Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

# 2. Buổi Chiều Trên Vườn Xoài


Những ngày làm thuê ở nhà Hội đồng Trần cứ trôi qua chậm chạp, tựa như dòng sông Hậu lặng lẽ chảy qua làng. Cuộc sống của Thanh Pháp dần bị nhấn chìm trong những công việc không tên, từ tỉa cây, nhổ cỏ đến gánh nước. Cậu làm quần quật từ sáng sớm đến tối mịt, chỉ mong ngày trôi qua mà không bị quát tháo hay trách mắng. Nhưng đời không như mơ, nhất là khi trong nhà có một người như Trần Đăng Dương – cậu hai hống hách và khó tính.

Chiều hôm ấy, ánh nắng vàng như rót mật trải dài trên khu vườn xoài rộng lớn. Gió từ sông thổi qua mát rượi, lá xoài khẽ lay động, tạo thành một bản nhạc nhẹ nhàng cùng tiếng chim ríu rít. Từ xa, tiếng bìm bịp gọi bạn vọng về, âm thanh vừa buồn vừa thanh bình đến lạ.

Thanh Pháp đang lom khom dưới gốc xoài già, tay cầm dao tỉa những nhánh khô. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cậu không dừng tay, bởi công việc còn dài lắm. Đột nhiên, một tiếng nói quen thuộc vang lên từ phía sau

“Ê, mày mần ăn kiểu gì mà lá xoài rụng đầy đất vậy? Tao đi ngang qua mà thấy ngứa con mắt ghê!”

Pháp giật mình, quay lại. Đó là Đăng Dương, dáng vẻ cao lớn, tay cầm một nhành roi nhỏ vừa bẻ từ bụi tre gần đó. Bộ đồ trắng của anh nổi bật giữa màu xanh của vườn cây.

Cậu thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ kính cẩn

“Dạ, con tỉa cây. Lá rụng con gom lại sau, cậu hai.”

Dương nhướng mày, giọng pha chút giễu cợt

“Gom sau? Với cái tốc độ rùa bò của mày, chắc tối nay chưa xong!”

Pháp cúi đầu, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh

“Nếu cậu hai muốn lẹ, chắc con phải leo lên cây mà ngủ luôn quá.”

Câu trả lời bạo dạn khiến Dương khựng lại. Anh nhìn Pháp, ánh mắt bất ngờ pha lẫn chút thú vị. Từ trước đến giờ, ít ai dám trả treo với anh như vậy.

“Mày giỏi lắm. Được, tao coi mày mần lẹ cỡ nào.”

Pháp không đáp, tiếp tục công việc. Nhưng cậu biết ánh mắt của Dương vẫn dõi theo từng cử động của mình. Sau một lúc, không chịu nổi sự im lặng, Dương hỏi

“Mày tên gì vậy? Tao nghe nói qua mà quên mất tiêu.”

“Dạ, Thanh Pháp.”

“Nghe tên lạ ha. Nhà mày ở đâu?”

“Dạ, gần mé sông Cái. Cha mẹ con làm ruộng.”

Dương gật gù, ánh mắt thoáng dịu đi. Dường như anh đang tìm cách để nói tiếp, nhưng lại không quen với việc trò chuyện một cách bình thường với người làm.

Buổi chiều hôm đó, dưới bóng râm của những tán xoài, hai người nói chuyện nhiều hơn. Dương, dù cố giữ vẻ kiêu ngạo, nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự tò mò. Pháp thì ngại ngùng nhưng vẫn cố gắng trả lời. Lần đầu tiên từ khi vào nhà Hội đồng Trần, Pháp cảm thấy cậu hai Đăng Dương không đáng sợ như cậu từng nghĩ.

Mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm cả khu vườn trong một màu cam đỏ dịu dàng. Dương phủi tay, đứng dậy

“Thôi, tao về. Mày ráng làm xong sớm rồi nghỉ. Nhớ gom hết đống lá này, tao không muốn sáng mai thấy nó đâu.”

Pháp cúi đầu

“Dạ.”

Khi bóng Dương khuất dần sau những hàng cây, Pháp thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng cậu, một cảm giác khó tả đang dâng lên. Pháp không biết vì sao, nhưng cái cách mà Dương nhìn cậu, cái giọng nói khi thì hống hách, lúc lại dịu đi, khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.

Cậu đứng đó, lặng lẽ nhìn ánh hoàng hôn dần tắt sau những hàng xoài. Tiếng bìm bịp kêu từng hồi từ xa vọng lại, hòa cùng tiếng gió rì rào như một bản nhạc buồn. Pháp tự nhủ, những ngày ở đây sẽ không dễ dàng. Nhưng dường như, từ hôm nay, cậu không chỉ đối mặt với công việc cực nhọc, mà còn với một con người kỳ lạ, khó hiểu như Trần Đăng Dương.

---

Yêu Kiều, Dương.

19/1/2025|Sunni.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro