Anh từng yêu ai như thế này chưa?
Tiếp tục chương trình.
Dương cõng Kiều trên lưng, mỗi bước đi đều mang một chút vui vẻ pha lẫn sự ân cần. Kiều thì chẳng giấu nổi hạnh phúc, bắt đầu huyên thuyên hỏi những câu ngô nghê, ngây ngô nhưng cũng đáng yêu vô cùng.
"Anh Dương, nếu sau này em ăn nhiều quá rồi mập lên, anh còn thương em không?"
Kiều nũng nịu hỏi, giọng ngọt lịm khiến Dương không nhịn được cười.
"Thương chứ, bé mèo của anh, ăn nhiều hay mập lên cũng chẳng thay đổi gì cả."
Dương đáp, vừa dịu dàng vừa đầy kiên nhẫn, dỗ dành.
"Thế... nếu em mập quá, anh còn chịu cõng em như này nữa không?"
Kiều tiếp tục tra hỏi, giọng có chút nghi ngờ nhưng trong ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Dương cố nén cười, đáp một cách nghiêm túc nhưng vẫn trêu chọc:
"Cõng chứ, mà nếu cõng không nổi thì đẩy em ngồi xe lăn vậy!"
Kiều bật cười, nhéo nhẹ vai Dương:
"Anh chỉ biết trêu em thôi! Nhưng thật không đó, anh sẽ không bỏ em dù có thế nào?"
Dương dừng lại một chút, quay đầu nhìn Kiều và khẽ nói, giọng đầy chân thành:
"Anh nói thật đấy, Kiều à. Dù em có như thế nào, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em. Mập lên hay không, chẳng quan trọng. Quan trọng là anh thương em."
Câu nói ấy khiến Kiều bất giác đỏ mặt, chẳng biết đáp lại thế nào, chỉ vội vã úp mặt vào vai Dương.
Đang tựa đầu trên vai Dương, Kiều ngập ngừng hỏi, giọng nhỏ nhẹ:
"Anh Dương này... anh từng yêu ai nhiều như thế này chưa?"
Dương nghe câu hỏi, thoáng giật mình, rồi nở một nụ cười dịu dàng. Cậu chậm rãi đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào Kiều, trong veo mà chân thật:
"Trước giờ anh chưa từng yêu ai nhiều đến vậy. Thật sự... chưa từng."
Kiều nghe vậy, lòng cậu rộn lên một cảm xúc ngọt ngào khó tả, đôi mắt long lanh nhìn Dương không rời. Nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nửa đùa nửa thật nói:
"Vậy anh phải giữ lời đó mãi nhé. Em không muốn chỉ là một đoạn ngắn ngủi trong tim anh đâu."
Dương siết nhẹ tay Kiều, kéo cậu sát vào mình hơn, đáp lời bằng giọng trầm ấm:
"Anh biết. Mãi mãi là anh sẽ ở bên em, thương em, chăm sóc em. Em không phải là một đoạn ngắn, mà là cả một câu chuyện dài trong cuộc đời anh."
Câu trả lời của Dương khiến Kiều mỉm cười hạnh phúc.
Khi sắp về tới nhà chung, Kiều hơi ngọ nguậy, ngượng ngùng đòi xuống. Nhưng Dương chỉ giữ cậu chặt hơn, nói với giọng nửa đùa nửa nghiêm túc:
"Em muốn nhảy xuống giữa chừng để đi bộ hay sao? Để anh cõng cho đến nơi."
Kiều đỏ mặt, nhưng biết rằng có năn nỉ cũng không được nên đành im lặng. May mà cả hai đi thang máy nên đoạn đường không dài, dù Dương vẫn bước chậm lại, như cố kéo dài thêm chút thời gian được ở gần Kiều như thế này.
Khi tới phòng, Dương mới từ từ đặt Kiều xuống giường, cẩn thận như đang nâng niu một món đồ quý giá.
Kiều vừa ngồi vững đã vội vàng quay mặt đi để giấu đi nét bối rối. Nhưng Dương không để lỡ khoảnh khắc đó, cậu ngồi xuống bên cạnh, nhìn Kiều bằng ánh mắt dịu dàng và khẽ hỏi:
"Vậy là hôm nay anh không làm em mệt chứ?"
Kiều chỉ cúi đầu, mỉm cười nhỏ nhẹ, không đáp lời, nhưng trái tim đập rộn ràng như muốn nói thay tất cả.
Trước khi kịp kiểm soát bản thân, cậu ngước lên nhìn Dương, rồi khẽ đáp, giọng ngại ngùng nhưng vẫn đầy chân thành:
"Hôm nay em rất vui... Cảm ơn anh."
Dương nghe thế, lòng cậu ấm áp, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên tay Kiều, khẽ siết nhẹ.
"Cứ như thế này mãi, em nhé."
Vì ăn quá no nên Kiều bắt đầu thấy mắt díu lại, cảm giác buồn ngủ kéo đến, nhưng trong lòng lại muốn được Dương chiều chuộng thêm một chút.
Cậu chớp mắt nhìn Dương, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ nhõng nhẽo:
"Anh ơi, ôm em một tí rồi xoa lưng cho em ngủ, được không?"
Dương mỉm cười, không chút do dự, liền ngồi xuống cạnh giường, ôm Kiều vào lòng thật ấm áp.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng, tạo ra nhịp điệu dịu dàng, đều đặn, từng chút xua tan mọi căng thẳng còn lại trong cậu.
Kiều dần chìm vào giấc ngủ, thở nhịp nhàng bên cạnh Dương, gương mặt thoáng nét bình yên, đôi môi khẽ mỉm cười.
Khi chắc chắn rằng Kiều đã ngủ say, Dương mới từ từ buông tay ra, khẽ kéo chăn lên che ấm cho cậu.
Cậu ngắm Kiều một lúc lâu, thấy trong lòng tràn ngập sự dịu dàng khó tả. Cuối cùng, Dương nhẹ nhàng đứng dậy, bắt đầu xử lý công việc nhà và các việc cá nhân, nhưng thỉnh thoảng lại liếc về phía giường, nụ cười nhẹ nở trên môi như một niềm hạnh phúc thầm lặng.
Sáng sớm, ánh nắng dịu dàng len qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt của Dương.
Kiều tỉnh dậy, thấy Dương vẫn còn nằm bên cạnh mình. Ánh mắt cậu vô tình lướt qua khuôn mặt sắc nét, sống mũi cao, đôi môi mím nhẹ và hàng lông mi dài của anh.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu không thể rời mắt, như bị cuốn vào vẻ đẹp bình yên của Dương.
Nhưng rồi, Dương bất ngờ mở mắt, và ánh mắt hai người chạm nhau. Dương mỉm cười nhẹ nhàng, như thể anh đã biết cậu đang ngắm nhìn.
Kiều ngượng ngùng, mặt thoáng ửng hồng, vội quay đi để giấu sự ngại ngùng.
Dương cười khẽ, trêu chọc:
"Sáng sớm bé nhìn anh chăm chú vậy, có phải đang muốn nói điều gì không?"
Kiều lắp bắp, không dám quay lại, chỉ nói nhỏ:
"Ai... ai nhìn chứ! Tại anh nằm chắn tầm nhing em thôi, em không có nhìn gì đâu."
Dương bật cười, thấy Kiều đáng yêu không chịu được, bèn vươn tay kéo cậu lại gần mình thêm một lần nữa, giọng trầm ấm:
"Thôi nào, sáng sớm đã thế này rồi, đừng có mà phủ nhận."
Kiều càng đỏ mặt hơn, nằm im trong vòng tay của Dương, không cãi lại nữa, nhưng trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Kiều bật dậy, chu môi, rồi nhẹ nhàng đánh vào vai Dương, giọng trách móc nhưng vẫn đầy vẻ dễ thương:
"Anh chỉ biết cách làm em ngại ngùng thôi à!"
Dương bật cười, không hề thấy đau, trái lại còn thấy hành động của Kiều vô cùng đáng yêu. Anh ngắm cậu trong chốc lát, ánh mắt đầy vẻ âu yếm, rồi nghiêng đầu trêu lại:
"Thế em không thích sao? Ngại ngùng chút mà dễ thương."
Kiều quay đi, hai má càng đỏ hơn, mím môi lúng túng không biết nói gì. Cậu định quay lưng ra ngoài, nhưng Dương đã nhanh tay kéo cậu lại, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Kiều, ghé sát tai cậu thì thầm:
"Anh thích khi em ngại ngùng, vì lúc ấy em sẽ nhìn anh lâu hơn."
Lời nói ấy làm tim Kiều đập loạn nhịp. Cậu cố gắng không để lộ sự bối rối, nhưng nụ cười khẽ lộ ra ở khóe môi đã phản bội cậu. Dương nhìn thấy và mỉm cười, biết rằng mình đã thành công trong việc làm cậu thêm ngại ngùng.
Kiều cúi đầu, cố giấu khuôn mặt đỏ ửng của mình và vờ lảng sang chuyện khác:
"Em... em đi rửa mặt đây!"
Cậu định xoay người rời đi, nhưng Dương chẳng dễ để cậu thoát thế. Anh kéo tay Kiều lại, giữ cậu gần thêm một chút.
"Khoan nào, để anh hỏi thật."
Dương cười nhẹ, ánh mắt nghiêm túc và dịu dàng.
"Có phải em đang ngại đến mức chỉ muốn trốn anh không?"
Kiều nuốt khan, cảm thấy nhịp tim mình mỗi lúc một rối loạn. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh:
"Không hề! Ai bảo là em ngại chứ... Chỉ là... em thấy anh cứ làm em không thoải mái."
"Vậy thì cho anh thêm một cơ hội làm em thoải mái hơn nhé."
Dương khẽ nắm lấy bàn tay Kiều, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.
"Anh sẽ cố gắng để mỗi lần gặp nhau, em không cần phải ngại ngùng nữa. Mà thay vào đó, sẽ là cảm giác an toàn."
Những lời nói chân thành ấy như một làn sóng ấm áp lấn át hết những bối rối của Kiều.
Cậu chỉ biết mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu lại, cảm nhận được sự chăm sóc và ân cần từ Dương.
Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, Kiều hạ giọng lầm bầm:
"Anh nói thế thì đừng làm em ngại quá là được..."
Dương cười, kéo cậu vào một cái ôm thật chặt và thì thầm:
"Anh hiểu rồi, ông xã bé nhỏ của anh."
Kiều cười nhẹ trong vòng tay anh, cảm nhận được nhịp tim đều đặn và bình yên nơi Dương, trong lòng thầm hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Kiều cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ ngọt ngào. Cậu rúc vào lòng Dương, tận hưởng cảm giác ấm áp và an toàn, nhưng cũng không quên làm một trò nghịch ngợm nhỏ.
Cậu nhẹ nhàng đẩy Dương ra, giả bộ thở dài:
"Hôm nay anh có vẻ thoải mái quá nhỉ, chắc chắn có âm mưu gì đó!"
Dương nhướng mày, đôi mắt lấp lánh:
"Âm mưu? Anh chỉ có ý định làm cho em cười thôi. Chứ không phải khiến em ngại ngùng."
Kiều giả bộ nghiêm túc:
"Em có thể cảm nhận được âm mưu đó qua ánh mắt của anh đấy!"
Cậu làm vẻ mặt trêu chọc, nhưng không thể che giấu nụ cười đang nở trên môi.
"Vậy em có dám đánh cược với anh không?"
Dương thách thức, ánh mắt kiêu ngạo.
"Đánh cược gì?"
Kiều hỏi lại, lòng tràn đầy tò mò.
"Đánh cược xem ai sẽ là người nấu ăn hôm nay."
Dương nhìn cậu với ánh mắt đầy thách thức.
"Nếu anh thắng, em phải ăn món anh nấu và còn phải hứa không được ngại ngùng khi ở bên anh."
"Nhưng nếu em thắng thì sao?"
Kiều hỏi, đôi mắt sáng lên với sự hứng thú.
"Em có quyền yêu cầu bất kỳ điều gì."
Dương nói, đôi mắt sáng lên với sự nghiêm túc.
Kiều nghĩ một lát, rồi quyết định:
"Được thôi, em đồng ý! Nhưng anh cũng phải nhớ là em không dễ dàng gì đâu!"
Dương bật cười, quyết tâm nhận thách thức:
"Vậy thì bắt đầu thôi!"
Sau một hồi tranh luận và một chút hăng say, họ bắt tay vào nấu ăn.
Kiều phụ giúp Dương trong bếp, còn Dương thì nấu ăn như một đầu bếp chuyên nghiệp. Nhưng thỉnh thoảng, Kiều lại làm ra những trò nghịch ngợm khiến Dương không thể không cười.
"Đừng có nghịch nữa!"
Dương nhắc nhở khi Kiều rưới một ít nước vào người anh trong lúc cố gắng rửa rau.
"Em chỉ giúp anh thôi mà!"
Kiều cười lớn, chớp chớp đôi mắt tinh nghịch.
Sau khi bữa ăn hoàn thành, Kiều ngồi vào bàn, mỉm cười nhìn Dương mang ra món ăn. Dương rất tự hào, mặc dù không hoàn hảo như những món anh thường ăn, nhưng có lẽ chính sự chân thành trong từng món ăn làm cho mọi thứ trở nên đặc biệt hơn.
"Wow! Anh nấu ngon quá!"
Kiều khen, nhưng trong lòng vẫn nghĩ về phần thách thức.
"Được rồi, em có quyền yêu cầu bất kỳ điều gì!"
Dương mỉm cười, nhìn Kiều với ánh mắt mong đợi.
Kiều lặng im một lát, cảm nhận sự yên bình trong không gian. Cuối cùng, cậu nói:
"Em chỉ muốn một điều thôi. Anh đừng làm em ngại ngùng nữa. Hãy để em là chính mình khi bên anh."
Dương nhìn Kiều, đôi mắt rực sáng:
"Anh hứa! Chúng ta sẽ cùng nhau làm điều đó."
Khi bữa ăn kết thúc, Kiều cảm thấy bụng mình đã căng đầy, cậu cười thầm khi nghĩ về việc hôm nay đã ăn rất nhiều món ngon do Dương nấu.
Nhưng điều làm cậu hạnh phúc nhất chính là khoảng thời gian bên Dương, những giây phút ngọt ngào này đã trở thành kỷ niệm không thể quên trong trái tim cậu.
"Giờ thì em phải về phòng nghỉ ngơi."
Kiều nói với giọng hơi mệt, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi.
"Anh sẽ đưa em về."
Dương đáp, đứng dậy và nắm tay Kiều.
Khi họ đi bộ trở về phòng, Kiều cảm thấy lòng mình ngập tràn hạnh phúc, không chỉ vì bữa ăn mà còn vì những khoảnh khắc đơn giản nhưng đáng nhớ bên Dương.
Khi về đến phòng, Kiều cảm thấy hơi ngột ngạt trong không gian kín, cậu quyết định:
"Hay mình đi dạo một chút nhé, anh Dương? Cảm giác ngồi trong phòng quá lâu không tốt đâu."
Dương nhìn Kiều, đôi mắt sáng lên với sự đồng tình:
"Được thôi! Vậy mình đi công viên gần đây nhé? Không khí ở đó thoáng đãng hơn."
Kiều gật đầu hào hứng, trong lòng cảm thấy phấn chấn.
"Em thích công viên! Chúng ta có thể đi bộ một chút, hít thở không khí trong lành."
Họ cùng nhau rời khỏi phòng, tay trong tay đi về phía công viên. Mặt trời đã bắt đầu lặn, ánh sáng vàng nhạt chiếu rọi qua các tán cây, tạo nên khung cảnh thơ mộng.
Tiếng chim hót líu lo và gió nhẹ thổi qua khiến Kiều cảm thấy mọi lo toan trong cuộc sống như tan biến.
"Nhìn kìa, có cây hoa anh đào kìa!"
Kiều chỉ về phía một cây hoa nở rộ bên đường.
"Mùa này không phải mùa hoa anh đào nở, sao mà nó vẫn đẹp thế nhỉ?"
Dương nhìn theo hướng Kiều chỉ, cười:
"Có thể đây là cây đặc biệt, hoặc là nó ra hoa trước thời hạn."
Anh nhìn Kiều, nhận ra vẻ mặt háo hức của cậu.
"Chúng ta lại gần hơn đi."
Họ tiến lại gần cây hoa, Kiều đưa tay chạm vào những cánh hoa mềm mại.
"Nó thật đẹp! Em ước gì mình có thể chụp một bức ảnh bên nó."
Dương gật đầu, lấy điện thoại ra và đề nghị:
"Để anh chụp cho em nhé!"
Kiều đứng cạnh cây hoa, tạo dáng như một người mẫu.
Dương chớp lấy khoảnh khắc đẹp đẽ này và bấm máy.
"Được rồi, tạo dáng nào!"
Kiều cười tươi, xoay người lại và nháy mắt với Dương. Anh không thể không cười khi thấy Kiều trông thật dễ thương và ngây thơ.
Sau khi chụp ảnh xong, họ tiếp tục đi dạo quanh công viên, nói chuyện về những sở thích, ước mơ và cả những kỷ niệm đáng nhớ của nhau.
Kiều đã dần dần mở lòng hơn với Dương, cậu kể cho anh về những câu chuyện thú vị từ thời thơ ấu, về gia đình, và cả những điều khiến cậu cảm thấy lo lắng.
Dương lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng đưa ra những câu hỏi khiến Kiều cảm thấy thoải mái hơn.
"Anh cũng từng trải qua điều đó."
Dương chia sẻ về những khó khăn trong quá khứ của mình.
"Nhưng anh học được rằng không có gì là không thể vượt qua, chỉ cần có người bên cạnh."
Kiều cảm thấy ấm lòng trước những lời nói của Dương. Cậu không ngờ rằng lại có một người sẵn sàng lắng nghe và thấu hiểu như vậy.
"Cảm ơn anh, Dương. Em rất vui vì có anh bên cạnh."
Kiều thì thầm.
Bình luận đi mấy pà
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro