Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 :

Hai ngày sau tại tòa nhà 100 tầng của Tập Đoàn Vương Thị.

"Vương Tổng! Tiểu thư Lăng Tâm gửi cho ngài." Thư ký Lâm nhanh nhẹn đưa vào cho anh.

Chiếc hộp tinh xảo, rất đẹp, chiếc vòng làm rất tinh luyện. Anh nhếch miệng lên cười thỏa mãn quay sang nói với thư ký Lâm:

"Nói với giám đốc Lăng chiều nay 3h đến đây ký hợp đồng, còn nữa, bảo Trương Khải lên đây cho tôi." Giọng lạnh lẽo nhưng không có sát khí như mấy hôm trước.

Trương Khải- bạn thân từ nhỏ của anh, là giám đốc điều hành kỹ thuật của công ty anh, rất giỏi về kỹ thuật lắp ráp. Lần này anh nhờ Trương Khải mục đích khá rõ.

"Chuyện gì mà chủ tịch Vương phải gọi Trương Khải lên đây vậy..." Giọng nói nhẹ nhàng, vững mạnh không sợ long trời lở đất cất tiếng trước cửa phòng của Vương Hạo Thiên.

"Tôi muốn chiều nay, chiếc vòng này sẽ có một con chíp định vị và mội tai nghe." Cặp mắt màu hổ phách nhíu lại mân mê chiếc vòng trong tay nói với Trương Khải

"Gắn chíp? Tai nghe? Vương thiếu gia, từ khi nào anh lại có sở thích nghe trộm như vậy?" giọng nói có chút đùa cợt.

"Không cần cậu bận tâm, làm ngay cho tôi, còn nữa, bảo các giám đốc, trưởng phòng từng ban ngành, 10 phút nữa họp khẩn cấp cho tôi." Không quan tâm Trương Khải nói gì, anh mảy may ra lệnh.

Trong cuộc họp, anh giao quyền hợp đồng cho thư ký Lâm, quyền giám sát cho Trương Khải, quyền xuất nhập cho Ngô Nhàn. Sau khi giao phó tất cả, câu cuối cùng của anh là:

"Tôi đi công tác ba tháng, tập đoàn này, Vương Hạo Thiên tôi tin tưởng giao cho mọi người, Vương Thị xưa nay chưa hề đối đãi tệ bạc với ai, nên rất mong mọi người hợp tác vui vẻ, ai có ý 'Rừng Chết' sẽ chờ.

'Rừng Chết': khu rừng dành cho các ám vệ, vệ sĩ của 'Ấn Bang' tu luyện võ thuật, những công nhân viên chức ở đây chỉ cần nhìn thấy cánh cổng thôi cũng sợ tè ra quần rồi.

"Được rồi, giải tán." Không đợi người hồi âm, Vương Hạo Thiên đưa hai tay vào túi quần, bước đi ra khỏi phòng với trạng thái cực kỳ vui vẻ. Mọi người há hốc mồm vì sự thay đổi của anh, vừa song thì như TuLa đến từ địa ngục còn bây giờ thì sao... cười đấy.... lại còn cười một mình nữa chứ.

Sau khi bàn giao tất cả, gặp Lăng Thanh ký kết hợp đồng, thu xếp khách sạn Sharton ở Anh lưu trú ba tháng, mọi việc đã đâu vào đó, chỉ đợi đến ngày mai. Trên tay cầm chiếc vòng mà đã được Trương Khải làm theo yêu cầu, anh khẽ cười thành tiếng.

"Triệu Mạc Hi! Em là của anh!" Giọng nói đầy tính độc chiếm nhưng lại rất yêu thương.

9.00 am tại sân bay Quốc tế.

"Hi Hi! Cô cảm ơn con đã giúp đỡ cô. Hãy gửi lời hỏi thăm của cô đến ba mẹ con nhé, khi nào rảnh lại ra đây với ông bà nội nha, à còn nữa,....pla... pla."Nói luyên thuyên được một lúc, chốt lại là cô Nguyệt gửi đồ cho ba mẹ Mạc Hi.

Chật vật với đống đồ nặng hơn quần áo của mình, cái này không khỏi bị phạt vì mang quá nặng hay sao... huhu... Nghĩ đến mà Mạc Hi khổ tâm.

"9h15 máy bay đi New York chuẩn bị cất cánh xin mời quý vị nhanh chóng lên máy bay." Loa thông báo thúc giục mọi người khẩn trương.

"Á! Tới giờ rồi, con đi đây. Cô Nguyệt nhớ giữ gìn sức khỏe, về đến nhà con sẽ liên lạc." Nghe xong thông báo, Mạc Hi vội vội vàng vàng chào tạm biệt rồi chạy thẳng vào phòng xét vé.

"A! Con bé này.... haizzz." Cô Nguyệt thở dài vì hành động ngây ngô của con bé, lắc đầu cười nhẹ rồi quay lưng đi về.

"Chào Triệu tiểu thư, mời tiểu thư lên máy bay." Giọng nói nhỏ nhẹ, êm tai của nữ tiếp viên.

"Dạ!" Mạc Hi cười ngây ngô có chút ngượng ngùng vì hành động của nữ tiếp viên này.

Lên máy bay, Mạc Hi đi tìm chỗ của mình, đi từ cuối máy bay đến đầu máy bay cũng không thấy một bóng người, Mạc Hi có chút thắc mắc nghĩ thầm:' Không phải mình lên nhầm máy bay đó chứ.' Cô đi ngược lại thắc mắc với nữ tiếp viên:

"À. Chị ơi, sao máy bay không có người, còn nữa, em cũng không tìm thấy số ghế của em." Sự thắc mắc tò mò của cô rất đáng yêu.

"Dạ! Quý khách sợi tý, tôi sẽ dẫn quý khách đến chỗ ngồi của mình."Nữ tiếp viên kia mỉm cười nhân hậu sau đó dẫn Mạc Hi đi.

Qua một lớp màng, đi vòng vào trong một khoang lớn. Mạc Hi không khỏi trầm trồ vì vẻ đẹp của khoang hạng sang này, cô còn thầm nghĩ:' Wow, ba hào phóng ghê, mua khoang hạng sang cho mình luôn chứ.' Ngước lên thấy tiếp viên đứng ở một vị trí nhất định, chính xác là vị trí của cô rồi, cô vui vẻ chạy lại, cảm ơn ríu rít rồi ngồi xuống, với vẻ tự nhiên con nít của cô, cô đâu có biết bên cạnh có một chàng thanh niên đã ngồi kế bên, mặc áo thun trắng, cổ viền xanh lá đơn giản, một quần shorts như đi dạo mát, đồng hồ hàng hiệu, đi giày Vans, đang trong tư thế ngủ, sách úp vào mặt.

Sau khi định hình được chỗ ngồi, cô mới quay sang "Á" lên một tiếng, bàn tay của người thanh niên đó bỗng nhiên kéo quyển sách xuống nhìn qua Mạc Hi nở một nụ cười mê người nhẹ giọng nói:

"Chào em! Anh là Vương Hạo Thiên! Rất vui được làm bạn đồng hành cùng chuyến bay này với em."

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai đang cười với mình kia. Mạc Hi không khỏi sửng sốt vì vẻ đẹp mê người của anh, đôi mắt màu hổ phách như hút cô sâu vào trong không thể rời, sống mũi cao hoàn mỹ đến khó tả, 10 giây bất động khi thấy anh cười khiến đôi mắt của cô càng mở to hơn, bờ môi không thể ngậm lại, chỉ bất động nhìn anh cười.

"A! À, ờm, chào anh, hì hì."Cô xấu hổ khi vừa có một chàng trai nhan sắc trời phú, dáng vẻ của một tài phiệt tự nhiên cười chào hỏi cô một cách khó hiểu.

"Em tên gì?" Không dài dòng thêm nữa, giả ngây trả lời.

"Em là Mạc Hi! Triệu Mạc Hi." Ngượng ngùng muốn trốn nhưng cô cũng phải trả lời theo phép lịch sự.

"Triệu Mạc Hi! Wow... cái tên rất đẹp nha. Anh là Vương Hạo Thiên." Buông câu nịnh hót để lấy lòng nàng trước đã rồi thừa dịp để nàng khắc cốt ghi tâm tên của mình.

Chuyến bay kéo dài 5 tiếng, thời gian đó hai người họ nói chuyện với nhau không ngớt, cô kể về công việc của cô, gia đình của cô, cách suy nghĩ về cuộc sống của cô, dường như cô tìm được người bạn tâm giao nên nói chuyện suốt. Còn anh dường như có một lực hút nào đó, khiến anh đắm chìm trong câu chuyện của cô, anh đã hoàn toàn quên mình là một con người có nụ cười một năm đếm chưa bằng một bàn tay, vậy mà giờ đây, trên máy bay, trong thế giới riêng của hai người anh lại cười không thể ngưng với những câu chuyện ly kỳ, hài hước mà cô từng trải qua. 5 tiếng, họ đã hiểu nhau ngoài sức tưởng tượng.

"Kính thưa quý khách! Chuyến bay sẽ hạ cánh trong vòng 15 phút nữa, xin quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn. Xin cảm ơn!" Cơ trưởng bắt loa nói vang.

"A! Sắp về đến nhà rồi! Thích quá!" Cô hưng phấn cực độ khi nghe cơ trưởng thông báo.

"Thích về nhà vậy sao?"Giọng nói đang vui cười chợt nghe cô nói thì có chút buồn, mất mát.

"Về nhà có ba mẹ, được ăn cơm mẹ nấu,... pla...pla... Oa, nhớ mọi người quá!" Cô càng hưng phấn hơn.

Anh không thể nói được gì, chỉ trợn trắng mắt nhìn vẻ hưng phấn kể về những thứ anh không kịp suy nghĩ đó là cái gì, nhưng trong lòng có chút ghen tuông vói những gì cô nhớ tới, anh còn nghĩ nếu cô không gặp anh thì cô có nhớ anh đến như vậy không. Đang nói mê say cô không hề để ý đến đôi mắt màu hổ phách đang nhìn cô không dời.

"Liệu sau khi xuống sân bay, chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?"Anh không muốn mất liên lạc với cô, sở dĩ anh đi như vậy là vì cô nên phải thừa cơ hội mà gặp cô nữa chứ.

"À! Chắc chắn là được rồi. Anh ở đâu? Khi nào rảnh tôi sẽ dẫn anh đi thăm quan New York." Nghe câu hỏi sẽ có ngày tái ngộ cô không mảy may lo lắng, vì người bạn cô mới quen này lần đầu tiên đến đất nước của cô mà.

"Vậy cho tôi số điện thoại, tiện bề liên lạc." Nghê cô hồi đáp nhanh không cần suy nghĩ như vậy, anh lấy điện thoại ra và bàn tay chuẩn bị bấm số.

"123...890, được rồi, khi nào anh cần thì cứ gọi tôi." Đọc rõ số điện thoại của mình cho đối phương, lòng tốt của thiếu nữ 16 tuổi có vẻ quá lớn so với xã hội đầy cạm bẫy này.

"Ok, tôi đã lưu, đây là số của tôi." Nhanh tay lưu số điện thoại của cô và tiện tay nhấn gọi để cho cô biết số của anh.

"Ok, đã nhận." Cô nhìn điện thoại của mình cười cười gật đầu.

Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, nhanh chóng rời khỏi, cô chạy ra ngoài nhìn tới nhìn lui liền thấy dáng người quen thuộc đang vẫy tay gọi cô, cười đến híp mắt, chạy thật nhanh đến nơi người đàn ông kia đang đứng, nhào đến nằm gọn trong lòng người ta.

"Anh Phong! Òa, hôm nay tốt bụng đến đón em nha." Cô vui mừng khi thấy người anh trai từ thủa nhỏ của cô đi công tác 6 tháng tự nhiên xuất hiện ở trước sân bay khiến cho cô vui mừng không ngớt.

"Um um, nghe tin em đi Thượng Hải, hôm nay về, anh tất nhiên phải ra đón rồi." Hàn Phong, người anh trai lớn lên với cô từ nhỏ, do ba mẹ là bạn thân với nhau nên chuyện qua nhà chơi là chuyện thường.

"Bạn trai của em sao?" Một giọng nói trầm đến lạnh lẽo từ phía sau phát ra, cộng với ánh mắt sắc bén mang theo cảm xúc khá bực tức khi thấy cảnh cô ôm chàng trai kia.

"À! Anh Thiên, đây là anh trai cũng là bạn thanh mai trúc mã của em, lớn lên cùng em, còn anh Phong, đây là bạn mới quen trên máy by của em, tên là Vương Hạo Thiên." Cô giới thiệu một mạch không suy nghĩ.

"Chào anh! Tôi là Hàn Phong, là bạn thửa nhỏ của Tiểu Hi." Phép lịch sự không thể bỏ qua sau khi nghe co em bé nhỏ của anh giới thiệu về người bạn mới này.

"Chào anh! Tôi là Vương Hạo Thiên, là bạn mới quen của Hi Hi." Đáp trả với một cái bắt tay.

Hai người đàn ông nhìn nhau không rời, cái nắm tay ngày càng siết chặt chứng tỏ họ không hè nhường nhau. Lúc này Mạc Hi đứng giữa thấy không ổn liền lên tiếng làm tan sát khí đang tỏa ra làm cho những người đứng xung quanh không khỏi sợ hãi.

"Anh Phong, em đói bụng, chúng ta về nhà thôi, đừng để ba mẹ trông. Anh Thiên, hẹn gặp lại anh." Vừanói cô vừa kéo tay hai người ra giải hòa.

Đang đánh nhau bằng ánh mắt thì bõng thấy có một bàn tay mềm mại đọng vào mình ra làm cho hai chàng trai giật mình quay về phía bàn tay và giọng nói mềm mại đó, sát khí cũng biến mất khi nghe lời ngọt phát ra.

"Ukm, được rồi, về thôi, đưa vali đây anh xách." Hàn Phong thấy tình trạng khó xử của Mạc Hi nên cũng chỉ nói một câu đi lẹ.

"Ok ok, anh ra trước đi." Mạc Hi cười vui bảo anh ra trước để mình ở lại nhắn nhủ vài điều với bạn mới quen.

"Anh Thiên, ngại quá, em phải đi rồi, lúc rảnh em và anh sẽ gặp lại, à, người tới đón anh đến chưa?" Quay sang Vương Hạo Thiên nhẹ giọng nói, cũng ngóng qua ngó lại xem xét tình hình không nỡ bỏ qua người bạn người bạn của mình.

"Được, em về trước đi, người đón anh ở đằng kia. Anh thường xuyên sẽ liên lạc với em, nhớ liên lạc." Vương Hạo Thiên có vẻ không vui khi thấy người anh trai kia tùy tiện kéo vali cô đi như thế cũng không làm gì được, chỉ nói ra được một câu để cô yên tâm.

"Vậy, em đi trước, hẹ gặp lại anh." Cô có vẻ luyến tiếc, hơi ngại ngùng quay đi.

Vương Hạo Thiên chỉ đứng đó nhìn bóng dáng cô, tay đẻ trong túi quần, nhíu mày vẻ đăm chiêu:'Triệu Mạc Hi, có vẻ anh phải sớm thu phục em thôi.' Khi không còn nhìn thấy cô nữa thì anh mới sải bước đến một cậu thanh niên đang cầm một cái bảng, quần áo là nhân viên của khách sạn Sharton, anh bước đến, nhìn người kia, nhẹ nhàng nói:"Tôi là Vương Hạo Thiên." Người phục vụ nhìn tấm hình rồi nhìn lại anh, đúng là người đến, vội vã chạy ra đằng sau xách vali của anh rồi dẫn anh đi ra phía chiếc xe BMW màu đen đang chờ.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro