Chính văn đệ thập tứ chương
Thạch Dục Lam cau mày lật xem một chồng tranh chân dung, càng xem mày nhíu càng chặt, bên cạnh đại thần không ngừng thúc giục, "Thạch đại nhân, thỉnh chọn nhanh lên, những tú nữ này đều ở trong miếu tu thân dưỡng tính, Thái hậu đặc biệt đưa tới nhờ Thạch đại nhân xem qua tuyển người thích hợp dâng cho hoàng thượng."
Dâng cho hoàng thượng? Mơ đi! Thạch Dục Lam nheo mắt, hung hăng trừng bức tranh trong tay, có hắn ở đây, các ngươi ngay cả mặt hoàng thượng cũng không thể thấy! "Số một, Từ Hân Kiều, mắt quá nhỏ, loại." Ném bức tranh qua một bên, đại thần tiếp được, nhìn mãi cũng không thấy mắt nàng nhỏ kiểu gì, đôi mắt hạnh nhân long lanh rất khả ái, "Thạch đại nhân, mắt nàng rất to..."
"Mắt nhỏ hơn ta thì đều là mắt nhỏ!" Hừ lạnh, xem bức tranh kế tiếp.
Đại thần lén lút nhìn đôi mắt phượng của Thạch Dục Lam, thầm nghĩ, mắt hồ ly mà cũng so với mắt hạnh nhân được sao, rõ ràng mắt của Từ Hân Kiều lớn hơn mắt ngươi nhiều.
"Số hai, quá gầy." Ném. "Số ba, quá béo." Lại ném. "Số bốn... Sao lại có bức này? !" Thạch Dục Lam tay cầm bức mỹ nhân đồ nổi gân xanh, giơ ra trước mặt đại thần, "Đây là sao?"
Đại thần xem tên trên tranh, "Ô? Vân Tiêu? Ta không nhớ trong nhóm tú nữ có người này..."
Giẫm nát bức tự họa của Vân Kích Tiêu, chắc chắn là trò của tiểu tử kia, như vậy xem ra, hẳn là sáu người nọ đều biết chuyện hoàng thượng phải chọn tú nữ... Nhìn chồng tranh không còn nhiều lắm, Thạch Dục Lam chỉnh lý tâm tình, ngẩng đầu, lại nở nụ cười ôn nhu ngàn năm như một, "Ngươi lui xuống trước đi, tuyển tú nữ là chuyện trọng yếu, không thể qua loa, ta sẽ nghiêm túc xem lại sau."
Đại thần nhìn chồng tranh trong tay Thạch Dục Lam bị niết đến nhăn nhúm, hồ nghi nhìn hắn một cái, người này thật sẽ nghiêm túc tuyển sao?
Nhìn theo bóng lưng đại thần đi xa, Thạch Dục Lam phe phẩy quạt, phải làm gì đó, nếu không Âm Âm sẽ rơi vào tay nữ nhân khác. Sau đó... Hắn quyết định lúc nào rảnh rỗi sẽ phá xà ngang trong thư phòng. Bởi vì sáu tên trộm kia đang ngồi ở xà ngang trên đầu hắn, còn rung rung cho Thạch Dục Lam chú ý, quang minh chính đại rình hắn. Chuyện vừa rồi đã vang lên tiếng chuông cảnh báo bọn họ, không thể lại lãng phí thời gian, phải ra tay thôi!
Trong lòng bảy người sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, ngồi bên trong ngự thư phòng Thụy Âm chợt thấy sau lưng lạnh lẽo, dự cảm bất hảo...
Ra tay trước sẽ chiếm ưu thế, chần chừ sẽ gặp tai ương, biết rõ điểm này, Vân Kích Tiêu là người đầu tiên vươn vuốt sói. Hắn đi tới chỗ trong hoa viên mà Thụy Âm giờ ngọ nào cũng đều ngồi đó một mình, ôm cây đợi thỏ. Quả nhiên, không lâu sau, Thụy Âm liền tới.
"Tiểu Âm Âm ~~" Vân Kích Tiêu ngồi dưới tàng cây, hoa hồng nhỏ bay bay, hướng Thụy Âm ngoắc tay, vỗ vỗ bãi cỏ bên cạnh mình, "Ngồi đây nè!"
Thụy Âm thấy Vân Kích Tiêu thái độ khác thường, lại nghĩ đến buổi sáng chợt thấy lạnh gáy, bèn lui về phía sau.
"Tiểu Âm Âm, ngươi không muốn tới đây?" Móng vuốt sói dừng giữa không trung, nước mắt dâng lên, cắn môi, cụp tai sói, đầy vẻ thảm thương nhìn Thụy Âm đang đổ mồ hôi lạnh, "Ngươi chán ghét nhân gia..." Không khí màu hồng xung quanh chợt nhuốm màu đau thương, lá vàng rụng rải rác, càng tô điểm thêm sự thê lương. ( Hữu hộ pháp núp đằng sau cây phiền muộn chưởng cho lá cây rơi xuống )
"Không phải, tại vì, tại vì tôi còn có chuyện." Cười gượng, giác quan thứ sáu cực nhạy của Thụy Âm nói cho cậu biết, trước mặt có bẫy.
Buông thõng tay, Vân Kích Tiêu rất ai oán xoay người, ôm thân cây, "Được rồi được rồi, Tiểu Âm Âm ngươi không cần giải thích, ngươi đi đi, dù sao nhân gia vốn không có ai yêu, không ai sủng... Để nhân gia và đại thụ bá bá đồng sinh cộng tử được rồi, Tiểu Âm Âm ngươi không cần để ý ta."
Thụy Âm bất đắc dĩ tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Vân Kích Tiêu, lòng thầm than mình quả là ngu ngốc, biết rõ trên núi có hổ mà vẫn đi, "Được rồi được rồi, tôi ngồi nè."
"Ân! Tiểu Âm Âm, chỉ có ngươi tốt nhất! Nhân gia thích ngươi nhất!" Đem Thụy Âm ôm lên đùi, Vân Kích Tiêu tay trái ôm Thụy Âm, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, "Tiểu Âm Âm, ngươi thích ta không?"
"Thích." Vừa định hỏi Vân Kích Tiêu tại sao hỏi vậy, lại bị đối phương chặn miệng, trợn to mắt, nhìn đồng tử đen nhánh mang ý cười gần trong gang tấc, phản chiếu hình ảnh của mình, Thụy Âm ngốc lăng.
Vân Kích Tiêu vươn đầu lưỡi, cuốn lấy lưỡi Thụy Âm mà mút, tỉ mỉ liếm mọi ngóc ngách trong miệng cậu, dẫn tới người trong lòng một trận run rẩy, tay phải như có như không vuốt ve cổ Thụy Âm. Đến lúc Vân Kích Tiêu rời môi cậu, kéo ra một sợi chỉ bạc đặc biệt xinh đẹp. Vân Kích Tiêu thoả mãn thấy Thụy Âm trên mặt nhiễm một màu hồng nhạt, giọng khàn khàn ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói, "Âm, ta muốn ngươi, cho ta, được chứ?"
Thụy Âm vẫn chưa phục hồi tinh thần, không tự chủ được mà gật đầu theo thanh âm mị hoặc của Vân Kích Tiêu, bị kỹ thuật cao siêu của Vân Kích Tiêu khiến cho toàn thân vô lực, nhũn ra ngã vào lòng hắn.
Được cho phép, Vân Kích Tiêu lập tức đem môi chuyển qua hầu kết của Thụy Âm, đưa lưỡi liếm mút, bàn tay bên hông cậu nhẹ nhàng mơn trớn. Thụy Âm chỉ cảm thấy từng đợt điện lưu theo môi và tay Vân Kích Tiêu len lỏi vào từng bộ phận trên cơ thể, không khỏi phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, "Ân..."
Nghe được thanh âm khả ái như vậy của người trong lòng, Vân Kích Tiêu càng dùng sức liếm mút, tay cũng lẻn vào trong y phục của Thụy Âm, chuẩn bị tiến vào cuộc tình nóng bỏng.
Ý loạn tình mê, Thụy Âm hơi mở mắt ra, thấy trước mặt cái gì đó mà đột nhiên toàn thân cứng ngắc.
Nhận thấy người dưới thân cứng ngắc, Vân Kích Tiêu hoang mang nhìn mặt Thụy Âm, "Làm sao vậy?" Mới còn nhu thuận, thế nào thoáng cái cứng ngắc rồi? Lẽ nào mình làm không tốt?
Thụy Âm run rẩy chỉ chỉ con sâu trước mặt cậu đang nỗ lực mà bò, sau khi thấy đến một đống chân của nó, mặt cũng tái mét, đạp văng Vân Kích Tiêu, hét to "Sâu ——", rồi nhanh như chớp chạy mất. Lưu lại Vân Kích Tiêu dục hỏa đốt người, và một con sâu vì dám phá đám chuyện tốt của người ta mà sắp chết đến nơi đang ra sức giãy dụa.
"Con sâu chết tiệt, lúc nào không xuất hiện lại cố tình xuất hiện ngay lúc này, dám chọc giận ta! Ngươi muốn chết lắm đúng không! Ta cho ngươi toại nguyện. Giẫm chết ngươi! !" Nghiến răng nghiến lợi nhìn con sâu, Vân Kích Tiêu nhấc chân, "bẹp" một tiếng, chú sâu xui xẻo nào đó đã lên trời. Hừ lạnh, bị cắt đứt chuyện tốt, Vân Kích Tiêu phải nghĩ đối sách mới.
Cách đó không xa, Vân Kích Huyền đứng trên cành cây, ung dung đùa nghịch con sâu trong tay, nhìn Vân Kích Tiêu tức giận hổn hển, quăng đi con sâu, nở nụ cười sâu xa, thân ảnh chợt lóe, tiêu thất vô tung.
Chạy thật lâu, Thụy Âm đến khi thở không nổi nữa mới dừng lại, cậu sợ hãi vỗ ngực, trong đầu tất cả đều là hình ảnh con sâu nhiều chân kinh khủng kia, toàn thân nổi da gà, "Thật đáng sợ, vậy nên mình mới ghét những sinh vật có nhiều hơn bốn chân."
"Âm Âm!" Lục Ly ôm một giỏ trái cây từ xa xa chạy tới.
"Thôi Ngôi, hôm nay anh không ở cùng với Lục Ly sao?" Thấy Lục Ly, vẫn vô pháp phân rõ cặp song sinh này nên Thụy Âm lầm tưởng là Thôi Ngôi.
"Âm Âm. . . Ta là Lục Ly. . ." Thấy người mình yêu không phân biệt được mình với Thôi Ngôi, Lục Ly vô cùng thương tâm.
"Ách. . . Vừa nãy tôi đùa thôi." Vỗ vai Lục Ly, Thụy Âm cười gượng, "Chọc cho anh cười đó mà."
"Nói dối, rõ ràng là nhận sai, có gì buồn cười cơ chứ." Không chút khách khí vạch trần Thụy Âm, buông giỏ trái cây, ôm Thụy Âm, "Đến giờ còn không phân biệt được ta và Thôi Ngôi, phải nghiêm phạt ngươi." Dứt lời hôn lên môi.
Thụy Âm bị sét đánh cháy đen thui, cảm giác trong miệng có thêm một đầu lưỡi, không khỏi nhớ đến nụ hôn vừa rồi của Vân Kích Tiêu, càng thêm chấn kinh. Cậu chờ Lục Ly buông ra mới chậm rãi mở miệng, "Cảm giác thế nào? Anh vừa cùng Kích Tiêu gián tiếp hôn môi đó."
"Cái gì?" Tới phiên Lục Ly bị sét đánh trúng, tay hắn run run chỉ vào mình, "Ngươi nói, ta và tên háo sắc kia. . . gián tiếp hôn môi? !"
"Ách. . ." Thấy đối phương tựa hồ bị đả kích nghiêm trọng, Thụy Âm ngập ngừng, "Là. . . Vừa. . . Lúc nãy, Kích Tiêu cũng hôn qua tôi, sau đó. . . Anh cũng. . . Nên. . ." Thấy Lục Ly hóa đá, Thụy Âm cũng không muốn kích thích hắn thêm, "Vậy. . . Ngươi. . . Thôi cứ coi như chưa từng phát sinh chuyện gì đi. . ." Cười ngu, lúng túng.
Người hóa đá tiếp tục hóa đá.
Người cười ngu tiếp tục cười ngu.
Một buổi trưa trời trong nắng ấm, trên cây cầu nhỏ ở ngự hoa viên, bốn phía không người, thiên tử đương triều nhìn một pho tượng đá gượng gạo cười ngu. . .
"Lục Ly! Ngươi thật không nghĩa khí! Dám bỏ lại ta một mình đi tìm Âm Âm trước!" Thôi Ngôi ôm một đống bánh ngọt từ không trung nhảy xuống, vững vàng hạ cánh ngay giữa Thụy Âm và Lục Ly. Hắn nhìn Thụy Âm cười gượng, lại nhìn huynh đệ của mình đang hóa đá, "Ê, Lục Ly, hoàn hồn! Hồn đâu quay về! Âm Âm, người này làm sao vậy?" Khó hiểu buông đống bánh ngọt, vuốt mặt Lục Ly, phát hiện hắn vẫn không có phản ứng.
"Ách. . . Bởi vì điều kiện ngoại cảnh mà bị đả kích vô cùng nghiêm trọng, nên đại não hiện tại tạm chết máy. . ." Gãi đầu, Thụy Âm ngại ngùng cười cười, "Không nghĩ tới hắn lại biến thành thạch cao. . ."
Thấy gương mặt thẹn thùng của Thụy Âm, đuôi sói của Thôi Ngôi thoáng cái dựng thẳng lên, móng vuốt nắm chặt rồi buông, rồi lại nắm chặt, không được, quá manh! Hắn bổ nhào vào Thụy Âm hôn sâu.
Thụy Âm khóc không ra nước mắt, hôm nay mọi người bị sao vậy? Hở tí là hôn cậu, lẽ nào hôm nay là ngày quốc tế hôn môi?
Thôi Ngôi đè Thụy Âm lên cây cột bên cạnh, dán sát vào người cậu, ôn nhu hôn, hai tay cũng không rảnh rỗi, vuốt ve lên xuống.
"Ân. . ." Thụy Âm bị sờ nhịn không được hừ nhẹ, tiếng rên rỉ kiều mị này ngay lập tức khiến hồn Lục Ly quay về. Hắn lấy lại tinh thần, thấy Thôi Ngôi đang cắn mút vành tai Thụy Âm, nhất thời cũng nhịn không được xông lên chen vào hai người, liếm chóp mũi Thụy Âm, ngậm lấy đôi môi cậu.
Thụy Âm xác định, hôm nay quả nhiên là ngày quốc tế hôn môi. . . (囧, Âm Âm thụ, không có ngày lễ này! )
Dưới kỹ thuật cao siêu của hai huynh đệ, Thụy Âm rất nhanh liền mê muội, mặc tay bọn họ sờ soạng khắp người mình.
Một thanh âm đột nhiên từ trên đỉnh đầu nhẹ nhàng truyền đến, "Thụy Âm, ngươi biết hiện tại ai đang liếm cổ của ngươi không?"
Thụy Âm mạnh ngẩn người, nhìn hai huynh đệ đồng dạng ngơ ngác, bắt đầu rơi vào trầm tư, nói thật, cậu xác thực phân biệt không được hai người kia. . .
Nhìn bộ dáng Thụy Âm đang nghiêm túc tự hỏi, hai huynh đệ cảm giác bầu không khí tốt đang dần tiêu thất. Không thể được! Vất vả lắm mới đuổi đi hết thủ vệ và cung nữ xung quanh!
Giữa lúc hai huynh đệ quyết định nắm chặt thời gian lần thứ hai bắt đầu thì, Thụy Âm đập tay, "Chỉ cần hai người không mặc y phục giống nhau như thế này là được! Đều tại các anh luôn luôn mặc y phục như nhau, để kiểu tóc cũng giống, cho nên tôi mới không phân biệt được hai người! Hai anh chờ, tôi lập tức kêu người may y phục mới cho các anh!" Không thèm để ý biểu tình hai người vô cùng kinh ngạc, phất phất tay chạy đi mất.
Hai huynh đệ ngẩn người, quay đầu nhìn nhau, "Lục Ly / Thôi Ngôi, chúng ta thực sự rất giống à? Vì sao ta liếc mắt liền nhận ra ngươi là Lục Ly / Thôi Ngôi?" Hai người này, cả ngữ khí, tốc độ, âm điệu và câu nói cũng giống nhau như đúc, còn nữa, rễ thần kinh trong não chắc cũng ít như nhau.
"Bất quá, thanh âm vừa kia sát phong cảnh là của ai? Chưa từng nghe qua, lần sau đừng để ta tìm được tên đó, nếu không. . ." Lục Ly siết chặt nắm tay.
Hai huynh đệ nhìn nhau, đồng thanh, "Làm thịt hắn, đem hắn ném vào vại ướp dưa muối." Chẳng những ngữ điệu giống nhau mà ngữ khí cũng giống nhau.
Cách đó không xa, trên cây, Vân Kích Huyền nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi trên cành nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Phó cung chủ, lời ngài bảo thủ hạ đi nói, thuộc hạ đã làm xong." Tả hộ pháp phi đến dưới tàng cây, quì một gối.
"Làm tốt lắm." Chậm rãi mở mắt, nhìn hai người trên cây cầu nhỏ đang tức giận ngút trời, lười nhác vươn vai, thoả mãn cười cười, "Ngươi lui đi."
"Vâng." Tả hộ pháp cúi đầu, nhảy lên một cái cây khác, không thấy thân ảnh đâu nữa.
"Mấy tiểu tử miệng còn hôi sữa." Lạnh lùng cười, thân ảnh chợt lóe, biến mất vào khoảng không.
Hạ lệnh cho thợ may cung đình, giúp Lục Ly và Thôi Ngôi làm hai bộ y phục khác màu, Thụy Âm nhớ kỹ hôm nay là ngày quốc tế hôn môi, nên để phòng ngừa lại gặp phải mấy người kia, quyết định không ra khỏi cửa, ở lỳ trong hang ổ nhỏ của mình giả vờ làm con rùa, không có biện pháp, cậu không nhập gia tùy tục được. . . Không phải nói cổ nhân bảo thủ sao, thế nào lại có lập ra ngày quốc tế hôn môi. . . ( Âm Âm thụ hiểu sai càng ngày càng có xu hướng đi xa. . . ) đến tối mới bất đắc dĩ mở cửa cho Thạch Dục Lam đem y phục đến cho cậu gọi cậu đi tắm.
"Âm Âm, đi tắm thôi." Cười kéo Thụy Âm đến dục thất chuyên dụng cho hoàng đế.
Thụy Âm đi phía sau nhìn gương mặt tươi cười ôn nhu của Thạch Dục Lam, mừng thầm vì rốt cục xuất hiện một người bình thường, nhìn Thạch Dục Lam cùng với thường ngày không có gì khác biệt, cậu đã quên cảnh giác, bị kích động chạy tới bên cạnh hắn, còn không quên ngẩng đầu hướng hắn cười khúc khích, "Hi hi, Thạch Dục Lam bình thường."
Thạch Dục Lam mắt phượng híp lại, nhưng ngay sau đó lại trở về gương mặt tươi cười ôn nhu, "Ha hả, Âm Âm ngươi vừa nói gì, cái gì bình thường với không bình thường, ta có gì không ổn sao?"
"Không có, anh rất bình thường!" Vỗ vỗ lưng Thạch Dục Lam, Thụy Âm thả lỏng cảnh giác, kiễng chân khoác vai Thạch Dục Lam, "Đi nhanh nào, tắm tắm thôi!" Thụy Âm đá văng cửa phòng tắm, Thạch Dục Lam theo thói quen đi vào, nhìn Thụy Âm cởi quần áo.
"Ách..." Cởi được phân nửa, Thụy Âm cảm nhận được ánh nhìn nồng cháy kia, cười gượng quay đầu, "Ha hả... Dục Lam... Anh có thể đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy không?" Tuy rằng đều là nam nhân, nhưng bị nhìn chằm chằm như thế vẫn rất kỳ quái...
"Âm Âm, ta không ngại." Thạch Dục Lam cười vô cùng nhu hòa, chuẩn bị tiến lên giúp Thụy Âm cởi quần áo.
"Không cần không cần! Tự tôi cởi được! Anh lấy ghế ngồi kế bên được rồi!" Phất phất tay, ngăn cản Thạch Dục Lam, Thụy Âm rất nhanh cởi quần áo xong liền bước xuống dục thất, bắt đầu tắm rửa.
Đôi mắt phượng của Thạch Dục Lam càng lúc càng ánh lên tia nhìn gian xảo, dù nụ cười ôn nhu không hề thay đổi, nhưng không thể che giấu được tà khí. Hắn chậm rãi bước xuống dục thất, không bận tâm y phục ướt đẫm dán sát vào người, đến bên Thụy Âm, từ đằng sau ôm lấy cậu, "Âm Âm, thân thể của ngươi thật xinh đẹp."
Thụy Âm đột nhiên bị ôm thì hoảng sợ vô cùng, tiếng chuông cảnh báo lại vang lên, chết, cả Thạch Dục Lam tưởng bình thường cũng không thoát khỏi tập tục hôn môi... Xong rồi... Cảm giác được tay Thạch Dục Lam đang nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực, còn đầu lưỡi ẩm ướt trơn trượt thì đang liếm cổ mình, một luồng nhiệt lưu chạy thẳng xuống bụng dưới. Cậu giật mình, không, không thể nào! Lẽ nào hôm nay còn là ngày quốc tế vuốt ve? ! ~(? , có ngày lễ này sao? ) đúng, chính xác, hôm nay nhất định là ngày quốc tế vuốt ve, cộng thêm ngày quốc tế hôn môi, nếu không tại sao mọi người cứ như ăn trúng xuân dược thế kia. Nghĩ thông suốt rồi, Thụy Âm vội nắm lấy đôi tay đang có ý chuyển dời xuống hạ thân cậu, quay đầu lại, "Dục Lam, tôi không tiếp nhận được ngày quốc tế hôn môi..." Nói còn chưa dứt lời, Thạch Dục Lam đã chặn miệng Thụy Âm, nuốt hết những từ còn lại, Thụy Âm khóc không ra nước mắt, cậu chỉ muốn nói cho Thạch Dục Lam biết cậu không thể tiếp nhận được ngày quốc tế hôn môi cũng như quốc tế vuốt ve này.
Bị đầu lưỡi Thạch Dục Lam liếm hết mọi ngõ ngách trong miệng khiến cho toàn thân như nhũn ra, chỉ có thể vô lực để Thạch Dục Lam ôm, không thể kiềm chế bật ra một tiếng rên rỉ ngọt nị. Thạch Dục Lam say mê nhìn biểu tình Thụy Âm, hai tay hướng về bờ mông tròn trịa.
"Rầm!" Cửa đột nhiên bị đá văng thật mạnh, Lệ Lẫm Sát mặt lạnh xuất hiện ngay cửa, nhìn hai người trong dục thất ôm nhau, sắc mặt càng thêm xấu xí.
"Lẫm Sát, trước khi vào phải gõ cửa, đây là phép tắc cơ bản." Bị phá ngang, Thạch Dục Lam nhíu mày.
"Thạch Dục Lam, hôn quân tới giờ đi ngủ rồi!" May là vừa nãy trên hành lang gặp được Vân Kích Huyền, hắn nhắc nhở mình hôn quân kia đã tới giờ đi ngủ, nếu không hôn quân không phải đã bị tên hồ ly Thạch Dục Lam chết tiệt này ăn sạch rồi sao! Lệ Lẫm Sát lần đầu tiên cảm kích Vân Kích Huyền.
Kéo Thụy Âm từ trong lòng Thạch Dục Lam ra, thay cậu phủ thêm ngoại y, vác cậu lên vai như bao gạo (=.=) khiêng ra ngoài. Thạch Dục Lam vô cùng hối hận lần trước cùng Lệ Lẫm Sát đánh cuộc, báo hại hiện tại mỗi đêm Lệ Lẫm Sát đều ngủ bên cạnh Thụy Âm ( chuyện tình đánh cuộc thỉnh tham khảo lần đầu Thụy Âm gặp Vân Kích Huyền ).
Đột nhiên từ trong ôm ấp ấm áp rơi xuống bờ vai cứng rắn, bị quỷ nam đem thành bao gạo mà khiêng, không khỏi bi thương, biến nỗi đau thành âm nhạc, ngâm nga, "Ta không phải bao gạo, đừng khiêng ta như vậy..." ( làn điệu thỉnh tham khảo 《 ta không phải phù dung 》)
"Câm miệng, hôn quân!" Lệ Lẫm Sát đóng lại cửa phòng Thụy Âm, ném cậu lên giường, cũng leo lên theo.
"Ách!" Biết rõ hôm nay là ngày quốc tế hôn môi Thụy Âm sợ đến vội chui vào góc giường, lấy tay che miệng hô to, "Đừng tới đây! Anh dám lại gần tôi sẽ la lên đó!" ( đổ mồ hôi. . . Tình tiết cẩu huyết trong phim. . . )
"Ngươi la đi!" Bàn tay to vươn tới, đem Thụy Âm đặt dưới thân, tay trái nắm hay tay Thụy Âm cố định phía trên đầu cậu, đôi mắt băng lãnh mơ hồ lóe lên dục vọng khó nhịn.
"Oa! Anh xem kìa! UFO!" Thụy Âm thử đánh lạc hướng, đáng tiếc cậu quên, Lệ Lẫm Sát là cổ nhân, nghe không hiểu tiếng Anh, càng không thể biết được UFO là cái gì, nên hắn vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn Thụy Âm đầu đầy mồ hôi lạnh.
Chiêu này không được thì dùng chiêu khác! Mở to hai mắt, dựa đầu lại gần Lệ Lẫm Sát, "Nhìn vào mắt tôi, anh đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, mắt trĩu nặng, rất muốn ngủ..." (=.=) Tất nhiên là chiêu này hoàn toàn không có tác dụng, hơn nữa, đang kiềm nén dục vọng dâng cao làm sao Lệ Lẫm Sát có chút xíu buồn ngủ nào, trái lại bị hơi thở của Thụy Âm ập vào mặt khiến cho lý trí hầu như bay đi mất. Thụy Âm Thụy Âm, cậu là tự dâng mỡ đến miệng mèo!
"Ngươi rất mệt mỏi..." Lời lải nhải Thụy Âm bị Lệ Lẫm Sát chặn miệng nuốt lấy, môi áp sát môi đến một kẽ hở cũng không có. Thụy Âm khóc nức nở, là tên khốn nào nói với cậu chiêu thôi miên này rất hữu dụng! Căn bản một điểm có thể xài được cũng không có! A, quỷ nam này, đừng liếm hàm trên! Vừa tê lại ngứa! "Ân..." Cảm thấy khó chịu, Thụy Âm giãy dụa vặn vẹo thân thể, nhưng Lệ Lẫm Sát lại càng dùng trọng lượng toàn thân đè chặt cậu.
Dùng hai tay ôm đầu Thụy Âm, khẽ cắn môi dưới của cậu, cuốn lấy lưỡi Thụy Âm, thoả sức mút, hút sạch không khí trong miệng Thụy Âm. Đến khi Thụy Âm sắp bị ngạt chết mới thả ra, ngậm lấy vành tai cậu trêu đùa, hai tay cũng không rảnh rỗi, kéo y phục Thụy Âm xuống, nắm điểm nhỏ trước ngực, say mê xoa nắn.
"Ân... Buông tay... Đau quá..." Bị niết đến có chút đau, Thụy Âm bất mãn oán giận nói.
Không để ý đến Thụy Âm hô đau, cúi người, ngậm lấy một quả anh đào trước ngực, dùng răng khẽ cắn, mà tay cũng lập tức lột sạch y phục Thụy Âm, trực tiếp sờ xuống đậu nha (cái "ấy) hồng nhạt.
"Đừng sờ..., buông tay..." Vô lực đẩy vai Lệ Lẫm Sát, Thụy Âm bỗng nhiên cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, kỳ quái, đầu Lệ Lẫm Sát không phải đang ở trước ngực, còn tay thì ở giữa hai chân mình sao, tại sao trên mặt lại ngứa.
Vì quá tò mò, Thụy Âm mò lấy đầu sỏ đang ở trên mặt mình gây ngứa, để trước mắt coi. Không nhìn còn đỡ, vừa thấy liền sợ đến mặt mũi trắng bệch, quăng ngay con nhện, giơ chân đạp Lệ Lẫm Sát, "Má ơi —— con nhện! ! Con nhện bự quá! Nhện vua! Nhện sống trăm năm! Nhện thành tinh!"
Bỗng dưng bị đạp, Lệ Lẫm Sát buồn bực lom lom nhìn con nhện đen to lớn có hơi đáng sợ đang bò trước, không chút do dự rút kiếm chém xuống.
Thấy con nhện bị chém chết, Thụy Âm lúc này mới dám xuống giường, cậu run rẩy cầm y phục, mặc vào, ném một cái khăn cho Lệ Lẫm Sát, "Lẫm Sát, đứng lên! Tổng vệ sinh với tôi!"
"Tổng vệ sinh?" Lệ Lẫm Sát nhìn cái khăn, mày nhíu chặt thành hình chữ V, nửa đêm tổng vệ sinh? ! Đầu óc bị nước vào à? !
"Đúng! Tôi không cho phép trong phòng tôi có sinh vật nhiều hơn bốn chân tồn tại!" Lắc lắc khăn lau trong tay, Thụy Âm tiên phong dấn thân vào việc tổng vệ sinh, "Còn đứng đó làm gì! Giúp tôi dọn tủ đi!"
Lệ Lẫm Sát bất đắc dĩ đứng dậy, cầm khăn lau, bắt đầu dọn tủ.
Kết quả là, thiên tử đương triều và Chấn quốc Đại tướng quân uy chấn tứ hải, vào nửa đêm, khi tất cả mọi người ngủ say, hăm hở tổng vệ sinh...
Cách đó không xa, Vân Kích Huyền đang ngồi trong tiểu đình tử chậm rãi thưởng trà, nhìn hai thân ảnh trong phòng kia tích cực lao động, lại nhìn con nhện to đang bò trên tay, cười xảo quyệt.
Lau dọn một đêm, Thụy Âm mang hai mắt gấu trúc buồn bã ngồi trong ngự thư phòng trong vô lực phê tấu chương, "Vì sao mỗi ngày đều có thể có nhiều chuyện như vậy... Nước lớn quá quả nhiên không tốt, ai tới chiếm dùm một ít đi... Hoàng đế cũng là người, cũng muốn lười biếng..." Ném tấu chương, gục đầu xuống bàn lầm bầm, "Rốt cục biết vì sao hoàng đế đều đoản mệnh, là vì lao lực mà chết."
Một làn hương thơm bay tới, thần kinh Thụy Âm chấn động, không phải hưng phấn, mà là sợ hãi, cậu kinh hoàng nhìn về phía cửa ngự thư phòng, quả nhiên, Hỏa Da Tác miệng ngậm một cành hoa hồng đỏ tươi, hắn nhắm hai mắt tựa cửa, khoanh tay, một chân giơ lên dẫm khung cửa, Thụy Âm chỉ thấy sườn mặt hắn. Tùy tiện vươn tay phải vén mái tóc đỏ rực ra sau vành tai, híp mắt nhìn Thụy Âm.
Thụy Âm da đầu tê rần, thế nào cảm giác hôm nay tên này lộ vẻ háo sắc hơn bình thường!
Vô số cánh hoa đỏ tươi rơi xuống, màu đỏ của cánh hoa càng tôn lên nước da trắng hồng của người, ( Lợi Tòng Áo (ai vậy?) ngồi trên nóc nhà mặt như đưa đám đang rải cánh hoa xuống, 555, hắn là tướng quân, sao lại đi làm loại chuyện này... ) Hỏa Da Tác chậm rãi nghiêng mặt, lấy hoa hồng trong miệng ra, hướng Thụy Âm hơi ngẩng đầu, mỉm cười, "Ôi, nữ thần mang trái tim ngọt ngào của ta."
Vốn đã đứng dậy Thụy Âm bị dọa đến trượt chân, té mạnh một cái ngồi về lại long ỷ. Cậu sợ hãi nhìn nam nhân tỏa sáng cực độ chói mắt ở cửa, thầm nghĩ lẽ nào hôm nay là ngày quốc tế háo sắc. Đang trong lúc hoảng hốt, Hỏa Da Tác đã nhảy lên tới bàn Thụy Âm, đạp toàn bộ tấu chương xuống đất, nằm nghiêng trên bàn(kiểu nữ hoàng Cleopatra), lấy hoa hồng nâng cằm Thụy Âm.
"Anh định làm gì." Thụy Âm bị dọa không nhẹ, bình thường Hỏa Da Tác tuy rằng háo sắc, nhưng cũng không kinh khủng đến mức này, chẳng lẽ hoa cải dầu đã nở(không hiểu)? !
"Đến đây, bảo bối nữ thần của ta." Dùng hoa hồng kéo mặt Thụy Âm lại gần, nhướng mày cười xấu xa, muốn hôn lên.
Thụy Âm vội lấy tay che miệng, buồn bực hô, "Ngày quốc tế hôn môi đã kết thúc!"
"Cần gì ngày quốc tế hôn môi, chỉ cần ta muốn ngươi, tùy thời tùy chỗ đều có thể." Điểm huyệt đạo Thụy Âm, Hỏa Da Tác ngồi dậy, cười nắm hai tay Thụy Âm che miệng kéo ra, kề sát mặt liếm liếm môi cậu, thoả mãn vì đôi môi mềm mại, "Nữ thần, ta không khách khí." Nói xong, hôn sâu Thụy Âm, dùng đầu lưỡi tách hai hàm răng cậu ra, tỉ mỉ liếm từng ngóc ngách, cuốn lấy đầu lưỡi cậu, kéo vào trong miệng mình tinh tế thưởng thức.
Thụy Âm muốn khóc, đáng tiếc bị điểm huyệt đạo, cả muốn khóc cũng khóc không được...
"Thật ngon." Lưu luyến không nỡ rời đôi môi bị hôn đến có chút đỏ kia, chuyển qua ngậm lấy vành tai khéo léo của Thụy Âm, vừa liếm vừa cắn vừa thổi khí, khiến cho Thụy Âm ngứa vô cùng.
555, ai tới cứu tôi với. . . Nếu như không bị điểm huyệt đạo, Thụy Âm nhất định đã rơi lệ đầy mặt, 555, eo tê rần hết rồi. . .
"Bộp bộp bộp" ba cục đá từ ngoài cửa bay tới, đập vào bàn, làm gãy ba chân bàn. Thiếu ba chân chống đỡ, bàn đổ ập xuống. Hỏa Da Tác nhạy bén nhảy qua bên cạnh, vững vàng ngồi trên ghế với tư thế ưu nhã, "Hừ, mấy chiêu trò vặt vãnh." Cười đắc ý, vừa định đứng dậy, nhưng phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, nụ cười cũng cứng ngắc. Hỏa Da Tác dùng hết sức lực, kết quả phát hiện, hắn, hắn, hắn, hắn không đứng dậy được! Không, phải nói là quần đã dính chặt với cái ghế rồi. Lấy tay chống hai bên tay vịn, dùng sức muốn đứng lên, nhưng xấu hổ phát hiện chỉ là vô ích.
Giữa lúc Hỏa Da Tác chẳng biết làm thế nào cho phải thì, Vân Kích Huyền chậm rãi từ bên ngoài đi đến, "Âm, ngươi ở đây sao. Ồ, cả Tiểu Hồng Mao nữa." Trực tiếp đi tới chỗ Thụy Âm, "Âm, làm sao vậy? Sao không nhúc nhích. Bị điểm huyệt sao?" Nói rồi, Vân Kích Huyền giải huyệt cho cậu.
"Hô" lại có thể hoạt động, Thụy Âm vì được tự do mà thở phào nhẹ nhõm, "Tử Đằng, may là anh đến đúng lúc, nếu không tôi sẽ chết."
Cười cười, ôm lấy Thụy Âm đi ra ngoài.
"Uy uy! Còn ta thì sao?!" Hỏa Da Tác nộ khí xung thiên hắn chỉ chỉ cái ghế, tức giận đến mặt đỏ bừng.
"Đương sự cũng không biết, ta chỉ là người đứng xem làm sao có thể biết? Ta không phải thánh." Khí định thần nhàn quay đầu phản vấn, Vân Kích Huyền nói một câu khiến Hỏa Da Tác tức nghiến răng nghiến lợi.
Hỏa Da Tác chỉ có thể giương mắt nhìn Vân Kích Huyền bế Thụy Âm ra ngoài, không thể làm gì khác, chỉ có thể ngồi chết cứng trên ghế, không lẽ kêu hắn cởi quần đuổi theo. "Lợi Tòng Áo! Ngươi đến đây cho ta! !" Rơi vào đường cùng, Hỏa Da Tác cũng bất chấp vấn đề mặt mũi, đành phải viện binh.
Vân Kích Huyền đã dùng keo dán được đặc chế trong thời gian dài bôi lên ghế sau đó ngồi trên cây há miệng chờ sung, tất cả đều xảy ra theo dung như kế hoạch của hắn, đạt được mong muốn rồi, hiện tại hắn đang ôm Thụy Âm ngồi trên cái cây hai người lần đầu tiên gặp mặt. Hắn nhẹ nhàng ôm Thụy Âm, nhàn nhạt cười, cái gì cũng không nói.
Thụy Âm hạnh phúc thở dài, vỗ vỗ ngực Vân Kích Huyền, "Huynh đệ, rốt cục tôi cũng tìm được một người bình thường. Mấy người kia không biết uống lộn thuốc gì, hở tí động dục, dù là ngày quốc tế hôn môi cũng không thể như vậy."
Biết nguyên nhân nhưng Vân Kích Huyền vẫn im lặng, chỉ vươn tay xoa xoa đôi mắt thâm quầng của Thụy Âm, "Mệt mỏi sao, ngủ đi, chút nữa ta giúp ngươi phê tấu chương."
Vừa nghe Vân Kích Huyền muốn giúp mình phê tấu chương, Thụy Âm hưng phấn mà kêu lên, "Tử Đằng, ta yêu ngươi!" Sau đó, hạnh phúc tựa vào ngực Vân Kích Huyền mộng Chu Công.
Nhìn gương mặt say ngủ của Thụy Âm, Vân Kích Huyền cười gian tà, "Gấp gáp sẽ không ăn được đậu hủ nóng. . ." Hắn nhìn đậu hủ nóng trong lòng, nhầm, Thụy Âm trong lòng, cũng nhắm hai mắt lại.
Xuất sư bất lợi, Hỏa Da Tác ngồi xổm trên ghế nhíu mày suy nghĩ sâu xa, một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nhờ kinh nghiệm đau thương kia, hắn hiện tại hầu như không dám ngồi xuống ghế, "Đáng giận. . . Còn biện pháp nào có thể ăn Âm Âm đây. . ."
Giữa lúc Hỏa Da Tác nghĩ mãi không ra, một thanh âm kiêu ngạo tới cực điểm từ cửa vang lên, "Tên rác rưởi ngu ngốc ở đây đâu rồi?!"
Loại phát ngôn nghe xong là muốn đập này. . . Hỏa Da Tác nhức đầu nhìn Hô Lợi Hải Tư vẫn như trước mặc vương phục bạch y thêu kim tuyến, mái tóc vàng phiêu tán cùng đôi con ngươi màu đỏ, "Sao ngươi lại tới đây? Ô? Miệng ngươi làm sao vậy?" Hắn hoang mang chỉ đôi môi có chút sưng đỏ của Hô Lợi Hải Tư.
Hô Lợi Hải Tư thân thể cứng đờ, "Ngu ngốc, ta là hoả vượng!" Nói xong, đi nhanh đến.
Hỏa Da Tác mày càng nhíu chặt, "Dáng đi của ngươi hình như có điểm kỳ quái. . ."
"Ngu ngốc đúng là ngu ngốc! Không nên đặt ra nhiều vấn đề như vậy!" Hô Lợi Hải Tư biểu tình kỳ quái nhấc chân không chút khách khí đá văng Hỏa Da Tác, gượng gạo ngồi xuống ghế, còn chán ghét chun mũi, "Ngu ngốc, cái ghế cũng đầy mùi ngu ngốc!"
"Ngươi từ Tây Vực xa xôi ngàn dặm tới đây để mắng ta ngu ngốc? !" Hỏa Da Tác dở khóc dở cười ngồi vào ghế bên cạnh, đương nhiên, hắn đã tỉ mỉ kiểm tra cái ghế có bị người động tay động chân hay không.
Ném cho Hỏa Da Tác một cái chai, Hô Lợi Hải Tư biểu tình lại khôi phục nhất quán ngạo khí mười phần, "Loại thuốc tâm đắc nhất của Tây Vực đệ nhất mị dược sư, Hậu Đình Hoan, cho hoàng đế kia ăn."
"Ô! Đây là 'Hậu Đình Hoan' danh tiếng trong lời đồn!" Hỏa Da Tác kinh ngạc giơ lên bình dược nhỏ trong tay, "Ngươi làm sao có được? Đệ nhất mị dược sư kia rất khó tìm!"
Hô Lợi Hải Tư thân thể cứng đờ, biểu tình có chút mất tự nhiên, "Ngu ngốc không cần biết nhiều như vậy! Ngươi chỉ cần biết thuốc này dược tính rất mạnh, không thể cho hắn ăn hết một lần."
"Nếu như cho hắn ăn hết một lần thì sao?" Hỏa Da Tác nhìn chằm chằm bình dược nhỏ trước mặt, thản nhiên hỏi.
Hô Lợi Hải Tư thân thể càng cứng đờ, biểu tình càng mất tự nhiên, "Tên rác rưởi nhà ngươi! Làm sao ta biết được!" Mạnh đứng lên, động tác vô cùng cứng ngắc đi ra ngoài, "Trong nhà đều đầy mùi ngu ngốc! Ta không chịu nổi nữa! Nè, ngươi cũng nhanh quay về Tây Vực đi! Tên rác rưởi nhà ngươi mới là vua Tây Vực! Không phải, là ta không muốn tên rác rưởi nhà ngươi gây chuyện rắc rối!" Nói xong liền xông ra ngoài, thiếu chút nữa bị vấp bậc cửa.
Chỉ lo chú tâm vào Hậu Đình Hoan danh tiếng trong lời đồn, Hỏa Da Tác hoàn toàn không để ý tới sự khác thường Hô Lợi Hải Tư, "Ôi. . . Hậu Đình Hoan. . . Ân, mùi rất thơm. Ha ha, có nó thì không phải lo nữa." Ngửi ngửi rồi lại ngắm nhìn, Hỏa Da Tác cười tươi như hoa, nhưng nháy mắt, bình nhỏ trong tay bỗng biến mất, "Hả?"
"Oa! Đây là Hậu Đình Hoan mà ta vẫn muốn nhưng lại không biết đi đâu trộm đây sao!" Lục Ly ngồi ghế bên cạnh kinh hỉ nhìn bình mị dược trong tay, "Nghe nói Tây Vực đệ nhất mị dược sư kia tính tình rất cổ quái, cũng không thể nào tìm không được hắn, thật không ngờ ở đây lại có loại thuốc hắn tâm đắc nhất này! Hôm nay thật may mắn! Ôi, tiểu bằng hữu tóc vàng hồi nãy làm sao có được vậy?"
"Tây Vực đệ nhất mị dược sư, bào chế mị dược vô số, có Nguyệt Hậu Hương, Tán Tuyết Phi, Thần Hồn Tiêu. . . Thế nhưng trong số mấy nghìn loại mị dược, Hậu Đình Hoan có dược hiệu mạnh nhất kéo dài nhất, chỉ cần một chút có thể làm cho thần hồn bay mất, chỉ còn biết chìm đắm trong nhục dục." Thôi Ngôi chậm rãi giải thích cho Lệ Lẫm Sát, Thạch Dục Lam và Vân Kích Tiêu.
"... Quả là thứ tốt..." Ba người cùng nheo mắt đầy xảo quyệt, trong mắt tràn đầy tia tà niệm.
"Thần Xích Viêm! Trả dược lại cho ta!" Hỏa Da Tác rút roi quất về phía Lục Ly. Lục Ly chống tay lên ghế, chổng ngược người lên, tránh thoát làn roi sắc bén.
"Thần Xích Viêm? Ai? Ta đã rửa tay gác kiếm, hiện tại là Lục Ly!" ( ê, anh không cảm thấy lời nói của anh rất thiếu sức thuyết phục khi mới vừa trộm bình dược trong tay người ta sao? )
"Ta không cần biết ngươi là Thần Xích Viêm hay Lục Ly! Trả dược cho ta là được rồi!" Lại thêm một roi.
Lục Ly cười ha ha, nhảy tới bên cạnh Vân Kích Tiêu, ỷ y có chỗ dựa vững chắc nên thoải mái giơ Hậu Đình Hoan lên, "Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia mà!"
Hỏa Da Tác cảnh giác nắm chặt roi, nheo mắt, thể hiện rõ khí thế vua của một nước, "Bản vương tại sao phải hưởng phúc cùng các ngươi!?"
"Một cây làm chẳng nên non." Thạch Dục Lam ôn nhu cười, tiếp nhận bình dược Lục Ly đưa hắn, "Ngươi có hai lựa chọn, một, chúng ta cùng nhau dùng Hậu Đình Hoan, hai, ta sẽ đổ đi hết tuyệt thế bảo bối này." Mở nắp, giả vờ nghiêng bình.
"Chờ đã!" Mắt thấy kia bảo bối sẽ bị tên tử hồ ly Thạch Dục Lam cấp ngã, bị dồn vào ngõ cụt Hỏa Da Tác đành phải thỏa hiệp, "Được, chúng ta cùng nhau dùng." Hắn xem đám người trước mặt, phát hiện thiếu Vân Kích Huyền, nhưng lo rằng càng nhiều người thì được chia phần càng ít, vì vậy nói, "Đừng cho Vân Kích Huyền biết."
"Được." Càng ít người càng tốt, sáu người rất nhanh nhất trí, tinh thần phấn chấn ra ngoài bắt đầu chuẩn bị.
Vẫn nhàn nhã nằm trên xà ngang áp chế khí tức nhắm mắt dưỡng thần, Vân Kích Huyền hơi mở mắt, "Hậu Đình Hoan... Ha hả, thật thú vị, cảm tạ các ngươi tìm được bảo bối hi hữu như thế. Tả hộ pháp."
"Dạ, phó cung chủ." Tả hộ pháp từ ngoài cửa sổ nhảy đến, quỳ trên đất.
"Giúp ta làm một việc." Cười gian xảo, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
××××
Sáu thanh niên nam tử ôm một mâm bánh ngọt ở góc tường chụm đầu vào nhau dòm ngó dáo dác, "Thấy Vân Kích Huyền không?"
"Không, lâu rồi không thấy hắn."
"Tốt, mau chóng xong việc trước khi hắn xuất hiện! Lần này hành động chỉ cho phép thành công, không được thất bại!"
"Được! Chúng ta đi!" Hít sâu một hơi, ngoại trừ Lệ Lẫm Sát, năm người còn lại thay vẻ mặt cười xán lạn, bước vào phòng Thụy Âm.
Thụy Âm chán đến chết ngồi bên mép giường, thổi cây sáo Thạch Dục Lam đưa cho hắn, mày nhíu chặt, cậu rõ ràng nghiêm túc học, nhưng vì sao thổi ra thanh âm cứ y như người ta cưa gỗ vậy. Nghe tiếng bước chân, cậu quay đầu, người đầu tiên cậu thấy là Thạch Dục Lam ôn nhu một thân bạch y, nhất thời mặt nhăn thành cái bánh bao chiều, "Dục Lam, ta cưa gỗ thật khổ cực, nhầm, ta thổi sáo thật khổ cực..."
Nhìn gương mặt bánh bao sầu não, sáu con sói xuân tâm nhộn nhạo, quá manh ~~ đuôi sói vẫy điên cuồng, kiềm chế dục vọng rục rịch, tự nói với mình rằng không thể đả thảo kinh xà, lần thứ hai hít một hơi thật sâu.
Thạch Dục Lam đặt mâm bánh ngọt lên bàn, hướng Thụy Âm ngoắc tay, "Âm Âm, nghỉ tí đi, chút nữa ta dạy cho ngươi."
Nghe Thạch Dục Lam nguyện ý dạy, Thụy Âm vội buông cây sáo ngoan ngoãn chạy tới bàn ngồi, sau đó vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, "Các anh ngồi đi! Đừng khách sáo!" Mấy ngày nay vì ngày quốc tế hôn môi, cậu không dám đến gần bọn họ, hiện tại hình như đã khôi phục bình thường. Vừa nghĩ đến lại có thể giống như trước đây ở cùng một chỗ, Thụy Âm cười ngọt ngào, không cần cực khổ trốn bọn họ nữa.
Quá manh ~~ bầy sói phải hít vào liên tục, phòng ngừa máu mũi chảy xuống.
Vân Kích Tiêu lấy một khối bánh ngọt có tẩm Hậu Đình Hoan đưa cho Thụy Âm, "Nè, Tiểu Âm Âm, nhìn khối bánh ngọt này đi, nó đang nói hãy mau ăn nó đó!"
Thụy Âm cau mày nhìn khối bánh ngọt, cậu chưa bao giờ biết, hoá ra Vân Kích Tiêu là một thiên tài, có thể hiểu được tiếng nói quỷ dị của bánh ngọt... Tiếp nhận khối bánh ngọt trong tay Vân Kích Tiêu, Thụy Âm vừa mới chuẩn bị cắn, bỗng thấy lạnh sống lưng, ngẩng đầu, thấy sáu cặp mắt lóe sáng nhìn chằm chằm mình, không khỏi run lên, "Các anh làm sao vậy?"
"Không có gì." Thạch Dục Lam cười ý bảo Thụy Âm mau ăn, "Để nguội ăn không ngon."
"Hôn quân, mau ăn đi." Quay đầu đi, nhưng Lệ Lẫm Sát vẫn không tự chủ được liếc trộm xem Thụy Âm có ăn chưa.
"Ôi, hôm nay nóng quá!" Hai huynh đệ ngã vào người đối phương. ( quá xạo, rõ ràng gió thổi lồng lộng )
"Tiểu Âm Âm, ăn mau đi, nếu không bánh ngọt nhỏ nhắn béo mập sẽ khóc đó ~" hoa nhỏ bay bay.
"Âm Âm, ăn đi, đừng để ý chúng ta." Một mị nhãn một hôn gió, Thụy Âm sợ đến khối bánh ngọt trong tay thiếu chút nữa rớt xuống. 5, cậu vẫn cảm thấy nổi da gà, cho dù là hôn trực tiếp hay hôn gió...
"Ừm... Tử Đằng đâu?" Lần đầu tiên không thấy Vân Kích Huyền trong nhóm bọn họ, Thụy Âm không tránh được có chút hoang mang, đặt bánh ngọt bên cạnh hỏi.
"Hắn có chết ngươi cũng không cần quan tâm làm gì!" Sáu người ngay lập tức đồng thanh quát, mắt nhìn chằm chằm khối bánh ngọt trong tay Thụy Âm, không tiếng động kêu, mau ăn!
Bị khí thế sáu người gây áp lực, Thụy Âm sợ hãi buông bánh ngọt, "Tôi không đói bụng, các anh ăn đi." Bọn họ chắc là vì đói bụng, nên mới dễ kích động như vậy, hiện tại mình lại ngồi trước mặt bọn họ ăn bánh ngọt, không phải là thêm dầu vào lửa hay sao.
Cái gì? ! Tiếng chuông cảnh báo của sáu người vang lớn. "Âm Âm, người là sắt cơm là thép, không ăn sẽ đói chết!" "Hôn quân, ngươi dám không ăn!" "Âm Âm, ăn đi ăn đi, bánh này ngon lắm!" "Tiểu Âm Âm, mau ăn, nếu không bác đầu bếp sẽ thương tâm ~~" "Âm Âm, ăn đi, nếu không Hậu Đình Hoan..." "Rầm" Hỏa Da Tác nói chưa dứt câu, đã bị năm bàn tay sắt đánh ngã xuống đất.
"Hậu Đình Hoan? Là cái gì? Tên người?" Thụy Âm khó hiểu.
"Đúng rồi, là tên của thị vệ mới tới, hắn nói thấy hoàng thượng vất vả, nên đặc biệt đến ngự thiện phòng làm bánh ngọt cho ngươi" Thạch Dục Lam cười cười.
Nhưng Thụy Âm lại tin, vô cùng cảm động cắn một ngụm bánh lớn nuốt vào, "Hậu Đình Hoan thật tốt, chu đáo như thế, tôi nhất định phải gặp anh ta!" Rốt cục xuất hiện một người thấu hiểu nỗi cực khổ của mình ~~
Ngươi đã nhìn thấy Hậu Đình Hoan! Thấy Thụy Âm ăn bánh ngọt, sáu con sói trong lòng ngửa mặt lên trời cười to.
"Ân?" Nuốt vào toàn bộ, Thụy Âm còn chưa đã thèm liếm liếm ngón tay, "Ăn ngon, có cảm giác hình như hơi khác bình thường... Ân? Sao thấy nóng nóng? Ta có mặc nhiều đâu..." Thụy Âm cau mày, cởi nút áo ở cổ, cầm chén trà trên bàn, uống một hớp lớn, nhưng vẫn không hạ nhiệt, trái lại cả gương mặt đều đỏ bừng, "Nóng quá... Thật muốn mở điều hòa... Nóng quá ~~~" ngửa đầu hô loạn một trận, vô lực gục xuống bàn, "Hiệu ứng nhà kính thật nghiêm trọng... Nóng quá..." Hung hăng cắn môi, Thụy Âm nóng đến choáng váng, hơn nữa y phục ma sát trên người cảm giác thật tê dại khó chịu.
"Âm Âm, thế nào?" Thạch Dục Lam thấy Thụy Âm đỏ mặt, lo lắng có phải bỏ nhiều dược quá không, sờ gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Thụy Âm, "Thật nóng."
Cảm giác mát lạnh từ lòng bàn tay Thạch Dục Lam, Thụy Âm thoải mái mà nhắm mắt lại, bắt được tay Thạch Dục Lam, dán lên mặt, "Thật thoải mái..."
Bầy sói cảm thán, Hậu Đình Hoan quả nhiên là một thứ tốt!
Sáu người ba chân bốn cẳng đem Thụy Âm đã thần chí không rõ lên giường, bắt đầu phân công hợp tác. Thạch Dục Lam dẫn đầu hôn đôi môi của Thụy Âm so với bình thường càng hồng nhuận, đưa đầu lưỡi vào dùng hết sức khiêu khích. Hai huynh đệ kéo vạt áo y phục Thụy Âm ra, mỗi người ngậm lấy một quả hồng đậu mà gặm cắn. "Ân..." Thụy Âm chỉ cảm thấy trong cơ thể tựa hồ lửa thiêu, khó chịu đến vặn vẹo thân thể, nhưng lại thuận thế đưa nơi nào đó đã ngẩng đầu vào miệng Hỏa Da Tác. Vuốt ve hai tiểu cầu, Hỏa Da Tác dùng đầu lưỡi đảo quanh linh khẩu, sau đó nuốt vào toàn bộ mà mút. Lệ Lẫm Sát tách hai chân Thụy Âm ra, ở đùi trong lưu lại từng dấu hôn.
Xuân sắc tràn đầy cả phòng.
Từ xưa có câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, những lời này cũng phải dựa trên người thật việc thật mới đúc kết ra được, không có lửa làm sao có khói, mượn tình huống hiện tại, bên trong phòng có giang hồ đệ nhất sát thủ, có Chấn quốc Tướng quân uy chấn tứ hải, có "Xích nguyệt"đã từng oai phong một cõi, có quan trường ngọc diện hồ ly, có vua Tây Vực danh tiếng hiển hách, nhưng là tâm tư của bọn họ đã dành trọn cho mỹ nhân trước mặt, nên không hề biết bên ngoài có người áp chế khí tức lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, cũng không chú ý tới một làn khói xanh từ một lỗ nhỏ trên cửa sổ nhẹ nhàng bay vào.
Vân Kích Tiêu bởi trường kỳ làm sát thủ, nên cũng nhạy hơn người thường, hắn là người đầu tiên phát hiện, chấn động mạnh, "Mau ngừng thở! Là Nhiếp Hồn Hương!" Đáng tiếc đã muộn, sáu người đều chậm rãi ngã xuống.
Vân Kích Huyền đứng trước cửa sổ, ném cái ống nhỏ xuống, cong khóe môi, nuốt một viên thuốc nhỏ, đẩy cửa đi vào, khói xanh vẫn lượn lờ bên trong, thấy sáu người ngã trên giường, lạnh lùng cười, "Đám nhóc con miệng còn hôi sữa." Đạp qua sáu người hướng về phía Thụy Âm, lại nhìn bọn họ, đột nhiên nở nụ cười tà ác. Hắn ôm Thụy Âm cũng đã hôn mê, tới bên bàn, cầm lấy bút lông chấm đầy mực, đắc ý híp mắt, trở lại giường, đưa từng nét bút dứt khoát, lập tức sáu gương mặt bị vẽ thành mặt quỷ. Sau đó không chút do dự nhét cây bút vào trong tay Vân Kích Tiêu, "Đứa nhỏ tốt, đây là lễ vật tiểu thúc tặng ngươi." Quả là tuyệt chiêu! Gừng già vĩnh viễn đều rất cay...
Ôm Thụy Âm quay về tẩm cung, Vân Kích Huyền đóng cửa lại, lấy thuốc giải nhiếp hồn hương cho cậu ăn. Nếu không ăn thuốc giải, phải qua một ngày một đêm mới có thể tỉnh lại.
"Ân..." Dần dần thanh tỉnh, Thụy Âm lần thứ hai bị dục hỏa thiêu đốt khó chịu vô cùng, đôi mắt vô thần nhìn chung quanh, cuộn mình ngồi dậy, mỗi một lần da thịt ma sát sàng đan đều khiến hắn không tránh khỏi phát sinh một tiếng rên rỉ.
"Hậu Đình Hoan quả nhiên lợi hại." Tán thưởng, Vân Kích Huyền cởi y phục, bàn tay to kéo Thụy Âm ôm vào trong lòng, hôn thật sâu.
Cảm thấy mát lạnh, Thụy Âm chủ động ôm cổ Vân Kích Huyền, khiến thân thể hai người càng dán sát. Say mê mút lấy đầu lưỡi không thuộc về mình trong miệng, như làm vậy có thể khiến lửa nóng trong thân thể giảm bớt.
Vân Kích Huyền ôm Thụy Âm ngồi trên giường, một tay ôm cậu, một tay trước ngực cậu vuốt ve, từ trên xuống dưới, khi nhẹ khi mạnh, lúc sờ đến bên hông thì thân thể Thụy Âm bỗng run rẩy. Vân Kích Huyền cười cười, tay không di chuyển nữa, mà là dừng lại ở hông cậu tỉ mỉ chuyên tâm vỗ về chơi đùa, lúc thì nhẹ nhàng mơn trớn, lúc bỗng mạnh mẽ xoa nắn, thẳng đến khi Thụy Âm thở gấp liên tục, hai mắt cũng ươn ướt, "Không nên... Ân..."
"Không được, không nên." Liếm đằng sau lỗ tai Thụy Âm, lại đưa tới người trong lòng một trận run rẩy, Vân Kích Huyền không khỏi nhẹ cười ra tiếng, "Âm, ngươi thật mẫn cảm."
Nhìn cái cổ mảnh khảnh, Vân Kích Huyền chịu không nổi bị mê hoặc, đến gần khẽ cắn một ngụm, mút lấy, một dấu hôn đỏ lập tức hiện lên trên làn da tuyết trắng. Vân Kích Huyền lưu luyến lưu lại một hàng dấu hôn dài trên cái cổ mềm mại trơn nhẵn. Nhưng Thụy Âm bị Hậu Đình Hoan thao túng làm sao có thể chịu được tiền diễn trêu chọc khó nhịn như vậy, cậu không biết mình rốt cuộc muốn cái gì, chỉ có thể nắm chặt hai vai Vân Kích Huyền liên tục giãy dụa thân thể như bị thiêu đốt, "Ô... Khó chịu..."
Biết rõ dược do đệ nhất mị dược sư bào chế dược tính rất mạnh, Vân Kích Huyền quyết định cho Thụy Âm giải phóng trước một lần. Để cậu nằm thẳng trên giường, cúi người, tách ra hai chân thon thả, ở đùi trong mút mạnh, lưu lại một hàng dấu hôn diễm lệ, sau đó ngậm lấy chồi non đã dựng thẳng đang bắt đầu chảy ra mật nước. Đầu tiên dùng đầu lưỡi tinh tế liếm từng chút một trên nơi khả ái ấy, phân thân khéo léo khả ái tỏa ra mùi hương của Thụy Âm, khiến Vân Kích Huyền hầu như luyến tiếc nhả ra, hai tay hắn cũng không có nhàn rỗi, xoa nắn tiểu cầu hai bên.
"Ân... Còn muốn... Ân,..." Rốt cục cảm giác được mát mẻ Thụy Âm nắm lấy tóc Vân Kích Huyền đang ở giữa hai chân mình, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, chỉ cảm thấy thật thoải mái thật thoải mái.
Vân Kích Huyền giương mắt, nhìn vẻ mặt Thụy Âm ý loạn tình mê, hạ thân càng lúc càng cứng. Hắn nhả phân thân Thụy Âm ra, liếm liếm ngón trỏ tay phải, hướng về phía hậu đình của Thụy Âm, đột nhiên ly khai khoang miệng của Vân Kích Huyền, Thụy Âm bất mãn hừ hừ. Vân Kích Huyền lại nhanh chóng ngậm vào tiểu gia hỏa của Thụy Âm, mà ngón trỏ tay phải cũng ở lối vào tiểu cúc hoa mà vuốt ve, rồi đột nhiên cắm vào.
"Ô! Đau quá đau quá đau quá!" Thụy Âm cau mày vặn vẹo, muốn thoát khỏi ngón tay đang cắm trong cơ thể kia, nhưng Vân Kích Huyền làm sao cho cậu cơ hội. Nhả phân thân của cậu ra, nắm hai chân cậu đặt lên hai bên vai hắn, khiến vùng đất chưa khai phá kia lộ rõ trước mắt. Tay trái vừa vuốt ve phân thân Thụy Âm, tay phải vừa tiếp tục thăm dò mật huyệt. Ngón trỏ chậm rãi trừu sáp, Vân Kích Huyền hôn bàn chân đang đặt trên vai mình, tiếng kêu đau nhức của Thụy Âm dần dần biến thành tiếng rên rỉ ngọt ngào. Phát hiện Thụy Âm thả lỏng, Vân Kích Huyền trừu sáp ngón trỏ nhanh hơn, càng ngày càng mở rộng, càng lúc càng gấp, tay trái vuốt ve cũng càng lúc càng nhanh. Thụy Âm nắm chặt sàng đan, trong đầu một mảnh trắng toát, hét to một tiếng, bắn trong tay Vân Kích Huyền.
Vân Kích Huyền cười khẽ đem tay trái đưa lên miệng, liếm đi những giọt mật trên đó, "Thật ngọt. Âm, mới một ngón tay mà thôi, ngươi đã bắn?"
Bắn xong, Thụy Âm vẫn cảm thấy toàn thân lửa nóng, thần trí cũng vẫn chưa thanh tỉnh, "Muốn, còn muốn... Ân..."
"Được rồi, chỉ cần là ngươi, ta sẽ cho hết." Cầm tay Thụy Âm đưa đến bên môi khẽ hôn, ngậm ngón tay cậu, tỉ mỉ liếm, đưa tới Thụy Âm một trận rên rỉ quyến rũ. Vân Kích Huyền cắm vào ngón tay thứ hai, tìm kiếm điểm mẫn cảm bên trong cơ thể ái nhân. Khi chạm đến một điểm nhô lên, thân thể Thụy Âm bỗng dưng giật bắn, càng thêm thở gấp, toàn thân cũng run bần bật. "Ha hả, tìm được rồi", Vân Kích Huyền cười tập trung công kích mục tiêu là điểm nhô lên kia, vừa ấn vừa xoa, thẳng khiến cho Thụy Âm khóc kêu không nên.
Cảm giác Thụy Âm đã thả lỏng hoàn toàn, Vân Kích Huyền cầm lấy phân thân của mình đã vận sức chờ phát động nãy giờ nhắm ngay tiểu cúc hoa khả ái kia, "Âm, ta tới đây." Nói xong, đâm vào đến tận gốc.
Thình lình tiếp nhận một vật thật lớn khiến Thụy Âm đau đến kêu lên. Vân Kích Huyền cúi người, nuốt vào toàn bộ tiếng kêu đau của cậu. Phía trên, hai đôi môi dính sát vào nhau, phía dưới, Vân Kích Huyền trừu sáp thật nhanh. Thối lui đến cửa huyệt, lại cắm mạnh vào đến chỗ sâu nhất, xoay tròn, dùng hết sức đâm mạnh vạo điểm nhô lên nho nhỏ.
"Ân, ân! Không nên, từ bỏ!!" Thụy Âm thật vất vả mới chờ được đến lúc Vân Kích Huyền không chặn môi cậu nữa, nhưng khoái cảm quá lớn khiến cậu rơi lệ đầy mặt, chỉ có thể vô thức rên rỉ.
Vân Kích Huyền liếm liếm bàn chân đang đặt trên vai mình, mạnh mẽ xoay người, khiến Thụy Âm cưỡi trên người hắn, tư thế đột nhiên biến hóa khiến Vân Kích Huyền đâm tới nơi sâu nhất trước nay chưa từng có, Thụy Âm run rẩy không ngừng. Vân Kích Huyền lấy tay vuốt ve nửa người dưới cứng ngắc của Thụy Âm, "Âm, tự mình động xem."
Đợi thật lâu không thấy Vân Kích Huyền động Thụy Âm khó nhịn liền tự mình động, nhấc mông lên rồi lại ngồi xuống, phun ra nuốt vào thứ to lớn của Vân Kích Huyền, trong miệng đều là tràn đầy tiếng rên rỉ quyến rũ tiêu hồn.
Vân Kích Huyền say mê nhìn mỹ cảnh trước mắt, đè lại eo cậu, không cho cậu lại tiếp tục giãy dụa, "Âm, gọi tên của ta."
Thụy Âm nỗ lực mở đôi mắt mê man, vô thần nhìn Vân Kích Huyền, "Ân... Tử, Tử Đằng... Động, ô, nhanh lên!"
"Gọi Huyền." Đâm vào một cái, Vân Kích Huyền mê hoặc nói.
"Huyền! Huyền! Động! Ô ô, động!" Dục hỏa đốt người khiến Thụy Âm mất đi tính kiên nhẫn ( kiên nhẫn? Cậu ta có sao? ), vỗ ngực Vân Kích Huyền kêu khóc.
Thoả mãn ôm Thụy Âm, để cậu nằm lên người mình, Vân Kích Huyền đột nhiên bắt đầu mãnh liệt đâm chọc. Trong phòng chỉ còn lại tiếng Thụy Âm khóc lóc rên rỉ cùng với tiếng hai thân thể va chạm dâm mỹ.
Tại một ngôi miếu, thái hậu nhìn đại thần đến báo cáo, "Chuyện tuyển tú nữ cho Hoàng thượng thế nào rồi?"
"Bẩm thái hậu, hoàng thượng tựa hồ không có ý định tuyển tú nữ, nhưng lại thân cận cùng bảy nam nhân."
"Thiên ý, tất cả tùy duyên. Ngươi có thể lui xuống." Thái hậu bảo đại thần lui ra, ngẩng đầu, nhìn tượng Phật trước mặt, "Đúng như vị kia cao tăng trước kia từng nói, hoàng nhi sẽ ở cùng với bảy nam tử đến cuối đời. Mà thôi mà thôi, hoàng nhi hạnh phúc là tốt rồi, chuyện tuyển tú nữ coi như kết thúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro