Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 :

"Em đang ở đâu?"

"Dạ! Em đang làm việc." Bắt máy nghe Vương Hạo Thiên khẽ hỏi, cô nhìn lại toàn thân hình của mình lúc này vội trả lời.

"Ở đâu? Anh đi qua." Nhíu đôi mày đẹp nhìn cô gái đang vừa nghe điện thoại, vừa đứng lên bậc thang, tay không ngừng hoạt động gắn đèn.

"À! Không được! Lúc này không được, khi em rảnh, em sẽ gọi cho anh đi chơi nhé." Vừa nghe anh gọi muốn gặp cô, cô giật mình nhìn lại thân hình của mình. Áo thun màu vàng, quần Jeans dài màu xanh lơ, tóc cột đuôi ngựa, khuôn mặt đầy mồ hôi, không thể gặp anh với bộ dạng này được. Rất là mất mặt đấy. Cô vội từ chối khéo léo.

"Được, anh đợi!" Nhìn qua cửa kính thấy cô ngừng mọi hoạt động, tay nắm lấy áo thun màu vàng, khoác ngoài là áo khoác đen sọc đỏ, tự mình nhìn mình hơi run rẩy.

"Dạ dạ! Thôi em phải làm việc rồi, sẽ gọi cho anh khi xong sớm." Không chần chừ, cô trả lời nhanh để cho đầu dây bên kia bỏ ý định muốn gặp cô, trong thời khắc cô như con ma lem thế này thì tuyệt đối không thể gặp được.

Tắt điện thoại. Đi vào thang máy trở về phòng của mình, kéo rèm cửa sổ ra, anh lấy một lon bia ra ban công ngồi, mắt hướng về cô gái bé nhỏ dưới kia đang chuẩn bị công việc.

Không biết là cô cố ý hay vô tình, chọn ngay vị trí rất đẹp từ trên phòng khách sạn của anh nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng cô đang làm gì.

Sau khi cúp máy, cô thở phào nhẹ nhõm, lấy tay vuốt vuốt lồng ngực như tự an ủi trái tim đang đập loạn của mình. Sau khi mọi thứ đã hoàn thành, make đã xong, người mẫu đã sẵn sàng, buổi chụp tiến hành trọng một sự chuyên nghiệp nhất định. Thoạt nhìn bên ngoài, không ai có thể nghĩ cô gái đang cầm máy ảnh chụp hình kia, phong thái cực chuyên nghiệp, nét mặt cực sắc bén, động tác rất nhanh, phối hợp với người mẫu cực ăn ý, chỉ mới 16 tuổi.

Sau 1 tiếng miệt mài, cô cho ekip nghỉ 15 phút, bỏ máy chụp xuống bàn, cô ngồi tựa hết người vào cái ghế gỗ kia, cổ ngửa hết ra sau, tay không ngừng lau mồ hôi, mặt đỏ bừng bừng, có vẻ như cô đang bị sốc nhiệt độ thì phải, một nữ trong ekip chạy đến đưa cho cô một túi chườm đá để hạ nhiệt cơ thể, cô vẫn nhắm mắt, đưa tay nhận lấy túi mát kia, để ra sau gáy rồi tựa đầu vào, cô thở ra thật nhẹ nhõm, thật thoải mái.

Nhưng chưa đến 10 giây, cô mở to hai mắt ngồi bật dậy, cúi xuống hai tay ôm đầu, mặt nhăn lại, nhìn bộ dạng cô lúc này có thể biết rằng, cơn nhức đầu đã bắt đầu hoành hành rồi. Từ sau lưng cô, một người chàng trai đặt tay lên vai cô, xoa bóp thật chuyên nghiệp như chuyện thường ngày xảy ra, cô ngửa người ra sau tận hưởng cảm giác êm ái này.

Một tay bóp vai, một tay lấy một vỉ thuốc trong túi quần, lấy một viên đưa cho cô, búng tay gọi bạn nữ ekip lúc nãy lấy cho cô một chai nước khoáng.

"Lại nhức đầu à? Em làm quá sức rồi đó." Giọng nói quen thuộc, đầy tình cảm vang lên.

"Anh Phong! Anh đừng hỏi nhiều! Cứ tiếp tục công việc anh đang làm đi." Cô thừa biết đó là ai, không hề phản ứng, thảnh thơi lên tiếng.

"Anh không thích phong cách này của em. Anh thích em làm một nghệ sĩ dương cầm hơn là một nhiếp ảnh." Hàn Phong có vẻ nhăn nhó khi nghe cô nói thế.

"Nhưng đay là thứ em muốn." Cô không hề mở mắt mà tận hưởng trả lời.

Sau khi nghe cô nói xong, Hàn Phong không bóp vai cho cô nữa mà vòng hai tay ôm lấy cô từ phía sau, mặt kề mặt với cô:" Anh đã làm xong bổn phận, có được thưởng gì không?"

"Ba ba ba..." Sau khi nghe anh nói, cô quay sang hôn vào má anh ba cái lên tiếng.

"Tiểu Hi của anh là nhất! Ha ha." Hài lòng với cách cảm ơn của cô, anh cười tươi hơn hoa, đứng dậy xoa đầu cô rồi đến chỗ ekip nói chuyện.

"Ách xuiiiii......" Cô ghét bị anh xoa đầu la lên bất bình. Sau dó lấy hai tay vỗ vỗ vào má mình để chấn tỉnh rồi thở mạnh một hơi đứng dậy đến chỗ ekip đrẻ chuẩn bị tiếp tục công việc.

"Rẹt rẹt rẹt ...." Trên ban công, chiếc lon bia dường như nát tan. Mọi hành động của cô hết sức tự nhiên bình thường này của cô trở thành một nỗi bực tức, ghen ghét của ai kia đang trên ban công theo dõi mọi hành động nhỏ nhất của cô. Bỏ lại một bãi chiến trường ở trên ban công, Vương Hạo Thiên đứng dậy, mở cửa đi xuống lầu.

"Ok ok... được rồi.... " Đây là giọng nói, phong thái của Mạc Hi khi làm việc.

"Ok, chúng ta nghỉ 15 phút, Linh Xuân, thay đồ, make up trang điểm lại, ....." Thái độ làm việc của cô làm cho người ta không thể ngờ tới, rất chững chạc, rất uy nghiêm, giọng nói cũng trầm hơn, không mềm mại như bình thường, đúng là một con người hai nhân cách.

Sau khi ra lệnh cho ekip nhí nhố của cô xong, Mạc Hi đứng trên thang xếp để đi xuống, nhưng cô vừa đi xuống được một bậc thì mặt mày tối sầm lại, đầu quay liên tục, tim đập cực nhanh trong, vòng 5 giây, cô đã mất đi ý thức, rơi vào trạng thái hôn mê, ngã tự do từ trên thang xếp năm bậc xuống. Mọi người vừa kịp quay sang thấy Mạc Hi đang rơi xuống, không thể làm gì chỉ có thể hoảng hốt la lên. Vào thời điểm này sau lưng cô có đôi bàn tay, cùng bộ ngực của một người đàn ông cao 1m90 đỡ lấy cô, sau đó nhìn cô gái trong lòng mồ hôi không ngừng chảy, môi trắng bệch, mặt tái nhợt. Anh đau lòng không thể tả.

Sau khi ôm cô bước đi, cũng kịp nhớ đến trên tay cô vẫn còn đang ôm cái mày chụp hình, anh liền lấy tay cầm ra đưa cho một ekip đứng gần đấy. Anh nói tiếng anh một cách lưu loát:

"Hi Hi không thể tiếp tục, tôi đưa cô ấy đi. Mọi người cứ tiếp tục công việc." Phong thái ra lệnh cho cấp dưới của anh thực sự rất quen thuộc nên anh tự coi cấp dưới của cô là của anh.

Nói xong anh quay lưng ôm cô đi, cùng lúc đó Hàn Phong từ trong Hightland cafe trên tay cầm ly Jelly Chocolate đi ra, thì thấy tận mắt Mạc Hi bị một người đàn ông cao lớn bế đi. Không chần chừ, Hàn Phong trên tay vẫn cầm Jelly Chocolate chạy qua đường, nhưng khi tới lại không thấy bóng dáng người đàn ông đó cùng Mạc Hi đâu. Anh chạy lại chỗ ekip quay người hỏi Linh Xuân:

"Người đó là ai thế? Sao lại bế Mạc Hi đi? Các cậu quen ông ta à?" Hỏi liên tục, hỏi dồn dập, Linh Xuân không kịp phản ứng gì nhưng cũng lấy lại được bình tĩnh để trả lời.

"À! Cũng không biết nữa, nhưng anh ta trông rất oai vệ. Nói tiếng anh cực chuẩn, dáng vẻ có lẽ là một người tốt, anh ta ra lệnh không hiểu sao tụi em lại nghe theo." Linh Xuân trả lời Hàn Phong trong lúc còn mơ hồ.

"Trời ơi! Mấy cậu thật là, không biết hắn ta là ai lại để người lạ bế Tiểu Hi đi như vậy, lỡ có chuyện gì thì sao?" Nghe Linh Xuân trả lời mơ hồ, Hàn Phong quát to. Lúc này cả ekip mới tỉnh mộng, hồn bị cuốn đi theo phong thái và vẻ đẹp của Vương Hạo Thiên nay đã được trở lại sau tiếng quát của Hàn Phong.

"Ờ đúng rồi! Sao anh ta lại bế Mạc Hi của chúng ta đi nhỉ?" Cơn mê được dập tắt, lúc này mọi người mới chợt tỉnh, liền sắp xếp từng diễn biến và bắt đầu hoảng hốt.

Đợi mọi người tỉnh mộng thì bóng dáng người đàn ông kia đã biến mất, Hàn Phong lo lắng đến tột độ, nhanh tay lấy điện thoại của mình ra gọi vào số của Mạc Hi.

"Alo?" Gọng nam trầm lạnh lùng bắt máy.

"Anh là ai? Sao lại đem Tiểu Hi đi? Hai người đang ở đâu?" Khi nghe đầu dây bên kia trả lời, Hàn Phong lại càng khẩn trương.

"Anh không cầm biết tôi là ai." Bên này Vương Hạo Thiên cũng đã đoán được đó là ai, không muốn bị hắn ta quấy rầy như lúc ở sân bay, nên ngang nhiên trả lời, không cần biết như thế nào sau đó cúp máy, tháo pin quang máy sang một bên.

"Điều ngay một bác sĩ giỏi nhất ở nơi này đến khách sạn mau." Giọng nói lạnh như băng nhưng nghe rõ thì có chút khẩn trương.

"Dạ vâng thưa ngài!" Thư ký Lâm nhận được cuộc điện thoại của sếp liền lập tức liên lạc với bộ nội vụ thế giới ngầm ra lệnh.

10 phút sau, một bác sĩ trung niên đến gõ cửa, mồ hôi chảy không ngừng. Chứng tỏ người này đã chạy đến đây rất cấp bách.

"Cốc cốc cốc", anh đang ngồi trên giường nắm tay cô, nghe được tiếng gõ cửa liền biết là bác sĩ đã đến, đặt tay cô xuống thật nhẹ nhàng, anh xoay người đi ra mở cửa.

Cánh cửa được mở ra, vị bác sĩ trung niên ngẩng đầu lên nhìn chàng thanh niên đang đứng trước mặt mình với sát khí tỏa ra rất cao. Ông chợt run lên nhưng trên mặt vẫn giữ được nét điềm tĩnh, nhanh miệng nói:

"Chào Vương Tổng! Tôi được 'Long Bang' phái đến để khám bệnh."

"Vào đi!" Giọng nói lạnh như băng của cô khiến vị bác sĩ cứng đờ người.

Thân làm bác sĩ cho gia đình 'Long Bang', một bang phái mạnh. Ông trong lòng coi Long Nhuệ là người máu lạnh nhất, nhưng hôm nay, Long Nhuệ, người chủ nhân của ông chỉ bằng một phần mười máu lạnh của người này, chả trách khi chủ nhân vừa nghe điện thoại xong liền kêu ông cấp tốc chạy đến đây.

'Long Bang' là một bang phái lớn nhất thế giới ngầm ở Mĩ. Nhưng không ai biết được nó chỉ là một phần nhỏ của 'Ấn Bang'. Nếu nói 'Ấn Bang' là ông nội thì 'Long Bang' chỉ nằm ở chức cháu.

Sau 15 phút khám bệnh cho Mạc Hi, vị bác sĩ bước đến chỗ chàng trai anh tuấn đang đứng khoanh tay dựa lưng trên tường nhìn ông từ đầu đến cuối, cung kính trả lời:

"Thưa ngài, phu nhân do bị đi xa, khí hậu thay đổi bất ngờ, vốn thân thể có phần hơi yếu, còn lại bị phơi nắng khá lâu nên bị cảm nắng nặng."

"Chừng nào thì tỉnh?" Nghe câu tường thuật của bác sĩ, anh chỉ lo lắng cho cô gái nhỏ khi nào thì có thể tỉnh lại.

"Khoảng ba đến bốn tiếng, từ thời gian này đến lúc đó, có khả năng bị sốt nóng lạnh. Tôi đã để thuốc ở trên đầu giường, khoảng 30 phút nữa, ngài cho phu nhân uống sẽ bớt được một phần." Bác sĩ nhẹ nhàng nói, và căn dặn anh cẩn thận.

Sau đó bác sĩ để lại anh và Mạc Hi đang nằm hôn mê ở trên giường. Anh nhìn cô không hề chớp mắt, sau đó anh lấy điện thoại ra tìm kiếm một số nào đó rồi đi ra ngoài để cho Mạc Hi có không gian yên tĩnh nghỉ ngơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro