Em mừng lắm đấy!
Kiều ngồi trên giường, tay cầm thìa, miệng nhai thức ăn như một đứa trẻ nhỏ. Cậu ăn một cách háo hức, không ngừng cười vui vẻ, thi thoảng lại nhìn Dương với ánh mắt ngây thơ đầy hạnh phúc. Thỉnh thoảng, Kiều còn để thức ăn rơi vãi ra ngoài miệng, làm Dương không khỏi bật cười.
"Em bé của anh ăn như thế này thì sao được?"
Dương vừa nói, vừa lấy chiếc khăn lau nhẹ miệng cho Kiều, ánh mắt dịu dàng.
Kiều chỉ cười khúc khích, làm mặt đáng yêu, đôi mắt lấp lánh nhìn Dương:
"Em chỉ muốn ăn nhanh nhanh thôi mà, anh đừng cười em!"
Dương không thể kiềm chế được nụ cười của mình, anh vuốt nhẹ tóc Kiều, vừa lau miệng cho cậu vừa trêu đùa:
"Nhưng mà em ăn như vậy chẳng khác gì một đứa trẻ con, anh thích lắm đấy."
Kiều có chút ngượng ngùng, nhưng không thể giấu được sự vui vẻ trong lòng. Cậu tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nhìn Dương, không quên thỉnh thoảng nháy mắt tinh nghịch.
Dương chỉ biết lắc đầu cười, trong lòng tràn ngập yêu thương. Cảnh tượng này khiến anh cảm thấy như mình đang bảo vệ một đứa trẻ mà mình yêu thương vô cùng, và đó là cảm giác hạnh phúc mà anh mong muốn.
Kiều ăn xong bữa sáng, mắt nhìn Dương với vẻ nghiêm túc, không còn sự nghịch ngợm như trước. Cậu ngừng lại một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi:
"Dương à, rồi chuyện Linh làm vậy với em, anh tính làm sao?"
Dương hơi ngỡ ngàng khi nghe câu hỏi này. Anh dừng lại một chút, ánh mắt không còn vui vẻ nữa, thay vào đó là sự nghiêm túc và lo lắng. Anh ngồi xuống gần Kiều, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, giọng trầm ấm:
"Anh sẽ không để chuyện đó qua đi dễ dàng đâu. Linh đã làm gì với em, anh nhất định sẽ tìm cách giải quyết."
Kiều im lặng một lát, cảm giác như một làn sóng lo lắng dâng lên trong lòng. Dù biết Dương luôn bảo vệ mình, nhưng cậu không thể không lo lắng về những gì có thể xảy ra sau này. Kiều nhìn Dương, đôi mắt cậu chất chứa một nỗi băn khoăn:
"Anh có thể... bảo vệ em được chứ? Em sợ..."
Dương siết chặt tay Kiều hơn, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cậu với sự kiên định:
"Em đừng sợ, anh sẽ luôn bên cạnh em. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ bảo vệ em, không để ai làm tổn thương em nữa."
Kiều cảm nhận được sự chắc chắn trong giọng nói của Dương, lòng cậu dần yên tâm hơn. Cậu khẽ gật đầu, ánh mắt dịu lại. Cảm giác được Dương bảo vệ làm cậu thấy an toàn hơn bao giờ hết, và một lần nữa, Kiều tin tưởng rằng, dù khó khăn thế nào, họ sẽ cùng nhau vượt qua.
Dương cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Kiều, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương:
"Chỉ cần em tin anh, anh sẽ không bao giờ để em phải lo lắng một mình."
Ngày hôm sau, Dương không thể ngừng suy nghĩ về chuyện Linh đã làm với Kiều. Sự tức giận trong anh ngày càng lớn dần. Anh biết mình không thể để chuyện này trôi qua mà không có bất kỳ hành động nào. Dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi gặp Linh, mọi thứ không thể kìm chế được nữa.
Dương bước vào phòng họp, nơi Linh đang ngồi đợi. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh lạnh lùng, không còn vẻ dịu dàng như mọi khi. Linh cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Dương, nhưng vẫn tự tin, không hề tỏ ra sợ hãi. Cô ngẩng đầu nhìn Dương, đôi mắt toát lên vẻ kiêu ngạo.
Dương không vòng vo, anh đi thẳng đến trước mặt Linh, giọng anh trầm thấp nhưng đầy sự tức giận:
"Em nghĩ em là ai mà dám làm những chuyện như vậy với Kiều? Linh, em đã vượt quá giới hạn rồi."
Linh vẫn ngồi đó, vẻ mặt không mấy bối rối, nhưng trong lòng cô bắt đầu có chút lo lắng. Cô biết Dương không phải là người dễ dàng nổi giận, nhưng lần này, cô cảm nhận được cơn giận dữ trong anh là rất nghiêm trọng.
"Anh Dương, anh đừng làm to chuyện. Em chỉ... chỉ muốn thử một chút thôi."
Linh cười gượng, nhưng trong lòng cảm thấy lo lắng khi thấy ánh mắt Dương ngày càng lạnh lùng hơn.
"Thử?"
Dương nhíu mày, giọng anh trở nên cứng rắn hơn.
"Em có quyền gì để thử người khác như vậy? Kiều không phải là món đồ chơi để em có thể thử nghiệm được. Em đã làm tổn thương cậu ấy, và anh sẽ không tha thứ cho em."
Linh bắt đầu cảm thấy sợ hãi trước sự kiên quyết của Dương. Cô im lặng một lúc, không dám nói thêm gì. Dương đứng im, ánh mắt không rời khỏi cô, như muốn truyền tải rằng anh sẽ không để mọi thứ qua đi mà không có sự trừng phạt xứng đáng.
"Anh sẽ không để em gây hại thêm cho Kiều. Nếu em không muốn mọi chuyện đi quá xa, tốt nhất em nên tự biết mình đang làm gì."
Dương nói một cách lạnh lùng, rồi quay lưng đi mà không cho Linh cơ hội đáp trả.
Linh ngồi lại đó, một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng. Dù cô có kiêu ngạo và tự tin đến đâu, cô vẫn không thể phủ nhận rằng Dương đang bảo vệ Kiều rất mạnh mẽ, và nếu cô không cẩn thận, mọi chuyện sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Linh ngồi im lặng một lúc, ánh mắt không còn vẻ kiêu ngạo như trước. Cô nhận ra rằng Dương không chỉ nói mà hành động rất quyết liệt. Sự kiên quyết trong ánh mắt của anh khiến Linh hiểu rằng cô đã đi quá xa và đã không còn cơ hội xoay chuyển tình thế. Mặc dù cô vẫn muốn duy trì vẻ mạnh mẽ, nhưng sâu trong lòng, Linh biết mình đã thua.
Dương đã bảo vệ Kiều, và cô không thể làm gì để thay đổi điều đó. Dù có chút bực tức vì bị đẩy vào góc, Linh vẫn không thể phủ nhận rằng hành động của Dương rất rõ ràng và mạnh mẽ. Cô đã sai, và giờ đây, cô phải chấp nhận hậu quả.
Nhìn theo bóng dáng Dương rời đi, Linh cảm thấy một sự bẽ bàng, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác nhẹ nhõm lạ kỳ. Cô biết mình sẽ không thể đối đầu với Dương thêm lần nữa, và dù sao đi nữa, cô cũng không muốn tiếp tục cuộc chiến này.
Cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu, và như một sự tự nhận thức, Linh thầm nhủ với bản thân: "Chắc chắn mình đã thua rồi. Đã đến lúc chấm dứt."
Kể từ giây phút đó, Linh hiểu rằng cô không thể cứ mãi đối đầu với Dương, và nếu tiếp tục, mọi chuyện sẽ không chỉ gây tổn thương cho Kiều mà còn hủy hoại chính mình. Cuộc chiến này, cô đã thua, và lần này, cô đành chấp nhận.
Vài tháng sau, mọi thứ dần trở lại bình yên. Dương, sau khi đã giải quyết xong mọi vấn đề với Linh và đảm bảo Kiều không còn phải chịu bất kỳ tổn thương nào, quyết định bước một bước quan trọng trong sự nghiệp. Anh rời khỏi công ty cũ, gia nhập vào công ty mới, nơi Kiều đang trực thuộc.
Mặc dù quyết định này không hề dễ dàng, nhưng Dương biết rằng đây là thời điểm thích hợp để thay đổi. Việc gia nhập công ty mới không chỉ là một cơ hội lớn cho sự nghiệp của anh mà còn giúp anh gần gũi với Kiều hơn. Dương mong muốn được đồng hành cùng Kiều, không chỉ trong cuộc sống mà còn trong công việc. Anh muốn bảo vệ Kiều, nhưng cũng muốn tạo dựng một môi trường mà cậu có thể phát triển sự nghiệp của mình một cách tốt nhất.
Ngày đầu tiên đến công ty mới, Dương bước vào văn phòng với một nụ cười tự tin nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Kiều, khi nhìn thấy anh xuất hiện, cảm giác như cả không gian trở nên ấm áp hơn. Kiều nhanh chóng chạy đến, ánh mắt đầy niềm vui và sự tự hào khi nhìn Dương.
"Anh thật sự gia nhập công ty này rồi sao?"
Kiều cười tươi, đôi mắt lấp lánh như một đứa trẻ vui mừng.
"Em mừng lắm đấy!"
Dương mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu Kiều:
"Vậy em có thấy vui không? Anh chỉ muốn luôn ở bên em, dù là trong công việc hay ngoài đời."
Kiều không thể giấu nổi niềm vui trong mắt, cúi đầu thẹn thùng một chút, rồi quay lại nhìn Dương, nói với giọng ngọt ngào:
"Anh là chồng em mà, sao lại không vui được chứ!"
Dương bước lại gần Kiều, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Dù là trong môi trường công ty mới, không khí xung quanh có thể tấp nập, nhưng chỉ cần có Kiều bên cạnh, mọi thứ đều trở nên bình yên và đầy ý nghĩa. Cảm giác được làm việc cùng nhau, vượt qua thử thách cùng nhau, càng khiến tình cảm của họ thêm phần sâu sắc.
Từ lúc ấy, công ty mới không chỉ là nơi để Dương phát triển sự nghiệp, mà còn là nơi anh có thể luôn ở bên Kiều, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, và cùng nhau xây dựng một tương lai vững vàng hơn.
Kể từ khi Dương gia nhập công ty mới, cả anh và Kiều bắt đầu cùng nhau thực hiện nhiều dự án âm nhạc kết hợp. Điều này không chỉ là một bước tiến lớn trong sự nghiệp của cả hai mà còn là một cơ hội tuyệt vời để họ cùng nhau tạo ra những sản phẩm âm nhạc đầy cảm xúc.
Dương, với kinh nghiệm và tài năng âm nhạc đã có, giờ đây cũng là một ca sĩ. Mặc dù anh là một người đứng đầu công ty, nhưng Dương không bao giờ ngừng đam mê âm nhạc.
Anh luôn muốn thử thách mình trong những thể loại mới và cùng Kiều khám phá nhiều phong cách âm nhạc độc đáo. Kiều, với sự tự do và cá tính mạnh mẽ của mình, chính là người truyền cảm hứng và là đối tác hoàn hảo để Dương phát triển những dự án âm nhạc này.
Một buổi chiều, trong phòng thu âm, ánh sáng mờ ảo và không khí tập trung, cả hai đang chuẩn bị cho một ca khúc mới. Dương ngồi bên cạnh bàn điều khiển, ánh mắt đắm đuối nhìn Kiều, người đang đứng gần mic, chuẩn bị thu âm.
"Anh nghĩ chúng ta nên thử thêm một chút sự pha trộn giữa rap và ballad trong bài này. Em có ý tưởng gì không?"
Dương hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự chuyên nghiệp.
Kiều nhíu mày một chút rồi cười, ánh mắt sáng lên khi nghĩ về điều gì đó:
"Em nghĩ nếu đưa vào một đoạn điệp khúc ngọt ngào, nhưng cũng phải giữ lại sự mạnh mẽ của rap, bài hát sẽ có chiều sâu hơn. Anh thấy sao?"
Dương gật đầu, ánh mắt đầy sự tin tưởng:
"Anh rất thích ý tưởng đó. Chúng ta sẽ tạo ra một bài hát không chỉ nghe hay mà còn chạm được đến trái tim người nghe."
Dù cả hai đều bận rộn với công việc, nhưng mỗi khi ở bên nhau trong studio, họ lại cảm nhận được tình yêu và sự kết nối đặc biệt qua từng giai điệu, lời ca.
Kiều không chỉ là một rapper tài năng, mà còn là nguồn cảm hứng lớn lao cho Dương, giúp anh khơi gợi những cảm xúc sâu thẳm trong âm nhạc.
Cả hai cùng nhau thử nghiệm, đôi khi là những phút giây vui nhộn khi Kiều chẳng may hát sai hoặc khi Dương trêu đùa cậu về những câu rap khó nhằn. Nhưng mỗi sản phẩm âm nhạc họ tạo ra lại là một minh chứng cho tình yêu và sự hợp tác tuyệt vời của cả hai.
Khi ca khúc đầu tiên trong chuỗi dự án của họ ra mắt, không chỉ người hâm mộ mà cả đồng nghiệp trong công ty đều bất ngờ trước sự ăn ý và sáng tạo của Dương và Kiều. Bài hát không chỉ thành công về mặt thương mại mà còn chiếm được cảm tình của rất nhiều người nhờ vào sự kết hợp hoàn hảo giữa những giai điệu nhẹ nhàng, lôi cuốn và phần rap mạnh mẽ, đầy cảm xúc.
Từng bước một, Dương và Kiều trở thành cặp đôi âm nhạc được yêu thích, mỗi dự án của họ đều khiến người hâm mộ mong chờ. Nhưng đối với Dương, điều quan trọng nhất không phải là thành công hay danh tiếng, mà là việc được ở bên Kiều, cùng cậu tạo ra những khoảnh khắc đặc biệt qua âm nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro