Em yêu anh.
Mưa nè, chuẩn bị ô....
Kiều cảm thấy như một cơn sóng lớn vừa cuốn trôi xa, và giờ cậu chỉ còn lại mình trong khoảng lặng giữa những âm thanh huyên náo của bar.
Cậu nhìn Dương, ánh mắt vừa lo lắng vừa thắc mắc, rồi hít một hơi thật sâu.
"Dương, em muốn về rồi."
Kiều nói, kéo tay áo dương. Cậu không muốn thêm một lần nào nữa phải sống trong mớ hỗn độn cảm xúc này.
Dương nắm tay Kiều, dẫn cậu ra khỏi bar, lòng đầy căng thẳng. Ánh đèn neon từ quán bar lùi dần phía sau, nhường chỗ cho bầu trời đen tối với những ngôi sao le lói.
Dương cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi họ trở về phòng, mỗi bước đi như một nhịp đập khẩn thiết, như đang cầu xin Kiều hãy hiểu cho lòng mình.
Khi đến phòng, Dương mở cửa và bước vào, sau đó quay lại nhìn Kiều, cậu vẫn đứng ở ngưỡng cửa, nét mặt có chút do dự.
Dương thấy vậy, liền dịu giọng.
"Kiều, anh chỉ muốn nói chuyện với em một cách bình tĩnh."
Kiều gật đầu, bước vào trong và khép cửa lại. Cảm giác bối rối khiến cậu không biết bắt đầu từ đâu.
Dương đứng đó, nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng. Cả hai đều im lặng một lúc lâu, không ai dám lên tiếng trước.
Cuối cùng, Dương phá vỡ sự im lặng:
"Kiều, anh chỉ muốn hiểu em. Tại sao em lại giấu anh về việc gặp Tuấn Duy? Em có biết anh lo lắng như thế nào không?"
Kiều hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm từ ngữ để giải thích.
"Em không muốn làm anh đau lòng. Em đã quyết định sẽ không để quá khứ ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta, nhưng... em cũng không biết mình phải làm gì khi Duy xuất hiện."
Dương tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt Kiều.
"Em không cần phải giấu anh bất cứ điều gì. Anh muốn em biết rằng anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh em, bất kể em đang phải đối mặt với điều gì."
Kiều thấy lòng mình ấm lên. Cậu hiểu rằng Dương không chỉ yêu cậu, mà còn muốn bảo vệ cậu khỏi những tổn thương.
Nhưng sự bất an vẫn còn đó, và Kiều vẫn cảm thấy mệt mỏi với những mối quan hệ rối rắm.
"Em không biết liệu có phải mình đã chọn đúng không."Kiều thì thầm.
"Mọi thứ đều quá phức tạp... và em không muốn làm tổn thương anh thêm lần nữa."
Dương lặng lẽ gật đầu, một phần hiểu được cảm giác của Kiều.
"Anh không sợ sự phức tạp. Anh chỉ sợ việc em biến mất khỏi cuộc đời anh một lần nữa."
Kiều ngước nhìn Dương, thấy đôi mắt cậu ấy sáng lên với sự chân thành.
"Em sẽ không đi đâu cả."
Kiều hứa, nhưng sự mơ hồ vẫn đè nặng trong lòng.
"Vậy thì hãy cho anh biết em đang cảm thấy như thế nào."
Dương nói.
"Hãy cho anh cơ hội một lần nữa giúp em vượt qua."
Kiều biết rằng Dương đang cố gắng rất nhiều, và sự chân thành của cậu khiến Kiều cảm thấy ấm áp.
Cậu quyết định chia sẻ một phần những gì mình đang trải qua, dù có chút e ngại.
"Em cảm thấy... giữa em và Duy vẫn còn một chút gì đó chưa giải quyết. Nhưng em không muốn điều đó ảnh hưởng đến chúng ta."
Dương khẽ nhíu mày.
"Có phải em cảm thấy điều đó có thể làm cho mối quan hệ của chúng ta gặp khó khăn không?"
Kiều gật đầu, lòng nặng trĩu.
"Em không muốn giữ bí mật. Em chỉ muốn mọi thứ trở nên rõ ràng."
"Vậy hãy để anh giúp em làm rõ điều đó."
Dương nói, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
"Nếu cần, anh sẽ đối mặt với Duy. Anh không để em cảm thấy phải giấu giếm bất kỳ điều gì."
Kiều cảm thấy lòng mình dâng trào cảm xúc, cậu không ngờ Dương lại kiên quyết đến vậy.
"Em chỉ cần thời gian."
Cậu nói nhẹ nhàng.
"Thời gian không phải là vấn đề. Anh chỉ cần em ở bên cạnh anh."
Dương mỉm cười, nụ cười ấm áp làm xua tan bớt những mây mù trong lòng Kiều.
Cảm giác yên bình bắt đầu trở lại, Kiều gật đầu, thầm cảm ơn Dương vì sự chân thành và kiên nhẫn của cậu.
"Em sẽ cố gắng."
Kiều nói.
"Cố gắng để mọi thứ rõ ràng hơn."
"Đó là tất cả những gì anh muốn."
Dương nói.
"Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi chuyện."
Kiều mỉm cười, mặc dù vẫn còn những nỗi lo âu, nhưng cậu cảm thấy có chút hy vọng le lói trong lòng.
Đêm hôm ấy, không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của gió lùa qua khe cửa.
Dương và Kiều đứng gần nhau, khoảng cách giữa họ dường như đã không còn, chỉ cần một cái chạm, một ánh nhìn cũng đủ để thắp lên ngọn lửa yêu thương.
Khi môi Dương chạm vào môi Kiều, một cơn sóng mạnh mẽ xô về khiến Kiều choáng váng. Đó không chỉ là nụ hôn, mà là một lời hứa, một cam kết rằng họ sẽ không để bất kỳ điều gì cản trở tình cảm này.
Dương chậm rãi nhấn mạnh nụ hôn, nhẹ nhàng khám phá từng cảm xúc trong lòng Kiều, như thể muốn truyền tải tất cả yêu thương mà mình đã kìm nén bấy lâu nay.
Kiều cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim Dương, nó như đang hòa vào nhịp tim của mình.
Cậu không thể phủ nhận rằng mình cũng đã chờ đợi khoảnh khắc này. Mọi cảm giác lo lắng, bất an trong lòng bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc ngập tràn.
"Hãy để anh yêu em."
Dương thì thầm giữa những nụ hôn, giọng nói của cậu như một bản nhạc êm đềm làm Kiều say đắm.
"Anh sẽ không bao giờ để em cảm thấy cô đơn."
Kiều nhắm mắt lại, để cho từng giây phút trôi qua, cậu thả lỏng và đắm chìm trong tình yêu mà Dương dành cho mình.
Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, Kiều biết rằng đây chính là nơi cậu thuộc về.
"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn."
Cậu nói, tay vẫn ôm chặt lấy Kiều, như muốn bảo vệ cậu khỏi mọi tổn thương.
Thời gian trôi qua như thể ngừng lại, và họ cứ thế chìm đắm trong nhau, trong những nụ hôn, trong hơi thở của tình yêu.
Cảm giác được yêu, được chấp nhận, khiến cho cả hai dần quên đi những lo toan, những âu lo từng đè nặng trong lòng.
Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh len lỏi qua ô cửa, Dương và Kiều vẫn nằm bên nhau, hạnh phúc lấp lánh trong mắt họ.
Họ biết rằng một khởi đầu mới đang chờ đón, và tình yêu này sẽ là động lực giúp họ vượt qua mọi thử thách phía trước.
Kiều mở mắt, ánh sáng nhàn nhạt của bình minh xuyên qua rèm cửa, rọi vào gương mặt Dương. Cảm giác ấm áp và bình yên tràn ngập trong lòng cậu khi nhìn thấy người yêu vẫn còn đang say giấc.
Mái tóc Dương rối bời nhưng lại rất quyến rũ, và từng đường nét trên gương mặt cậu như một bức tranh hoàn hảo trong mắt Kiều.
Dương từ từ mở mắt, ánh mắt ngái ngủ dần trở nên tỉnh táo. Khi nhìn thấy Kiều đang mỉm cười, trái tim cậu như ngừng đập trong giây lát.
"Kiều."
Cậu thì thầm, giọng còn ngái ngủ nhưng tràn đầy sự ngạc nhiên và vui sướng.
"Em yêu anh."
Kiều nhẹ nhàng nói, tim cậu đập nhanh khi phát ra câu nói đó. Dường như mọi cảm xúc trong cậu đều được giải phóng, như một cơn lũ vỡ bờ.
Dương không thể tin vào tai mình, nụ cười trên môi cậu dần nở rộ.
"Em vừa nói gì?"
Cậu hỏi, cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt tràn ngập hy vọng.
"Em yêu anh."
Kiều lặp lại, giọng cậu ấm áp và chân thành hơn bao giờ hết.
"Em đã muốn nói điều này từ rất lâu rồi, nhưng bây giờ em mới có đủ can đảm."
Dương ngồi dậy, ánh mắt cậu ánh lên sự hạnh phúc không thể che giấu.
"Anh cũng yêu em, Kiều. Anh đã luôn yêu em."
Dương nói, từng lời của cậu như một bản giao hưởng ngọt ngào.
Cậu nắm tay Kiều, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu, như thể đó là nguồn sức mạnh cho cả hai.
Kiều cảm thấy những lo lắng, bất an trong lòng bỗng chốc tan biến. Cậu nhìn vào mắt Dương, thấy được một tương lai tươi sáng mà cả hai cùng nhau vẽ nên.
"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ, đúng không anh?"
Kiều hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
"Đúng rồi."
Dương khẳng định, ánh mắt kiên định.
"Bất kể chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn bên em. Anh sẽ bảo vệ em."
Kiều gật đầu, nụ cười trên môi vẫn tươi rói. Thế giới bên ngoài vẫn tiếp tục chuyển động, nhưng ở đây, trong khoảnh khắc này, chỉ có họ, hai trái tim hòa cùng một nhịp đập, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.
Tình yêu của họ như một ngọn lửa bùng cháy, rực rỡ và không bao giờ tắt.
Kiều nói đói, trước khi bước ra khỏi cửa, Dương quay lại nhìn Kiều, nụ cười dịu dàng nhưng không giấu nổi sự nghiêm túc trong ánh mắt.
"Anh chỉ ra siêu thị một chút thôi, nên em ở nhà đợi anh về nhé."
Cậu dặn, giọng điệu như một lời nhắc nhở thân thương.
Kiều đứng dựa vào khung cửa, nhướng mày trêu ghẹo.
"Em đâu có phải trẻ con mà cần phải dặn như thế."
"Anh biết chứ."
Dương mỉm cười nhẹ, nhưng vẫn nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Nhưng anh không muốn khi về lại thấy em trốn đi đâu mất."
Kiều bật cười, nhưng vẫn gật đầu để trấn an Dương.
"Em biết rồi mà, anh cứ yên tâm đi. Em sẽ ở nhà, không chạy đi đâu cả."
Dương nhìn Kiều thêm vài giây, như thể muốn ghi nhớ hình ảnh này trong tâm trí mình, rồi mới quay người rời khỏi nhà. Trước khi đóng cửa, cậu còn nhắc lại một lần nữa:
"Anh sẽ về sớm thôi."
Kiều mỉm cười, đứng yên lặng nhìn cánh cửa khép lại. Trong lòng cậu có chút gì đó nghịch ngợm trỗi dậy, nhưng nghĩ đến ánh mắt Dương lúc nãy, cậu tự nhủ sẽ không làm điều gì khiến Dương phải lo lắng.
Kiều nằm ngửa trên giường, mắt dõi lên trần nhà, đầu óc lơ mơ về chuyện đêm qua. Những hình ảnh ngọt ngào giữa hai người cứ xoay quanh trong tâm trí, làm đôi gò má cậu mỗi lúc một đỏ ửng hơn.
Nhớ lại khoảnh khắc Dương cúi đầu hôn lên môi mình, cảm giác ấm áp ấy như vẫn còn đâu đây, khiến trái tim Kiều đập loạn nhịp.
Vô thức, cậu thì thầm vài câu yêu thương:
"Dương à... em... em thương anh nhiều lắm."
Vừa thốt lên, Kiều giật mình nhận ra mình đã nói lớn đến mức có thể vọng ra cả căn phòng.
Cậu luống cuống lấy chăn trùm kín mặt, tự nhủ:
"Trời ơi, mình đang làm gì thế này? Sao có thể... sao lại nói ra mấy lời này lúc anh không có ở đây chứ!"
Kiều rúc sâu vào chăn, trốn khỏi sự ngại ngùng đang bao trùm.
Nhưng những ký ức ngọt ngào ấy vẫn không buông tha, khiến cậu chỉ muốn ôm lấy gối và lẩm nhẩm những lời yêu ngốc nghếch đó mãi.
Kiều vẫn đang chìm trong suy nghĩ, lăn lộn trên giường, vừa trách vừa như đang tỏ tình với chính mình.
"Anh đi đâu mà lâu vậy? Biết người ta ở nhà nhớ đến phát ngốc rồi không? Mình... mình lỡ yêu anh mất rồi... Hay là anh cố ý đặt mình vào cái bẫy tình yêu này?"
Bất chợt, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía cửa.
"Bẫy tình yêu gì cơ bé?"
Kiều giật mình bật dậy, mặt đỏ bừng khi nhận ra Dương đã về từ lúc nào và đang dựa vào cửa nhìn cậu với ánh mắt nửa cười nửa trêu.
Cậu lắp bắp.
"Anh... anh về từ lúc nào thế? Em... em không có nói gì hết!"
Dương bước vào phòng, tiến lại gần giường, nụ cười không hề giấu diếm sự thích thú.
"Anh về đủ lâu để nghe hết những gì bé vừa nói. Hóa ra bé cũng đã yêu anh mất rồi, nhỉ?"
Kiều bối rối đến mức chỉ biết kéo chăn lên che mặt, vừa xấu hổ vừa lúng túng.
"Anh... đừng trêu em nữa! Em chỉ là nói bâng quơ thôi!"
Dương ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng kéo chăn xuống, đối diện với ánh mắt Kiều đang ngượng ngùng né tránh.
"Bâng quơ mà lại nói mấy lời ngọt ngào thế à? Nếu biết bé nhớ anh đến thế, chắc anh phải đi lâu hơn chút nữa mới đúng."
Kiều khẽ đẩy anh, lí nhí cãi.
"Anh... anh xấu tính vừa thôi! Biết người ta đã ngại lắm rồi mà còn trêu."
Dương cười, khẽ nắm lấy tay Kiều, giọng dịu dàng nhưng kiên định.
"Thì anh cũng phải biết là mình quan trọng thế nào với bé chứ. Có trách thì trách trái tim bé đã chọn anh rồi, đúng không?"
Kiều chỉ biết cúi gằm mặt, tim đập loạn nhịp, nhưng trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Mưa lớn hông mấy pè
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro