Mất kết nối
Ngày 22 tháng 11 năm 2024. 20:11.
Bài hát Mất kết nối chính thức phát hành. Trong căn phòng tối chỉ có ánh đèn vàng mờ từ bàn làm việc, Dương ngồi lặng, đôi mắt vô định nhìn vào khoảng không. Điện thoại anh đã tắt từ lâu, chẳng phải vì không chờ đợi gì, mà vì biết rằng dù có chờ, cũng chẳng đợi được điều mong muốn.
Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có bản nhạc vừa phát hành vang lên khe khẽ qua loa. Những giai điệu do chính anh chắp bút vang lên nhẹ nhàng, nhưng cũng sắc bén như dao, cắt sâu vào lòng anh.
Không ai để ý khung giờ 20:11 anh lựa chọn để ra mắt bài hát, họ chỉ cảm nhận thấy đó là một bài hát thật buồn. Nhưng với Dương, khung giờ ấy tượng trưng cho ngày anh không thể quên. Là sinh nhật của Kiều – người từng là cả thế giới của anh.
2 tháng trước.
Dương và Kiều ngồi bên nhau trong hậu trường buổi quay hình một chương trình. Trên bàn là bản nháp của bài hát chưa hoàn chỉnh.
"Anh định đặt tên bài này là gì?" Kiều hỏi, tay nghịch chiếc bút anh đang cầm.
"Kết nối," Dương đáp, mỉm cười nhìn em. "Vì anh muốn chúng ta luôn có một kết nối không thể phá vỡ."
Kiều bật cười, buông tay để anh tiếp tục viết, không nói gì thêm.
Nhưng hôm nay, khi bài hát được phát hành với tên gọi Mất kết nối, Dương không thể tin rằng kết nối ấy đã thật sự mất rồi.
Tối 28 tháng 8 năm 2024.
Bài đăng từ ekip của Dương làm chao đảo dư luận. Một bức ảnh, một dòng trạng trái không rõ ràng, và cả thế giới lao vào chỉ trích Kiều – gọi em là kẻ chen chân vào cuộc đời Dương.
Kiều im lặng, không thanh minh. Em chỉ nhìn anh, đôi mắt nhoè đi vì những tổn thương không thể giấu.
"Em tin anh không?" Dương hỏi em, giọng run rẩy.
Kiều không trả lời ngay lập tức. Em nhìn sâu vào mắt anh, đôi môi khẽ nhếch thành nụ cười đượm buồn: "Tin? Anh bảo em tin vào điều gì, khi chính anh cũng không đứng về phía em?"
Đêm ấy, Kiều quay lưng rời đi. Dù Dương có gọi tên, dù có nắm tay em, vẫn không thể níu em ở lại. Khoảng cách giữa họ không chỉ là những lời nói, mà còn là những trái tim đã không còn chung nhịp đập nữa. Anh cầm điện thoại, viết đi viết lại hàng trăm câu giải thích. Nhưng cuối cùng, anh chỉ chọn cách duy nhất mình biết: âm nhạc.
Anh cầm cây đàn guitar đã chứng kiến bao khoảnh khắc hai người bên nhau, ghi lại đoạn nhắn dành cho cả thế giới của mình:
"Anh vẫn chưa ngủ đây, baby
Chỉ muốn bên cạnh em giờ này..."
Không một dòng trạng thái, không lời giải thích, anh chỉ đăng lên. Đó là tất cả những gì anh muốn nói, nhưng nó lại chẳng thể nào làm xoa dịu những vết thương đã hằn sâu.
Kiều đọc được. Em hiểu lòng anh chứ. Nhưng thay vì cảm thấy an ủi, Kiều lại nhận ra rõ ràng hơn khoảng cách giữa hai người. Giữa những lời hát ấm áp ấy, chỉ còn là sự lạnh lẽo giữa hai trái tim.
Ngày 22 tháng 11 năm 2024. 20:11.
Khi bài hát vang lên, Dương ngồi trong phòng thu, đôi mắt khép hờ, tưởng tượng ra hình bóng người từng ngồi bên anh. Bản nhạc giờ đây đã hoàn chỉnh, nhưng có một thứ không bao giờ sửa chữa được – đó là khoảng trống mà Kiều để lại.
Ở phía bên kia thành phố, Kiều lặng lẽ tìm kiếm tên anh.
Giai điệu ca khúc mới phát hành của Dương vang lên, từng câu hát như một lời thì thầm chỉ dành riêng cho em:
"Ta mất nhau thật rồi em ơi
Tan vỡ hai cực đành chia đôi..."
Kiều nghe lại đoạn nhạc anh từng đăng vào tối 28 tháng 8. Đôi mắt em ánh lên nỗi buồn khó tả. Đó là đoạn nhạc em đã giữ trong tim, nhưng cũng là giai điệu cuối cùng của họ.
Em cầm điện thoại, viết dòng tin nhắn: "Em đã nghe bài hát rồi." Nhưng cuối cùng, em xóa đi, đặt điện thoại xuống. Đêm ấy, không tin nhắn, không cuộc gọi. Chỉ có hai trái tim lặng lẽ hướng về nhau, nhưng không còn đủ dũng cảm để nối lại.
20:12. 20:13. Từng giây, từng phút trôi qua, Dương vẫn chờ, vẫn mong. Nhưng anh biết, kết nối ấy đã mãi mãi mất rồi.
Dù trong âm nhạc, dù trong hiện thực, anh đều đã lạc mất em, mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro