Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Cuộc đời tôi thế là kết thúc.

Đằng sau những giấc mơ do chất morphine mang lại là cơn ác mộng của hiện thực.

Một hiện thực mà tôi chẳng thể đối mặt.

Tôi cứ thế nức nở cho khi thiếp đi, ao ước, nài xin và cầu nguyện rằng sau khi tỉnh dậy, mình sẽ thoát khỏi cơn ác mộng này, vậy mà nó vẫn bám riết lấy tôi.

"Suỵt", mẹ tôi thì thầm. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi." Nhưng hai mắt bà lại sưng húp và đỏ hoe, Tôi biết, chính bà cũng không tin tưởng vào những gì mình đang nói.

Còn cha tôi... lại hành động hoàn toàn khác. Ông thậm chí còn chẳng cố nói dối tôi. Vì làm vậy cũng đâu ích gì? Ông biết rõ sự thật mà.

Những hi vọng của tôi, những giấc mơ của tôi, cuộc đời tôi... đã chấm hết.

Có vẻ người duy nhất không lo lắng là bác sĩ Wells. "Chào cháu, Jessica", ông nói. Tôi chẳng rõ lúc này đang là ngày hay đêm. Ngày thứ hai đã trôi qua hay tất cả chỉ mới bắt đầu. "Cháu thấy trong người thế nào?"

Tôi chỉ nhìn ông chằm chằm. Tôi có nhất thiết phải đáp lại rằng, Cháu ổn, hay không?

Ông nghiên cứu hồ sơ bệnh án của tôi "Chúng a thử kiểm tra xem sao nhé?"

Ông kéo tấm chăn đang đắp trên đùi tôi xuống, và tôi nhận ra mình đang phải đối diện với sự thật.

Bàn chân phải của tôi không còn.

Không còn mắt cá.

Cũng chẳng thấy cẳng chân.

Chỉ còn lại bắp đùi, đầu gối và phần mỏm cụt được quấn trong một mớ gạc.

Hai mắt tôi ngấn lệ khi bác sĩ Wells tháo lớp băng và quan sát tác phẩm của chính mình. Tôi quay đi, chỉ kịp thấy mẹ đang cố nuốt xuống những giọt nước mắt. "Mọi thứ sẽ ổn thôi", bà vừa nói vừa siết chặt tay tôi. "Chúng ta sẽ vượt qua tất cả."

Bác sĩ Wells lại tỏ ra vui vẻ đến khó chịu. "Rất khả quan, Jessica. Các mạch máu lưu thông tốt, vết thương có màu sắc bình thường... và đang lành lại rất nhanh."

Tôi nhìn không chớp mắt vào thứ quái dị phía dưới đầu gối.

Nó ửng đỏ và sưng tấy. Những chiếc ghim giữ băng to bản gắn cố định quanh phần mỏm cụt hệt như một cái khóa kéo cỡ lớn và xấu xí, phần da ở đó đã đổi màu vàng sậm.

"Vết thương thế nào?", ông hỏi. "Cháu chịu được chứ?"

Tôi lau nước mắt và gật đầu, bởi vết thương ở chân chẳng thấm tháp gì so với vết thương đang ngự trị trong trái tim tôi.

Sẽ chẳng có bất kỳ liều thuốc nào chữa lành được điều đó.

Bác sĩ Wells tiếp tục nói một cách hào hứng, "Bác sẽ cho cháu đeo một chiếc tất đàn hồi(1) để hạn chế tình trạng sưng tấy. Phần chân còn lại sẽ rất đau đớn trong một thời gian nữa, và mới đầu, chiếc tất có thể khiến cháu thấy không thoải mái, nhưng vai trò của nó lại hết sức quan trọng. Làm giảm phù nề và định hình chân là bước đầu tiên trong quá trình bình phục." Một y tá đến để băng lại vết thương cho tôi trong khi ông ghi chú vào bệnh án và nói , "Cuối ngày hôm nay sẽ có một chuyên viên bình phục tới giúp cháu".

(1): Loại tất có độ đàn hồi tốt, chuyên dùng để hạn chế các vết sưng tấy, giúp vết thương nhanh liền và hỗ trợ việc phục hình. Tất đàn hồi được sử dụng thường xuyên như công cụ bảo vệ khi người bệnh không dùng dụng cụ chỉnh hình.

Những giọt nước mắt tiếp tục lăn dài trên má tôi.

Dường như tôi chẳng còn đủ sức để ngăn chúng lại.

Bác sĩ Wells trấn an, "Ca phẫu thuật đã diễn ra thuận lợi, Jessica." Ông nói như thể để cố gắng xoa dịu thực tại. "Nhìn chung, cháu thực sự may mắn đấy. Cháu còn sống, và vẫn giữ được phần đầu gối, điều này tạo nên một khác biệt rất lớn đối với việc di chuyển sau này. Những người bị liệt dạng BK sẽ gặp thuận lợi hơn so với dạng AK rất nhiều."

"BK, AK ư?", mẹ tôi hỏi.

"Tôi xin lỗi", ông đáp rồi quay sang mẹ tôi. "Nghĩa là liệt dưới gối. Và trên gối (2). Trong thế giới của những người mang chân giả, điều đó tạo nên một sự khác biệt đáng kể." Ông sắp sửa ra về. "Rõ ràng việc thích nghi sẽ cần hẳn một quá trình, nhưng Jessica còn trẻ và khỏe mạnh, tôi tin chắc con bé sẽ sớm trở lại cuộc sống hoàn toàn bình thường thôi."

(2): Nguyên văn là "Below knee" (BK) và "Above knee" (AK)

Mẹ tôi gật đầu, nhưng không giấu được vẻ bối rối. Như thể bà đang ước có cha tôi ở đây để giúp hiểu được những gì mình đang nghe.

Cuối cùng, bác sĩ Wells nở một nụ cười với tôi. "Hãy tập trung vào mặt tích cực, Jessica. Chúng ta sẽ giúp cháu tập đứng lên và đi lại trong thời gian ngắn thôi."

Những lời này lại được thốt ra từ người đàn ông đã cưa chân tôi.

Rồi ông nhẹ nhàng rời khỏi phòng, để lại một đám mây u ám và nặng nề của những điều chưa nói hết phía sau.

Mẹ mỉm cười và thì thầm trấn an tôi, nhưng bà hiểu rõ tôi đang nghĩ gì.

Hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra?

Tôi sẽ không bao giờ chạy được nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro