TYMM
20_______________________________
Không biết đã mấy giờ rồi. Yên Hoa nằm im nhìn trừng trừng không gian xám đen trước mắt. Đầu óc lẫn con tim đều mệt nhoài, nhưng cô vẫn không ngủ được. Câu chuyện của Quốc vô tình đưa cô trở về với một cái tên quen thuộc. Lâm Hương. Dù không hỏi thêm Quốc, nhưng cô có thể rõ ràng rằng anh đang kể cho cô nghe về ai.
Lâm Hương, người chị cùng cha khác mẹ với cô. Người mà cho đến lúc chết đi, cô chỉ biết mặt qua tấm ảnh to trong nhà. Người hơn cô cả chục tuổi nhưng vẫn nuôi trong lòng tính ích kỷ và khắc nghiệt, đã giữ một cách vô lý tình trạng hai nơi của ba và người vợ tục huyền của ông. Lâm Hương. Yên Hoa nghe tim mình đau thắt. Cô ghét cay ghét đắng cái tên hiền hòa mà độc đó. Ba và mẹ cô gặp gỡ và kết hôn sau cái chết của người vợ trước của ba đến mấy năm ròng. Mẹ và cô có lỗi gì? Vậy mà người con gái đó vẫn tìm mọi cách ép buộc ba cô sống xa người vợ mới và không cho đưa bà chính thức về ở trong ngôi nhà của ông.
Yên Hoa mỉm cười chua chát. Thì ra bà chị ác nghiệt đó vịn vào căn bệnh bẩm sinh của mình mà áp đặt được ba. Thì ra cái chết đột ngột mà ba vẫn nói là bệnh tim đó thật ra là thất tình. Với danh tiếng và quyền hạn của mình, ba đã giấu nhẹm được sự thật chuyện này thật hay.
Yên Hoa thở dài. Đoàn Quốc đến với cô bằng một sự tình cờ nhưng là một sự tình cờ trớ trêu. Tại sao hai chị em cô cùng dính dấp với một cái tên đàn ông như một định mệnh như vậy? Tại sao người con gái Quốc vừa kể không phải là ai khác, mà lại cũng là một đứa con gái của ông Lâm Hải? Không biết ở thế giới xa xôi, người chị ích kỷ của cô có căm giận khi biết được điều này? Chị ấy sẽ dùng quyền lực gì nữa đẻ ngăn trở, để phá hoại cuộc tình còn mới mẻ đến vụng về của người yêu cũ và đứa em cùng cha khác mẹ Yên Hoa chợt rùng mình với những suy nghĩ của mình. Không! Yên Hoa vùi đầu trong chăn nệm lạnh giá. Có lẽ vẫn còn kịp cho cô có một lối thoát. Quốc chỉ vừa tỏ tình với cô. Cô thậm chí còn chưa định được lòng mình rằng đối với anh, đã là tình yêu chưa. Vậy thì đơn giản là một sự quay lưng tránh mặt. Cô không muốn có bất kỳ liên quan gì thêm đối với cái tên của người chị kia, và cái chết đầy ám ảnh đó.
Yên Hoa lại thở dài khi nhắm mắt lại. Cô thầm mong Quốc tha lỗi cho mình, thầm mong anh không vì như vậy mà khuấy đông tất cả lên. Tình cảm của cô và anh chỉ mới bắt đầu có lẽ đối với tính cao ngạo của anh, chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Bên ngoài, gió mưa dường như tạm lắng lại để nhường chỗ cho tia nắng mỏng mảnh đầu ngày. Yên Hoa thiếp đi với những rối rắm của lòng mình.
******
Quốc khéo léo ngăn mọi người không đánh thức Yên Hoa dậy với lý do cô không được khỏe.
Họp mặt, bàn bạc sơ về nội dung cuộc họp cuối tuần sắp tới xong cũng đã gần trưa. Anh nhờ nhà hàng làm môt khay ăn sáng nhẹ rồi tự mình đem đến phòng Yên Hoa. Sau vài tiếng chuông gọi cửa, cô mở cửa phòng với gương mặt ngái ngủ. Mái tóc dài xổ tung chưa kịp bới lại. Cô nhìn anh và cái khay thức ăn có ly sữa, đĩa trứng ốp la mà như chưa tỉnh.
Quốc cười:
- Né đường cho anh vào chứ, em không thấy là anh đóng vai hầu bàn giả danh này nãy giờ trước cửa phòng em quá lâu rồi sao?
Yên Hoa ngần ngừ rồi cũng nép qua nhường đường cho anh... Trong khi anh đặt khay điểm tâm lên cái bàn thấp, cô vào phòng vệ sinh rửa lại cái mặt còn hằn đầy dấu vết của cơn mệt nhọc thiếu ngủ đêm qua.
Lau mặt cho thật khô, cô nhìn mình trong gương và tự nhủ:
- "Vậy là Quốc đã có mặt rồi đó. Hãy làm đi, thựchiện những gì mi dự định đi. Như vậy sẽ tránh được bao ám ảnh khó chịu cho anh ta, cho mi, và còn cho cả những người khác nữa, những người còn sống lẫn những người đã chết".
Cô trở ra với mớ tóc bới gọn sau đầu, gương mặt tuy còn có vẽ mệt nhưng cương quyết và tỉnh táo.
Quốc đang đứng nhìn qua khung kính, những cây thông xa lạ vẫn đứng thẳng qua đêm mưa bão, để giờ đây được hưởng tia nắng nhẹ lóng lánh thật đẹp. Tiếng tằng hắng phía sau của Yên Hoa làm anh quay lại. Anh nheo mắt ngắm nghía cô:
- Trông em còn mệt lắm. Em dùng điểm tâm đi rồi vào giường tiếp. Hôm nay không có gì lạ, em có quyền ngủ đến chiều.
Hít một hơi dài tìm ý, Yên Hoa chưa kịp nói gì thì Quốc đã sải bước đến nắm lấy tay cô ân cần đưa đến bàn:
- Em ăn sáng đi không thôi nguội mất. - Đưa cho cô ly sữa còn ấm, Quốc khẽ cười:
- Uống ly sữa này trước đã. Em làm anh nhớ đến hôm nào ở phi trường quá. Có biết lúc đó trông em như thế nào không?
Cầm ly sữa, Yên Hoa lơ ngơ hỏi lại:
- Như thế nào? Quốc nói trong tiếng cười trêu:
- Lúc ấy trông em nhếch nhác và xanh xao lắm, có điều anh nhớ hoài khi anh đưa thuốc, đưa sữa bảo uống, em ngoan ngoãn uống hết một mạch, trong dễ thương quá chừng, cho dù chỉ vài phút sau là nôn thốc tháo tất cả ra ngoài.
Yên Hoa chậm chạp nâng ly sữa lên. Những ân cần của anh càng làm cô ray rứt. Mai này còn có ai quan tâm, ân cần với cô như thế không? Làm sao cô có thể nói gì được trong lúc này? Cô uống hết ly sữa, vừa đặt ly xuống bàn, Quốc lại đẩy đĩa hột gà ốp la sang. Lấy hết ý chí, cô lên tiếng:
- Anh Quốc, ta... có thể nói chuyện một chút được không?
Nhướng nhẹ đôi mày, anh nói:
- Chuyện gì thì em cũng ăn sáng xong đã chứ, trứng nguội hết.
Cô lắc đầu:
- Không, em...muốn nói chuyện, em không ăn nữa đâu.
Quan sát vẻ bối rối trong mắt cô, anh gật:
- Thôi được, em nói đi.
Ngẩng lên nhình anh, cô nén giọng:
- Em có thể hủy bỏ hợp đồng giữa em với công ty anh không?
Quốc giật mình:
- Em nói gì? Sao lại hủy hợp đồng?
Cô mím môi im lặng. Anh chồm đến vịn lấy vai côi khẽ lay:
- Em sao vậy? Em không được khỏe à? anh có thể để em nghỉ một vài tuần. Về lại Sài Gòn anh đưa em đi khám bác sĩ.
Yên Hoa kêu lên ngắt lời anh:
- Không, anh thật tình không hiểu sao. Em muốn... muốn hủy bỏ hợp đồng.
Quốc cau mày:
- Nhưng tại sao lại như vậy? Em bận bịu chuyện gì? Em cũng biết rằng dự án này được chờ phê duyệt để triển khai, đang ở vào giai đoạn cần thiết cho vai trò của chúng ta kia mà?
Yên Hoa lắc mạnh đầu:
- Nhưng em không muốn đi tiếp nữa, không muốn làm nhiệm vụ phiên dịch này nữa, không muốn... Giọng cô vấp một giây khi quay mặt đi:
- ... Không muốn gặp anh nữa. Quốc tưởng mình nghe lầm. Anh lay mạnh vai cô hỏi lại:
- Em nói gì vậy? Em có biết là đang nói gì không?
Né tránh đôi mắt kinh ngạc của anh, cô cố gỡ lấy tay anh khỏi vai mình:
- Dĩ nhiên em biết mình đang nói gì chứ. Em... không muốn tiếp tục theo hợp đồng nữa, cũng như.....không muốn đi cùng anh.
- Nhưng tại sao? - Anh giận dữ kêu lên:
- Tại sao em lại không muốn đi cùng với anh?
Vai bị anh níu chặt đến đau nhói, Yên Hoa nghiến răng cố giải thích:
- Anh không hiểu sao? Tại vì... tại vì tôi không có yêu anh, làm sao tiếp tục đi với anh được nữa, như vậy sẽ gượng ép cho cả hai, cho nên...
Quốc nóng nãy ngắt lời:
- Không phải, không phải vậy, hôm qua em đã...
Yên Hoa lắc đầu:
- Hôm qua anh có hỏi tôi, nhưng tôi... tôi chưa kịp trả lời, bây giờ thì tôi có câu trả lời thật sự rồi.
- Không phải như vậy.
Nhân lúc Quốc bất ngờ vì bị tác đông bởi câu nói của mình, cô xoay người thoát khỏi tay anh và đứng dậy.
Quốc như bừng tỉnh, anh cũng đứng phắt dậy kêu lớn:
- Không phải, em nói láo.
Lùi vài bước xa anh, Yên Hoa gượng cãi:
- Sao tôi phải nói láo. Tôi.. .anh cũng biết rồi đó, tôi có người yêu rồi. Làm chung ở công ty, cấp trên của tôi... tôi không muốn anh ấy biết chuyện này. Anh hãy để tôi cắt hợp đồng.
Cô lùi bước không kịp khi Quốc sải tới. Anh lại chụp kịp lấy cô trong đôi tay nóng nảy của mình. Trán anh hằn những câu hỏi:
- Anh không tin những gì em vừa nói đâu Yên Hoa. Hãy nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy rả Tại sao em lại thay đổi như vậy?
Quay mặt đi, cô lấy vẻ bình tĩnh kêu to.
- Trời ơi sao anh không chịu hiểu. Tôi không có yêu anh, không có. Tôi đã nhận ra như vậy. Đó là sự thật mà.
Nhân mặt với sự ngoan cố đến khó hiểu của cô, anh lắc đầu:
- Anh không hiểu điều gì làm em có những ý nghỉ như vậy. Hôm qua em không nói ra, nhưng anh vẫn có thể quả quyết rằng em cũng có yêu anh, tại sao hôm nay em lại nói kỳ lạ như vậy?
Cô cụp mắt không đáp. Anh khẽ sờ nhẹ lên má cô. Một động chạm nhỏ thôi nhưng cũng khiến Yên Hoa rùng mình nhớ lại những nụ hôn đêm qua.
Quốc nhận ra sự nhạy cảm ấy của cô, anh lập tức cúi người hôn lên môi cô. Nụ hôn cũng nồng nàn, mê đắm như hôm qua, và khi anh gần như đoán chắc rằng cô ngoan ngoãn hơn với đôi môi đã mềm lại ấy, thì đột nhiên, cô bừng tỉnh cố quay mặt đi vé tránh và lính quýnh đẩy anh ra. Giọng cô nói thật nhanh trong tiếng thở gấp:
- Anh bỏ tôi ra, đừng làm như vậy, tôi không... tôi đã nói là không yêu anh rồi mà.
Quốc vẫn lì lợm kềm giữ gương mặt cô và định cúi xuống lần nữa. Yên Hoa hốt hoảng tát mạnh một cái lên gò má anh. Cái tát đến rát tay ấy làm cải hai cùng sững sờ. Ánh mắt Quốc chợt thoáng một tia dữ dội khiến Yên Hoa lo sợ. Cứ tưởng anh sẽ có hành động gì đối với mình, cô sợ hãi nhắm chặt mắt lại run rẩy trong tay Quốc.
Mấy giây trôi qua, tiếng thở hộc giận dữ của anh dần dịu lại, Yên Hoa mở mắt, chỉ thấy tia nhìn thất vọng của anh đăm đăm trên gượng mặt cô. Giọng anh buồn quá:
- Tại sao lại như vậy, Yên Hoa Anh không hiểu gì hết. Hôm qua chúng ta có nhau. Anh đã ôm em trong vòng tay mà, em đã ngoan ngoãn và nồng vàn chia sẻ cảm nhận tình yêu với anh. Tại sao bây giờ em lại thay đổi như vậy? Tại sao đột nhiên từ chối tình yêu của anh?
Yên Hoa nghẹn lời. Làm sao cô trả lời anh được, làm sao cho anh hiểu được rằng cô cũng đau khổ khi nói những lời như thế. Đêm qua cứ tưởng sẽ dễ dàng cho anh và cho cả cô khi chia tay. Nhưng bây giờ cô ngỡ ngàng và xót xa nhận ra mình quả thật cũng yêu anh, cũng không muốn rời xa anh, cũng không muốn mất anh.
Nhưng, cô có thể làm gì khác được. Chấp nhận tình yêu của anh tức là chấp nhận sự ám ảnh dai dẳng, niềm ganh ghét vô biên của bà chị với suốt đường đời cô.
Quốc vẫn đôi mắt nhìn những biểu hiện trêng gương mặt cô, anh cay đắng nhận ra vẻ quả quyết mạnh hơn sự ngập ngừng và yếu đuối thường nhật từ cô.
- Em đã quyết định từ chối tình yêu của anh thật sao?
Giọng anh nhẹ như gió thoảng. Cô nhìn anh thật lâu rồi buồn bã gật đầu. Anh ngước mắt lên nén một tiếng thở dài:
- Thôi được nếu em đã thật sự quyết định như vậy thì... Ngừng một chút, anh lắc đầu:
- Anh không muốn mất em một cách vô lý như thế, nhưng anh lại cũng không muốn em khó chịu vì ép lòng. Anh vẫn là một gã độc đoán, nhưng với em, anh đã mong mình không bao giờ áp đặt bất cứ điều gì để em phải buồn.
Anh nhìn sâu vào mắt cô:
- Anh không tin Trọng hay Lân là người em yêu đâu, nhưng chìu ý em, anh sẽ để em nghỉ, nhưng chỉ nghỉ một thời gian thôi, chứ không thể cắt hợp đồng.
Yên Hoa kêu lên:
- Không, anh Quốc, tôi không thể...
Quốc lấy lại vẻ điềm tỉnh ngắt lời cô:
- Để chuyện tình cảm giữa hai đứa qua một bên, em vẫn có thể tiếp tục công việc, anh hứa với em sẽ không làm bất cứ điều gì để em phải khó chịu, anh không quấy rầy em, cũng không tạo bất kỳ áp lực nào với em đâu, đừng lo.
- Nhưng...
Anh nhún vai:
- Cuốc nói chuyên của em chắc đã kết thúc, em có thể... chấp nhận ở anh một yêu cầu nhỏ không?
Cô nhìn anh dò hỏi:
- Yêu cầu gì?
Quốc buông gọn:
- Anh muốn hôn em một lần nữa.
Yên Hoa giật mình rụt vai lại:
- Không, tôi...
Đôi mày hơi cau lại, anh nhìn cô cười buồn:
- Em thật sự sợ đến như vậy ư? Buông thõng tay khỏi người cô, Quốc quay người bước ra cửa, giọng anh vọng lại:
- Anh về phòng để em có thể yên tâm mà dùng cho xong bữa ăn sáng muộn của mình. Và em hãy nghỉ ngơi đi, cho dù em không là của anh, anh cũng không muốn thấy em với đôi mắt thâm quầng mệt mỏi ấy
21__________Yên Hoa đến nhà Lân trễ hơn lời mời vài phút. Mở cửa cho cô là Trọng. Tia mắt anh thoáng nét tươi khi nhận ra cô:
- Vào đi em.
Cô e dè hỏi khi bước vào:
- Em có bị trễ không anh Trọng?
Trọng cười lắc đầu:
- Không. Chỉ mới có anh thôi. Em còn đến sớm hơn mọi người nữa đó. Em đến bằng gì vậy?
- Taxi anh ạ.
Trọng nhướng mày:
- Vẫn chưa chịu để dành tiền mua xe, thích tốn tiền taxi hoài à?
Cô cười:
- Em suốt thời gian đi công tác, nhà thì ở mướn tận lầu tư mua xe làm gì? Mua xe mà ít đi chỉ thêm tốn tiền gởi xe vô ích.
Mẹ Lân vừa thoáng thấy bóng Yên Hoa ở nhà ngoài đã hân hoan bước ra đón, và kịp nghe loáng thoáng câu nói của cô. Bà vồn vã lên tiếng:
- Yên Hoa đó hả con. Con đến thì hay quá. Bác nghe Lân nó bảo con đang xin nghỉ phép ở công ty, sợ con không đến được chứ.
Cô cười chào bà:
- Bác đãi tiệc mời cả công ty, con làm sao không đến được. Dạ, dạo này con không ghé thăm thường, bác vẫn khỏe chứ ạ?
Bà gật gù:
- Bác khỏe, còn con.
- Dạ con khỏe bác a.
Khẽ liếc Trọng vẫn đi cạnh bên, bà nắm tay Yên Hoa:
- Yên Hoa này, còn vài việc bày biện chưa xong, con giúp bác một tay được không?
Cô nhiệt tình nhận lời:
- Dạ được bác ạ. Bà quay qua Trọng:
- Trọng lo đón nhân viên và chỉ cho họ nước uống nhé con. Để Yên Hoa đi với bác xuống bếp một chút.
Trọng đành gật:
- Dạ.
Đưa Yên Hoa xuống gian bếp. Bà nhờ cô mấy công việc lặc vặt và trong thời gian đó vui vẻ hỏi cô đủ thứ chuyện linh tinh. Được một lúc, chợt bà nhớ đến những lời bà vừa nghe cô nói loáng thoáng với Trọng khi nãy, bà liền gợi lại:
- À Yên Hoa này, nhà con ở đâu vậy nhỉ? Có gần đây không?
Yên Hoa trả lời:
- Dạ cũng không xa lắm bác ạ. Con đi xe chỉ mất vài phút.
Còn định hỏi cho rõ thêm, thì một giọng reo vang của Lân làm bà ngẩng lên:
- Mẹ ơi, giao cho me thêm một phụ bếp nữa nè.
Anh tươi cười đẩy Minh Thu, cô y tá Yên Hoa đã từng gặp vào gian bếp. Mẹ của Lân cười gật đầu:
- Vào đây con, ở đây có Yên Hoa nữa này.
Minh Thu e thẹn bước đến. Hai cô gái chào nhau. Lân nháy mắt với Yên Hoa một cái:
- Yên Hoa hay quá ta, Trọng nó vừa giành đi đón em mà chưa kịp thì em đã xuất hiện rồi.
Cô cười:
- Chỗ em ở chưa ai đến, làm sao anh Trọng biết mà đón.
Lân trề môi:
- Cấp trên mà em tưởng không biết địa chỉ của em à? Anh thì không để ý chuyện vặt, chứ Trọng nó kỹ lắm, nhân viên vào nó cũng thuộc lòng lý lịch hết đó.
Yên Hoa mỉm cười như không tin lắm. Nhân viên có đến hai mưới mấy người, làm gì mà thuộc lòng hết cả lý lịch người ta được.
Lân quay qua trêu Minh Thu vài câu làm cho cô càng đỏ mặt thẹn thùng bên cạnh Yên Hoa và bà mẹ Lân. Chợt có tiếng ý ới bên ngoài, Lân bèn bỏ ra tiếp đãi người mới đến.
Thêm Kim và một vài nữ đồng nghiệp bước vào. Những câu giới thiệu, những tiếng chào hỏi khiến mẹ Lân tạm lắng lại những dò hỏi với Yên Hoa.
Được một lúc, chừng như tất cả khách khứa được mời đều đã đông đủ. Mẹ Lân và các cô gái bày dọn thức ăn trên ba bàn lớn xong, mọi người được mời vào ngồi.
Chẳng biết vô tình hay cố ý, chỗ của Yên Hoa được sắp cạnh Lân, bên kia của anh lại là Minh Thu, Lân vô tư cười:
- Chà, sao mình hên thế, sinh nhật mà hai bên có hai cô đẹp như tranh thế này thì diễm phúc quá rồi.
Kim ngồi chung bàn thấy thế liếc Trọng cười:
- Hôm nay cũng là mừng ngày sinh của sếp Trọng nữa mà, phải không nhỉ? Câu nói lửng của cô được Trọng mau mắn hưởng ứng. Anh gật đầu cười:
- Đúng rồi, cho nên chắc tôi phải chọn chỗ ngồi sát bên luôn để được chia hưởng cái diễm phúc đặc biệt này với Lân chứ.
Kim đứng dậy ngay:
- Chỗ của Kim ở cạnh một trong hai người đẹp của sếp Lân nè, anh Trọng có đổi không?
Trọng gật, anh đứng ngay dậy:
- Sao không nhỉ? Những nhân viên khác ở những bàn gần đấy ồ lên cười trêu. Mẹ Lân vội lên tiếng:
- Hôm nay là sinh nhật chung của hai đứa. Đều là ông chủ của công ty cả, tụi con nên mỗi người ngồi một bàn mới tiếp đãi mọi người được chu đáo và vui vẻ chứ.
Câu nói của bà bị Lân vô tâm phản bác:
- Đâu có sao mẹ Trọng nó không ngồi ở bàn bên đó thì họ còn thoải nái mà cụng ly hơn nữa đó, có phải không quý vị?
Hùng cầm đầu nhóm đàn ông ở bàn kế vỗ tay vang rân:
- Trời ơi, ở đâu ra mấy sếp quá hiểu ý mình như vậy kìa.
Những giọng cười ồn ào khiến bà mẹ của Lân biết mình khó lòng thay đổi tình thế được. Trọng nói nhỏ vào tai Kim khi cô đứng dậy nhường chỗ cho anh.
- Cám ơn Kim nhiều lắm đó.
Kim chỉ cười như hiểu ý. Chỗ của cô ở ngay bên cạnh Yên Hoa, còn gì để anh sếp nổi tiếng nguyên tắc của cô mong muốn hơn nữa. Còn cô, giúp cho sếp cũng là điều tốt, nhất là cô cũng ngán thấy mồ, khi ngoài Yên Hoa là cô đồng nghiệp hiền lành dễ thương mà cô có cảm tình, trong bàn toàn là những người thân thuộc của sếp Lân, những người đàn bà mà cặp mắt nhìn xoi mói cũng đủ làm cô run... đũa, có còn hào hứng gì mà nhập tiệc. Đổi cho sếp Trọng, qua bàn kế bên với mấy đồng nghiệp nam, dù họ có la ó, say sưa vẫn còn đỡ hơn nhiều.
Thế là chỗ ngồi trong bàn của gia đình Lân có thay đổi một tí. Trọng vừa ngồi xuống, đã gặp ngay một dãy, nào là mẹ, là dì, là nội của Lân phía đối diện. Trông họ cứ như một Ban giám khảo cuộc thi tuyển nào đó vậy.
Trọng liếc sang Yên Hoa. Cô vẫn có vẽ không chú ý lắm đến điều này. Thái độ của cô vẫn trầm tĩnh và đúng mực, như không biết mình đang là mục tiêu đánh giá của cả "gia tộc" Lân.
Sao lạ vậy nhỉ Trọng ngạc nhiên quá. Chẳng lẽ buổi họp mặt mừng sinh nhật của anh và Lân lại trở thành ngày nhà Lân kén dâu? Chuyện như đùa, nhưng tình hình trước mắt Trọng thật đã làm anh liên tưởng như vậy. Sau vài tiếng mời chào ban đầu, Trọng ra hiệu cho Lân đứng lên thay mình nói vài lời trước khi nhập tiệc. Anh biết rõ thằng bạn thân của mình chẳng bao giờ từ chối những dịp trịnh trọng và phô trương như vầy.
Lân quả là có khiếu đùa vui giữa chốn đông người. Những câu nói của anh làm đám nhân viên ôm bụng cười lăn.
Lân vừa nói xong, Hùng giơ tay lên như xin phát biểu trong các cuộc họp hàng tuần ở công ty:
- Sếp ơi, tui có một thắc mắc nhỏ, có thể hỏi được không?
Lân nháy mắt:
- Nói đi.
Hùng hỏi ngay:
- Thật ra đây cũng là thắc mắc chung của toàn công ty khi nhận được thiệp mới. Ngày hôm nay là sinh nhật của hai sếp thật à? Hai sếp sinh chung một ngày sao? Xưa nay sao chưa bao giờ có tiệc sinh nhật?
Lân khoát tay cười:
- Trả lời liền đây. Hôm nay thật ra... chả là sinh nhật của ai hết, không phải của Trọng cũng không phải của tôi.
- Ủa, sao kỳ dzậy? Những tiếng nhao nhao ngạc nhiên vang lên. Lân giơ tay cho tiếng ồn lắng xuống:
- Nè nè, nghe đã. Tôi sinh vào ngày hai mươi tháng này, còn Trọng nó cũng sinh cùng tháng cùng năm với tôi nhưng lại là ngày hai mươi tám.
Anh giơ mấy ngón tay ra khoe:
- Vây đó, công bố luôn cho quý vị biết, tôi đích thực lớn hơn nó tám ngày.
Vài tiếng cười. Một giọng nam ồ ồ vang lên:
- A hiểu rồi, hôm nay ngày hai mươi bốn, vậy là chắc hai anh lấy ngày chính giữa mà đãi tiệc cho công bình phải không?
Lân vỗ tay:
- Đúng quá. Thật ra hai đứa tụi tôi xưa nay không thích tổ chức gì cả, nhưng tiệc hôm nay có thể nói mượn cớ sinh nhật để có dịp họp mặt toàn công ty vui vẻ một chút, coi như vui chơi nghỉ ngơi trong thời điểm... ế tour, hay có thể cộng thêm vào đó sự kiện tôi bị tai nạn mà không sao, ăn mừng tôi mau lành lặn. Vậy thôi!
Thấy mọi người đã gật gù hiểu ra. Nâng ly lên, anh hô hào:
- Nào các bạn. Đã hiểu rồi phải không? Hết thắc mắc rồi chứ? Vậy bây giờ ta nâng ly lên đi. Mừng sinh nhật mà không phải là sinh nhật, mừng công ty chúng ta làm ăn phát đạt, công việc đều đều cả năm chứ không phải ngồi ngáp dà như hai tháng nay.
Những tiếng hưởng ứng ầm ĩ gian phòng:
- Hoan hô sếp.
- Dô! dô! Tiếng cụng ly vang lên côm cốp lẫn vào những tiếng hoan hô và cười đùa.
Trọng đỡ lấy ly nước ngọt của Yên Hoa xuống bàn. Phớt lờ ánh mắt xét nét không hài lòng của me. Lân, anh ân cần gắt thức ăn vào chén cô.
Cô mỉm cười:
- Cám ơn anh.
Liếc qua thấy Lân đang huyên thuyên gì đó với cô y tá bên cạnh. Trọng liền tìm cách bắt chuyện với Yên Hoa:
- Anh cho nghỉ phép mấy ngày có đi chơi không Yên Hoa? Cô ngẩng lên:
- Không anh ạ.
- Vậy chứ thời gian trống em thường làm gì? Xem phim hay nghe nhạc?
Cô nhún vai lơ đãng trả lời:
- Không. Em chỉ ở trong phòng đóng cửa. Không đi đâu, không ti vi hay phim gì hết.
- Như vậy thì chán chết.
Trọng kêu lên.
- Cái gì chán?
- Lân quay qua hỏi.
Trọng ngần ngừ:
- À, là tao đang hỏi chuyện Yên Hoa thôi. Xin nghỉ phép mà chẳng có giải trí hay gì hết.
Lân cười:
- Mày cũng biết rồi đó, đi tour liên tục như Yên Hoa mấy tháng gần đây mệt thấy mồ. Có nghỉ phép thì đóng cửa lại ngủ là tốt nhất, có phải không em?
Yên Hoa nhoẻn cười gật đầu. Mẹ của Lân thấy thế nói xen vào:
- À, bác cứ thắc mắc mãi, nhà của con có đông người không hả Yên Hoa? "Rồi đây, đến giờ điều tra rồi", Trọng than thầm trong bụng như thế.
Yên Hoa đáp:
- Dạ chỉ có ba con với con thôi a.
Me. Lân ngạc nhiên:
- Ủa, chỉ có hai người thôi sao?
- Da.
Bà thắc mắc:
- Chỉ có hai người mà ba con cũng cho con làm công việc cực thân và đi hoài bên ngoài thế à? Vậy con đi tour thì ai ở nhà với ông cụ? Sao lại chọn công việc này thế con?
Cô lắc đầu:
- Con sống tự lập bên ngoài, nên cũng có thể tự quyết định được tất cả ạ.
Câu trả lời đối với những thanh niên khác thì bình thường, nhưng với một người đang có ý "chấm" cô cho đứa con trai mình lại khác. Mẹ Lân khẽ liếc mắt nhìn bà mẹ chồng, các bà chị và em chồng. Ngập ngừng một chút, bà hắng giọng:
- Vậy con tự lập như vậy thì... con sống ở đâu? Yên Hoa thản nhiên trả lời:
- Con thuê nhà ở chung với một đứa bạn cũ.
- Còn ba của con?
- Ba con vẫn ở nhà.
- Một mình à?
Yên Hoa gật:
- Dạ, một mình.
Câu trả lời lần này đem lại nét thay đổi trên hầu hết những gương mặt của người thân trong nhà Lân.
Trọng lặng yên lắng nghe những câu đối thoại từ hai phía. Câu trả lời của Yên Hoa có một "hậu quả" khác thường làm anh ngạc nhiên đến gần như nín thở. Anh liếc qua những ánh mắt liên lạc chuyển tải nhiều ngụ ý của phía "ban giám khảo", và đã muốn bật lên tiếng hoan hô, khi nhận ra cuối cùng họ cũng "biểu quyết" xong, và dường như đã chính thức... "loại" Yên Hoa ra khỏi cuộc thi tìm con dâu ưng ý của họ.
Trọng đã quá quen với tính khí và quan niệm cổ hủ của cả nhà Lân. Chỉ một tự thú nho nhỏ của Yên Hoa thôi, họ đã có ngay điểm số thấy dành cho cô rồi. Chứ gì nữa, một cô gái chỉ vừa ngoài hai mươi, mà đã ương bướng, tự ra ngoài đi làm việc và ở nhà mướn. Con gái mà sống riêng mướn nhà riêng như vậy là không được rồi, chưa kể cách trả lời đầy độc lập của cô cũng làm khó chịu cho nhiều người. Dâu như thế thì mai mốt làm sao dạy bảo mà nó chịu nghe lời. Anh cúi đầu giấu một nụ cười. Họ đâu biết rõ gia cảnh của cô như thế nào, đâu biết gia đình cô thực sự danh tiếng như thế nào, đâu biết ba cô là một người nổi tiếng như thế nào. Chảng ai biết chuyện này cả, ngoại trừ anh. Mà anh thì họa có điên mới kể thực cho mẹ của Lân nghe.
Trọng quan sát kỹ hơn những người trong cuộc. Lân vẫn vô tư ăn uống và pha trò. Còn Yên Hoa, dường như cô không nhận ra những câu nói vô tình của mình tác động thế nào đến những người đối diện, cô vẫn thản nhiên nâng ly uống từng ngụm nho nhỏ.
Và cô gái y tá e thẹn kia vẫn e thẹn đến ngượng ngập. "Cô nàng này thì có vẻ khá xứng với thằng bạn mình đây", Trọng nghĩ bụng. Tha hồ cho cả nhà đầy bàn bà của nó hài lòng khi nó có một cô vợ cứ cúi đầu nhũn nhặn như thế.
Bàn bên cạnh, thỉnh thoảng Kim cũng liếc sang theo dõi tình hình bên này vì tò mò. Cuối cùng cô ngạc nhiên quá xá khi thấy sự thay đổi rõ rệt trong cách cư xử của bà mẹ của xếp Lân đối với Yên Hoa. Chuyện gì đã xảy ra rồi nhỉ? Thái độ vồn vã niềm nở của bà lúc nãy biến đâu mất tiêu rồi? Bây giờ thì lạnh nhạt để mặc con bé mà quay qua ân cần với cái cô nàng co rút dến chán chết bên kia con trai bà.
Kim bật cười. Thôi thế cũng tốt. Chẳng còn ai dành phần một cách thô bạo với sếp Trọng nữa. Tha hồ cho anh sếp ít lời mà chững chạc của cô tranh thủ tình cảm đối với con bé. Khỏi hiềm khích gì nữa.
Một vài cô bạn đồng nghiệp trẻ ngồi chung bàn khều hỏi Kim:
- Có gì mà tủm tỉm cười một mình vậy, chị Kim?
Cô nháy mắt rồi chồm lên thì thào điều mà mình để ý phát hiện. Những đôi mắt tròn xoe, những cái miệng hình chữ o như thú vị và bất ngờ với câu chuyện ấy. Từ đó, từng người một họ liếc nhìn qua bàn của mấy sếp.
Những nhân vật chính phụ của câu chuyện Kim kể không biết rằng mình đang là mục tiêu chú ý và bàn tán của mọi người xung quanh. Bàn chủ tiệc giờ đây như được chia ra làm hai phe rõ rệt. Phe đông nhất gồm có cả nhà của Lân, đang thay nhau trò chuyện, và hỏi han Minh Thu. Phe còn lại chỉ vỏn vẹn có Trọng và Yên Hoa.
Trọng có vẻ muốn chăm chút cho cô, anh gắp thức ăn, rót thêm nước uống, nói chuyện với cô. Còn Yên Hoa, cô vẫn như người vô tâm, vô tư nhất trong bàn. Cô ít ăn, ít uống, trả lời Trọng chỉ là những nụ cười nhẹ hiền lành, những câu nói ngắn gọn thông thường.
Bức tranh trước mắt vừa sinh động, lại vừa đáng chán một cách khó hiểu. Mọi người nhìn nhau xì xào. Thế rồi đột nhiên, Lân đứng lên khua leng keng lên thành ly kêu gọi sự chú ý, rồi hứng chí tuyên bố mấy câu:
- Các bạn, nghe đây, nghe đây. Bia tôi gọi về rất nhiều mà ít người uống quá. Bây giờ tất cả chúng ta nam cũng như nữ, ai cũng phải dùng bia hết để cụng ly hết, như vậy mới vui, ai không biết uống thì tập uống cho quen chứ, có phải không? Có chút men bia thì ai cũng vui vẻ như nhau.
Mọi người nhìn nhau:
- Chà sếp phóng khoáng ghê ta. Đúng rồi, nam nữ bình quyền mà. Sao cứ đàn ông, con trai uống bia không nhỉ, phái nữ cũng cụng ly cho vui.
- Ừ, đúng đấy.
Nhiều tiếng nhao nhao hưởng ứng.
Câu đề xướng trong cơn hứng bất tử của Lân được nhiều người ham vui ủng hộ và quên đi chuyện họ đang tò mò quan sát. Những ly nước ngọt rốt cuộc mau chóng được thay bằng bia. Cả gian phòng rộng đã trở lại không khí vui tươi và nhộn nhịp ban đầu. Tiếng gọi cười, đùa giỡn, trêu chọc nhau vang lên đến ồn ào.
Sau một lần cụng ly theo lời hiệu triệu của Lân, khẽ liếc vào ly bia vơi một khúc và gương mặt Yên Hoa hơi nhăn lại khi nuốt ngụm bia đầu, Trọng nói nhỏ vào tai cô:
- Nếu không uống được bia thì thôi nhé Yên Hoa. Để đó anh uống thay em cho.
Yên Hoa lắc đầu:
- Không sao đâu anh Trọng, bia cũng... không dễ uống thật, nhưng các anh uống được thì em cũng uống được thôi. Không để anh kịp ngăn cản tiếp, cô nâng ly lên cười với anh:
- Em vẫn chưa cụng ly riêng với anh để chúc mùng sinh nhật.
Nụ cười của cô có một vẻ gì đó khác thường khiến Trọng đành nâng ly mình lên và khẽ chạm vào ly của cô.
- Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Cô nói. Anh gật nhẹ đầu:
- Cám ơn em.
Trọng vừa uống vừa quan sát cô. Anh băn khoăn khi thấy cô thản nhiên uống cạn ly. Lân đã bỏ chỗ ngồi, cùng mấy đồng nghiệp nam, hắn đòi anh đi theo để cụng bia lòng vòng chơi. Cố từ chối không được với mấy tay đã ngà ngà, Trọng đành đứng lên. Từ bàn bên cạnh, trong khi Lân còn ba hoa gì đó với mọi người, Trọng khẽ liếc mắt nhìn về bàn cũ. Những người đàn bà ở nhà Lân đang trò chuyện hỏi han thật ân cần với cô gái kia. Còn Yên Hoa, cô vẫn ngồi đấy. Làm bạn với cô có lẽ chỉ là ly bia đầy trước mặt.
Tiếng ồn ào và tiếng cười vang lên với từng chầu bia, chất nước vàng sánh ấy không đủ sức làm Trọng say, anh chỉ thấy một điều gì đó mơ hồ đến trong tâm trí làm anh lo lắng. Hình ảnh Yên Hoa lặng lẽ ngồi cô độc giữa cái bàn đầy người với men bia càng lúc càng nhiều khiến anh nặng trĩu.
Lẫn trong những tràng cười sặc sụa sau câu khôi hài của Lân, có tiếng thở dài thật nhẹ của Trọng. Tiếng thở dài chìm lỉm trong sự ồn ào xung quanh mà không ai để ý.
22__________Trọng ngừng xe trước chung cư của Yên Hoa. Anh bước xuống và vòng qua mở cửa xe cho cô.
Chân hơi chệch choạng bước ra, Yên hoa cười khẽ:
- Anh Trọng hay thật. Biết em ở đây à?
Trọng mỉm cười:
- Dù chưa đến lần nào, nhưng chẳng lẽ nhân viên mình ở đâu mà anh cũng không biết hay sao.
Nói xong câu ấy, anh lại cảm thấy hối tiếc ngay. Quả là đối với việc quản lý nhân viên, anh thuộc lòng hầu hết ly lịch của nhân viên trong công ty. Nhưng thật ra Yên Hoa là mối quan tâm đặt biệt của anh kia mà, sao anh lại có thể ngu ngốc nói một cách hờ hững như thế được, tại sao lại vuột mất một cơ hội bày tỏ lòng mình?
Trọng đỡ lấy tay Yên Hoa khi thấy cô có vẻ đi không vững lắm, cô lắc đầu cười:
- Làm phiền anh chở về thật, nhưng không dám làm phiền anh đưa lên nhà đâu. Anh cứ vào xe đi, em tự lên được rồi.
Trọng ngập ngừng:
- Để anh đưa em lên, thật ra anh... anh muốn nói... Anh thật sự muốn... quan tâm đến em, anh...
Trọng muốn tìm cách nói, nhưng anh không hiểu sao cứ lúng túng trước những ngôn từ lại miệng ấy. Lúc này đây, anh ước sao mình có cái tài miệng lưỡi trôi chảy như Lân thì hay biết mấy, hay ít ra cũng mạch lạc suông sẻ như những lần họp bàn về công việc thường ngày của anh. Vậy mà khốn nỗi, anh cứ ngắc ngứ mãi.
Và, Yên Hoa thì hình như chẳng cảm nhận điều gì trước vẻ lúng túng lạ đời ấy của anh, cô có lẽ đã khá say, không để ý đến câu nói nửa chừng vô nghĩa mà lại ẩn chứa nhiều nghĩa kia.
Trọng có vẻ thất vọng trước vẻ mặt ơ hờ, thản nhiên của cô, anh giữ lấy tay cô đứng lại:
- Yên Hoa, thật ra, em có nghe anh nói gì không?
Cô nhướng mày, đôi mắt có vẻ vô hồn:
- Dạ? Gì hả anh?
- Anh muốn nói...
Đột nhiên, anh cảm thấy cô ngấy người nhìn qua vai mình, gướng măt cô như chợt có lại thần sắc và cảm nhận. Trọng máy móc quay nhìn theo hướng mắt của cô.
Có một người đứng đó không biết từ lúc nào. Trọng sững sờ mất vài giây. Sau cùng anh cố lấy lại tự chủ, Yên Hoa đang ở cạnh anh kia mà. Anh hắng giọng lên tiếng trước:
- Chào anh, thật là tình cờ nhỉ?
Mắt không rời Yên Hoa, Quốc nhẹ nhàng ngắt lời anh:
- Không phải tình cờ. Tôi đợi cô ấy đã lâu.
Và giọng hắn giành cho Yên Hoa còn nhẹ nhàng hơn:
- Anh nói chuyện với em một chút được không Yên Hoa? Một vài phút thôi.
Tim Trọng thắt lại khi nhận ra tay Yên Hoa đang run rẩy trong tay anh. Cô đứng sát bên anh, gần hơn hắn nhiều, tay cô đang nằm trong ray anh, nhưng chua chát thay, bàn tay ấy run lên không phải vì anh. Tại sao lại như vậy được? Trọng xót xa tự hỏi. Khi đột nhiên, cô thông báo ngưng hợp đồng với Công ty của Đoàn Quốc, và hắn cũng không phiền hà gì, anh đã khấp khởi vui mừng, những tưởng cơ hội đến với cô lại mở ra với mình. Nhưng giờ đây, anh chợt hiểu ra có lẽ mình đã thật sự thua cuộc.
Những chuyến đi công tác bên nhau, chuyện cắt hợp đồng đột ngột khác thường, thái độ lặng lẽ đầy tâm sự của Yên Hoa và những ly bia cô một mình uống cạn trong bữa tiệc tối nay... Tất cả đều đã có câu trả lời. Anh đứng giữa, nhưng cả Yên Hoa lẫn Đoàn Quốc đều như không nhận ra là có anh ở đấy, họ như chỉ nhận biết nhau trong cái thế giới bao la này. "Mình là một nhân vật thừa thãi muộn màng đối với cuộc tình này rồi". Trọng chua chát tự nhủ và đành buông tay cô ra. Quốc chậm rãi bước đến bên họ. Trọng nhìn Yên Hoa, cô đứng yên, mắt cụp lại như không đủ can đảm đối mặt hắn với khoảng cách gần hơn ấy.
Trọng thở dài:
- Vậy... tôi về trước.
Ngần ngừ một chút, anh nói thêm với Quốc:
- Yên Hoa không khỏe lắm.
Quốc nhìn Trọng giây lát. Hai người đàn ông đều hiểu qua cái nhìn đó. Họ đều có mối quan tâm giống nhau đối với cô gái nhỏ trước mặt.
Quốc gật đầu:
- Tôi sẽ đưa cô ấy lên nhà sau vài phút.
Trọng đưa mắt lướt qua Yên Hoa lần cuối, cô vẫn lặng im. Anh đành trở vào xe.
Chờ cho xe Trọng vừa lăn bánh khuất vào góc đường, Yên Hoa quay người đi vào chung cư. Vẫn luôn quan sát diễn biến trên nét mặt của Yên Hoa, nên Quốc cũng kịp vượt lên chận bước trước cô:
- Yên Hoa, anh muốn nói chuyện với em.
Cô lắc đầu, cố giữ cho giọng mình lãnh đạm:
- Nhưng tôi không có chuyện gì để nói với anh.
- Yên Hoa!
Quốc vừa chạm đến vai, cô vội gạt ra và cố lách qua anh để đi vào trong. Nhưng bước chân mơ hồ không vững của cô làm sao nhanh bằng anh. Quốc đỡ lấy cô khi thân hình cô thoáng chao nghiêng.
Cô mím môi gượng đứng thẳng người:
- Nếu anh tôn trọng tôi, xin hãy để tôi lên nhà, bây giờ đã gần nửa đêm rồi, xin đừng níu kéo tôi như thế ở đây.
Quốc cau mày nhìn thật kỹ gương mặt đỏ hồng vì men rượu của cô, anh dịu giọng:
- Anh chìu ý em, em muốn sao?
- Muốn lên nhà.
Cô đáp nhanh.
Quốc gật đầu ngay:
- Anh sẽ đưa em lên.
Tay anh vẫn choàng qua eo lưng cô, Yên Hoa kêu lên:
- Nhưng tôi muốn tự mình lên nhà, anh không cần phải đưa tôi lên đâu.
Quốc không đổi giọng:
- Cần chứ. Anh có là một thằng đàn ông không, khi để cho người mình yêu đi lên một chung cư vắng lặng thế này một mình? Nhất là khi em trong tình trạng như thế này sao?
- Tình trạng như thế này là sao? Yên Hoa cãi.
- Tôi có say đâu? Quốc lắc đầu, vẫn không buông cô ra:
- Đừng cãi anh. Có ai say mà nhận là mình say đâu. Để anh đưa em lên.
Thế rồi anh thản nhiên dìu cô bước vào đến tận chân cầu thang. Yên Hoa muốn phản đối, muốn kêu lên rằng anh hãy để cô yên và về đi, như Trọng vậy. Hãy để cô leo lên những bậc thang một mình, mà yên tâm hy vọng mình còn là mình dù nỗi cô đơn lại nặng trĩu vây kín cô.
Nhưng Quốc không phải là Trọng, cô hiểu rõ như vậy. Cho dù thời gian bên anh không là nhiều, nhưng con tim đã gục ngã trước anh đã cho cô hiểu anh là một người như thế nào.
Cương quyết và cuồng nhiệt như một ngọn lửa, đời nào anh dễ dàng để cô yên khi ly do cô viện ra để từ chối anh quá phi lý như thế.
Yên Hoa ngập ngừng với nấc thang đầu tiên:
- Tôi...
Quốc nhướng mắt nhìn cô. Cô lúng túng gỡ tay anh ra:
- Anh buông tôi ra đi, tôi tự lên được mà, nếu anh muốn đưa lên tận cửa cũng được, nhưng đừng...
Quốc nhìn cô một phút, rồi anh thả tay xuống khỏi bờ lưng cô.
Hít một hơi dài như thấy nhẹ lòng hơn, Yên Hoa bước chân lên những nấc thang. Quốc vẫn lặng im đi bên cạnh. Đôi giày cao gót khiến cô thấy mỏi, nhưng cô vịn tay vào thành thang, cố giữ cho mình khỏi ngã. Chậm và khá chật vật, cuối cùng Yên Hoa cũng leo lên hết những nấc thang dành cho mình, và đứng trước khuôn cửa nhà mình. Cô nói ngắt quãng trong tiếng thở:
- Đến nhà tôi rồi, cám ơn anh nhiều.
Quốc gật đầu thản nhiên chia tay ra:
- Đưa anh chìa khóa, anh mở cửa giùm em.
Yên Hoa lắc đầu ngay:
- Ồ khỏi cần, tôi mở được mà, anh cứ về trước đi.
Giọng Quốc nghiêm trang:
- Đưa đây anh mở cho. Xem em kìa, leo mấy tầng lầu còn mệt đến run người như thế.
- Mệt thì nghỉ một chút thôi. Anh cứ về trước đi, để mặc tôi được rồi.
Quốc nhìn cô, ánh mắt chợt buồn:
- Anh không hiểu tại sao em đột ngột từ chối anh, đột ngột cắt hợp đồng, và rồi bây giờ cố tình tránh né anh. Anh có làm gì để em ghê tởm hay khinh thường đến như vậy?
- Anh Quốc, chỉ vì tôi...
Chán nản dựa lưng vào cạnh cửa, anh lắc đầu như không cần nghe lời cô phân trần. Lấy trong túi áo gói thuốc, anh thờ ơ ngậm một điếu lên miệng và mồi lửa, vẻ như bình thản và ngoan cố đợi cho cô vào nhà mới chịu đi vậy.
Yên Hoa nhăn mặt ngần ngừ một chút, rồi cô đành chắt lưỡi lục trong túi xách ra chùm chìa khóa của mình. Chìa ra trước mặt anh, cô chép miệng chịu thua:
- Nếu anh muốn mở cửa giùm tôi, thì đầy nè.
Quốc nhìn cô một giây, rồi vứt điếu thuốc trên môi, anh cầm lấy.
Cô lầu bầu:
- Chỉ có mở cửa thôi đấy nhé, tôi mệt lắm, cửa mở rồi thì anh hãy về, tôi thật sự muốn nghỉ ngơi.
Câu lầu bầu nhẹ nhàng của cô, Quốc dĩ nhiên nghe lọt, dù anh đang đưa lưng lại để mở khóa, nhưng anh giả tảng như không nghe.
Chìa khóa của Yên Hoa ở đâu mà nhiều thật, cả xâu tùm lum chìa lớn nhỏ, Quốc phải hí hoáy mất một lúc mới tìm ra đúng cái anh cần. Yên Hoa không giúp anh, cô đứng bên hành lang nhìn ra khoảng trời đen im ắng phía ngoài.
Cô không biết mình đã uống bao nhiêu. Cứ tưởng cũng đủ để men bia làm cô mệt nhoài cả người, để trở về bên chiếc nệm êm của mình mà vùi trong chăn nệm tìm một giấc ngủ yên quên đi nỗi phiền muộn. Vậy mà sự xuất hiện thình lình của Quốc lại làm tâm hồn cô khuấy động đến nghẹn cả hơi thở.
Mấy ngày qua, cô ở lì trong nhà sau khi điện cho Trọng xin tạm nghỉ một tháng. Mấy ngày giam mình trong bốn bức từơng lạnh lẽo, cô tự dằn vặt mình vì chợt nhận ra cô đã yêu Quốc nhiều hơn cô nghĩ. Điều ấy lại làm cô càng mâu thuẫn với quyết định của mình, nhưng vẫn phải chịu đựng. Cô không muốn có bất kỳ sự liên hệ nào thêm giữa cô với người chị khác mẹ mà cô oán ghét.
Cô biết như vậy là quá bất công đối với tình yêu cuồng nhiệt của Quốc, và bất công cho cả cô, khi phải nhốt mình cô đơn và hoang vắng trong căn hộ của mình mà gặm nhấm nỗi buồn nhớ anh. Nhưng cô khó mà đến với anh trong khi cái tên của bà chị ích kỷ và cay độc đó cứ ám ảnh cô mãi.
Cô thở dài, cũng vừa lúc cửa được mở. Quốc tự nhiên vào trước và nép qua nhường chỗ cho cô.
- Cám ơn anh. - Yên Hoa nói theo quán tính khi bước qua khung cửa. Cô đưa tay bật đèn, ánh sáng tràn ngập căn phòng khiến cô phải che một tay lên vì chói mắt.
Quay người lại, cô định đòi xâu chìa khóa của mình thì ngớ người kinh ngạc khi kịp thấy Quốc vừa đóng cửa và khóa lại rồi. Khi nhận thức được anh đang ở trong nhà cô từ lúc nào, cô sửng sốt kêu lên:
- Anh làm gì vậy?
Giọng Quốc tỉnh như không:
- Anh đóng của lại luôn giùm em.
- Nhưng sao... anh vào nhà?
Quốc nhướng mắt không trả lời làm Yên Hoa cau mày:
- Ý tôi là để anh mở giùm cửa, chứ tôi đã mời anh vào nhà đâu? Đôi mắt Quốc lặng lẽ, giọng chùng xuống như một tiếng than:
- Anh vẫn luôn mong điều ấy.
Yên Hoa nhăn mặt. Quốc nói nhăng gì thế này? Cô bực bội quăng túi xách lên salon, bước lại xoay nắm cửa. Theo dõi hành động của cô, Quốc nói:
- Nó đã được khóa lại rồi.
Cô nghiến răng quay lại chìa tay ra trước anh:
- Anh trả lại đây.
- Gì?
Quốc bình tĩnh hỏi. Yên Hoa mất hết kiên nhẫn:
- Chìa khóa của tôi chứ cái gì?
Quốc nhìn cô chăm chú:
- Em muốn mở cửa ra để đuổi anh về chứ gì?
Cô thẳng thắn gật đầu:
- Chứ còn gì nữa. Quốc cau mày nhìn cô. Rồi lắc đầu nhè nhẹ:
- Anh muốn nói chuyện với em mà Yên Hoa, anh biết em mệt, nhưng anh hứa với em chỉ vài phút thôi.
Yên Hoa trả lời quyết liệt:
- Không, tôi không muốn nói chuyện gì nữa trong lúc này, tôi không mời anh vào nhà, nên xin lỗi, mong anh về cho. Thấy Quốc lặng im, cô vươn tay định lấy lại xâu chìa khóa trong tay anh nhưng lại hụt trước sự nhanh nhạy của anh. Quốc rụt tay lại, rồi không để Yên Hoa hiểu kịp hành động của mình, anh sải bước qua gian phòng ngủ bên trong. Yên Hoa ngạc nhiên đuổi theo và kêu lên:
- Anh đi đâu vậy ? Trả lại cho tôi chìa khóa. Cô đuổi kịp anh khi đến ô cửa sổ nhỏ cuối phòng, để rồi há miêng sững sờ khi nhìn thấy anh thản nhiên ném xâu chìa của cô ra ngoài khuôn cửa sổ mở hé đó.
Mất một lúc mới hiểu ra anh đã làm gì, cô kinh ngạc lắp bắp:
- Anh... anh làm cái gì vậy ? Chìa khóa của tôi mà? Sao anh lại... quăng ra ngoài?
- Để em không đuổi anh về nữa. Câu trả lời bình tĩnh như không của Quốc làm Yên Hoa trợn mắt nhìn anh trân trân:
- Anh điên rồi sao? Bộ anh điền rồi sao mà làm như thế?
Quốc gật đầu:
- Em nói đúng. Anh điên rồi.
Chụp lấy cô và đẩy thân người cô ép sát bờ tường thật nhanh, anh nhìn vào mắt cô nhỏ nhẹ:
- Có biết vì sao anh điên không, Yên Hoa?
Ánh mắt của anh làm cô như tê liệt cả ý chí chống trả, cô quay mặt cố né tránh ánh mắt ấy, nhưng vô ích, vì cô đã bị kềm chặt trong tay anh rồi. Giọng Quốc da diết:
- Có tên đàn ông nào gặp chuyện đáng giận như anh mà không phát điên lên. Chiều nay, khi anh đến đây, cũng vừa là lúc chiếc taxi chở em vụt đi. Quốc lắc đầu nói gằn từng tiếng:
- Anh đã chờ từ lúc đó, mấy tiếng đồng hồ chờ đợi, để cuối cùng thấy được anh chàng sếp vẫn săn đón lộ liễu ấy đưa em về. Em có thể đi với hắn uống rượu suốt buổi tối, còn anh chỉ mong gặp em vài phút để nói chuyện, em vẫn cương quyết từ chối là thế nào? Anh lay mạnh vai cô:
- Tai sao em né tránh anh? Tại sao em trở nên lãnh đạm, vô tình như thế? Hãy nói cho anh biết đi, anh đã có lỗi gì trong chuyên này? Yên Hoa nghẹn lời trước anh. Cô có thể phân trần ra sao đây? Tay anh vuốt nhẹ lên gò má, mơn man mấy sợi tóc xõa làm cô rùng mình. Quốc thở nhẹ:
- Em hủy hợp đồng thình lình như thế, anh phải chật vật lắm mấy ngày qua, anh cứ tưởng em căng thẳng vì công việc, nên cố dằn mình không lên nhà gõ cửa buộc em ra gặp mặt để anh hỏi cho ra lẽ, anh chỉ có thể đợi trước cửa chung cư ngày này qua ngày nọ sau giờ làm việc mà thôi.
Anh cười buồn:
- Anh không ngờ. Em có thể đi chơi, uống rượu với người ta đến khuya lơ khuya lắc mới về. Còn anh...
Giọng anh đột nhiên trở nên gấp gáp:
- Anh không tin là em để ý đến hắn. Anh biết em yêu anh, có phải vậy không Yên Hoa? Em nói đi. Anh muốn em xác nhận với anh một lời. Hãy nói người em yêu là anh, chứ không phải là những gã huênh hoang dó? Nói đi Yên Hoa!
Giọng anh thúc dục, trong khi vòng tay anh càng siết chặt như chờ đợi câu trả lời của cô. Vai đau nhói cô hốt hoảng kêu lên:
- Anh Quốc, buông tôi ra. Câu nói của cô không phải là câu Quốc mong đợi, anh nhăn mặt:
- Em sao vậy ? Lại né tránh trả lời anh nữa sao?
Tưởng chừng như xương vai sắp vụn nát ra, cô nói như đuối hơi:
- Anh thả em ra, anh làm em đau quá.
Quốc chợt tỉnh, anh vội nới vòng tay, nhưng vẫn giữ cô nguyên vị trí ấy.
Tay xoa lấy bờ vai đau và cố lách người để thoát ra nhưng không được, Yên Hoa la lên:
- Anh làm như vậy là có ý gì? Anh muốn gì?
- Chỉ muốn em thành thật trả lời anh thôi. Chìa khóa của em, anh vứt đi rồi, anh nhất định chờ để nghe được câu nói thật nhất của em. Em sẽ phải nói. Yên Hoa trừng mắt giận dữ:
- Anh đừng có hòng mà ép buộc tôi. Tôi ghét nhất những người dùng quyền hành hoặc sức mạnh mà áp chế người khác.
Quốc cau mặt:
- Em thật không chịu nói ra?
- Đừng hòng.
- Cô kêu lên quyết liệt.
- Đừng có hòng ép tôi. Quốc nhìn cô chăm chú, như không tưởng được cô có thể ngoan cố như vậy. Lặng thinh một lúc, rồi anh thở dài ôm nhẹ cô vào lòng khẽ nói:
- Anh không áp chế em đâu, đừng giận lên như thế.
Buông cô ra, anh vén mớ tóc lòa xòa của cô ra sau vành tai, và dịu giọng:
- Em mệt lắm rồi, rửa mặt rồi đi nghỉ đi. Anh không làm phiền em nữa đâu.
Yên Hoa lùi ra xa nhìn anh, như không nghĩ anh có thể thả cô ra dễ dàng như thế. Thấy cô còn nghi ngại nhìn mình, anh lặp lại:
- Em rửa mặt rồi đi nghỉ đi. Chuyện gì cũng để mai nói sau. Yên Hoa máy móc bước về phòng tắm. Đã mở cửa nhưng cô vụt quay lại thắc mắc:
- Vậy còn xâu chìa khóa thì sao?
Quốc nhướng mày:
- Sao là sao?
- Xâu chìa khóa đó làm sao anh nhặt lên được?
Quốc nhún vai:
- Anh đâu có nhặt lên được. Ném ra ngoài cửa sổ chắc là nó rơi xuống đất mất rồi thì làm sao anh nhặt lên được Yên Hoa trợn mắt lắp bắp:
- Vây... vậy không có chìa làm sao anh mở cửa mà về?
Quốc thản nhiên:
- Làm sao anh mở cửa được mà về? Mà thật ra.
Anh cười
- Anh cũng đâu có muốn về.
Yên Hoa sững người khi chợt nhận ra giọng của anh bình tĩnh và tự chủ như vậy. Cô lắc đầu như không tin ở chuyện mình vừa kịp hiểu ra này. Quốc bước vài bước đến bên cô, anh đều giọng nói:
- Chìa khóa thì anh không nhặt lên được đâu, nhưng em đừng sợ. Anh hứa với em sẽ không áp đặt ức hiếp gì em hết. Cho phép anh ở đây với em nhé.
Yên Hoa chợt lạnh buốt sống lưng. Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy ? Cô đã bị nhốt trong nhà sao? Quốc dám làm điều này với cô? Cô giương mắt nhìn anh thầm thì trong uất ức:
- Anh đã cố tình làm điều này. Anh cố tình ném xâu chìa khóa đi, để tự nhốt mình và nhốt cả tôi trong nhà. Anh làm như thế để làm gì? Anh cố tình có phải không?
Quốc gật đầu:
- Ừ, anh cố tình. Xin lỗi Yên Hoa. Anh không biết làm cách nào để em chịu gặp anh, không biết tại sao em lại né tránh anh, và anh không muốn mình mất em một cách vô lý và dễ dàng như vậy.
- Anh định làm gì?
Yên Hoa nghiến răng hỏi. Dựa lưng vào tường cạnh cô, anh lắc đầu mệt mỏi:
- Anh cũng không biết. Anh muốn chờ lời giải thích của em. Nếu có lời giải thích hợp lý ấy rồi, anh mới có tâm trí nghĩ đến chuyện khác.
- Còn...công việc của anh? Anh không nghĩ đến sao ?
Quốc cười hiền:
- Có thể nói em không tin, nhưng em bỏ đi một cách khó hiểu như thế, anh không làm việc gì cho ra hồn được.
- Nhưng dự án đó đang được tiến hành...
Quốc ngắt lời cô:
- Bây giờ anh không còn tâm trí đâu nghĩ đến chuyện đó nữa.
Yên Hoa nhăn mặt nhìn Quốc. Cô không tin những lời nói ủy mị như thết lại thốt ra từ miệng một con người xưa nay cao ngạo và coi trọng sự nghiệp như anh. Anh có phải đong đóng kịch một cách vụng về trước cô đó không? Nhưng anh đóng kịch như thế để làm gì cơ chứ? Cô chỉ là một cô gái tầm thường như bao cô gái trong thành phố này. Anh có thể yêu cô đến độ buông trôi mọi việc ư? Có thật như thế không? Cô hoang mang quá với những nhận định thật giả trong đầu.
Yên Hoa quan sát điếu thuốc biếng nhác vừa cháy đỏ trên môi anh rồi lúng túng thở dài. Cô không biết mình phải làm gì với anh. Cơn giận vừa đến với cô lại như bay biến đi theo hình ảnh anh bây giờ.
Đưa tay sờ khẽ gò má cô, anh dịu giọng:
- Đừng quá lo nghĩ gì cả Yên Hoa. Đừng sợ anh.
Cô ngước nhìn anh. Không. Trước gương mặt trầm tĩnh nhưng tự chủ của anh, trước tình yêu cháy lòng của anh, cô không sợ điều gì cả, có chăng là sợ những giông bão ẩn hiện cho cả hai trong tương lai mà thôi.
Cô đi vào phòng tắm, khoát nước thật nhiều lên mặt lên mặt, như xua đi mùi rượu bia mà làm cô ngốc nghếch quá nhiều trước anh. Có lẽ cô cần phải tỉnh táo hơn mới có thể qua được tình hình kỳ cục mà anh đặt ra cho cô.
Cô bước ra ngoài. Quốc vẫn còn đứng dựa lưng vào tường cạnh đấy. Anh nhìn sang làm cô lúng túng:
- Tôi....
Thấy anh nhăn mặt, cô chợt đổi giọng trong ngượng ngập:
- Anh có vào không?... Em phải tắm mới ngủ được.
Quốc cười, nét hài lòng khi thấy cô ngoan ngoãn và ngọt ngào như vậy.
Yên Hoa soạn ra một bộ đồ vải bông nhạt, lòng thắc mắc với chuyện Quốc và cô chung phòng một cách kỳ dị như thế.
Cô nhìn đồng hồ. Đã gần hai giờ rồi. Thôi thì tạm theo sự xếp đặt của Quốc vậy. Ngủ một giấc dậy tỉnh táo, có thể cô sẽ có cách giải quyết được vấn đề vướng mắc này.
Ôm bộ đồ, cô đành bước vào phòng tắm mặc kệ mọi chuyện dù không biết sẽ còn đi đến đâu nữa.
23____________Nước lạnh khiến Yên Hoa phát run lên. Khi tắm xong trở ra, cô thấy Quốc ngồi bệt trên sàn nhà, lưng dựa vào tường, điếu thuốc vẫn còn trên tay. Đèn trong phòng đã tắt, thay vào đó là ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn ngủ ở góc phòng ngủ.
Thấy cô ngập ngừng nhìn mình, anh mỉm cười hất đầu về phía mặt nệm của cô:
- Em cứ ngủ trước đi.
Yên Hoa về chỗ ngủ của mình, nhìn thoáng qua trong sự ngạc nhiên. Chăn nệm phẳng phiu không phải là thói quen thường ngày của cô, mấy con thú nhồi bông giờ đây cũng đã được xếp thành hàng ở một góc tường. Cô khẽ liếc về phía Quốc. Chắc chắn là có bàn tay của anh vừa dọn dẹp đây thôi. Không biết anh làm vậy với ý đồi gì, nhưng cũng khiến cô cảm động và đâu có một chút sấu hổ với cái tính hơi... luộm thuộm xưa nay của mình.
Chuồi mình vào chăn nệm, thân thể mỏi nhừ, cô thở một hơi dài khoan khoái khi được thư giãn.
Nhưng thật khó cho Yên Hoa dỗ được giấc ngủ khi biết rõ có một người như thế này. Cảm giác thật ngại ngùng và khó mà thoải mái làm sao đâu.
Quốc chưa chịu đi ngủ, anh cứ ngồi ở phòng ngoài đốt thuốc. Có đến mươi phút sau, cô để ý thấy ánh lửa đỏ nhỏ nhoi đó mới được Quốc dụi tắt. Anh cởi áo rồi gượng nhẹ nằm lên salon.
Yên Hoa thở phào hài lòng. Cô hé mắt nhìn tấm nệm trống của Tố Trang cạnh mình. Quốc có lẽ cũng cân nhắc khi quyết định nằm ngủ ngoài phòng khách như vậy.
Cô nhắm mắt, cố để tâm hồn thảnh thơi để chìm vào giấc ngủ muộn. Nhưng không hiểu tại sao dù xua đi những suy nghĩ để đầu óc trống rỗng, cô vẫn chưa thể ngủ được.
Có lẽ Quốc cũng khó ngủ. Tiếng trở mình nhè nhẹ của anh trên mặt salon tạo thành tiếng sột soạt nho nhỏ trong đêm vắng lặng.
Không ngủ được, Yên Hoa đành để những suy tưởng lan man của mình tha hồ dẫn dắt cô đi. Rồi chợt cô nhớ ra một điều gì đó. Cô nằm im đắn đo mãi rồi cuối cùng chịu thua trước tiếng sột soạt ngoài kia vẳng vào. Cô lên tiếng nho nhỏ:
- Anh không ngủ được à?
Yên lặng một giây, Quốc mới khẽ trả lời:
- Anh xin lỗi. Làm ồn em à?
Yên Hoa ậm ừ không đáp. Quốc phân trần:
- Có lẽ tại lạ chỗ.
Yên Hoa giấu tiếng cười hỏi:
- Chứ không phải vì bụng trống rỗng sao?
Giọng Quốc ngạc nhiên:
- Làm sao em biết?
Yên Hoa cười một mình, cô suy nghĩ một chút rồi tằng hắng:
- Em có mì gói và đồ hộp nhiều lắm. Anh có muốn ăn đỡ không?
Quốc ngồi ngay dậy. Giọng anh cố nén sự hồi hộp:
- Em... nấu cho anh chứ?
Yên Hoa nói lửng lơ:
- Chắc vậy.
Cô trở dậy bới lại mái tóc trong khi đèn đã được bật sáng trở lại. Yên Hoa lờ đi như không nhận ra vẻ háo hức buồn cười của Quốc. Cô cắm điện ấm nước, rồi đến cái tủ nhỏ cạnh tủ lạnh lấy ra một gói mì, cô soạn tô đũa xong đâu đấy thì nước cũng vừa sôi. Vài phút sau, cô đã làm xong tô mì cho anh.
Quốc ngạc nhiên ngẩng lên hỏi khi thấy cô đặt trước mặt anh tô mì bốc khói:
- Còn tô của em đâu?
Yên Hoa mỉm cười lắc đầu:
- Anh ăn đi.
Quốc nhìn cô:
- Sao vậy? Em không đói à?
Ngồi vào chiếc ghế đối diện, cô đáp:
- Không đói. Anh cứ ăn tự nhiên đi.
Thấy anh ngần ngừ, cô hỏi:
- Hay anh ngại tôi ngồi đây...
Quốc vội ngắt lời:
- Ờ không đâu. Em đừng đi đâu, ngồi chơi với anh một chút, anh sẽ ăn hết mà. Chỉ có điều... anh muốn có em cùng ăn.
Biết ngay mà, Yên Hoa nhăn mặt:
- Đã nói anh cứ ăn đi mà. Tôi đi ăn tiệc về còn no lắm.
Quốc nhìn cô dò hỏi:
- Tiệc gì vậy? Anh biết được không?
Yên Hoa nhún vai:
- Sinh nhật sếp. Có gì cho anh giận mà không ăn được không? Anh cứ nói.
Anh nở nụ cười lành:
- Đừng giận. Anh ăn đây. Anh cũng... hơi đói.
Quốc quả là đói lắm. Cô nhớ anh đã có nói là đợi cô ở trước chung cư suốt từ chiều mà, không đói sao được. Chỉ một loáng, tô mì đã được anh tận tình ăn hết. Yên Hoa đẩy lại cho anh tách trà nóng cô pha thêm cho anh. Quốc hớp vài ngụm, tách trà cạn queo. Ngẩn ngơ với "tốc độ" ấy, cô mau mắn hỏi:
- Anh ăn nữa không?
Đặt tách trà xuống bàn, Quốc cười lắc đầu:
- Thôi em, anh cũng tạm no rồi.
Cô sốt sắng:
- Nếu anh ngán mì, thì còn mấy thứ khác nữa.
Quốc nhướng mắt:
- Thứ gì?
Yên Hoa làm một màn kê khai lương thực:
- Hủ tiếu bò kho, bún gạo, phở...
- Đồ gói hết ha?
Cô gật:
- Dạ, mì gói, phở gói, bún gạo cũng gói luôn.
- Nhiều không?
Thấy giọng Quốc có vẻ quan tâm, cô hơi lấy làm lạ, nhưng vẫn trả lời:
- Cả thùng lận.
- Còn gì nữa không?
- À còn bánh mì sandquish với mấy lon đồ hộp nữa, nhưng không nhiều lắm, anh hỏi làm chi?
Quốc không trả lời cô ngay, anh ra vẻ quan tâm khác thường:
- Cho anh xem thử được không?
Yên Hoa ngạc nhiên, nhưng cũng đứng dậy chỉ cho anh những thức ăn dự trữ cô để trong tủ lạnh và trong cái tủ nhỏ gần đó. Quốc nghiêng người ngó nhìn rồi gật gù. Nhịn không nổi, Yên Hoa đành lên tiếng hỏi:
- Sao vậy? Có gì đặc biết?
Quốc lắc đầu:
- Không, đâu có gì. Anh chỉ coi qua lương thực của tụi mình thôi. Ai mà biết mình ở trong đây bao lâu.
Yên Hoa trợn mắt:
- Anh... nói gì vậy? Bộ anh tính ở nhà tôi luôn thật sao?
Quốc thủng thẳng:
- Thì em cũng thấy rồi đó. Cái chìa khóa...
- Dẹp chuyện chìa khóa qua một bên đi, anh cũng có thể tìm cách ra khỏi đây chứ. - Yên Hoa ngắt lời trong bực tức.
Quốc nhún vai:
- Làm sao được?
Yên Hoa muốn nổi điên:
- Anh đừng có vờ vĩnh. Anh vẫn cầm theo máy điện thoại di động kia mà. Cho là bây giờ quá muộn đị, nhưng sáng mai, thợ sửa khóa lên đây chứ bộ?
Quốc quay lại nhìn kỹ Yên Hoa:
- Xem ra em đã tan hết men rượu rồi nhi?
Cô đỏ mặt:
- Vậy là anh mượn vào sự ngốc nghếch và vô lý của tôi khi say mà tha hồ diễn kịch chứ gì? Nhưng màn kịch ấy cùng nên hạ đi thôi, sáng mai có lẽ anh gọi người đến giúp được rồi đấy.
Cô đỏ mặt:
Quốc cười nhẹ:
- Mặc cho em nói gì thì nói. Anh vẫn cứ ở đây cho đến khi nào em chịu nói rõ với anh thôi.
Yên Hoa trừng mắt quát lên:
- Trời ơi, thôi cái trò này đi.
Quốc hơi nhăn mặt với giọng hét trong đêm của cô:
- Anh nói được là làm được. Thức ăn anh cũng nhìn qua rồi. Có thể cho hai đứa mình ở trong đây một tuần. Em có giận thì giận, anh không chịu thua đâu, cứ xem ai sẽ đầu hàng trước.
Yên Hoa tức giận:
- Vậy thì anh sẽ có câu trả lời lập tức đây. Tôi không có thích anh, tôi... có người yêu rồi. Anh làm ơn đừng quấy rầy tôi nữa.
Quốc nhìn cô một thoáng rồi lắc đầu cười:
- Đừng trẻ con như vậy, anh không tin đâu.
Yên Hoa kêu lên:
- Trẻ con cái gì? Anh muốn câu trả lời, thì tôi vừa trả lời rõ ràng cho anh đấy thôi sao anh không chịu chấp nhận và thôi cái trò đùa dai dẳng này của anh đi.
Quốc rút một điếu thuốc, châm lửa rồi nheo mắt nhìn cô qua màn khói nhạt:
- Nếu em nghĩ anh rời khỏi em và chịu thua trước mấy gã khác một cách ngu ngốc thế này thì em lầm rồi.
Yên Hoa rên rỉ:
- Trời ơi anh còn muốn gì nữa chứ?
- Muốn em nói thật thôi. - Anh đáp nhanh.
- Thì tôi vừa...
- Không anh không tin những câu giận dỗi nói càn đó đâu.
Yên Hoa nghiến răng:
- Không tin? Tôi đã nói thật mà. Sao mà anh lì lợm đến thế?
Quốc tỉnh bơ gật đầu:
- Anh vốn là tên lì lợm mà. Em cũng bướng lắm, anh biết. Tụi mình xem ra rất xứng đôi. Nhưng để rồi xem, anh nhất định ở lì trong này với em, rồi xem ai lì hơn.
Yên Hoa nhăn mặt:
- Nhưng tôi còn phải làm việc và anh cũng vậy.
Quốc gạt phắt:
- Em xin nghỉ một tháng không lương kia mà, anh gọi điện lên công ty của em biết rồi. Còn việc của anh thì đừng đem ra nhắc nữa, anh không để vào tai đâu.
Liếc nhìn cái áo Quốc vắt trên lưng ghế.
Yên Hoa bặm môi suy tính:
- Nếu anh không gọi thì mai tôi cũng sẽ mượn máy của anh gọi người đến giúp thôi.
Quốc sầm mặt. Anh chộp lấy điện thoại vẫn nằm trong túi áo, đi thẳng vào trong Yên Hoa hốt hoảng kêu lên:
- Anh làm gì vậy? Anh lại định làm trò điên gì nữa vậy?
Cô níu kịp anh khi anh lại đứng bên khung cửa sổ mở rộng. Giọng Quốc rõ từng tiếng:
- Anh quăng luôn cái máy này một thể, cho em thôi nghĩ vẫn vo toan tính chuyện tách ra khỏi anh.
Quốc vừa định phóng cái máy nhỏ xíu cầm ở tay đi thật. Yên Hoa quýnh quáng ôm chầm lấy anh và kêu lên rốt rít:
- Đừng Quốc! Anh đừng làm như vậy. Dừng lại. Em... Em xin lỗi. Em chịu thua anh rồi, em xin lỗi.
Quốc khựng lại nhìn xuống cô, gương mặt anh dần dịu lại. Yên Hoa nói như muốn khóc:
- Anh điên mất rồi.
Vuốt tóc cô, anh thở nhẹ:
- Ừ, anh hóa điên thật đó, cũng vì em thôi.
Cô quệt nước mắt mếu máo nói:
- Trời ơi, anh chướng quá, nóng tính quá. Biết anh cũng lâu, bây giờ mới biết anh kỳ khôi đến như vậy.
Quốc nâng mặt cô lên và lau phụ cô mấy giọt nước mắt viền mi, anh thầm thì:
- Anh biết mình xấu tính, nhưng anh yêu em thật lòng, nếu có em bên cạnh kềm lại, thì có thể anh sẽ bớt đi đấy.
Yên Hoa bĩu môi bệu bạo nói:
- Đừng dụ khi. Chỉ từ tối đến giờ mà anh ăn hiếp em đủ thứ, hỏi làm sao mà có chuyện kềm cặp gì anh.
Quốc mỉm cười:
- Vậy thì mai mốt anh sẽ sửa, có em thì em nói gì cũng được, anh sửa mà, không ăn hiếp, áp đặt gì em nữa, chịu không?
Thấy cô không trả lời, nhưng vẫn tin cậy tựa vào mình, anh ôm cô vào lòng dìu cô đến salon, để cô ngồi sát bên mình Yên Hoa thở dài thua cuộc. Cô nhắm mắt để mặc anh dẫn cô đi trong sự lâng lâng hạnh phúc mà chẳng có một kẻ thua cuộc nào có được
Ôm gọn cô trong vòng tay, anh thầm thì than vãn:
- Em cũng bướng bỉnh thật, cứ giương vây ra với anh hoài, làm anh mỗi lần theo, mỗi lần hụt hẫng là đau cả tim.
Cô vẫn nhắm mắt, môi nở nụ cười hiền không đáp. Nụ cười xinh đến nỗi làm Quốc cúi xuống hôn nhanh lên môi cô, như sợ cô mở mắt ra lại tách xa khỏi anh nữa vậy.
Nụ hôn dài làm Yên Hoa như trôi vào ngọn sóng triều ấm áp quen thuộc. Cô đón nhận nụ hôn như đón nhận sự thật không thể chối cãi rằng cô cần anh hơn bất kỳ nỗi lo sợ mơ hồ vu vơ nào ám ảnh, cô cần anh trong cuộc đời lặng lẽ, đơn điệu này, cần anh sau những ngày nhớ nhung đến tê dại.
Quốc rời môi và chăm chú nhìn cô. Anh không dám thở mạnh khi chưa nhận được câu trả lời cho mình.
Hiểu ý anh, cô cười e ấp, nước mắt viền mi trong tiếng thầm thì dàn riêng mình anh nghe. Câu thú nhận như tiếng than từ đáy lòng:
- Em yêu anh, yêu nhiều hơn em tưởng.
Quốc thừ người mất một giây. Mắt anh ngập đầy niềm sung sướng. Anh ôm siết lấy cô:
- Anh biết mà. Anh đã biết chắc như vậy, nhưng em nói ra, anh cảm thấy hạnh phúc quá. Anh yên tâm rồi.
Cô đỏ mặt ngượng ngập:
- Em cũng ước mình nói cho anh biết, nhưng không hiểu sao lại trào nước mắt khi nói ra.
Quốc cười cúi xuống trân trọng hôn lên đôi mắt ướt của cô. Giọng anh dịu dàng:
- Những giọt nước mắt hạnh phúc đó thôi cô bé khờ của anh.
Sao ngoài trời đêm như sa xuống đầy gian phòng, khi những nụ hôn liên miên của Quốc dẫn dắt cô đi loanh quanh trong miền đất bình yên. Những trận mưa hôn vừa dứt, các ánh sao như vẫn còn lấp lánh vây quanh làm cô choáng ngợp đến không dám mở mắt ra, cô sợ giấc mơ tuyệt vời này tan biến mất.
Lời Quốc thầm thì bên tai:
- Làm vợ anh nhé, Yên Hoa.
Cô giật mình mở mắt ra. Anh hồi hộp hỏi:
- Em nghe anh nói chứ?
Cô gật đầu. Anh hỏi lại:
- Em đồng ý không? Chúng ta hãy làm lễ cưới nhé?
Cô nhìn anh đăm đăm:
- Anh nót thật à?
Quốc gật nhanh:
- Dĩ nhiên là thật rồi. Anh yêu em, và em cũng vậy, mình hãy kết hôn đi.
Yên Hoa ngập ngừng thắc mắc:
- Sao anh quyết định nhanh vậy?
Quốc trợn mắt:
- Sao gọi là nhanh? Anh yêu em từ rất lâu rồi và vẫn luôn mong mỏi có em bên mình.
Cô cười ngắt lời:
- Thì em vẫn ở bên anh đây thôi.
Quốc lắc đầu như chưa đủ:
- Vẫn biết vậy, nhưng anh không muốn có bất kỳ dịp nào cho những tên đàn ông khác giành lấy em trong tay anh. Anh biết mình có nhiều tính làm em khó chịu, rủi có một lúc nào đó em lại chướng lên bỏ anh mà đi nữa sao.
Yên Hoa phì cười:
- Trời đất! Anh không tin vào mình nữa sao? Vậy mà xưa nay người ta vẫn bảo em, anh là con người cao ngạo và tự tin.
Quốc cũng cười:
- Lòng tự tin ấy vẫn còn, nhưng em đâu biết những lần em chướng lên đã làm khổ anh như thế nào. Anh muốn sống bên em hạnh phúc đến già, chứ chẳng muốn phải chết trẻ vì đau tim đâu.
Yên Hoa tựa cằm vào ngực anh vẩn vơ hỏi:
- Anh cao ngạo và lại là một người đàn ông thành đạt, đẹp trai nữa, sao lại yêu một cô gái tầm thường như em nhi?
Quốc ngạc nhiên:
- Sao lại đánh giá mình thấp vậy em?
Cô cười:
- Chứ còn gì nữa. Em tự thấy mình ngốc nghếch thấy mồ, ăn nói cũng không duyên dáng gì, sắc đẹp thì cũng chỉ tầm tầm, những lần gặp anh toàn là gây gổ hay hồ đồ xúc phạm anh, sao anh lại để ý yêu em?
Quốc gật gù:
- Vậy sao? Ừ thì chắc là anh thích cái ngốc nghếch của em, thích cái kiểu hồ đồ của em, thích luôn cái nhan sắc tầm tầm...
Câu nói giữa chừng bị biến thành tiếng kêu suýt soa của Quốc khi Yên Hoa mím môi véo mạnh lên cánh tay anh. Quốc vừa rên rỉ vừa cười sặc:
- Trời ơi, ai biểu em tự phê bình mình tệ quá làm chi, anh chỉ lặp lại thôi mà cũng bị bắt tội nữa sao?
Yên Hoa phụng phịu:
- Em tự nói được, nhưng anh không dược công khai chê em ngu, chê em xấu.
Quốc sờ trán lẩm bẩm:
- Trời, bất công vậy sao?
Yên Hoa trợn mắt:
- Anh còn dám nói?
Quốc vội xua tay:
- Ơ, thôi thôi, anh chịu thua. Được rồi, để anh nói thật cho mà nghe.
Thấy cô đã chịu ngoan ngoãn ngồi im trở lại, anh nheo mắt ngắm cô rồi cười:
- Em cứ giả vờ hoài không biết, chứ thật ra em đẹp lắm, vừa xinh, vừa dễ thương, cho dù...- Anh khẽ tằng hắng - Ờ,...dù em có hơi một tí khờ khạo.
Yên Hoa tròn mắt nhìn. Anh vội phân trần:
- Anh nói thật đó. Có khờ khạo nhưng... một tí thôi, mà anh lại rất yêu cái khờ khạo đó mới khổ cho anh.
- Xạo không! - Yên Hoa bĩu môi, dù mắt lấp lánh niềm vui.
Quốc cười giải thích:
- Thật chứ bô. Em có thể không xuất sắc, không tài giỏi thật, nhưng anh yêu em vì những tính tình, phong cách em có, làm sao cắt nghĩa cho em hiểu được bây giờ. Nhưng tình yêu của anh là thật, em rất đặc biệt, rất đáng yêu đối với anh, nếu không, anh đã không thót cả tim khi lần đầu tiên gặp em.
Lần đầu tiên. Yên Hoa nhíu mày, rồi chợt đỏ mặt vùng nhổm dậy như muốn thoát khỏi tay anh. Quốc hốt hoảng níu lấy, làm cô ngã choàng lên người anh. Giọng anh cuống quít:
- Sao vậy Yên Hoa? Em...
Gương mặt nóng bừng, cô né cái bờ ngực trần êm ái của anh để ngồi dậy bới lại mái tóc. Quốc băn khoăn hỏi:
- Em sao vậy? Lại giận anh chuyện gì?
Cô ấp úng trong ngượng ngập:
- Mai mốt anh đừng có... nhắc lại cái chuyện gặp mặt lần đầu gì nữa, em... không muốn nghe đâu.
Quốc ngớ người ra, rồi nhìn vào gương mặt đỏ lựng của cô, anh chợt hiểu ra, phá lên cười sặc sụa, Yên Hoa càng ngượng hơn, cô nhăn nhó nhéo vào người anh:
- Anh còn cười nữa?
Giữ lấy tay cô, anh cố nín cười:
- Thôi thôi được rồi, anh không trêu em nữa, nhưng mà...em không biết chứ lúc này nhìn mặt em... quê quê, mắc cười quá trời.
Yên Hoa xụ mặt. Quốc vội ngưng cười:
- Thôi anh không giỡn nữa, đừng giận anh. Anh choàng tay ôm lấy cô. Yên Hoa định đẩy ra nhưng không hiểu sao lại thôi.
Anh ngắm gương mặt cô thật gần, rồi nói nhẹ như than:
- Em đẹp quá, dễ thương quá như vầy làm sao anh chịu nổi khi mất em.
Cô đưa tay bịt miệng anh lại trong nỗi e sợ:
- Sao lại nói vậy anh? Mình vẫn luôn bên nhau mà.
Ánh mắt Quốc vương một chút u hoài:
- Ừ, mình đang ở bên nhau, và anh thề sẽ giữ em luôn bên mình, nhưng... dường như vẫn có một chút gì đó làm anh không yên.
Như nhớ ra, anh nhìn cô thật lâu rồi dịu dàng hỏi:
- Yên Hoa nè, có thể nói cho anh biết lý do vì sao tự dưng em bỏ về Sài Gòn và lánh mặt anh không?
Yên Hoa giật mình. Anh đã hỏi, nhưng làm sao cô có thể kể cho anh nghe sự thật?
Quốc quan sát nét mặt cô trong lo lắng:
- Sao vậy em? Có chuyện gì làm em không vui à?
Cô lắc đầu nhìn anh van lơn:
- Em... không muốn nhắc đến chuyện này, xin lỗi anh nhưng em...
Thấy cô đầy vẻ phiền muộn, anh vội ôm cô vào lòng xoa dịu:
- Thôi, anh không hỏi nữa đâu, anh thật là tham lam, em đã chịu quay về với anh rồi mà anh cứ săm soi chuyện không đâu đã qua thì tệ thật. Thôi mình đừng nhớ gì về chuyện đó nữa. Anh có tình yêu em là quá đủ rồi.
Nằm gọn trong lòng anh, cô khẽ thở dài. Anh yêu cô quá, cô còn muốn gì hơn. Thôi thì mặc kệ những duyên tình cũ vương vấn từ chị sang em, cô đang có anh, đang có tình yêu nồng nàn của anh, thì mặc kệ chuyện phiền muộn nào sẽ đến.
- Anh sẽ không bỏ mặc em, anh sẽ luôn ở bên em, có phải không?
Cô thầm thì nói. Giọng cô nghe ẩn chứa điều gì bất an khiến Quốc nhăn mặt. Anh nói dứt khoát:
- Chắc chắn là vậy rồi cô nhỏ nhát nhúa của anh. Không bao giờ anh rời xa em đâu. Nếu như em không tin thì anh...
Chợt như nhớ ra điều gì, anh vụt nhẩy nhổm:
- Ôi trời đất, sao mà nãy giờ nói loanh quanh, anh lại quên mất là em chưa chịu trả lời anh.
Yên Hoa ngước mặt ngạc nhiên:
- Trả lời gì hả anh?
Quốc kêu lên:
- Còn gì nữa. Anh vừa cầu hôn em đó thôi, em vẫn còn chưa trả lời anh mà.
Yên Hoa nhớ ra, cô ngơ ngẩn:
- Em... cũng không biết nữa. Anh... anh hỏi đột ngột như vầy...
Quốc ngắt lời:
- Đột ngột gì, mình yêu nhau, lại cứ lo sợ vẩn vơ chuyện xa nhau, vậy thì kết hôn đi em, quyết định sớm để cả em lẫn anh đều yên tâm, sẽ không có chuyện mơ hồ nào làm rộn mình nữa, em thấy thế nào?
Giọng anh sôi nổi quá làm cô quên hết chuyện lo sợ vu vơ khi nãy, cô ngẫm nghĩ một chút rồi rụt rè nói:
- Anh... để cho em vài ngày suy nghĩ được không?
Hơi thoáng thất vọng, nhưng Quốc cũng cười trấn an cô:
- Được rồi, Yên Hoa. Anh chờ em, và biết Chắc thế nào rồi cũng có câu trả lời như anh vần mong đợi.
Yên Hoa cười, lần đầu tiên cô thấy vui thích khi có người nói một câu kiêu hãnh và ngông nghêng đối với mình như thế. Khi yêu một người, có lẽ ta quên tuốt những khuyết điểm của người đó, mọi lời nói đều trở nên em tai và hay làm sao. Yên Hoa nhắm mắt mỉm cười hạnh phúc.
Có tiếng xe chạy dưới phố vẳng lại, cô không mở mắt, lười biếng hỏi anh:
- Mấy giờ rồi anh?
Quốc nheo mắt nhìn vào đồng hồ trên cổ tay:
- Gần năm giờ rồi, thôi chết, anh làm em mất cả một giấc ngủ tối ngoan lành rồi. Uổng giấc mơ tối nay quá.
Yên Hoa cười nho nhỏ:
- Nằm trong vòng tay anh là một giấc mơ bình yên nhất.
Quốc cảm động. Anh hôn lên trán cô, rồi đặt cô nằm dài trên đùi mình. Giọng anh du dương:
- Ngủ đi em bé. Tụi mình đang có những giây phút trôi trong cõi thiên đường đấy. Anh hứa sẽ vẫn bên em ngay cả khi em tỉnh giấc. Em ngủ đi nhé.
Giọng anh nghe êm tai quá, như dòng nước chảy hiền hòa êm ái làm dịu cả tâm hồn. Yên Hoa lãng đãng thiếp đi trong vòng tay anh.
Văng vẳng khúc nhạc dặt dìu thánh thót như của một buổi lễ trong nhà thờ có trần cao ngất, cô ru mình vào một giấc mơ đẹp, thấy mình đội khăn voan, mặc áo trắng. Quốc đứng cạnh đang cúi xuống hôn lên môi cô giữa mọi người, trước tượng Chúa.
Ồ, lạ chưa. Bộ anh không sợ Chúa trách phạt hai người hay sao nhỉ? Câu hỏi buồn cười ấy theo cô bay mãi, bay mãi với bờ môi anh. Bay lên với trời rộng thênh thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro