Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Duoi quanh phim dan ki 1

Đuổi quanh phím đàn - Kì 1: Ed, Huy và Nguyên

09/06/2009 14:00:00

Ed là một chàng trai người Mỹ. Huy là dân Hà Thành chính gốc. Học cùng lớp trong khoa Piano Học viện Âm nhạc. Và cùng thích Nguyên...

Minh Minh

Đuổi quanh phím đàn - Kì 2: "Tôi ở lại đây, chờ Nguyên"

Cậu đi Mỹ với tôi nhé? - Ed ngừng tay trên một phím đàn, quay sang hỏi Huy, cặp lông mày màu nâu hạt dẻ trùng với màu tóc nhíu lại. Cậu thường làm thế khi muốn người đối thoại với mình biết rằng cậu đang nghiêm túc.

Cậu ở lại Việt Nam nhé? - Huy cúi xuống, tiếp tục bản nhạc đang ghi dở và trả lại Ed một câu hỏi.

Tại sao cậu không muốn sang Mỹ? - Ed lắc đầu thất vọng, lắc lắc cổ tay và chơi tiếp bản nhạc - Ở Mỹ tốt lắm. Cậu có thể ở nhà của tôi. Ở Mỹ có nhiều điều kiện để cậu học tiếp. Cậu rất giỏi. Tại sao cậu không muốn đến Mỹ...

....

Hay là, - Ed lại ngừng đàn và quay sang Huy - cậu ghét nước Mỹ ngày xưa sang đánh các cậu?

Đừng trẻ con thế! - Huy bật cười.

Dù sao thì, - Lại quay lại với những nốt nhạc, Ed lầm bầm - đó cũng là chuyện ngày xưa thôi. Khi ấy cậu còn chưa sinh ra. Tại sao lại thù dài thế chứ...

"Thù dai"! - Huy nói, mắt không rời bản nhạc. - Cậu vớ vẩn quá. Tôi đã nói tôi không đi đâu hết.

Cậu tính đợi Nguyên mãi sao? Rồi cô ấy có quay về không? - Ed cúi mắt, giọng trùng hẳn xuống - Có thể cô ấy đã yêu thích nơi đó.

Cậu im đi! - Huy đứng phắt dậy, sẵng giọng. Máu trong người cậu phút chốc sôi hết lên, mặt nóng bừng còn ánh mắt thì hoàn toàn tương phản với màu nâu trầm lặng và bình thản thường ngày. Trong một khắc, dường như cậu chỉ muốn vồ lấy Ed và đấm cho cậu ta một trận đến gãy tay. Huy căm ghét khi người khác nói với cậu Nguyên sẽ không quay về. Càng kinh khủng hơn nếu người đó là Ed. Bởi vì, một trong những lý do cơ bản khiến Nguyên quyết định ra đi chính là vì Ed, còn cậu ta thì chẳng biết đến điều đó.

Khoát một động tác thừa thãi, Huy túm lấy cái balô, khoác lên vai và bỏ ra khỏi phòng piano. Từ tấm gương lớn treo trên bức trường cạnh cửa ra vào, cậu nhìn thấy cô bạn người Hàn Quốc quay sang Ed và hỏi cậu ta: "What's wrong?". Ed nhún vai, chúi mớ tóc màu hạt dẻ đậm rối bù về phía trước, giọng buồn bực và vờ vịt: "Dunno!"

Ed

Cao 1m 86, tóc màu nâu hạt dẻ đậm, có sở thích đặc biệt với món ăn Nhật và say mê phở cuốn của người Việt, thích nhất tháng Ba vì Hà Nội có hoa Sưa trắng nở rất đẹp, ghét nhất tháng Ba vì mưa nhiều, nhỏ vàxấu (bẩn), đến Việt Nam năm mười tám tuổi cùng với gia đình, hiện đang theo học Piano năm cuối tại Nhạc viện Hà Nội.

Năm đầu tiên sống tại Việt Nam, Ed không có nhiều bạn, hay đúng ra, cậu không có lấy một người bạn đúng nghĩa. Mọi thứ xung quanh quá xa lạ. Những con người thấp hơn cậu rất nhiều, nói tiếng Anh không được tốt và những món ăn chế biến đều mặn. Ngay đến cả cô bạn người Hàn Quốc cũng không hay nói chuyện bằng tiếng Anh. Cô ấy sống ở Việt Nam từ lúc mới 12 tuổi và nói tiếng Việt rất tốt...

Một buổi chiều cuối tháng Mười, Ed khoác balô và chuẩn bị rời khỏi lớp học. Cậu vừa đến gần cửa thì bất ngờ, cánh cửa gỗ mở ào ra, đập thẳng vào mặt cậu với một sức mạnh khó tả. Nguyên ào vào lớp, miệng láu táu kèm theo nụ cười ngoại cỡ, tay cầm một chồng giấy tờ loằng ngoằng những nốt nhạc rối loạn. Cô chỉ để ý đến Ed khi thấy mọi người trong lớp cười ồ lên và nhìn vào cậu ta đang ngồi ôm mặt trên sàn nhà gỗ. Cuống lên, Nguyên để rơi tập giấy và chạy đến chỗ Ed với những tiếng thét nhỏ rất buồn cười:

Ối mẹ ơi! Are you ok? Trời đất, ấu quá! I... I'm sorry. - Cô kéo bàn tay Ed đang đỡ chỗ đau trên trán ra, mặt bỗng nhiên tái mét, miệng méo xệch - Chết rồi!

Ed quay sang bên cạnh, Huy vừa đi đến gần. Cậu ta cúi xuống chặt những tờ giấy rơi tứa tung trên sàn nhà rồi nhìn về phía Ed, bỗng nhiên mặt tối sầm lại. Cậu vội chạy đến, gạt tay Nguyên ra, kéo đầu Ed về phía mình và la toáng lên:

Em làm gì người ta thế hả Nguyên?

Em... em... - Cô vừa lắp bắp vừa nhìn chằm chằm vào trán Ed, đoạn lại nhìn Huy, ánh mắt như cầu cứu.

Ngạc nhiên trước thái độ của họ, Ed sờ lên chỗ đau rồi đưa tay xuống ngang mắt. Sau một giây, cậu cười hơi ngố và quay sang hai người bạn:

Oh! T... ti... tiết!

Cho đến giờ, mỗi khi nhớ lại buổi chiều hôm đó, Ed vẫn hay bật cười. Bằng một lý do nào đó, cậu đã học được từ "tiết" trước từ "máu" và điệu cười đó đã làm cho Nguyên và Huy kéo bằng được cậu lên phòng y tế dù cậu đã khẳng định đi khẳng định lại nhiều lần: "I'm fine! I'm tốt!" với miếng urgo in hình những con ếch xanh của Nguyên dán trên trán. Đó là khởi đầu cho tình bạn của họ.

Huy

Sinh viên năm cuối khoa Piano học viện Âm nhạc, tóc màu đen truyền thống, anti đồ ăn Ý, yêu thích các món chế biến từ mướp đắng và sườn, thích tháng Mười một, không ưa tháng Sáu, chẳng vì lý do gì; ở Hà Nội từ khi lọt lòng, là dân Hà thành chính gốc và nói tiếng Việt cực tốt.

Huy chơi thân với Nguyên từ khi hai đứa mới chỉ tập đi. Nguyên sinh vào tháng Mười, sau Huy tám tháng nhưng lại biết nói trước cậu cũng tương đương từng ấy thời gian. Nhà Nguyên ngay sát cạnh nhà Huy và cha mẹ hai đứa cũng là bạn thân từ hồi xa lắc. Năm Nguyên mười bảy tuổi, cha mẹ cô qua đời. Cô chuyển sang sống cùng với bà ngoại ở cách đó năm dãy nhà. Nhưng Huy và Nguyên chưa bao giờ rời xa nhau. Khi Nguyên khóc, luôn là khóc khi ở cạnh Huy, khi Nguyên ốm, cậu là người đầu tiên đến thăm; khi có người trêu chọc Nguyên, luôn là cậu đến nắm tay cô và kéo đi, vứt lại đằng sau một ánh mắt lạnh lùng. Luôn là Huy, ngồi cùng một phòng học với Nguyên từ ngày mẫu giáo cho đến khi vào Đại học, luôn là Huy, đến đón Nguyên đi học, đưa cô về hay thỉnh thoảng cùng cô tạt vào một tiệm trà sữa bên đường; luôn là Huy, bị Nguyên đưa ra làm vật thí nghiệm khi cô thử nấu những món ăn mới; luôn là Huy, rời chân đưa Nguyên đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác trên đường Hoàng Hoa Thám, chỉ để chọn một viên đá vừa đủ cho con rùa của cô phơi tấm thân lười biếng và vài ba con cá màu mè đủ to để không "vừa miệng" con quái vật đó; luôn là Huy, ngồi cùng Nguyên trên một băng ghế, cùng chơi những bản nhạc, trên cùng một cây dương cầm...

Để rồi, Huy đã tập cho mình thói quen với một cuộc sống lấy Nguyên làm trung tâm. Và bảo vệ cô đã trở thành nhiệm vụ đương nhiên của cậu. Huy biết cậu yêu Nguyên. Cậu yêu cô ấy như yêu chính đôi tay mình, mười ngón tay quen thuộc trên những phím đàn chỉ có đen và trắng. Và Nguyên là âm nhạc của cậu.

Năm thứ hai Đại học, Huy và Nguyên quen Ed, một sinh viên người Mỹ theo gia đình đến sống ở Việt Nam, trong một tình huống rất buồn cười. Cha mẹ cậu ta làm ở đại sứ quán và Ed thực sự là một người thú vị. Một người thú vị và đã đem lại quá nhiều thay đổi...

Đuổi quanh những phím đàn

Năm học thứ ba. Buổi dạ tiệc đêm cuối năm. Lần đầu tiên Nguyên ngồi trên băng ghế và chơi đàn với một người khác Huy. Người ấy là Ed. Chỉ là một cuộc thách đố nho nhỏ: đuổi quanh những phím đàn. Với một bản nhạc đơn giản và quen thuộc, Nguyên xuất phát trước. Hai mươi giây sau, Ed bắt đầu vào cuộc, đuổi theo những nốt nhạc của Nguyên. Tiếng hò reo của đám đông vây quanh càng khiến những ngón tay vùng chạy trên các phím đàn nức nở, vội vàng và vội vàng hơn. Huy đứng im, dịu dàng ngắm Nguyên từ xa. Nhìn nghiêng, Nguyên thật xinh đẹp trong bộ váy màu be nhạt với một cái nơ lớn đính trên vai, mái tóc vén lên cao đơn giản, ánh mắt sáng lên, nồng nhiệt và vui vẻ. Huy thích nhìn Nguyên cười...

Đám đông vẫn không ngừng vỗ tay, những nốt nhạc mỗi lúc một nhanh hơn, đến cuống cuồng. Cuối cùng, Nguyên hụt hơi và dừng lại. Những ngón tay của Ed bất chợt tìm đến trên bàn tay cô lúc ấy còn buông rơi trên những phím đàn. Cậu ta kéo tay cô, giơ lên cao, vẽ ra trên khuôn mặt một nụ cười rạng rỡ, hét to : "Tớ thắng rồi!" rồi đứng dậy cúi chào đám đông đang vỗ tay hưởng ứng với một điệu bộ rất hề. Nguyên cúi mắt xuống. Trong một khoảnh khắc, khi những ngón tay chạm vào nhau, khi mắt cô nhìn sâu trong mắt Ed, ...

Huy đứng lặng một vài giây rồi bỏ ra ngoài khuôn viên, một cảm giác thật khó chịu đột ngột tràn vào. Cậu ngồi xuống bậc đá cạnh hồ nước, lắc đầu và xua đi hình ảnh Nguyên khi cô chìm vào trong một luồng cảm xúc quá riêng tư và xa lạ. Huy nắm chặt tay và thở một hơi thật dài. Mong đó chỉ là ảo giác...

Phía bên kia cánh cửa, trong tiếng cười, tiếng nhạc và những lời chúc tụng, Nguyên bắt đầu uống khá nhiều. Những gì cô vừa tìm thấy, nó giống như là đã tồn tại từ lâu lắm, và trong một khoảnh khắc vụt sáng rồi đốt cháy tư tưởng của cô. Nguyên yêu Ed, yêu cậu ta mất rồi! Mắt Nguyên mờ đi. Cô không còn cảm nhận được đôi chân của mình. Ed vừa đi đến trước mặt cô, mắt mở to hết mức có thể, nhìn Nguyên theo cái kiểu cậu ta dùng để biểu lộ sự ngạc nhiên. Cô chỉ muốn vùng chạy nhưng không được. Nguyên đưa tay lên, thứ chất lỏng cay ngọt chảy vào miệng cô ấm áp. Nguyên thấy mình bình tĩnh hơn, nhưng cũng mơ hồ hơn... Càng lúc càng chẳng hiểu chuyện gì...

"Cậu say rồi. Cậu say rồi!" - Ed lầm bầm trong miệng và đỡ Nguyên đi về phía cánh cửa nối ra hồ nước. Cậu đặt cô ngồi xuống một cái ghế đá: "Ngồi chờ nhé, tôi đi lấy nước cho cậu!". Ed vừa vùng bước đi thì Nguyên đưa tay, kéo vạt áo cậu lại. "Đi đâu!?" - Cô gằn giọng, ngước lên và ném cho Ed một cái nhìn rất... lơ mơ. "Ngồi xuống đi, tôi đi lấy nước..". Nhưng dường như chẳng thèm để ý đến những gì Ed nói, Nguyên đứng dậy, hơi lảo đảo và dựa vào người cậu. Cô nhìn vào mắt Ed, vẫn bằng ánh mắt mơ mỏi của người say rồi bất ngờ níu Ed xuống và đặt lên môi mình lên môi cậu. Sau những giây phút rất dài, không biết dài bao lâu, Nguyên ngừng lại và thả đầu mình trên vai Ed, nhắm nghiền mắt, nấc nhẹ và lẩm bẩm: "Ed. Làm sao bây giờ? Tôi yêu cậu. Yêu mất rồi!"... Ed đứng lặng im. Nguyên đã ngủ thiếp đi trên vai cậu.

"Có chuyện gì thế?". Ed ngước nhìn về phía trước. Huy vừa đi đến, ánh mắt biểu lộ những cảm xúc rất khó phân biệt, ngạc nhiên, giận dữ, hoài nghi... "Yah, Huy à. Nguyên say rồi. Cô ấy uống nhiều lắm đấy!" - Ed nói, đỡ Nguyên vào cánh tay Huy. "Thế sao? Vậy để tôi đưa cô ấy về. Cũng muộn rồi! Xin lỗi cậu nhé!" - Huy bình thản quay đi. "Tại sao cậu lại xin lỗi?" - Ed hỏi giật Huy. Sau một giây im lặng, Huy quay lại, nhìn vào mắt Ed: "Tôi đã nói với cậu là tôi yêu cô ấy chưa nhỉ?". "Chưa!" - Ed mỉm cười lạnh lẽo - "Vậy đưa Nguyên về đi!"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #teen