Anh mà không giữ lời hứa là em không tha đâu!
Khi thấy Kiều cứ mãi mê nói chuyện với Quang Trung, Dương bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu, lòng ghen tuông trỗi dậy. Anh nheo mắt nhìn Kiều từ xa, rồi hạ quyết tâm "làm mình làm mẩy" một chút để xem phản ứng của cậu ra sao.
Dương đứng dậy, bước đi thật chậm về phía bếp, cố tình tạo âm thanh khi lôi kéo ngăn kéo, đóng cửa tủ, rồi thậm chí rót nước một cách ồn ào.
Thỉnh thoảng, anh còn liếc về phía Kiều với ánh mắt "trách móc" rõ ràng, nhưng Kiều đang mải mê cười đùa với Quang Trung nên chẳng để ý gì đến anh.
Dương thấy vậy thì càng tỏ vẻ "giận dỗi" rõ hơn, thậm chí còn cố tình thở dài lớn, rồi lầm bầm trong miệng một mình.
Cuối cùng, không chịu được nữa, Dương cầm ly nước, đi thẳng đến ngồi bên cạnh Kiều, cách cậu một khoảng đủ xa để Kiều phải quay lại chú ý.
Anh cố tình hắng giọng, làm như đang cần người nào đó quan tâm đến mình.
Kiều, thấy Dương ngồi đó với vẻ mặt không vui, đành ngừng nói chuyện với Quang Trung trong giây lát.
Cậu che điện thoại lại, nhỏ giọng hỏi Dương:
"Anh sao vậy? Có chuyện gì hả?"
Dương bĩu môi, hờ hững đáp lại:
"Không sao. Anh chỉ thấy ai đó... hình như quên mất mình có bạn trai ngồi đây thôi."
Kiều bật cười khẽ, mắt lấp lánh tinh nghịch.
"Ai mà dám quên anh chứ? Chỉ là Quang Trung gọi nên em tiện nghe thôi mà."
Dương không chịu thua, quay mặt đi, cố tình giận dỗi nói:
"Vậy thì em cứ nói chuyện tiếp đi. Đừng bận tâm đến anh."
Nhưng đôi mắt anh vẫn lén nhìn về phía Kiều, chờ đợi phản ứng từ cậu.
Kiều nhìn Dương, hiểu ngay anh đang làm nũng. Cậu cố nén cười, ngừng cuộc gọi với Quang Trung, rồi quay hẳn người sang, nhẹ nhàng khoác tay ôm lấy vai Dương, giọng dịu dàng dỗ dành:
"Thôi, em xin lỗi mà. Em chỉ thích anh thôi, ai mà dám làm cho anh giận chứ?"
Nghe vậy, Dương mới dần dịu lại, nhưng vẫn cố tỏ vẻ không dễ dàng bỏ qua. Anh hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong lòng thì rõ ràng đã mềm nhũn khi thấy Kiều đang hết lòng dỗ dành mình.
Kiều chẳng để cho anh giữ vẻ mặt giận dỗi lâu, vươn người đặt một nụ hôn nhẹ lên má Dương, nũng nịu nói thêm:
"Em biết rồi mà, em chỉ thích ngồi bên cạnh anh thôi."
Lúc này, Dương mới chịu mỉm cười, vòng tay ôm chặt Kiều vào lòng. Anh khẽ thở dài hài lòng, vừa thấy mình được chiều chuộng vừa thấy hạnh phúc vì có Kiều bên cạnh.
Kiều nhìn Dương đang "làm mình làm mẩy" rồi chỉ biết cười bất lực. Lúc này, Quang Trung thấy vẻ mặt của Kiều hơi khác thường, không còn thoải mái như ban đầu, còn đôi mắt thì lén lút nhìn sang người bên cạnh như thể không muốn bị phát hiện.
Quang Trung bật cười, hiểu ngay vấn đề mà chẳng cần Kiều phải giải thích. Anh liền nói vào điện thoại:
"Thôi, chắc tui không làm phiền nữa đâu. Có ai đó hình như cần bà hơn tui rồi, ha ha."
Kiều mỉm cười ngượng ngùng, khẽ gật đầu. Cậu đáp lời nhẹ nhàng:
"Ừ, thôi để lần khác nói tiếp nha."
Quang Trung nháy mắt tinh nghịch, rồi chào tạm biệt và cúp máy. Cúp máy xong, Kiều chưa kịp xoay qua thì Dương đã ngay lập tức nắm lấy tay cậu, kéo cậu lại gần mình.
"Giờ mới xong hả?"
Dương hỏi với vẻ hơi hờn dỗi, đôi mắt vẫn chưa hết gợn chút giận.
Kiều cười hì hì, ngả người tựa vào Dương, ánh mắt long lanh nhìn anh như đang dỗ dành:
"Xong rồi. Giờ em toàn tâm toàn ý bên anh đây. Đừng giận nữa mà."
Dương nhìn Kiều với ánh mắt mềm mại, lòng đầy ấm áp, rồi khẽ vòng tay ôm lấy cậu. Anh chẳng thể nào giận lâu được khi Kiều nhìn mình như vậy.
Kiều nheo mắt:
"Em thấy anh cứ phải bế, phải dỗ em suốt ngày. Lỡ một ngày nào đó anh thấy chán em thật thì sao?"
Dương nghe Kiều hỏi vậy, bật cười rồi nhẹ nhàng véo má cậu, giọng đầy cưng chiều:
"Chán gì mà chán? Ở với em là anh thấy đủ thú vị lắm rồi."
Dương lắc đầu, kéo Kiều ngồi sát vào lòng mình hơn, giọng chắc nịch:
"Anh mà chán em á? Anh còn chưa có ngày nào đủ em chọc cho phiền hết. Có em bên cạnh mỗi ngày, anh chỉ thấy... vui thôi."
Kiều bật cười, tựa đầu lên vai Dương, ánh mắt long lanh nhìn anh:
"Vậy là anh nói rồi nha. Không được chán em đâu đó."
Dương mỉm cười, cúi xuống khẽ hôn lên trán cậu, thì thầm:
"Anh hứa. Bên cạnh em cả đời cũng không chán."
Kiều nghe vậy, cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường, không nói thêm gì, chỉ rúc đầu vào ngực Dương, cảm nhận từng nhịp đập quen thuộc nơi tim anh.
Nhóm Staff Chương Trình:
Staff 📣:
Mọi người ơi, chuẩn bị tinh thần nha! 🎉 Đúng 2 tuần nữa mình sẽ quay trở lại để ghi hình tập chung kết🔥
Quang Hùng MasterD 😎:
Trời, cuối cùng cũng tới chung kết! Sẵn sàng "bung lụa" với mọi người nè! 💥
HIEUTHUHAI 🤯:
Ôi căng nha, lần này phải chuẩn bị kỹ lắm mới được. Ai rủ anh em họp team để "tập dượt" trước không? 💪
Isaac 🤝:
Có ai muốn hợp tác không? Biết đâu có thể bày ra vài chiêu mới cho chung kết này. 💫
Đức Phúc 😆:
Được đó anh! Hợp tác là phải bài bản. Tập này chắc mình phải chơi tới bến luôn! 🎶🔥
Pháp Kiều 😳:
Hơi run rồi nha... chắc phải nhờ mọi người "chỉ giáo" nhiều mới được. 🙏
Captain 💂:
Kiều cứ yên tâm, vào là em sẽ hỗ trợ hết mình luôn, chuẩn bị tinh thần làm "best performance" nhé! 💯
Quang Trung 🤪:
Thôi là vui nè, tập này phải cho ra thật nhiều khoảnh khắc để đời nha mọi người! 🎬✨
Ali Hoàng Dương 💪:
Yeah, ai cần hỗ trợ gì cứ gọi, mình sẵn sàng "chiến" cùng cả team! 🎤
Kiều nhìn chằm chằm vào điện thoại, đọc qua từng tin nhắn từ nhóm chat của các anh trong ekip chương trình. Anh chàng bật cười, rồi đẩy điện thoại ra trước mặt Dương, đôi mắt sáng rực.
"Anh coi nè, ai cũng nhắn nhiệt tình lắm luôn."
Kiều vừa nói vừa khẽ nhún vai.
"Còn có mấy cái icon nhí nhố nữa... Đúng là mọi người đang hào hứng lắm."
Dương nghiêng người nhìn vào màn hình, thấy rõ những tin nhắn chúc mừng, đùa cợt, và cả những lời động viên từ các thành viên trong nhóm.
Một loạt các biểu tượng trái tim, ngôi sao, và cả mặt cười lớn xuất hiện liên tục trong đoạn chat. Một trong các anh còn viết:
"Kiều nhớ chuẩn bị thật tốt nha! Lần này tụi anh không tha cho đâu 🤣🔥."
"Em căng thẳng à?"
Dương hỏi, cố giấu nụ cười trêu ghẹo, rồi nhẹ nhàng xoa vai Kiều.
"Cứ thoải mái đi, có anh ở đây lo hết rồi."
Kiều chớp mắt, đôi môi thoáng chút bĩu ra như muốn phản kháng nhưng cũng có chút ấm áp.
"Anh cứ nói thế thôi, lúc diễn thật thì ai cũng căng thẳng hết á. Em còn đang tính nhờ thêm người tập luyện đây... Không biết các anh ấy có làm khó em không nữa..."
Dương phì cười, ngón tay gõ nhẹ lên trán Kiều.
"Em mà cần tập luyện gì nữa chứ? Cứ lên sân khấu là em toả sáng rồi. Còn các anh trong nhóm thì chắc chắn sẽ không làm khó em đâu, trừ khi... muốn thấy em lúng túng thôi."
Anh chọc, vừa cười vừa nháy mắt.
Kiều bật cười, cảm thấy lo lắng trong lòng cũng tan đi phần nào. Anh dựa vào Dương một chút, đôi mắt rạng ngời nhưng vẫn pha chút lém lỉnh.
"Được rồi, mà nhớ đừng để ai ghen tị nhé, người ta biết anh là fan số một của em rồi mà."
Dương cười, khẽ siết tay Kiều như một lời động viên thầm lặng, ánh mắt anh đầy tự hào và yêu thương.
Ngồi bên cạnh Dương, Kiều nhìn quanh căn phòng quen thuộc mà cậu đã ở suốt gần hai tuần qua.
Mọi ngóc ngách đều mang đậm hơi ấm của Dương, từ ánh đèn dịu nhẹ đến những món đồ trang trí đơn giản nhưng tinh tế.
Thế nhưng, một cảm giác bất an nhẹ nhàng dấy lên trong lòng Kiều.
Cậu nhìn sang Dương, giọng nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát:
"Em ở đây cũng lâu rồi, chắc... em nên về phòng mình thôi."
Dương khẽ nhíu mày, bàn tay anh vẫn nhẹ nhàng đặt trên vai Kiều.
"Em muốn về thật à?"
Giọng anh trầm xuống, như một chút bất mãn, ánh mắt đầy ý hỏi.
Kiều ngập ngừng, cậu biết rõ đây là quyết định nên làm, nhưng không tránh khỏi cảm giác lưu luyến.
"Ừm... em chỉ nghĩ là, em không muốn làm phiền anh quá nhiều... Với lại, có lẽ em cần một chút không gian riêng."
Dương im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng xoa vai Kiều, cố giấu đi nỗi buồn thoáng qua.
"Anh hiểu... Nhưng em biết mà, anh không bao giờ thấy phiền đâu. Chỉ cần em vui và thoải mái, anh cũng vậy."
Kiều gật đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn anh.
"Em biết, cảm ơn anh nhiều lắm, Dương."
Dương không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt anh vẫn lưu luyến nhìn Kiều như không muốn để cậu đi. Một khoảng lặng nhẹ nhàng phủ xuống, giữa họ là một sợi dây gắn kết đặc biệt, chẳng cần nói ra cũng đủ thấu hiểu.
Kiều quay lại nhìn Dương một lần nữa, đôi mắt cậu ánh lên tia luyến tiếc nhưng cũng kiên định.
"Thật ra, em vẫn sẽ ở đây với anh mỗi khi cần... Chỉ là em muốn thử tự mình đứng vững chút thôi. Nhưng nếu có chuyện gì, em sẽ quay lại ngay."
Dương gật đầu, nụ cười dịu dàng vẫn không tắt.
"Anh chờ em. Luôn là vậy mà."
Kiều nhẹ nhàng thu dọn những món đồ của mình, từng món một, bỏ vào trong túi một cách cẩn thận.
Đôi mắt cậu thoáng chút buồn bã khi nhìn quanh căn phòng đã trở nên quá đỗi quen thuộc. Khi xong xuôi, cậu đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Dương.
Kiều đưa tay ra, tháo chiếc vòng tay bạch kim yêu thích mà cậu luôn đeo. Đôi mắt cậu hơi ánh lên khi nhìn chiếc vòng một chút, rồi đặt nó vào tay Dương, như một lời nhắn nhủ lặng thầm.
"Em muốn anh giữ nó... coi như là một chút gì đó của em vẫn ở đây, bên cạnh anh."
Dương cầm lấy chiếc vòng, bàn tay anh siết nhẹ, cảm giác lạnh của kim loại bạch kim như thấm vào lòng. Ánh mắt anh nhìn Kiều, trong đó là biết bao điều muốn nói nhưng không thể thốt ra.
"Anh sẽ giữ nó, coi như là em... lúc nào cũng ở đây, bên anh."
Dương khẽ nói, giọng trầm ấm và dịu dàng.
Kiều nheo mắt, nở một nụ cười nghịch ngợm nhìn Dương, giữ tay anh lại thêm chút nữa.
"Hai tuần nữa gặp lại rồi. Đừng có nhớ em quá mà nửa đêm chạy qua đập cửa phòng em nha." Cậu nói, giọng trêu chọc, ánh mắt tinh nghịch làm Dương bật cười.
Dương lắc đầu, cố giữ vẻ nghiêm túc nhưng khóe môi không giấu được nụ cười.
"Ai thèm làm vậy chứ."
Anh đáp, nhưng giọng điệu chẳng thể che giấu sự ấm áp.
"Còn không biết ai hay nhõng nhẽo nữa. Em đi xa là lại gửi tin hỏi anh nhớ không cho xem."
Kiều giả vờ nghiêng đầu ra vẻ ngạc nhiên,
"Ơ, vậy nếu em có gửi, anh trả lời sao?"
Dương ghé sát lại, ánh mắt sâu lắng nhưng pha chút đùa cợt.
"Anh sẽ nói... nhớ đến mức muốn chạy qua thật, nhưng mà chờ em tự về."
Câu nói làm Kiều bất ngờ, mặt đỏ lên nhưng vẫn giữ vẻ nghịch ngợm, giơ tay gõ nhẹ vào vai Dương trước khi quay đi.
"Vậy em đi đây. Anh mà không giữ lời hứa là em không tha đâu!"
Dương đứng yên, nhìn theo bóng Kiều, cười khẽ. Cậu đi rồi, nhưng trong tay anh, chiếc vòng bạch kim vẫn lạnh, vẫn là minh chứng cho sự gần gũi của cả hai.
Hôm nọ, Dương xuất hiện trên sân khấu trong buổi diễn, chiếc vòng bạc sáng loáng trên cổ tay anh ngay lập tức thu hút sự chú ý của fan.
Dòng người trong đám đông bắt đầu xì xào, những ánh mắt tập trung vào món trang sức đặc biệt đó, không ai là không nhận ra. Chiếc vòng bạc mà Dương đeo chính là món quà Kiều đã trao cho anh, một kỷ vật đầy ý nghĩa.
Trong khi Dương biểu diễn, một fan hâm mộ tinh mắt chụp được khoảnh khắc anh đang vuốt tay qua chiếc vòng, rồi nhanh chóng chia sẻ lên mạng xã hội. Chỉ vài phút sau, cả một cơn bão bình luận bắt đầu nổi lên.
"Chắc là của Kiều đúng không? Mình nhớ Kiều có một chiếc vòng tương tự mà!" – một fan bình luận.
"Dương và Kiều đang hẹn hò à? Chắc chắn rồi, không thể là trùng hợp đâu!" – một fan khác đoán mò.
"Dương đeo chiếc vòng Kiều tặng, quá dễ thương luôn. Đoán là anh ấy yêu Kiều lắm!" – một bình luận khác đầy cảm xúc.
Dương, lúc này đang bước xuống sân khấu, không thể không nhận thấy những ánh mắt đầy tò mò và những câu hỏi mà người hâm mộ đang gửi đến mình.
Một lúc sau, fanclub của Dương bắt đầu lan truyền bài viết về chiếc vòng, với các hashtag như #KiềuDương, #VòngTìnhYêu, khiến cả mạng xã hội bùng nổ.
Tuy nhiên, Dương chỉ cười nhẹ, không giải thích gì nhiều. Anh biết, việc giữ kín chuyện tình cảm không còn quan trọng nữa. Mọi thứ dường như đã rõ ràng, và anh cảm thấy vui khi được cùng Kiều chia sẻ những khoảnh khắc như vậy, dù là nhỏ bé hay lớn lao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro