Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chính văn đệ thập nhất chương


"Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?" Ông Thụy hất mái tóc vàng dài mềm mại nhìn trong gương cười quyến rũ, sờ cái cằm nhẵn bóng vừa cạo sạch râu, liếc mắt đưa tình, giọng uốn éo, "Đương nhiên ông đẹp nhất trần ~~" say sưa nhìn trong gương thở dài, "Không nghĩ tới hơn 50 tuổi mà mình vẫn tuấn tú oai phong thế này! Bất quá, nếu mình xấu xí thì làm sao dưỡng ra Âm Âm phong tình vạn chủng như vậy ~~ quả nhiên, hổ phụ vô khuyển tử ~~" híp mắt hôn gió bóng hình trong gương, "Ô kìa! Hổ phụ!" ( già rồi mà không biết xấu hổ. . . )

"Con về rồi đây." Có tiếng mở cửa, tiếp theo là thanh âm hữu khí vô lực của Thụy Âm, cuối cùng là tiếng giày rớt trên mặt đất.

"Khuyển tử đã trở về ~" ông Thụy vội chạy ra cửa, mở ra hai tay hưng phấn hô "Hoan nghênh trở về ~ "

Thụy Âm ngẩng đầu, lom lom nhìn ông chú tóc vàng trước mặt từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, sau đó vỗ ót, bừng tỉnh đại ngộ, đi tới kệ giày, mang giày đi ra ngoài, "Xin lỗi, con nhầm nhà. Chú là hang xóm mới tới."

"Chờ một chút! Âm Âm, là ba! Là người cha đáng yêu của con! !" Thấy đứa con thân yêu muốn bỏ rơi mình, ông Thụy nóng nảy, vội vươn tay, "Bảo bối ~~ trở về! !" Ông thừa nhận có thay đổi hơi nhiều, nhưng không đến mức con mình cũng không nhận ra đi! Tiểu tử này đúng là con của mình sao?!

Hồ nghi quay đầu lại, nhìn từ trên xuống dưới ông chú tóc vàng, "Ba mới trúng gió hả?"

"Hôm nay không có gió. . ."

"Chậu hoa rớt trúng đầu?"

"Nhà chúng ta không có chậu hoa. . ."

"Thức ăn chiếm hết tế bào não rồi?"

"Đã tiêu hóa hết. . ."

"Vậy sao tự dung ba nổi điên biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ." Tức giận ném cặp sách lên sô pha, trừng mắt nhìn ông bố vẫn tự cho mình đẹp rạng ngời mà không chói lóa kia: "Không biết là người còn tưởng hôm nay là ngày mở quỷ môn quan đó."

"Âm Âm con nói quá! Không ăn được nho thì nói nho còn xanh, đây gọi là tâm lý hồ ly! Con có vấn đề về tâm lý rồi! ( lạy chú, chú mới giống bệnh đó. . . )" Không bận tâm lời nói tàn nhẫn và biểu tình chán ghét của Thụy Âm, lấy tay vuốt tóc, "Ba chuẩn bị để gặp con dâu đó. Kiểu tóc OK rồi, chỉ còn quần áo, không biết nên mặc gì."

"Con dâu gì cơ?" Thụy Âm mạnh quay đầu lại, cậu có phải nghe được cái gì con dâu? Con dâu nào? Trời sập sao? ! Hay là nhà mình bị lún xuống dưới lòng đất? Cho tới giờ sao mình chưa từng nghe qua.

"Hí hí, ngốc à, đừng giả vờ nữa! Con cho là ba nhìn không ra sao? Ba ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm. Chút xíu tâm tình ấy làm sao ba nhìn không ra? Chỉ cần con nhíu mày ba cũng biết con đang suy nghĩ cái gì!" Đắc ý cười, vỗ vỗ vai Thụy Âm, "Con đó, mấy ngày nay, lúc thì ngồi ngẩn ngơ, lúc thì cười khúc khích, rõ là đang yêu."

Thụy Âm ngẩn người, nhìn ba mình, "Thật là đang yêu?"

"Khẳng định là đang yêu!" Vỗ ngực, ông Thụy tỏ vẻ chắc như bắp.

"Hoá ra mình thật sự yêu bọn họ. . ." Thì thào gật đầu, nhất thời đã sáng tỏ.

"Đúng, khẳng định con đã yêu bọn họ! Khoan, bọn họ? !" Ông Thụy bị kia từ "bọn họ" làm cho kinh hãi, "Bọn họ là mấy người? !"

Nhưng rơi vào trầm tư Thụy Âm hoàn toàn không nghe ba mình nói gì, vẫn đang tự hỏi, "Hoá ra thật là yêu bọn họ. . . Mặc kệ, đi gặp bọn họ cái đã, nếu không trong người cứ thấy khó ở." Lắc lắc đầu, kéo mái tóc vàng chướng mắt của ông bố tha xuống hầm, "Ba à, nhanh lên, nếu không đám con dâu của ba bỏ chạy hết đó."

"Được được, làm ngay đây! Đừng kéo tóc ba!" Ông Thụy mếu máo đầy thương tâm: "Tóc của ba đặc biệt làm vì con dâu đó! Nói ba biết đi, tổng cộng có mấy người con dâu? ! !"

". . . Bảy. . ."

"Rầm" đây là tiếng ông Thụy ngã lăn ra đất, "Bảy. . . Bảy. . . Bảy sắc cầu vồng đỏ cam vàng lục lam chàm tím. . ." ( ách. . . đích xác là có màu tím đó. . . Tử Đằng. . . )

"Đừng có giả chết! Đứng lên! Cho con về!" Không lưu tình kéo ông bố đang giả vờ làm thi thể, "Cho con về! ! Nếu không vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện được ăn cơm con nấu nữa! !"

"Ừ, ừ, về, về." Bất đắc dĩ bị kéo dài tới chỗ cái máy, ấn nút power, nhìn đứa con yêu một lần nữa mất đi ý thức, bỗng nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, "Khoan đã! Con yêu! Còn ba làm sao đây! ! Kiểu tóc này làm cho ai coi! ! Ba cũng muốn đi —— còn cơm tối của ba nữa? ? ?" ( không ai để ý chú ~)

**** Trống trận rền vang, dưới thung lũng tiếng ngựa hí vang trời, vó ngựa phi đến đâu cuốn bụi tung mù mịt đến đó.

Hô Lợi Hải Tư cưỡi hắc mã, mặc chiến giáp màu bạc, dẫn đầu đại quân truy kích bại quân phía trước, "Chúng ta thừa thắng xông lên! Tiêu diệt sạch bọn chúng! !" Sĩ khí tận trời.

Bại quân phía trước vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Hô Lợi Hải Tư, không gần đến mức để bị bắt, cũng không xa đến mực Hô Lợi Hải Tư không theo kịp, nếu khoảng cách giữa hai đội quân bất chợt giãn ra, bại quân phía trước tựa hồ còn cố ý thả chậm tốc độ. Tuy rằng Hô Lợi Hải Tư cảm thấy có chút bất an, nhưng sốt ruột muốn thắng nên hắn căn bản không nghĩ được nhiều, hắn không muốn ở chỗ này tiêu hao tinh lực vô ích, hắn muốn một nước đánh hạ hoàng thành.

Đến khe núi, bại quân phía trước đột nhiên gia tốc, bỏ xa Hô Lợi Hải Tư. Hô Lợi Hải Tư ngực cả kinh, vội vàng kéo dây cương quay đầu ngựa lại rống to, "Có trá! Mau rút! !"

Nhưng không còn kịp nữa, những tảng đá lớn từ trên đỉnh núi lăn xuống, tung bụi mịt mù, tiếng ngựa hí, tiếng người kêu la, tiếng đá rơi xuống đất hỗn loạn vô cùng. Dần dần, bụi tán đi, quân Hô Lợi Hải Tư trước sau đều bị các tảng đá lớn ngăn chặn, lùi không được, tiến không xong, triệt để thành cá trong chậu, thú trong chuồng.

Thử đẩy đá, cũng uổng phí khí lực, tảng đá lớn không chút sứt mẻ. Hô Lợi Hải Tư biết mình trúng kế, tức giận đến đấm mạnh vào tảng đá, "Đáng giận! !"

Lệ Lẫm Sát và Hỏa Da Tác xuất hiện trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống đám thú bị nhốt, câu thần cười nhạt, "Thành công.

Hỏa Da Tác nhìn Hô Lợi Hải Tư hai mắt đỏ ngầu, bất đắc dĩ nhún vai, biểu thị mình cũng là không còn cách nào mới phải làm như vậy. Vỗ vỗ tay, nhảy xuống đối mặt với binh sĩ Tây Vực, cười cười, "Được rồi, các binh sĩ khả ái của ta, chơi cũng đủ rồi, về nhà đi thôi. Hiện tại buông vũ khí, ta coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh, được chứ? Mặc kệ thế nào, các ngươi đều là thần dân, huynh đệ, cùng với chiến hữu vô cùng trọng yếu của ta, nếu không có chuyện bất đắc dĩ thì ta không muốn thấy các ngươi bị bất luận một chút thương tổn nào."

Binh sĩ Tây Vực nhìn Hỏa Da Tác ôn hòa, lại nhìn Hô Lợi Hải Tư hung ác hướng bọn họ gào thét "Các ngươi dám buông binh khí thử xem! !", đều bắt đầu dao động.

Lệ Lẫm Sát từ trong ngực lấy ra một tấm bài vị, ném xuống. Bài vị nện mạnh trên đầu một binh sĩ Trung Nguyên. Hỏa Da Tác lom lom nhìn Lệ Lẫm Sát biểu tình chưa từng thay đổi, lặng lẽ nuốt nước bọt, "Nam nhân này mang theo bài vị tùy thân sao. . ."

Lệ Lẫm Sát biểu tình hơi chút mất tự nhiên nhìn xuống, hít một hơi thật sâu, cao giọng quát, "Các ngươi còn nhận ra bài vị này là của ai không! !"

Đám binh sĩ phía dưới nhìn tấm bài vị, an tĩnh lạ thường.

"Đó là bài vị của Đông Tướng quân các ngươi! Mọi người, ta biết các ngươi không thật tâm quy thuận Tây Tướng quân ta, ta biết, trong mắt các ngươi, Đông Tướng quân mới là chủ tử vĩnh viễn duy nhất của các ngươi. Thế nhưng, hiện tại, ta chỉ hỏi các ngươi một câu, Đông Tướng quân là chết như thế nào! !"

Binh sĩ Trung Nguyên nghe Lệ Lẫm Sát chất vấn, đều cúi thấp đầu xuống, không nói một tiếng.

"Đông Tướng quân của các ngươi là vì bảo vệ quốc gia của chúng ta, anh dũng hi sinh trên sa trường, ngài là một anh hùng! Nhưng các ngươi hiện tại lại làm gì! ! Giúp đỡ giặc ngoại xâm chiếm quốc gia Đông Tướng quân quên mình đổi lấy, đây là cái các ngươi gọi là trung tâm? ! Đối phương có Đông Tướng quân binh phù thì thế nào? Các ngươi tôn kính rốt cuộc là Đông Tướng quân hay chỉ là khối binh phù của ngài? !" Lãnh thanh âm, nhìn những gương mặt xấu hổ phía dưới, "Buông binh khí, sẽ xử tội nhẹ! Ai không tuân mệnh." Vỗ tay, bên cạnh cung tiễn thủ đều lên dây cung, "Giết không tha!"

Binh sĩ Trung Nguyên đều nhìn bài vị Đông Tướng quân, thật lâu thật lâu, rốt cục hô lớn "Đông Tướng quân! !" Buông binh khí đứng qua một bên.

Hô Lợi Hải Tư tức giận đến quất roi thật mạnh, "Phế vật! Tất cả đều là phế vật! ! Ngu xuẩn! ! Cung tiến thủ cũng chuẩn bị cho ta! !"

"Ôi." Thở dài, mặc kệ gió thổi loạn mái tóc đỏ, Hỏa Da Tác ngồi xổm xuống, nhìn Hô Lợi Hải Tư, "Nhị đệ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Mục tiêu của ngươi hẳn là không phải quốc gia của Âm Âm, nhưng trong triều lại bị ngươi quậy đến long trời lở đất, ta phạt ngươi trở lại giúp ta chỉnh đốn quốc gia cho tốt."

"Ta muốn làm gì? Ngươi còn không biết sao?" Dùng roi cuốn lấy những mỏm đá nhô ra trên sườn núi, phi thân lên, Hô Lợi Hải Tư thoáng cái đã đứng trước mặt Hỏa Da Tác, hung hăng quất roi về phía Hỏa Da Tác.

Hỏa Da Tác tránh thoát cú quất roi sắc bén, rút ra roi của bản thân, đồng thời dùng nhãn thần ý bảo Lệ Lẫm Sát đừng xen vào. Lệ Lẫm Sát hừ lạnh, xoay người hướng về phía bên kia sườn dốc, hắn chỉ muốn đi thu phục phản quân, không có thời gian quản mấy chuyện buồn chán này.

"Được rồi được rồi, đệ đệ tốt, nói cho ca ca ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Chờ binh sĩ xung quanh đều bị mình dùng nhãn thần đuổi đi, Hỏa Da Tác mới hướng Hô Lợi Hải Tư nháy mắt.

Hô Lợi Hải Tư tức giận đến cả roi cũng bắt đầu quất loạn, hắn vừa quất vừa rống, "Từ nhỏ Phụ vương chỉ nhìn mỗi mình ngươi, ta cũng không kém! Nhưng toàn bộ ánh mắt của mọi người cho tới bây giờ chưa từng nhìn qua ta, chỉ tập trung vào ngươi! Ta hoàn toàn bị hào quang của ngươi che giấu, ở trong cung cứ như không có ta! Bất luận ta có làm tốt thế nào, Phụ vương cũng không hề khen ta một câu! Ta luôn hi vọng hắn có thể ôm ta, cười với ta! Không có, chưa từng có! ! Trong mắt hắn chỉ có ngươi! Nụ cười của hắn, cái ôm của hắn, sủng ái của hắn, đều bị một mình ngươi chiếm lấy! Mẫu bằng tử quý, mẫu hậu cũng bởi vì ngươi, vô pháp được Phụ vương sủng ái, suốt ngày ngồi trước cửa sổ ngóng trông Phụ vương, nhưng lần lượt thất vọng. Nàng thường nói là bởi vì ta thua kém ngươi, không được Phụ vương sủng ái như ngươi, nên mới liên lụy nàng! Bởi vì ngươi, Phụ vương chưa từng cười với ta, Mẫu hậu chưa bao giờ cho ta một tia ấm áp, cả nãi nương cũng oán giận vì sao lại theo một hoàng tử không được sủng! Cái gì thân tình, cái gì ái, đều cách ta xa xôi như vậy! Ngu xuẩn! ! Cả đám đều ngu xuẩn! ! Toàn bộ đều ngu xuẩn, đáng chết! !"

Chỉ thủ chứ không tấn công, Hỏa Da Tác yêu thương nhìn đệ đệ mình tối sủng ái, hắn là vì cái gì mới liều mạng chiếm lấy vương vị. . . Hắn là mong muốn đệ đệ ở trong cung sống thật tốt, sẽ không bị ai giết chết. . ."Nhị đệ, ngươi biết tam đệ chết như thế nào không? Ta đổi chung trà hắn đưa ta với chung trà của hắn, nên hắn mới trúng độc chết. Tứ đệ là chết như thế nào? Hắn vung một số tiền lớn thuê sát thủ, nhưng ta cho sát thủ kia số tiền gấp bốn lần, để hắn quay lại giết Tứ đệ. Còn Phụ vương là chết như thế nào?"

Hô Lợi Hải Tư tay run lên, sắc mặt trở nên có chút trắng, "Là ta."

"Sai rồi." Chụp lấy roi quất tới gần sát mặt mình, "Chút xíu gian kế của ngươi, ngươi cho là Phụ vương nhìn không ra? Hắn thấy ngươi đã đủ lông đủ cánh, cũng thấy ngươi dần dần hướng móng vuốt về phía hắn, quyết định diệt trừ ngươi, nên hắn mới chết. Phụ vương là ta giết, tên kia trong mắt chỉ có lợi ích không có thân nhân, trong mắt hắn, ta cũng chỉ là công cụ mà thôi. Hắn đáng chết." (Editor: Xin lỗi nhưng nhịn không được, đọc tới đoạn này cứ nghĩ sang phụ tử văn =)))

"Sao?" Hô Lợi Hải Tư ngây ngẩn cả người, ngừng động tác, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Hỏa Da Tác.

"Cây to đón gió, đạo lý đơn giản như vậy sao ta lại có thể không hiểu? Nhưng nếu như ta không mạnh mẽ, thế nào có khả năng che chở cho tiểu miêu nhà ngươi? Nhị đệ, kỳ thực ngươi rất đơn thuần, không thích hợp cung đình tranh đấu gay gắt ngươi lừa ta gạt, ngươi chỉ thích hợp được người phủng trong tay sủng ái. Ngươi là đệ đệ mà ta yêu nhất, ta không hy vọng ngươi bị người trong cung nhìn chòng chọc, nên để bảo hộ ngươi, ta mới liều mạng rèn đúc mình, thành công đem mũi tên chuyển dời đến ta." Đi tới trước mặt Hô Lợi Hải Tư, vươn tay, thân mật như ca ca xoa đầu đệ đệ, "Mặc kệ ngươi làm cái gì, ta cũng sẽ không tức giận, bởi vì ngươi là đệ đệ quan trọng nhất của ta." Từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội, đưa cho Hô Lợi Hải Tư xem, "Đây là lúc ngươi ba tuổi đưa ta, ta mang đến bây giờ chưa từng bỏ ra." (Editor: đọc tới đoạn này lại nghĩ sang huynh đệ văn =))) Vỗ vỗ vai Hô Lợi Hải Tư vẫn chưa phục hồi tinh thần, xoay người muốn đi về phía sườn dốc bên kia núi, đi hai bước, lại quay đầu, "Nhưng nếu như ngươi sẽ đối quốc gia của Âm Âm xuất thủ, ta đây sẽ rất tức giận, bởi vì ca ca ngươi là người trọng sắc khinh thân! Được rồi, về thôi, giúp ta quản lý tốt triều chính, những người đối với ngươi sẽ bất lợi ta đã toàn bộ diệt trừ, nếu như ngươi thích vương vị này, ta sẽ hai tay dâng tặng cho ngươi."

Đi tới nửa đường, đột nhiên nghe tiếng khóc từ đằng sau truyền đến, "Ngu ngốc. . . Ngươi là đại ngu ngốc, so với kẻ ngốc còn ngốc hơn. . ."

Cười cười, biết tên kia đã nghĩ thông suốt, tâm tình thoáng cái tốt lên, hướng binh sĩ phía dưới phất phất tay, "Mọi người! Còn không dẹp đường hồi phủ, nương tử các ngươi đều đã dọn cơm chờ các ngươi! !"

"Thế nào." Khoanh tay tựa sườn núi, Lệ Lẫm Sát mắt lạnh nhìn Hỏa Da Tác.

"Sẽ không trở lại!" Vỗ tay, nhảy lên trên một con ngựa, hưng phấn mà quất roi, "Có thể trở lại gặp Âm Âm!"

"Còn quốc gia của ngươi?" Vừa xảy ra chuyện trọng đại như vậy, người này dĩ nhiên có thể buông quốc gia mà đi gặp ái nhân, Lệ Lẫm Sát âm thầm chụp mũ cho hắn danh hào hôn quân.

"Đệ đệ ta sẽ hỗ trợ!" Kiêu ngạo nhìn người đứng trên núi, giục ngựa hướng hoàng thành phóng đi.

**** "Ô." Vân Kích Tiêu ngồi trên ghế gỗ lim yêu thương nhu nhu cổ tay, lần trước nhân lúc Thạch Dục Lam đang ngủ động tay động chân trên mặt hắn một chút, kết quả bị ma quỷ kia treo ở bên ngoài tròn hai ngày, thật là màn trời chiếu đất. . . Ô, thương tâm thổi thổi hồng ấn trên tay hồng ấn, âm thầm đau khổ.

"Thạch đại nhân, Tể tướng đại nhân cùng nhiều văn võ đại thần cầu kiến!" Lý công công đứng ở cửa khom lưng bẩm báo.

"Rốt cục tới." Giúp Thụy Âm sửa sang lại góc chăn, đứng dậy ngồi vào ghế bên cạnh, "Cho bọn họ vào."

"Dạ." Lý công công quay đầu, hướng đại thần ngoài cửa cúi người, "Các vị đại nhân, mời."

Thạch Dục Lam mỉm cười nhìn đám đại thần khí thế hung hăng tiến vào, "Ha hả, đúng y như trong danh sách." Danh sách đo là Thôi Ngôi ghi lại, "Không biết các vị đại nhân tới đây có chyện gì? Hoàng thượng vừa mới ngủ, mời các ngươi nhỏ giọng."

Tể tướng thẳng lưng, Vân Kích Tiêu ngồi bên cạnh không khách khí đạp mông gã, làm gã lảo đảo nhích qua một bên, "Ngươi chắn đường nhìn của ta! Ta muốn xem chính là gương mặt say ngủ như thiên thần của Tiểu Âm Âm, không phải cái mông bự của ngươi!"

"Ngươi!" Tể tướng tức giận đến quay đầu, muốn nhìn kẻ nào không muốn sống, dám đá hắn! Nhưng vừa mới chuyển đầu liền chạm tới nhãn thần không hế chứa tiếu ý của Vân Kích Tiêu, sợ đến không tự chủ được lui về sau, gã nhận ra người trước mặt là Phù Vân cung cung chủ, cho dù tức giận hắn cũng không dám phát, đành chuyển hướng sang Thạch Dục Lam, "Hoàng thượng thật là ngủ? Các ngươi cứ thông cáo với bên ngoài là hoàng thượng long thể không khỏe, ta thấy không phải là không khỏe, mà căn bản là đã chết!"

"Làm càn!" Vỗ bàn, Thạch Dục Lam đứng lên, mặt trầm xuống, "Ở đây ai cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Dám đối với hoàng thượng nói lời bất kính!"

"Thượng Thư đại nhân, ta chức quan có phải so với ngươi cao hơn? Ngươi có phải cũng nên đối với ta tôn kính chút!" Tể tướng ánh mắt lộ ra một tia tinh quang, "Biên cảnh báo nguy, hoàng thượng nhưng nằm trên giường không dậy nổi, nên chúng ta cũng tới đây mong hoàng thượng lập tân quân. Thượng Thư đại nhân, quốc gia làm trọng, không phải sao?"

"Việc này không cần Tể tướng đại nhân ngài quan tâm, Lệ tướng quân vừa dùng bồ câu đưa tin, nói Tây Vực đã lui binh, binh phù của Đông Tướng quân cũng đã về trong tay Lệ Tướng quân." Lạnh lùng nhìn mặt Tể tướng lập tức trắng bệch, ngưng cười, "Tể tướng đại nhân, ngài có thể yên tâm mà trở về."

Giữa lúc mọi người giằng co, trên giường đột nhiên truyền đến tiếng đá chăn, cùng với thanh âm của một người mà Thạch Dục Lam đã chờ thật lâu, "Oa cái gì đây! Gói bánh chưng à! Đem tôi bao chặt như thế! Nóng chết luôn! !"

Đá văng chăn, Thụy Âm ngồi dậy, gãi đầu, thấy Thạch Dục Lam vẻ mặt kinh hỉ, liền bắt chuyện, "Nè, Dục Lam!" Đường nhìn vừa chuyển, phát hiện trong phòng mình hoá ra còn đứng nhiều người như vậy, không khỏi sửng sốt, sau đó thấy Vân Kích Tiêu, bèn hỏi, "Các anh ở trong phòng tôi mở party?"

Tể tướng giật mình, không thể nào! Hoàng đế rõ ràng đã uống độc dược của gã, sao có thể khỏe mạnh không có việc gì? ! Lúc trước không giết thành, lần này nhất định phải thành công, nếu gã nhất định xuống địa ngục, cũng tuyệt đối sẽ không để hoàng đế này sống! Gã hướng hộ vệ vẫn ở cạnh gã nháy mắt, hộ vệ này kỳ thực là nhất đẳng cao thủ trên giang hồ, gã cũng không tin như vậy mà còn giết không được hoàng đế! Hộ vệ ngầm hiểu gật đầu, rút chủy thủ từ trong tay áo, phóng về phía Thụy Âm.

Thấy trước mặt một đạo ngân quang hiện lên, Vân Kích Tiêu liền nhanh hơn Thạch Dục Lam, chắn trước mặt Thụy Âm, tiếp được chủy thủ kia. Chủy thủ hoàn toàn đâm vào ngực hắn. Vân Kích Tiêu nắm chủy thủ trước ngực, máu nhỏ giọt xuống đất, sắc mặt hắn tái nhợt, ngã về phía sau, "Nguy rồi. . ." Thụy Âm sợ đến vội tiếp được Vân Kích Tiêu, bị dọa đến mặt trắng bệch, "Kích Tiêu! !"

"Khốn nạn! !" Thạch Dục Lam tức giận đến không để ý hình tượng, lúc mọi người chưa kịp phản ứng đã xông lên cho tên hộ vệ một chưởng té xuống liên tục thổ huyết, "Người đâu! ! Bắt hết cho ta! ! Giam vào ngục chờ ngày xét xử! !" Mặc kệ các đại thần cầu xin tha thứ hay uy hiếp, Thạch Dục Lam không chút nào mềm lòng đạp bọn họ ra ngoài, "Thái y! ! Mau truyền thái y! !"

"Kích Tiêu! ! Kích Tiêu! !" Thụy Âm lo lắng lay Vân Kích Tiêu, "Anh đừng chết!"

Thạch Dục Lam vội vọt tới bên cạnh Vân Kích Tiêu, lo lắng nhìn mặt Vân Kích tái nhợt, "Kích Tiêu, lấy tay ra cho ta nhìn."

"Không cứu được. . . Đã hoàn toàn đâm xuyên qua. . . Ta xong rồi. . ." Vẻ mặt cầu xin, chậm rãi lắc đầu, hai mắt đỏ hồng nhìn Thụy Âm lo lắng đến phát khóc, "Tiểu Âm Âm, nếu như ta vô pháp khiến ngươi vui sướng, ngươi có chán ghét ta, không cần ta nữa không?"

"Không có! Tôi lúc nào cũng cần anh! Tôi yêu các anh! Ít một người cũng không được!" Siết chặt tay Vân Kích Tiêu, nước mắt không khống chế được lăn xuống, "Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không chán ghét anh! Thực sự! !"

"Tiểu Âm Âm, cho dù người khác khiến ngươi vui sướng hơn, ngươi cũng sẽ không chán ghét ta? Sẽ không ly khai ta? Vĩnh viễn ái ta?"

"Sẽ! Tôi sẽ vĩnh viễn yêu anh! !" Vội vàng không ngừng gật đầu, chỉ e đối phương không tin, còn giơ tay lên thề.

"Thật tốt quá! Hại ta lo lắng gần chết!" Buông tay Thụy Âm, không thèm để ý vẻ mặt kinh ngạc của Thạch Dục Lam và Thụy Âm, Vân Kích Tiêu từ trên mặt đất bật dậy, chỉnh lại áo, lấy ra cây chủy thủ cắm vào quyển sách trước ngực, ngẫm nghĩ lại mà sợ, giơ lên trước mắt, "Oa. . . Nguy hiểm thật, nếu như chủy thủ này lệch một chút sẽ thực sự đâm xuyên qua ta. . ."

"Anh. . . Anh gạt tôi. . ." Tức giận đến run cầm cập, Thụy Âm run rẩy giơ ngón tay chỉ vào ngực hoàn toàn không có thụ thương của Vân Kích Tiêu, đại lừa gạt, uổng mình lo lắng hắn như thế! Oa oa, lãng phí nước mắt quá! ! Hại nước trong cơ thể mình giảm bớt!

"Không có, nhân gia đâu có lừa ngươi!" Vô tội trừng mắt phản vấn.

"Ngươi gạt ta nói nguy rồi, còn có máu chảy!"

"Đương nhiên nguy rồi! Tên hỗn đản đó dám phá hư bản tâm ái 《 long dương mười tám thức 》của ta, ta nhất thời sốt ruột, tay không cẩn thận niết chủy thủ hơi dụng lực, nên bị đứt tay chảy máu!"

"Ngươi gạt ta nói không cứu được, đã hoàn toàn đâm xuyên qua! Rõ ràng chuyện gì cũng không có!"

"Đúng rồi." Giơ sách lên, để Thụy Âm thấy chủy thủ đã hoàn toàn đâm xuyên qua sách, "Quyển sách đã thành thế này làm sao cứu được nữa?"

"Vậy sao ngươi còn hai mắt đỏ hồng và nói cái gì ngươi xong, ngươi vô pháp khiến ta vui sướng, lo lắng ta sẽ không cần ngươi nữa đủ thứ! !"

"Con mắt đỏ hồng là đương nhiên! Quyển sách này ta đã tìm rất lâu, bỗng dưng bị hủy như thế, ta thương tâm đến muốn khóc!" Yêu thương sờ quyển sách trên tay, "Huống hồ ta còn chưa tiếp thu hết tinh hoa trong sách, bây giờ sách không còn nữa, ta đương nhiên xong, vạn nhất trên giường không thể cho ngươi vui sướng, ta lo lắng như vậy ngươi có thể chán ghét nhân gia, không cần nhân gia nữa hay không."

Vân Kích Tiêu trả lời khôn khéo, thẳng đến khi Thụy Âm nghĩ thật sự là mình đã hiểu lầm người tốt.

"Giỏi viện cớ." Hừ lạnh, uổng công mình lo lắng hắn, thật chẳng ra làm sao. Thạch Dục Lam một lần nữa tươi cười, hỏi Thụy Âm, "Âm Âm, ngươi rốt cục đã trở về, muốn ăn gì không?"

"Ê! Còn bọn phản đồ thì sao? Ngươi hẳn là nên lấy quốc gia làm trọng!" Không cam lòng muốn kéo Thụy Âm lại.

"Ta biết ngươi sẽ thay ta giải quyết tốt." Quay đầu cười cười, kéo Thụy Âm ra ngoài.

"Dục Lam, phát sinh chuyện gì?" Từ nãy đến giờ Thụy Âm không hiểu gì, cậu ngẩng đầu nhìn Thạch Dục Lam, mong muốn hắn giải thích.

"Không phát sinh chuyện gì, nào, chúng ta đi nhanh lên." Thạch Dục Lam tươi cười dụ dỗ, tốc độ cũng nhanh hơn.

"Ô, ngươi thật hiểu ta." Chờ Thụy Âm khuất bóng, Vân Kích Tiêu âm lãnh cong khóe môi, phi thân đến ngục giam.

Không lâu sau, truyền đến tin tức, tể tướng chết thảm trong ngục, còn các đại thần khác điên điên dại dại.

**** Ở chỗ khác. . .

"Xong chưa?." Vân Kích Huyền không nhịn được gõ bàn, bất đắc dĩ nhìn hai nam nhân hồn nhiên quên mình trước mặt, hai tên sâu bọ này!

"Oa! Không nghĩ tới trong phủ Tể tướng còn có tầng hầm tốt như vậy! Ô, tất cả đều là hàng tốt nhất! Chôm thôi —— "

Một trận long trời lở đất, một trận cuồng phong cuốn đi sạch sẽ. Thư họa, đồ cổ, châu bảo bay đi vèo vèo.

"Ưm." Vân Kích Huyền nhắm mắt kiềm chế lửa giận.

"Rầm" một bình hoa cổ nện ngay đầu Vân Kích Huyền vỡ tan, cũng rốt cục đem lửa giận hắn nhẫn nãy giờ toàn bộ bốc lên. Tung chưởng điểm huyệt hai huynh, "Tả hộ pháp, hữu hộ pháp."

"Dạ, Phó cung chủ." Hai nam nhân từ trên xà nhà nhảy xuống, quỳ một chân trước mặt Vân Kích Huyền.

"Tha ra ngoài." Chỉ hai huynh đệ, phất tay áo, đi khỏi đó, không quên nhắc nhở, "Kéo lê đi."

"Dạ."

Bị nắm áo kéo lê đi hai huynh đệ yêu thương nhìn mình càng ngày càng xa một đống bảo bối, chỉ có thể nhìn mà không thể trộm, đó là chuyện thống khổ cỡ nào ~~

**** Lại ở một chỗ khác. . .

"555, đứa con xấu xa, mình thì trở lại gặp vợ đẹp, bỏ cha mình một mình. . ." Thương tâm cắn đũa, giận dỗi ném dĩa thức ăn nhanh trước mặt, "Đáng giận! Ba cũng muốn đi! ! Thế nhưng ba đi rồi làm sao trở về! ! Lại không thể đem các cô ấy tới đây, có tới cũng không phải hình dạng thật! ! Ba muốn gặp con dâu ~~~" hung hăng giậm chân một hồi, đột nhiên lóe lên ý tưởng, cười gian, "Đã vậy, đem linh hồn cùng thân thể các cô ấy tới luôn là được mà ~ "

**** Trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, trên bàn sơn trân hải vị. Thụy Âm uống rượu mặt hồng hồng, khiến đàn sói xung quanh mãnh hấp lãnh khí, đuôi sói vẫy liên tục.

"Âm Âm, hoan nghênh trở về." Thạch Dục Lam cười giơ chén, hướng Thụy Âm kính rượu, thoả mãn thấy Thụy Âm sau khi uống mặt càng hồng.

Thụy Âm đơn thuần Vẫn chìm trong ôn nhu của Dục Lam ~ hoàn toàn không phát hiện ý đồ của đối phương.

"Âm Âm, chúng ta rất nhớ ngươi!" Một tả một hữu, hai huynh đệ hôn má Thụy Âm.

Ách. . . Rốt cuộc người nào là Lục Ly, người nào là Thôi Ngôi. . . Lau mặt, vẫn phân không ra hai huynh đệ ngu ngốc.

"Tiểu Âm Âm, tuy rằng ta long dương mười tám thức chưa luyện tốt, nhưng ta nhất định sẽ nỗ lực!" Hung hăng ôm lấy mặt Thụy Âm hôn nồng nhiệt, kết quả đương nhiên là bị sáu móng vuốt sói đá qua một bên tự oán tự ai.

Mong ngươi vĩnh viễn cũng luyện không được cái gì long dương mười tám thức kia! Hung hăng trừng Vân Kích Tiêu, Thụy Âm vô cùng hối hận lúc trước thế nào lại vì người này mà khóc thương tâm.

"Âm, đừng uống nhiều quá." Gắp một ít thức ăn vào chén Thụy Âm, Vân Kích Huyền thấy đối phương mặt đỏ bừng đến độ này chỉ biết cậu không chịu được nữa.

Ô, Tử Đằng huynh là người tốt ~ cảm động ăn thức ăn Vân Kích Huyền gắp cho.

"Hôn quân, ngươi còn dám uống nữa thử xem!" Hung thần ác sát trừng Thụy Âm.

7, anh bảo không uống thì tôi sẽ không uống sao. Hừ lạnh, trốn sau lưng Thạch Dục Lam, phòng ngừa bị nhãn thần của Lệ Lẫm Sát giết chết.

"Âm Âm, đêm nay cùng nhau ngắm sao." Hỏa Da Tác thướt tha hôn gió một cái thật kêu.

Tránh thoát cái hôn gió, Thụy Âm nghĩ đó không phải hôn gió, mà là hôn bom.

Nhìn xung quanh, Thụy Âm uống cạn chén rượu trước mặt, đánh nấc một cái, hướng bọn họ cười cười, "Mọi người, cảm tạ các anh. Tôi phát hiện. . . Ách, tôi phát hiện tôi rất yêu các anh. Ách. Không phải tình huynh đệ, mà là tình yêu. . . Sau khi trở về, không có các anh ở bên cạnh, thật là rất. . . Buồn chán. . ." Càng nói hai mắt càng díp lại. . .

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng cùng với lời nói khả ái, khiến nơi nào đó của bầy sói nhất thời nổi dậy, bọn họ kéo đấn gần Thụy Âm, động thủ động cước, bắt đầu hưởng dụng bữa tiệc lớn trước mặt. Dù sao xung quanh cung nữ thái giám đều bị đuổi đi, không ai thấy.

Thụy Âm được sờ soạng thì rất thoải mái, lẩm bẩm một tiếng, sau đó ngủ mất. . .

Bầy sói chán nản buông móng vuốt, đồng lòng đem Thụy Âm lên long sàng, thay cậu đắp chăn, bất đắc dĩ nhìn nơi nào đó đang đứng hiên ngang, ủ rũ cúi đầu ra khỏi phòng, đi tới hồ nước.

Ôi. . . Con đường tương lai còn rất dài. . . Bầy sói ngẩng đầu hướng về phía ánh trăng hú một tiếng, rồi đồng lòng nhảy xuống hồ.

Nhất thời tiếng khua chiêng gõ trống nổi lên bốn phía, "Nguy rồi! Thạch đại nhân nhảy xuống hồ tự sát! Lệ tướng quân nhảy xuống hồ tự sát! ! Vua Tây Vực nhảy xuống hồ tự sát! ! Bốn người hộ vệ cũng nhảy xuống hồ tự sát! !"

Bên ngoài tiếng trống rung trời, bên trong Thụy Âm hạnh phúc trở mình, thì thào nói, "Mọi người. . . Chúng ta. . . Vĩnh viễn cùng một chỗ. . . Ưm. . . Hi hi. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: