Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em có thật sự muốn rời xa Dương không?

Đc ri nh Bình Lun nhaaaa

Kiều bị nhưng suy nghĩ tiêu cực chiếm lĩnh, đột ngột đẩy Dương ra, ánh mắt hoang mang và mệt mỏi.

Cậu lùi lại vài bước, như muốn tạo một khoảng cách vô hình giữa hai người.

"Đng... Đng làm thế, Dương."

Giọng Kiều run rẩy, nhưng vẫn cố giữ vẻ kiên quyết.

"Em không xng đáng. Em không đ mnh m đ bo v anh, cũng không đ can đm đ đi tiếp."

Dương sững người, ánh mắt đầy đau đớn.

"Kiu, ti sao em li nói như vy? Em không thy anh đây vì em sao? Anh không cn s hoàn ho t em, anh ch cn em bên anh thôi!"

"Không phi như vy!"

Kiều hét lên, đôi mắt đỏ hoe.

"Anh không hiu... Em đang khiến c hai chúng ta tr nên yếu đui. Anh có s nghip, anh có c mt tương lai phía trước. Em ch là... mt gánh nng!"

Dương bước tới, nhưng Kiều lùi lại, giơ tay ngăn anh lại.

"Đng tiến gn em na, Dương. Nếu anh thc s quan tâm đến em, hãy đ em đi. Hãy đ em t chiến đu vi nhng th tiêu cc ca mình. Em không mun kéo anh xung theo."

Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề của cả hai. Dương nhìn Kiều, trái tim anh như bị bóp nghẹt bởi nỗi đau và bất lực.

"Kiu."

Dương nói, giọng trầm lắng hơn.

"Em có biết điu khiến anh đau nht không? Đó không phi là áp lc t bên ngoài, mà là vic em t mình gánh hết tt c. Em nghĩ em bo v anh, nhưng tht ra em đang đy anh ra xa."

Kiều cắn môi, ánh mắt dao động. Nhưng những suy nghĩ tiêu cực đã ăn sâu vào tâm trí cậu, như một sợi dây vô hình buộc chặt lấy mọi cảm xúc.

"Em xin li..."

Kiều khẽ nói, rồi quay lưng, bước nhanh ra cửa.

"Kiu!"

Dương gọi lớn, nhưng cậu không quay lại.

Cánh cửa đóng sập lại, để lại Dương một mình trong căn phòng trống rỗng. Anh ngồi xuống, đôi tay nắm chặt lại. Ánh mắt anh, dù đầy đau đớn, vẫn ánh lên một sự quyết tâm.

"Anh s không t b em, Kiu. Không bao gi."

Dương thì thầm, như một lời hứa gửi vào khoảng không.

Kiều bước ra khỏi phòng tập, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt. Cậu cố gắng hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác nghẹn ngào vẫn chực chờ vỡ òa.

Dọc hành lang vắng lặng, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Hải Đăng đang tựa lưng vào tường, đôi mắt sắc sảo ngay lập tức nhận ra sự bất thường trên gương mặt Kiều.

"Kiu, em sao thế?"

Hải Đăng vội bước đến, giọng đầy lo lắng.

Kiều lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhưng nước mắt lại rơi nhiều hơn. Không thể giữ được sự mạnh mẽ giả tạo, cậu khẽ nói.

"Anh Đăng, em mt quá..."

Không nói thêm lời nào, Hải Đăng kéo Kiều lại, dẫn cậu ra một góc khuất, nơi không ai có thể nhìn thấy họ. Anh nhẹ nhàng vỗ vai Kiều, như chờ đợi cậu trút bầu tâm sự.

Sau một hồi im lặng, Kiều cuối cùng cũng lên tiếng, giọng lạc đi.

"Em không biết phi làm gì na, anh . Em s mình s làm tn thương Dương. Em s... em không đ mnh đ bo v anh y. Em nghĩ... có l ri xa anh y là cách tt nht."

Hải Đăng nhìn Kiều, ánh mắt vừa đồng cảm vừa nghiêm nghị.

"Em nghĩ đy người khác ra xa là cách đ bo v h sao? Kiu, anh biết em đang c gng mình đ làm điu mà em nghĩ là đúng, nhưng đôi khi, cách em chn li làm tn thương c hai người nhiu hơn."

Kiều lắc đầu, giọng nghẹn ngào.

"Nhưng em không mun anh y b cun vào nhng tiêu cc ca em. Em không mun anh y mt tt c ch vì em..."

Hải Đăng khẽ thở dài, đưa tay đặt lên vai Kiều, buộc cậu phải nhìn thẳng vào anh.

"Nghe này, Kiu. Yêu thương không phi là chuyn ca mt người. Em và Dương đu là hai na trong mi quan h này. Nếu em c t mình quyết đnh, c nghĩ rng em đang hy sinh vì anh y, em ch khiến c hai thêm đau kh thôi."

Kiều nhìn Hải Đăng, đôi mắt đầy mâu thuẫn.

"Nhưng... nếu mi chuyn v l, s nghip ca anh y s b nh hưởng. Em không mun mình là nguyên nhân khiến anh y gc ngã."

"Vy em đã tng nghĩ rng vic em ri xa anh y s còn khiến anh y gc ngã nhanh hơn chưa?"

Hải Đăng hỏi lại, giọng trầm ấm nhưng thẳng thắn.

"Dương là người mnh m, Kiu. Nhưng anh y cũng cn em. Ch khi c hai cùng đi mt, mi th mi có th được gii quyết. Đng đ ni s ca em che lp đi s tht đó."

Những lời của Hải Đăng như một cú chạm nhẹ, nhưng sâu sắc vào trái tim Kiều. Cậu nhìn xuống, lòng ngổn ngang.

"Anh nói đúng."

Kiều khẽ nói, giọng vỡ òa.

"Nhưng em thc s không biết phi làm sao na, anh Đăng..."

Hải Đăng mỉm cười nhẹ, đưa tay lau nước mắt trên mặt Kiều.

"Vy thì hãy đ anh giúp em. Nhưng trước tiên, em phi t hi mình mt điu: Em có tht s mun ri xa Dương không?"

Kiều lặng người, trái tim cậu như khựng lại trước câu hỏi ấy. Và trong khoảnh khắc đó, cậu biết câu trả lời nhưng chẳng dám nói ra.

Kiều không ngờ, Dương đứng lặng lẽ ở cuối hành lang, mắt nhìn theo Kiều và Hải Đăng khi họ bước đi, lời nói của Hải Đăng vang vọng trong đầu anh.

Cảnh tượng đó như một cú tát vào tim Dương. Anh thấy Kiều buồn bã, nhìn như đang tìm kiếm sự an ủi từ một người khác, và Hải Đăng lại là người ở đó, như thể thay anh che chở cho Kiều.

Dương không thể nói gì, không thể bước đến. Cảm giác đau đớn lan tỏa trong lồng ngực, như một nỗi đau không thể gọi tên. Anh đứng yên, chỉ nhìn bóng dáng của Kiều dần khuất khỏi tầm mắt, lòng anh tràn ngập sự thất vọng và hoang mang.

Chẳng phải vì Hải Đăng, mà vì chính bản thân Kiều. Dương biết cậu đang phải đấu tranh với những suy nghĩ tiêu cực, nhưng nhìn cảnh này, anh không thể không tự hỏi:

Liệu Kiều có còn cần anh nữa không?

Không muốn để sự yếu đuối chi phối, Dương quay lưng bỏ đi. Không nói một lời, không giải thích gì. Chỉ có sự im lặng nặng nề, như một dấu chấm hết cho tất cả những gì anh đã cố gắng.

Khi Dương bước ra khỏi khu vực tập, những bước chân của anh vang lên trong hành lang vắng lặng, mỗi bước như một sự ra đi không thể tránh khỏi.

Anh không thể tiếp tục nhìn thấy Kiều cứ mãi lẩn tránh, không thể tự mình bước vào thế giới đầy đau đớn mà cậu tạo ra.

Dương bước đi, cảm giác nặng nề vây lấy tâm trí anh, như thể mỗi bước chân đều kéo theo một phần trái tim. Cảnh tượng Kiều và Hải Đăng, họ đi bên nhau, trò chuyện, không còn khoảng cách hay lo lắng như khi anh ở gần.

Dương không biết mình đã đứng yên bao lâu, chỉ biết ánh mắt ấy của Kiều, sự buồn bã thoáng qua, rồi sự trống vắng khi cậu quay đi.

Liệu Kiều đã quên anh rồi?

Anh nghĩ, có thể Kiều đã không còn nhìn thấy anh, đã không còn nhớ đến anh nữa. Có lẽ, Hải Đăng mới là người cậu cần, là người có thể ở bên, là người có thể thay anh giúp Kiều vượt qua những cơn sóng gió trong lòng.

Dương đã từng nghĩ rằng mình là người Kiều sẽ luôn tìm đến khi cần một bờ vai, nhưng giờ, tất cả những gì anh cảm nhận được chỉ là khoảng cách vô hình giữa họ.

Những đêm dài suy tư, những ngày tháng cô đơn, Dương tự hỏi liệu có phải Kiều đã chọn lối đi khác, một lối đi không có anh trong đó. Và càng suy nghĩ, anh càng thấy hình ảnh Hải Đăng bên Kiều càng rõ ràng hơn trong đầu mình.

Hải Đăng đã thay anh làm những gì anh chưa làm được. Anh ấy đã là người ở bên Kiều lúc cậu cảm thấy yếu đuối nhất, trong khi Dương chỉ đứng nhìn từ xa, không thể vượt qua chính mình để làm gì đó.

Dương không biết rằng, trong sự trống vắng của chính mình, Kiều cũng đang vật lộn với những suy nghĩ tương tự. Cậu cảm nhận sự mệt mỏi khi đối diện với những cảm xúc mâu thuẫn và sợ hãi, nhưng không biết làm sao để thay đổi điều gì.

Kiều không phải đã quên Dương, mà chỉ là cảm giác sợ hãi, cảm giác thất vọng khiến cậu cố gắng dồn nén mọi thứ vào trong, cho đến khi tất cả trở thành một khối đau đớn mà cậu không thể vượt qua.

Nhưng Dương không thấy điều đó. Anh chỉ thấy Hải Đăng, và sự gần gũi của họ khiến anh cảm thấy như mình đã bị thay thế.

Và trong sự cô đơn tuyệt vọng ấy, anh đã quyết định tránh xa, tưởng rằng không thể làm gì hơn nữa.

Kiều trở về phòng, vẫn còn đắm chìm trong những suy nghĩ mà Hải Đăng đã khơi gợi. Cậu cảm thấy như có một tia sáng mới, nhưng cảm giác bất an vẫn còn đeo bám.

Mọi thứ chưa hoàn toàn rõ ràng, những cảm xúc lẫn lộn cứ dâng trào trong lòng cậu.

Khi cậu mở điện thoại, một thông báo mới xuất hiện trên màn hình – một story từ cô gái tên Linh, người mà Kiều từng nghe nói đến, là người mà các fan của Dương thường đẩy thuyền với anh.

Kiều không nghĩ nhiều, nhưng khi lướt qua, một cảnh tượng khiến cậu khựng lại: Linh đang đăng một bức ảnh được ôm trong vòng tay của ai đó, một vòng tay mạnh mẽ và đầy sự che chở.

Dù không nhìn rõ mặt người đó, nhưng tư thế, cách mà Linh tựa vào, đều rất giống Dương.

Đôi mắt Kiều bỗng chốc nhói đau, một cảm giác không rõ ràng nhưng vẫn đủ mạnh để khiến cậu cảm thấy lạc lõng. Cậu nhìn chăm chăm vào màn hình, trái tim đập thình thịch, đầu óc rối bời.

Cảnh tượng đó, dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống của Linh, lại như một cú đâm vào trái tim Kiều. Cậu không thể ngừng tự hỏi.

Liệu Dương đã quên cậu rồi?

Liệu những người xung quanh có thật sự hiểu anh ấy, hay chỉ là những mối quan hệ mà Dương đang tìm kiếm để khỏa lấp khoảng trống mà cậu để lại?

Kiều tự hỏi liệu có phải vì sự im lặng của mình, sự xa cách mà cậu tự tạo ra, đã khiến

Dương tìm đến người khác, để tìm kiếm sự an ủi, để không phải đối mặt với nỗi cô đơn mà anh cũng cảm thấy?

Cảm giác chua xót dâng lên trong Kiều, như thể tất cả những lo lắng và nỗi sợ hãi của cậu đều đang hiện hình trước mắt.

Cậu không biết phải làm gì, chỉ biết rằng trái tim mình lại thêm một lần nữa nhói đau, như thể mọi thứ đang dần trượt khỏi tay cậu.

Kiều không dám nghĩ xa hơn, nhưng cậu biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, cậu sẽ mất Dương thật sự.

Đêm đó, Kiều không thể ngủ. Cậu ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào căn phòng vắng lặng.

Màn hình điện thoại vẫn còn hiển thị story của Linh, và hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu Kiều.

Cậu cố gắng xua đi những suy nghĩ, nhưng mọi thứ cứ quay cuồng, dồn nén đến mức cậu không thể thở nổi.

Mọi cảm giác bất an, lo lắng, và sợ hãi bỗng chốc vỡ òa. Kiều không còn đủ sức kìm nén những cảm xúc đã được cất giấu quá lâu.

Cậu không biết mình đang khóc vì điều gì - vì sợ mất Dương, vì những suy nghĩ tiêu cực đã bao trùm lấy mình, hay vì cảm giác không thể kiểm soát được tình hình.

Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Kiều, như một dòng thác không thể ngừng chảy. Cậu ôm đầu, cố gắng hít thở, nhưng nỗi đau trong lòng vẫn không thuyên giảm.

Những gì Hải Đăng đã nói về việc đối mặt với cảm xúc, về việc không tự mình gánh vác tất cả, giờ đây như một lời nhắc nhở mà cậu không thể tránh khỏi.

Nhưng mọi thứ quá phức tạp, quá mơ hồ, và Kiều không biết phải làm gì để thay đổi.

Cảm giác cô đơn dâng lên trong cậu, khi từng suy nghĩ về Dương, về sự im lặng giữa họ, về những cảm xúc mà cậu không thể nói ra, trở thành một khối nặng trĩu trong lòng.

Kiều không dám đối diện với Dương, không dám tìm đến anh, vì sợ rằng mọi chuyện sẽ chỉ càng tệ hơn.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh Linh bên Dương, một phần trong cậu không thể không hoài nghi:

Liệu có phải cậu đã quá muộn màng?

Cậu không còn biết mình đang khóc vì điều gì nữa. Những giọt nước mắt như một sự giải thoát, nhưng cũng như một dấu chấm hết cho những hy vọng mà cậu đã cố gắng giữ lại.

Cảm giác mất mát, sợ hãi, và lo lắng quấn lấy Kiều, và cậu chỉ muốn được ôm lấy Dương, cảm nhận sự ấm áp từ anh, nhưng lại không thể, vì nỗi sợ hãi đã quá lớn.

Kiều cứ khóc mãi trong đêm tối, cho đến khi kiệt sức, và chỉ khi những giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, cậu mới dần chìm vào giấc ngủ, mang theo những suy nghĩ chưa thể giải tỏa.

Sáng hôm sau, Kiều tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp, vệt nước mắt còn vương trên má. Cậu cảm thấy mệt mỏi, như thể cả đêm qua không có một phút giây nghỉ ngơi, những suy nghĩ vẫn ám ảnh trong đầu.

Khi nhìn vào gương, Kiều nhận ra sắc mặt mình tái nhợt, vẻ mặt thiếu sức sống. Cảm giác mệt mỏi không chỉ vì thiếu ngủ, mà còn vì những cảm xúc mà cậu không thể điều khiển được.

Khi Kiều bước vào khu vực sinh hoạt chung, các anh trai trong nhóm ngay lập tức nhận ra sự thay đổi.

HIEUTHUHAI là người đầu tiên tiến lại gần, ánh mắt đầy lo lắng.

"Kiu, cu sao vy? Trông không n chút nào."

HIEUTHUHAI nói, vừa đặt tay lên vai Kiều như muốn truyền cho cậu chút sức mạnh.

Quân A.P cũng bước đến, đôi mắt anh ta chăm chú nhìn Kiều.

"Cu không khe à? Hay là đi gp bác sĩ mt chút? Trông cu không n chút nào."

Anh Tú cũng gật đầu, biểu lộ sự quan tâm.

"Chc là cu chưa ng đ gic đúng không? Hay cu đang gp chuyn gì à?"

Kiều chỉ khẽ mỉm cười yếu ớt, cố gắng lắc đầu.

"Không sao đâu, em n mà. Ch là... mt chút mt mi thôi."

Tuy nhiên, Dương lại đứng im lặng, không nói gì. Anh nhìn Kiều từ xa, ánh mắt lạnh lùng và xa cách, không hề có chút quan tâm. Cái nhìn của anh khiến Kiều cảm thấy như một khoảng cách vô hình đã kéo dài giữa họ.

Dương không bước lại gần, không hỏi han, chỉ lạnh lùng tiếp tục công việc của mình như thể Kiều chẳng có gì đáng để chú ý.

Cảm giác bị bỏ rơi càng khiến Kiều thêm phần chua xót. Cậu có thể thấy sự khác biệt rõ rệt, sự quan tâm của những người xung quanh, nhưng lại không nhận được gì từ Dương.

Mặc dù cậu biết rằng Dương có thể đang giận dữ, hay thậm chí là thất vọng vì cậu, nhưng nỗi đau này vẫn đâm sâu vào trái tim cậu, như một vết thương chưa lành.

Những câu hỏi vẫn quẩn quanh trong đầu Kiều.

Liệu Dương có còn quan tâm đến mình nữa không?

Liệu anh ấy đã quá mệt mỏi với tất cả những sự im lặng và khoảng cách mà mình tạo ra?

Mọi thứ đều mơ hồ, nhưng một điều chắc chắn là, Kiều cảm thấy mình đang càng ngày càng lạc lõng trong mối quan hệ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro