Em là tất cả đối với anh, Kiều à.
Đọc rồi đi ngủ nhaaa, ngủ ngon mơ đẹp nheee
Sau ba lần chơi, cuối cùng Dương cũng giành chiến thắng trong trò chơi nhìn nhau không chớp mắt.
Khi thấy Kiều thua, niềm vui như bùng nổ trong lòng Dương. Anh nhảy cẫng lên như một đứa trẻ lên ba, khuôn mặt rạng rỡ, đôi mắt sáng lên như những vì sao.
"Cuối cùng anh cũng thắng rồi!"
Dương reo lên, nụ cười không thể nào giấu nổi. Kiều nhìn anh, không thể nhịn được cười trước sự hạnh phúc ngây ngô ấy.
"Thôi nào, anh cũng không cần phải vui mừng quá thế đâu!"
Kiều giả bộ bĩu môi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc vì sự hân hoan của Dương.
"Bây giờ là lúc anh phải hát cho em nghe!"
Dương nói, ánh mắt lấp lánh kỳ vọng. Kiều ngồi thẳng người lên, tay chống cằm, dáng vẻ như một người nghe nhạc chuyên nghiệp, háo hức chờ đợi.
"Em rất muốn biết anh sẽ hát bài gì cho em!"
Kiều thách thức, đôi mắt sáng rực.
Dương bắt đầu cảm thấy hồi hộp, bỗng dưng không biết nên chọn bài nào.
"Để xem nào... anh sẽ hát... bài 'Cơn Mưa'!"
Dương tuyên bố, đó là một bài hát đầy cảm xúc mà anh rất thích.
"Wow, đó là một bài hay đấy!"
Kiều gật đầu, ánh mắt ánh lên sự mong chờ.
"Chắc chắn em sẽ rất thích!"
Dương hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần.
"1, 2, 3..."
Dương đếm ngược, rồi bắt đầu cất tiếng hát. Giai điệu ngọt ngào vang lên, từng lời hát lướt qua môi anh.
Giọng Dương không phải là giọng ca quá xuất sắc, nhưng chính sự chân thành và cảm xúc của anh đã chạm đến trái tim của Kiều.
"Em sẽ luôn ở đây... dù cơn mưa có tới..."
Dương hát, ánh mắt nhìn thẳng vào Kiều, và cậu cảm nhận được sự chân thành trong từng lời hát.
Không khí trở nên ấm áp, như một chiếc chăn che chở hai người khỏi những lo toan bên ngoài.
Khi Dương kết thúc bài hát, Kiều vỗ tay, khuôn mặt rạng rỡ.
"Thật tuyệt! Anh hát chay hay hơn em tưởng tượng!"
Kiều nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Dương cảm thấy tự hào, nhưng trong lòng cũng không kém phần xao xuyến khi thấy Kiều cười tươi như vậy.
"Em có muốn nghe lại không?"
Dương cười, vẫn còn hưng phấn. Kiều lắc đầu, nhưng ánh mắt lại tỏ ra thích thú:
"Không cần đâu, anh có thể hát nhiều bài khác cho em nghe mà!"
"Được, vậy thì để anh nghĩ ra bài khác!"
Dương và Kiều ngồi gần nhau, những âm thanh của nhạc vẫn vang vọng trong không gian.
Kiều cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh hơn khi Dương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu.
"Kiều, em có biết tại sao anh thích hát cho em nghe không?"
Dương hỏi, giọng nói ấm áp và chân thành. Kiều nhìn Dương, trong lòng đầy hồi hộp:
"Tại sao?"
"Bởi vì mỗi lần hát, anh cảm thấy như mình đang gửi gắm hết những tình cảm vào lời bài hát. Anh muốn em biết rằng em rất đặc biệt đối với anh."
Dương đáp, đôi mắt sáng lên như những vì sao. Câu nói của Dương khiến Kiều cảm thấy như có một luồng điện chạy qua, trái tim cậu ấm áp và ngập tràn hạnh phúc.
Kiều cắn nhẹ môi, không biết nên nói gì. Trong khoảnh khắc ấy, sự im lặng giữa họ trở nên thật quý giá. Kiều nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng rực rỡ chiếu vào.
"Dương."
Kiều thốt lên, nhưng không biết tiếp theo sẽ nói gì. Dương quay sang nhìn cậu, đôi mắt anh như thôi thúc Kiều tiếp tục.
"Em... cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở bên anh."
Kiều nói nhỏ, từng chữ như thoát ra từ sâu thẳm trái tim.
Dương mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.
"Thế thì em hãy ở bên anh mãi mãi nhé. Anh sẽ luôn hát cho em nghe."
Dương nắm tay Kiều, nhẹ nhàng siết chặt như muốn truyền tải hết tình cảm của mình. Cảm giác ấm áp từ bàn tay của Dương làm cho Kiều cảm thấy an toàn và yêu thương hơn bao giờ hết.
"Hãy cho anh biết nếu có lúc nào em cảm thấy buồn, anh sẽ là người đứng bên cạnh để cùng em vượt qua."
Dương nói, sự chân thành trong từng lời khiến Kiều không khỏi xúc động. Cậu gật đầu, lòng đầy cảm kích trước sự quan tâm của Dương.
"Cảm ơn anh, Dương."
Kiều thì thầm, rồi quay lại nhìn Dương, đôi mắt họ giao nhau trong một khoảnh khắc ngọt ngào, làm cho thời gian như ngừng lại.
Đang vui Kiều bỗng nhận ra mình chưa vệ sinh cá nhân, cậu liền quay sang Dương với vẻ mặt hơi bối rối.
"Dương, em... em cần về phòng một chút."
Kiều nói, cố gắng tỏ ra tự nhiên.
"Không được! Em không thể đi bây giờ!"
Dương đáp ngay lập tức, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa hài hước, khiến Kiều bật cười dù trong lòng vẫn có chút xấu hổ.
"Anh đang muốn tiếp tục trò chuyện mà! Thời gian này quý lắm, không thể để em đi được!"
Kiều cảm thấy dường như Dương đang đùa, nhưng sự kiên quyết trong ánh mắt anh làm cho cậu có chút lo lắng.
"Nhưng mà... em cần phải tắm rửa."
Kiều ngập ngừng.
"Ở lại đây, em sẽ không thoải mái đâu!"
Dương gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Thế này đi, em tắm ở phòng anh đi. Anh sẽ không nhìn đâu."
Câu nói của Dương khiến Kiều cảm thấy ngượng hơn, nhưng cũng không thể từ chối.
"Thật sự không nhìn à?"
Kiều hỏi, nghi ngờ.
"Thật mà!"
Dương cương quyết, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc nhưng không thể ngăn nổi nụ cười.
Kiều đành thở dài, không còn cách nào khác, cậu gật đầu đồng ý.
"Được rồi, nhưng anh phải đứng bên ngoài, không được lại gần nhé!"
Kiều nhắc nhở, vừa nói vừa bước vào phòng tắm.
Dương đứng ở cửa, cười nhẹ.
"Đừng lo, anh sẽ đứng ở đây, đảm bảo em tắm xong an toàn."
Kiều không biết nên cảm thấy xấu hổ hay hạnh phúc khi biết Dương đang cố gắng bảo vệ cậu như vậy.
Khi Kiều bắt đầu tắm, cậu cố gắng để không nghĩ đến việc Dương đang đứng ngay bên ngoài. Âm thanh của nước chảy khiến không gian trở nên bình yên hơn.
Trong khi đó, Dương đứng ngoài cửa, vừa cảm thấy hồi hộp vừa phấn khích.
Anh không thể không nghĩ đến hình ảnh Kiều ở trong phòng tắm, vừa hối hả vừa dễ thương. Thỉnh thoảng, anh nghe thấy tiếng cười nhẹ của Kiều, khiến lòng anh ấm áp.
Kiều bước ra khỏi phòng tắm, tóc ướt rối bù và trên người mặc chiếc áo phông của Dương.
Áo rộng thùng thình, che gần hết cả người cậu, khiến Kiều trông như bị thu nhỏ lại trong những bộ quần áo của Dương.
Kiều nhìn mình trong gương, cảm thấy thật ngốc nghếch nhưng cũng không khỏi buồn cười với hình ảnh ấy.
"Trời ơi, nhìn em như một đứa trẻ mặc đồ của người lớn!"
Dương đứng bên cạnh, không thể nhịn cười khi thấy Kiều. Ánh mắt của anh sáng lên, tràn đầy sự yêu thương và ấm áp.
"Em xinh quá đi! Có khi anh phải cho em mặc đồ của anh thường xuyên để mọi người thấy."
Kiều ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.
"Dương! Em không phải là đứa trẻ đâu!"
Cậu phản ứng, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu cảm thấy dễ chịu khi được mặc đồ của Dương.
"Nhưng nhìn em dễ thương quá!"
Dương tiếp tục trêu chọc, rồi tiến lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay Kiều.
"Em có biết không? Chỉ cần nhìn em như thế này thôi, anh đã muốn bảo vệ em cả đời rồi."
Câu nói khiến Kiều cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng.
"Thôi nào, anh không được nói như vậy!"
Kiều lấp ló, cảm giác vừa xấu hổ vừa vui vẻ.
"Em sẽ không sống nổi đâu nếu anh cứ khen như vậy."
"Không sao đâu, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Dương đáp, ánh mắt kiên định và ấm áp.
Kiều mỉm cười, nhận ra rằng sự ngại ngùng giữa họ chỉ càng làm cho mối quan hệ thêm gắn bó.
"Vậy thì... em có thể mặc đồ của anh nhiều hơn không?"
Cậu hỏi, nụ cười rạng rỡ trên môi.
"Chắc chắn rồi! Anh sẽ dành riêng cho em cả tủ quần áo."
Dương hứa hẹn, rồi bất chợt dừng lại, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
"Nhưng chỉ nếu bé hứa sẽ không bao giờ rời xa anh."
Kiều nhìn thẳng vào mắt Dương, cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt ấy.
"Em hứa."
Cậu thì thầm.
Tới lượt Dương vào phòng tắm, anh không ngừng mỉm cười với ý nghĩ về Kiều đang ở ngoài kia.
Tuy nhiên, Dương lại nghe tiếng cửa phòng mở rồi đóng lại "Cạch", anh đột nhiên cảm thấy bất an. Tiếng vang đó không bình thường. Tim anh bắt đầu đập nhanh hơn.
Dương gọi vọng ra từ trong phòng tắm:
"Kiều? Em làm gì vậy?"
Nhưng không có câu trả lời. Một khoảng im lặng đáng ngờ bao trùm cả căn phòng, làm tim Dương thắt lại. Anh gọi lần nữa, lớn hơn:
"Kiều, em ở đâu?"
Sự lo lắng bắt đầu chiếm lấy tâm trí Dương. Những ký ức về lần trước Kiều rời xa anh mà không nói một lời bỗng ùa về.
Anh nhớ lại cảm giác trống rỗng, tuyệt vọng khi Kiều biến mất khỏi cuộc sống của anh một cách đột ngột.
Dương không thể chịu đựng thêm một lần mất mát như vậy nữa.
Anh nhanh chóng tắt nước, vội vàng mặc đồ qua loa, không quan tâm mình có còn ướt hay không.
"Kiều! Em làm gì vậy? Em đâu rồi?"
Giọng anh run rẩy khi không nghe thấy bất cứ hồi đáp nào.
Bước ra khỏi phòng tắm, Dương nhìn quanh căn phòng trống rỗng. Cửa phòng vẫn đóng, nhưng dấu hiệu nào đó cho thấy Kiều có thể đã ra ngoài.
Một sự lo sợ tột độ tràn ngập trong lòng Dương.
"Em đùa vậy thôi phải không? Đừng đi mà!"
Dương bước vội đến cửa, tay run rẩy nắm lấy nắm cửa, mở bung ra chỉ để thấy hành lang trống trải, không có dấu hiệu của Kiều.
Tim Dương đập loạn nhịp, mồ hôi lạnh chảy dài. Anh không thể nào chịu được ý nghĩ rằng Kiều đã rời đi lần nữa.
Nỗi sợ mất Kiều lần thứ hai như một cơn ác mộng không lối thoát. Mọi thứ trở nên mờ nhạt trong mắt Dương, ngoại trừ ý nghĩ duy nhất:
"Mình phải tìm Kiều, không thể để em ấy biến mất được."
"Kiều!"
Dương hét lên trong vô vọng, chạy khắp phòng tìm kiếm. Cảm giác như không khí trong căn phòng đè nặng, khiến anh ngạt thở.
"Làm ơn, đừng bỏ anh như vậy!"
Giọng anh khàn đi, nỗi sợ hiện rõ trong từng lời nói.
Dương bắt đầu lùng sục từng ngóc ngách trong phòng, từng tủ, từng chỗ ẩn nấp có thể.
"Kiều, em đang ở đâu?"
Nỗi sợ mất Kiều đã hoàn toàn chiếm lấy Dương. Ánh mắt anh nhìn quanh đầy rối bời, trái tim nhói đau như thể đang bị xé toạc.
Mọi thứ trở nên mù mịt trong đầu Dương, sự hoảng loạn gần như biến thành tuyệt vọng.
"Nếu lần này em thật sự đi, anh không biết mình sẽ làm gì nữa..."
Nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt Dương, anh đứng sững giữa căn phòng, trái tim rối bời và hoang mang.
Đúng lúc đó, một tiếng cười khúc khích vang lên từ phía sau cái tủ anh chưa lục tới . Kiều từ từ bước ra, nụ cười tinh nghịch trên môi.
"Em ở đây mà, Dương."
Dương quay lại, ánh mắt ngập tràn cảm xúc. Vừa mừng rỡ, vừa giận dữ, vừa nhẹ nhõm. Anh vội chạy đến ôm chặt lấy Kiều, không nói nên lời.
Cảm giác như mọi thứ vừa trở về đúng chỗ, nhưng vẫn còn ám ảnh bởi nỗi sợ vừa trải qua.
"Đừng làm anh sợ như vậy nữa... Anh đã tưởng..."
Dương nghẹn lời, giọng anh tràn đầy nỗi sợ hãi và tình yêu vô bờ bến.
Kiều nhìn Dương, nụ cười tinh nghịch trên môi dần tắt khi thấy sự hoảng loạn trong đôi mắt anh. Dương vẫn ôm chặt lấy Kiều, cả người run lên nhẹ vì xúc động.
Kiều cảm nhận được từng nhịp tim của Dương đập nhanh, gấp gáp như sợ rằng cậu sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
"Em xin lỗi, em chỉ định trêu anh một chút thôi..."
Kiều khẽ nói, cảm giác tội lỗi len lỏi vào lòng khi nhận ra trò đùa của mình đã đi quá xa. Cậu đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Dương, cố gắng trấn an anh.
"Em không đi đâu, anh yên tâm."
Dương vẫn không buông Kiều ra, đầu anh tựa lên vai Kiều, mắt nhắm nghiền như để ngăn dòng nước mắt khỏi rơi.
"Anh thật sự sợ... Anh tưởng em đã bỏ đi, giống như lần trước..."
Giọng anh vỡ ra, chỉ những lời đó thôi cũng đủ để Kiều cảm nhận được nỗi đau trong lòng Dương.
"Em không bao giờ rời xa anh nữa đâu."
Kiều đáp lại, giọng nhẹ nhàng nhưng chân thành. Cậu vòng tay ôm lại Dương, cảm nhận sự yếu đuối hiếm khi Dương để lộ.
"Anh không cần lo lắng như vậy. Em sẽ luôn ở đây."
Sau vài phút, Dương mới dần lấy lại được bình tĩnh. Anh buông Kiều ra, đôi mắt vẫn ánh lên sự mệt mỏi nhưng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Dương lùi lại một chút, nhìn sâu vào đôi mắt Kiều, như để kiểm tra lần cuối rằng cậu vẫn còn đó, vẫn thuộc về anh.
"Anh thật sự không biết mình sẽ làm gì nếu mất em."
Dương khẽ nói, nắm chặt tay Kiều.
"Em là tất cả đối với anh, Kiều à."
Kiều không thể giấu nổi cảm xúc của mình nữa. Cậu khẽ gật đầu, một nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi.
"Em biết... và em sẽ không để anh phải lo lắng như thế nữa. Từ giờ chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, được không?"
Dương ôm Kiều thật chặt, hơi thở ấm áp của anh phả vào gáy cậu. Giọng Dương run rẩy, chất chứa nỗi niềm:
"Em nhớ lần cuối ta thân thiết là ngày nào không hả Kiều? Cách đây gần 2 tháng rồi, Kiều ạ... Khi xa em anh đã đếm từng ngày."
Nước mắt bắt đầu rơi xuống từ khóe mắt Dương, như thể những cảm xúc bị dồn nén suốt thời gian qua bỗng trào ra.
Kiều cảm nhận được sự đau lòng trong từng câu chữ của Dương. Cậu nhìn vào đôi mắt ướt át của anh và nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh.
"Đừng khóc, Dương. Em ở đây mà."
Kiều nói, giọng trầm ấm và an ủi.
Dương tiếp tục:
"Bây giờ anh không muốn em đi đâu cả. Anh muốn ở bên em nhiều hơn, nên bé đừng rời xa anh mà."
Sự chân thành trong ánh mắt Dương khiến Kiều không thể nào từ chối.
Kiều nhìn sâu vào mắt Dương, tim cậu đập loạn nhịp. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập, cậu không thể cưỡng lại mong muốn được gần gũi Dương.
Nhẹ nhàng, Kiều nghiêng người về phía Dương, hôn nhẹ lên má anh, tạo nên một khoảnh khắc ngọt ngào và ấm áp.
"Em sẽ không đi đâu cả.
Kiều thì thầm, nụ cười nở rộ trên môi.
"Em hứa, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ luôn bên nhau."
Dương cảm thấy như trọng trách đè nặng bấy lâu nay đã được gỡ bỏ. Sự hiện diện của Kiều, nụ hôn nhẹ nhàng trên má đã làm tan biến mọi nỗi sợ hãi.
Anh nắm chặt lấy tay Kiều, đưa cậu vào lòng mình thêm lần nữa, như thể muốn khắc ghi từng khoảnh khắc này vào trái tim.
"Cảm ơn em, Kiều."
Dương nói, giọng anh đã nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn còn đầy sự chân thành.
"Anh sẽ làm mọi thứ để giữ em bên cạnh."
Kiều gật đầu, lòng tràn ngập hạnh phúc. Cả hai đều biết rằng dù có bất kỳ điều gì xảy ra, họ sẽ cùng nhau vượt qua, không còn nỗi lo lắng hay sợ hãi nào nữa.
Tình cảm giữa họ đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Hết chap rồi, ngọt khum nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro