Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giấc Mơ

My pà ơi, my nay làm biếng quá nên không đăng, dù đã viết sn đó nhưng cn đng lc....

Kiều tỉnh dậy, mắt còn nặng trĩu, như thể vừa bước ra từ một giấc mơ dài. Cậu nhìn quanh, cảm giác mơ màng vẫn chưa buông tha.

Mới hôm qua, cậu vẫn còn chìm đắm trong cảm giác hụt hẫng xen lẫn vui vẻ, vậy mà giờ đây, một tháng đã qua kể từ khi quay xong chương trình, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi.

Tình cảm với Dương vẫn chưa được giải quyết, chỉ có sự im lặng nặng nề giữa hai người.

Dù cả hai vẫn theo dõi nhau trên mạng xã hội, nhưng dường như mỗi dòng trạng thái, mỗi bài đăng chỉ càng thêm rõ ràng sự xa cách. 

Cậu cảm thấy mình như một bóng ma lặng lẽ lướt qua thế giới của Dương, không thể phá vỡ được khoảng cách vô hình đã hình thành giữa hai người.

Kiều thở dài, cảm giác mệt mỏi dâng lên trong lòng. Cậu không biết phải làm gì để mọi thứ trở lại như trước.

Cậu nhớ những khoảnh khắc bên Dương, nhớ nụ cười ấm áp của anh, nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự lạnh lẽo trong mỗi lần nhìn thấy tên anh trên màn hình.

Kiều tự hỏi.

Liệu Dương có còn nhớ đến cậu như trước không?

Liệu có còn một lối thoát nào cho hai người để phá vỡ sự im lặng này không?

Kiều nhắm mắt lại, cảm giác như mình đang lạc vào một mê cung của những ký ức mơ hồ.

Một hình ảnh chợt vụt qua tâm trí, là Dương đứng trên sân thượng, ánh sáng đêm chiếu lên gương mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc như đang giải thích một điều gì đó quan trọng.

"Kiu, anh và Linh ch là bn thôi. Đng nghĩ nhiu, được không?"

Dương nói, giọng anh khẽ vút lên giữa không gian tĩnh lặng. Cái khoảnh khắc ấy, Kiều còn nhớ rõ ràng, như thể vừa xảy ra ngày hôm qua.

Nhưng rồi, Kiều chợt nhận ra — đó chỉ là trong giấc mơ của mình.

Cảm giác hụt hẫng tràn về, như một cơn sóng ập đến, kéo Kiều xuống đáy vực sâu. Cậu không biết liệu có phải chính mình đã tạo ra những tưởng tượng đó, những lời nói mà Dương chưa bao giờ thốt ra, hay đó là điều Kiều mong muốn được nghe nhất.

Kiều nhớ rõ, trong giấc mơ đó, Dương còn nói thêm:

"Anh mun em v phòng anh, đ anh d chăm sóc em hơn."

Những lời này như một lời hứa, như một sự quan tâm mà Kiều đã khao khát bấy lâu, nhưng giờ đây, lại chỉ là một bóng ma, một vết thương vẫn chưa lành.

Kiều cảm thấy lòng mình như vỡ ra từng mảnh, giữa hiện thực và giấc mơ, không biết đâu mới là thật. Cậu không thể trách Dương, không thể trách ai cả.

Nhưng nỗi đau ấy, nó cứ âm ỉ, cứ len lỏi vào từng khoảnh khắc trống vắng của cậu. Cảm giác hụt hẫng khi nhận ra, tất cả chỉ là mơ, tất cả chỉ là những điều cậu tự tưởng tượng ra để làm dịu đi nỗi buồn không tên.

Kiều nhắm mắt, như thể đang cố gắng dừng lại một vòng xoáy đầy những suy nghĩ và cảm xúc lộn xộn.

Những hình ảnh từ hiện thực bắt đầu ùa về, rõ ràng hơn bao giờ hết.

Một tháng trước, Linh đăng một story trên mạng xã hội, trong đó có một món đồ mà cư dân mạng lập tức nhận ra là của Dương.

Chỉ là một chiếc áo khoác, nhưng nó lại đủ để làm dấy lên một cơn sóng ngầm trong cộng đồng fan.

Những người hâm mộ bắt đầu "đy thuyn", tưởng tượng về mối quan hệ giữa Dương và Linh, khiến Kiều không thể không cảm thấy bất an.

Cậu đã cố gắng bỏ qua, nhưng lòng không thể không xao động khi thấy Dương im lặng, không phản hồi gì.

Rồi đến cái ngày mà công ty của Dương đăng tin phủ nhận mọi tin đồn về mối quan hệ giữa anh và Kiều.

Cái thông báo ngắn gọn, nhưng lại như một nhát dao cắt ngang mọi hi vọng trong Kiều. Họ nói rằng Dương chỉ là bạn với Kiều, không có gì hơn.

Dường như mọi thứ đã được vạch rõ ràng. Và từ đó, mối quan hệ giữa hai người ngày càng lạnh nhạt, ít tương tác trên mạng xã hội hơn.

Kiều lặng người, cảm giác như một phần của mình đã bị chôn vùi trong những lời phủ nhận ấy.

Cậu nhớ lại những lần trước đây, khi Dương còn chủ động nhắn tin, khi cả hai vẫn hay chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ trên mạng xã hội.

Giờ đây, mọi thứ như thể đã biến mất, thay vào đó là sự im lặng và khoảng cách ngày càng lớn giữa họ.

Kiều không biết Dương có hiểu cảm giác của cậu không, hay Dương chỉ đơn giản là làm theo những gì mà công ty, dư luận, hay cả những người xung quanh anh mong muốn.

Cảm giác bị bỏ lại một mình giữa dòng đời ồn ào thật đau đớn, nhưng Kiều vẫn không thể nào buông tay hoàn toàn.

Cậu chỉ biết lặng lẽ quan sát từ xa, và hy vọng một ngày nào đó, Dương sẽ quay lại, dù chỉ là một lần nữa.

Kiều nhìn vào màn hình điện thoại, lòng đầy lo lắng nhưng cũng có chút mong chờ.

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi nhấn vào ô tin nhắn, gõ vội những từ ngắn gọn nhưng chứa đựng đầy cảm xúc:

"Dương, em mun nói chuyn vi anh."

Cảm giác chờ đợi kéo dài một giây, hai giây... rồi màn hình sáng lên, và Kiều không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy câu trả lời đến ngay lập tức:

"Được"

Lòng Kiều như dâng trào một cảm giác lạ lẫm, vừa mừng vừa lo. Cậu không biết Dương đang nghĩ gì, nhưng chỉ có thể nghĩ rằng đây là cơ hội để họ có thể đối diện và tháo gỡ mọi hiểu lầm.

Cậu không muốn để mọi chuyện tiếp tục lửng lơ, không rõ ràng như thế này.

Kiều gõ lại, tay hơi run:

"Anh... có th gp em không? Em mun nói nhng điu chưa kp nói."

Dòng tin nhắn vừa gửi đi, Kiều cảm thấy cả người căng thẳng. Lòng cậu mong chờ Dương sẽ đồng ý, nhưng cũng lo sợ rằng sự im lặng lại một lần nữa là câu trả lời.

Dù sao, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài hai người mới trò chuyện lại, và Kiều không biết Dương sẽ đáp lại như thế nào.

Chờ đợi trong sự im lặng, Kiều cảm thấy mỗi giây trôi qua như một thế kỷ.

Cậu nhìn màn hình điện thoại, trái tim đập thình thịch, lo lắng không biết Dương sẽ trả lời như thế nào. Rồi, cuối cùng, một thông báo bật lên.

"Anh cũng mun gp em. Anh có th ti nhà anh được không?"

Kiều đọc đi đọc lại tin nhắn của Dương, cảm giác như mình vừa bừng tỉnh sau một giấc mơ dài. Dương muốn gặp cậu.

Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng lại mang đến một hy vọng mới, một cánh cửa mở ra sau bao ngày im lặng.

Kiều có thể cảm nhận được sự thật trong từng chữ, không phải sự lạnh nhạt, không phải sự từ chối, mà là một lời mời đầy mong muốn.

Cậu gật đầu dù không ai nhìn thấy, rồi nhanh chóng gõ lại:

"Em s đến ngay."

Chỉ trong chốc lát, Kiều đã chuẩn bị xong, nhanh chóng rời khỏi nhà, lòng đầy những cảm xúc khó tả.

Mỗi bước đi như mỗi bước tiến về phía một điều gì đó chưa rõ ràng, nhưng đầy hy vọng. Kiều không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi gặp Dương.

Liệu họ sẽ có thể giải quyết mọi thứ hay lại một lần nữa rơi vào sự im lặng, nhưng cậu quyết định rằng không thể tiếp tục đứng nhìn.

Khi Kiều đến trước cửa nhà Dương, hơi thở dồn dập, đôi tay lạnh cóng vì lo lắng, cậu đứng đó một lúc, rồi quyết định bấm chuông.

Cửa mở, và Dương đứng đó, như thể đã đợi từ lâu. Ánh mắt của anh, không còn sự lạnh nhạt hay giận hờn, chỉ còn lại sự mong đợi, và có lẽ, cả sự thấu hiểu.

"Em đến ri à?"

Dương lên tiếng, giọng anh trầm và ấm áp, như thể một khoảng cách dài đã được xóa nhòa.

Kiều chỉ gật đầu, không biết nói gì, chỉ cảm thấy lòng mình dâng trào một cảm giác bình yên, giống như lâu lắm rồi, hai người mới thật sự đối diện với nhau.

Kiều ngồi đối diện với Dương, không gian im lặng bao trùm, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ chiếc loa trong góc phòng.

Cậu cảm thấy mọi thứ như đang lắng đọng, như thể cả hai đã mất đi rất nhiều thời gian chỉ để tìm lại nhau.

Sau một lúc im lặng, Kiều nhẹ nhàng mở lời, đôi mắt nhìn thẳng vào Dương, như muốn nhìn thấu lòng anh.

Giọng cậu rất nhẹ, rất nhẹ nhàng, như thể không muốn làm tổn thương Dương, nhưng câu hỏi lại chứa đựng cả một nỗi lo lắng âm ỉ trong lòng.

"Anh yêu em... hay xem em ch là con c truyn thông?"

Dòng hỏi đó nhẹ nhàng nhưng lại như một mũi dao đâm thẳng vào tim Dương.

Anh có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong câu hỏi của Kiều, cũng như sự tổn thương đã tích tụ trong suốt thời gian qua.

Dương hơi khựng lại, lòng anh nhói lên vì câu hỏi ấy. Anh không ngờ rằng Kiều lại cảm thấy như vậy, rằng mọi thứ giữa họ đã khiến cậu phải nghi ngờ.

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, Dương cúi đầu, như đang tìm lời để giải thích, để xóa đi sự hiểu lầm đó.

Kiều nhìn anh, không thúc ép, chỉ chờ đợi một câu trả lời, dù là đau đớn hay giải thoát.

Cuối cùng, Dương ngẩng lên, ánh mắt đầy cảm xúc, vừa như hối tiếc, vừa như mong muốn Kiều hiểu rõ hơn.

"Kiu... Anh không nghĩ em là con c ca bt k ai, cũng không bao gi xem em như vy. Anh yêu em, tht s yêu em. Nhng gì đã xy ra... anh xin li vì đã khiến em cm thy như thế. Anh biết em xng đáng vi nhiu hơn thế."

Giọng Dương hơi nghẹn lại, như thể không thể thốt ra tất cả những điều mình đã kìm nén bấy lâu.

Nhưng trong những lời này, Kiều có thể cảm nhận được sự chân thành, sự đau lòng của Dương.

Kiều im lặng, đôi mắt hơi mờ đi, cảm giác như một phần nỗi đau trong cậu đã được xoa dịu.

Dương đứng dậy, tiến lại gần Kiều, ánh mắt không rời khỏi cậu, như muốn nói thêm rất nhiều điều mà từ lâu anh đã muốn thổ lộ.

"Anh không bao gi mun làm em tn thương, Kiu. Anh ch là... không biết phi làm sao đ mi chuyn tr li như trước."

Kiều nhìn Dương, mắt không rời khỏi anh, nhưng trong ánh mắt ấy là một nỗi buồn sâu thẳm mà Dương không thể không nhận ra.

Cậu hít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng giữ vững lòng mình trước sự rung động trong tim.

"Lúc cô y đăng nhng hình nh đy, em không cn anh gii thích."

Kiều nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thâm trầm.

"Ch cn anh bên cnh, ch cn anh đó, đ em cm thy... mi chuyn vn n, vn có anh. Nhưng..."

Kiều ngừng lại một lúc, đôi môi mím chặt, dường như lời nói tiếp theo rất khó khăn.

Cậu không muốn nói ra, nhưng lại không thể giữ trong lòng thêm nữa.

"Nhưng... anh li im lng, anh không làm gì c. Em cm thy như mình b b li, Dương. Em cm thy mình không quan trng, như th mi th gia chúng ta chng có ý nghĩa gì."

Dòng nước mắt bỗng dưng trào ra, nhưng Kiều không cố gắng lau đi.

Cậu để mặc cho cảm xúc tuôn ra, vì đây là lần đầu tiên cậu dám đối diện với chính mình, với những nỗi đau mà cậu đã giấu kín bao lâu nay.

Kiều không trách Dương, nhưng cậu không thể không cảm thấy tổn thương.

Dương đứng yên, không biết phải làm gì, chỉ có thể lặng lẽ nhìn Kiều.

Mỗi lời nói của Kiều như một vết cứa vào trái tim anh, mỗi cảm xúc của Kiều đều khiến anh cảm thấy mình đã thất bại.

Dương muốn tiến lại gần, muốn ôm lấy Kiều và nói rằng anh sẽ không bao giờ để cậu cảm thấy cô đơn nữa, nhưng lời nói ấy lại nghẹn lại trong cổ họng.

"Anh xin li... Kiu, anh không mun em cm thy như vy."

Dương thì thầm, bước lại gần cậu hơn. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Kiều, cố gắng truyền cho cậu một chút ấm áp.

Mong rằng cậu sẽ cảm nhận được sự chân thành trong lời xin lỗi của mình.

"Anh không mun mt em, Kiu. Em quan trng hơn tt c mi th."

Kiều mỉm cười nhẹ, nụ cười ấy có chút buồn, nhưng lại ấm áp như một lời tha thứ, một lời tạm biệt cho những gì đã qua.

Cậu nhìn Dương, ánh mắt đầy yêu thương, nhưng cũng chất chứa một nỗi buồn mà chỉ có thể chia sẻ với người anh yêu thương nhất.

"Em đã tri qua gic mơ dài."

Kiều nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng mỗi từ đều mang theo sự sâu lắng.

"Cũng có nhng drama này, nhng cm xúc hn lon, nhng điu khó nói, nhưng trong sut thi gian đó, anh luôn bên cnh em. Anh luôn gii thích, luôn tìm cách bo v em. Và em cm ơn anh vì điu đó, tht s cm ơn."

Cậu dừng lại một chút, như đang chờ đợi, như muốn sự hiểu biết của Dương thấm vào từng lời nói.

Kiều nhìn vào mắt Dương, rồi tiếp:

"Nhưng... hin thc thì sao, Dương? Em không biết phi làm gì vi nó na. Anh nói anh yêu em, anh mun bên em, nhưng khi nhng th ngoài kia p đến, khi mi chuyn tr nên phc tp và khó khăn, anh li không còn cnh em như trước. Anh không còn là người em có th da vào."

Kiều ngừng lại một chút, cắn nhẹ môi, đôi mắt nhòa đi một chút.

Cậu không muốn trách móc, không muốn làm đau lòng Dương, nhưng những cảm xúc dồn nén lâu nay, bây giờ lại bùng lên không thể kiềm chế.

"Em ch mun mt điu duy nht... Là anh có th luôn bên em, dù cho có bt c chuyn gì xy ra. Ch cn anh là người em có th tin tưởng, người em có th da vào."

Dương lặng yên, lời nói của Kiều như một lời cầu xin thầm lặng, một lời mong mỏi mà anh đã không nhận ra.

Anh nhìn Kiều, không nói gì, chỉ tiến lại gần, chạm nhẹ vào tay cậu, như muốn gửi một lời hứa, một lời xin lỗi, và cũng là một cam kết cho tương lai.

"Anh s không ri xa em na, Kiu. Anh s đây, luôn bên em."

Kiều mỉm cười nhẹ, nụ cười ấy tuy buồn nhưng lại rất dịu dàng, như thể tất cả những gì cần nói đã nói hết.

Cậu nhìn Dương một lần nữa, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

"Em không cn li nói nhiu đâu, Dương. Ch cn anh chng minh cho em thy thôi."

Giọng Kiều không có chút trách móc nào, chỉ là một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng, một mong muốn rất giản dị:

Sự chân thành và hành đng thc s, không ch là nhng li ha suông.

Cậu đứng dậy, đôi mắt nhìn vào Dương lần cuối, trong đó là sự bình yên lạ thường, như thể đã không còn hy vọng vào lời nói, mà chỉ cần sự hiện diện và những hành động thực tế.

Kiều quay người, bước đi ra khỏi căn phòng, từng bước chân vang lên trong không gian yên ắng.

Dương đứng nhìn theo, trái tim nặng trĩu. Anh biết rằng những lời mình nói chưa đủ, và Kiều đã quá mệt mỏi với những lời hứa.

Anh chỉ có thể đứng đó, cảm nhận sự xa cách đang dần dâng lên, và mong rằng một ngày nào đó, anh sẽ có thể làm những gì.

Kiều mong đợi, chứng minh rằng anh thực sự yêu cậu, không chỉ bằng lời nói, mà bằng hành động, bằng sự thật trong lòng mình.

Nhìn Kiều rời đi, Dương thầm hứa với bản thân rằng sẽ không để cơ hội này vụt mất. Anh sẽ chứng minh, bằng tất cả những gì có thể.

Dương đứng một mình trong căn phòng im lặng, ánh mắt vẫn dõi theo Kiều khi cậu bước ra ngoài.

Một cảm giác trống vắng bao trùm lấy anh, như thể cả không gian này đều thiếu vắng đi một phần quan trọng. Lời nói của Kiều vẫn văng vẳng trong tâm trí anh:

"Ch cn anh chng minh."

Anh cảm nhận được rõ ràng sự tổn thương mà Kiều đang mang trong lòng, và anh biết rằng mình đã thất bại.

Dương nhắm mắt lại, lòng dâng lên một cảm giác đầy quyết tâm. Anh không thể để Kiều phải chịu thêm đau khổ, không thể tiếp tục làm cậu buồn.

Đã đến lúc anh phải hành động, phải chứng minh rằng tình yêu anh dành cho Kiều không chỉ là lời hứa suông.

Dương siết chặt tay, môi mím lại trong sự kiên định.

Anh thầm thề với chính mình, một lời thề sâu trong lòng:

"Anh s không bao gi làm Kiu bun na. Dù có chuyn gì xy ra, anh s luôn là người mà Kiu có th tin tưởng, luôn bên cnh cu y. Anh s làm tt c nhng gì có th đ Kiu không phi tht vng."

Những lời thề đó không chỉ là lời hứa, mà là lời cam kết mà Dương sẽ sống theo, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây.

Anh biết rằng để có được niềm tin lại từ Kiều, anh phải chứng minh bằng hành động, không phải chỉ bằng những câu nói sáo rỗng.

"Anh s làm được, Kiu. Anh s không làm em tht vng ln na."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro