domic x masterd. (2)
⚠️🔞‼️: h, ooc, lowercase, có sử dụng từ ngữ không mấy lành mạnh, tục tĩu (đã cảnh báo trước ở phần giới thiệu).
mình cân nhắc thêm: vui lòng không mang truyện của mình đi bất cứ nền tảng mạng xã hội nào, bất cứ nơi nào khác khi chưa có sự cho phép của mình, kể cả watt. nếu mình vô tình biết được mình đang bị tế đi đâu đó, mình sẽ không bình tĩnh được đâu, mọi người hiểu mà.
_________________________________
vừa vào phòng hắn liền áp người anh vào cửa, không thể không thô bạo mà ngấu nghiến lấy đôi môi căng mọng, đỏ hồng thu hút. quang hùng trố mắt, nhưng rồi cũng thuận theo hắn mà tận hưởng nụ hôn. đăng dương tiện tay khoá cửa từ phía trong để cho cả hai sự riêng tư, tay hắn vòng qua eo anh mà kéo sát vào người mình, còn anh thì choàng tay qua cổ hắn, khoảng cách bây giờ bằng 0. có thể nói cả hai đã vô cùng nhớ nhau, tàng hình trong mắt đối phương 2 tuần thôi mà cứ ngỡ 2 năm họ không được gặp lại nhau rồi.
sợ em bé của mình đứng lâu mỏi chân, đăng dương nhấc bổng anh lên, hai tay đỡ lấy mông anh tiến về giường và ngồi xuống, đặt anh thì yên vị trên đùi hắn, cả hai vẫn tiếp tục dây dưa với nhau. sau vài phút triền miên thì quang hùng có dấu hiệu hết hơi, anh trườn hai tay xuống ngực của hắn có ý muốn đẩy ra, nhưng anh càng đẩy hắn càng ôm anh chặt hơn, nụ hôn này chưa đủ để đổi lấy cảm giác nhớ anh trong 2 tuần qua đối với đăng dương. dù vẫn còn muốn hôn anh lâu hơn, nhưng hắn cảm thấy em bé của mình sắp không chịu được nữa rồi, sức anh đẩy hắn ra cũng không còn nhiều nữa, thế là hắn mới luyến tiếc rời môi anh, không quên để lại sợi chỉ bạc lấp lánh giữa hai cánh môi.
quang hùng sau khi được buông tha thì suýt ngất đi vì hết hơi, ngã người vào lòng đăng dương làm nơi tựa vai vững chắc, hô hấp có chút khó khăn, phải hớp từng ngụm không khí mà đăng dương đã lấy hết của mình. hắn nhìn anh nhỏ bé đang tựa đầu vào lồng ngực mình thở hổn hển, chợt phì cười vì quá đáng yêu, lấy tay xoa xoa đầu của anh khiến mái tóc hồng rối nhẹ. sự xoa đầu đó khiến quang hùng phải quăng một ánh mắt sắt lẹm nhìn hắn.
"bảo yêu anh rất nhiều, thế mà muốn giết chết anh bằng nụ hôn này của em à?"
"do nhớ anh mà, hai tuần qua mình không nói được với nhau câu nào khiến em như phát điên vì thiếu hơi của anh đó." – hắn đây là nhõng nhẽo với anh sao?
"anh cũng...nhớ em."
"tai đỏ lên hết rồi kìa, sao bé đáng yêu vậy?" – vừa nói đăng dương vừa bẹo má anh vài cái cưng chiều.
"aiss bé cái gì mà bé cơ chứ, anh hơn em tận 3 tuổi đó! đừng lạm dụng chiều cao rồi khinh anh!"
"nhưng em hơn anh tận 17cm."
trần đăng dương gan lắm, dám lấy chiều cao ra trêu ghẹo lê quang hùng. do hắn đã đụng trúng lòng tự ái của anh khiến anh bĩu môi, bực mình ra mặt.
"tuỳ em, anh đi thay đồ rồi đi ngủ trước."
mắt anh láo liên, định rời đi thì bị hắn vịnh lấy chân, kéo anh ngồi lại vào vị trí cũ. anh thì quỳ và kẹp ở giữa là hai chân của đăng dương, hai tay hắn còn đang ôm eo anh, đưa ánh mắt câu dẫn nhìn quang hùng, anh thì vẫn giữ nguyên ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn.
"sao vậy? dỗi em à?" – đăng dương không những không dỗ cho quang hùng hết dỗi mà còn đưa cái mặt đẹp trai với thái độ vô cùng kiêu căng ra câu dẫn anh.
"em đó! biết anh tự ti về chiều cao mà cứ trêu anh." – anh giận dỗi đánh vào ngực hắn.
"chứ không phải anh luôn nhón gót chân lên mới có thể hôn em sao? hửm?"
vừa nói tay của đăng dương vừa luồn vào trong áo của anh mà sờ soạn khắp cơ thể, quang hùng cảm nhận được tay của hắn cứ xoa lấy eo mình, có chút rùng mình nhẹ và dè chừng, tay còn lại hắn để phía sau gáy của anh kéo lại gần. môi hắn sát gần tai anh mà cất giọng quyến rũ.
"anh dễ thương thật...haha."
cười một nụ cười đểu rồi đăng dương yêu chiều trải dài những chiếc hôn từ vành tai của anh dài xuống cổ, rồi cả hai lại môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, sau đó đăng dương đổi thế, đè anh xuống giường và khoá hai tay anh lại trên đỉnh đầu. quang hùng không một chút phản kháng, cuốn theo nụ hôn nóng bỏng mà hắn mang đến cho anh.
15 phút trôi qua thì quần áo và nội y của cả hai đã yên vị dưới nền sàn lạnh lẽo, môi của quang hùng đã bị hắn "hành hạ" đến bật máu, bóng lưỡng. cần cổ trắng nõn và xương quai xanh sắc sảo của anh là nơi tiếp theo mà đăng dương nhắm đến, từ những nụ hôn nhẹ nhàng rồi chuyển qua cắn mút, để lại bao nhiêu là vết hickey tím đỏ, những vết lần trước hắn hôn vẫn còn mờ, giờ vết mới lại chồng lên vết cũ, chuyến này dù trời có nóng đến mức nào thì quang hùng cũng phải mặc áo cổ lọ để che đi những vết ái ố do đăng dương tạo ra mất.
"em muốn anh phải xấu hổ với mọi người lắm hay sao..."
"xấu hổ gì chứ? đấy gọi là đánh dấu chủ quyền đó anh à."
nói xong hắn lại cắn lên xương quai xanh của anh, như để khẳng định lại câu nói của mình, làm quang hùng rên một tiếng thật kiêu, thành công khiến thằng em của đăng dương ngẩng đầu, anh đúng là người luôn kích thích dây thần kinh của hắn.
hắn để ý là nhiệt độ phòng lúc này là 16°C, có hơi lạnh với anh rồi, vì vậy mà hai đầu ti của anh đã cương cứng lên hết cả. hắn cười mãn nguyện, cúi người xuống và ngậm lấy đầu ti hồng hào, quang hùng cảm nhận được sự ấm nóng từ khoang miệng đăng dương khi hắn đang mút lấy ti của mình, có chút phản khán nhưng không thành, ngược lại còn bị hắn cắn và day dứt lấy nhũ hoa đáng thương, nức nở.
"ah...dương ơi đừng...hức không có sữa đâu mà."
vì một câu nói thôi mà quang hùng làm đăng dương phát nứng. cục cưng của hắn đáng yêu quá, hắn muốn chửi thề lắm rồi.
"con mẹ nó...hah." – hắn cười khẩy, cuối cùng cũng không nhịn được mà phun một câu tục tĩu.
mân mê hai đầu ti của anh đến khi sưng tấy cả hai bên thì hắn mới chịu dừng, ngắm nhìn thành quả mà mình đã "làm" trên người anh. môi thì hé mở, đôi mắt ngấn lệ, khép hờ, lồng ngực phập phồng, hơi thở trở nên nóng bỏng hơn, tạo ra một màng sương mỏng, quyến rũ mê người. mắt hắn màu hổ phách, quét một lượt từ khuôn mặt xuống thân dưới của quang hùng.
ái chà, anh ra rồi.
"hư thật đấy, chưa gì mà đã làm ướt đệm rồi, nếu cưng thích đến vậy thì cứ phát huy cho em nhé."
"em...đáng ghét."
hắn nhướng mày, ngón tay di từ xương đòn xinh đẹp trườn dài xuống trước cửa huyệt của anh, trước khi cho vào còn ranh mãnh hỏi.
"thế...chắc ở đây có sữa mà nhỉ?"
"đừng...đừng cho vào mà...ah—ức..."
còn chưa để anh nói hết câu, hắn cho thẳng hai ngón tay vào, không một chút chần chừ. cứ nghĩ anh đã ra một lần thì sẽ trơn tru hơn, nhưng bên trong vẫn rất khít, rất khó để cho vào sâu, vách thịt trong anh siết chặt ngón tay của hắn quá, gãy mất. chắc là do cơ thể anh vẫn còn quá nhạy cảm để sẵn sàng cho phía dưới. thấy vậy, hắn tiếp tục hôn anh, giả vờ rút ngón tay ra để đánh lạc hướng anh bằng nụ hôn. lưỡi của đăng dương nhanh chóng tìm đến lưỡi của anh, hắn mút lấy nó khiến quang hùng cứ như lên tận chín tầng mây, anh luôn thích mọi thứ mà đăng dương mang lại cho mình, nhưng bên dưới thì anh thực sự chưa nghĩ đến.
nước bọt không biết do của anh hay hắn mà cứ thế chảy xuống cằm quang hùng do cả hai hôn quá mãnh liệt, hắn thấy vậy liền nảy ra ý tưởng, quệt lấy một chút ít trên ngón giữa và ngón áp út. sử dụng chính nước bọt và kết hợp cùng dâm thuỷ anh vừa tiết ra làm chất bôi trơn. nghe có vẻ khá hợp lí, do đó hai ngón tay của hắn cho thẳng vào bên trong dễ dàng. anh trố mắt, bất ngờ bị ngón tay của đăng dương xâm nhập lại một lần nữa khiến bên dưới ngứa ngáy, khó chịu.
"aah...ư em...rút ra đi...ngứa lắm..."
quang hùng vừa nói vừa đưa ánh mắt tròn xoe, ngập nước nhìn hắn, nhưng đăng dương có vẻ như là không dễ bị động lòng trước hành động dễ thương đó của anh vào những lúc như thế này rồi.
"nào~ phải nới rộng thì em mới vào được chứ? chịu khó tí nhé cục cưng."
"không...không được ah-! hức...ưm...hah ah..."
anh chẳng kịp dứt câu thì hai ngón tay của đăng dương đã bắt đầu 'làm việc', ra vào liên tục khiến quang hùng không ngừng nỉ non. ngón tay thon dài, thô ráp của đăng dương thuần thục khám phá bên trong của anh, tiện thể nới rộng, một chút còn đến lượt của hắn tiến vào. ngón tay càng ra vào, anh càng thấy sướng, không ngờ những sự động chạm của hắn lại khiến anh tận hưởng đến vậy. mỗi lần hắn lướt qua từng tất thịt trên người anh, anh lại càng muốn cho hắn nhiều hơn, cảm giác thật lạ nhưng anh cũng thấy vô cùng thích nó, bên dưới của quang hùng xem ra đã dần thích nghi được với những tiếp xúc của đăng dương rồi.
lúc hắn ấn ngón tay thật mạnh và sâu vào trong thì cũng là lúc anh bắn ra lần hai. nhìn thứ chất lỏng trắng đục chảy ra từ dương vật đang cương cứng của mình, quang hùng xấu hổ, không biết phải làm gì để che giấu khuôn mặt và toàn thân đã ửng đỏ cùng đôi mắt long lanh đọng nước, anh không nghĩ rằng khi làm tình thì cơ thể mình lại trở nên mẫn cảm như vậy, hoặc do những sự động chạm của đăng dương kích thích quá chăng? hắn phì cười trước sự đáng yêu của anh, tiện thể trêu ghẹo.
"không cho em vào mà ăn ngón tay em sướng đến bắn ra thế này cơ á?"
"im đi..."
"em im thì được nhưng anh thì không đâu."
đăng dương để lại trong đầu anh một dấu chấm hỏi, rồi để một chân anh gác lên vai mình, dương vật của hắn to lớn đang ở phía trước lỗ nhỏ, thành công doạ quang hùng sợ xanh mặt.
"em...lớn quá...hức...tha cho anh đi mà."
"nới rộng bằng ngón tay rồi, không thử cho vào lại tiếc lắm cưng à."– hắn quăng một nụ cười hết sức biến thái vào mặt anh.
nói xong đăng dương lại chần chừ, rồi quyết định thay đổi tư thế, đặt quang hùng ngồi đối diện mình, còn hắn dựa vào thành giường, gương mặt vô cùng khoái chí.
"nãy giờ em làm cả rồi, tới lượt anh phục vụ em."
quang hùng thật sự muốn cho đăng dương ăn một cú đấm vì thái độ láo toét với anh. gương mặt anh bây giờ còn đỏ hơn quả cà chua, phần vì quá ngại, phần còn lại là bực bội vì bị hắn trêu. nhưng anh nghĩ cũng đến nước này rồi, chạy trốn cũng không thoát khỏi đăng dương. quang hùng lấy hết dũng khí tiến lại gần hắn, tay anh run rẩy cầm lấy thứ to lớn gân guốc kia, canh sao cho nó đi vào hậu huyệt của mình, nhưng mãi vẫn không vào được. hắn quan sát mọi hành động của anh, cười ngốc tự hỏi sao có người làm tình vụng về mà lại đáng yêu như vậy. nhưng trần đăng dương thì không có kiên nhẫn, thấy vậy hắn nắm lấy hai bên hông anh dập mạnh xuống, khiến quang hùng suýt thì hồn lìa khỏi xác, mắt chữ a mồm chữ o vì sự mạnh bạo đột ngột của hắn.
"ah!— hah...hức...đau."
"em chỉ giúp anh tới đây thôi, còn lại do cục cưng tự hoạt động đó."
lấy bờ vai rộng vững chải của đăng dương mà làm điểm tựa, anh bắt đầu nhún. chưa bao giờ anh nghĩ đến việc nằm dưới thân một người đàn ông, mà người đó lại là thằng nhóc trần đăng dương kém anh tận 3 tuổi! cảm giác ban đầu có hơi lạ lẫm, nhưng về sau tên nhóc này lại khiến anh sướng điên dại.
dù từng nhịp nhún của quang hùng có phần chậm, ngập ngừng và xen lẫn cảm giác sợ đau, nhưng anh chỉ vừa hoạt động được một chút đã cảm thấy mỏi chân, tốc độ chậm dần. đăng dương không hài lòng, có vẻ như anh không giỏi trong việc giường chiếu nên kĩ năng còn chưa đạt, hắn bất lực, chắc phải giúp anh rồi. thấy vậy hắn lại nắm chặt lấy hông anh rồi dập mạnh xuống thêm một lần nữa, bất thình lình không báo trước cho anh biết đã thành công khiến quang hùng nấc lên âm thanh cao vút, cong người về phía hắn.
trước mặt đăng dương là hai nhũ hoa ban nãy hắn vừa 'thưởng thức', mồi ngon đã dâng tận miệng thế này chỉ có thằng nào ngu mới từ chối. mà đăng dương thì vốn dĩ đã là thần đồng, hắn liền đưa lưỡi ra liếm lấy một bên, không quên kèm thêm hành động cắn và mút, bên còn lại hắn dùng tay xoa nắn, chăm sóc tận tình. phía dưới liên tục bị côn thịt ra sức thúc vào, bên trên thì ngực bị day dứt đến sưng lên, hai khoái cảm từ hai bộ phận nhạy cảm nhất của anh bị đăng dương trêu đùa không thương tiếc, bây giờ quang hùng chỉ biết rên la đứt quãng chứ cũng không thể nói thành lời.
"hah...ư hức...anh đau...ah...ưm..."
đăng dương đơn giản là bỏ ngoài tai những lời than khóc của anh, cứ tiếp tục làm những gì hắn cần làm. nước mắt của quang hùng đã lăn dài trên gương mặt xinh đẹp từ khi nào, cảm giác đau và sướng dường như đã hoà làm một nên cũng không phân biệt được anh khóc vì điều gì. đột nhiên anh giật nảy, rên một tiếng thật to sau cú thúc mạnh của hắn, điều đó đã khiến đăng dương chú ý đến. hắn cười khẩy, xem ra tìm được điểm g rồi.
"bé cho phép em nhé?"
"k-không được...mà...ah ah—ư ưm...hah...hức~"
không để anh nói hết câu, hắn giữ chặt eo anh, thúc thêm cả chục cú y hệt, thô bạo như ban đầu, khiến quang hùng dù từ chối nhưng vẫn thấy sướng như muốn chết đi sống lại. những ngón tay nhỏ nhắn cứ bám víu lấy vai của đăng dương, mặc cho hắn đang hành hạ bên dưới của mình, anh vẫn thoải mái ngẩn đầu rên rỉ.
"c-chỗ đó...ư ưm~ em...hức...cho anh...ah hah!—"
"ahh...cưng à khẽ thôi nào, anh muốn mọi người đều nghe thấy tiếng rên dâm đãng này sao?"
mồm nói không cho kêu lớn nhưng hành động thì ngược lại hoàn toàn. đăng dương xoa nắn rồi đánh vào mông xinh của anh một cái rõ đau, làm anh không thể không khóc nấc lên, hắn thực sự rất muốn nghe tiếng rên nỉ non của anh, cho hắn cảm nhận được sự rạo rực trong lòng. những âm thanh mỹ miều đó của quang hùng chỉ một mình hắn được nghe, và chỉ thuộc quyền sở hữu duy nhất của một mình hắn – không một ai khác ngoài trần đăng dương.
"hức...em bắt nạt...anh...n-nhưng mà- ah...ưm~"
trêu ghẹo là thế nhưng đăng dương cũng nhận ra quang hùng sắp đến giới hạn của anh rồi, ngón tay của anh cào cấu lấy vai của hắn ngày mạnh. mèo nhỏ xem ra hư thật, cũng biết làm hắn đau rát, cứ như những vết cào rỉ máu đó trên vai đăng dương là đang trả thù việc hắn tạo hickey trên cổ anh. thế thì lại phải trêu đùa một chút thì mới gọi là vui vẻ rồi. thấy vậy hắn lấy tay cầm lấy dương vật của anh mà tuốt lộng, khiến quang hùng hoảng hốt. tên nhóc đáng ghét này là đang muốn làm cho anh bắn nhanh hơn sao? khi anh sắp đến cao trào thì đột nhiên đăng dương ấn ngón tay cái chặn đỉnh bao quy đầu của anh lại, không cho anh xuất ra, trần đăng dương hắn có biết làm như vậy là đang hành hạ sức chịu đựng của người khác không? nhưng mà thực sự anh sắp không chịu nổi nữa.
"a-anh sắp...ah...em làm gì...hức...bỏ ra."
"anh chưa xin phép em, thì làm sao em cho anh bắn được bây giờ?"
"hức...dương cho...hah...cho anh...b-bắn..."
"sai rồi, anh phải xin phép chồng của anh mới đúng chứ?"
"chồng...ơi~ ư...ah—cho em...hah...bắn...đi mà...hức."
"haha được rồi vợ yêu à."
nghe nụ cười khoái chí của đăng dương cũng đủ biết anh đã khiến hắn hài lòng thế nào, dù gì người đẹp cũng đã khóc lóc cầu xin như vậy rồi, không chấp nhận cũng thật tệ quá. cuối cùng hắn đã chịu buông tha cho anh, ngón tay vừa rời khỏi, anh liền xuất hết 'những gì đã chịu đựng' ra ngoài, dính lên cả bụng của anh và hắn, thấm một ít lên giường. ngón tay hắn quệt một đường dài rồi đưa lên miệng nếm, quả nhiên vị của quang hùng không đùa được.
"không tệ nhỉ?" – hắn vừa nói vừa nháy mắt khiêu khích với anh.
"hức...em là đồ đáng ghét."
"thế bây giờ để xem ghét hay thích đây?"
quang hùng lại bị hắn đè xuống giường thêm một lần nữa. hai chân của anh vòng qua eo hắn để làm trụ, còn hai tay của hắn ôm lấy eo anh, nhấc lên sao cho đủ tầm cao rồi ra sức thúc. quang hùng bị hắn đưa đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, vừa xuất ra xong lại bị hắn vùi dập cúc hoa không thương tiếc bằng dương vật to lớn kia, hai tay của anh không kiềm chế nổi khoái cảm mà túm lấy ga giường thở gấp, siết chặt khiến nó nhăn nhúm, ngẩn đầu tận hưởng từng đợt 'sóng xô dập dìu' mà đăng dương mang đến cho anh.
tiếng xác thịt va chạm nhau tạo ra những âm thanh ái muội, khiến người khác nghe thì cũng phải đỏ mày đỏ mặt; hoà cùng nhiệt độ cơ thể tăng dần của hai con người trần trụi trên chiếc giường đôi cũng khiến cho căn phòng dù có lạnh đến thế nào thì không gian vẫn cứ như nóng lên từng đợt.
sau vài cú thúc mạnh bạo như thế thì hắn cũng dứt điểm, lút cán thật sâu rồi bắn hết vào bên trong khiến quang hùng như muốn hét lên, xuất ra lần cuối cùng lúc với hắn, cảm giác vừa đau vừa sướng, cứ nghĩ đăng dương như sắp xé toạc cả thân thể của anh. cuối cùng hắn cũng chịu rút ra, do quá hăn say nên xuất có hơi nhiều, vì vậy một ít tinh dịch còn tràn ngược ra khỏi lỗ nhỏ bị đăng dương chơi đùa đến đáng thương. trong lúc làm tình thì thô bạo, nhưng nhìn quang hùng kiệt sức, nằm co ro trên giường thở hổn hển, gương mặt đã trở nên mệt mỏi biết bao sau một trận làm tình mãnh liệt, đăng dương vẫn siêu lòng trước anh, dịu dàng hôn nhẹ lên yết hầu của người yêu bé nhỏ.
sau đó hắn bế anh lên đi vào nhà tắm để cùng nhau vệ sinh cá nhân, đăng dương chu đáo lau khô tóc cho anh không bị cảm lạnh, vì hắn biết anh rất dễ ốm vặt, tinh tế lấy khăn giấy lau khô 'chiến trường' mà cả hai vừa tạo ra, hắn còn cẩn thận sắp xếp lại chỗ ngủ cho cả hai, để cho anh ngủ ở vị trí thoải mái nhất ở cạnh hắn. quang hùng nằm gọn trong lòng đăng dương, nghe tiếng anh vẫn còn thút thít, hắn thủ thỉ vài lời.
"anh còn đau không?" – hắn vừa nói vừa yêu chiều xoa xoa eo nhỏ của anh.
"em là cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc!"– giọng nói của quang hùng có hơi khàn đi một chút, pha lẫn sự giận dỗi, muốn đẩy đăng dương ra xa thật xa.
"em xin lỗi bé mà...hừm mà em muốn nói cái này."
một khoảng lặng giữa cả hai tưởng chừng sắp trôi qua hàng thế kỉ, nhưng bầu không khí ấy lại bị phá tan ngay lập tức khi đăng dương vứt bỏ đi sự ấp úng trong lời nói của mình.
"tụi mình cũng lỡ để lộ mối quan hệ này này rồi, cứ úp úp mở mở mãi thì sớm muộn mọi người đều biết hết...hay là công khai luôn đi anh nhỉ? anh từng bảo với em là anh thích sự rõ ràng còn gì, vậy mà anh lại muốn mối quan hệ tụi mình chỉ là mập mờ thôi à?"
đăng dương thật sự cũng không muốn giấu diếm anh em gì nữa, chỉ muốn nói là hắn và anh là người yêu của nhau thôi, hắn chán ghét phải mập mờ lắm rồi. nhưng quang hùng thì vẫn còn e ngại về vấn đề này, anh sợ sau này dễ phát sinh nhiều rủi ro nên chưa dám công khai.
"anh không, nhưng mà anh chỉ sợ..."
"có em bảo vệ anh mà, không có gì phải sợ hết, nha?"– hắn trao cho anh bằng ánh mắt thuyết phục.
thấy quang hùng vẫn chưa chịu trả lời, gương mặt của đăng dương hơi thất vọng một chút, nhưng hắn không ép buộc anh phải đưa ra quyết định ngay lập tức.
"lỡ làm tình rồi...chắc gì người ta đã không nghe tiếng...của anh và em." – nghe anh nói hắn cười tủm tỉm trông đáng ghét vô cùng, trời ạ quang hùng ngại chết mất.
"thế ý anh sao?" – mắt của hắn loé lên một tia sáng, mong chờ quyết định cuối cùng của anh.
"ừ, cũng được."
_________________________________
thanh pháp của buổi sáng tươi rói, hào hứng đến chào các anh trai dưới nhà ăn của chung cư. thấy các thành viên chung đội của mình ngồi ở bàn gần góc cửa sổ, liền lon ton chạy đến.
"hello mấy cưng~ ủa an, sao nay nhìn mặt anh bơ phờ vậy? anh xái anh coi kìa mặt ai cũng khù khờ hết trơn luôn."
"cả phong hào và quang anh nữa, ba đứa hôm qua mất ngủ à?" – tuấn tài đi cùng với nàng kiều cũng chung một thắc mắc.
"bộ hôm qua team tiểu học overnight à, hay mày lạ chỗ không ngủ được thành an?" – bảo khang tiện đi ngang cũng hỏi thăm thằng em chung tổ đội gerdnang của mình với team của nó.
"dạ...nguyên đêm hôm qua tụi em thức trắng..." – giọng nói của quang anh không một chút sức sống.
"phòng đối diện ồn quá tụi em ngủ không được cả đêm luôn anh ạ..." – phong hào nối tiếp câu nói vừa rồi của quang anh.
"phòng đối diện là của anh dương với anh hùng mà he?" – thanh pháp rất tinh ý.
"đúng rồi, sao một phòng hai đứa mà ồn dữ, hình như nguyên dãy hành lang đó chỉ có hai phòng đó của team bé an thôi mà đúng không ta?" – tuấn tài là người chỉ đường cho mấy đứa em biết phòng nào là của ai, nên rất rành về vụ phòng ốc.
"anh công dương ơi anh phải làm chứng cho tụi em...tụi em có anh công dương làm chứng!" – thành an không biết nói gì hơn ngoài việc cầu cứu anh cả của team tiểu học.
"anh dương, anh trông mọi người sao mà ai cũng mất ngủ vậy anh?" – ông cụ non khó tính trần minh hiếu cũng đứng ngồi không yên vì sự kì lạ này.
ai cũng thương team tiểu học, đã stress vì phải làm nhạc và remake demo của chương trình, được một hôm ăn sung mặc sướng cũng bị mất ngủ, cứ cái đà này sợ mọi người sẽ không trụ qua chương trình sống còn khắc nghiệt này được mất.
"à thì chuyện là..."
"ơ ủa mọi người ở đây đông đủ thế nhờ?" – một người tên dương khác mà ai cũng biết là ai đi ngang qua, tiện thể chào hỏi.
bên cạnh đăng dương là quang hùng, đang bước đi một cách vô cùng khó khăn, có hơi khập khiễng, nhưng may mắn là có một người yêu đẹp trai, tinh tế đi cạnh dìu anh từng bước một, sẵn sàng cho anh khoác tay để di chuyển dễ hơn. hôm nay trời sài gòn nóng 36° mà quang hùng lại diện một chiếc áo cổ lọ tay dài. mọi người ai cũng lấy làm lạ, ai cũng xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu. tuấn tài thấy văn dương có hơi e dè trong việc giải đáp thắc mắc của anh em, chắc do chuyện hơi khó nói, nên tiện thể có hai con người đáng ngờ này ở đây, tuấn tài liền hỏi thẳng vào vấn đề.
"nè sao nay quang hùng đi lại khó khăn vậy em?"
"dạ...hôm qua em tập thể dục hơi khuya quá, bị đau chân nhẹ anh ạ..."
quang hùng bị dồn vào đường cùng rồi, nên phải lôi chiêu bài nói dối không chớp mắt của đăng dương ra sử dụng. anh đang nói nhưng lại cảm nhận được hắn đang cười lén mình, rất muốn cho một cú đá vào người, nhưng thấy tuấn tài không để ý gì nhiều nên trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.
"ủa rồi, dương em, hùng hết áo mặc hay sao? trời nóng đổ mồ hôi mà mặc áo nhìn nực nội vậy, sao em không cho em nó mượn áo mặc?"
tuấn tài vô tình hỏi một câu vu vơ mà khiến thành an đằng hắng, ra tính hiệu cho đăng dương biết hôm qua hắn đã khiến cả đám mất ngủ thế nào, điều đó đã vô tình thu hút sự chú ý của thanh pháp. suy nghĩ được một lúc liền khều nhẹ thành an, cả hai mặt đối mặt, chỉ biết nhìn vào mắt nhau mà hiểu những gì đối phương muốn truyền tải: trời ơi hiểu rồi!
"dạ anh hùng có bảo với em hôm nay anh ấy muốn đổi style ăn mặc cho nó hàn quốc tí anh ạ." – đăng dương cứ liến thoắng kể câu chuyện vô lí hết sức.
"nóng vậy mà muốn làm người hàn...lạ ha đáng lẽ ảnh phải mặc style thái lan chứ haha." – minh hiếu đùa một câu khiến cả hội cười phá lên.
"e hèm...vậy phòng có muỗi không á anh hùng ơi? phòng máy lạnh đã quá đã làm gì có muỗi đâu mà he?" – thành an biết chắc chắn khi cậu nói ra câu này sẽ đụng trúng tim đen của anh.
nhưng mà còn một người đã đi trước thành an một bước.
"muỗi không cắn anh hùng, mà anh thì có."
thì quang hùng chiều theo đăng dương công khai yêu nhau rồi còn gì? nhưng không phải theo cách này...
khi đăng dương vừa dứt câu thì thành an đã lia mắt sang quang hùng, gương mặt anh tối sầm lại, không khác gì cái đít nồi. thằng nhóc này!! công khai mối quan hệ thì có thể nào đàng hoàng một chút không được à? nói thế mọi người hiểu lầm anh, nói anh hư thì sao... – quang hùng tay cuộn lại hình nắm đấm, liếc nhìn đăng dương cảnh báo.
"không sao đâu mà baby, em chịu trách nhiệm." – cứ tưởng hắn giao tiếp bằng ánh mắt với anh, nhưng không...hắn nói thẳng ra hết, trước mặt tất cả mọi người.
không bao giờ anh cản được cái mồm nhanh nhảu của đăng dương. nhưng dù gì câu nói ấy đã thực sự khẳng định cả hai đang quen nhau thật.
không còn gì gọi là mập mờ nữa.
"thôi anh em ở lại nói chuyện vui vẻ nhá, em với anh hùng đi trước, bye an."
nói xong hắn cười khẩy với cậu, liền lịch sự tạm biệt mọi người rồi rời đi lấy đồ ăn sáng, không quên dìu người yêu bé nhỏ đi cùng mình.
thế là người anh thân thiết nhất với mình cũng bỏ mình ra đi theo người yêu của anh ấy...thành an buồn lắm chứ, mà là buồn cười. rốt cuộc thì cậu đã điều tra mối quan hệ này thành công, không gì làm khó được đặng thành an này.
ở đây có hai người tên dương, mà dương anh thì trăm phần trăm vô tội, còn tên dương em thì...vô số tội. mọi người xôm tụ lại một chỗ xì xào trong lúc đăng dương vừa rời đi, ai cũng đều thấy biểu hiện của cả hai rất lạ, nhưng mọi người đều hiểu hết, duy chỉ có một người.
"mấy đứa có để ý không? trước đây anh thấy hai đứa nó có vậy đâu ta, hôm nay cứ lạ lạ." – tuấn tài từ ban đầu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"anh ơi chuyện nó đã rành rành như vậy rồi mà anh còn thấy lạ hả?" – minh hiếu vỗ vai người anh vẫn còn 'ngáo ngơ' hỏi.
"hiếu nó nói đúng đó anh...chuyện nó đã như vậy rồi..." – bảo khang khoác vai đứa bạn cùng chung suy nghĩ.
"là...là sao? là hai đứa nó quen nhau rồi hả?"
"đúng rồi anh, nhưng đó không phải là câu chuyện..." – phong hào không thể kìm nén lời nói nữa.
"vậy chuyện là sao mấy đứa vô thẳng vấn đề đi, nãy giờ vòng vo quá anh không hiểu gì hết." – tuấn tài phận lớn tuổi nhất nhóm, nhưng tốc độ nắm bắt thông tin lại không bằng mấy đứa em.
"là hôm qua hai ảnh chơi trò ăn kem, cưỡi ngựa, đánh vần đỉnh nóc, kịch trần đó anh!!!" – phong hào đã cố gắng truyền tải một cách khéo léo nhất, mong anh cả sẽ hiểu.
"là...làm gì?" – tuấn tài ngờ ngợ, dần hiểu được vấn đề mà mấy đứa em nói.
"dạ làm tình."
người chốt hạ câu nói không ai khác là văn dương và thành an, khiến cho mọi người ồn ào hết cả một khu vực ăn. ai nấy cũng bàn tán sôi nổi.
"trời ơi anh hùng ảnh bị thằng dương đè hả?"
"nãy thằng dương nó táp thằng an một câu mà tao xịt keo luôn mày ơi."
"ê sốc nha, hồi đó hai người đó tưởng người dưng không quen biết nhau luôn."
"ừ ba, tự nhiên giờ lòi ra đang quen."
"oh shit tin sốc đầu tuần."
"hiểu rồi hiểu rồi trời ơi!"
"anh dương dạy hư anh hùng rồi!"
và hàng tá câu nói khác. góc bàn cạnh cửa sổ ấy vẫn còn nói chuyện rất hăng say, chỉ có một mình tuấn tài đứng đó, suy nghĩ càng trở nên trống rỗng, chẳng thốt nổi nên lời, chỉ biết phản ứng nhạt nhẽo.
"ồ."
end.
_________________________________
vừa xem tập 13 atsh xong là đăng ngay con truyện cho nóng 🔥 chap này dài nhất và tui phải đọc đi đọc lại để sửa lại nhiều nhất luôn, sợ viết h không hay mọi người đọc bị ngấy...ending hơi nhạt nhẽo tại tui cũng bí lắm rồi 😭 hihi iu thích fic thì vote cho tui có động lực nheee
p/s: tui lấy ý tưởng viết h từ phim bl kỳ tích của đài loan nè 🥰 ban đầu tui định tách ra hai chap, mà suy nghĩ sao quyết định gộp chung lại luôn =))))) xin lỗi mấy bà vì đã để mấy bà đợi nhưng độ dài của chap này là lí do đó...chưa tính thời gian sửa fic 😊 chúc mọi người đọc vui vẻ & have a good dayyyy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro