Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Buổi tối hôm trước bị Trần Đăng Dương lăn qua lộn lại quá mệt mỏi, Thanh Pháp ngủ một giấc đến hừng đông.

Lúc tỉnh lại cậu theo quán tính mà sờ sờ bên cạnh, không có Trần Đăng Dương. Thiếu mất nhiệt độ một người làm cho cậu cảm thấy không quen, bán mở mắt mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Trần Đăng Dương đứng ở góc bên kia, đứng trước gương sờ soạng cái gì.

Thanh Pháp chống người, bò đến bên kia giường nhìn một chút, phát hiện Trần Đăng Dương đang cầm khăn quàng cổ thử. Cái ghế bên cạnh hắn còn vắt một cái khăn quàng cổ khác, bộ dáng như là mới thử xong.

Vóc người Trần Đăng Dương cao lớn, bộ dạng tốt, theo lý thuyết phối hợp với khăn quàng cổ mà Thanh Pháp tỉ mỉ chọn lựa hẳn là phi thường đẹp trai, thế nhưng Thanh Pháp thấy thế nào cũng cảm thấy buồn cười, nhất thời nhịn không được cười ra tiếng.

Trần Đăng Dương đang đứng trước gương nghe thấy thanh âm thì quay đầu lại, phát hiện Thanh Pháp đang nằm lỳ ở trên giường cười run lên. Cánh tay đang chỉnh lại khăn quàng cổ cứng đờ, tức giận đem nó kéo xuống, vo thành một cục nhét vào trong túi, nhanh chân đi đến bên giường, sắc mặt không vui nhìn Thanh Pháp, "Có gì đáng cười?"

Thanh Pháp cười đau cả bụng, ôm bụng haha vài tiếng mới nói, "Không phải, anh làm gì mà lại mặc đồ ngủ mang khăn quàng cổ a! Ahahaha, cười chết em!"

Trần Đăng Dương liếc nhìn đồ ngủ trên người mình, sắc mặt cứng đờ, muốn tức giận mà không được, lúng túng đứng đó.

Hắn mới vừa mới rời giường rửa mặt xong, chuẩn bị tìm quần áo trong tủ để thay thì thấy có hai cái khăn quàng cổ. Không biết vì sao, cảm giác đầu tiên của hắn chính là đây là Thanh Pháp mua cho hắn.

Mừng quá hoá cuồng, hắn trực tiếp cầm khăn quàng cổ lên thử, cũng không đoái hoài tới áo ngủ trên người mình. Sauk hi thử bản thân thấy rất được, lại không nghĩ rằng bị Thanh Pháp tỉnh lại phát hiện.

Trong lòng có bao nhiêu xấu hổ không giải thích được.

"Em cười đủ chưa?" Trần Đăng Dương nghiêm mặt nhìn Thanh Pháp.

"Được rồi được rồi!" Thanh Pháp ở trong chăn lấy tay ngắt đùi mình một cái, ai ui, nhịn cười thật là khó chịu.

"Mua khăn quàng cổ xấu như vậy, đây là thẩm mỹ trong thôn em sao?" Thái độ Đăng Dương đại gia rõ ràng đối với cậu không hài lòng, "Còn có mặt mũi mà cười."

"Xấu như vậy mà anh còn mang." Thanh Pháp phản bác, cậu cảm thấy rất dễ nhìn a.

"Em xấu như vậy anh còn cưới đây." Trần Đăng Dương cười lạnh nói.

"........."

Chuyện cãi nhau người thắng vĩnh viễn là Trần Đăng Dương. Thanh Pháp trợn tròn mắt, anh đẹp, anh Thiên tiên, anh Dương Cách Cách.

Trần Đăng Dương hừ một tiếng, đi tìm quần áo trong tủ đổi.

Hôm nay Thanh Pháp không có lớp, không vội mà rời giường. Cậu nửa người dựa vào giường nhìn Trần Đăng Dương ở trước mặt mình thay quần áo, thưởng thức vai rộng eo thon chân dài của hắn.

Trần Đăng Dương biết cậu đang nhìn, cố ý thay quần áo chậm lại, ung dung thong thả mặc quần áo. Lúc thắt dây lưng xong xuôi mới quay đầu lại, ghét bỏ mà nhìn cậu nói, "Nhanh chùi nước miếng, chăn đều bị em làm ướt đẫm."

Thanh Pháp mới không thể để hắn dễ dàng làm lay động như thế, vén chăn lên xuống giường cầm cái khăn quàng cổ màu xám tro trên thành ghế lên, đi tới trước mặt Trần Đăng Dương, nói, "Thử xem cái này, em cố ý giúp anh chọn."

Trần Đăng Dương muốn làm như ghét bỏ hai câu khăn quàng cổ xấu, vừa nghe cậu dụng tâm như thế liền đem lời nói nuốt trở về, hơi cúi đầu để cậu giúp mình quàng lên.

Thanh Pháp cẩn thận giúp Trần Đăng Dương đem khăn quàng cổ chỉnh lại. Cậu hơi cúi đầu, từ góc độ của Trần Đăng Dương nhìn xuống khuôn mặt bị mái tóc che đi của cậu, chỉ thấy chóp mũi.

Ánh mắt Trần Đăng Dương đặt tại ngón tay Thanh Pháp chuyển một vòng, cuối cùng trở lại phần trán bị tóc mái che đi. Nhìn mấy giây, đưa tay vén tóc mái Thanh Pháp lên cao, cúi đầu hôn cái trán của cậu.

Dấu môi ấm áp ở trên trán làm tay Thanh Pháp dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Trần Đăng Dương như không có chuyện gì xảy ra mà thu tay về, ánh mắt nhìn xung quanh.

Thanh Pháp cười nhẹ, đè ép vạt áo, lui lại hai bước nhìn một chút, liền từ trong tủ quần áo lấy ra áo khoác đưa cho Trần Đăng Dương mặc vào.

Trần Đăng Dương tùy ý cậu thao túng, phối hợp giơ tay.

"Tốt!" Thanh Pháp sửa sang lại cổ áo, đi quanh hắn vài vòng, hài lòng gật đầu, "Phi thường soái!!"

Khăn quàng cổ đeo vào trên người Trần Đăng Dương xác thực rất tuấn tú. Vóc người hắn kiên nghị, khí chất xuất chúng, lúc thường âu phục giày da đã cực kì có khí chất, bây giờ mặc vào áo ba-đờ-xuy phối với khăn quàng cổ đơn giản tự nhiên, khí chất liền tăng lên mấy lần.

Trần Đăng Dương đối với ca ngợi của Thanh Pháp cực kì hưởng thụ, một tay cho vào trong túi hơi nghiêng người cho cậu thưởng thức.

Thanh Pháp sớm đã đem tâm tư 'cầu khích lệ' của hắn mò đến nhất thanh nhị sở, lập tức không chút nào keo kiệt mà khen ngợi một phen, đem Dương Cách Cách thổi phồng đến mức tâm hoa nộ phóng.

Sau khi ăn sáng xong Trần Đăng Dương đưa Thanh Pháp về nhà chính mới đi làm, hôm qua lão gia tử gọi điện thoại đến nói cậu hôm nay qua chơi cờ.

Thanh Pháp cùng lão quản gia đến thư phòng, lão gia tử đã ngồi tại đó tự mình bày cờ tiêu khiển.

"Tới rồi." Lão gia tử ngẩng đầu vẫy vẫy tay, "Tới tới."

"Ông nội sớm an." Thanh Pháp đi tới đối diện ông ngồi xuống, "Ngài ăn sáng chưa ạ?"

"Ăn rồi. Con đã ăn chưa, nói Chu thẩm làm cho?" Lão gia tử hỏi.

"Vừa mới ạ." Thanh Pháp giúp ông dọn cờ, "Ngài đi trước hay là?"

"Cho con." Lão gia tử nói.

Thanh Pháp cười cười, đi trước một bước.

Khoảng thời gian này thường đến đây bồi lão gia tử chơi cờ, tài đánh cờ của Thanh Pháp tiến bộ không ít, sau khi kết thúc một ván, lão gia tử cảm thán nói, "Có cơ hội có thể cùng ông nội con đánh một ván thì tốt."

"Sẽ có cơ hội." Thanh Pháp nói rằng.

Lão gia tử cười nói, "Còn chuyện khác, chuyện của con và A Dương chúng ta đều nhìn thoáng được, ông con ở bên kia cũng không phải vội."

"Vâng." Thanh Pháp cười cười. Kỳ thực cậu cũng định trở về ăn Tết rồi cùng ông nội nói chuyện Trần Đăng Dương, con đường của hai người, cậu không thể để Trần Đăng Dương một mình tiến lên.

Buổi trưa ăn cơm xong Thanh Pháp liền về trước, bởi vì lúc trước nhận thiết kế trang web còn có chút việc phải xử lý.

Biết cậu vừa học vừa làm, Mạc Tố Á vừa vui mừng vừa đau lòng, lúc tiễn cậu đi về liền sờ tóc bên tai cậu, nói, "Không cần quá mệt mỏi, kiếm tiền nuôi gia đình cứ để Dương nhi làm đi, hắn da dày thịt béo, không sợ khổ."

Thanh Pháp thắp một ngọn nến cho Trần Đăng Dương bị chính mẹ của mình ghét bỏ, gật gật đầu, cười nói, "Con biết, khí trời lạnh mẹ mau vào đi thôi."

Mạc Tố Á dặn dò cậu một phen mới vào trong nhà, Thanh Pháp ngồi trên xe đã chuẩn bị tốt rời đi.

Trên đường trở về, trong lòng Thanh Pháp vẫn luôn ấm áp. Sự thấu hiểu của lão gia tử, Mạc Tố Á thương yêu, đặc biệt là Trần Đăng Dương luôn ở bên bảo vệ.

Có lúc cậu không nhịn được nghĩ, mình có tài cán gì mà có thể gặp được bọn họ, dành cho mình quan ái mà mình chưa bao giờ dám hy vọng xa vời.

Có lẽ là đem vận may đời sau xài hết đi. Thanh Pháp nhìn ngoài cửa sổ nghĩ.

**

Buổi chiều sau khi xử lí công việc xong, Thanh Pháp phát hiện mới chưa tới bốn giờ. Trần Đăng Dương mấy ngày nay bận việc, hôm nay cũng nói không trở về ăn cơm tối, Thanh Pháp một mình lười làm cơm, muốn tiếp tục gọi thức ăn ngoài, nghĩ lại vẫn là ra cửa mua thức ăn.

Cậu quyết định vẫn là làm cơm tối rồi tiện đường đưa cho Trần Đăng Dương một phần.

Đồ ăn ngoài chợ so với trong siêu thị tươi hơn nhiều, Thanh Pháp mua không ít, cả phần cho ngày mai cũng chuẩn bị. Cậu gọi điện thoại cho Tiểu Trần, xác nhận Trần Đăng Dương vẫn đang ở công ty, buổi tối không cần xã giao.

Sợ Trần Đăng Dương chờ lâu, Thanh Pháp mua xong đồ ăn trở về bắt đầu động thủ, cậu đem bữa tối đã chuẩn bị xong toàn bộ đặt trong hộp đựng thức ăn ra cửa.

Đứng dưới công ty, Thanh Pháp ngẩng đầu nhìn toà nhà cao tầng. Trước khi quen biết Trần Đăng Dương, cậu đã từng nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ tranh thủ tiến vào tập đoàn Trần công tác, không nghĩ tới không có tiến vào làm việc, ngược lại cùng Trần Đăng Dương kết hôn.

Nghĩ tới đây Thanh Pháp không khỏi cảm thán nhân sinh khó lường. Cậu đi vào đại sảnh tầng một, gọi cho Tiểu Trần, bởi vì cậu không có hẹn trước.

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Trần rất nhanh liền xuống lầu đón cậu.

"Đã làm phiền anh." Thanh Pháp nói với Tiểu Trần.

"Không phiền, ngàn vạn lần đừng nói như vậy. BOSS đang bận, vẫn chưa ăn cơm, ngài tới rất vừa vặn." Tiểu Trần nói, mang cậu đi vào trong thang máy.

"Anh không nói với hắn tôi đến đây chứ?" Thanh Pháp hỏi, cậu định cho Trần Đăng Dương một bất ngờ.

"Đương nhiên không có, ngài yên tâm." Tiểu Trần hiểu rõ mà cười nói.

"Cảm ơn." Thanh Pháp nói, nhớ tới Trần Đăng Dương gần đây thường hay tăng ca, liền hỏi, "Gần đây các anh rất bận sao?"

"Hạng mục mới muốn bắt đầu khánh thành, ngày mai tổ chức tuyên bố, cho nên BOSS khá bận." Tiểu Trần nói.

Thanh Pháp gật gật đầu, không có hỏi lại.

Thang máy đến tầng cao nhất thì dừng lại, Thanh Pháp nói, "Tôi tự mình đi là được, anh cứ đi làm việc đi."

Tiểu Trần gật gật đầu, đè lại cửa thang máy nói với Thanh Pháp, "Phòng làm việc ở phía cuối bên trái."

"Vâng, cảm ơn." Thanh Pháp đáp, đi về phía văn phòng.

Phòng làm việc của Trần Đăng Dương ở phía cuối, bên phải có phòng hội nghị, phòng tiếp tân, phòng chờ, không gian lớn vô cùng. Tiểu Trần nói bên trái là phòng của Trần Đăng Dương, như vậy tương đương với chiếm một phần ba không gian.

Thanh Pháp ở trước cửa văn phòng dừng lại, phát hiện cửa khép hờ, bên trong truyền ra thanh âm, "Cậu vẫn còn gạt Thanh Pháp sao?"

Thanh âm này có chút quen tai, Thanh Pháp nghe thấy tên của mình, tay đang muốn gõ cửa ngừng lại, tiếp đến liền nghe Trần Đăng Dương nói, "Cậu quản nhiều quá."

"Tôi cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi." Thanh âm kia nói, "Chà chà, người từ cấp ba đã nhớ mãi không quên đến bây giờ, cậu cũng thật chung tình!"

"Đừng nhiều lời, đưa đồ xong có thể lăn." Trần Đăng Dương không khách khí nói.

"Được được được! Cậu tình nguyện là được."

Có ý gì? Cái gì cấp ba? Vì sao lại nhắc tới chính mình? Thanh Pháp sửng sốt một chút, đối với ý tứ trong lời nói của bọn họ cảm thấy khó hiểu.

Lại nghe được thanh âm kia nói, "Tôi đi trước, có việc thì gọi điện thoại."

"Cút đi." Trần Đăng Dương nói.

Thanh Pháp nghe thấy lời của bọn họ còn có tiếng bước chân, lùi lại mấy bước, nhìn người từ bên trong đi ra.

—— là Từ Lạc Chiêu.

Chẳng trách cảm thấy thanh âm nghe quen tai. Thanh Pháp nghĩ thầm.

Từ Lạc Chiêu nhìn thấy cậu đầu tiên có chút bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy hộp cơm trên tay cậu liền tiện tay đóng cửa lại.

"Chào anh." Thanh Pháp lên tiếng cùng y hỏi thăm một chút.

"Chào." Từ Lạc Chiêu cười nói, "Đưa cơm cho A Dương sao?"

"Ừm, không quấy rối các anh chứ?" Thanh Pháp hỏi.

"Đương nhiên không có, bất quá..." Từ Lạc Chiêu ngừng một chút, dùng giọng khẳng định nói, "Cậu vừa mới nghe được đi?"

Thanh Pháp cũng không phủ nhận, "Nghe được một chút."

"Tò mò chúng ta đang nói chuyện gì sao?" Từ Lạc Chiêu hỏi.

Thanh Pháp chần chừ một lúc, Từ Lạc Chiêu cũng không chờ cậu trả lời, thấp giọng nói một câu.

Thanh Pháp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, y nở nụ cười, "Trở về tìm xem, có kinh hỉ." Nói xong cũng bỏ về trước.

Thanh Pháp đứng tại chỗ cũ vài giây, giơ tay gõ cửa một cái, đẩy cửa đi vào.

Lúc cậu đi vào Trần Đăng Dương còn đang cúi đầu đọc văn kiện, tưởng Từ Lạc Chiêu đã trở lại, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, "Còn có chuyện gì?"

Thanh Pháp không hề trả lời, chờ hắn phát hiện mình.

Qua mười mấy giây, Trần Đăng Dương mới dừng lại động tác đọc văn kiện, vừa ngẩng đầu liền thấy Thanh Pháp đang đứng ở đối diện. Hắn có chút sửng sốt, bật thốt lên, "Sao em lại ở chỗ này?"

"Đến đưa thức ăn cho anh." Thanh Pháp giơ tay đang cầm hộp cơm lên, cười nói.

Nhìn thấy Thanh Pháp mang theo hộp cơm cười với mình, Trần Đăng Dương cảm giác uể oải cả một ngày trong nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi.

Từ khi đăng ký kết hôn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Thanh Pháp tới đưa cơm cho hắn, vẫn là trong tình huống hắn không biết gì hết.

Ông xã tăng ca, bà xã chủ động đến đưa cơm.

CMN đây quả thực là nội dung của phim thần tượng vô bổ mà.

Nhưng mà khóe miệng Trần Đăng Dương lại không khống chế được cong lên, suýt chút nữa liền huýt sáo.

Bởi vì là cơm tối cho hai người, Thanh Pháp mang theo đủ phần, ngoại trừ bốn món ăn, cậu còn dùng bình giữ ấm mang theo canh.

Trần Đăng Dương nhìn cậu đem đồ ăn lấy ra, hơi kinh ngạc, "Nhiều như vậy? Em cho anh là heo sao?"

Thanh Pháp đem hộp cơm lấy về, "Em cũng chưa có ăn."

Nghe thấy cậu nói vậy phản ứng đầu tiên Trần Đăng Dương chính là cậu muốn ăn cùng mình, vì vậy trong lòng bỗng dưng nở ra một đám hoa nhỏ, nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ đến một chuyện khác.

Ngẩng đầu nhìn phát hiện đã bảy giờ tối, Trần Đăng Dương cau mày nói, "Lần sau ăn xong rồi tới."

Thanh Pháp biết hắn là lo lắng cho dạ dày của mình, liền nói, "Trước khi tới em đã ăn một chút bánh ngọt."

Trần Đăng Dương nghe vậy mới hài lòng gật đầu, kéo cậu đến một bên ngồi xuống ăn cơm.

"Hôm nay em đi chợ mua, đặc biệt mập." Thanh Pháp chỉ chỉ cua đồng, "Anh nếm thử đi."

Trần Đăng Dương uống nửa chén canh, cầm cua đồng lên lột, Thanh Pháp hấp cua độ lửa vừa đủ, sau khi xé ra liền thấy thịt cua tươi mới, xác thực rất ngon. Hắn lột một khối nhỏ nhét vào trong miệng Thanh Pháp.

"A!" Thanh Pháp theo bản năng cắn chặt, "Anh không ăn sao?"

"Ăn." Trần Đăng Dương nói xong liền cúi đầu hôn cậu.

Thanh Pháp trợn mắt, thịt cua trong miệng bị Trần Đăng Dương dùng đầu lưỡi đẩy vào, đầu lưỡi trơn trượt quấn lấy đầu lưỡi cậu trêu đùa.

Có lẽ là so với việc đem tâm ý nói ra thì việc cùng đối phương thân cận càng thêm yêu thích. Thanh Pháp không có chống cự, nhắm mắt lại, thuận theo mà hơi ngửa đầu cùng Trần Đăng Dương hôn môi, đầu lưỡi thăm dò mà giật giật, chậm rãi đáp lại.

Qua khoảng nửa phút, Trần Đăng Dương hôn đã rồi, thịt của trong miệng Thanh Pháp cũng cướp đi. Hắn tùy ý nhai hai lần liền nuốt xuống, nhìn Thanh Pháp nói, "Mùi vị cũng được."

Cũng không biết hắn nói là mùi vị thịt cua hay là cái gì, Thanh Pháp mặc dù đối với việc hắn không biết xấu hổ biết cực kì rõ, nhưng bên tai vẫn không khống chế mà đỏ lên, cúi đầu ăn cơm.

Tâm tình Trần Đăng Dương khoái trá, động thủ giúp cậu đem thịt cua lột hết.

Sau khi ăn xong, Trần Đăng Dương tiếp tục công việc, Thanh Pháp muốn giúp hắn, nhưng chưa quen thuộc nên cũng không giúp đỡ được.

Trần Đăng Dương nhìn cậu có chút ngượng ngùng, sờ sờ tóc cậu nói, "Đi chơi đi, lát nữa anh sẽ dạy em."

Thanh Pháp gật gật đầu, cầm điện thoại di động của hắn chơi.

Trần Đăng Dương phê xong một văn kiện, ngẩng đầu liền thấy Thanh Pháp cúi đầu chơi điện thoại di động, miệng khẽ cười.

Tò mò không biết cậu đang nghịch cái gì, Trần Đăng Dương đứng dậy đi tới bên cạnh cậu, chống lên lưng ghế sô pha, cúi người nhìn một chút. Thấy rõ cậu đang làm gì liền có chút câm nín.

Thanh Pháp dùng điện thoại di động của Trần Đăng Dương chỉnh tín hiệu là 'Dương Cách Cách', mà cậu gọi là 'Tiểu Cá Mắm', một mình tự đóng hai vai, trò chuyện đến không biết trời trăng mây gió.

Thanh Pháp cầm hai cái điện thoại di động nhìn hắn, hỏi, "Muốn chơi sao?"

"... Ngoan, tự mình chơi đi." Trần Đăng Dương sờ sờ đầu cậu, "Làm giảm trí thông minh của anh." Nói xong cũng trở lại tiếp tục công việc.

"..........." Thanh Pháp lườm hắn một cái, đem điện thoại di động vứt qua một bên, đổi Ipad chơi game.

Sau đó có người đi vào báo cáo công tác, Thanh Pháp định tránh đi, Trần Đăng Dương lại để cho cậu tiếp tục ngốc, sau đó cùng người khác thảo luận.

Lúc thường hay thấy nhất là bộ dáng Trần Đăng Dương phẫn nộ, biệt nữu, ngạo kiều, trào phúng, ôn nhu, lưu manh, còn đây là lần đầu tiên Thanh Pháp thấy bộ dáng làm việc của hắn ở công ty.

Tuy rằng lúc thường Trần Đăng Dương tình cờ cũng sẽ đem công tác mang về nhà xử lý, nhưng cảm giác so với bây giờ không giống nhau.

Trong lòng Thanh Pháp bỗng nhiên chợt lóe câu nói: Nam nhân đang nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất.

Một lát sau, Trần Đăng Dương cầm tư liệu đi tới trước mặt Thanh Pháp, "Anh đi họp, em tự mình chơi đi, mệt mỏi liền đến bên trong nghỉ ngơi." Nói xong chỉ chỉ căn phòng nghỉ.

"Được." Thanh Pháp gật gật đầu.

Lúc Trần Đăng Dương trở về thì Thanh Pháp đã nằm ngủ trên ghế sofa, trên màn hình Ipad bên cạnh có một tiểu bí ngô trong game đã qua cửa.

Trần Đăng Dương sợ cậu bị cảm lạnh, khom lưng ôm cậu lên.

Thanh Pháp tỉnh lại, phát hiện mình bị hắn ôm, dụi mắt nói, "Đã họp xong rồi sao?"

"Ừm." Trần Đăng Dương nói, "Không phải nói em vào trong ngủ sao? Lúc nào cũng đợi anh trở về ôm."

"Anh cả nghĩ quá rồi." Thanh Pháp vỗ vỗ vai hắn, "Em chỉ là mới vừa chợp mắt một chút, thả em xuống đi."

"Thỏa mãn lão bà là nghĩa vụ của lão công." Trần Đăng Dương không hề bị lay động, ôm cậu đi vào phòng nghỉ.

Câu nói này có nghĩa khác, đối với cái phẩm cách của người này, Thanh Pháp lựa chọn giữ yên lặng.

Trần Đăng Dương đem Thanh Pháp đặt lên trên giường, thuận thế một tay chống giường đem người đè xuống hôn mấy lần mới đứng dậy nói, "Ngủ tiếp một chút, lát nữa hết bận sẽ gọi em."

"Được." Thanh Pháp gật gật đầu, chờ Trần Đăng Dương ra ngoài liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc hai người trở về đã mười hai giờ đêm, Thanh Pháp bởi vì ở công ty ngủ qua nên cả người đều rất có tinh thần.

Cậu ở trên giường xoay xoay người, trong lòng nhớ lại câu nói của Từ Lạc Chiêu, thế nào cũng ngủ không được.

Lúc này Trần Đăng Dương vẫn còn đang tắm, cậu do dự vài giây, liền vén chăn xuống giường đi đến thư phòng.

"Cậu đi đến ngăn kéo thứ hai bên trái phía trên tủ sách tìm xem, nơi đó có cái hộp nhỏ, bên trong có đáp án mà trong lòng cậu muốn biết."

Thanh Pháp đứng trước tủ sách, lời của Từ Lạc Chiêu ngày hôm nay luôn vang lên trong đầu. Tủ sách Trần Đăng Dương có chút cao, cậu dựa vào cái thang bên cạnh leo lên, ở ngăn kéo thứ hai bên trái thứ hai tìm được cái hộp mà Từ Lạc Chiêu nói.

Cái hộ gỗ hình vuông cổ điển, trên mặt hộp có hoa văn phi thường tinh xảo đẹp đẽ.

Thanh Pháp lấy được nó có chút sốt sắng, tay run rẩy, cảm giác như mình đang nhìn đến đồ vật gì thần bí lắm.

Cậu không nhanh chóng mở hộp ra, chỉ là yên lặng nhìn nó, trong lòng có hai thanh âm bất đồng giằng co 'Mở' cùng 'Không mở' như hai con đường mở ra trước mắt cậu.

Lý trí nói cho cậu biết làm như vậy là không đúng, không được Trần Đăng Dương đồng ý mà đã nhìn trộm riêng tư của hắn thật không tốt.

Thế nhưng tình cảm lại nói cho cậu, vật này hẳn là liên quan đến mình, không phải thì Từ Lạc Chiêu cũng sẽ không nói cho cậu.

Hơn nữa cậu muốn biết đáp án mà Từ Lạc Chiêu nói, rốt cuộc tại sao lúc trước Trần Đăng Dương muốn cùng mình ký khế ước như vậy.

Không nghi ngờ chút nào, cuối cùng tình cảm chiến thắng lý trí. Thanh Pháp hít một hơi thật sâu, từ từ mở hộp ra. Cái khoá trên hộp ở trong tay cậu phát ra tiếng 'Lạch cạch —— ' nho nhỏ, trong nháy mắt đó, Thanh Pháp nghe được trong lòng mình vang vọng.

Ngoài dự đoán của cậu, trong hộp cũng không có đồ vật gì đặc biệt, phía trên là một tờ báo cũ kỹ, màu sắc có chút ố vàng.

Thanh Pháp khi nhìn thấy tờ báo thì hơi run rẩy, không hiểu Từ Lạc Chiêu nói cậu xem cái này là có ý gì. Cậu đem báo lấy ra, nhìn thấy ngày tháng ở phía trên: Ngày 25 tháng 7 năm 20xx.

—— đây là tờ báo một năm trước.

Tại sao Trần Đăng Dương lại quý trọng mà đem một tờ báo cũ như vậy cất giữ? Thanh Pháp không rõ.

Cậu đem hộp trả về, lấy báo mở ra, thấy được trên trang bìa viết —— Trần Đăng Dương – Người thừa kế tiếp theo của tập đoàn Trần được mời có mặt tại Cuộc thi thiết kế trang web game offline dành cho thanh thiếu niên, tập đoàn Trần dự định đặt chân vào lĩnh vực game online?!

Phía dưới tiêu đề là hình ảnh Trần Đăng Dương chiếm một phần ba mặt giấy.

Thanh Pháp, "......" Tại sao Dương Cách Cách tự luyến đến độ muốn đem tờ báo có in hình của mình cất vào trong hộp? Lẽ nào Dương Cách Cách không chỉ là ngạo kiều mà còn là tự luyến cuồng?

Biết rõ là không phải nhưng nghĩ tới đây Thanh Pháp không nhịn cười được, nhìn kỹ Trần Đăng Dương mấy năm trước. Trần Đăng Dương trong hình cùng dáng vẻ hiện tại không có nhiều biến hóa lớn, ngũ quan vẫn rất tuấn tú, biểu tình lạnh lùng, chỉ là bây giờ ngũ quan và khí chất thoạt nhìn lại càng thuần thục cùng trầm ổn.

Nhìn bức ảnh, Thanh Pháp đột nhiên có chút tò mò mấy năm trước Trần Đăng Dương là bộ dạng gì, có phải là cũng giống như hiện tại ngạo kiều miệng tiện.

Hẳn là vậy đi, e rằng hắn là trời sinh đã thế rồi. Thanh Pháp nghĩ thầm, đưa ánh mắt thả lại trên nội dung tờ báo.

Nội dung đưa tin là cuộc thi thiết kế trang web game năm năm một lần, Trần Đăng Dương lúc đó là khách quý được mời bị nhiều truyền thông đại lực chú ý, cũng không ít người suy đoán hắn được mời có mặt tại cuộc thi như vậy có chủ ý định hướng cho công ty đặt chân vào lĩnh vực như vậy hay không.

Thanh Pháp không tin nội dung của nó, với thực lực của tập đoàn Trần, nếu quả thật muốn đặt chân vào lĩnh vực game online, cũng không đến nỗi đặt mắt vào một cuộc thi thiết kế trang web game dành cho thanh thiếu niên không lớn không nhỏ như vậy... Từ từ! Thanh Pháp bỗng dưng nhớ ra cái gì đó, đưa mắt dời lên tiêu đề tờ báo nhìn hai lần.

Thanh Pháp ngây ngẩn cả người, năm 20xx... Đây không phải là năm cậu từng tham gia thi đấu sao?

Lúc ấy vừa đúng thời gian nghỉ hè của năm nhất cao trung, cậu và đứa con của giáo viên chủ nhiệm cùng hợp thành một đội tham gia cuộc thi này, lúc đó còn đạt được giải khuyến khích Sáng tạo.

Lên cấp ba Thanh Pháp mới đến L thị, do hoàn cảnh gia đình, giáo viên chủ nhiệm đối với cậu rất chiếu cố, mà con của giáo viên chủ nhiệm vừa vặn cùng lớp với cậu, thành tích so với cậu tốt hơn rất nhiều, chênh lệch nghiêm trọng, sau khi quen biết Thanh Pháp liền giúp cậu học bù, cũng là bởi vì đối phương, cậu bắt đầu tiếp xúc đến máy tính.

Lần tham gia thi đấu đó là ngoài ý muốn, cậu không quen thao tác máy tính, không thể giúp đỡ gì nhiều, nhưng đầu óc cậu linh hoạt, cung cấp rất nhiều phương pháp cùng hướng đi mới, chủ đề tác phẩm tham gia thi đấu đó là cậu nghĩ ra, còn thiết kế ra là đối phương cùng một đội viên khác. Không nghĩ tới cuối cùng lại nhận được giải thưởng.

Thanh Pháp còn nhớ lúc đó tất cả mọi người cùng chụp ảnh lại, hiện tại bức ảnh vẫn còn đặt trên bàn ở nhà cậu, ông nội thường đem ra xem, nói đến cái này còn cao hứng hơn cả cậu.

Chỉ là tại sao tờ báo năm đó lại ở chỗ này? Thanh Pháp tiếp tục nhìn xuống, phía cuối nội dung là một tấm ảnh chụp chung, cậu đứng ở hàng thứ nhất ngoài cùng bên trái, mặc áo trắng quần đen, biểu tình có chút câu nệ.

"... Bên trong có đáp án cậu muốn biết."

Lời nói của Từ Lạc Chiêu lại một lần nữa vang lên, một ý nghĩ hoang đường trong đáy lòng Thanh Pháp chậm rãi hình thành, cậu hơi há miệng, không dám tin nhìn vào tờ báo, cảm thấy suy đoán trong lòng mình thật vô lí.

"... Làm sao có khả năng?" Thanh Pháp thì thào, đem tờ báo lung tung gấp kỹ, lấy hộp tới, phát hiện bên trong còn có thêm hai tờ báo khác, cùng thời gian với tờ vừa nãy. Ngoại trừ báo ra còn có vài tấm hình, không có tấm nào là không phải ảnh lúc đó cậu dự thi cả.

Trong lòng đập 'Bang bang bang —— ', giống như là muốn nổ tung, mang theo rung động không có cách nào áp chế. Thanh Pháp cẩn cẩn dực dực sờ lên những bức hình kia, lúc đυ.ng đến cảm giác đầu ngón tay đều nóng lên.

Giống với nội dung lần trước mà cậu nhìn thấy quyển bút kí, cái hộp trong tay bây giờ giống như nặng ngàn cân, như có một bàn tay vô hình lại một lần nữa đem nội tâm Thanh Pháp dời sông lấp biển.

Cậu cho là khi ở chung đã dần dần biết tình cảm sâu đậm của Trần Đăng Dương, lại không ngờ rằng đó chỉ là một phần thật nhỏ nhoi.

"Thanh Pháp." Bên ngoài truyền đến thanh âm Trần Đăng Dương làm thức tỉnh Thanh Pháp. Cậu nhìn ra cửa, đem báo cùng bức ảnh trả về chỗ cũ, nhanh chóng leo xuống, ba bước thành hai bước chạy ra thư phòng.

Trần Đăng Dương đứng ở cửa phòng, trên cổ vắt cái khăn mặt, thấy Thanh Pháp từ thư phòng đi ra liền nói, "Tối rồi còn không ngủ mà chạy đến đây làm gì? Lại đây."

Trong đầu Thanh Pháp bây giờ đều là những bức ảnh trong hộp, nhìn thấy Trần Đăng Dương bước chân cậu dừng một chút, sau đó làm một chuyện mà sau này nhớ lại cậu đều cảm thấy mặt mũi của mình đều đã vứt về trong thôn rồi.

Cậu bước nhanh tới chỗ Trần Đăng Dương, cuối cùng trực tiếp vồ tới ôm lấy hắn. Đúng, cả người cậu nhào tới, trực tiếp nhảy lên người Trần Đăng Dương, hai chân kẹp lấy eo hắn, ôm thật chặt cổ của hắn.

Trần Đăng Dương bị cậu doạ sợ hết hồn, lui về phía sau vài bước mới đứng vững lại, hai tay nhanh chóng nâng mông cậu ôm lên.

"Ui!" Mặt Trần Đăng Dương bị trán cậu cụng một phát, hít vào một hơi tức giận nói, "Muốn ôm lấy chồng hay mưu sát chồng đây hả?"

Thanh Pháp không hề trả lời hắn, hai tay ôm càng chặt, đem mặt chôn ở cổ hắn không ngừng mà thấp giọng kêu 'Trần Đăng Dương'.

"Làm sao vậy?" Trần Đăng Dương phát hiện cậu có gì đó không đúng.

Thanh Pháp khịt khịt mũi, có chút khàn giọng hỏi, "Tại sao anh đối với em tốt như vậy?"

"Tại sao ư." Trần Đăng Dương nghĩ một hồi nói, "Có lẽ bởi vì anh là một nam nhân tốt, không muốn nhìn em khóc nhè, quá khó coi."

Nói bậy. trong lòng Thanh Pháp nói, rõ ràng là thích em, còn thích lâu như vậy.

Thanh Pháp cũng không vạch trần hắn, nếu Trần Đăng Dương muốn gạt, cậu liền lựa chọn làm như mình chưa từng phát hiện chuyện này.

"Trần Đăng Dương..." Ôm một hồi, Thanh Pháp mở miệng kêu một tiếng.

"Hm?" Trần Đăng Dương đáp.

"Anh trước tiên thả em xuống đã." Thanh Pháp nói, tư thế như vậy quá ám muội, luôn có cảm giác như đang làm vận động gì đó không hài hòa.

"Thả em xuống dưới?" Trần Đăng Dương nhíu mày, "Vừa nãy ai như hỏa tiễn nhào lên vậy?"

Thanh Pháp bị hắn nói cho đỏ mặt, vừa nãy cậu quá kích động, khi biết được bí mật lớn sâu trong lòng của Dương Cách Cách làm cho cậu không kìm nén được, làm ra chuyện xấu hổ như vậy.

"Hm? Khí thế lúc nãy bay đi đâu rồi?" Tay Trần Đăng Dương ác liệt mà xoa nắn mông cậu, "Sợ?"

Phát hiện Dương Cách Cách thầm mến mình, kích động vẫn chưa có tắt, Thanh Pháp bị hắn nắn bóp, đầu óc nóng lên, nâng mặt hắn quyết đoán hôn một cái, lung tung mà va chạm vào môi hắn.

Trần Đăng Dương bị phương thức hôn môi như cún liếm này làm cho câm nín, trực tiếp ôm người áp lên giường, đảo khách thành chủ.

Đồ vật vừa nãy làm Thanh Pháp bị đả kích quá lớn, cậu muốn cùng Trần Đăng Dương thân cận hơn một chút, gần hơn một chút, muốn cùng hắn hòa làm một thể, chỉ có như vậy mới có thể bình phục nội tâm cuồng triều của cậu.

Đây có lẽ là lần hai người tận hứng nhất, thân thể kết hợp giống như linh hồn kêu gọi, làm cho tâm linh của hai người đều run rẩy, hận không thể đem đối phương khảm tiến vào bên trong thân thể chính mình.

**

Hôm sau lúc Thanh Pháp tỉnh lại Trần Đăng Dương đã ra ngoài, hôm nay công ty có hạng mục mới tuyên bố, hắn nhất định phải có mặt.

Bên gối tựa hồ vẫn còn khí tức của Trần Đăng Dương, Thanh Pháp ôm lấy gối hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác như mình được loại khí tức này bao quanh, cực kỳ thoải mái.

Nằm trên giường một hồi, Thanh Pháp đến hơn mười giờ mới rời giường rửa mặt, bởi vì họp báo của Trần Đăng Dương mười một giờ mới phát.

Trong phòng bếp có bữa sáng mà Trần Đăng Dương sáng sớm mua về, Thanh Pháp lấy sữa bò vẫn còn nóng cùng bánh trứng với xíu mại ra, mở tivi chuyển đến kênh truyền hình trực tiếp mà Trần Đăng Dương tuyên bố.

Hiện tại thời gian còn chưa tới, Thanh Pháp vừa ăn điểm tâm vừa chờ, chờ cậu ăn xong điểm tâm cũng đã vừa lúc, Trần Đăng Dương xuất hiện trong buổi họp báo.

Thanh Pháp phát hiện cho dù trong tình huống như vậy, thái độ Trần Đăng Dương vẫn thờ ơ, đối với vấn đề của phóng viên trả lời cũng rất giản tiện, có lúc thậm chí là một hai chữ, đơn giản cộc lốc tới cực điểm.

Buổi họp báo theo an bài mà tiến hành, thế nhưng có một số phóng viên địa phương bát quái (nhiều chuyện), gần đến lúc kết thúc, một phóng viên đột nhiên đưa ra câu hỏi hoàn toàn không liên quan đến đề tài phỏng vấn, gã nói, "Đăng Dương tiên sinh, theo tin tức đáng tin nói quãng thời gian trước ngài đã bí mật đăng ký kết hôn rồi có đúng không?"

Cái đề tài này vừa mới nói ra, hiện trường ồ lên một mảng, những phóng viên khác cũng dồn dập đặt câu hỏi phụ hoạ.

Nhân viên bên phòng Quan hệ Xã hội của tập đoàn Trần thấy thế lập tức nói sang chuyện khác, Trần Đăng Dương giơ tay ngăn bọn họ, ngoài dự đoán của mọi người mà trả lời một câu, "Nếu cậu nói là tin tức đáng tin thì hỏi tôi làm gì?"

Biểu tình lúc Trần Đăng Dương nói câu nói này vẫn lạnh lùng, giống như đang nhìn một tên ngốc.

"Đăng Dương tiên sinh, xin hỏi ngài đã thật sự kết hôn rồi sao? Hay chỉ là lời đồn?" Phóng viên tiếp tục đặt câu hỏi.

Ngón tay Trần Đăng Dương gõ bàn một cái, im lặng một lát mới nói ra một chữ, "Đúng."

Câu trả lời này của hắn làm cho hiện trường bỗng dưng lắng xuống, lập tức càng náo nhiệt hơn, không ít phóng viên giành trước vấn đề, "Xin hỏi ngài lúc nào đăng kí? Cho đến nay vẫn không thấy ngài cử hành hôn lễ, xin hỏi đối với lễ cưới có tính toán gì? Mạo muội hỏi một câu vợ của ngài là mỹ nhân nào? Có người nói đã nhìn thấy ngài và một thanh niên xuất hiện tại cục Dân Chính là thật hay giả?"

Thanh Pháp không nghĩ tới Trần Đăng Dương sẽ ở cuộc họp báo mà công khai thừa nhận chuyện chính mình đã kết hôn, kinh ngạc nhìn hắn qua tivi, thấy hắn ung dung thong thả mở miệng, "Đăng kí lúc nào đây là chuyện riêng của tôi. Còn lễ cưới, tôi cũng muốn hỏi cái người hiện tại đang xem tivi kia một chút." Trần Đăng Dương hất cằm lên, giống như xuyên qua màn hình mà nói với Thanh Pháp, "Em khi nào thì muốn cùng anh chuẩn bị hôn lễ?"

Chiếc đũa trong tay Thanh Pháp xoay quanh vòng rồi rớt xuống bàn, không dám tin mà nhìn tivi, sau khi Đăng Dương nói xong câu nói kia liền đứng dậy rời khỏi hiện cuộc họp báo, phóng viên phía sau hắn muốn chạy theo thì bị bảo tiêu ngăn lại.

... Đây coi như là cầu hôn sao? Thanh Pháp che mặt, quả thực không cách nào hình dung cái cảm giác bị người nọ tại buổi họp báo cầu hôn, cả người không tốt chút nào hết!!!

Dương Cách Cách anh đây là muốn nổ oanh trời sao!!

Thanh Pháp hoàn toàn có thể tưởng tượng cái tiêu đề đầu báo của ngày hôm sau là gì...

Sau khi thi xong Thanh Pháp không trực tiếp về nhà, bởi vì đợt trị liệu bên chỗ Trần Thanh Thanh vẫn chưa kết thúc.

Trước kia Thanh Pháp đều là ngồi tàu hỏa trở về, tiền vé tiện nghi, hơn nữa học sinh còn được giảm nửa giá, tuy rằng thời gian hơi dài nhưng có thể dùng vé giường nằm. Bất quá lần này Trần Đăng Dương trực tiếp mua cho cậu vé máy bay, đến ngày đưa cậu tới sân bay.

Trần Đăng Dương vốn là muốn cùng cậu trở về, thế nhưng cuối năm công ty khá bận, hắn tạm thời vẫn không đi được, chỉ có thể trưng ra bản mặt thối kinh khủng đi tiễn người.

"Đẹp trai như vậy thì đừng có lúc nào cũng thối mặt thế." Thanh Pháp xoa xoa mặt Trần Đăng Dương, chọc cười hắn.

Trần Đăng Dương mặt không thay đổi nhìn cậu, im lặng biểu thị phẫn nộ.

Thanh Pháp đỡ lấy vai hắn ở trên môi hôn một cái, dỗ dành, "Em khi khai giảng sẽ trở lại, anh nhớ ở nhà bồi Tố di bọn họ."

Được cậu hôn một cái, sắc mặt Trần Đăng Dương hơi tốt lên một chút, nhưng vừa nghe đến câu phía sau liền không vui, cứng rắn hỏi, "Khai giảng?" Bây giờ cho đến khi đi học lại còn gần một tháng.

"Em muốn ở nhà bồi ông nội nhiều một chút." Thanh Pháp nắm lấy tay hắn, "Anh biết ông ấy ở nhà một mình rất cô đơn."

Trần Đăng Dương hừ một tiếng, thay đổi đề tài, "Suy nghĩ thế nào rồi?"

Thanh Pháp vừa nghe hắn hỏi cái này, ho nhẹ một tiếng, nói, "Em về trước cùng ông nội nói chuyện."

Vấn đề mà Trần Đăng Dương hỏi chính là vấn đề mà lần trước hắn nói tại buổi họp báo kia, tối hôm đó Trần Đăng Dương trở về liền đem Thanh Pháp bức đến vách tường hỏi lại một lần. Đối với lễ cưới Thanh Pháp kỳ thực không có ý kiến, thậm chí có thể nói là mong đợi, dù sao cậu cũng muốn cùng người mình yêu có một lễ cưới chính thức. Thế nhưng trước đó cậu phải cùng ông nội thương lượng qua, nếu quả thật muốn làm, cậu hi vọng có ông nội ở đó, được ông chúc phúc.

Trần Đăng Dương tự nhiên biết suy nghĩ của cậu, cũng biết cậu rất coi trọng thân nhân duy nhất này, nếu không hắn đã sớm đem Tiểu Cá Mắm này trói đến giáo đường rồi!

Thanh Pháp thấy hắn mím môi không nói lời nào, lấy ngón tay đè ép khóe môi của hắn, cười nói, "Em bảo đảm sẽ rất nhanh, ông nội rất tốt, chắc chắn sẽ không ghét bỏ anh."

"A." Trần Đăng Dương cười lạnh, "Ai ghét bỏ ai?"

"Ghét bỏ em." Thanh Pháp lập tức đổi giọng, "Hài lòng chưa?"

Trần Đăng Dương lúc này mới hài lòng một chút, đưa tay đem khăn quàng cổ vây trên cổ Thanh Pháp một vòng, nói, "Trở về nhớ mặc nhiều một chút, đợi anh đến đón em."

"Có cái gì tốt mà..." Thanh Pháp bị ánh mắt sắc như dao của hắn quét ngang, chuyển đề tài, "Được rồi, chờ anh tới đón."

Lúc này đã đến giờ kiểm vé, Thanh Pháp kéo vali nói, "Em phải đi, anh mau trở về đi, lúc em đến nơi thì điện thoại cho anh."

Trần Đăng Dương đưa tay đem người ấn vào trong ngực, ôm mạnh một cái, lúc này mới thả ra khoát tay, "Đi nhanh lên đi."

Thanh Pháp đối với việc hắn thủ thế như đuổi người cảm thấy buồn cười, kéo vali đi đến cổng kiểm soát.

Kiểm xong Thanh Pháp quay đầu lại, phát hiện Trần Đăng Dương vẫn còn ở chỗ cũ nhìn về phía cậu, cậu vẫy vẫy tay với Trần Đăng Dương, đối phương gật đầu, ra hiệu nhớ gọi điện thoại, lúc này mới quay người rời đi.

Về tới Y thị, vừa xuống sân bay Thanh Pháp liền gọi cho Trần Đăng Dương, nói cho hắn biết đã đáp máy bay, chuẩn bị đi trạm xe đổi xe về. Trần Đăng Dương đang họp, căn dặn cậu đi đường cẩn thận liền cúp điện thoại.

Thanh Pháp đến trạm xe đổi xe, xe vừa đi được nửa đường liền gọi cho ông nội, nói cậu đang trên đường trở về.

Thanh Pháp chưa nói cho ông nội chuyện hôm nay cậu trở về, bởi vì trước đây mỗi lần cậu trở lại, ông sẽ ở cửa thôn chờ cậu, Thanh Pháp lo ông đợi lâu, quyết định không nói.

"Hôm nay con trở về, đang trên đường đến ạ." Đã đến nửa đường, Thanh Pháp cũng không che giấu.

"Thật sao? Sao không nghe con nói? Để ông đi mua thức ăn nấu vài món ngon cho con!" Thanh âm của ông rất cao hứng.

"Không cần gấp gáp, con cùng ông đi." Thanh Pháp cười nói.

"Được được được." Ông vui cười hớn hở mà nói, "Tốt, hôm nay con trở về là quá tốt rồi, có chuyện này cho con trở về xác nhận một chút."

"Chuyện gì ạ?" Thanh Pháp hỏi.

"Chờ con trở lại hẵng nói, trước tiên không nói a, tiền điện thoại rất quý, đi đường cẩn thận, biết không?" Ông đây là lần đầu tiên có chuyện bí mật muốn nói, nhưng trong lời nói hẳn là chuyện tốt.

"Vâng, ông đừng ra chờ con." Thanh Pháp nói xong cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại xong cậu chuẩn bị ngủ liền thấy có một tin nhắn chưa đọc, Dương Cách Cách gửi tới. Thanh Pháp mở ra nhìn, là một tấm hình chú Cá mắm đang đeo một cái túi trên lưng đi dưới ánh nắng mặt trời.

Đây là hình dung cậu đi? Thanh Pháp cười ra tiếng.

Tiểu Cá Mắm: Họp xong rồi?

Dương Cách Cách: Ừ, đến đâu rồi?

Tiểu Cá Mắm: Vừa tới nửa đường, anh từ đâu mà có nhiều cá mắm như vậy a?

Dương Cách Cách: Nuôi trong nhà.

Thanh Pháp bị hắn chọc cười, ôm điện thoại di động cùng hắn nhắn tin. Tên của Trần Đăng Dương là lần trước cậu chỉnh lại, gọi Dương Cách Cách, ảnh chân dung cũng là đồ trang sức trên đỉnh đầu của cách cách phim hoạt hình, mà tên của cậu là Tiểu Cá Mắm, ảnh chân dung là một con cá mắm phim hoạt hình. Thanh Pháp kí tên là: Tôi là Dương Cách Cách, mà Trần Đăng Dương kí tên là: Tôi là Tiểu Cá Mắm. Có lần lên lớp tán gẫu bị Xá Trường thấy được, ánh mắt cay cay, nói cậu không cho cún FA như bọn họ một con đường sống.

Hàn huyên một hồi, Trần Đăng Dương đi làm việc, Thanh Pháp đem điện thoại di động cất vào trong túi, nhắm mắt dưỡng thần.

Từ thành phố đến trấn là hai giờ, Thanh Pháp đến trấn tìm xe máy chở về trong thôn.

Xe đến cửa thôn Thanh Pháp liền xuống xe, đem về một ít đồ ăn vặt phân cho hai đứa nhỏ trước cửa thôn. Nhà Thanh Pháp cách cửa thôn không xa, chỉ năm phút đi bộ, đường trong thôn nay đã đúc thành đường xi măng, kéo vali cũng không khó đi.

Đến sân nhà, Thanh Pháp đẩy cửa đi vào gọi một tiếng, "Ông nội!" Cậu mới gọi xong thì có một ông lão dáng vẻ thấp bé từ trong phòng đi ra, mặc áo bông màu xanh quân đội, mang theo mũ bông cùng màu.

"Ai da, cháu ngoan rốt cuộc đã về rồi!" Ông vui cười hớn hở mà đi tới đón cậu, muốn tiếp nhận vali trong tay cậu.

Thanh Pháp tránh khỏi tay ông, cười nói, "Để con làm được, mau vào thôi, bên ngoài quá lạnh."

"Đúng đúng đúng, mau vào sưởi ấm, dọc đường lạnh chết đi?" Ông kéo cậu vào trong phòng.

"Không lạnh, con mặc nhiều." Thanh Pháp cười cùng ông đi vào, vừa đi vừa nói, "Bất quá vẫn là trong nhà ấm áp, ấm nhất vẫn là cùng ông sưởi."

"Được rồi, ông cho con khoai nướng, buổi trưa ăn chưa?" Ông hỏi.

"Rồi ạ, ông đừng vội, có cái gì để con tới..."

Thanh Pháp đang nói thì đột nhiên dừng lại, một chân còn đứng ngoài ngưỡng cửa, nhìn hai người trong phòng trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

Đối phương nhìn thấy cậu cũng có chút áy náy, đứng sưởi ấm bên cạnh chậu than ánh mắt không dám nhìn thẳng cậu.

Thanh Pháp đem hành lý lấy vào, khẽ cau mày nhìn bọn họ, "Sao các người lại ở chỗ này?"

Ở trong phòng chính là hai người tự xưng là cha mẹ cậu rồi dùng cậu để trả nợ cho Trần Đăng Dương, Thanh Pháp không nghĩ sẽ có lần thứ hai nhìn thấy bọn họ, hơn nữa còn là trong nhà của mình.

Đối phương thấy cậu không thích, bất an trên mặt càng lớn, tránh né ánh mắt của cậu nhìn về phía ông nội bên kia.

Ông nội kéo Thanh Pháp qua, nói với cậu, "Tiểu Pháp a, hai khách nhân này hôm nay vừa tới đây, nói muốn tìm đứa con mà bọn họ thất tán nhiều năm, đứa con của bọn họ hình dung rất giống con hồi bé, vừa vặn ở cửa thôn đυ.ng tới A Quế thẩm, bà ấy liền đem bọn họ dẫn tới đây. Ông đã hỏi một chút chuyện liên quan tới con, đúng là thật! Con xem xem bọn họ có phải là cha mẹ con hay không?"

"Tiểu Pháp..." Nữ nhân trung niên lên tiếng kêu cậu.

Thanh Pháp nhìn bà không nói một tiếng mà nghiêng đầu nói với ông nội, "Ông, không phải con nói với ông là không được mang người lạ vào nhà sao, ông ở nhà một mình nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

"Không phải, chúng ta không phải..." Nam nhân trung niên lên tiếng muốn giải thích, Thanh Pháp đánh gãy lời gã, "Tôi không nói chuyện với ông."

Nam nhân trung niên yên lặng, há miệng không biết nên nói cái gì.

Ông nội không để ý nói, "Có thể có chuyện gì a? A Quế thẩm vẫn luôn bồi tiếp đây, mới về đó."

"Tiểu Pháp con đừng hiểu lầm, chúng ta không có ý tứ gì khác, chỉ là sắp hết năm, muốn tới thăm con một chút." Nữ nhân trung niên nói, trong mắt mang theo quan ái.

Thanh Pháp không nhìn tới bà, đỡ ông nội ngồi xuống, mới nói, "Bây giờ thấy rồi, các người có thể đi."

"Tiểu Pháp..." Nữ nhân trung niên còn muốn nói gì đó, Thanh Pháp đánh gãy lời bà, "Đi đi."

"Đi? Chuyện gì xảy ra vậy?" Ông nội không hiểu mô tê gì, nhìn về ba người bọn họ, hỏi Thanh Pháp, "Tiểu Pháp con biết bọn họ sao? Không phải cha mẹ con hả?"

"Vâng vâng vâng! Là chúng ta!" Nữ nhân trung niên kích động tỏ thái độ, chỉ lo Thanh Pháp phủ nhận bọn họ, "Tiểu Pháp là do chúng ta s..."

"Đã không phải!" Thanh âm Thanh Pháp thoáng lớn hơn một chút, nói xong nhìn bà lặp lại một lần, "Hiện tại đã không phải."

Nữ nhân trung niên hình như nhớ ra cái gì đó, sững sờ vài giây, nghiêng đầu che miệng, như là đang khóc, biểu tình của nam nhân trung niên cũng có chút cứng ngắc, đứng ở bên cạnh không biết làm sao.

"Rốt cuộc là có đúng không?" Ông nội bị bọn họ làm cho hoa mắt.

Thanh Pháp mím môi không nói lời nào, nam nhân trung niên do dự mấy lần, nói, "Tiểu Pháp, ta biết là chúng ta có lỗi với con, chúng ta không muốn làm gì, chỉ là muốn cùng con ăn Tết mà thôi."

"Ăn Tết?" Thanh Pháp lặp lại, hỏi ngược lại gã, "Mười mấy năm trước sao không có tới tìm tôi ăn Tết? Nếu ông bây giờ có thể tìm tới nơi này, trước đây tại sao không thể?"

Nam nhân bị ánh mắt của cậu làm hoảng hốt, hổ thẹn trong lòng càng lớn, vội vàng giải thích, "Ta biết con vẫn đang trách chuyện chúng ta bắt con trả nợ, nhưng chúng ta cũng chỉ cùng đường mạt lộ! Đăng Dương tiên sinh tuy rằng là nam nhân, thế nhưng con gả cho hắn cũng không phải là không có chỗ tốt, con xem con bây giờ không phải là trải qua..."

"Câm miệng!" Thanh Pháp lớn tiếng đánh gãy, quay đầu lại liếc mắt nhìn ông nội đang không hiểu ra sao, lên tiếng đuổi người, "Bây giờ mấy người mau đi đi!"

"Cái gì gán nợ? Cái gì nam nhân?" Ông nội bắt được mấy từ mấu chốt.

"Không có chuyện gì, ông đừng nhúng tay vào." Thanh Pháp vỗ vai ông.

Ông nội sống hơn nửa đời người, cũng biết nhìn nhận sự việc, lập tức từ thái độ của Thanh Pháp nhìn ra bọn họ đã gặp mặt, đồng thời hai người này còn làm chuyện không tốt với Thanh Pháp, nếu không với tính cách của Thanh Pháp sẽ không lạnh lùng với bọn họ như vậy. Tuy rằng không biết chuyện cụ thể là gì, thế nhưng vừa nghĩ tới bảo bối tôn tử của chính mình có khả năng bị ủy khuất, tính cách bao che khuyết điểm của ông lập tức bùng nổ, lấy cái chổi bên cạnh đuổi người, "Cút ra ngoài! Đi nhanh một chút đi, đừng ở trong nhà của chúng ta chướng mắt!" Thẳng đến đem người đuổi ra đóng cửa lại mới coi như thôi.

"Tức chết ông." Ông nội ngồi trên ghế thở dốc, trong tay còn đang nắm chổi, "Ông đây là dẫn sói vào nhà a!"

Thanh Pháp cầm lấy chổi trong tay ông để qua một bên, thay ông vỗ lưng.

Ông thở ra, quay đầu hỏi cậu, "Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Pháp, hai người kia là cha mẹ con sao?"

Thanh Pháp gật đầu, tuy rằng cậu không muốn thừa nhận, thế nhưng theo huyết thống đúng là cha mẹ cậu.

"Vậy bọn họ nói là có ý gì? Các con đã gặp mặt?" Ông lại hỏi.

"Đã gặp qua." Thanh Pháp ngồi xuống một bên, đem chuyện cha mẹ nợ nần dùng cậu trả nợ nói cho ông.

"Quả thực lòng lang dạ sói!!" Biết Thanh Pháp bị cha mẹ đem ra gán nợ, ông bùng nổ, đứng lên muốn lấy chổi đuổi theo đánh người, Thanh Pháp vội vã kéo lại.

"Trên đời này tại sao lại có cha mẹ độc ác như vậy!" Ông tức giận mắng, "Vậy mà lấy con trai ruột của mình đi gán nợ!"

Nếu là trước kia, trong lòng Thanh Pháp còn có khổ sở, nhưng bây giờ cậu lại không hề có một chút cảm giác nào, họ không đáng để mình phải để ý.

Mắng một hồi lâu ông mới dừng lại, nhớ ra một chuyện khác liền vội vàng hỏi, "Tên khốn kiếp kia nói lấy chồng là chuyện gì xảy ra? Không phải gán nợ sao? Tại sao lại thành lấy chồng?"

Thanh Pháp sờ sờ mũi, nói cậu và Trần Đăng Dương đã kết hôn rồi.

"Cái gì?!" Ông nội nghe vậy nhảy dựng lên, "Cái người kia ép buộc con có đúng hay không? Để ông đi trừng trị nó!" Vừa nói vừa muốn cầm chổi đi, Thanh Pháp đau đầu mà kéo lại, "Không có không có, ông trước tiên hãy nghe con nói đã!"

"Con nói đi." Ông nội ngồi xuống, để cái chổi bên cạnh, một bộ 'Con nói xong ông liền đi đánh nó'.

Thanh Pháp đem chuyện của mình cùng Trần Đăng Dương nói cụ thể một lần, cường điệu chuyện Trần Đăng Dương thay cậu an bài bác sĩ trị liệu đôi chân, học xoa bóp giúp cậu.

Ông nội đối với cái này bán tín bán nghi, "Thật sao? Con không lừa ông chứ?"

"Thật sự." Thanh Pháp bảo đảm nói, "Trước kia không phải con nói với ông là con đang điều trị sao, chính là hắn an bài."

"Vậy còn bây giờ, có hiệu quả không?" Ông đưa tay sờ đầu gối Thanh Pháp, đau lòng nói, "Còn đau không?"

"Không đau, ông đừng lo lắng." Thanh Pháp cười nói. Trải qua khoảng thời gian trị liệu này, đầu gối của cậu xác thực khá hơn một chút, Trần y sĩ nói kiên trì sẽ tốt hơn.

"Vậy thì tốt vậy thì tốt." Ông vui mừng gật đầu, ông vẫn luôn đau lòng đối với đôi chân của Thanh Pháp, luôn tự trách mình không có cách nào chữa cho cậu.

Thanh Pháp ôm vai ông, nói, "Ông yên tâm đi, hắn thật sự đối với con rất tốt."

Ông nội gật đầu, lại hỏi, "Vậy sao nó không về cùng con?"

"Hắn bận rộn công việc, mấy ngày nay đều tăng ca." Thanh Pháp nói.

"Ừ, tiến tới là chuyện tốt." Ông nói, "Con mới nói ông nội nó rất muốn cùng ta chơi cờ tướng?"

"Đúng vậy, lão gia tử nghe nói tài đánh cờ của con là ông dạy, phi thường hy vọng có thể đấu với ông một ván." Thanh Pháp đem lời của lão gia tử thuật lại một lần.

Ông nghe vậy không khỏi ưỡn ngực, tự hào nói, "Phải, ông sáu tuổi đã bắt đầu chơi đánh cờ, rảnh rỗi để ông tìm ông ấy đánh một ván, đánh gãy nhuệ khí của hắn!"

Thanh Pháp thấy thế ở một bên nịnh hót đủ điều, đem ông nội tâng bốc lên tận mây, xong rồi quên mất chuyện của cậu và Trần Đăng Dương càng tốt.

Buổi tối lúc ngủ Thanh Pháp cùng Trần Đăng Dương lên mạng mở video tán gẫu, cậu không nói với Trần Đăng Dương là ông đã biết chuyện của bọn họ, dự định sau khi trở về cho hắn thêm một niềm vui bất ngờ.

Tán gẫu xong Thanh Pháp ôm gối ở trên giường lăn lộn, phát hiện mình thậm chí có chút ngủ không được, này mới rời khỏi được một ngày cậu liền bắt đầu nhớ Trần Đăng Dương. Lúc trước ngủ một mình rất tốt, nhưng bây giờ đã quen hai người ngủ, tất nhiên cảm thấy chăn có chút lạnh.

Lăn vài vòng, Thanh Pháp không nhịn được nhắn một tin cho Trần Đăng Dương. Tin nhắn gửi đi hồi lâu cũng chưa hề thấy hồi âm, cậu chỉ có thể đem điện thoại di động để qua một bên, cưỡng bách mình đi ngủ.

Một lát sau cậu ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết Trần Đăng Dương tắm xong đi ra nhìn thấy tin nhắn 'Không có anh em ngủ không được' của cậu mà mất ngủ hơn nửa đêm.

Những ngày kế tiếp Thanh Pháp triệt để lĩnh hội cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu, mỗi ngày cậu đều cùng Trần Đăng Dương lên mạng tán gẫu, lại cảm thấy vẫn không đủ, bởi vì sờ không được bóp không được, cậu nhớ cái ôm của Trần Đăng Dương, còn có nhiệt độ trên người hắn.

Vừa nghĩ tới còn gần một tháng nữa mới có thể nhìn thấy Trần Đăng Dương, cậu liền cảm thấy gian nan, thế nhưng sớm trở về lại không nỡ với ông.

Tâm tình như vậy kéo dài cho đến một buổi tối nhận được điện thoại của Trần Đăng Dương. Nhìn thấy cuộc gọi Thanh Pháp có chút cổ quái, mới vừa rồi còn trò chuyện, sao đột nhiên lại gọi điện thoại tới đây.

"Sao tự nhiên lại gọi điện thoại cho em?" Thanh Pháp hỏi.

"Anh gọi điện cho em còn cần xin chỉ thị sao?" Trần Đăng Dương hỏi ngược lại.

"Đương nhiên không cần, 24 giờ đều chờ điện thoại của anh." Thanh Pháp cười nói, lấy gậy chọc chọc than hồng trong chậu than.

"Biết vậy là tốt." Trần Đăng Dương lúc này mới thoả mãn một chút, giống như vô tình hỏi, "Em ở đâu?"

"Trong phòng sưởi ấm, anh ở đâu, sao tiếng gió lớn như vậy?" Thanh Pháp kỳ quái hỏi.

"Hừ, nơi đó của em tín hiệu quá kém." Trần Đăng Dương ghét bỏ mà nói, "Đổi chỗ khác đi, nói chuyện dễ hơn."

"À, anh chờ một chút, để em ra sân đi." Thanh Pháp đứng lên mở cửa đi ra ngoài, đến sân mới nói, "Hiện tại có đỡ hơn không, bên ngoài gió lớn, có thể nghe rõ không?"

"Nghe rõ, thấy không rõ lắm." Trần Đăng Dương nói, "Đem mặt quay lại, hướng chín giờ."

"Cái gì mà hướng chín giờ, anh đang nói..." Thanh Pháp đột nhiên dừng lại, tay suýt chút nữa không cầm được điện thoại di động.

Phía ngoài bức tường thấp đầy rêu phong, Trần Đăng Dương mặc áo khoác màu đen, đeo khăn quàng cổ màu xám đậm mà Thanh Pháp đưa, lấy điện thoại di động nói với cậu, "CMN thật lạnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro