Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tinh yeu menh mang

p1

Chỉ khi đứng trước khuôn cửa quen thuộc của căn hộ thuê, Yên Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.

Vậy là đã về nhà rồi.

Mỗi một chuyến đi xa về, chuyện leo lên ba tầng lầu luôn làm cô ngán ngẩm. Chung cư có bốn tầng thì tụi cô lại "thượng" ngay trên tầng chót. Thế mới là cực hình cho mỗi lần xuống phố và lên nhà.

Vừa thở mệt nhọc, vừa lục tìm chìa khóa, cô lẩm bẩm:

- Chắc giờ này nó đã về rồi đây.

"Nó" là nhỏ bạn gái chung phòng với cô, cũng là bạn cũ thời Trung học. Làm nghề ca sĩ, nên nhỏ ấy thường về muộn.

Mở được cánh cửa, Yên Hoa kéo valy và xách mấy túi trái cây vào. Đèn sáng trưng ở phòng ngoài. Đóng cánh cửa, cô khẽ cất tiếng gọi bạn:

- Tố Trang, Tố Trang ơi!

Có tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, Yên Hoa quẳng vội mớ hành lý lên nệm ghế salon, cô đi thẳng đến nơi có tiếng động.

- Ê, Tố Trang. Tao về rồi nè.

Miệng nói, tay cô đẩy cửa phòng tắm tỉnh bơ bước vào.

Không để ý lắm đến tiếng nước chợt tắt hẳn sau tấm nilon dày màu xanh đậm quây ở góc trong, cô mở vòi nước ở lavabo và thoa xà bông lên mặt.

Khom người vốc những bụm nước mát lạnh lên khuôn mặt đầy xà bông trắng xóa, cô xuýt xoa:

- Trời ơi, mát quá, đã ghê. Ê nhỏ, tắm lẹ cho tao tắm với. Người tao đang đóng đến cả tấn bụi đường đây nè.

Vòi sen sau tấm màn nilon đã chảy lại như trước nghe rào rào đều nhịp.

Quờ tay với lấy cái khăn lau mặt, Yên Hoa thấy tươi tỉnh hẳn ra với gương mặt sạch sẽ tinh khôi, cô ngân nga hát một khúc hát quen thuộc mà lần nào cất tiếng cũng bi. Tố Trang bịt tai nhăn nhó. Cũng hơi lạ là lần này cô nàng ca sĩ chuyên nghiệp chẳng thèm phản đối gì giọng hát kinh dị của cô cả.

Còn đang săm soi, ngắm nghía trước gương đôi mắt hơi đỏ vì bụi đường của mình, có tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng tắm khiến cô giật mình.

Giọng Tố Trang vang lên bên ngoài như cợt đùa:

- Nè, xong chưa? Có cần người vào tắm giúp cho không vậy?

Yên Hoa trợn mắt kinh ngạc. Chuyên gì vậy? Nho? Tố Trang ở ngoài kia, vậy chứ còn ai đang...

Tia thắc mắc vừa lóe lên trong đầu, tay cô đã nhanh như chớp kéo vẹt tấm nilon qua bên mà chẳng kịp cả suy nghĩ.

Thế nhưng cảnh tượng trước mặt khiến cô sững người mất một giây như không tin nổi vào mắt mình. Trời đất ơi! Chợt tỉnh ra, cô nóng bừng cả mặt mũi tông cửa chạy ra va mạnh vào Tố Trang đang đứng bên ngoài, làm cả hai té lăn ra trên nền gạch.

Tố Trang hết hồn hét lên:

- Ui da! Sao tự nhiên chạy... Ủa! - Cô sửng sốt - Mày đó hả Yên Hoa?

Đang tức tối đến phát khóc, Yên Hoa quắc mắt:

- Vậy chứ mày tưởng là ai?

Tố Trang ngơ ngác:

- Ủa vậy còn...

Cánh cửa phòng tắm bật mở, một giọng nói bình thản cất lên:

- Tôi đây.

Tố Trang ngẩng lên nhìn người thanh niên cao to, tóc tai còn sũng nước, mình quấn cái khăn tắm sặc sỡ in hình con khủng long, rồi quay lại ngạc nhiên nhìn gương mặt còn in đậm vẻ sượng sùng của Yên Hoa.

Thế rồi bỗng dưng cô phá lên cười sặc sụa. Nhưng giọng cười mới cất lên đã chợt tắt ngang dưới ánh mắt hơi cau lại lãnh đạm của người thanh niên.

Cô giả lả:

- À... xin lỗi nhé Yên Hoa. Không ngờ lại có sự cố như vầy xảy ra, tao cứ tưởng mày còn ơ? Hà Nội chứ.

Yên Hoa sầm mặt làm thinh.

Liếc nhìn cô, Tố Trang đành đứng lên cười nói:

- Thôi xin lỗi cả hai người vậy, anh Quốc à, cho Trang xin lỗi, Yên Hoa là bạn chung phòng với Trang.

Cô ngượng nghịu:

- Tại hồi nãy Trang lấy máy điện thoại ra ban công nói với bạn nên không có đây, thành rạ..

Đang nói chợt cô nhìn thấy cái điện thoại di động của Quốc mà khi nãy cô đã xéo xắt lấy gọi bạn bè, bây giờ đang nằm lăn lóc dưới chân tường sau cú...ng của Yên Hoa, không biết có bị hư hại gì không.

Lấm lét nhặt lên, Tố Trang đem lại đưa cho Quốc với nụ cười cầu tài:

- Điện... điện thoại của anh, hồi nãy em mượn đỡ...

Quốc không nói gì, chỉ đưa tay cầm lấy.

Như để trốn lánh cái không khí nặng nề khó thở này, Tố Trang vừa chui vào phòng tắm:

- Đê? Trang vào rửa mặt cái đã.

Chỉ còn lại hai người.

Quốc bước vào bên trong, nơi mà trên sàn có hai tấm nệm đặt song song, một tấm thì còn phẳng phiu, tấm kia drap nhàu nát, từ trên nệm xuống đến dưới sàn cứ như một bãi chiến trường.

Yên Hoa mím môi nhìn gã thanh niên tự nhiên đi thẳng vào phòng ngủ của cô nhặt quần áo, giầy vớ của hắn nằm rải rác đây đó với vẻ tức tối ma không biết phát tiết vào đâu.

Mệt mỏi với chuyến đi công tác nên cô không nhìn qua cái phòng ngủ trước khi tông vào nhà tắm. Nếu để ý một chút chắc hẳn cô đã phát hiện ra có người lạ trong nhà rồi, đâu để tình trạng quái gở đó xảy ra.

Gom lại mớ đồ của mình rồi, gã kia còn vênh cái mặt lên. Hắn lấy gói thuốc trong túi chiếc áo sơmi, rút một điếu gắn lên môi rồi châm lửa tựa lưng vào tường nhả khói

Dù không cố ý quan sát, nhưng thái độ lì lợm của gã khiến Yên Hoa càng tức, cô buột miệng la lên:

- Cái khăn của tôi đó.

Không nói còn đỡ, lên tiếng xong cô lại càng sượng với câu nói của mình. Trời đất ơi, không còn từ nào hay hơn để mắng hắn hay sao mà cô lại đi đòi khăn giờ này.

Gã thanh niên lia mắt nhìn xuống cái khăn long in hình con khủng long xanh lè to tướng trên ngườị hắn chẳng tỏ vẻ gì ngoài một nụ cười nhếch miệng.

Hắn cười khi dễ cái miệng ngu ngốc của cô chắc? Hết chịu nổi, Yên Hoa vớ lấy con thú nhồi bông nằm gần đó ném thẳng vào người gã thanh niên và hét lên:

- Trời ơi! Có chịu biến khỏi đây hay không. Đồ... đồ...

Cô hậm hực đứng dậy bỏ ra ngoài. Chỉ khi đến của, cô mới nghĩ ra được một câu chửi tương đối có giá trị:

- Đồ mặt dầy! Thật là gớm ghiếc!

Cánh của đóng sầm trước cái nhướng mắt của người bị mắng.

Quốc vẫn hút thuốc, anh nhìn lướt qua căn phòng bừa bãi, nhìn xuống cái khăn sặc sỡ trên người rồi lắc đầu mỉm cười.

Dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên sàn, anh đeo lại đồng hồ.

Tố Trang ló đầu ra lúc Quốc đã chỉnh tề, ngồi trên nệm salon mang giầy vớ.

Không thấy Yên Hoa, cô mon men đến bên anh:

- Về thật hả anh?

Ngẩng lên nhìn cô không đáp, Quốc siết lại dây giầy.

Em xin lỗi anh nghen. Ai mà dè Yên Hoa nó về sớm như vậy - Cô che miệng cườị..

Quốc vẫn thản nhiên và yên lặng cột dây giày. Xong anh đứng dậy.

Tố Trang tiễn anh ra cửa với cái nháy mắt vui vẻ:

- Vài bữa em gọi cho anh nha.

Sải bước trên hành lang nhỏ hẹp, sự im ắng của chung cư vào giữa đêm khiến Quốc cảm thấy mình như một kẻ quấy phá, dù bước chân anh nhẹ nhàng đều đều. Vuốt lại mớ tóc còn ướt nước, anh hít một hơi dài không khí trong lành về đêm. Cơn say lúc nãy có lẽ đã tan biến mất rồi, để giờ đây anh đếm những bước lạc lõng ở một chung cu xa la.

Đến cầu thang, anh hơi khựng người. Yên Hoa ngồi bệt ở nấc thang đầu, hai tay khoanh om lấy gối. Dĩ nhiên cô có nghe thấy tiếng chân nhưng có lẽ đoán biết là ai, nên không thèm ngẩng lên.

Quốc bước xuống thang vài nấc ngang tầm với cô, rồi chợt quay lại nhìn cô chăm chú.

Bị bất ngờ và gai người trưức cái nhìn đó, Yên Hoa nổi cộc:

- Muốn gì?

Giọng cô thách thức và gây sự. Đã định sẵn trong đầu, cô tự nhủ nếu gã đàn ông trơ tráo kia có cử chỉ mất dạy nào với cô, cô sẽ không... nương chân tống cho hắn một đạp. Với thế đứng ơ hờ như vậy, một cái đạp của cô chắc chắn sẽ làm hắn ngã lăn lông lốc xuống hết mười bậc thang chứ chẳng chơi.

Yên Hoa đã hờn sẵn là thế nhưng gã đàn ông trước mặt cô thật quái lạ, hắn không nói năng, không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn cô mà thôi, nhìn chăm chú với ánh mắt trầm tĩnh và tự chủ. Thái độ của hắn làm cô chẳng hiểu gì nhưng cứ phải căng người đề phòng và chịu đựng ánh mắt đó.

Mất đứt cả phút, sau cùng rồi Quốc cũng quay người bước đi, không hề giải thích cho hành động khó hiểu ấy của mình.

- Quái đản!

Yên Hoa phun ra một câu miệt thị khi gã đàn ông điên khùng ấy đã xuống hết nấc thang cuối và sắp sửa quẹo xuống bậc thang kế tiếp. Chẳng buồn ngẩng lên, Quốc vẫn bước đều.

Hắn là một tên khùng, một gã trơ tráo, một kẻ đáng ghét thậm tệ.

Mím môi đứng dậy, Yên Hoa quay trở về nhà. Bây giờ là lúc cự cho con nhỏ Tố Trang một trận. Bồ bịch lung tung bên ngoài còn chưa vừa bay sao mà nó lại dẫn về nhà nữa, cứ cái kiểu này thì chắc có ngày cô chia tay với nó thôi.

Thật là hết nói nổi!

____________________________________________________________________

Tố Trang đang chờ Yên Hoa. Vẫn cái đầm ngủ đỏ rực, cô nàng ngồi tréo chân trên salon ăn trái vải, bên cạnh là một trong những cát túi trái cây của Yên Hoa đã được mở ra.

Thấy cô đóng cửa đi vào, Tố Trang vẫn tỉnh bơ ăn vải, còn nhe răng cười với cô:

- Quà Hà Nội ngon thật đó mày.

Cố nén giận, cô ngồi phịch xuống ghế:

- Mày nói đi, chuyện này là sao đây?

- Có... sao đâu.

Yên Hoa tức tối:

- Mày còn nói là không có sao? Đây là tên bồ thứ mấy của mày rồi? Mày thay kép như thay áo, mày có lối sống của mày, khó mà nói được. Nhưng mày đưa họ về nhà ngồi chơi, người này đụng mặt người kia lung tung cả lên, tao còn chưa khuyên can gì nổi, rồi bây giờ mày lại nhè lúc tao đi công tác rủ re về nhà nữa là sao?

Tố Trang lẩm bẩm:

- Ờ thì... tao cũng toàn canh lúc mày đi công tác vắng chứ bô.

Yên Hoa trợn mắt kêu lên:

- Như vậy chuyện hôm nay không phải là lần đầu? Trời ơi, Tố Trang, riết rồi mày sống kiểu gì vậy? Sao mày cứ... dễ dãi như thế?

Tố Trang bật cười:

- Thì tao cũng đâu có tốt lành gì.

- Mày còn nói! - Yên Hoa la lên.

Thấy tình hình có vẻ hơi nghiêm trọng, Tố Trang bỏ cái bộ mặt nham nhở đi. Cô tằng hắng:

- Ừ thì tao có lỗi, xin lỗi mày vậy. Tao cứ nghĩ mày ở chung với tao mà mấy tháng nay cứ đi công tác hoài, tao đi hát tối về nhà lại có một mình nên... thấy buồn quá, nên... có hơi tự do quá trớn... Mình là bạn bè mà, đừng giận tao nữa.

Yên Hoa dịu xuống:

- Mày cũng đã nói mình là bạn bè, vậy mà có bao giờ mày chịu nghe lời khuyên của tao đâu. Mày cứ sống phóng túng kiểu này hoài sao đưọc.

Tố Trang tặc lưỡi:

- Ảnh hưởng môi trường mà mày. Tao làm nghề ca sĩ quán bar, vũ trường là nơi tao lui tới hàng đêm. Những nơi đó thì đầy dẫy những người đàn ông ăn mặc chải chuốt, galant hết mình, hỏi sao không bị "ép phê" tim, nhất là những lúc mình đang buồn nữa chứ.

Yên Hoa lắc đầu. Đứa bạn của cô, cứ hễ cô tìm cơ hội khuyên nhủ thì y như rằng lại bị quan niệm sống phóng túng của nó ngăn trở, thật khó mà mói chuyện nghiêm chỉnh với nó được.

Tố Trang cười hì hì:

- Nè, đừng có nhìn tao chán ngán như vậy, hôm trước tao đọc báo, thấy bên Tây, họ gọi cách sống của tao là Tự Nhiên Chủ Nghĩa đó.

- Tự Nhiên Chủ Nghĩa - Yên Hoa ngạc nhiên lặp lại.

- Ừ - Tố Trang giải thích - Có nghĩa là cứ tự nhiên mà sống, tự nhiên mà yêu, tự nhiên mà tán tỉnh nhaụ..

Yên Hoa ngắt lời:

- Rồi tự nhiên đưa về nhà, tự nhiên ngủ chung, tự nhiên cái... có bầu, tự nhiên cái có con, rồi tự nhiên buồn, tự nhiên hối tiếc, đến lúc đó chỉ còn tự.. tử thôi, đó chính là kiểu "yêu cuồng sống vội" chỉ tổ thiệt thân mình.

Tố Trang hỉnh mũi:

- Mày nói gì thì cứ nói, tao vẫn thích sống như vậy. Thoải mái và tự do quá chừng, còn muốn gì thêm nữa. Có yêu cuồng sống vội thì đã sao? "Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt canh thâu" mà mi.

Yên Hoa phát cáu:

- Mày nói thế nhưng đã nghĩ đến hậu quả sau này chưa? Mày có nghĩ đến "suốt canh thâu le lói" sẽ như thế nào không? Cái phút huy hoàng đó có đáng để mày trả giá?

Tố Trang gãi đầu:

- Tao nghĩ cách sống của tao có gì... quá đáng đâu mà mày lên án dữ dội vậy. Mày thấy phương Tây không? Họ thật sự sống tự do kiểu đó đấy thôi. Tao khoái vậy đó.

Thấy Yên Hoa lắc đầu như đã thấm mệt với cuộc bàn cãi không có hiệu quả, Tố Trang càng hứng chí bồi thêm:

- Chứ mày coi phương Đông của mình bất công không, xưa nay toàn là đàn ông tán tỉnh và chinh phục đàn bà, thích ai thì có quyền cưới người ấy về làm vợ. Bây giờ thời đại tân tiến rồi, sao ta không thử làm chuyện ngược lại nhỉ?

Yên Hoa trợn mắt:

- Nè con nhỏ điên kia, lại nói lung tung cái gì vậy chứ? Mày đừng bảo với tao là mày muốn thử làm chuyện ngược đời đó nhé?

Tố Trang tỉnh bơ:

- Sao lại không nhỉ, nam nữ bình quyền mà.

Yên Hoa kêu lên:

- Thật hả? Tố Trang? Mày thật là đi... tán tỉnh bọn đàn ông thúi đó?

Tố Trang cãi:

- Cái gì mà đàn ông thúi? Nhỏ không thấy là mấy anh chàng tao cặp, anh nào cũng đẹp trai và hào hoa lắm sao?

Yên Hoa giơ hai tay lên đầu, vẻ bất lực:

- Hết nói nổi mày rồi, Trang a. Bọn họ cũng vì lợi dụng mày thôi.

Tố Trang nghênh mặt:

- Thì đã sao. Tao cũng có giây phút vui vẻ mà. Hai bên đều vui, đều thoải mái là được rồi.

Yên Hoa đứng dậy phát phiền:

- Không thèm nói với mày nữa. Tao đi tắm đây. Nói với mày chỉ uổng công. Tao để thì giờ gột sạch bụi bặm cho khỏe cái thân còn hơn.

Tố Trang gật đầu:

- Ừa đi tắm đi. Khi nãy vô phòng tắm mà hông được tắm chắc cụt hứng nhi?

Câu nói của Tố Trang làm Yên Hoa quay ngoắt lại giận dữ:

- Mày còn dám nói?

Hốt Hoa?ng, Tố Trang giơ hai tay lẫn trái vải đang cắn vỏ lên cao:

- Ừ thôi thôi, tao không dám nói nữa.

Lườm bạn một cái thật dài, Yên Hoa bước vào phòng tắm.

Nước mát lạnh từ vòi sen khiến cô thấy tHoa?i mái quá chừng. Bụi bặm bám trên tóc tai, da thịt như được gột sạch, trôi xuôi theo bọt xà phòng và tia nước mát tinh khiết.

Vén mớ tóc ước đẫm ra sau ót, Yên Hoa ngửa mặt nhắm mắt đón lấy những tia nước và thở ra khoan khoái. Trời! Thật là đã. Cô cứ muốn đứng suốt dưới vòi sen như thế này mãi.

Đang thư giãn thoải mái, đột nhiên một ký ức lóe lên trong trí làm Yên Hoa mở choàng mắt hốt Hoa?ng kéo vẹt tấm màn qua bên. Nước chảy tràn vào mắt mũi khiến cô phải nép sát vào bờ tường gạch men, vừa dụi mắt và ho sặc sụa, vừa nhìn dáo dác khắp phòng tắm.

Im ắng. Chỉ có mình cô và tiếng nước vòi sen rì rào chảy, thật sự không có ai cả.

Nhìn bao quát khắp phòng tắm một lần nữa trong sự bất an, lo sợ, cô thở ra, mím môi kéo màn lại như cũ.

Cái phòng tắm nhỏ gọn và sạch sẽ này, cái thế giới thư giãn tuyệt vời cho mỗi ngày làm việc vất vả này đâu còn là thế giới riêng tư của cô nữa. Làm sao cô có thể tHoa?i mái khi cứ phải ám ảnh về hướm một gã đàn ông lạ mặt còn vướng vít đâu đây trong phòng? Yen Hoa rùng mình.

Hình ảnh "kinh khủng" khi nãy vụt thoáng hiện ra lại làm cô đỏ mặt và nhột nhạt cả người.

Trời ơi! Tại sao đã biết có người khác, một người khác phái vào phòng tắm mà hắn lại không chịu lên tiếng cảnh báo? Trong khi cô lú lẫn vẹt tấm màn ra rồi đứng như trời trồng ở đó, tại sao hắn vẫn có thể điềm tĩnh quay nghiêng nhìn cô một cách quá... tự nhiên như thế?

Vốc trong hai tay một bụm nước, cô tát vốc nước sạch sẽ đó lên mặt, lên đầu cố gột sạch cái hình ảnh quỉ quái mà gã đàn ông bệnh hoạn kia như cố tình để cô chứng kiến.

Hắn thật là một gã lì lợm, một tên biến thái, một hạng người đáng kinh tởm mà cầu trời cô đừng phải gặp hắn thêm lần nào nữa.

Nước bắt đầu trở nên lạnh đốt với cô, Yên Hoa rùng mình tắt vò sen và bước ra. Cô quờ tay tìm cái khăn lông.

Thế nhưng cái khăn lông dễ thương của cô chẳng còn nằm chỗ cũ. Yên Hoa nhớ ra lại càng thêm căm tức. Cái khăn hình con khủng long dẹp đẽ của cô khi nãy đã bị tên đàn ông hoang đàng đó... quấn vào người rồi, chảng biết hắn đã vất nơi đâu, mà nếu có tìm ra, làm sao cô còn dám xài lại?

Cuối cùng cô đành phải dùng cái khăn mặt nhỏ của mình mà lau người tạm. Vừa mạnh tay đến độ có thể làm da mình bỏng rát, cô vừa lầm bầm nguyền rủa cho đỡ tức.

Những câu nguyền rủa chẳng hề nhẹ nhàng nhưng cơn tức giận của cô vẫn chưa nguôi được. Vừa tức, vừa sượng sùng đến khó chịu. Cô mặc áo ngủ với một vẻ dằn dỗi.

Cầu mong sao ngủ yên một giấc, sáng mai có thể quên sạch ba cái chuyện bực mình này đi.

___________________________________________________________________

Tố Trang đã sơn xong một bàn tay đầy móng đỏ mày mận chín. Cô gượng nhẹ ngâm bàn tay vào thau nước để trên sàn vài phút, rồi lấy ra phe phẩy trước gió. Gio bàn tay với màu sơn còn chưa khô ra trước mặt, cô ngắm nghía với vẻ hài lòng.

Quay lại thấy Yên Hoa vẫn còn nằm dài trên nệm vừa xuýt xoa, vừa nhỏ nước thuốc vào mặt, Tố Trang ngân nga như trêu chọc:

- Chương trình quảng cáo "ngứa con mắt bên phải thì nhỏ vào mắt bên trái" đây. Nè, người mẫu quảng cáo thì phải cười lên và chớp chớp mắt làm duyên chứ, làm gì mà rên rỉ xuýt xoa hoài vậy. Thôi, được nghỉ một hai ngày thì đi bác sĩ khám cho rồi, làm gì mà hà tiện nằm đó nhỏ nước thuốc, nhỏ hoài không hết mà còn toét mắt ra thì khốn.

Yên Hoa mắt đầy nước thuốc tèm nhem không thể mở mắt, nhưng cô còn cái miệng đang tự do, cô cự lại liền:

- Ở đó còn chọc tao hả? Nếu không vì ba cái tên bồ trơ tráo của mày thì tao đâu có như vậy - Cô lầu bầu - Mới tối hôm qua thôi mà sáng nay đã xốn mắt rồi.

Tố Trang tủm tỉm:

- Hôm qua tao còn ngờ ngợ không biết mày đã nhìn thấy những gì mà tông cửa chạy như ma đuổi. Hôm nay nhờ bị xốn mắt nên mày đã chịu hé lộ cái bí mật ấy ra rồi đây.

Lấy giọng thầm thì như một tay nhiều chuyện chuyên nghiệp, cô hỏi:

- Ê, sao mậy, mày thấy sao? Cho lời bình phẩm đi.

Yên Hoa đỏ mặt kêu lên:

- Đồ nham nhở. Con quỷ! Tao bị thứ... bậy bạ đó làm con mắt bệnh luôn mà mày còn chọc ghẹo nữa hả.

Tố Trang phá lên cười ngặt nghẽo:

- Trời ơi! Đoàn Quốc có dáng dấp đẹp như vậy mà mày chê là đồ bậy ba. Tao thì tao dám cá là lúc đó mày chết sững ra đó vì bận chiêm ngưỡng chứ chẳng chơi đâu. Không nhìn thì cũng phí phạm...

Yên Hoa ngồi bật dậy quát lớn:

- Tố Trang! Mày giỡn vừa vừa chứ.

Tiếng quát giận dữ của cô làm Tố Trang hoảng hồn im bặt. Tay dụi con mắt cay xè trong tức tối, cô như muốn mắng thêm cho tính trây trúa cợt đùa của đứa bạn nhưng rồi thấy vẻ bí xị đến tội nghiệp của nó, cô đành thở ra bực bội.

Tố Trang lí nhí:

- Tao chỉ muốn đùa một chút, ai dè lại... quá trớn nữa rồi, mày đừng giận. Tao... à... thôi tao sơn móng tiếp vậy, mày nhỏ mắt đi cho mau lành.

Chùi nước thuốc lẫn nước mắt sống tràn ra viền mắt, Yên Hoa nhìn dáng con bạn ngồi thu lu đưa lưng lại sơn mấy cái móng tay, cô thở dài.

Sống chung với đứa bạn cũ gần một năm rồi, càng lúc cô càng phát hiện nhiều điều không hòa hợp giữa cô với nó.

Đành rằng thời Trung học hai đứa cũng khá thân, nhưng bốn năm Yên Hoa vào Đại Học, cũng là bốn năm Tố Trang nhảy ra đời quyết chí tiến thân bằng giọng hát từng đoạt giải nhất trong kỳ thi liên trường. Con nhỏ cũng đã trải qua một thời gian chen chân vất vả, giờ đây có thể nói là tương đối thành công.

Còn Yên Hoa, bướng bỉnh theo học môn mình yêu thích mất mấy năm trời. Ra trường với mảnh bằng Tốt nghiệp loại giỏi, nhưng ôm hồ sơ đi xin việc, Tòa soạn báo nào, Đài nào cũng trả lời một câu giống nhau: "Chúng tôi chưa có nhu cầu tuyển thêm phóng viên".

Giữa lúc thất vọng quá chừng vào tương lai, cô gặp lại Tố Trang. Cuộc sống tự lập thảoi mái khiến Tố Trang trong mắt cô như một tấm gương điển hình của thanh niên thời đại mới làm cô ngưỡng mô. Sống tự lập, sẽ rất thú vi. Không còn gượng ép sống chung một nhà với ba, sẽ tự nuôi thân, thử sức với đời. Đó là một cánh cửa phiêu lưu mà cô thích thú muốn dự vào.

Thế là cuối cùng Yên Hoa cũng hoan hỉ dọn về ở chung với Tố Trang và nhanh chóng tìm được việc làm, dù rằng hướng dẫn viên du lịch chưa đúng là ngành nghề cô được đào tạo và công việc cũng khá cực nhưng Yên Hoa cũng tạm hài lòng với bước đầu như thế.

Chỉ có điều càng ngày lối sống quá sức thoải mái của Tố Trang càng làm cho cô ngán ngẩm. Nói theo Tố Trang thì đó là những thói quen mà mấy năm qua nó có được. Những cuộc tranh luận lẫn khuyên giải của Yên Hoa xem chừng chẳng có tí hiệu quả nào. Tuy lần nào Tố Trang cũng nhường nhịn và đấu dịu mỗi khi Yên Hoa bực dọc, nhưng đó chỉ vì sợ cô dọn đi mà thôi.

Ở chung càng lâu, Yên Hoa càng thương cho cái tính vô tâm nhẹ dạ của bạn, nhưng nếu khách quan mà nói, cô thật sự phải chịu đựng cô bạn của mình, chịu đựng cho vô số trường hợp phiền phức lôi thôi mà cô nàng ca sĩ đang lên này đem lại.

Nhìn Tố Trang vẫn còn cặm cụi với bộ móng đỏ, Yên Hoa chép miệng cố gắng thử làm nhà hùng biện thêm một lần cuối:

- Tao không phải là tiểu thư khuê các gì, cũng chả là hạng cổ hủ mà lên lớp mày về đạo đức. Tao thật sự thích cuộc sống tự lập, tự do nhưng quả thật cách sống của mày làm tao ngán sợ dùm. Mình là phụ nữ mà Tố Trang. Trong chuyện tình yêu, nếu khổ thì đàn ông và đàn bà khi yêu đều đau khổ như nhau, nhưng nếu chỉ là tình dục, thì đàn bà lúc nào cũng chỉ thua thiệt mà thôi.

Dáng ngồi của Tố Trang vẫn bất động, cô nàng chỉ ngưng tay sơn móng. Giọng Yên Hoa buồn buồn:

- Tao biết mày chỉ vì ham vui, chỉ vì thích nghe những lời khen tụng, ngưỡng mô. Nhưng tụi mình là đàn bà con gái, cuộc sống phóng túng vui chơi vung vít kiểu này chỉ tổ làm tai tiếng và mau tàn tạ thân mình thôi.

Thấy bạn có vẻ chịu nghe, Yên Hoa mừng thầm, cô nhỏ nhẻ phân tích:

- Mày cứ nghĩ mà xem, tao dám cá là bọn họ chín phần mười là đã có vợ nhà rồi. Mày cứ ham nghe lời tán tỉnh bồ bịch với lão chồng, mu. Hoạn Thư ở nhà rủi điên lên cho người đánh mày, hay... hay như mấy cái vụ đánh ghen trên báo thì mày làm sao? Có nói ra ai mà bênh vực được cho mày? Lúc đó, hậu quả sẽ tệ ra sao, mày có tưởng tượng được không?

Tố Trang rùng mình quay lại:

- Mày nói gì ghê rợn quá. Tao chưa có nghĩ đến chuyện xa xôi thế đâu. Chỉ tại tao thích sống tự do. Tao ghét như mấy bà chị họ của tao, cứ sống màu giả dạng thùy mị để cố bẫy một tên ngốc làm chồng. Tao phát ngán lên vì điều đó.

Yên Hoa lắc đầu:

- Tao cũng ghét ra vẻ ngây thơ khờ khạo như thế, ghét phải chịu đựng và ngoan ngoãn nghe lời ba tao áp đặt tao theo con đường ông cho là tốt đẹp. Tao thích sống tự do tHoa?i mái.

Cô hắng giọng:

- Nhưng nếu quá trớn thì cũng không tốt lắm đâu. Mày hãy để ý một chút, hay là... chọn lọc một chút, mày có thể thấy được trong số những người đàn ông đeo đuổi mày, ai thật sự yêu thương mày, ai là người đối xử tốt với mày nhất, thì mày mớị..

Tố Trang cười nhăn cánh mũi:

- Ý mày là tao nên yêu có "chọn lọc" chứ gì?

Yên Hoa hơi ngẩn người:

- Ờ thì... nếu nghĩ như vậy thì cũng gần đúng, rồi có thể từ đó mà mày tìm được một tình yêu đích thực cho mình.

Tố Trang phẩy tay:

- Mày lại nói những gì về tình yêu đó? Tao nói với mày rồi, đừng có đem chuyện tình yêu mà nói với tao. Tao chẳng nghe đâu, tình yêu là cái mốc xì gì? Tao chả biết, với tao mọi thứ đều vì thấy hợp và... như có một chút sự đồng cảm mà có thể cho là cái duyên vậy, thế là đủ rồi.

- Cái duyên? - Yên Hoa lặp lại.

- Ừ, cứ như chuyện Đoàn Quốc mà nói.

Hắn là một tay hoang đàng nhưng cũng có tiếng là khó chịu và kênh kiệu lắm. Bọn đồng nghiệp thách tao cưa đổ hắn một lần, tao để ý kỹ lắm, hôm qua hắn say chả biết trời trăng, thế là tao ăn cá. Mày xem nếu không có một chút duyên thì làm gì mà hắn một mình ngồi uống say bí tỉ như thế ở giờ tao hát.

Yên Hoa kinh hoàng khi nghe câu chuyện được kể lại bằng một cái giọng thản nhiên như không của Tố Trang:

- Mày nói mày... dắt cái tên lạ hoắc đó về nhà chỉ vì lời thách thức của đám bạn mày à?

Tố Trang "cười hiền":

- Thì mày vừa nghe đó thôi. Cũng tại tao thấy tụi nó nói khích dữ quá, mà hắn thì cũng tương đối bảnh trai cho nên...

Yên Hoa đưa tay sờ trán mình:

- Hết biết mày luôn Tố Trang.

Tố Trang ngồi xổm xuống bên, níu tay cô:

- Đừng có phát rầu với tao nữa, tao hứa với mày, tao sẽ nghe lời mày, sẽ đàng hoàng lại một chút, bồ bịch cũng sẽ... "chọn lọc" một chút. Như vậy mày đã vừa ý chưa?

Yên Hoa tròn mắt nhìn bạn:

- Mày nói thật chứ? Vậy là cuối cùng những lời nói nhàm chán của tao cũng có hiệu quả trước cái đứa ương bướng như mày sao?

Tố Trang phì cười:

- Tao chỉ ham vui khó bỏ chứ có ngang bướng chuyện gì đâu mà mày nói tao ngang bướng? Thôi thì cũng vì mày, vì cái tên Đoàn Quốc, tao sẽ đổi cách sống một tí xem sao.

Đang quá vui mừng trước thắng lợi bất ngờ, Yên Hoa chợt khựng lại:

- Mày nói cái gì mà có vì cái tên đó nữa?

Tố Trang cười:

- Tao nhờ mày vì mày cứ lải nhải hoài phát ngán, còn tao nhắc đến Đoàn Quốc vì nếu không có cái vẻ phách lối của hắn hôm qua thì tao cũng không tự ái mà từ bỏ cách sống vui vẻ này sớm đâu.

Yên Hoa ngạc nhiên:

- Mày nói cái gì mà phách lối? Tao chưa hiểu.

Tố Trang giải thích:

- Thì cái tên Đoàn Quốc đó, hắn làm phách quá chừng, lúc tao đưa hắn về nhà, hắn ôm tao tình tứ lắm, nói năng cũng anh em ngọt ngào. Vậy mà đến khi từ phòng tắm tỉnh táo bước ra, hắn trở lại bộ mặt kênh kiệu phách lối cũ. Ánh mắt hắn nhìn tao xa lạ và... Tao không biết nói saọ.. nó làm tao có cảm tưởng như... cứ như là... tao đê tiện lắm vậy. Tao đã nắm ấm ức cả đêm.

Yên Hoa ngạc nhiên. Hôm qua đúng là cô mệt quá sức nên đặt mình xuống là ngủ ngon lành, có hay đâu con bạn nắm kế cạnh lại thao thức, tức tối vì một chuyện như thế.

Tố Trang nói, giọng quả quyết:

- Cho nên bây giờ tao nghĩ kỹ và quyết định rồi, tao sẽ sống ngăn nắp lại một chút. Chứ còn dễ dãi quá để những tên như Đoàn Quốc ngó mình không đến nửa con mắt, làm như mình hư đốn lắm vậy. Nghĩ lại tự ái ghê. Tại tao muốn thắng lời thách thức thôi, chứ tao thiếu gì người đeo đuổi, chiều chuộng. Mày thấy tao nói đúng không?

Mặc dù buồn cười và thất vọng một chút vì cái động lực làm con bạn buông tuồng của mình chịu thay đổi chỉ là vì tự ái trước cái tên đáng ghét đêm qua, nhưng Yên Hoa cũng hài lòng. Nói gì thì nói, miễn Tố Trang chín chắn một chút, cô đã mừng rồi. Cô gật gù khen bạn:

- Vậy là mày tỉnh rồi đó. Mấy gã đàn ông như thế tao cũng ghét nữa. Thứ xấu xa đáng khinh.

Tố Trang trợn mắt nhìn chòng chọc vào cô:

- Ê, tao chỉ nói hắn làm phách thô, chứ có chê hắn xấu ở điểm nào đâu. Xét về dáng vóc, về mặt mũi, thì Đoàn Quốc cũng ăn đứt khá nhiều tên đó chứ. Mày đừng có chê "người ta" như thế, nhất là khi mày cũng đã có dịp chiêm ngưỡng rồi.

Nói chưa dứt câu, Tố Trang cũng chuẩn bị sẵn lối thoát. Cô vừa cười hăng hắc, tránh né những tay chụp tức tối của Yên Hoa, vừa thích chí nhìn vô bộ mặt đỏ lựng sượng sùng của cô.

Yên Hoa mím môi tức giận. Đứa bạn quỉ sứ của cô. Sao nó không để yên cho cô quên cái hình ảnh... kinh dị đó kia chứ. Nó nhắc lại làm chi để cô lại thấy gai cả người khó chịu thế này?

Chống nạnh thủ thế xa xa, Tố Trang nháy mắt trêu già:

- Sao, nhỏ? Thú nhận đi, hôm qua đã thấy những gì mà sáng nay phải nhỏ mắt lia lịa như vậy. Hì hì, bộ trường Đại học họ không dạy môn sinh vật sao, mà nhắc đến là nhỏ đỏ mặt tía tai như ăn nhắm ớt hiểm như vậy?

Chụp cái gối ôm ném mạnh về phía Tố Trang, Yên Hoa chồm lên rượt đứa bạn giỡn nhây chạy lòng vòng trong căn hộ nhỏ. Nhắm bề khó thoát khỏi tay cô, Tố Trang tuôn chạy ra ban công trong tiếng cười sặc sụa, để lại Yên Hoa với tiếng kêu hốt hoảng theo sau:

- Trời đất! Trở vô đi Tố Trang. Mày còn đang mặc áo ngủ mà, sao lại chạy ra đó. Tao không thèm rượt mày nữa đâu, trở vô đi, con quỷ!

4______________________________________

Yên Hoa đẩy cái xe đi dọc lối nhỏ giữa hai quầy hàng. Những thứ cô chất vào xe chỉ toàn là đồ hộp và các túi bánh kẹo.

Đến quầy bán các hiệu mì gói, cô quăng vào xe đẩy hai chục gói mì tôm và phở ăn liền. Đây là các bữa ăn tối của cô.

Sống chung với Tố Trang, nhưng buổi tối của nó cũng là giờ sắp trình diễn, nó chẳng bao giờ chịu ăn sớm với lý do là no quá hát không hay. Và rồi khi nó xong việc, thì luôn có người mời nó đi ăn khuyạ

Cho nên thường xuyên nhất vẫn là Yên Hoa một mình ở nhà buổi tối. Làm biếng nấu ăn, vì thế mấy gói mì, mấy thứ đồ hộp là thực đơn khỏi cần chọn của cô.

Sáng nay mở tủ lạnh, cô đã phải cằn nhằn khi thấy các ngăn lại trống trơn, bao nhiêu là thức ăn dự trữ đợt trước, cô nàng Tố Trang đã chén sạch nhưng lại vẫn "vô tư" không nghĩ đến chuyện đi mua tiếp. May mà hôm qua cô có mua từ Hà Nội về mấy cái bánh cốm và mấy ký vải, nên cũng còn có cái mà ăn sáng tạm. Nếu không, nội nghĩ đến chuyện đi ba tầng xuống đường để mua thức ăn sáng là cô đủ xỉu rồi.

Nhẩm trong đầu, Yên Hoa tạm hài lòng vì các thứ cần mua có lẽ đã tạm đủ, chỉ còn... Cô quẹo xe đẩy vào khu bán khăn và drap. Cô lục tìm suốt cả quầy hàng một cách tỉ mỉ, và ngạc nhiên vì không tìm ra món hàng cô cần.

Níu một cô gái mặc đồng phục đi ngang, cô nói ngay:

- Nhờ chị tìm giùm cái khăn lông loại lớn có hình con khủng long màu xanh két trên nền màu đỏ. Mấy tháng trước tôi có mua một cái ở đây...

Cô nhân viên cười nhỏ nhẻ trả lời:

- Khăn loại đó hết hàng rồi chị ạ. Hàng đó chúng tôi nhập về số lượng cũng có hạn, nên có lẽ thị trường cũng khó kiếm. Hay chị chọn loại khác, được không?

Thất vọng, Yên Hoa thở ra bực bộị Cái khăn hình con khủng long cô thích biết bao nhiêu, vậy mà phải gói vứt vào sọt rác. Bây giờsiêu thị lại không còn hàng đó, làm sao bây giờ?

Ngần ngừ một chút, cô đành lựa chọn rồi lấy đại cái khăn màu đỏ quạch có hình một con báo đen to đùng. Mở hẳn khăn ra và giơ lên ngắm nghía, cô bĩu môi. Con báo nhe răng gầm gừ có bộ răng nhọn hoắc nhưng đôi mắt thì hiền quá không xứng hợp chút nào với bộ răng kia. Ai mà vẽ dở đến thế không biết.

Cô chắt lưỡi cuộn cái khăn lại và quăng luôn vào xe đẩy. Kệ, mua đại vậy, còn hơn mấy cái khăn có hình hoa hòe hoặc cảnh bãi biển với vài cô gái mặc bikini trông chán chết.

Tính tiền xong, ôm gói hàng, cô ra khỏi siêu thị. Liếc nhìn đồng hồ ở cổ tay, cô lắc đầu. Mất đứt buổi sáng để đi chợ rồi.

Có tiếng kêu vang của máy nhắn làm Yên Hoa giật mình. Cô đổi tay xách hàng để lục tìm trong túi quần jean cái máy nhắn của mình.

Tin nhắn trên máy chỉ vỏn vẹn một dòng ngắn: "Gọi điện về công ty gấp". Yên Hoa ngó quanh tìm kiếm. Thấy một buồng điện thoại công cộng màu vàng ở đầu đường, cô xốc lại túi đồ trên tay đi nhanh tới.

Trong buồng điện thoại đang có người gọi. Ông ta đứng đưa lưng về phía Yên Hoa. Lục túi xách lấy sẵn ra cái thẻ, cô sốt ruột đứng chờ.

Sau cuộc điện đàm, người đàn ông gác máy quay ra vội vã, đụng phải túi đồ Yên Hoa ôm trên tay, làm rơi cả xuống đất.

- Ồ, xin lỗi.

Người đàn ông kêu lên rồi hấp tấp cúi xuống nhặt mớ mì gói vung vãi và cái khăn lông mới tinh bỏ trở vào túi và đứng thẳng lên đưa cho cô. chỉ khi đối mặt, cả hai mới sửng sốt vì nhận ra... "người quen".

Có điều sau sự phát hiện đó thái độ của hai người hoàn toàn khác nhau.

Giật phắt túi hàng, Yên Hoa mím môi gườm gườm nhìn người đối diện. Còn Đoàn Quốc thì nhếch môi cười nhạt rồi quay lưng bỏ đi.

Liếc theo dáng gã đàn ông mình không ngờ lại chạm mặt lần nữa ở chốn này, thấy hắn bước lên chiếc Corolla mới toanh đậu dưới lề cách đấy vài bước và lái đi, Yên Hoa bĩu môi. Cái máy điện thoại cầm tay đâu mất rồi mà phải chạy vào buồng công cộng gọi điện vậy không biết. Thái độ của hắn vừa rồi quả thật đáng ghét quá.

Vào buồng gọi, cô đặt túi hàng của mình xuống cạnh chân, bỏ thẻ vào và bấm nút. Vừa nghe giọng cô, sếp đã gấp rút nói một tràng:

- Yên Hoa đó hả? Em làm ơn chuẩn bị tour đi Huế bốn ngày dùm anh với, chiều hai giờ bay. Ghé qua công ty trước mười hai giờ nhé, để lấy vé máy bay và nhận khạch

Yên Hoa ngạc nhiên:

-Ủa, sao kỳ vậy anh Trọng? Em mới xong tour tối qua, theo lịch thì đến mai em mới lên tour tiếp mà?

Trọng gạt ngang:

- Không nghỉ được đâu Yên Hoa, Lân nó bị đụng xe gãy chân sáng nay rồi. Em phải đi thế cho tour của nó thôi. Giúp giùm nhé.

Cô lính quýnh kêu lên:

- Trời ơi đụng xe? Rồi anh Lân có bị sao không anh Trọng?

- Nó không sao đâu Yên Hoa. Chỉ bị gãy chân và trầy trụa sơ thôi. Anh chưa thăm nhưng nhà nó khi báo tin đến là như vây. Anh mới nhận tin đây thôi.

- Ảnh nằm phòng nào vậy anh? - Cô hỏi gấp.

- Nhưng mà... chuyến hướng dẫn của nó...

Cô đáp vội vã:

- Thì em thế, em sẽ đi mà. Nhưng anh cho em biết số phòng của anh Lân đi, em muốn ghé qua thăm ảnh trước khi đến công ty.

Tiếng Trọng thở phào trong máy:

- Được rồi đợi anh tí. À đây, em nhớ nhé, phòng 201 khu E bệnh viện Trung Tâm.

Kẹp ống nghe vào vai, cô rút viết ghi vội lên lòng bàn tay. Trọng dặn dò:

- Yên Hoa này, tạt qua nó chút thôi nhé còn phải đến công ty đúng giờ đấy.

- Em biết mà - Cô đáp nhanh.

Cúp máy, Yên Hoa nhìn đồng hồ lần nữa. Mười một giờ rồi ư?

Túm lấy mấy túi hàng, cô ra khỏi phòng máy ngoắc chiếc taxi. Mười phút chạy về nhà và hì hục leo mấy tầng lầu, sắp dọn mớ đồ cho vào valy cộng với thời gian đi taxi đến bệnh viên. Trừ ra tất cả thì có thể cô còn khoảng mười phút thăm anh.

Không biết anh có bị nặng lắm không?

Chân bị gãy đã được bó bột chưa? Chắc là anh đau lắm?

Dúi vào tay anh tài xế tiền xe, Yên Hoa bắt đầu chạy như điên vào chung cư. Trong đầu cô hiện hình ảnh anh đang nhăn nhó vì đau đớn, vì những vết thương tươm mau. Hình ảnh ấy rõ đến nỗi cô hầu như không nghe tiếng thở hồng hộc của mình khi chạy một mạch lên thang lầu.

5____________________________________________

Hình ảnh mà Yên Hoa tưởng tượng khi nghe tin về Lân cũng không khác mấy so với hiện thực.

Anh cũng nằm trên giường bệnh, cũng đang nhăn nhó vì đau. Chỉ có điều thay vì có màu đỏ của máu me, thì anh chỉ có dán một miếng bông băng trên gò má trái, đôi môi anh sưng vều và chân trái đã được treo lên cao với băng quấn trắng toát.

Thêm một chuyện khác nữa mà Yên Hoa "quên" tưởng tượng ra. Đó là xung quanh giường anh thì đầy cả người. Già cá có, bốn năm mươi tuổi cũng có, hơn cô vài tuổi cũng có luôn. Tất cả đều là phụ nữ, dều vây quanh giường nhìn anh một cách thương yêu. Yên Hoa vừa nhớ ra Trọng có lần trêu Lân là người đàn ông vàng của gia đình toàn là phụ nữ. Đây chắc hẳn là người thân của anh rồi.

Thấy cô lấp ló ở cửa, Lân vẹt mọi người ra và ngoắc cô vảo:

- Vào đây Yên Hoa

Cử động này có lẽ làm anh bị động những vết thương, nên anh nhăn măt. Bà cụ ngồi bên giường chồm lại xuýt xoa:

- Ôi tội nghiệp cháu tôi. Đừng cử động nhiều mà đau cháu ạ.

- Anh Lân đau lắm à?

Đôi môi còn sưng vều, Lân cố gượng cười trả lời:

- Em khờ quá, đụng xe đến gãy chân mà em còn hỏi có đau không.

- Em... em xin lỗi. - Cô lúng túng

Thấy những ánh mắt tò mò của người nhà chiếu vào cô, Lân giới thiệu ngắn gọn:

- Yên Hoa làm chung với con.

Quay qua cô, anh tiếp:

- Người nhà của anh.

Một bà đứng tuổi có gương mặt hiền lành cười đỡ lời anh:

- Bác là mẹ của Lân, ngồi đấy là bà nội, còn lại là mấy cô, mấy chị em gái của Lân. Toàn là gia đình cả thôi cháu ạ.

Ngại ngùng gật đầu chào tất cả mọi người,Yên Hoa nghe Lân lên tiếng phàn nàn:

- Xe tông vào anh từ sáng sớm mãi đến bây giờ mới có em là người đầu tiên ghé thăm anh mà thôi. Công ty bao nhiêu là người vậy mà đi đâu mất mặt.

Hơi ngớ người ra vì câu bắt lỗi của anh, cô vụng về nói:

- Hình như công ty chỉ mới biết tin anh đây thôi, anh Trọng còn lo chuyện tìm người thế anh đi chuyến trưa nay nên... chưa đến được.

Câu trả lời của cô dường như được anh chú ý, Lân hỏi nhanh:

- Thế Trọng nó có nói với em là gọi ai đi thế anh khổng

Yên Hoa nhoẻn miệng cười:

- Anh Trọng vừa gọi bảo em chuẩn bị để đi.

Lân trợn mắt kêu lên:

- Hả? Cái gì? Nó giao em thế anh à? Đâu có đươc.

- Sao vậyanh Lân? - Cô ngạc nhiện

- Trời ơi, đây đâu phải là tour du lịch bình thường.

Yên Hoa ngơ ngác:

- Thì... em biết những tour đặt biệt, nhưng anh Trọng không hiểu sao lại gọi em đi, chắc là tại thiếu ngượi

Lân nhăn mặt:

- Cái thằng Trọng này tính toán sao mà kỳ vậy không biểt? Mấy cái tour này làm sao em đi được mà hắn điều đi? Thiếu người thì sao nó không tạm đình lại?

Cô bối rối:

- Em... em không biết. Tại ảnh bảo em...

- Bởi vậy. Cái thằng thật là ẩu tả.

Thấy vẻ tức giận của Lân, người thân xung quanh liền thi nhau can gián:

- Thôi cháu ạ. Cháu đang bệnh mà, nghĩ cho khỏe cái đã.

- Phải đó Lân ạ. Chuyên công ty cứ để mặc Trọng nó lo. Con suy nghĩ nhiều quá không có lợi cho sức khỏe đâu. Con nên nghỉ ngơi đi.

Một bà cô của Lân quay qua nhìn Yên Hoa như phiền hà:

- Cô Hoa ạ, Lân nó đang còn mệt lắm. Để nó nghỉ ngơi tốt hơn. Cô Hoa đừng có đem chuyện công ty vào đây bàn bạc với nó nữa được không?

Yên Hoa cụp mắt lí nhí:

- Con... con xin lỗi. Con vô tình nhắc đến chuyện ở công ty...

Bà nội của Lân khoát tay:

- Thôi không sao. Có điều nó còn chưa khỏe lắm nên gia đình lo lắng vậy thội

Nhận ra tình hình không còn không khí cởi mở như lúc đầu, và lại cũng đã sắp đến giờ phải có mặt ở công ty như lời dặn của Trọng, Yên Hoa đành lên tiếng cáo từ:

- Dạ... con cũng đã đến giờ phải về công ty rồi. Con xin lỗi vì đã làm phiền.

Mẹ Lân cười hiền hậu:

- Không sao cháu ạ. Rảnh cháu ghé vào thăm Lân nhé.

Lân đáp lại lời chào và chúc bình phục của cô bằng tiếng ậm ừ trong cổ họng. Anh có vẻ chưa nguôi giận trước thông tin mà cô đem đến.

Mẹ của Lân đưa Yên Hoa ra hành lang, bà vỗ vai cô và nói:

- Cháu đừng trách nó. Lân nó luôn được chìu ý. Chắc Trọng nó không hiểu ý nó hay sao đó, không liên can gì đến cháu mà nó cũng giận lây nữa. Cái thằng...

Yên Hoa ấp úng:

- Con thật ra cũng không hiểu lắm chuyện phân công điều động của mấy ảnh. Con chỉ mới tập sự và làm việc ở công ty của mấy ảnh gần năm nay thôi. Sếp điều đi tour nào con đi tour đó, cho nên...

Mẹ Lân gật đầu:

- Bác biết. Không phải lỗi của cháu, cháu đừng ngại. À mà khi nãy cháu nói là mới vào làm à?

- Dạ. Mới khoảng tám chín tháng thôi bác ạ

- À ra vậy.

Bà khẽ ngắm cô, mỉm cười khi thấy cô chưa xua tan được vẻ tự trách mình. Nhớ lại gương mặt lo lắng quan tâm của cô trước tai nạn xảy ra với Lân, bà nghĩ ngợi gì đó rồi gật gù thú vị.

Cậu con trai vàng của bà có lẽ đã được cô bé này để ý mà còn chưa biết đây. Nó cứ toàn lo nghĩ chuyện làm ăn ở công ty thì biết đến bao giờ nhà này mới có dâu.

Liếc nhìn đánhgiá Yên Hoa, bà nhủ thầm, con bé xinh đẹp đấy chứ, cũng khá xứng đôi với Lân. Để hôm nào có dịp, bà bảo Lân rủ con bé này đến nhà hỏi han thử về gia thế của nó xem sao?

- Nhà cháu có gần đây không? - Bà hỏi.

Hơi nóng ruột vì đã đến giờ phải trình diện ở công ty, nhưng vì đây là mẹ Lân, nên Yên Hoa không dám lên tiếng khi thấy bà cứ chốc chốc nhìn mình một cách khác thường. Cô rụt rè trả lời chung chung:

- Dạ cũng không xa lắm ạ.

Cầm tay cô khi đã đến cầu thang, bà vui vẻ nói:

- Hôm nào Lân nó xuất viện mời cháu đến nhà bác chơi, có bạn bè đồng nghiệp ghé thăm chắc chắn nó đỡ thấy buồn và mau lành bệnh hơn cháu nhé.

Ngước nhìn đôi mắt hiền lành ân cần của bà, cô máy móc gật đầu:

- Dạ

Đợi cô đi xuống, mẹ Lân mới quay người đi ngược trở lại hành lang.

Còn Yên Hoa, vừa ngoặc một tầng thang là cô hộc tốc chạy xuống thang thật nhanh, cố chạy như bay ra cổng, nơi chiếc taxi đang đợi từ nãy giờ.

Khi cô vừa thở, vừa hộc tốc chạy vào phòng họp, Trọng đang ngồi trước xấp hồ sơ dày, thấy điệu bộ cô như thế anh cũng phải bật cười:

- Gì mà thở dữ vậy Yên Hoa?

Liếc lên đồng hồ trên tường sau lưng anh, cô hào hển nói:

- Em xin lỗi anh Trọng. Em trễ mất năm phút rồi, tại... cái xe taxi...

Trọng khoát tay:

- Thôi được rồi, em ngồi xuống đi. Công tác đột xuất mà lại báo quá gấp như vầy, em chịu đi là anh cũng mừng lắm rồi. Trễ năm, mười phút đâu có sao đâu.

Yên Hoa thở phào đặt valy xuống và tìm ghế ngồi. Trọng đứng dậy mở cửa phòng dặn dò gì với cô thư ký phía ngoài. Khi quay trở vào, trên tay anh có một chai nước khoáng nhỏ ướp lạnh.

Mở nắp chai đặt trước mặt cô, anh ân cần:

- Uống đi Yên Hoa. Thấy em thế này chắc là đang khát lắm.

Mỉm cười nhìn anh biết ơn, cô không khách sáo cầm chai nước tu một hơi. Nước mát lạnh trôi vào cổ họng đang rát khô của cô như một liều thuốc tiên. Cô đặt chai nước xuống, chùi miệng bằng cườm tay rồi thở ra khoan khoái.

Trọng ngồi luôn lên cạnh bàn, anh khẽ cười khi thấy chai nước đã vơi quá nửa.

- Lân nó ra sao hả Yên Hoa? - anh hỏi.

Cô ngẩng lên:

- Cũng khá nặng đó anh. Ảnh bị gãy chân, mặt và tay trầy trụa, thấy ảnh chắc là đau lắm. Ảnh mong có người đến thăm để đỡ buồn.

- Chà, vậy à

Nhớ lại cơn cáu giận khi nãy của Lân, cô đánh bạo hỏi Trọng:

- Anh Trọng nè.

-Hử, gì em?

- Cái chuyến đi này, sao anh lại gọi em thế anh Lân mà không là ai khác?

Trọng nhìn cô chăm chú:

- Lân nó nói gì à?

Yên Hoa ngập ngừng:

- Ảnh... dường như... không đồng ý lắm. Ảnh nói sao anh không tạm đình chuyến lại ít lâụ

- Tạm đình? Nó điên chắc. - Trọng cau mày - Nó bị gãy chân phải nằm nhà hai tháng là ít. Làm sao khách hàng chịu chờ đợi chừng ấy thời gian?

Thấy cô có vẻ chưa hiểu, anh nhoài người với tay lấy xấp hồ sơ, rồi đặt xuống bàn trước mặt cô, anh hỏi:

- Em chưa biết những tour Lân thường đảm trách là như thế nào phải không?

Yên Hoa lắc đầu:

- Em chỉ biết đại khái là tour đặc biệt và khó làm thôi.

Trọng gật nhanh:

- Đúng rồi. Để anh giải thích cho em rõ. Thông thường những tour của Lân hướng dẫn không hẳn là tour du lịch, mà tour dành riêng cho những nhà nghiên cứu chuyên nghiệp.

- Nghiên cứu chuyên nghiệp? - Yên Hoa lặp lại một cách ngạc nhiên.

- Phải. Đó là những đoàn khách muốn đi nghiên cứu thị trường, nghiên cứu thắng cảnh, nghiên cứu văn hóa một cách chuyên sâu hơn chứ không đơn thuần là những tour tham quan du lịch.

Yên Hoa ngạc nhiên:

- Vậy khách của cái tour sắp tới này...?

Trọng gật đầu cắt nghĩa:

- Họ là nhóm phóng viên của một tờ báo ảnh Mỹ, họ muốn viết về dòng sông Hương và đời sống văn hóa của xứ Huế.

- Phóng viên à? - Cô ngẩn ngơ

Trọng gật:

- Ừ, hướng dẫn những tour như thế này, em phải như một nhà học giả tầm tầm, một thông dịch viên có cỡ và tất nhiên là kiêm luôn trách nhiệm một hướng dẫn viên thông thạọ

- Làm sao em làm được như vậy?

Trọng trấn an:

- Cũng không hẳn là khó lắm đâu, em chỉ cần tìm hiểu để biết kha khá về lãnh vực mà khách hàng cần tìm hiểụ Thông tin nào họ cần thì em cung cấp sơ lược và tổng quát, sau đó đưa họ đến liên hệ và gặp trực tiếp những người trong cuộc, lúc đó em làm nhiệm vụ thông tin từ những người đó mới thật sự chính xác và đáng giá nhất đối với khách hàng.

- Nếu vậy vốn tiếng Anh cũng phải uyên bác rồỉ Họ nói về lãnh vực nào mình cũng phải thông dịch cặn kẽ?

- Đúng vậy.

Yên Hoa lè lưỡi:

- Công việc nặng thế mà sao anh... lại chọn em? Em chỉ mới vào nghề...

Trọng nghiêm mặt:

- Thứ nhất, anh còn lưu trong hồ sơ xin việc của em tấm bằng tốt nghiệp báo chí và bằng tiếng Anh đều loại giỏi, cho thấy khả năng em nhận thử công việc này thế cho Lân sẽ có hiệu quả hơn những người khác nhiềụ

Giơ tay ngăn lời cô, anh tiếp:

- Thứ hai, em tuy mới ra trường và cò trẻ, nhưng lanh lẹ và rất có trách nhiệm trong công việc mấy tháng vừa qua. Anh rất tin tưởng là dù chưa có kinh nghiệm nhưng em sẽ làm tốt công việc phức tạp này.

Giọng anh tự tin và lạc quan đến nỗi cô như cũng bị lây sự tự tin ấy, cô lẩm bẩm:

- Anh nói cứ như công việc vừa với sức em vậy. Xưa nay chưa bao giờcó ai coi trọng em đến thế đâu, ngay cả khỉ lãnh bằng loại giỏi đem về nhà.

Trọng phì cười:

- Phải tin vào bản lãnh của mình chứ em. Và còn nói nhỏ cho em biết nhé, thêm một ưu thế khiến anh nhất định giao việc này cho em làm thử, đó là vì em là cô gái duy nhất ở đây có gốc Huế. Dù gì quê hương của em cũng sẽ là một lợi thế. khỏi mất thời gian nghiên cứu về văn hóa địa phương nữa có phải không?

Yên Hoa ngơ ngác:

- Sao anh biết em gốc Huế?

Trọng cười vẻ bí mật:

- Vậy mới hay chứ.

Có tiếng gõ cửạ Trọng đi ra mở.

Yen Hoa ngồi lại lạ lùng, chẳng hiểu sao "anh sếp" của cô biết rằng cô gốc Huế nhỉ? Lý lịch của cô thường ghi rất đơn giản, đâu có dòng nào cô tỉ mỉ ghi về quê mẹ đâu, và ngay cả giọng nói của cô hoàn toàn là giọng Sài Gòn rồỉ

Trọng đóng cửa quay trở lại với hộp cơm và một chai nước khoáng mới. Đặt xuống cạnh cô, anh nói:

- Nếu đã ghé qua thăm Lân thì anh đoán chắc em chẳng có thì giờ ăn cơm trưa đâu, có phải không? Anh gọi cho em đấy, ăn tự nhiên đi.

Yên Hoa tròn mắt nhìn anh. Anh bảo cô ăn trưa trong phòng họp này ử Trước mặt ông sếp nổi tiếng nghiêm túc như anh?

Cô lúng túng:

- Em chưa ăn trưa thật, nhưng mà chút nữa lên máy bay rồi, em sẽ ăn muộn một chút cũng không sao.

Trọng xua tay:

- Thức ăn trên máy bay đâu có ngon. Đừng có mắc cỡ, em cứ tự nhiên ăn đi.

Chỉ tay vào xấp hồ sơ trước mặt cô, anh nói tiếp:

- Đây là tài liệu sơ lược về lịch sử dòng sông Hương. Anh còn soạn gấp cho em một số từ chuyên môn tiếng Anh để em ôn lại, nhằm ứng phó cho kịp thời.

Giơ tay nhìn đồng hồ, anh nói:

- Anh đã hẹn với khách hàng một giờ có mặt ở đây. Em còn hơn nửa tiếng để dùng bữa, hơn một tiếng trên máy bay để xem qua mớ hồ sơ này đấy.

Vỗ vai cô, anh cười:

- Chúc em ngon miệng, và cố gắng nhé Yên Hoa, em chắc chắn làm tốt chuyến đi này mà.

Cô cảm động:

- Cám ơn anh Trọng, em sẽ cố gắng hết sức mình.

Trọng ra ngoài. Còn mình Yên Hoa ở lại. Cái bàn hình oval to rộng giữa gian phòng mát lạnh làm cô thấy thèm một chỗ ngả lưng chợp mắt hơn là cơm trưa, nhưng mà... cô chắt lưỡi, đây là phòng họp cơ mà.

Cái công ty du lịch này tuy không lớn lắm nhưng cũng khá có uy tín. Uy tín đó có một phần là ở sự nghiêm túc và qui củ của những thành viên ở đây. Cô là thành viên mới, lẽ nào dám làm lệch lạc qui tắc ấy.

Uể oải mở hộp cơm rạ Thêm một ngạc nhiên cho khi thấy món tôm rim với màu đỏ gạch thật hấp dẫn. Kỳ lạ ghê, có lý nào Trọng lại đoán biết cả món ăn khoái khẩu của cổ

Thôi mặc kệ! Cô tự nhủ, chuyện lạ lùng này để hậu xét, bây giờ thì giờ eo hẹp như thế này, thì công việc là trước hết.

Yên Hoa trộn đều cơm, múc một muỗng cho vào miệng, tay kia lần giở xấp hồ sơ Trọng để lạị Chỉ nhìn sơ qua, cô cũng đủ khâm phục anh. Trong thời gian ngắn sau khi quyết định gọi cô thế cho Lân, anh đã cật lực soạn cho cô một lô những tư liệu quí báu, chúng sẽ giúp đỡ cô rất nhiều cho chuyến hướng dẫn khó khăn mà cũng đầy lý thú này.

Đồng hồ trên tường tích tắc đếm thời gian trôị Yên Hoa say sưa vào xấp tài liệu, những muỗng cơm cô máy móc đưa lên miệng phút chốc đã làm cái hộp cạn sạch.

Vớ lấy chai nước khoáng mới mà Trọng cũng đã cẩn thận mở nắp sẳn, cô ngửa cổ tu một hơi, rồi lại chùi miệng bằng tay tỉnh queo.

Trông hình ảnh cô thế này, chắc hẳn ba cô có chứng kiến cũng phải giận dữ lắm vì không tin đó là cô con gái út của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro