Chương 7 :
Chiếc xe Lamborghini thể thao màu đen đang đợi trước đại sảnh chờ anh và cô. Cô choáng ngợp với vẻ đẹp của chiếc xe, không thể tin được cô lại được ngồi trên nó, đến khi cô thoát khỏi những suy nghĩ thì mình đã ngồi trên nó lúc mào không hay. Định thần lại quay sang nhìn anh, anh cười nhẹ bảo:"Giữ chặt." Vừa dứt lời, anh phóng thật nhanh đến nhà cô, sau 20 phút, chiếc xe đẳng cấp quốc tế đã dừng trước ngôi nhà mộng mơ của cô.
Chuẩn bị bước vào nhà, anh đột nhiên nắm tay cô kéo lại gần nói:"Chút nữa, có nghe gì, thì cũng chỉ im lặng, không được trả lời." Cô có chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, rồi nhanh bước vào nhà.
"Ba mẹ! Con đã về!" Vội đẩy cửa chạy vào nhà thấy ba mẹ đang ngồi trên bàn ăn sáng, cô gọi lớn chạy đến.
"Bảo bối đã đỡ hơn chưa?" Mạc Như lo lắng cho đứa con gái vào bối, ôm chầm lấy cô, xoay cô cô quay tròn xem từ trên xuống dưới, không thấy có gì bất thường nên mới yên tâm.
"Con không sao! Con không sao hết á mẹ!" Mạc Hi choáng váng, hơi loạng choạng nói.
"Tốt! Vậy được!" Nghe con gái trả lời, bà có vẻ hài lòng liền bỏ con gái ra.
"Về rồi à?" Sau lưng cô có một giọng nghiêm nghị dịu dàng quen thuộc cất lên. Là tiếng của ba cô, cô chạy đến ôm chầm lấy ba.
"Chào cả nhà!" Đang nói chuyện với ba mẹ thì phía sau có giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên, cả nhà cùng quay đầu lại nhìn về hướng giọng nói vừa rồi... là anh.
"Chào cậu! Mời vào nhà!" Ba đặt cô con gái bé nhỏ của mình xuống, khách khí mời vị khách nam kia vào nhà.
"Cậu đến từ Thượng Hải?" Sau khi ngồi xuống, ba cô dùng tiếng nói của mình để nói chuyện với anh.
"Dạ vâng! Cháu là người Thượng Hải." Lễ phép, dứt khoát trả lời.
"Cậu tên gì?" Ông không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề.
"Dạ, cháu tên Vương Hạo Thiên thưa bác." Chậm rãi trả lời Triệu Gia Lâm, không một chút do dự, nghĩ ngợi, rất nghiêm túc, kiên quyết, chứng tỏ uy quyền của mình.
"Vương Hạo Thiên? Giám đốc tập đoàn Vương Thị? Con trai Vương Phúc Hạo?" Nghe tên anh, ông bỗng nhiên nghiêm mặt hỏi.
"Dạ vâng! Bác trai biết cháu ạ?" Thấy ông nghiêm mặt, anh nghi hoặc hỏi lại.
"Ha ha ha! Kỳ duyên... đúng là kỳ duyên a! Ha ha ha!" Nghe được câu trả lời khẳng định của anh, ông tự nhiên phá lên cười tỏ vẻ rất vui mừng.
"Đúng! Đúng là kỳ duyên! Còn hai năm nữa mới đến, vậy mà tụi nhỏ lại tự nhiên tìm đến nhau rồi! Đúng là kỳ duyên!" Bà cũng tươi cười khi nghe tên anh, và cùng gật đầu vừa ý với chồng mình.
Vương Hạo Thiên ngồi đấy nhìn hai vị tiền bối đang phá lên cười, không hiểu họ đang nói cái gì, chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ.
"Vì sao hai bác lại biết đến cha con?" Không kìm lòng được anh đảnh phải lên tiếng hỏi.
"Con trai, ba con không nói cho con biết sao? Hai năm nữa con và Mạc Nhi nhà ta sẽ kết hôn, các con đã được đính ước từ nhỏ. Chẳng lẽ tên Vương Phúc Hạo đấy không nói cho con à?" Ông bất ngờ vì thấy anh ngơ ngác với sự việc chuyện đính hôn này.
"Đính hôn? Từ nhỏ? Con chưa nghe ba con nói đến việc này!" Anh hơi ngạc nhiên khi nghe Gia Lâm nói về việc đính hôn này. Nhưng trong lòng anh lại vui mừng khôn xiết khi biết người sẽ làm vợ của anh chính là người anh đang theo đuổi. Vậy anh có phải đỡ tốn nhiều công sức cho việc sau này hay không?
"Chuyện gì mà cả nhà vui quá vậy ba mẹ?" Nhân vật chính vắng mặt vì phải đi tắm rửa thay đồ, khi cô đang đi xuống lầu thì nghe thây tiếng ba mẹ mình đang cười vui, không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Bảo bối, con đói chưa? Đi dùng cơm đi! Ba và Hạo Thiên cần có chuyện cần nói." Thấy bảo bối từ trên lầu đi xuống, Gia Lâm liền cất tiếng bảo con.
"À dạ!" Nghe lời ba, cô gái bé nhỏ không hề suy nghĩ gì đi thẳng vào phòng ăn cùng mẹ.
Sau khi nhìn bóng dáng cô gái nhỏ tung tăng đi vào nhà bếp, hai người đàn ông cùng nhìn nhau cười, sau đó cả hai người đi ra ngoài dạo quanh khu vườn nhỏ của vợ chồng Triệu Gia Lâm trồng cho con gái yêu của mình.
Chắp tay sau lưng, dáng người cao 1m80, mái tóc được cắt gọn gàng, áo ngủ pijiama màu nâu nhạt, dáng đi thảnh thơi nhẹ nhàng. Theo sau lưng ông là chàng trai 1m90, vẻ đẹp tuấn tú, ngất ngây, bộ vest làm tôn lên dáng người anh thêm phần mạnh mẽ, cường quyền hơn.
"Cũng đã 15 năm rồi! 15 năm ta chưa gặp lại Vương Hạo Thiên rồi! Ông ấy giờ thế nào rồi?" Triệu Gia Lâm mở miệng hỏi về ba anh.
"Dạ, ông ấy vẫn khỏe, chỉ có bệnh tuổi già." Anh trả lời dứt khoát.
"Ukm! Vậy ông ấy không có nói với con rằng con có vị hôn thê ư?" Vừa đi ông vừa hỏi.
"Dạ có! Một lần cách đây 5 năm, nhưng vì công việc phát triển công ty, nên con đã quên mất. Con xin lỗi." Trong thời gian vừa rồi, anh kịp nhớ ra là ba anh từng nói với anh là anh có vị hôn thê, nhưng thật sự là anh không hề để ý đến vấn đề đó, vì trong anh chỉ có công việc. Phụ nữ đối với anh chỉ là những người mặt dày, chỉ vì tiền mà thôi.
"Ukm! Vậy ông ta có cho con xem tấm hình vị hôn thê của con không?" Ông tiếp tục hỏi.
"Dạ thưa có." Anh thành thật trả lời.
"Vậy con thấy con bé trong hình thế nào.?" Ông nhíu mày khi nghe câu trả lời vó phần phớt lờ của anh.
"Dạ! Cô ấy rất xinh, rất đẹp. Nụ cười rất hồn nhiên." Anh khẽ cười nhớ đến dáng vẻ đáng yêu của cô khi nằm ngủ trên giường.
"Ukm! Vậy con có biết tên con bé là gì không?" Ông khá hài lòng với vẻ mặt của anh, nhưng ông vẫn tiếp tục hỏi.
"Dạ! Không thưa bác." Anh giả nai để xem phản ứng của Gia Lâm.
"Ukm! Vậy ta cho con biết! Con bé tên 'Triệu Mạc Linh',, năm nay 22 tuổi, hiện tại cũng đang sống và học tập tại Thượng Hải, không chừng các con và con bé gặp mặt, con bé rất thích con." Ông từ từ, chậm rãi nói cho anh nghe. Ánh mắt nhìn chăm chú về phía xa.
"Triệu Mạc Linh? Thưa bác, không phải bác chỉ có một mình Triệu Mạc Hi là con gái thôi sao? Vả lại cô gái trong hình không phải là Hi Hi sao?" Anh hoảng hốt khi nghe sự thật khá là kinh hoàng.
"Chị em nó dù cách nhau sáu tuổi nhưng lại giống nhau như hai giọt nước, nên mọi người vẫn hay nhầm lẫn." Ông quay mặt lại nhìn anh trả lời.
"Vậy, còn còn HiHi đã có hôn ước chưa?" Đến lúc này anh rất là khó chịu đang tìm đến hi vọng cuối cùng.
"Hiện tại thì chưa, nhưng có lẽ là năm sau. Gia đình Hàn Phong sẽ qua làm hôn ước gì cho hai đứa nó." Ông nhìn thấy khuôn mặt anh tràn đầy thất vọng nhưng không thể làm gì hơn, tại vì đó là sự thật.
"Không lẽ, cậu thích Tiểu Hi?" Nhìn dáng vẻ rối bời của anh, ông đanh thẳng vào vấn đề.
"Dạ đúng thưa bác, con đã yêu Hi Hi ngay từ lần đầu gặp mặt, vốn con theo cô ấy đến đây để được tìm hiểu cô ấy nhiều hơn và muốn xin hai bác cho con và Hi Hi được kết hôn." Anh chàng si tình thổ lộ mục đích của mình cho Ga Lâm nghe.
"Con gái ta tất cả đều vó hôn ước, nhưng ta không phải là một người ba lạc hậu, ta luôn yêu thương con ta, và cho chúng đi con đường tương lai tươi sáng, ta luôn tôn trọng quyết định của chúng nó. Như vậy đi! Cậu ở lại nơi này ba tháng, tôi cho phép qua lại tiếp xúc với Tiểu Hi, sau ba tháng, cậu quay lại Thượng Hải, ta sẽ sắp xếp cho Mạc Linh gặp cậu và giữ liên lạc cũng trong ba tháng. Trong vòng ba tháng cậu ở Thượng Hải, nếu cậu vẫn còn yêu Tiểu Hi thì hãy quay trở hại đây, ta sẽ đồng ý chuyển hôn ước của cậu với Mạc Linh thành Mạc Hi. Nhưng nếu sau ba tháng đó, cậu yêu đã yêu Mạc Linh thì hôn ước vẫn được giữ nguyên." Ông đưa ra một biện pháp, tốt cho cả hai bên, ông và vợ mình cũng không làm việc có lỗi với con mình.
"Nếu vậy, vì sao bác không để cháu đưa Hi Hi sang Thượng Hải? Ba cháu cũng đang cần người chăm sóc, cháu sẽ đưa cả hai về nhà cháu, sau hai năm, ba cháu chọn ai thì cháu sẽ lấy người đó làm vợ." Không để ông sắp xếp, vì anh biết hai chị em giống nhau như đúc, nếu làm như vậy anh sẽ có thể động lòng vói cô chị mất.
"Thế thì cũng được, sau hai năm cháu đưa ai về thì người đó sẽ gả cho cháu." Ông nghe người thanh niên dàn xếp.
"Quyết định như vậy đi." Anh không cần suy nghĩ đáp trả lại ông.
"Giờ thì vào dùng bữa sáng thôi." Ông xoay người đi không đối mặt với anh nữa, nhưng mày đẹp đã nhíu chặt vào như toan tính điều gì đó, không để lộ ra, xoay người đáp và đi thẳng vào nhà.
Anh đứng đó nhìn bóng lưng ông quay đi, cũng đã sắc bén nhìn thấy được ánh mắt toan tính của ông, nhưng anh không phản ứng vì muốn viết rõ sự thật kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro