Em sẽ nghĩ anh là kẻ tệ bạc.
Hứa chương này vui, hứa luôn
Vòng bán kết cuối cùng cũng đến, không khí trong trường quay tràn ngập sự phấn khích.
Ánh đèn sân khấu rực rỡ chiếu sáng mọi ngóc ngách, tiếng hò reo của khán giả vang lên như một bản giao hưởng đầy sức sống.
Khi âm nhạc vang lên, họ cùng hòa mình vào từng nhịp điệu, từng động tác nhuần nhuyễn, và mọi cảm xúc dường như tan biến trong giây phút ấy.
Dương ngẩng cao đầu, tự tin khoe tài năng của mình, còn Kiều cũng không kém phần tỏa sáng.
Họ đã tạo nên một màn trình diễn ấn tượng, khuấy động khán giả đến mức không ngừng vỗ tay, reo hò.
Nhưng khi cả hai rời khỏi ánh đèn chói lóa của sân khấu và vào phòng chờ, bầu không khí bỗng chốc chuyển sang khác.
Ánh đèn mờ hơn, tiếng ồn xung quanh giảm dần, và sự phấn khích ban nãy dần nhường chỗ cho những suy nghĩ nặng nề.
Dương ngồi xuống ghế, tay gác lên trán, ánh mắt xa xăm như đang tìm kiếm câu trả lời cho những thắc mắc trong lòng.
Kiều đứng cạnh, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Dương. Sự hạnh phúc trên sân khấu đã nhanh chóng bị thay thế bằng cảm giác ngột ngạt, như có một lớp không khí nặng trĩu bao phủ cả hai.
"Kiều..."
Dương lên tiếng, nhưng giọng anh nhỏ lại, như thể sợ rằng mỗi từ sẽ làm nặng thêm bầu không khí.
"Chúng ta đã làm tốt mà, phải không?"
Kiều quay mặt đi, lặng thinh, trong lòng cậu đang dậy sóng những cảm xúc.
Dù màn trình diễn vừa rồi thật hoàn hảo, nhưng những hình ảnh về quá khứ, những tin nhắn nặc danh, và những mối nghi ngờ vẫn bủa vây tâm trí cậu.
"Em không biết... Có lẽ."
Kiều đáp, giọng cậu có phần chao đảo.
"Có lẽ mọi thứ chỉ là bề nổi. Em cảm thấy mình như đang đeo mặt nạ, không thể sống thật với bản thân mình."
Dương nhìn Kiều, lòng anh tràn đầy lo lắng. Anh hiểu rằng mọi thứ vẫn chưa thực sự kết thúc.
Mặc dù họ đã vượt qua một chặng đường khó khăn, nhưng những mảng tối của quá khứ vẫn đang rình rập, có thể gây tổn thương bất cứ lúc nào.
"Kiều, anh không muốn em cảm thấy như vậy. Anh muốn em biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn ở đây vì em."
Dương nói, nắm chặt tay Kiều, nhưng Kiều lại rút tay về.
"Nhưng anh vẫn giấu em, Dương. Em không thể nào cứ mãi giả vờ rằng mọi thứ đều ổn."
Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng cảm thấy nặng trĩu.
Thời gian trôi qua, và âm thanh của sự phấn khích từ sân khấu đã trở thành những hồi ức xa xăm.
Kiều và Dương cần phải tìm ra cách để vượt qua những bóng tối này, nếu không, cả hai sẽ mãi mãi sống trong nỗi buồn.
Kết quả vòng bán kết được công bố, và như nhiều người đã dự đoán, team của Kiều đã giành chiến thắng vang dội.
Kiều đứng top 1 trong vòng này, điều đó khiến mọi người trong đội không thể kiềm chế niềm vui.
Họ hào hứng lên kế hoạch đi ăn mừng để cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc chiến thắng.
Dù vậy, Kiều, dù đồng ý tham gia, vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Khi cả đội đến quán ăn, không khí vui vẻ tràn ngập khắp nơi, nhưng Dương nhận thấy Kiều ngày càng né tránh ánh mắt của anh.
Cả buổi tối, Kiều cười nói với mọi người nhưng lại lảng tránh Dương một cách rõ ràng, như thể giữa họ có một bức tường vô hình chắn ngang.
Trong khi mọi người đang nâng ly chúc mừng, Kiều lặng lẽ ngồi bên Quân, họ trò chuyện nhẹ nhàng, trao đổi những lời tâm sự kín đáo.
Ánh mắt của Dương hướng về phía họ, và dù cố giữ bình tĩnh, anh không thể không cảm thấy một cơn sóng ngầm dâng lên trong lòng.
Mỗi lần nhìn thấy Kiều cười nói cùng Quân, sự bất an trong Dương lại càng lớn hơn.
Dương cố gắng hòa mình vào cuộc vui, nhưng sự hiện diện của Quân và cách Kiều thân thiết với anh khiến Dương không thể ngừng suy nghĩ.
Trái tim Dương như bị bóp nghẹt, bởi anh biết rằng mối quan hệ giữa anh và Kiều đang dần trở nên mong manh hơn bao giờ hết.
Lúc này, mọi tiếng cười xung quanh dường như trở nên xa xôi, mờ nhạt. Dương chỉ tập trung vào Kiều, vào cách cậu đang nói chuyện với Quân mà không hề để ý đến sự tồn tại của anh.
Từng khoảnh khắc ấy cứ như lưỡi dao vô hình, khắc sâu thêm vào lòng Dương sự bất an và ghen tuông.
Nhưng Dương biết rằng nếu muốn giải quyết mọi chuyện, anh phải kiên nhẫn và bình tĩnh. Anh không thể để cảm xúc bùng nổ và làm hỏng tất cả.
Thay vì ghen tuông mù quáng, Dương quyết định sẽ tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với Kiều, đối diện với những nghi ngờ trong lòng, và nhất là, tìm cách hàn gắn lại mối quan hệ đang dần rạn nứt này.
Sau buổi tiệc, mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn lại Kiều và Dương trong quán.
Dương đã uống quá nhiều, ánh mắt anh lờ đờ, không còn tỉnh táo. Kiều nhìn anh với ánh mắt pha lẫn sự thương cảm.
Dù mọi chuyện giữa họ đang phức tạp và cảm xúc của Kiều vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai, nhưng lúc này, cậu không thể bỏ mặc Dương một mình trong tình trạng như vậy.
Dương loạng choạng đứng dậy, nhưng rồi lại ngã người xuống ghế, miệng lẩm bẩm vài lời không rõ nghĩa. Kiều tiến lại gần, cúi xuống đỡ lấy Dương, cố gắng giúp anh đứng vững.
"Anh không thể ở lại đây được, để em đưa anh về."
Kiều nhẹ giọng nói, không đợi Dương phản đối.
Trên đường về, cậu đỡ Dương từng bước, tuy nặng nề nhưng Kiều vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh.
Trong lòng cậu, mọi cảm xúc phức tạp chồng chất, nhưng giờ đây không còn là sự giận dỗi, mà là một nỗi buồn nhẹ nhàng hơn, trầm lắng hơn.
Về đến phòng, Kiều đặt Dương xuống giường, tháo giày cho anh, kéo chăn đắp cẩn thận. Dương lẩm bẩm vài câu vô nghĩa, mắt mờ đục nhìn về phía Kiều.
"Kiều..."
Anh gọi tên cậu, giọng yếu ớt.
Kiều ngồi xuống cạnh Dương, đôi mắt trầm lắng, lòng cậu rối bời. Nhìn Dương trong trạng thái say xỉn này, Kiều không còn cảm giác giận dữ như trước, chỉ còn lại nỗi buồn không tên.
Cậu thở dài, vuốt nhẹ mái tóc của Dương, cảm thấy một sự gắn kết mơ hồ vẫn còn giữa họ, nhưng không biết liệu nó có thể kéo dài được bao lâu.
"Anh... có biết không?"
Kiều thì thầm, giọng cậu dịu dàng nhưng chất chứa nhiều tâm tư.
"Em từng nghĩ... rất nhiều điều về chúng ta. Nhưng giờ... em thật sự không biết nữa."
Dương nằm trên giường, hơi thở nồng nặc mùi rượu, nhưng ánh mắt dần mơ màng mở ra khi nhận ra Kiều đang ở cạnh.
Trong cơn say, những lớp phòng thủ trong lòng anh sụp đổ. Anh thấy Kiều, và sự hiện diện của cậu làm anh khao khát nói ra tất cả.
Không bỏ lỡ cơ hội, Dương liền nắm lấy tay Kiều, kéo cậu lại gần và ôm chặt lấy, không cho cậu thoát.
"Anh... buông em ra, Dương!"
Kiều cố gắng vùng vẫy, nhưng vòng tay Dương mạnh mẽ và quyết tâm.
Cậu cảm thấy trái tim mình đập nhanh, vừa giận dữ vừa bất lực trước sự cố chấp của anh.
"Kiều, anh xin em... đừng đi."
Dương nói trong giọng khàn khàn của người say.
"Anh không muốn mất em. Anh đã giữ mọi thứ quá lâu... đến giờ anh không thể im lặng nữa."
Kiều dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Dương. Lời nói của anh làm cậu bối rối, trái tim cậu dao động.
Cảm xúc của Dương lúc này dường như thật sự, nhưng liệu có phải vì rượu đang điều khiển lời nói của anh?
Dương siết chặt vòng tay, giọng anh nặng nề và chân thật:
"Anh biết anh đã sai, biết rằng anh đã làm tổn thương em. Anh không đáng được tha thứ, nhưng anh cần em hiểu... có một lý do vì sao anh không nói với em về quá khứ của mình."
Kiều im lặng lắng nghe, đôi mắt cậu dao động giữa sự bối rối và sự mong đợi. Dương thở sâu, như cố gắng thu hết can đảm:
"Quá khứ của anh... không đẹp như em tưởng. Cô gái mà em thấy... đã từng là một phần quan trọng trong cuộc sống của anh, nhưng không phải như em nghĩ. Anh từng phạm sai lầm, anh từng làm điều mà đến giờ vẫn không thể tha thứ cho chính mình."
Dương ngừng lại, giọng anh trùng xuống. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải đối diện với chuyện này, nhưng Kiều xứng đáng được biết sự thật.
"Cô ấy... là người anh đã bỏ rơi, vì sự ích kỷ và thiếu trách nhiệm của mình. Anh đã không trân trọng cô ấy, và điều đó đã làm hại cô ấy rất nhiều. Anh không nói ra vì anh sợ... sợ rằng nếu em biết, em sẽ không còn muốn ở bên anh nữa. Em sẽ nghĩ anh là kẻ tệ bạc."
Kiều ngồi lặng thinh, cảm nhận từng lời Dương nói. Cậu không biết phải đáp lại thế nào.
Phần nào trong lòng cậu hiểu được nỗi đau mà Dương đang mang, nhưng sự tổn thương từ hành động của anh vẫn còn sâu sắc.
"Anh không muốn giấu em."
Dương nói tiếp, giọng anh nghẹn ngào.
"Nhưng anh không biết làm thế nào để đối diện với quá khứ của mình. Và anh sợ rằng em sẽ rời xa anh... nếu em biết hết mọi thứ."
Kiều cúi đầu, trái tim cậu bị giằng xé giữa sự đồng cảm và nỗi đau riêng của mình.
Nhưng giờ đây, khi nghe Dương thổ lộ, cậu nhận ra rằng anh cũng đang đấu tranh với chính mình, với quá khứ mà anh không thể thay đổi.
"Em... em cần thời gian để suy nghĩ."
Kiều thì thầm, giọng cậu mềm mại hơn.
Cậu không thể tha thứ ngay lập tức, nhưng ít nhất bây giờ cậu hiểu được nỗi lòng của Dương.
Dương khẽ gật đầu, vẫn ôm chặt Kiều như thể sợ cậu sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
"Anh sẽ đợi, Kiều. Anh sẽ chờ cho đến khi em sẵn sàng. Nhưng đừng rời xa anh... được không?"
Kiều không trả lời, chỉ nhìn Dương trong im lặng. Cậu không chắc mình có thể tiếp tục mối quan hệ này, nhưng sâu trong lòng, cậu biết rằng Dương đang cố gắng sửa chữa những sai lầm của mình.
Và điều đó, dù nhỏ bé, đã làm Kiều mềm lòng một chút.
Trong bóng tối tĩnh mịch của căn phòng, Kiều thấy Dương gào lên trong giấc mơ.
Những tiếng nấc nghẹn ngào của anh vang lên, từng câu từng chữ đâm vào trái tim Kiều:
"Kiều... anh yêu em... đừng đi mà..."
Nước mắt Dương chảy dài trên má, như thể mọi cảm xúc anh cố nén suốt bấy lâu nay đã bùng nổ, không thể kìm nén thêm nữa.
Kiều lặng lẽ nhìn Dương, lòng cậu chùng xuống. Cậu nhận ra Dương không chỉ đau đớn vì quá khứ, mà còn đang giằng xé với hiện tại và nỗi sợ mất đi cậu.
Cậu đã từng rơi vào chính cảm giác này.
Chính cậu cũng đã yêu Dương, từng hoang mang không biết tình cảm của anh có thật hay không, từng đau đớn khi anh không nói sự thật, không thổ lộ tất cả.
Nhưng bây giờ, khi nghe những lời này từ Dương, cậu hiểu rằng Dương cũng giống như mình—đang vật lộn với cảm xúc, với sự hối tiếc và cả những điều chưa nói.
Kiều âm thầm lau nước mắt, đôi mắt cậu dịu lại khi nhìn Dương. Trong cơn say và giấc mơ, Dương đã nói hết lòng mình, không còn che giấu bất cứ điều gì.
Dù cậu vẫn chưa hoàn toàn tha thứ, nhưng giờ đây Kiều cảm nhận được tình cảm chân thành từ Dương.
Nhẹ nhàng, cậu ngồi dậy, cúi xuống gần bên Dương và thì thầm:
"Em sẽ cho anh một lần cuối, Dương. Nhưng anh phải nhớ, nếu anh làm em thất vọng lần nữa, em sẽ biến mất khỏi ánh mắt anh mãi mãi."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự quyết đoán. Kiều không còn muốn giằng co với chính mình hay với tình cảm này nữa.
Nếu Dương không thể thay đổi, cậu sẽ dứt khoát rời xa.
Nói xong, Kiều nhẹ nhàng nằm lại, tựa vào lòng Dương, cảm nhận hơi ấm từ anh.
Lần này, cậu quyết định cho mình một giấc ngủ bình yên, với hy vọng mong manh rằng mọi thứ sẽ khác.
Dương vẫn giữ chặt cậu, như không muốn buông lơi dù chỉ trong giấc mộng.
Và trong khoảnh khắc đó, cả hai chìm vào giấc ngủ, mang theo những mơ hồ, hy vọng, và lời hứa chưa hoàn thành.
Từ từ rồi chuyện cũng ổn mà
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro