Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 :

"Umm.... lạnh.... lạnh quá.... mẹ ơi... con lạnh quá... uhm." Trong cơn mê sảng, như vị bác sĩ đã nói với anh là sẽ sốt nóng lạnh, nó đang bắt đầu phát huy.

"Hi Hi! Hi Hi! Em sao rồi?" Ở phòng kế bên, Hạo Thiên đang nói chuyện điện thoại, nghe thấy tiếng nói của cô, vội vàng chào người bên kia điện thoại rồi cúp máy, chạy về phía phòng ngủ, cầm lấy cánh tay đang vung loạn xạ của cô.

"Lạnh... lạnh quá... uhmmm..." Được nắm lấy bàn tay ấm áp, cô ôm trọn bàn tay vào cơ thể mình, dựa vào hơi ấm kia.

"Hi Hi! Em biết em làm thế này thì tôi không thể kiếm chế được không hả?" Tay trái của anh đã bị cô ôm trọn vào bộ ngực mềm mại kia, tay phải anh vuốt lấy những sợi tóc đầy mồ hôi, kiềm chế dục vọng xuống anh khẽ cảnh báo cô.

"Shit." Anh khẽ mắng một tiếng, cánh tay không thể nào nhúc nhích được vì cô ôm quá chặt. Anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, phả hơi thở ấm áp lên má cô đang ửng đỏ vì sốt:" Hi Hi! Em nhiều mồ hôi quá! Ngoan, anh đi lấy khăn lau người cho em!" Vừa nói vừa lấy tay đẩy nhẹ người cô ra, thì bất chợt vì hơi ấm kia, cô liền nâng người lên, buông tay anh ra ôm lấy cổ anh khiến anh ngã xuống giường, nằm hẳn lên người cô. Trong khi đó cô vì có được hơi ấm của anh càng ôm siết hơn, má của cô cọ qua cọ lại qua má của anh, và một làn da quá mềm mại trong cơn mê nó khiến cô dễ chịu cực kỳ.

Anh dường như không kịp phản ứng vói hành động của cô, chỉ ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn về phía trước, chưa hiểu chuyện gì xảy ra cho đến khi cô nói khẽ:"Uhm, ấm quá, thoải mái quá, mịn quá, uhm, gấu bông à, em thật dễ chịu." Lúc này anh mới tỉnh giấc, khi nghe rõ hai chữ 'gấu bông' từ cô gái đang trong cơn sốt mê man kia, hai tay ôm chặt lấy cả khuôn mặt mỹ nam, cười cười không thể nói gì hơn... 'Gấu bông' ư? Cô đang đùa anh chắc. Tư thế này không khả quan cho lắm, anh phải cố gắng thoát khỏi vòng tay đang siết chặt của cô.

"Hi Hi à! Em hoàn toàn cướp đi trái tim anh rồi! Anh phải làm gì bây giờ?" Anh cưng chiều, thân hình to lớn của anh bắt đầu xoay chuyển, lật ngược tình thế thành anh ôm cô vào lòng, vuốt mái tóc đen mượt mà, hôn lên đỉnh đầu khẽ cười hạnh phúc nói.

Nhận biết nhiệt độ cơ thể cô thay đổi rất nhanh, lúc thì như ngọn lửa, lúc thì lạnh như băng, anh cử động quay người sang lấy vỉ thuốc, nâng cô lên tựa vào lòng mình, lấy một viên thuốc và một ly nước, đưa vào miệng cô thì cô lại phun ra, cứ như vậy ba bốn lần, sức kiên nhẫn của anh có giới hạn, không còn cách nào, anh ngậm luôn viên thuốc vào miệng mình uống một ngụm nước khá lớn rồi nâng cằm cô lên, môi của anh đặt lên bờ môi mềm mại của cô, tay khẽ bóp quai hàm để cô mở miệng ra, anh cố gắng cho cô uống thuốc hạ sốt.

Bên này Triệu Gia Lâm đang ngồi dựa lưng vào ghế sofa ánh mắt nhìn đăm chiêu, còn Đường Mạc Như cứ đi qua đi lại, hai tay đập vào nhau, trạng thái lo lắng cho cô gái bảo bối của mình đến tột độ.

"Đừng đi nữa, chóng mặt lắm rồi." Gia Luật cứ nhìn bà đi qua đi lại suốt hai tiếng đồng hồ từ khi nhận điện thoại đên giờ, từ trạng thái bình thường cũng trở nên mệt mỏi vì cũng chỉ nhìn bà đi qua đi lại trước mặt.

"Mình à! Tôi làm sao mà không đi được, Mạc Nhi còn không biết làm sao đây. Đang ở với một người đàn ông lạ, còn bị sốt nữa, tôi... tôi... ây za... tôi không chịu được." Suốt hai tiếng im lặng bà cũng nghe chồng mình lên tiếng, lúc này bà mới bộc lộ ra tâm trạng của mình.

"Cậu ta là một người tốt." Gia Lâm biết vợ mình đang lo lắng về việc gì nên cất tiếng, ánh mắt nhìn bà bất đắc dĩ.

"Sao ông lại nói vậy, Mạc Nhi nhà ta đâu có giống những đứa trẻ kia, lỡ người đó lợi dụng... nói chung là tôi không yên tâm được." Bà nghe chồng mình nói một điều hết sức vô lý, tin tưởng một người đàn ông không hề quen, lại còn khen người ta tốt.

"Cậu ta gọi điện báo tình hình của Tiểu Hi, chúng ta không phải lo. Giọng nói rất chững chạc, không phải loại tầm thường, vả lại cậu ta rất lễ phép, chứng tỏ đã có định ý với con gái mình rồi. Tôi tin cậu ta sẽ không thừa nước đục thả câu. Ngày mai cậu ta sẽ đích thân đưa con gái chúng ta về nguyên vẹn." Với kinh nghiệm nhìn người của ông, cảm tính lúc nào cũng chính xác hơn cả, cho đến khi bắt điện thoại và nghe giọng nói bên kia, ông đã suy đoán được con người đó.

"Thời buổi này. Làm sao mà tin người được hả ông." Nghe chồng mình nói cũng có lý, bà đã nguôi lại một phần lo lắng, nhưng vẫn không yên tâm cho lắm.

"Hãy tin tôi. Giờ chúng ta đi nghỉ. Ngày mai còn đón khách quý." Ông an ủi vợ mình, dìu bà vào phòng nghỉ ngơi .

Bên này, Mạc Hi có tình hình khá hơn, nhưng cô vẫn thấy lạnh, tay cô vẫn ôm chặt lấy người Vương Hạo
thiên không chịu buông, đầu cứ xoa xoa vào lồng ngực rắn chắc anh, tìm một nơi êm ái nhất để ngủ, tư thế này thật là ' bạch tuộc ôm lấy khúc cây', Vương Hạo Thiên không thể làm gì, chỉ nằm đó ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô.

"Á! Nóng quá! Nóng quá!" Đang ôm chặt anh, bỗng nhiên cô ngồi dậy, mắt còn nhắm nghiền, chứng tỏ cô không có dậy, sau cơn lạnh, lại đến cơn nóng, căn bệnh này như sốt xuất huyết vậy, lúc nóng lúc lạnh.

Miệng thì la lên, tay thì tự cởi bỏ áo thun đang mặc trên người, cảnh tượng hùng hãi khiến cho Vương Hạo Thiên cứng người lần hai, chưa kịp phản ứng gì đã thấy cô cởi xong cái áo thun ra, chỉ còn cái áo lót màu đen viền ren quyến rũ, do là màu đen nên làm cho da thịt cô càng trắng hơn, vòng eo thon gọn, tấm lưng trắng toát hiện ra trước mắt anh, anh vội ngồi dậy, nắm lấy hai tay cô nói lớn:

"Hi Hi! Em biết em đang làm gì không hả? Sao lại tự cởi áo vậy hả?" Anh cơ hồ kìm hãm mọi cảm xúc trong cơ thể mình xuống, chấn tỉnh cô.

"Nóng! Nóng lắm..... uhm, không thể chịu được, nóng..... nóng quá.... uhm.... tắm, tôi muốn tắm!" Cô hầu như không biết cái gì nữa, lí trí hoàn toàn bị khống chế, giãy giụa thoát khỏi tay anh, xoay người đi loạng choạng tìm kiếm nhà tắm lao thẳng vào, mở vòi sen đứng dưới dòng nước mát lạnh, toàn thân cô đều ướt hết.

Anh chạy vào, không kịp ngăn cô lại thì đã thấy cô đứng dưới vòi nước, toàn thân ướt nhèm, quần jean và đồ lót coi như không còn tình thế cứu chữa, anh chạy lại tắt vòi sen, cũng là lúc cô ngã xuống, thân hình ướt át của cô làm cho nơi nào đó không thể khống chế được nữa. Nhưng anh cố gắng hết sức để không làm gì tổn thương đến cô, vì anh muốn cô phải thực sự yêu anh, và trao cho anh bằng cả tình yêu, như thế mới có ý nghĩa.

Nhắm mắt lại, lấy tay cởi chiếc quần jean, cởi bộ đồ lót, hé mắt lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh người cô lại, bế cô ra khỏi phòng tắm, sấy tóc cho cô, rồi đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận, đứng chống nạnh nhìn cô lắc đầu, rồi sau đó nhìn lại mình, quần áo cũng đã ướt, anh liền quay người sang phòng bên thay một bộ đồ ngủ màu đen.

Thay xong bộ đồ, dục vọng của anh cũng đã kiềm chế xuống, còn nghĩ đi vào phòng tắm dội nước lạnh nữa chứ. Anh mở cửa phòng ra, tính rằng sẽ ngồi ở ghế sofa để duyệt tài liệu trên email, nhưng nào ngờ, khi quay lị phòng thì thấy một cục bông trên giường, quấn chăn chùm kín người.... Cơn sốt lạnh của cô lại đến, nhưng không tìm thấy hơi ấm lúc nãy đâu nên đã tự quấn mình vào chăn cuộn mình thành một cục bông để ấm hơn. Thấy cảnh tượng như vậy, anh đưa tay lên che miệng khẽ cười vì bộ dáng của cô. Quá đáng yêu!!!

Đi lại ghế sofa, mở laptop, check email, duyệt tài liệu, được khoảng mười phút anh lại nghe thấy tiếng cô nói trong cơn mê sảng.

"Vương Hạo Thiên....! A..... Vương Hạo Thiên..... Sao tim tôi lại đập nhanh khi lần đầu gặp anh như vậy.... anh thật là kì quái nha!" Cơn mê sảng, Mạc Hi đã bộc lộ tâm trạng trong lòng mình trước người đang chăm sóc cho cô, cũng chính là tên Vương Hạo Thiên kia.

Khi nghe cô nói về mình, anh chợt loạn nhịp tim, tỏ vẻ cực kì vui mừng, thì ra cô ấy cũng để ý tới mình. Thật không uổng công rồi.... anh đứng dậy, đi đến bên cạnh giường, khẽ kéo xuống cái chăn đang cuốn chặt thân thể cô, lộ ra khuôn mặt đáng yêu như thiên thần của cô, cười nhẹ, sau đó hôn lên bờ môi mềm, khẽ nói:" Vậy em có yêu Vương Hạo Thiên không?"

"Nếu cho một ly Jelly thì chắc chắn sẽ yêu."( gái này tham ăn y chan ekip, cho ăn yêu, haizzzz). Cô ôm lấy cái chăn làm nũng nói.

"Hi Hi ngốc! Ai cho em Jelly em đều yêu sao?" Nghe câu nói đáng yêu của cô, có phần dịu dàng, nhưng cũng oán trách, không lẽ ai cho cô Jelly thì cô đều yêu sao? Thực sự không thể được, cô chỉ được yêu mọt mình anh thôi.

"Yêu! Yêu hết!" Cơn sốt có vẻ đã hạ, sắc mặt cô đã bình thường trở lại, trả lời lưu loát hơn.

"Không được! Em chỉ được yêu Vương Hạo Thiên thôi, biết chưa hả?" Anh có vẻ giận khi nghe câu trả lời, liền lấy tay nhéo má hồng mịn màng của cô.

Giận yêu xong, anh lôi cô ra khỏi chăn, rồi nằm xuống kéo cô vào lòng anh, có vẻ anh đã quên rằng, cô không mặc gì cả, toàn thân hình chỉ quấn một chiếc khăn tắm mà đã rơi ra.... Ông trời thảm thách thức lòng người mà... Anh cố gắng kìm mén dục vọng xuống, từ từ đi vào giấc ngủ, 4 giờ anh lại chợt tỉnh giấc, cảm thấy lửa trong người sao lại nóng quá, đưa mắt nhìn xuống cô gái nằm kế bên, thì ra cô có tật ngủ xấu đến không tưởng. Hình như cô đang mơ gì đó mà tay xoa xoa ngực anh, chân thì cọ sát ở bên dưới. Anh thở dài một cái nhẹ nhàng, chuyển hướng nằm của cô quay sang bên kia, đi vào nhà tắm, kì thật không còn cách nào khác, anh phải dội nước lạnh thôi.

Cơn dục vọng đã đè xuống, anh như thói quen chỉ mặc quần ngủ không mặc áo, trên tay cầm khăn lau đầu đi ra ngoài, vứt cái khăn lên ghế sofa, đi lại chỗ cô. Nằm nghiêng quay người cô ra để ngắm cô ngủ, thật là tật xấu, khi vừa bị vánh tay anh lật người lại, cô lại ôm chầm lấy anh, do vừa tắm xong, mùi sữa tắm lại thêm thơm mát dịu, cô cọ mũi mình vào lồng ngực anh hít hít vài cái tỏ vẻ dễ chịu. Anh không thể nói gì, lấy tay bịt mặt mình cười khổ với cách ngủ xấu này của cô. Anh cúi xuống cắn một cái vào má cô như để trừng phạt:"Cô ngốc à! Em đáng yêu như vậy, anh làm sao có thể để em đi đây. Anh thật không yên tâm chút nào."

Dường như anh cắn khá mạnh, giọng nói khàn khàn bên tai cô, làm cho cô mê man tỉnh lại, anh thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại, liền nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp, để xem khi cô thức dậy sẽ có phản ứng như thế nào.

"Uhm... uhm.." Cô khẽ dụi mắt sau cơn mệt mỏi, cả người ê ẩm, nhưng cô lại dễ chịu với cái 'gối ôm' này, độ lười biếng của cô khá lớn, tỉnh rồi mà không chịu mở mắt. Lấy tay ôm chặt cái 'gối ôm' mịn màng, thơm tho kia, hai tay xoa tới xoa lui đến khi tay trượt xuống cái gì đó nhô lên, căng mềm, săn chắc, cô thầm nghĩ:' Gối ôm sao hôm nay lại lạ thế. Sao lại có phần nhô lên mềm mềm thế này. Lại còn mát lạnh nữa.' Lúc này cô mới mở mắt ra.

Đập vào mắt là bộ ngực săn chắc, mở to hơn khi cô nhìn xuống thấy tay mình đang bóp mông của ai đó. Nhìn về phía chàng trai không mặc áo, lại nhìn phía mình, không một mảnh vải che thân, thế là:" Ý....Ý....Ý...." Cô không thể thở được, vươn tay lấy chăn đặt lên miệng hét, mắt mở to hết cỡ. Sau khi kết thúc tiếng hét, cô liền nhìn thẳng vào khuôn mặt kia, khá quen thuộc. Bừng tỉnh!

Cô nhớ đây là Vương Hạo Thiên, người bạn trên máy bay của mình đây mà... nhưng sao mà? Sao mà? Sao lại như vậy? Cô nhớ cô đang chụp hình rồi bị chóng mặt, trời đất tối đen, chỉ mơ màng nhìn thấy một người đàn ông ôm cô đi.... không lẽ.... không lẽ lại là Vương Hạo Thiên này sao?

Mắt cô cứ mở to không chớp, nhìn chằm chằm vào Vương Hạo Thiên đang nằm ngủ, cô dù có chút hoảng sợ, nhưng cứ ngắm khuôn mặt tuấn tú kia thì mắt không thể rời khỏi. Thật ra trong tâm của cô, tình yêu sét đánh đã hiện lên rõ rệt. Nhịp tim đập loạn khi lầm đầu nhìn thấy anh, càng vui mừng hơn khi có thể giữ liên lạc cùng anh, nhưng tâm trạng rối bời khi trên người không mảnh vải che thân nằm ngủ với anh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy??

Cô vò đầu bứt tóc cố nhớ ra cái gì đó nhưng không tài nào nhớ được chuyện gì. Như một lực hút, cô nằm xuống đối diện anh, nhìn anh đang ngủ, khẽ lấy tay vuốt dọc sống mũi cao đẹp của anh, hàng mi dày cong đẹp, cặp lông mày đậm chứng tỏ là người có uy quyền. Cô khẽ cười, tự nhiên bật thốt ra lời nói cũng làm cô ngạc nhiên:"Giấu giếm cảm xúc thật sự rất khó chịu anh có biết không? Anh có biết không?" Tay vuốt đến chóp mũi thì bị một bàn tay to lớn ấm áp cầm lấy. Đôi mi dày cong kia mở ra, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào mắt cô, môi mỏng khẽ nhếch lên:"Vậy thì đừng giấu nữa! Hãy làm những gì em nghĩ!".

Chụp lấy tay cô, ôm cô siết chặt vào lòng, đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn sâu, nụ hôn quá mê người khiến cho Mạc Hi cũng không thể kháng cự, cô ôm lấy anh đáp trả lại nụ hôn kia. Do là lần đầu tiên nên mọi thứ đều do anh chủ động. Sau một hồi lâu, khi thấy cô không thở được anh mới buông cô ra, xấu hổ trước hành động của anh, cô ấp úng nói:

"Vậy... vậy.... tối qua?..... Tối qua?" Mạc Hi xấu hổ không biết nói như thế nào, cứ ấp úng nói.

"Ha ha! Tối qua thế nào! Em không nhớ gì sao? Anh khá là thất vọng đấy bảo bối!" Thấy vẻ xấu hổ của cô, anh thật muốn chọc để trả thù cô đã hành hạ anh suốt đem qua, hại anh phải tắm nước lạnh, khẽ cười lấy tay vuốt mũi cô.

"Hả? Vậy... vậy... chúng ta... chúng ta.... đã... đã....?" Cô nghe những lời nói đùa của anh tưởng thật, cô không thể nói lên được điều gì, ngủ qua đêm không nói với ba mẹ, lại còn ngủ với một người đàn ông quần áo không mặc nữa,.. phen này cô chết chắc rồi...

"Ha ha ha! Em nghĩ anh là kẻ như vậy sao? Đùa với em thôi, chúng ta đơn giản chỉ là nằm ngủ chung." Anh cười phá lên khi cô hỏi bằng bộ dạng đáng yêu như vậy.

"Nhưng.... nhưng... quần áo?" Cô nghe được, cứ mơ mơ hồ hồ,chỉ ngủ thôi sao mà người lại không một mảnh vải che thân thế này.

"Cái đó à? Đó là em sốt nóng lạnh, chạy vào nhà tắm dội nước, nếu không cởi quần áo thì chỉ nặng thêm thôi." Anh nhún vai, vừa đi vào nhà tắm vừa giải thích.

"Thì ra là vậy! Cảm ơn anh!" Mọi chuyện không tệ như cô nghĩ, anh quả là một người tốt.

"Đồ của em đã được thư kí Lâm đặt ở trên bàn, thay đồ vào rồi anh đưa em về nhà." Từ phòng tắm đi ra anh đi thẳng đến phòng thay đồ, không quên dặn dò cô.

"À! Em cảm ơn! Ba mẹ? Thôi chết!" Nghe về đến nhà, cô run như máy cày.

"Hôm qua anh đã thông báo cho ba mẹ em rồi, em yên tâm." Anh biết cô lo lắng điều gì nên cất tiếng.

"Vậy sao? Cảm ơn anh! Cảm ơn anh nhiều lắm." Cô cảm ơn rối rít rồi chạy vào phòng tắm.

Hôm nay anh chọn cho mình bộ vest đen, áo sơ mi xanh lá sọc trắng bên trong, cavats màu xanh đậm hơn. Đi đôi dày tây bóng loáng đến trước mặt cô. Cô thật đẹp, đầm ren trắng phủ qua gối, vai xệ nhẹ, tóc xoăn tự nhiên. Thật giống như lần đầu tiên anh gặp cô, với bộ dạng này cô đã làm anh yêu đến tận xương tủy. Còn cô nhìn anh si mê cũng không kém, anh thật tuấn tú, phong độ.

"Đi thôi, ba mẹ đang đợi chúng ta." Anh nhẹ giọng nói cùng cô.

'Ba mẹ đang đợi chúng ta.' Chỉ khẽ gật đầu rồi bước theo sau anh nhưng cô lại lầm bầm câu nói của anh... hiểu ra cái gì đó nhưng không dám khẳng định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro