lChương 6l Kế hoạch đào thoát.
lChương 6l Kế hoạch đào thoát.
Nghe Tiểu Diệp bẩm báo Dương Diên Kỳ mất tích, Dương Nghiệp và thất nhi lang kích động chạy tới đại sảnh.
"Thái Hoa, Bát Lang sao lại mất tích hả?" Dương Nghiệp vừa vào tới đã lên tiếng hỏi Xa Thái Hoa, trong giọng nói mang theo lo lắng khác với phong cách uy nghiêm của thường ngày.
"Nghiệp ca, chàng mau cho người đi tìm Bát Lang đi, ta sợ con sẽ gặp nguy hiểm!" Dương Nghiệp vừa xuất hiện, bao nhiêu bình tĩnh của Xa Thái Hoa đều tan vỡ, đôi mắt đẫm lệ, yếu đuối nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, giọng nói phát ra run run như nức nở. Thân là chủ mẫu, nàng phải luôn cứng rắn chống chọi trước mọi hoàn cảnh, nhưng tại trước mặt Dương Nghiệp, nàng chỉ là một nữ nhân cần được phu quân che chở, san sẻ nỗi lo.
"Thái Hoa, nàng đừng khóc, nàng hãy nói ta biết mọi chuyện là thế nào." Dương Nghiệp nâng tay lau nước mắt cho nàng, mày của hắn đã nhíu chặt. Hắn đang nghĩ, không biết Bát nhi đi lạc hay bị người bắt cóc. Nếu như là vế sau thì nguy. Thân là một tướng lãnh, tay nắm binh quyền nam chinh bắc phạt vì Đại Tống, hắn sao có thể không có kẻ thù? Nếu như bọn chúng vì muốn hắn đền nợ mà ra tay với Bát nhi thì con của hắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Xa Thái Hoa đã có thể bình tĩnh, nàng dừng khóc, bắt đầu nói rõ đầu đuôi cho hắn nghe theo lời mà Vân Thiếu Anh vừa thuật lại cho nàng.
"Theo như Thiếu Anh nói, vậy Bát Lang rất có thể đã đi lạc." Dương Nghiệp không dám suy đoán tình huống xấu nhất, nhưng trong lòng cũng bất an, "Chúng ta nên lập tức chia nhau ra tìm Bát nhi."
Dương Diên Lãng rơi vào trầm tư, sắc mặt như băng của hắn lần đầu tiên có biến đổi cũng thật là điều hiếm hoi. Sau đó, hắn mở miệng nói, "Cha, Bát Lang sẽ không đi lạc. Bát Lang tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, nếu muốn đi đâu, nhất định sẽ nói với nhị tẩu một tiếng." Giọng nói lạnh lẽo không cảm xúc, làm cho người nghe lạnh run không dám tới gần nhưng lại như đánh tỉnh người trong mộng.
Vân Thiếu Anh hơi nuốt nước miếng, nàng có một chút sợ sệt khi nghe thấy tiếng nói của Dương Diên Lãng, nàng quay sang Dương Nghiệp, "Đúng rồi cha, lúc nãy khi ở ngoài phố, Bát Lang muốn ăn hạt dẻ thì liền nói với con. Nhưng nếu như Bát Lang không đi lạc, vậy chẳng lẽ bị bắt cóc!" Vân Thiếu Anh lo lắng đoán bậy nhưng đã nói trúng.
"Bắt cóc? Nghiệp ca, nếu như Bát nhi bị..." Vừa nghe hai từ bắt cóc, sắc mặt của Xa Thái Hoa liền trắng bệch, suy nghĩ của nàng chuyển sang hướng giống Dương Nghiệp. Bát nhi rơi vào tay kẻ thù, sao có thể bình an?
"Cha, chúng con sẽ chia nhau ra tìm Bát Lang!" Dương Nghiệp chưa ra lệnh, Dương Diên Bình đã nôn nóng đứng lên nhận trách nhiệm.
"Huynh đệ các con dẫn theo một số người chia nhau ra bốn hướng trong thành tìm kiếm, cha sẽ cùng mẹ dẫn theo một số người ra ngoài thành tìm. Hi vọng, bọn chúng không có mang Bát nhi rời xa kinh thành!" Dương Nghiệp phân phó thất nhi lang.
Trong lòng mỗi người đều nóng như bị lửa đốt, không chút chậm trễ, họ kéo nhau ra khỏi Thiên Ba Phủ. Dương Diên Bình cùng với sáu người còn lại đi ra ngoài tìm Dương Diên Kỳ, trong thất nhi lang, chỉ có sắc mặt của Dương Diên Lãng và Dương Diên Đức là bình tĩnh nhất. Nhưng nếu nhìn kỹ, trong đôi mắt của hai người sao lại không có tức giận và lo lắng cho được, chẳng qua họ cố nén mà thôi.
Bảy huynh đệ dẫn theo thị vệ chia ra bốn hướng, Dương Diên Bình và Dương Diên Diên Quảng đi hướng Đông, Dương Diên Khánh và Dương Diên Chiêu đi hướng Tây. Hướng Nam thì Dương Diên Đức và Dương Diên Tự cùng đi, còn lại hướng Bắc là Dương Diên Lãng, trước giờ hắn luôn làm việc một mình, không thích cùng ai thân cận.
Dương Nghiệp cùng Xa Thái Hoa dẫn theo hơn một trăm thị vệ ra ngoài thành tìm kiếm. Trương Kim Định, La Tố Mai và Vân Thiếu Anh mang gia đinh ra ngoài phố tìm thử xung quanh, với nỗi nguyện cầu ít ỏi rằng, có thể Dương Diên Kỳ thật sự lạc đường.
Chỉ có một mình Dương Diên Kỳ mất tích, mà cả Thiên Ba Phủ đều gà bay chó sủa, ngoài đường thì đầy rẫy thị vệ, tránh kinh động tới triều đình, họ không vào lục soát nhà dân mà chỉ hỏi thăm và tìm kỹ ở những nơi bị người bỏ hoang.
Cùng lúc đó, miếu Thành Hoàng bỏ phế ở thành Bắc!
"Thả ta ra! Thả ta ra mauuu!" Dương Diên Kỳ la hét như heo bị chọc tiết, âm thanh đinh tai nhức óc, tay chân dùng sức vùng vẫy liên tục.
Tên bắt cóc không còn tâm trạng ngồi ẩm trà được nữa, hắn ôm chặt hai lỗ tai đáng thương của mình, mặt mày nhăn nhó thống khổ vì tiếng la chấn thiên của kẻ mà hắn có ý định chuộc lợi. Hắn thật không biết mình gặp may hay gặp xui xẻo nữa, rước về đây một tên tiểu quỷ. Không những la hét còn có sức dẻo dai kinh người, chả biết mệt là gì. Ông Trời sao không mau tối đi, để hắn có thể đem thư tống tiền đến nhà của tên tiểu quỷ này, sớm ngày lấy tiền, sớm ngày tiễn hắn đi.
Dương Diên Kỳ nhắm mắt nhắm mũi, ngoác họng la lớn, "Thả ta ra! Thả ta mau! Thả ta raaa!" Hừ! Ngươi không cho ta được thoải mái, ta cũng không cho ngươi được yên! Dám trói ta như trói gà, vậy ta sẽ cho ngươi nếm thử công phu 'Sư Tử Hống' phiên bản không nội lực của ta.
"Ây da! Tiểu quỷ này, ngươi làm ơn đừng la nữa mà! Ta cầu xin ngươi đó, lỗ tai của ta sắp bị ngươi la tới điếc luôn rồi đây!" Cuối cùng, tên bắt cóc cũng chịu không nổi công phu 'Sư Tử Hống' của nàng, hắn đi sang nhỏ nước cầu xin.
"Hứ! Nếu ngươi không mở trói cho ta, ta sẽ tiếp tục la nữa cho ngươi xem!" Nàng hất cằm, vênh váo nhìn hắn, tuyệt đối không có dáng vẻ sợ sệt của người bị bắt cóc. Nhưng thực chất nàng cũng không tốt tới đâu, gà gáy suốt còn đau cổ huống chi là con người. Cổ họng của một đứa trẻ năm tuổi thì càng không cần nói, giờ nó vừa đau lại vừa khô, thật khổ quá!
"Coi như ta sợ ngươi đi! Nè, ta cho ngươi biết, ta mở trói cho ngươi, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn mà ngồi yên, nếu như ngươi dám bỏ trốn, ta sẽ đem ngươi ném ra sau núi cho Sói ăn!" Tên bắt cóc vừa cởi trói cho nàng vừa hâm dọa.
Dọa ai chứ? Một người ngay cả Hổ còn nuôi một con như Dương Diên Kỳ mà sợ sói? Nhìn xem, thái dương không có mọc hướng Tây đâu.
"Ta biết rồi." Ta không trốn mới là lạ! Dương Diên Kỳ hai mắt láo liêng, lóe lên một tia giảo hoạt. Nàng giả vờ ngoan ngoãn ngồi dựa vào tường, xoa xoa hai cổ tay, chân.
...
"Bẩm báo đại thiếu gia, bên này đã tìm hết rồi, nhưng vẫn không tìm thấy được bát thiếu gia!" Một trong bốn đội trưởng đội thị vệ của Thiên Ba Phủ đi tới chấp tay và hơi cúi đầu nói với Dương Diên Bình.
"Làm sao đây đại ca?" Dương Diên Quảng nhíu mày nhìn Dương Diên Bình, càng kéo dài thời gian Bát nhi sẽ càng gặp nguy hiểm.
"Tiếp tục tìm, mỗi một ngõ ngách đều phải tìm kỹ cho ta!" Dương Diên Bình lớn tiếng ra lệnh, trong lòng cũng nghĩ giống Dương Diên Quảng, bởi mỗi giây mỗi khắc đều là bùa đòi mạng của Bát nhi.
Bên thành Tây, Dương Diên Khánh và Dương Diên Chiêu cũng là phí công. Nét mặt cả hai đều trầm trọng đầy lo âu, cả thành Tây đều không tìm thấy Bát nhi, thật ra muội ấy đang ở nơi nào?
"Qua bên kia tìm, bên kia có nhiều dãy nhà hoang kìa!" Dương Diên Khánh dẫn đầu đi nhanh về phía dãy nhà hoang, thân hình nho nhỏ của Dương Diên Chiêu cũng chạy theo sau đó.
"Tam ca, Bát nhi sẽ nhất định không sao đúng không?" Dương Diên Chiêu hỏi Dương Diên Khánh, tuy hắn chỉ mới mười tuổi nhưng lại có trí tuệ và bản lĩnh như một thiếu niên mười ba, suy nghĩ và phỏng đoán tuyệt đối không thua các ca ca của mình.
"Bát nhi nhất định sẽ không sao!" Dương Diên Khánh dừng lại, đưa tay xoa nhẹ đầu Dương Diên Chiêu và cười trấn an hắn cũng như tự trấn an chính mình.
Hướng Nam.
"Lão thất, đệ đừng bày ra vẻ mặt này nữa được không? Nhìn đệ như vậy càng làm ta thấy phiền hơn!" Dương Diên Đức dừng bước, quay người lại, bực bội nhìn xuống vẻ mặt đang u ám, đáng thương và không có sức sống của Dương Diên Tự. Tiểu tử này từ nãy đến giờ luôn bày ra bộ dạng thế này, cứ như thể Bát nhi sẽ không bao giờ trở về hại hắn cũng cảm thấy trong lòng bồn chồn theo.
"Ngũ ca, đệ sợ Bát nhi sẽ gặp chuyện không may..." Dương Diên Tự mếu máo nói. Hắn rất sợ, rất sợ sẽ không còn nhìn thấy Bát nhi nữa.
"Phi phi phi! Đệ mau nhổ nước miếng nói lại cho ta, Bát nhi nhất định sẽ không sao, chúng ta sẽ tìm được Bát nhi!" Dương Diên Đức lớn tiếng nạt ngang Dương Diên Tự, còn vỗ đầu hắn một cái.
"Đúng vậy, đúng vậy! Bát nhi nhất định sẽ không sao, cái miệng này của đệ đáng đánh!" Dương Diên Tự tự vả mình một cái, nói thầm nhiều lần trong lòng, Bát nhi sẽ không sao, họ nhất định sẽ tìm được Bát nhi.
Bên Bắc thành, Dương Diên Lãng dường như lục tung mọi ngõ ngách, từ âm thầm soát nhà dân tới lục tung các nơi không người, nhưng một chút manh mối cũng không có. Hắn nhẹ nhảy người lên cây cổ thụ to ở trong một ngôi làng hẻo lánh, ngồi trên nhánh cây phóng mắt nhìn bốn phương tám hướng, từ trên cao hắn có thể quan sát hết toàn bộ khung cảnh nơi đây.
Đột nhiên, hai mắt Dương Diên Lãng dừng ở phía một ngôi miếu đổ nát cách đó hơn ba mươi trượng, ngay sau đó hắn lập tức phi thân, dùng khinh công bay về bên đó.
"Ây da, đau! Đau quá, đau quá!" Lại là Dương Diên Kỳ, lần này nàng ôm bụng và kêu la không ngừng.
"Ngươi lại làm sao nữa đây?" Tên bắt cóc đi sang hỏi nàng, hắn quả thật đã bị nàng làm cho sức cùng lực kiệt, nếp nhăn khóe mắt cũng gia tăng. Tại sao Trời lại lâu tối như vậy?
"Bụng ta đột nhiên rất đau, đau quá trời!" Nàng ôm bụng lăn qua lăn lại, hai chân đá loạn lung tung.
"Đau thì ta biết làm sao? Ngươi ráng chịu chút đi!" Tên bắt cóc quát lớn. Hắn thật là muốn một đá, đá chết nàng.
"Vị đại ca này, ngươi có thể cho ta đi nhà xí được không?" Nàng cắn răng nói với hắn, trong mắt lóe qua nhanh một tia giảo hoạt.
"Há, thì ra là vậy! Nè tiểu quỷ, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng hòng lừa gạt ta. Ngươi định trốn đi chứ gì? Đừng có nằm mơ, ngoan ngoãn mà nằm yên cho ta!" Tên bắt cóc thường xuyên làm 'ăn', cho nên kinh nghiệm nghề nghiệp đặc biệt nhiều.
"Ta không có muốn trốn, nếu như ngươi không cho ta đi nhà xí, vậy thì ta sẽ đi tại chỗ này, có thúi cũng đừng trách ta à nha." Nàng nói xong liền đưa tay xuống đai lưng, chuẩn bị thoát quần.
"Ê, khoan đã, khoan đã! Ngươi không được ị ở đây, ta sẽ dẫn ngươi đi nhà xí!" Tên bắt cóc chạy nhanh ngăn cản nàng, đem nàng đỡ đứng lên, xách một tay mang nàng ra bên ngoài.
Đúng là heo chó cũng không bằng.
--------------------
Các bạn để lại like và cmt ủng hộ Ảnh nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro