Chương 2 :
Triệu Mạc Hi là một cô gái có xuất thân cực kỳ bình thường, gia đình cô cực kỳ bình thường, cuộc sống của gia đình cô cũng cực kỳ bình thường, không hề có một điểm nhấn trong xã hội, ba mẹ cô không thích nổi danh hay làm bất cứ chuyện gì để có tiếng tăm, họ tạo nên một gia đình có lối sống giản dị đến không tưởng, bình thường đến bất ngờ.
Cha cô là Triệu Gia Lâm 50 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải. Lớn lên theo ba ông sang Anh để du học kinh doanh, trong lúc đó ông gặp mẹ của Triệu Mạc Hi, quyết định ở lại Anh sinh con và sống một cuộc sống nhàn nhạ. Ông có sở thích là chụp lại các đồ vật quý hiếm.
Mẹ là Đường Mạc Như 45 tuổi, cũng là người Thượng Hải, nhưng ở với ba mẹ bên Anh, ba bà là người Anh, mẹ là người Thượng Hải. Là một người nội trợ đảm đang cực kỳ. Bà có năng khiếu âm nhạc từ nhỏ, bà biết chơi dương cầm, guitar và giọng hát của bà rất hay (Con gái giống mẹ à nha), nhưng bà chưa hề biểu diễn trước đám đông dù chỉ một lần, số lượng khán giả của bà hiện tại chỉ có bốn người là ba mẹ bà, chồng, và con gái bảo bối của bà Triệu Mạc Hi.
Một ngôi nhà vừa vặn, không to, không nhỏ, gia đình ba người ở vừa đủ, đằng trước là một sân vườn cực kì đẹp do chính tay ông và bà tạo nên. Chính vì lớn lên trong một gia đình có ba mẹ tạo dựng sự thơ mộng như vậy nên Triệu Mạc Hi không khỏi cảnh ảnh hưởng người, cô cũng thơ mộng, ỉu dịu như khu vườn ba mẹ làm cho cô.
Ba mẹ cô cũng được xếp vào hàng những soái ca mỹ nữ khi còn trẻ, còn hai người đến với hai đất nước khác nhau nên cô cũng được gọi là con lai.
Nhan sắc của cô sắc nước hương trời đến lạ thường, vẻ đẹp của cô đậm đà, mặn mà. Cũng chính vì thế thời cấp một của cô cũng là một cơn ác mộng, vì cô có nét đẹp lai. Đôi mắt to, hai mí hiện rõ, lông mi, lông mày dày dài, cong tự nhiên, con ngươi màu nâu đen to tròn lúc nào cũng mở to nên nhìn long lanh như những hạt thủy tinh. Sống mũi cao thẳng tắp, gò má lúc nào cũng ửng hồng tự nhiên, đôi môi mềm mại đỏ mọng không cần son, da trắng như tuyết, lại còn mịn màng như bông, thoang thoảng mùi của sữa, rất ngọt ngào.
Chính vì vẻ đẹp trời tặng này khi cô đi vào cấp một, không ít những cô bạn gái cùng lớp và khác lớp ganh tị, giở nhiều trò thủ đoạn dối với cô như khóa trái cửa phòng dụng cụ, nhốt cô trong nhà vệ sinh, đổ nước từ trên lầu xuống, dấu đồ, xé sách xé vở,.... những trò thủ đoạn hèn hạ có bao nhiêu thì những người đó manh hết cho cô.
Cho đến khi lên cấp hai cô quyết tâm làm xấu mình đi để không phải chịu đựng những thứ như vậy nữa. Cô thắt tóc đuôi sam, hai múi, mắt kính to tròn nhìn ngố đến không tưởng, mái bằng dày phủ hết phần trán cao. Cũng nhờ vậy, mà suốt bốn năm cấp 2 cô được bình yên vô sự. Năm nay cô chính thức được 16 tuổi. Cái tuổi trăng tròn, dáng người cô phát triển hơn các bạn nữ khác cùng lứa, bộ ngực đẫy đà đến mê hồn, bụng phẳng có hai đường kẻ sọc và có một đường nhẹ ở giữa như người có tập gym, vai thon nhỏ, xương vai nhô lên nhìn rất hấp dẫn, mái tóc do thắt bím mỗi ngày nên tạo thành nếp gợn sóng tự nhiên mỗi khi cô thả tóc.
Nghỉ hè được ba tháng. Đúng lúc ở Thượng Hải, cô Nguyệt, em của ba bị bệnh, cô Nguyệt cũng là nghệ sĩ dương cầm đang đi đánh cho một nhà hàng nổi tiếng ở đất Thượng Hải này. Do không tìm được người thay thế, mà bệnh sốt ngày càng nghiêm trọng, nhà hàng lại không chấp nhận nghỉ như vậy nên mới gọi cầu cứu ba của Triệu Mạc Hi, xin cho cô qua đây khoảng một tuần để thay cô Nguyệt đi đánh đàn, nếu không đợi côn khỏi ốm thì cũng mất việc luôn.
Ba của Triệu Mạc Hi là một người rất rộng rãi, trong tâm cũng muốn con gái về quê nội thăm bà con, đúng dịp nghỉ hè nên ông đồng ý cho cô qua đó, vừa du lịch, vừa thăm họ hàng, vừa giúp em gái đáng thương của ông... nên một công ba việc. Ông không ngần ngại mua vé máy bay cho Mạc Hi bay thẳng qua Thượng Hải sau hai ngày xin phép.
Và cũng chính vì vậy, ông nào đâu biết con gái của ông vừa cướp đi trái tim của một vị lãnh chúa cực độc ác, thâm độc và tính cách cực kì độc tài.
Thượng Hải, 6.00 pm, nhà hàng Romie
"Mạc Hi! Nhanh tay một chút. Quản lý đang tìm em kìa, lề mề quá." Giọng nói chanh chua kia là của Vũ Khả, phục vụ lâu năm trong nhà hàng, chuyên đi ăn hiếp ma mới.
"Dạ! Dạ! Em xong ngay..." Cô gái đáng yêu, giọng mềm mại, cười híp mắt khi nghe gọi tên nhanh miệng đáp lại xoa dịu lòng người.
"Hứ! Cứ từ từ! Bà đó giỏi ăn hiếp em, lại đây chị trang điểm cho em thêm một tý." Nhu Linh, cũng là phục vụ lâu năm cho nhà hàng, nhưng tính tình hiền dịu, ôn hòa như cái tên của cô, nên rất được nhiều người trong nhà hàng yêu mến.
"Dạ thôi! Em không quen. Như vậy được rồi, với lại đâu ai để ý đến nghệ sĩ ban nhạc đâu chị." Cô phớt lờ, từ chối khéo léo nhưng vẫn nở nụ cười.
"Nào được! Nhà hàng, em cũng là bộ mặt nơi đây, để mặt mộc nhợt nhạt như thế này lên để khán giả thấy chê cười nhà hàng, đến lúc đó ngũ mã phanh thây em luôn đó." Giọng nói nghiêm nghị hơn nhưng không kém phần đùa giỡn với Mạc Hi.
Biết không thể từ chối, nhưng chị Nhu Linh nói rất đúng cho nên Mạc Hi đồng ý, nồi xuống ngoan ngoãn mặc cho Nhu Linh vẽ bùa, trấn yêu gì đó lên mặt cũng được...
Sau khi tháo cặp kính to tròn kia ra, Nhu Linh vể mặt hốt hoảng thầm nghĩ:' Khuôn mặt thanh cao, lông mi dài cong, môi đỏ như son, mặt trắng tỏa sáng, mũi cao có ấn, má hồng tự nhiên... vậy mình phải làm gì bây giờ?.'
Nhu Linh ngồi bần thần một lát, bị Mạc Hi lay lay bừng tỉnh, híp mắt tìm cái gì đó để tô nhưng sự thật rằng là cô không biết phải tô chỗ nào vì khuôn mặt quá hoàn mỹ. Nhu Linh khe khẽ lắc đầu, cười gian xảo.
"Ây zô! Tuyệt thế mỹ nhân thế này, sao lại đeo cặp kính to đùng thế kia.... đẹp khoe xấu che, em lại đi đảo ngược lại lại thế hả cô bé." Giọng đùa cợt cười tà của Nhu Linh khiến cho Mạc Hi có chút xấu hổ, hai má càng đỏ hơn cúi mặt xuống lí nhí.
"Dạ! Em... em..." Xấu hổ hơn, đỏ mặt hơn, câu trả lời lại càng ấp úng.
"Há há há há" Tiếng cười phá lên của Nhu Linh khi nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cô bé 16 tuổi kia, rồi nói nhanh:"Thôi! Em còn nhỏ, khỏi trang điểm cũng được, nhanh nhanh ra ngoài chẩn bị, khách quý sắp đến, đừng để quản lý la."
Cười hả hê rồi cô lấy tay phủi phủi đẩy Mạc Hi ra ngoài, Mạc Hi nghe răm rắp đi ra ngoài để lại Nhu Linh một mình trong phòng thay đồ với suy nghĩ:' Vẻ đẹp này, mình là con gái còn bị hút hồn lay dộng huống chi mấy gã đàn ông kia, chả trách cô bé làm mình xấu như vậy... hí... thôi thì cũng tốt.' Nói lẩm bẩm xong, Nhu Linh cũng vội vã đẩy cửa chạy ra chuẩn bị đón khách quý.
7.00pm tại nhà hàng Romie.
"Kính chào ngài, Vương chủ tịch." Đoàn nhân viên hùng hậu, cùng chủ nhà và quản lý các ban đứng trước cửa nghênh đón Vương Hạo Thiên một cách lộng lẫy nhất.
"Ukm! Người đâu?" Liếc mắt một lượt, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới chủ nhà hàng, phun ra ba chữ không cần suy nghĩ thêm.
"Dạ! Dạ! Lăng Tâm tiểu thư đã tới, đang đợi ngài trong phòng." Chủ nhà hàng Lý Nhã Luân cúi rạp người, cung kính trả lời, mồ hôi không ngừng chảy.
"Được, dẫn đường đi." Anh không cần biết ông chủ nhà hàng có sợ hay không, chỉ lạnh lùng nói ngắn gọn để nhanh đi vào.
"Dạ! Mời ngài chủ tịch." Giọng nói khẩn trương, đưa tay phải về phía trước đưa Vương Hạo Thiên đi, tay kia còn không ngừng lấy khăn lau mồ hôi trên trán.
"Tốt lắm." Lạnh lùng hơn cả tảng băng nhưng khi nghe lời này Lý Nhã Luân có phần bớt sợ hơn.
Nhìn thẳng vào góc sáng trong nhà hàng gần cửa sổ, một cô gái có thân hình khá khiêu gợi, mặc một chiếc váy màu đỏ, kim tuyến khá nhiều, lấp lóe nổi bật nhất nhà hàng, lớp trang điểm dày nhưng không kém phần sắc xảo, cổ áo chữ V tôn lên bộ ngực đẫy đà. Những gã đàn ông ngồi xung quanh cô ta không thể rời mắt. Vương Hạo Thiên thừa biết điều này nê những cô gái lố lăng kiểu này đối với anh thật sự rất tẻ nhạt, tâm trí của anh bây giờ chỉ nghĩ đến thiên sứ guitar bên hồ kia thôi.
Chậm rãi bước tới bàn, hướng lưng của anh quay về sân khấu vì cô gái chọn cửa sau lưng. Nên tình hình lúc đó anh không biết rằng người đi ra từ trong cánh gà chuẩn bị chơi dương cầm trên sân khấu kia lại là cô gái thiên sứ anh đang cho người điều tra để đem cô về bên anh.
"Hạo Thiên! Anh gọi thức ăn đi! Nhà hàng này nổi tiếng với các món ăn Châu Âu." Giọng nói trong điện thoại đã như rắn bò rồi, đến khi gặp mặt anh mới biết chính xác là cô ả này là người không xương, không những nói thôi mà cô ta còn biểu hiện uốn éo cơ thể mình khi đang nói chuyện như đang động tình.
"Được! Phục vụ!" Giọng nói thâm trầm không nhìn cô ta.
"Một chai rượu đắt tiền nhất ở đây, một món ăm đặc sản, một món chính, một món tráng miệng đắt tiền nhất ở đây." Anh lạnh giọng, lưu loát gọi một hơi.
"Tôi gọi xong rồi, đến lượt cô đó." Không cần nhìn, liệng cuốn menu về phía cô ta thể hiện sự bực bội.
"À À! Cho tôi cái này... cái này... cảm ơn." Đông cứng vì hành động lỗ mãng này của anh, có phần không thường vì người đàn ông này không mảy may đến cô ta, gọi thì gọi một mình anh ta còn để cho cô ta phải tự chọn, thật sụ quá bất công và hắn còn khinh thường cô ra mặt. Nhưng không thể làm gì được, vì sự nghiệp của gia đình, vì gia tài đồ sộ, vì mỹ nam trước mặt, nếu cô muốn có tất cả thì phải nhịn.
Anh ngồi lặng im, để mặc cô ta nói như một con ngốc ngồi tự kỷ một mình, nhìn bản thảo không khen cũng không chê. Anh hồn phi phách tán về công viên hồi chiều mất rồi, không biết có ai có thể kéo anh về hay không đây...
"Do you hear me, I'm talking to you across the water across...."
"......"
"..... oh oh oh...."
Đang trong sự nhàm chán khi nghe 'con rắn' đang nói nhảm, tự đề cao bản thân, anh muốn ăn cho xong bữa cơm này để đi về tránh xa ' con xà tinh' này càng sớm càng tốt, cắt từng miếng thịt bò cho vào miệng thì anh chợt dừng lại, nghe một giọng hát quen thuộc đến lạ thường, bỏ dĩa xuống, xoay người nhẹ nhìn về phía giọng hát kia.... Chính là cô, thật là cô rồi, anh đang đợi điện thoại điều tra về, thì anh đã xuất hiện ngay trước mắt. Mắt anh híp lại, môi mỏng khẽ nhếch lên lại thầm nghĩ:'Cô bé guitar rồi lại dương cầm, em có khá nhiều tài năng để khiến tôi mê muội quá rồi đó, tôi quyết định em sẽ là vợ tôi.'
Suy nghĩ đăm chiêu nhìn Mạc Hi không chớp mắt thì một cánh tay từ phía sau đụng đến.
"Hạo Thiên, anh bị làm sao vậy?" Lăng Tâm tỏ vẻ không vui khi anh không chú ý đến cô lại còn xoay hết người qua để nhìn cô gái đầm trắng chơi dương cầm đang mải mê hát kia.
"À! Cứ ăn đi." Giật mình quay ngược lại nhìn cô ta, giọng có chút vui sướng nói chuyện khá là nhỏ nhẹ.
"À! Hi hi" Anh trước giờ luôn sỗ sàng với cô ta nhưng sao bỗng chốc lại trở nên dịu dàng như vậy, trong lòng cô ta cũng tự nhiên vui mừng nhưng lại nhìn cô gái nhỏ kia mà ganh ghét.
"Xin lỗi tiểu thư! Tôi đi vệ sinh." Anh bỏ dĩa xuống, đứng dậy, lịch sự nói, sau đó đi về hướng cô gái đáng yêu anh đang tìm kiếm đang ngồi chơi đàn không hề chú ý đến anh.
Chỉ mải lo nhìn cô gái, anh đang đi thì đụng phải cái bàn, làm đau cả chân, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía anh đang nhảy lò dò vì đau... cũng vì là tiếng động khá mạnh làm cho Mạc Hi chợt dừng bản nhạc đang cao hứng kia, nghiêng đầu nhìn sang thấy một chàng trai nhảy lò cò co chân lên như có vẻ đau, bộ dáng rất buồn cười, nên cô cười nhẹ lộ ra hàm răng đều trắng nõn, đúng lúc Vương Hạo Thiên quay sang bắt gặp được hình ảnh nụ cười tươi của cô. Lúc này anh thật sự chứng nhận rằng trái tim anh đã bị cô cướp đi mất và anh phải có được cô bằng mọi giá.
Làm trò hề được mấy giây, thấy bớt đau, anh lấy lại phong độ xoay người đi khá ngượng nghịu đi thẳng ra ngoài hướng về phía WC trong lòng cũng không khỏi vui mừng vì cũng nhờ vậy mà anh thấy rõ được mặt cô còn được nhìn thấy cô cười nữa chứ, đúng là ông trời đem đến may mắn cho anh trong ngày hôm nay.
Ngoài bàn tiệc mọi người đều quay lại việc mình đang nói, chỉ có Lăng Tâm cực kỳ tức giận khi vừa thấy cảnh tượng chói tai gai mắt, cô ta siết chặt chiếc dĩa và muỗng đang cầm, cắn răng tỏ vẻ tức giận. Cùng lúc đánh xong bản nhạc cũng là lúc đổi người thay ca... Tiểu Mạc Hi đứng dậy chào khách hàng rồi đi vào trong không hề suy nghĩ.
Từ WC đi ra trong đầu anh nghĩ sẽ quay lại, đổi vị trí để ngắm nhìn cô hát, nào ngờ vừa bước vào nhà ăn, nhìn lên dương cầm thì có một người con gái khác đang ngồi đánh bản giao hưởng số 5. Lúc này vẻ mặt của anh mới thực sự tối sầm lại... cơ hội lần thứ hai lại biến mất. Chậm rãi bước đến bàn ăn, sát khí cũng từ đó tỏa ra, mọi người xung quanh chợt đông lại như băng, không ai dám thở mạnh trong không khí đậm mùi thuốc súng này. Lăng Tâm cũng không ngoại lệ, thấy anh vui vẻ trước đoa nhưng sau khi đi từ WC ra thì nồng nặc sát khí, sắc mặt lại trở nên kì lạ như vậy khiến cho cô ta không khỏi hoảng sợ.
Ngồi xuống ghế không nói, không nhìn mọi người, chỉ nhìn chằm chằm vào bản vẽ chiếc vòng đeo tay kia, anh lạnh lùng nói:
"Hai ngày nữa tôi muốn chiếc vòng này ở trên bàn làm việc của tôi." Nói xong anh đưa mắt nhìn thấy bóng đầm màu trắng đang ôm cây guitar bự hơn người chạy ra bên ngoài. Lúc này anh vừa nói xong anh liền đứng dậy nhìn Lăng Tâm nói:"Cảm ơn vì bữa tối, hai ngày sau nếu chiếc vòng đặt trên bàn làm việc của tôi thì bản hợp đồng của Lăng Thanh và Vương Thị chính thức được kí kết."
Nói xong anh không cần biết Lăng Tâm trả lời như thế nào, đi thẳng ra cửa, bước đi khá nhanh, có vẻ khẩn trương như muốn đuổi theo cái gì đó, khiến cho mặt của Lăng Tâm đỏ như Phán Quan.
Chạy ra xe, anh nhìn quanh, xe của cô đã đi mất hút, anh lại càng mất hứng hơn, anh quay lại bên quầy lễ tân hỏi về cô nhưng lễ tân nói cô chỉ là người thay thế nên mọi thông tin về cô hầu như nhà hàng không biết rõ. Anh cười nhạt như cảm ơn rồi đi ra ngoài không hề để ý rằng, cô lễ tân kia cũng đang say đắm anh, nhưng đáng thương cho co là anh lại không hề nhớ mặt của cô gái lễ tân.
Reng reng....
Tiếng chuông điện thoại trong túi quần anh vang lên... mở máy để nghe. Đầu dây bên kia nói gì đó, mày đẹp anh nhíu lại, nụ cười ấm áp tự nhiên hiện lên, không còn sát khí như lúc nãy, điều này chứng tỏ anh đã tìm ra cô, và thông tin quan trọng nhất là ba ngày nữa cô ấy sẽ về lại bên nước Anh.
"Tốt lắm! Tôi muốn chuyến bay đó chỉ còn lại tôi với cô ấy." Ra lệnh cho thuộc hạ, mua toàn bộ ghế mà máy bay cô sẽ bay và điều kinh khủng hơn là đổi tên cô sang khoang hạng nhất với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro