lm và đnh kiến. Em không cn sng đ làm hài lòng h. Em sng vì chính em, và vì nhng người tht s yêu thương em."

Kiều nhìn Dương, đôi mắt cậu đỏ hoe nhưng ánh lên chút hy vọng.

"Nhưng em s... Nếu em không thay đi, em s làm anh tht vng."

Dương khẽ cười, kéo Kiều lại gần, để cậu dựa đầu lên vai mình.

"Em không cn thay đi gì c. Anh yêu em vì em là chính em. Hãy đ thi gian làm du mi chuyn, và hãy tin rng, anh s luôn đây đ cùng em đi mt."

Lời nói của Dương như một dòng nước mát lành xoa dịu tâm hồn đang rối bời của Kiều. Cậu nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể trong vòng tay của người mình yêu, cảm giác an toàn dần lấn át đi những nỗi đau mà dư luận mang lại.

Dù trong lòng cậu vẫn còn những nỗi bất an, nhưng chỉ cần có Dương bên cạnh, Kiều biết rằng cậu sẽ dần vượt qua tất cả.

Những ngày sau đó, sự bất an trong lòng Kiều ngày càng lớn. Những lời lẽ cay nghiệt từ mạng xã hội không chỉ tấn công vào cậu mà còn khiến cậu lo lắng cho Dương – người mà cậu biết sẽ không bao giờ than phiền, nhưng lại luôn chịu áp lực âm thầm.

Kiều sợ. Cậu sợ sự thân thiết giữa mình và Dương sẽ làm sự nghiệp của cả hai bị tổn hại.

Sợ rằng những tin đồn sẽ trở thành rào cản lớn cho ước mơ và tương lai mà họ đang cùng cố gắng xây dựng.

Một đêm, sau khi suy nghĩ suốt nhiều giờ, Kiều quyết định dọn đồ đạc ra khỏi căn phòng mà cả hai từng chia sẻ.

Cậu chuyển về căn phòng của mình, với lý do đơn giản:

"Em cn không gian riêng đ tp trung làm vic."

Dương đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Kiều khi cậu xếp đồ vào vali. Anh không hỏi, cũng không trách.

Nhưng ánh mắt buồn bã của anh khiến Kiều cảm thấy như có hàng nghìn lưỡi dao xuyên qua tim mình.

"Bé tht s mun thế sao?"

Dương khẽ hỏi, giọng anh trầm lắng và dịu dàng như mọi khi.

Kiều không dám quay lại nhìn anh, chỉ gật đầu.

"Vâng. Em nghĩ đây là điu tt nht cho c hai mình... cho anh và cho s nghip ca anh."

Dương im lặng, không nói thêm gì. Anh chỉ đứng đó, nhìn theo khi Kiều kéo vali rời đi.

Từ đó, mỗi lần gặp nhau ở trường quay, Kiều đều cố giữ khoảng cách. Những lời trêu đùa, những ánh mắt thân thương trước đây giờ chỉ còn lại những câu chào hỏi xã giao và một nụ cười lạnh nhạt.

"Chào anh Dương."
"Chào em, Kiu."

Những câu nói ngắn gọn, lịch sự, nhưng đầy xa cách. Dương cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhưng sự thay đổi trong cách cư xử của Kiều như một vết dao âm thầm cứa vào lòng anh mỗi ngày.

Một lần, trong giờ nghỉ, Ali Hoàng Dương vô tình chứng kiến cảnh Kiều lẳng lặng rời đi khi Dương vừa bước vào khu vực nghỉ ngơi.

Anh không thể nhịn được nữa, liền kéo Dương ra ngoài, hỏi thẳng:

"Em vi Kiu có chuyn gì à? Sao do này hai người c xa cách như vy? Trước kia hai người đâu như thế!"

Dương thở dài, đôi mắt anh ánh lên sự mệt mỏi nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

"Không có gì đâu. Kiu ch đang c bo v anh... theo cách mà Kiu nghĩ là đúng."

Ali nhíu mày, không hiểu.

"Bo v? Sao li phi bo v? Hai người là anh em tt, là đng nghip thân thiết, ai mà không biết. Có gì đâu mà phi như vy?"

Dương chỉ cười buồn, không trả lời. Anh biết Ali không thể hiểu được những áp lực vô hình mà Kiều đang phải chịu đựng – từ công ty, từ dư luận, và từ chính nỗi lo lắng cho anh.

Những ngày sau đó, Dương vẫn luôn âm thầm dõi theo Kiều, dù chỉ từ xa. Anh nhìn thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt cậu, sự căng thẳng trong cách cậu cố gắng giữ khoảng cách.

Và mỗi lần như thế, anh lại cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không dám bước đến, vì anh biết nếu mình làm vậy, Kiều sẽ càng cảm thấy áp lực hơn.

Tình yêu và sự hy sinh mà cả hai dành cho nhau giờ đây bị gói gọn trong sự im lặng. Họ đều muốn bảo vệ đối phương, nhưng lại không biết cách nào để làm điều đó mà không làm tổn thương nhau.

Trong những khoảnh khắc hiếm hoi khi không có ai xung quanh, ánh mắt của họ vẫn vô tình chạm nhau.

Dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự đau đớn và nhớ nhung ẩn sâu trong ánh mắt của người kia.

Dù gần nhau trong cùng một không gian, nhưng giữa họ giờ đây lại như có một khoảng cách vô hình – vừa xa, vừa đau đớn đến nghẹt thở.

Dương cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong anh không giấu được nỗi buồn ngày một lớn. Những thay đổi của Kiều khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt.

Từ sự gần gũi, yêu thương, đến giờ chỉ còn lại khoảng cách lạnh lùng và những cái nhìn lảng tránh.

Có những đêm dài nằm một mình trong căn phòng trống vắng, Dương không thể ngủ. Anh lặng lẽ nhìn lên trần nhà, tự hỏi mình đã làm sai điều gì để mọi chuyện trở nên như vậy.

Anh biết Kiều đang chịu áp lực rất lớn từ dư luận và công ty, nhưng sự xa cách của cậu khiến anh cảm thấy như mình đã mất đi một phần quan trọng của cuộc sống.

Một ngày nọ, khi cả đoàn đang nghỉ giải lao giữa giờ quay, Dương lặng lẽ ngồi ở một góc, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ali Hoàng Dương – người luôn quan sát và nhận thấy sự thay đổi giữa anh và Kiều – không thể nhịn được nữa, liền tiến tới.

"Dương, anh hi tht. Em n không?"

Ali ngồi xuống cạnh anh, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.

Dương khẽ cười, nhưng nụ cười của anh chất chứa nỗi buồn khó giấu.

"Em n. Ch là... mi th không d dàng như trước đây."

Ali nhìn Dương chăm chú, như muốn hiểu rõ hơn điều anh đang giấu.

"Là vì Kiu đúng không? Anh thy rõ mà. Hai người trước đây lúc nào cũng như hình vi bóng. Bây gi li như hai người xa l."

Dương không trả lời ngay, chỉ thở dài. Một lát sau, anh khẽ nói:

"Kiu đang c bo v em. Nhưng cách mà kiu chn li làm tn thương c hai. Em biết Kiu s. S kéo em xung, s làm nh hưởng đến s nghip ca em. Nhưng Kiu không biết rng... vic Kiu xa cách như vy mi là điu làm em đau lòng nht."

Giọng Dương trở nên nghẹn ngào khi anh tiếp tục:

"Em không cn Kiu phi hy sinh như vy. Em ch mun Kiu hiu rng, dù có chuyn gì xy ra, em vn đây. Nhưng Kiu không cho em cơ hi đ nói điu đó."

Ali lặng người. Đây là lần đầu tiên anh thấy một Dương mạnh mẽ lại yếu đuối đến thế.

Sau giờ quay hôm đó, Dương quyết định làm điều mà anh đã đắn đo rất lâu. Anh đứng đợi Kiều ở hành lang, nơi cậu thường đi qua để về phòng.

Khi Kiều bước ra, nhìn thấy Dương, cậu thoáng khựng lại. Ánh mắt đầy mâu thuẫn, nhưng nhanh chóng trở về vẻ lạnh nhạt thường thấy.

"Bng... sao li đng đây?"

Kiều hỏi, cố giữ giọng bình thản.

Dương nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt anh chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm:

"Bé có th nói cho anh biết ti sao li đy anh ra xa không? Có phi anh đã làm gì sai không, Kiu?"

Kiều im lặng, cúi đầu tránh ánh mắt anh.

"Em ch mun tt cho anh. Em s... nếu c tiếp tc như trước, s nh hưởng đến anh, đến s nghip ca anh. Em không mun anh phi chu nhng điu tiêu cc vì em."

Dương lắc đầu, giọng anh nghẹn lại:

"Bé nghĩ anh s à? Anh ch s mt bé thôi. S nghip quan trng tht, nhưng nó không là gì nếu anh không có bé bên cnh. Bé không hiu điu đó sao?"

Kiều cắn chặt môi, nước mắt chực trào nhưng cố kìm lại.

"Em xin li, nhưng em không th làm khác. Em không mun tr thành gánh nng ca anh."

Nói rồi, Kiều quay người bước đi, để lại Dương đứng đó, lòng anh nặng trĩu như vừa mất đi điều quý giá nhất.

Tối hôm đó, trong căn phòng yên tĩnh, Dương ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Anh cảm thấy một nỗi cô đơn sâu sắc bao trùm lấy mình.

Dù anh cố gắng mạnh mẽ, nhưng sự lạnh lùng của Kiều và khoảng cách ngày một lớn giữa họ như một vết thương không thể lành.

Trong lòng, Dương chỉ có một ước muốn duy nhất: rằng Kiều sẽ nhận ra, anh không cần cậu phải hy sinh hay bảo vệ anh bằng cách rời xa anh.

Điều duy nhất anh cần, chính là Kiều – trọn vẹn, và ở bên anh như trước đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro