Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dưới tầng mây xanh ( kết)


1.
          Nhiều năm sau, tôi trở thành giảng viên của một trường đại học. Tại đây, tôi vô tình gặp lại Phù Dao- người mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Người kia bây giờ là một giáo sư có tiếng trong ngành kỹ thuật hàng không, trẻ đẹp, có nhà, có xe,.. được rất nhiều các sinh viên yêu mến.
        Tôi nhìn người kia rồi lại nghĩ đến anh trai đã mất của mình, đột nhiên trong lòng nổi lên chút khó chịu.
        Một người đứng dưới dương quang ấm áp rạng rỡ, một người đã thành tro tàn lạnh lẽo, vĩnh viễn nằm dưới mặt đất tối tăm.

2.
          Một lần nọ, tôi bất chợt nhìn thấy trên ngón tay áp út của người kia có đeo nhẫn.
          Người kia kết hôn rồi...?
          Tôi hơi sững sờ một lát rồi chợt nghĩ, cũng phải, liệu ai lại có thể vì một người đã chết mà cả quãng đời sau này đều sống trong cô độc chứ.

3.
          Có một lần, tôi với Phù Dao đụng mặt nhau. Tôi vốn dĩ định giả vờ không quen, nhưng người kia lại bắt chuyện với tôi, giống như một người anh, ân cần hỏi han, quan tâm tôi. Tôi không hiểu nổi, tại sao anh ta lại tỏ ra như thế. 
          “ Dạo này em sống có tốt không? Chuyển đến đây dạy không gặp khó khăn gì chứ?”- Người kia hỏi.
          Tôi đáp:
          “ Không khó khăn gì cả, sống cũng rất tốt, mọi người cũng đều sống tốt , chỉ có anh trai em là không tốt thôi.”
          Người kia chợt im lặng, cũng không hỏi gì nữa. Một thoáng sau tôi thấy người kia đưa tay lên trước ngực, hình như là chỉnh lại cúc áo.

4.
           Hôm ấy, tôi có việc nên phải đi qua lớp Phù Dao đang giảng. Trong lớp, sinh viên nhốn nha nhốn nháo, náo nhiệt như thể đang bàn tán một vấn đề gì đó. Tôi không định quan tâm, nhưng bất chợt có tiếng một nam sinh vọng ra:
         “ Giáo sư đeo nhẫn cưới chắc là kết hôn rồi ạ?”
         Người kia từ tốn đáp:
        “ Kết hôn rồi.”
        Lớp học lập tức ồ lên một tiếng, sau đó lại tiếp tục đua nhau hỏi:
       “ Vợ thầy có đẹp không ạ?”
       Tôi đứng bên ngoài lớp, im lặng dựa vào cửa nghe.
        Người kia giọng đầy tự hào đáp:
        “ Em ấy rất đẹp, cũng rất tốt nữa.”
        “ Sao giáo sư trẻ vậy đã kết hôn rồi, vợ thầy chắc cũng trẻ lắm đúng không ạ?”
        Người kia im lặng một thoáng rồi mới trả lời:
        “ Em ấy năm nay 21, kém tôi mười tuổi...”
         Tôi đứng bên ngoài không nhịn được mà ngồi sụp xuống, bật khóc: anh trai tôi mất năm 21 tuổi, từ đó đến giờ vừa tròn 10 năm.

5.
           Ngày giỗ của anh trai, như thường lệ, tôi một mình tới nghĩa trang thăm mộ anh. Khi vừa đến trước cổng nghĩa trang, tôi đã thấy xe của Phù Dao đang rời đi. Một lát sau, khi chiếc xe đã đi xa, tôi mới bước vào bên trong.
            Mộ của anh tôi nằm ở một góc khuất của khu đất, gần dưới một tán cây hoa sứ. Nhưng mùa này cây không có hoa, chỉ có những cành lá trơ trọi, khẳng khiu. Trên bia đá vẫn còn vương lại chút hơi ấm mờ nhạt, có lẽ người kia đã ngồi đây rất lâu, cũng rất nhiều lần chạm tay lên tấm bia đá lạnh lẽo này.
          Khi ấy không biết người kia ghĩ gì, liệu có giống như ngày anh trai hoá thành tro bụi, im lặng mà rơi nước mắt không?
           Tôi nhìn bức ảnh của anh trai khảm trên bia, trong ảnh vẫn là chân dung người con trai đẹp đẽ, trẻ trung thủa thiếu thời... 10 năm rồi cũng không hề thay đổi.
           Trên mộ của anh không có hoa cũng chẳng có nhang, duy chỉ có một chiếc máy bay giấy trắng tinh đặt ở đó, giữa nghĩa trang bốn bề lạnh lẽo, như gợi nhắc về một tình yêu đẹp nhưng vĩnh viễn dở dang...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro