tiep TYMM
16_________Tin nhăn trên máy buộc Yên Hoa phải đến công ty gấp làm cô phải bỏ dỡ cả buổi đi dự triển lãm trang phục và trang sức ngày cưới với Thời Trang ở Nequ QUorld.
Nháy mắt khen màu áo dài nhu nhã của cô, Liên trỏ vào phòng Giám đốc và bảo: - Yên Hoa vào đi, di anh Trọng đang chờ đó.
Hít một hơi cho bớt hồi hộp, cô gõ nhẹ cánh cửa. Giọng Trọng vang lên rõ ràng: - Vào đi.
Đẩy cửa bước vào, ánh mắt cô chợt tối sầm lại khi nhận ra ngoài Trọng trong phòng còn có Quốc. Anh ta quay người nhìn cô, vẻ bình thường.
- Em vào đây đi Yên Hoa. - Trọng ngoắc cô.
Lựng khựng một chút, cô cũng đành đi vào. Ngồi xuống trước bàn làm việc của Trọng, cô xếp tà áo dài của mình lại gọn ghẽ để khỏi chạm gì đến vị khách khó ưa ngồi kế bên.
Trọng hân hoan nói với cô: - Gọi em về công ty gấp là anh muốn giao cho em một công việc có phần dài hơi sắp tới.
Chỉ vào Quốc, anh nói: - Anh Đoàn Quốc vừa yêu cầu anh cử em làm thông dịch viên làm việc theo chương trình dự án của công ty Nam Á. Công việc này hôm trước xem như đã thử việc với khả năng của em rồi, bây giờ anh Quốc đến để ký hợp đồng.
- Hợp đồng? - Yên Hoa ngạc nhiên.
Trọng hơi lúng túng một chút: - Sáng nay anh và anh Quốc có bàn qua điện thoại, anh định báo cho em biết nhưng Lân có bảo em vừa xin về sớm, nên đành nhắn máy cho em. Để tránh mất thời gian, anh vừa nhờ Liên đánh luôn hợp đồng, anh Quốc cũng vừa đến đây đợi em. Để bàn sơ qua các mục rồi mình gút lại ký luôn.
Yên Hoa đợi anh nói hết, cô lắc đầu: - Em xin lỗi anh Trọng, em có thể không nhận hợp đồng này được không?
Trọng chưng hửng: - Sao vậy Yên Hoa?
Khẽ liếc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Quốc, cô không biết giải thích sao để từ chối cho suông sẻ đành thở ra: - Tại em...em thấy công việc này không phù hợp lắm với mình, anh hãy giao cho chị Kim hay anh Hùng gì đó làm được không anh Trọng.
Trọng kinh ngạc nhìn chăm chú vào Yên Hoa, giọng anh có vẻ lo lắng: - Em không khỏe à?
Hơi sượng một chút với giọng nói chăm chút của sếp và cái kiểu nhướng mày kỳ khôi của người bên cạnh, cô nói đại:
- Không, em không sao, chỉ vì...em thấy...công việc đó hơi khó đối với em, em sợ rằng mình làm không nổi.
- Làm không nổi.
Trọng ngạc nhiên đưa mắt nhìn Quốc anh ta lắc đầu nhè nhẹ như không đồng ý với lời tự đánh giá về mình của cô.
Trọng nhìn lại Yên Hoa rồi dịu dàng nói:
- Yên Hoa này, anh Quốc là Giám đốc công ty Nam Á cũng đã xác nhận em đủ yêu cầu làm việc với họ rồi, đây là một công việc dài hạn và có tính thử thách, rất phù hợp với phong cánh làm việc và tinh thần ham học hỏi của em, sao em lại từ chối.
Yên Hoa thấy khó mà cắt nghĩa cho Trọng hiểu. Cô biết ý tốt của Trọng. Mùa mưa năm nay đến sớm, các tour đăng ký du lịch đã thưa hẳn người, nhân viên ở tổ hướng dẫn như cô bắt đầu rảnh rỗi và tương lai cả hai, ba tháng trời không mấy người có việc.
Hợp đồng Quốc đem lại lần này phải nói là quá ngon lành. Làm một thông dịch viên bán thời gian một cách dài hạn như vậy là một cơ hội có việc đều đặn, lương bổng lại cao, cho nên làm sao mà Yên Hoa có thể giải thích và được Trọng chấp nhận với cái ly do vô duyên là..."kỵ" cái gã Giám đốc đang ngồi cạch cô đấy.
Cô bối rối: - Nhưng anh Hùng và cả chi. Kim có kinh nghiệm về kinh tế và đầu tư hơn em anh đổi thử đi, không chừng họ sẽ...
Quốc chợt lên tiếng gãy gọn: - Dự án của tập đoàn Úc đó còn nằm trong sự bảo mật. Hôm trước cô đà làm việc khá tốt, cũng đã biết và hiểu được nhiều về khung dự án này rồi, tôi không muốn có thêm bất kỳ người nào khác biết về nó. Nếu cô không đồng ý làm, thì cũng sẽ không nhân viên nào khác thay thết được. Đây không phải là môi trường cho nhiều người thử việc.
Yên Hoa nhăn mặt quay phắt qua anh ta:
- Anh nói vậy là sao? Chính anh chỉ định tôi đi lần trước, rồi bây giờ lấy lý do dự án của anh bảo mật mà ép tôi theo tiếp sao?
Quốc lắc đầu điềm tĩnh:
- Tôi đến đây là đề nghị ký kết hợp đồng. Đồng ý ký vào hay không vẫn còn là quyền của cô, tôi không hề ép uổng gì cả.
- Nhưng anh...
Câu nói của cô bị ngắt giữa chừng khi có tiếng gõ cửa và cái đầu của Lân ngay lập tức thò vào:
- Xin lỗi, xin lỗi anh Quốc nhé. Trọng ơi, có thể ra ngoài một chút được không? Có một việc cần nhờ một tí.
Trọng ngần ngừ không muốn đi vì anh nhận thấy đối thoại giữa Yên Hoa và Đoàn Quốc dường như đang trở nên gay gắt một cách khác thường, anh mà đi ra ngoài, lỡ Yên Hoa lại có xung đột gì khác với anh ta thì sao.
Lân tò mò nhìn vào Yên Hoa và Quốc, miệng thì giục giã: -Mau lên Trọng, gấp đấy.
- Xin lỗi nhé anh Quốc.
Quốc khẽ gật đầu như không có gì. Trọng ra ngoài, còn dặn với lại Yên Hoa: - Nói chuyện, bàn luận với anh Quốc hộ anh một chút nhé Yên Hoa, anh sẽ vào ngay.
Anh dặn dò cẩn thận và quan tâm quá khiến Yên Hoa hơi nhột nhạt với cái vẻ lặng thinh của Quốc. Dám anh ta đoán mò rằng Trọng là người mình thích lắm, cô thầm nghĩ. Ai chứ người nhiều chuyện như anh ta thì ở không nghĩ bậy như vậy không chừng.
Tưởng Quốc không nói, cô cũng đình chiến cho yên chuyện, ai ngờ anh ta khơi lên với cô.
- Cô thật sự không chịu nhận việc thông dịch tạm thời cho công ty chúng tôi à?
Yên Hoa ngẩng cao đầu: - Thật chứ sao không. Tôi đã từng nói với anh rồi, khách hàng cần xem trọng thật nhưng không trọng đến độ làm ngơ khi họ chạm đến tự ái của mình.
Quốc chăm chú nhìn cô: - Tôi đã chạm đến tự ái của cổ.
- Chứ còn gì nữa.
Quốc có vẻ suy nghĩ: - Còn lý do nào khác không? Mức lương quá thấp?
Yên Hoa lắc đầu: - Không, số tiền anh trả thành thật mà nói cao hơn công tác hướng dẫn bình thường của tôi rất nhiều.
- Vậy còn công việc? Có vượt quá sức cô không?
Yên Hoa bĩu môi: - Khi nãy tôi viện cớ nói vậy để anh Trọng tin thôi, chứ tôi dư sức thông dịch những vấn đề dễ dàng và chuyên về một ngành như vậy.
Quốc cau mày: - Vậy thì tôi đã nói năng động chạm đến tự ái cô là lý do chính chứ gì?
Yên Hoa làm thinh. Quốc lắc đầu: - Tôi thật là thất vọng với con mắt nhận xét người của mình, đành vậy.
Xách cái cặp da dưới chân, Quốc đứng dậy.
- Khoan đã. - Yên Hoa kêu lên - Anh nói vậy là sao? Có muốn đi đâu thì giải thích cái câu nói tối nghĩa đó đi đã.
Quốc nhìn cô lạnh lẽo: - Chẳng có gì là không hiểu. Tôi đã qua vài lần gặp mặt sơ sài vội đánh giá quá cao ở cô, trong khi thực chất cô chẳng hề có ý chí làm việc nghiêm túc. Cô vì chuyện tự ái ngoài lề mà giận dỗi làm nư như con trẻ và cuối cùng tuyên bố hủy bỏ công việc. Những cô gái xông xáo như cô, tôi tưởng có thể tin tưởng mà giao công việc để làm tròn, không ngờ đàn bà vẫn là đàn bà, còn ước vọng tiến thân ở sự nghiệp gì nữa khi cư đem tình cảm hờn ghét vụn vặt mà chi phối tất cả như vậy.
Nhìn lướt qua cô như đánh giá, Quốc nhếnh môi: - Có lẽ đối với cô, thích hợp nhất là nghỉ việc về nhà tìm một tấm chồng như những cô gái bình thường khác. Lúc ấy cô tha hồ diễn cái trò làm nũng của mình.
Yên Hoa sững sờ. Trời ơi, hắn lại đang chửi cô nữa kìa. Chửi cả tràng thật lưu loát như hát vậỵ Sao hắn lại như thế được? Cô lắp bắp: - Tôi... tôi chỉ vì không thích anh, nên không muốn làm tiếp với anh thôi, cái gì mà...mà anh chửi tôi một hơi vậy?
Quốc nhún vai: - Có lẽ cô cũng biết phần nào tính tôi rồi. Con người tôi buông công việc ra thì không kể, nhưng khi đã vào công việc thì nghiêm túc và luôn đòi hỏi mình và những người cộng sự phải nguyên tắc và hoàn hảo. Tôi đã sai lầm khi quá tin tưởng và xem trọng cô. Lỗi của tôi thôi. Nhưng những lý lẽ tôi nói đều là sự thật, cô có phiền cũng không trách tôi được.
Yên Hoa mím môi: - Chính cái tật nói năng gay gắt ngạo mạn và cay chua này của anh mà tôi ghét đến độ chấp nhận bỏ luôn cơ hội với công việc tốt đó.
Quốc lắc đầu cười nhạt: - Không đâu. Tôi thì lại biết rõ cô không ưa tôi chỉ vì ấn tượng xấu về cái lần gặp mặt đầu tiên đó thôi. Những lần sau đó, dù tôi tình cờ hay có ý muốn giúp đỡ gì cô, cô cũng tỏ vẻ thành kiến và ác cảm với tôi cho đến bây giờ. Chuyện tôi nói năng chạm tự ái cô chỉ là cái cớ.
Yên Hoa kêu lên: - Anh nghĩ vậy ư? Tôi...đâu có ác cảm gì với anh?
Quốc nhún vai thờ ơ với lời phân trần yếu ớt của cô: - Tôi khẳng định là có. Cô có biết lần đó tôi cũng có ý nghĩ không tốt về cô khi thấy cô ở chung phòng với cô ca sĩ đó không? Nhưng tôi còn khá hơn cô khi tiếp xúc vài lần và có nhận xét đúng đắn hơn tôi đã bỏ đi ngay suy đoán sai của mình, để có thể đối xử với cô bình thường như mọi người. Còn cô không như vậy. Buồn thật!
- Tôi... Yên Hoa sượng ngắt trước lời nói chua cay nhưng rất thật của anh.
Quốc đã nói đúng. Có lẽ ấn tượng đáng ngán của lần gặp mặt đầu tiên khiến cô luôn đề phòng và dị ứng với Quốc mọi lúc, ngay cả những khi anh ta khá tốt bụng giúp đỡ cô. Mình có phải là một đứa con gái quá khích và vô duyên không? Tại sao lại xọ những chuyện ấy lại để rồi bực tức anh ta và dẫn đến sự quyết liệt làm reo lần này?
Quốc nghiêm trong nói: - Hợp đồng cô không đồng ý ký thì tôi không còn việc gì ở đây nữa, xin cho tôi gởi lời chào mấy vị Giám đốc của cô vậy. Chào cô.
Quốc không nhìn đến vẻ thừ người ra suy nghĩ của Yên Hoa, anh đi thẳng ra cửa.
Yên Hoa hốt hoảng kêu lên: - Khoan đã.
Tay đã vặn nắm cửa, Quốc cau mày quay đầu nhìn lại: - Công việc của tôi không rảnh rỗi gì. Nếu cô sợ mấy ông sếp của mình trách vì đã dể tôi ra về lúc này thì cô yên tâm đi, tôi sẽ gọi lại nói rõ chuyện hủy hợp đồng là vì công ty tôi có thay đổi khác.
Yên Hoa hấp tấp đứng lên:
- Không phải vậỵ Tôi không sợ gì ai trách mắng nếu chuyện tôi làm, nhưng...anh có thể cho tôi hỏi một câu được không?
Quốc quay hẳn người lại: - Cô hỏi đi.
Hít một hơi dà để sắp xếp những ý nghĩ lộn xộn của mình, Yên Hoa nhìn anh dò hỏi: - Anh có thể cho tôi biết chuyện tôi không ký hợp đồng và không làm thông dịch viên cho công ty của anh nữa, anh có bị tổn thất gì không?
Hơi nhíu mày, Quốc hỏi: - Cô muốn biết điều ấy để làm gì
Yên Hoa vẫn dựa vào cạnh bàn chờ đợi: - Thì anh cứ nói thử ra đi.
Quốc im lặng. Cô không có vẻ gì là mưu mô hay ác ý. Chỉ kiên nhẫn nhìn anh và lắng nghe mà thôi. Quốc thở ra: - Thôi được, nếu cô đã muốn biết thì tôi thú nhận rằng quyết định ấy của cô sẽ ảnh hưởng khá nhiều đến uy tín của tôi và công ty của tôi.
- Anh có thể nói rõ hơn không? - Cô hỏi.
Quốc phác một cử chỉ thờ ơ, buồn buồn: - Hôm trước cô có nhớ tôi đã giới thiệu cô trước mọi người là cô phụ trách thông dịch cho dự án không. Họ đồng ý và chấp nhận cô như một thành viên của phía cố vấn đầu tư là công ty tôi. Điều đó có nghĩa là dự án này kể từ bây giờ cho tới lúc ký kết liên doanh, sẽ cũng chỉ có cô làm phiên dịch.
- Thế nếu anh đổi người? - Cô thắc mắc.
Quốc nhún vai: - Vậy thì dự án này bước đầu đã không ổn về phía cố vấn đầu tư, tin tức có thể đã bị rò rỉ.
- Tin tức rò rỉ cái gì? - Yên Hoa ngạc nhiên - Tôi đâu có nói gì về chuyện bàn bạc làm ăn của họ cho ai biết đâu.
Quốc lắc đầu: - Ai sẽ tin chắc như vậy trừ phi cô có ký kết hợp đồng làm việc, trong đó có mục tuyên thệ bảo mật dự án này.
- Vậy nếu không có hợp đồng với tôi mà anh ký hợp đồng với người khác?
- Thì bên tập đoàn nước ngoài có thể đánh giá thấp về khả năng của tôi và hủy bỏ dự án.
Và uy tín của tôi cũng tuột dốc.
Yên Hoa kinh ngạc: - Nghiêm trọng như vậy sao?
Quốc bình thản nói: - Công ty của tôi chuyên về cố vấn đầu tư mà, chuyện uy tín và bản lĩnh trong công việc được đưa lên hàng đầu. Đâu có ai chấp nhận sự may rủi khi đơn vị cố vấn cho mình không đáng tin cậy. Như thế thì còn cố vấn gì nữa?
Yên Hoa nghe mà lạnh mình. Chẳng lẽ một chuyện thay đổi nhỏ nhoi mà lại có hậu quả tai hại đến thế sao? Quốc không quá phóng đại đó chứ? Nhìn mặt Quốc, cô biết lời anh nói là thật. Có lẽ anh ta đã lỡ giới thiệu với cô như là một nhân viên của anh, đã như ký kết hợp đồng và tuyên thệ những chuyện nhì nhằng đó rồi. Trời ơi! Sao mà anh ta gan vậy? Chẳng lẽ anh ta thực sự tin tưởng vào cô đến thế sao? Nếu cô giở chứng thì còn đâu là cái công ty cố vấn gì đó của anh ta nữa.
Nhìn Quốc đến ngẩn ngơ. Cô thật sự không ngờ anh ta xem trọng và tin tưởng vào mình một cách tuyệt đối như thế.
Cô lúc lắc đầu: - Tôi...không có hứng thú gì về kinh tế, nên không biết chuyện lại khó khăn như vậy.
Quốc cũng lắc đầu:
- Lỗi của tôi thôi, tôi...thật ra cũng đã sai nguyên tắc khi chưa ký hợp đồng mà đã đưa cô đi theo luôn tham gia vào dự án.
Yên Hoa buột miệng: - Anh nghĩ sao nếu tôi đồng ý ký hợp đồng làm việc với anh?
Quốc nhìn cô đăm đăm: - Cô đã suy nghĩ lại rồi à?
Ngẫm nghĩ một chút, cô phân trần: - Tôi lúc đầu chỉ nghĩ đơn giản là làm việc chung với anh không...dễ chịu, không thích, mà chỉ tổ rước lấy phiền hà à bực mình nên tôi không thèm làm nữa, không ngờ quyết định đơn giản ấy của tôi lại gây ra tai họa như vậy. Tôi thấy mình có vẻ...ác quá.
Câu chữ cô dùng làm Quốc nhướng mắt lạ lùng, cô vội nói: - Nói "ác" thì nghe kỳ cục nhưng tôi cảm thấy như mình...mình vô ơn quá. Trước đây anh cũng vài lần thường giúp đỡ tôi, tôi nghĩ... Tôi có thể nhận lời làm việc với anh lần này, xem như một cố gắng thay đổi thành kiến của mình với anh. Anh nói đúng, tôi đã không công bằng khi cứ giữ mãi ác cảm của mình một cách cố chấp và vô duyên như vậy. - Cô chìa tay ra và nhoẻn miệng cười - Vậy thì mình cũng là một liên doanh nhỏ nhé, tôi và anh. Hy vọng rằng anh sẽ thay đổi tính tình một chút để tôi cũng dễ mà thay đổi thành kiến của mình như anh.
Câu nói cũng còn hơi "kê" một chút, nhưng Quốc cũng chấp nhận. Anh bắt lấy bàn tay cô. Trọng đẩy cửa bước vào và đứng sựng ra khi chứng kiến cảnh bắt tay dản hòa kỳ lạ đó. Yên Hoa nhìn thấy anh, cô mỉm cười:
- Anh Trọng, em nghĩ lại rồi, em sẽ ký hợp đồng.
Trọng kinh ngạc nhìn cô rồi lại nhìn Quốc. Một gương mặt kín bưng bình thản và một gương mặt tươi rói hân hoan, như tự hào vì sắp làm một việc thiện nhất trên đời. Chuyện gì đã xảy ra giữa họ khi anh bi. Lân lôi ra ngoài dàn xếp một vụ tranh chấp. Yêu cầu đòi tăng tiền thuê nhà của chủ ngôi nhà mà công ty thuê làm anh bị mất đứt cả hai mươi phút để giải quyết cho xong.
Hai mươi phút thôi mà? Khi nãy, Yên Hoa chẳng phải không chịu ký hợp đồng đó sao? Vậy mà bây giờ bỗng nhiên cô lại đổi ý một cách hoan hỉ như thế. Chẳng lẽ Đoàn Quốc đã tìm cách thuyết phục cô tài tình đến thế.
- Hợp đồng không biết Liên đã đánh xong chưa anh Trọng nhỉ.
Câu nói của Yên Hoa như nhắc chừng anh, Trọng đặt xấp giấy vừa mới đánh xong còn nóng hổi trên tay xuống bàn:
- Đã xong rồi nè Yên Hoa.
Lướt sơ qua các hạng mục, cô chủ yếu nhìn kỹ cái lời tuyên thệ gì đó. Quả thật nó nằm ở mục cuốị Chỉ đơn giản là lời hứa chấp hành bảo mật những chi tiết liên quan đến dự án của công ty, thế thôi. Cô gật gù ký ngay vào phần nó đánh sẵn tên mình, nhanh đến nỗi làm Trọng ngẩn ngơ. Anh đã suýt chận cô lại để nói cô đọc kỹ lại xem có gì...khác thường không. Nhưng rồi anh lại nhớ ra bản hợp đồng này anh soạn chứ ai, anh đã cứ theo những mẫu trước đây mà sửa lại chút ít, làm gì nghi ngờ được chuyện có cái bẫy nào nữa. Đợi trọng ký tên và đóng mộc, Quốc cũng mở valy của mình lấy ra cái hộp đưng mộc nhỏ gọn. Anh vừa ký xong ngẩng lên đã thấy nét cười của Yên Hoa. Quốc nhướng mắt như hỏi, cô lắc đầu như giấu nụ cười.
Trọng chia ra mỗi bên công ty giữ hai bản. Quốc bắt tay chào Trọng để ra về. Ra đến cửa, Quốc có vẻ không yên tâm, anh liền quay lại hỏi thẳng Yên Hoa: - Có chuyện gì thế? Cô có gì muốn nói à?
Yên Hoa giật mình khi thấy Trọng quay lại nhìn cô chăm chú. Cô ấp úng giải thích:
- Đâu có gì đâu, tôi chỉ nghĩ cho vui rằng...anh...đang nợ tôi một lời cám ơn thôi.
Câu nói bình thường dễ hiểu của Yên Hoa xem ra giật gân quá. Cả hai người đàn ông trong phòng đều nhướng mày vì bất ngờ.
Có điều hai cái nhướng mày không hoàn toàn giống nhau. Trọng thì thực sự kinh ngạc và hoang mang vì không hiểu điều gì, còn Quốc thì cái chân mày nhướng lên như cố nín một cơn cười. Anh trịnh trọng gật đầu với cô:
- Tôi lại sơ ý quên mất, thành thật cảm ơn cô rất nhiều.
Cô cười hài lòng. Một nụ cười tươi thật tươi, làm cho gương mặt cô đẹp thật đẹp. Quốc đã ra về, nhưng Yên Hoa thì còn ở lại.
Trọng giữ cô lại trong phòng thêm một lúc, với quyết chí tìm lời đáp về những chuyện khó hiểu vừa xảy ra. Và những điều anh nghe cô ngọn ngành bật mí làm anh ngơ ngẩn tự xỉ vả mình. Quốc quả là không như vẻ ngoài lạnh lẽo và khô khan, kênh kiệu của hắn. Đáng lẽ anh phải cảnh giác với những gã làm nghề đó mấy năm nay. Trong đầu hắn thật sự đang có suy tính gì với Yên Hoa vậy? Càng nghĩ Trọng càng cảm thấy không yên tâm một chút nào khi để Yên Hoa làm việc bên hắn ta.
Nhưng hợp đồng đã ký kết rồi, làm sao anh có thể nói cho cô biết về mọi chuyện mà anh đang dần hiểu ra. Những điều mà chỉ có giữa những thằng đàn ông với nhau mới nhận ra dễ dàng, như những tình địch trên một chiến trường cũng dễ dàng nhận ra nhau để gay gắt tranh giành cơ hội có được tình yêu.
Kết luận một cách hài lòng vì chữ ký của cô đã "cứu" Quốc tránh bị đẩy vào con đường bế tắc và... sạt nghiệp như thế nào, cô nói: - Bởi vậy ký xong, em mới đòi ở anh ta một câu cám ơn vì quả thật Đoàn Quốc cũng phải nhờ em đó chứ bộ.
Và cô lại cười. Nụ cười giống như khi nãy, tươi tắn và dễ thương. Nhưng bây giờ thì Trọng đã nhận thấy nụ cười xinh như mộng ấy sao có phần...khờ khạo quá chừng. Ngắm nhìn cô, anh giấu những tiếng thở dài vào tận đấy tim. Yên Hoa vẫn chẳng biết gì.
17_________Yên Hoa bị Tố Trang nắm tay lôi đi đến không kịp mang lại quai hậu cho đôi san-đan của mình. Cô nhăn nhó:
- Ê, từ từ chứ nhỏ, mi có nôn lấy chồng thì cũng từ từ chứ, làm gì mà gấp gáp quá vậy?
Tố Trang cười toe:
- Phải gấp rồi, mày không biết tao sao, không quyết định thì thôi, chứ đã quyết định rồi phải làm tới tới, chứ mà để lâu hả - Cô cười hì hì - rủi tao đổi ý thì sao?
Yên Hoa lắc đầu:
- Chưa thấy ai như màỵ Đi xem Triển lãm vòng vàng và mấy cái áo cưới một bữa, tự dưng đùng một cái về nhận lời cầu hông của người ta luôn, rồi còn đòi đính hôn gấp nữa chứ. Hôn nhân là chuyện hệ trọng chứ bộ đâu có ai lấy chồng vì ham mấy cái áo cưới đâu?
Tố Trang tỉnh queo:
- Xưa đến giờ chưa có thì bây giờ tao đi đầu nè.
Thấy Yên Hoa không có vẻ hưởng ứng cái kiểu giỡn tưng tửng của mình, Tố Trang bèn lấy giọng nghiêm chỉnh đôi chút:
- Mày cũng biết rồi đó, ông Lương cầu hôn với tao, tao chưa trả lời vì còn muốn suy nghĩ một chút thôi, bây giờ tao quyết định được rồi. Mày không thấy tao mới ừ một cái, ổng mừng quýnh đi tìm người coi ngày tốt liền hả.
Yên Hoa ậm ừ:
- Tao cũng công nhận cái ông Lương gì đó có vẻ thương mày thiệt tình nhưng mà...mày làm gấp quá, làm tao cũng ngẩn ngơ.
Tố Trang vuốt mái tóc tém điệu đàng:
- Đâu có gấp gì, tao chỉ đòi một lễ đính hôn trước thôi mà. Đính hôn xong đi du lịch một vòng, rồi qua Tết cưới, mày thấy được không?
Yên Hoa nhún vai cười:
- Được thì cũng được đó, nhưng mà may dự định đi du lịch trong bao lâu?
Tố Trang kéo tay cô xuống thang:
- Chắc chừng hai tháng là cùng.
Ngó vẻ đăm chiêu của Yên Hoa, Tố Trang cười:
- Sao? Bộ sợ tao lấy chồng bỏ mày một mình hả?
Yên Hoa cười thú nhận:
- Ừ, ở chung với mày cũng hai năm. Tật xấu tốt gì của mày cũng chịu đựng quen rồi, bây giờ nghĩ đến chuyện lại ru rú một mình buồn chết đi được.
Tố Trang nheo mắt trêu:
- Thì bắt chước tao, kiếm anh chàng nào được ưng đại đi cho rồi.
Yên Hoa bật cười không để ý lắm. Chợt Tố Trang liếc cô tò mò:
- Ừ mà Yên Hoa nè, hỏi thiệt nhỏ chứ nhỏ có tính có bạn trai không vậy? Sao chẳng bao giờ thấy nhỏ hẹn hò với ai hết, tối ngày lo đi làm kiếm tiền không. Sao kỳ vậy?
Yên Hoa đỏ mặt:
- Thì lo làm việc là phải rồi, chuyện khác thì...từ từ cũng được mà.
Tố Trang trợn mắt:
- Cái gì mà từ từ. Đàn bà con gái như mình tốt nhất là làm việc cho vui thôi, rồi kiếm một ông chồng biết làm ăn, thương yêu lo lắng cho mình, vậy là tốt nhất, khỏi lo lắng bon chen mệt bên ngoài cho mau già người.
Đã xuống hết các bậc thang, Tố Trang ngoắc luôn chiếc xe taxi vừa trờ tới.
Leo lên xe, Yên Hoa lạ lùng nhìn bạn: - Nè nhỏ, hồi nãy ở đâu mà có luận điệu khác hẳn ngày thường vậy?
Cô nàng cười khì: - Ở trong phim bộ đó chứ ở đâu. Từ ngày ông Lương mua cho dàn máy, mày không thấy tao ít đi chơi hẳn hả. Không nghe nhạc thì tao coi phim bộ. Tao coi hoài nên... thấm.
Yên Hoa phì cười lắc đầu: - Thì ra là vậy. Ông chồng sắp cước của mày "quản lý" mày kiểu này cũng khéo thật.
Tố Trang chợt khều nhẹ cô: - Ê, hỏi thật nhé, nhà mi có...thương ai chưa?
Khẽ liếc nhìn cái lưng người tài xế taxi, Yên Hoa gắt khẽ: - Mày nói cái gì vậy? Sao tự nhiên lại hỏi tao chuyện này?
- Thì nếu mày chưa để ý ai, tao sẽ nhắm nhắm bạn bè của ông chồng sắp cưới tao, để làm mai cho mày luôn - Giọng Tố Trang tưởng tượng sôi nổi - Ê, mày nghĩ sao nếu tụi mình mà lại làm đám cưới chung một ngày hả Yên Hoa? Đãi chung một tiệc như chị em ruột vậy, vui biết mấy.
Tưởng tượng thôi mà Tố Trang cũng hăng hái quá, càng nói càng cao giọng khiến người tài xế taxi cũng tò mò liếc vào kính chiếu hậu chắc để xem lại thử hai cô gái ngồi phía sau mặt mũi ra sao, mà bàn tính chuyện lấy chồng có phần lạc quan và dễ dãi dữ. Yên Hoa thầm ngán ngẫm cho cái tính phổi bò của bạn. Cái gì cũng nói, cũng giỡn được.
Tố Trang huých cô: - Sao mày? Thấy tao tính được không?
Yên Hoa lắc đầu: - Thôi thôi, mày làm ơn đừng đóng vai bà mai cho tao nữa.
Tố Trang cố cãi: - Nhưng tại mày chưa có...
- Sao mày biết tao chưa có? - Yên Hoa nổi quạu ngắt lời.
Câu nói của cô xem chừng làm Tố Trang kinh ngạc dữ nên trố mắt nhìn: - Mày nói thật hả Yên Hoa?
Không biết xoay sở ra sao với đứa bạn "quấy rầy" này, cô đành làm tỉnh luôn: - Ừ.
Tức thì Tố Trang sát lại: - Ai vậy mày?
- Cái gì? - Yên Hoa ra vẻ thờ ơ hỏi lại, lòng buồn thê thảm vì thấy mình sắp bị mổ xẻ đến nơi.
Tố Trang long lanh đôi mắt... "tò mò": - Mày để ý ai vậy? Tao có biết không?
Vờ như bí mật , Yên Hoa nói lửng lơ:
- Có thể mày biết đó. Đoán thử đi. Tao không nói ra đâu, nếu mày đoán trúng mới là hay, phải không?
Tố Trang mắc câu ngaỵ Cô nàng chớp lia lịa đôi mắt.
- Ai vậy tả Ai mà mình cũng từng biết qua. Được rồi để tao đoán. Để xem, người quen chung của hai đứa cũng đâu nhiều lắm...
Thế là Tố Trang bắt đầu lẩm bẩm từ những cái tên ít ỏi của mấy người hàng xóm quanh chỗ họ ở thỉnh thoảng xách hộ đồ đạc hai đứa lên thang, đến những người bạn đồng nghiệp của Yên Hoa mà đôi lần cô có cơ hội chạm mặt.
Trong lúc Tố Trang loay hoay với những cái tên đàn ông con trai thì xe đã đến nơi. Xuống xe, Yên Hoa nhìn kỹ tòa nhà hiện đại cao nghệu trước mặt mà không tin nổi vào mặt mình. Cô hỏi lại bạn: - Chỗ này hả Tố Trang?
Tố Trang giật mình ngơ ngác nhìn. Phải mất mấy giây nhỏ mới tạm dẹp cái trò đoán đố từ nãy đến giờ qua bên. Yên Hoa bấm bụng cười thầm. Nhìn kỹ tấm card hôm trước lấy ở buổi triễn lãm, Tố Trang gật đầu: - Ừ là đây rồi.
Nắm tay cô, Tố Trang hiên ngang đi qua khoảng sân gạch xám bóng thật rộng để đẩy cửa vào trong. Cảnh bên trong khiến không những Yên Hoa mà Tố Trang cũng lựng khựng chân tay. Đây có lẽ là tòa nhà cho thuê mà tầng một là các gian hàng dịch vụ thương mại, còn các tầng trên là văn phòng công tỵ Hiện tại thì mọi chỗ đều lác đác người. Không gian trống vắng đến lạnh lẽo. Hai cô gái bước đi trên sàn gạch bóng loáng giày gõ những tiếng vang vọng làm một vài người quanh tò mò nhìn.
Yên Hoa khều nhẹ bạn: - Có lộn không vậy Tố Trang, chỗ gì mà thưa người đến kỳ cục như vầy?
Tố Trang thì thầm kéo cô đi dọc các gian hàng bên trái:
- Tao có biết đâu. Nhưng trong triển lãm hôm đó, cửa hàng này là nhiều bộ đẹp nhất xuất sắc nhất. Chính vì mê những bộ quần áo và cách trang điểm mới lạ của họ, tao mới quyết định sớm làm lễ đính hôn đó chứ.
Đang nói, Tố Trang chợt sáng mắt chỉ lên một bảng hiệu màu đỏ tươi thắm trước mặt với hàng chữ "Tơ Duyên" màu trắng:
- Đây rồi Yên Hoa ơi, "Tơ Duyên", đúng là nó rồi.
Khỏi cần phát hiện của Tố Trang, đến gần thêm chút là ai cũng nhìn được cửa hiệu rộng với đèn đuốc sáng trưng. Một hàng các búp bê mẫu với những bộ áo cười mà ngay cả người chẳng để ý lắm đến lễ cưới như Yên Hoa cũng phải tròn mắt mà nhìn mê mải. Kéo tay cô, Tố Trang đẩy cửa bước vào. Ngay lập tức hai cô gái trẻ tươi cười bước ra đón tiếp. Một cô sáng mắt khi thấy trên tay Tố Trang là tấm card: - A, chị là khách có tham quan qua gian hàng của tụi em ở cuộc triển lãm vừa rồi, phải không ạ?
Tố Trang vừa xác nhận và nói ý định thử áo cho lễ đính hôn sắp tới, tức thì các cô lăng xăng hướng dẫn cho cô những mẫu áo mới nhất. Trong khoi bạn thử áo, Yên hoa ngắm nhìn một loạt những hàng áo trong khung kính ốp sát tường, và tủ kính thật lớn đựng đầy những đồ trang sức đính kèm, những đầu tóc giả đủ kiểụ Cô đã bớt...choáng váng với "thời trang áo cưới" một chút, nên ngắm nghía tổng quát rồi quay qua hỏi một cô nhân viên:
- Tiệm của các cô áo đẹp rất nhiều, nhưng sao lại mở trong một tòa nhà mà hầu hết là các văn phòng, công sở làm việc thế này. Như vậy có khách không?
Cô gái mỉm cười giải thích: - Chẳng giấu gì chị, cửa tiệm này là của một công ty chuyên về dịch vụ hôn lễ của nước ngoài. Họ mở ở đây vì tính toán khách hàng của họ sẽ là những người thuộc tầng lớp trung lưu và thượng lưu. Tòa cao ốc này chỉ mới khai trương, chưa có nhiều công ty dọn vào thuê mướn, nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi, đốt diện là thang máy chính, vị trí này là một lợi thế.
Yên Hoa khẽ cười. Chẳng biết những người chủ nước ngoài của cô gái tính toán như thế nào. Chứ riêng cô thì cô nhận thấy nội tiền thuê gian hàng trong tòa nhà sang trọng này mỗi tháng cũng ngốn khối tiền, đợi đến khi nào chỗ này nhiều người để mắt đến thì cứ chịu lỗ dài dài. Nếu vậy, họ phải tính một cái giá đắt bằng trời chứ chẳng chơi.
- Yên Hoa, quay lại đây xem tao nè.
Giọng của Tố Trang làm cô quay lại nhìn. Cô bạn thân nôn làm cô dâu của cô đang mặc trên người một cái áo cưới khá lạ mắt. Cái áo màu trắng không tay, hai dây thật mảnh trên vai, phía sau xòe thật phùng. Trên đó đính vô số những cái nơ bằng ruban nho nhỏ đủ màu sắc. Áo có vẻ hơi trẻ con, nhí nhảnh, nhưng trông lại hợp với gương mặt tươi rói, vô tư của Tố Trang.
- Thấy sao mày?
Yên gật gù: - Hợp với mày, nhưng có điều...hơi kém phần trịnh trọng.
Tố Trang cười: - Đừng lo, tao sẽ chọn thêm một cái lúc làm lễ đính hôn, còn cái này mặc lúc đãi tiệc, mày thấy được chứ?
Yên Hoa cười mím chi đến gần thỏ thẻ vào tai bạn: - Được thì được rồi đó, nhưng mày cũng nên hỏi kỹ giá tiền đi nhé, nếu không muốn ông chồng sắp cưới của mình té ngửa vì cái hóa đơn được gởi đến.
Tố Trang nghịnh mặt đắt ý: - Mày đừng lo, ông Lương chịu chi mà. Vả lại khi nãy các cô ở đây có nói, vì cửa hàng mới mở, tao là người khách hàng đầu tiên, nên họ giảm giá đến 30%, đã vậy còn kèm quà tặng nữa đó.
Yên Hoa phì cười: - Nhắc chừng mày thôi, chứ nếu có giảm giá thì cũng được.
Tố Trang kéo cô đến bên hàng tủ áo, săm soi chọn lựa một lúc rồi chỉ một cái áo trắng gọi người lấy rạ Cầm trên tay cái áo, Tố Trang đưa cho cô: - Nè thử cái này xem. Cái nà chắc mày mặc vừa đó.
Yên Hoa không hiểu, cô trố mắt nhìn: - Gì vậy?
- Thì nói mày thử áo đó.
Yên Hoa vẫn chưa hiểu: - Thử áo là sao? Sao tao phải thử áa. Mày là cô dâu chứ có phải là tao đâu?
- Con khờ! -Tố Trang chép miệng lắc đầu rồi cất giọng nói khẽ: - Mày nhìn một vòng coi, hàng trăm cái áo mà cái nào cũng đẹp. Mày nghĩ xem có bao giờ mình có dịp ngang nhiên vào một tiệm áo cưới đẹp như vầy mà thử hết áo này đến áo kia một cách thoải mái không?
Yên Hoa ngơ ngác: - Nghĩa là...
Tố Trang thở ra: - Bây giờ tao mới thấy mày khờ quá xá. Ý tao là tội gì mày đứng không coi tao thử áo, sao không kiếm vài cái áo đẹp đẹp mặc thử. Cho là thử làm người mẫu một lần cũng được, hay để giết thì giờ chơi cho vui cũng được.
Yên Hoa hiểu ra, cô nhìn cái áo đứa bạn dúi cho cô mà phân vân và...hơi có chút mắc cỡ. Tính cô xưa nay tuy cũng yêu thích thời trang và cái đẹp, nhưng ít khi nghĩ đến cái chuyện vừa tốn tiền, vừa tốn thì giờ đó. Đối với cô, trang phục giản dị là tốt nhất. Có làm duyên đôi chút thì cũng kín đáo, kheo khéo, thì sẽ dễ hòa đồng, dễ tiếp xúc với khách hàng, với mọi người xung quanh hơn.
Vậy mà hôm nay, rừng áo tuyệt đẹp trước mặt đã đánh động trong cô nỗi khát khao được mặc những cái áo đẹp đó khát khao được thấy mình đẹp nhất, rực rỡ nhất trong một lúc nào đó. Bây giờ cô mới hiểu tại sao Tố Trang chỉ ngắm những cái áo cưới triển lãm mà đã có thể quyết định ngay cho chuyện đính hôn sắp tới.
- Sao nhỏ? - Tố Trang hối thúc - Chờ gì nữa. Vào phòng mặc thử đi.
Cô gái phục vụ tiến lại ân cần:
- Chị cứ thử áo đi chị. Cứ thử những cái áo mình ưng ý nhất. Đừng ngại gì cả. Biết đâu thời gian sắp tới chị là khách hàng của tụi em.
Yên Hoa nhìn vẻ khuyến khích của các cô nhân viên, rồi lại nhìn xuống cái áo. Cô tặc lưỡi nhủ thầm "Thử áo thôi mà, có gì đáng sợ nhỉ".
Thấy cô đã quyết định, cô gái phục vụ bèn hướng dẫn cô đến dãy phòng thử.
Một phút sau, Yên Hoa bước ra, cùng lúc với Tố Trang trong chiếc áo trắng kiểu khác.
Tố Trang trố mắt nhìn cô, như không nén nổi, cô nàng xuýt xoa:
- Ê, Yên Hoa, cái áo này mày mặc tuyệt vời quá xá. Cứ như một cô dâu chính cống vậy.
Yên Hoa đỏ mặt trước lời khen nồng hậu của bạn. Tố Trang kéo cô đến bên tấm gương to hình oval. Tấm gương thật to cho cô hình ảnh hai "cô dâu" khá xinh. Tố Trang thì cái áo hở vai đuôi thật dài, còn cái áo của cô lại có vẻ kín đáo một cánh...giả hiệu. Áo kín cổ, dài tay nhưng phần thân trên bờ ngực là vải voan mỏng, nối với thân dưới vải ren.
Cô hơi ngần ngại:
- Có...hở hang quá không Tố Trang?
Tố Trang lắc đầu quầy quậy:
- Đâu có, mày mặc bộ này đẹp quá rồi, vừa ôm dáng người, cứ như là may cho mày vậy, có hở một chút thì voan cũng bàng bạc che chắn rồi. Không thể chê đâu nhỏ. Còn tao phải thay cái khác.
- Sao vậy? - Yên Hoa ngạc nhiên
Tố Trang nhún vai:
- Cái này kiểu cổ quá, tao không thích lắm.
Tố Trang nói xong đã đi tìm cái áo khác mà thay.
Còn lại Yên Hoa bên kính. Cô nhìn cái áo với dáng vóc chợt lạ lẫm của mình mà ngẩn ngơ khi nhận ra mình cũng... có vòng ni cũng "gần như" người mẫu đó chứ, nếu thêm chút thước tấc.
Trong lúc cô đang nghiêng người ngắm nghía thì bỗng dưng cô như phát hiện có một ai đó đang nhìn mình.
Yên Hoa nhìn quanh. Tố Trang và các cô nhân viên phục vụ còn đang lăng xăng lựa áo ở tít bên trong, quanh cô đâu có ai. Nhíu mày tự ngạo mình, cô quay lại tấm kính. Chỉ khi nhìn vào đấy cô mới đứng sững người, rồi đột nhiên quay ngoắt ra khung cữa toàn bằng kính trong suốt mà nãy giờ cô quên để ý đến.
Đoàn Quốc đang đứng đấy, dựa người vào bức tường đối diện, thản nhiên ngắm nghía cô như ngắm một con búp bê sau khung kính với chiếc áo cưới trắng tinh. Khi cô quay người nhận ra, anh ta khẽ cười và gật đầu chào cô, tuy đôi mày có hơi nhướng lên như thú vị với kiểu áo chẳng hề đoan trang của cô làm cô chợt đỏ bừng cả mặt mũi.
Đoàn Quốc sao lại xuất hiện ở đây?
Câu hỏi trong lòng Yên Hoa lập tức có lời giải đáp, khi cạnh chỗ hắn đứng, cửa thang máy thình lình mở ra. Quốc nhấc chiếc cặp dưới chân lên, nheo mắt cười nhẹ với cô một nụ nữa mới chịu rời chỗ bước vào trong thang máy.
Yên Hoa không hiểu tại sao mình cứ đỏ tía mặt mày đứng sững ở đấy mà ngó trân trân bờ tường khi nãy Đoàn Quốc đứng tựa vào.
Anh ta đứng đó đã bao lâu rồi? Và thoải mái ngắm nghía cô bao lâu rồi? Yên Hoa không thể nào biết được điều này.
Đã một tháng từ khi cô theo hợp đồng và nhận lịch làm việc từ Công Ty Nam Á của Quốc. Cô đã quen với cung cách làm việc hơi có phần nghiêm khắc, và cũng dần quen với tính tình hơi lạ lùng của anh ta.
Quốc có khi khá dễ dãi, cởi mở, có khi lại lạnh lùng và xa cách. Nhưng dù sao, đối với anh ta, cô như đã không còng thành kiến nặng nề cũ. Vậy cũng thành dễ dàng hơn cho những chuyến đi công tác chung vừa qua.
- Yên Hoa ơi, cái này được không? Ngó dùm tao với.
Tiếng gọi của Tố Trang giúp cô sực tỉnh nhớ lại "nhiệm vụ" của mình.
Tố Trang sau một hồi lựa chọn, đã "chấm" hai cái áo một trắng, một vàng cam. Yên Hoa thay lại bộ đầm hoa đơn giản của mình, cô giúp bạn đặt cọc mấy cái áo cho buổi lễ đính hôn vào tuần sau.
Xong xuôi tất cả cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ. Để lại địa chỉ để cửa hàng mang đến tận nhà vào đúng hôm đó, Tố Trang cùng Yên Hoa ra về.
Ra đến ngoài cửa, Tố Trang vẫn còn huyên thuyên về những mẫu quần áo và những dự định cho ngày đáng nhớ sắp tới. Yên Hoa thì đứng ngóng xe Taxi. Trời đang rực nắng buổi trưa, taxi chẳng thấy chiếc nào.
Còn đang nghiêng ngó tìm xe thì một tốp người từ bên trong tòa cao ốc bước ra Yên Hoa nhìn qua. Trong số những vị tay xách cặp táp đó lại có Đoàn Quốc và nụ cười nhẹ cố hữu. Lần này, Yên Hoa cũng kịp chào lại tuy có hơi ngượng ngùng.
Nhân viên bãi xe đã lái chiếc xe màu đỏ quen thuộc của Quốc lại, đồng thời với chiếc taxi Yên Hoa ngoắc được.
Lên xe, Yên Hoa bị Tố Trang cật vấn
- Ê nhỏ, sao mi và tên Quốc có vẻ thân thiết quá vậy?
Yên Hoa nhìn bạn ngơ ngác:
- Có gì đâu? Dạo gần đây tao có làm việc chung với anh ta, tao có kể mày nghe rồi mà, chào nhau một tiếng có gì đâu.
Tố Trang lẩm bẩm:
- Sao tao vẫn thấy mày chào hắn có vẻ lúng túng sao đó.
Chợt Tố Trang nheo mắt nhìn cô:
- Nè mày đừng nói với tao cái tên mày đang để ý là...Đoàn Quốc đó nhé?
Yên Hoa bật cười:
- Không phải, đoán mò trật lất rồi nhỏ.
Ánh mắt Tố Trang đầy vẻ nghi ngờ:
- Không phải thật chứ?
Yên Hoa gật đầu chắc chắn:
- Không mà. Sao lại là Đoàn Quốc được Cô ngạc nhiên hỏi lại:
- Mà bộ mày vẫn còn ghét hắn hay sao mà mới nghi ngờ đã phản ứng dữ dội như thế?
Tố Trang lắc đầu giải thích:
- Không phải ghét. Quốc đối với tao cũng bình thường như những anh chàng tao có quen biết, từng gặp mặt thôi. Chỉ có điều...nói thật tình thì tao không muốn mày với hắn.
- Sao vậy? - Yên Hoa tò mò.
Tố Trang nhún vai:
- Tính tình hắn lập dị lắm. Nghe nói trước kia đã từng có một cô gái tự tử vì hắn đấy.
- Ô hổ - Yên Hoa kêu lên - Có chuyện đó thật à?
- Thật.
- Vậy kết cuộc thế nào?
Tố Trang nhún vai lần nữa:
- Không biết. Tao chỉ nghe bàn tán sơ sơ thế thôi. Nếu mày không có gì với hắn thì tốt rồi.
Không để ý lắm đến lời bạn, Yên Hoa đang ngẫm nghĩ tới câu chuyện vừa được nghẹ "Những chuyện đàm tiếu", Yên Hoa nghĩ bụng. Không biết có thật không, nhưng chắc là cũng phải có cơ sở nào đó.
Nhớ lại gương mặt lạnh lùng điềm tĩnh của Quốc, Yên Hoa chợt lạ lùng. Anh ta là một người có thể đẩy một cô gái đến chỗ tuyệt vọng phải tự tử không nhỉ.
Câu hỏi ấy tưởng chừng như rơi vào quên lãng trong những ngày sau đó.
18_______Chuyến đi Lâm Đồng lần này gặp ngay giữa mùa bão. Theo lịch họp xong thì nhóm đại diện công ty nước ngoài và Nam Á về thành phố trong ngày, nhưng có một số thay đổi khiến tất cả phải ở lại cho đến cuối tuần.
Trước tình hình mưa kéo dài mà phải đợi chờ, mọi người cũng đành quanh quẩn trong nhà khách đọc sách hoặc tán gẫu.
Buổi sáng ngày thứ ba, trời có vẻ quang đãng một tí, mưa chỉ còn lắc rắc màn bụi nhỏ. Yên Hoa tỉnh dậy sớm. Cô xuống dưới nhà dạo một vòng quanh khu vườn nhỏ của nhà khách.
Đã hai ngày mặt trời như núp ở đâu đâu hôm nay mới chịu ló dạng bằng những tia nắng mảnh mai vàng nhạt, làm những cây hoa dại như tươi tắn hơn rung rinh trong gió sớm.
Yên Hoa ngắm hoa lá dưới ánh nắng nhạt đã nghĩ là đẹp. Cô đâu có ngờ có một cảnh còn đẹp hơn đang làm Đoàn Quốc ở bên cửa sổ cũng phải ngơ ngẩn nhìn xuống.
Đó là cảnh một cô gái trẻ co ro trong cái áo gió nâu sẫm, phu la trắng sữa quấn kín cổ, lang thang nghiêng ngó đây đó trong vườn như để tìm ánh mặt trời dậy muộn.
Cô còn đáng mơ màng nhìn những giọt sương đọng trên cành lá mà bâng khuâng thì giọng nói của Quốc đã vang lên gần bên:
- Yên Hoa dậy sớm nhỉ?
Khẽ giật mình quay lại, cô nhoẻn cười khi nhận ra Quốc:
- Chào anh, khi nãy xuống dưới nhà tôi có liếc qua đồng hồ ở phòng khách. Tám giờ mười thì không còn là sớm đâu ạ.
Quốc cười, như không để ý lắm đến lời bẻ lại nhẹ nhàng của cô. Anh thầm ngắm vẻ tinh khôi trẻ trung của cô một lúc rồi tự nhiên đề nghị:
- Ta xuống phố một vòng không Yên Hoa?
Lời đề nghị của Quốc làm Yên Hoa ngạc nhiên:
- Xuống phố bây giờ à? Vậy còn...
Quốc cười nhe:
- Này cô, tôi là cố vấn đầu tư, chứ có phải là bảo mẫu đâu, hơn nữa tôi đã để lại Thuận rồi. Anh ta sẽ biết làm gì mà.
Thuận là trợ lý của Quốc, một anh chàng bốn mắt lanh lẹ. Yên Hoa ngập ngừng. Hai ngày mưa gió cứ ru rú hoài ở nhà khách nhìn ra màn mưa như bị cầm tù cũng đã làm cô đử ngán rồi. Đề nghị xuống phố chợ một vòng của Quốc khiến cô mừng quýnh. Thì đi vậy. Có gì mà phải ngại nhỉ.
Cô gật đầu:
- Ừ tôi đi, để tôi vào trong...
Cô vừa quay lưng, Quốc đã ngăn lại:
- Cô đi đâu đấy?
- Tôi vào...báo cho tiếp tân...
Quốc khoát tay:
- Khỏị Tôi đã báo rồi.
Yên Hoa trố mắt:
- Anh nói anh báo là tôi đi theo anh với tiếp tân, trước khi xuống đây hỏi tôi à?
Quốc thản nhiên gật đầu:
- Có gì lạ đâu. Vì tôi nghĩ lời đề nghị của tôi sẽ được cô vui lòng đồng ý.
Yên Hoa nhìn anh ta. Vẻ mặt Quốc vẫn điềm tĩnh làm cô...bực bực.
- Anh thật là độc tài. - Cô làu bàu.
Quốc mỉm cười:
- Là tính tốt hay xấa?
Cô đáp ngay:
- Khó có thể nói là tốt hay xấy, chỉ có điều tôi thì ghét cay ghét đắng cái tính ấy.
- Vậy sao? - Quốc nhướng mày cười cười.
Thả bước theo Quốc ra cổng, Yên Hoa không nói thêm. Dường như khó nói chuyện với anh ta về cái đề tài thế nào cũng dẫn đến tranh cãi này nên cô đành lặng yên.
Quốc cũng không nói. Bước song song với cô, anh đã phải đi chậm lại thấy rõ. Anh mỉm cười khi phát hiện mình như kinh kông bên cạnh dáng vóc gọn gàng nhỏ nhắn của cô. Nếu anh mà bước sải chân bình thường, chắc hẳn cô phải chạy lúp xúp mới kịp. Nhớ hôm nào cô ngất ở phi trường, anh đã bồng xốc cô lên mà đi suốt một quãng đường dài thật dễ dàng làm sao.
Nhận ra nụ cười vẩn vơ khó hiểu của Quốc, Yên Hoa hỏi ngay:
- Anh cười gì thế?
Quốc lắc đầu nói trớ:
- Có gì đâu. Tôi vừa phát hiện là cô nhỏ con quá. Với hai cái bím tóc này mà giới thiệu cô là thông dịch viên của công ty chúng tôi chắc khó có người tin.
Yên Hoa bĩu môi:
- Thước tấc có gì là quan trọng đâu. Tôi đã chính thức làm việc chung với anh hơn hai tháng rồi, đâu có gì sai sót, phải không?
Quốc gật đầu thừa nhận:
- Cũng đúng. Về phương diện làm việc thì tôi hoàn toàn hài lòng với năng lực của cô. Dù công ty có mấy nhân viên thông phiên dịch, nhưng cô là người mới mà nắm bắt công việc không thua gì những người cũ, như vậy là khá rồi.
"Khá rồi". Yên Hoa lại bĩu môi. Quốc là một ông sếp rất là tiện lời khen. Những chữ "Tốt", "Giỏi dường như không có trong tự điển của anh ta.
Quốc chợt hỏi:
- Những khi công ty tôi không có lịch làm việc, Danh Lam có gọi cô đi tour không?
Yên Hoa lắc đầu:
- Mùa mưa ít tour, nên tôi cũng tạm không nhận. Vả lại, cuốt tháng trước là lễ đính hôn của Tố Trang, tôi muốn ở nhà phụ giúp cho nó một tay.
Quốc gật đầu:
- Tôi cùng có biết đến buổi lễ đó. Hôm trước ở tòa cao ốc, tôi nhận thấy cô ấy có vẻ hạnh phúc.
Yên Hoa cười. Đúng vậy. Đính hôn xong, vài ngày sau Tố Trang đã cùng chồng sắp cưới ra nước ngoài du lịch theo ước nguyện của nó. Một đứa bạn vô tư và nông nổi, nhưng cuối cùng có một hạnh phúc trọn vẹn quả là một điều đáng mừng.
- Cô ấy là bạn với cô? - Quốc hỏi.
- Bạn học cũ, - Cô đáp - Trước đây chúng tôi là bạn học Trung học ở Huế.
Quốc nhìn cô ngạc nhiên:
- Cô là người gốc Huế à?
Cô cười:
- Đúng vậy.
Quốc ngẩn ngơ:
- Cô nói giọng Sài Gòn hay quá làm tôi không ngờ.
Cô giải thích:
- Thật ra ba tôi là người Sài Gòn, và tôi có bốn năm học Đại học ở đây. Bạn học chỉ toàn là người Nam hoặc Bắc, nên tôi cũng tập quen nói giọng Nam rồi.
- Vậy còn giọng gốc? - Quốc tò mò.
Yên Hoa nhún vai:
- Giọng Huế tôi vẫn giữ chứ, thỉnh thoảng về Huế chơi hay đi tour ra đó, tôi mới có dịp nói lại.
Cô nhìn anh cười:
- Nói thật cho anh biết nhé, giọng Huế của tôi cũng nặng lắm, anh nghe chắc sẽ nhăn mày không hiểu đó.
Quốc bật cười:
- Chắc vậy thật. Tôi sở nhất là nghe giọng nói miền Trung. Giọng Huế, Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Ngãi gì tôi nghe cùng không hiểu kịp. Tôi vốn dở về chuyện này.
Yên Hoa nháy mắt đùa:
- Còn tôi thì là chuyên gia. Vậy thì anh có đi đâu công tác ở miền Trung, nhớ dẫn tôi theo, tôi làm thông dịch cho.
Nụ cười treo trên môi Quốc. Cái nháy mắt của Yên Hoa thật dễ thương.
Phố chợ đã hiện ra trước mắt. Quốc lại buông một lời đề nghị hấp dẫn:
- Vào quán uống một ly cà phê nhé Yên Hoa?
Tuy rằng ở nhà khách cũng có cà phê, nhưng cà phê uống ở quán lề đường có cảnh sắc, có người qua lại phải khác chứ. Cô đồng ý ngay như không thèm suy nghĩ.
Tách cà phê sữa thơm bốc khói làm Yên Hoa cứ hít hít mũi thích thú. Thấy Quốc mỉm cười, cô hơi thẹn:
- Không biết anh thấy sao chứ tôi có cảm giác cà phê ở quán lúc nào cũng thơm hơn ở nhà tự pha.
Quốc gật đầu:
- Ở nhà một mình uống cà phê tất nhiên không thú vị bằng ngồi quán rồi. Tôi cũng như cô thôi.
Nắng đã nhẹ len xuống con đường trước mặt dù màn mưa bụi vẫn còn rắc mỏng trong gió. Người qua lại mua bán không tấp nập như ở Sài Gòn nhưng trông cũng vui mắt.
Ngồi ngắm phố phường một lúc, không biết Quốc khéo gợi chuyện hay vì Yên Hoa đang vui vẻ, mà một phần đời mình với những tâm sự vui buồn đã được cô kể cho anh nghe.
Anh biết được cô còn một người cha nhưng vì hướng bỉnh nên không ở cùng anh biết cô học ngành báo chí nhưng cuối cùng ra trường không tìm được việc nên đi làm hướng dẫn du lịch.
Cô không cho anh biết cô thích những gì, nhưng anh có thể biết cô ghét nhất cái gì. Đó là tính độc tài, độc đoán của người khác áp đặt lên cô. Quốc lắc đầu cười thầm. Khổ nổi cái cô ghét nhất thì anh lại khá đậm dấu.
Chừng như chợt nhận ra mình kể về mình hơi nhiều, Yên Hoa quay qua truy vấn Quốc:
- Thế còn anh?
Quốc hơi giật mình trong chuỗi suy nghĩ lan man của mình.
- Cô nói gì kia?
- Chuyện về anh đó. Tôi đang thấy mình thua thiệt khi kể cho anh nghe hầu như tất cả về mình, trong khi tôi lại chả biết gì về anh.
Quốc lựng khựng:
- Chuyện về tôi thì chán lắm.
- Nghe nói trước đây anh là một vận động viên gì đó? - Cô không chịu thua.
Quốc cười:
- Không phải là gì đó mà là bơi lội và nhảy cầu.
Yên Hoa tròn mắt:
- Nhảy cầu là nhảy trên tấm ván nhún thật cao ở thành hồ đó hả
Quốc gật:
- Đúng rồi.
- Vậy sao anh không chơi tiếp?
Quốc nhún vai nói cho qua:
- Tôi bị chấn thương nên bỏ. Đã lâu lắm rồi.
- Rồi anh học ngành gì mà đi làm cố vấn đầu tư - Cô hỏi tới.
- Kinh tế và Luật - Anh đáp - Nhưng tôi phải mất mấy năm nhảy ra tự nghiên cứu và đầu tư những dự án nhỏ ngắn hạn. Những dự án đó thành công, từ đó mới thiết lập cho mình một tên tuổi tàm tạm để giới doanh thương tin cậy mà gọi cố vấn những dự án lớn hơn.
Yên Hoa gật gù:
- Về sự nghiệp chắc hẳn anh cũng đã gọi là thành đạt rồi, vậy còn cuộc sống cá nhân?
Quốc nhìn cô cười:
- Máu mê làm phóng viên báo chí lại trở về à?
- Thế thì sao nhỉ - Cô nheo mắt.
Khẽ ngắm gương mặt trẻ con của cô, Quốc nhún vai:
- Nếu sợ lụt nghề mượn tạm tôi làm đối tượng phỏng vấn cho vu thì được thôi.
Yên Hoa cười thật tươi:
- Anh nói đấy nhé?
Quốc không hiểu sao mình lại dễ dãi gật đầu.
Mấy câu hỏi đầu của cô phóng viên đã hai năm chưa có dịp ôn luyện kỹ năng phỏng vấn cũng đơn giản, chỉ toàn là về cuộc sống mà Quốc cho là tẻ nhạt.
Cho đến khi cô nhìn anh một cái nhìn dò hỏi rồi buông giọng:
- Thế còn chuyện tình cảm, anh có thể bật mí một chút về chuyện này không?
Quốc cười thú vị với cái kiểu như chuyên nghiệp của cô:
- Không có gì đáng nói. Tôi là một gã đã ngoài ba mươi tuổi, tất nhiên cũng vài lần có bạn gái, nhưng cho đến nay thì vẫn độc thân.
Yên Hoa vẫn dai dẳng truy thêm:
- Thế còn tin đồn đã từng có một cô bạn gái nào đó của anh vì anh mà tự tử
Nụ cười đang trên môi Quốc bỗng trở nên lặng ngắt. Đôi mắt long lên giận dữ, anh túm lấy vai cô quát lên:
- Cái gì?
Giữa lúc chính cô cũng không kịp biết mình vừa nói gì, Quốc siết mạnh vai cô gằn giọng:
- Cô đã nghe từ đâu những chuyện nhảm nhí đó? Tại sao lại đem những chuyện ngồi lê đôi mách đó mà nói ở đây?
Thái độ hung dữ thô bạo của Quốc làm Yên Hoa sợ chết khiếp, cô hoảng hốt nói như muốn khóc:
- Anh buông tôi ra, không chịu nói...thì thôi, tôi...tôi không thèm thắc mắc nữa đâu. Anh làm gì mà dữ dàn vậy?
Như sực tỉnh, Quốc buông tay ra. Yên Hoa cũng muốn té ngửa trên ghế với cá thả tay bất ngờ của anh. Nỗi sợ hãi làm cô không thốt nên lời mất mấy giây.
Một lúc sau, Quốc cộc lốc gọi tính tiền.
Ra đường, cô lơ ngơ đi trở về hướng cũ. Quốc cau mày:
- Cô đi đâu đó?
- Tôi...tôi về nhà khách.
Ánh mắt Quốc như tối lại. Hít một hơi dài cố trấn tĩnh, Yên Hoa nói giọng ấm ức:
- Thôi được rồi, nếu anh muốn chửi mắng gì cái tính tò mò nhiều chuyện của tôi thì cứ chửi cho hết đi trước khi về lại chỗ ở. Tôi nhận là lỗi của tôi, tôi không nên quá đáng như thế, anh còn gì để nói nữa không?
Quốc im lặng nhìn cô. Không chịu nỗi cái nhìn buồn rầu lạ lùng đó, Yên Hoa đành thở dài quy mặt đi lẳm bẩm:
- Xin lỗi anh vậy.
Sợ lại vô ý chạm thêm vào nỗi đau nào đó của Quốc và làm anh ta tức giận nữa, cô quay người bước đi một mình, xuôi theo con dốc trước mặt.
Tay thọc vào túi áo gió, Yên Hoa đơn độc bước mà cũng không để ý mình đang đi đâu. Đầu óc cô thờ thẫn miên man nghĩ dến chuyện vừa xảy ra.
Cô tự trách mình quá đáng.
Cho dù ra sao chăng nữa, Quốc cũng đã cư xử khá đàng hoàng với cô suốt thời gian qua, đáng lẽ cô không nên mượn những lời đàm tiếu ngoài lề kia mà làm anh ta buồn bực đến như vậy.
Cô thở dài. Câu chuyện thêu dệt nghe được từ Tố Trang, cô cứ tưởng mình đã quên mất rồi, không hiểu tại sao nó lại trở lại trong đầu để cô không kịp suy nghĩ bật ra một câu hỏi ngốc nghếch với ý đồ tò mò xấu xa đến như vậy.
Quốc không nói nhiều, nhưng vì vậy cô càng thấy buồn và giận mình thêm. Đúng là lỗi của co. Sai lầm này to như trái núi vậy, biết làm sao để anh ta tha lỗi cho cô và quên đi luôn chuyện khó chịu nàỷ
Yên Hoa rùng mình với một luồng gió lạnh. Mãi suy nghĩ, côi không nhận ra mìn đang lòng vòng trong phố chợ. Mãi đến khi cô nhảy mũi một cái, và có ai đó kéo cô vào một gian hàng bên đường cô mới giật mình sực tỉnh.
Lại vẫn là Quốc. Cô kinh ngạc nhìn anh.
Gương mặt lặng lẽ, anh đứng cạnh cô dưới mái che của mọt cửa hàng bán áo len cùng nhìn ra con đường đang ướt mưa. Yên Hoa muốn lên tiếng, nhưng không biết lại nói gì với anh ngoài những câu xin lỗi vụng về.
Mưa vẫn dày hơn, và chuyện quay trở về nhà khách dường như trở thành khó khăn hơn. Nhưng đứng bên cạnh một con người lầm lì như thế này mãi cũng thật là khó thở, Yên Hoa ngọ nguậy người một chút rồi lại hắt hơi thêm mấy cái nữa. Quốc nhíu mày nhìn cô, làm cô lúng túng như đó cũng lại là lỗi của mình.
Đột nhiên Quốc kéo tay cô vào bên trong. Yên Hoa không biết anh muốn làm gì nhưng cô vẫn đi theo. Đến trước một dãy áo len, anh nhìn lại thân hình của cô một thoáng rồi tự chọn lựa.
Đã hiểu ra, Yên Hoa kêu lên:
- Đừng anh Quốc! Sao lại mua cho tôỉ
- Đưa cho cô cái phu la mới và một cái nón len, Quốc nói nghiêm khắc:
- Cô đã ướt tóc và phu la rồi, chúng ta còn ở đây đến cuốt tuần nữa, tôi không muốn cô bị nhiễm lạnh.
- Nhưng mà tôi...
Lời nói của cô không gọn bằng Quốc. Anh đã kịp bảo người bán gói lại thêm mấy món gì đó cho cô và trả tiền.
Yên Hoa bối rối quá trước hành động của Quốc. Anh ta làm gì thế? Bị cô đùa quá ác nên ngớ ngẩn rồi ư? Sao lại tự dưng kéo cô vào đây mua một lô áo len thế này?
Không màng đến vẻ mặt ngẩn ngơ của cô, Quốc kéo cô lại thản nhiên gỡ cho cô cái phu la mỏng đã thấm ướt nước mưa, quấ'n lại cho cô cái phu la mới thật dầy bằng len.
Sự đụng chạm của bàn tay anh ở gò má làm cô chợt rùng mình. Quốc nhìn cô, ánh mắt anh thật kỳ lạ, như muốn nói điều gì đó. Cô hoang mang không hiểu điều gì trong ánh mắt đó cả, chỉ mơ hồ nghe tim mình reo vui một cách ngốc nghếch khi phát hiện dường như anh chẳng còn giận cô nữa.
19_____________Đêm đã khuya, nhưng Yên Hoa không ngủ được. Cô cứ trằn trọc mãi cho đến khi không nhịn được đành trở dậy.
Gió vẫn rít từng cơn ngoài cửa sổ nghe buồn quá chừng. Cô ngần ngừ một chút rồi mặc thêm vào người cái áo khoác, mang đôi giày vải nhẹ đi xuống dưới nhà.
Vừa đóng cửa phòng và bước vài bước, cô đứng sựng lại và suýt la hoảng khi thấy một đóm lửa lập lòe ở cuối hàng lang. Tiếng động khẽ của cô làm người đang cầm điếu thuốc đứng trong bóng đêm kia quay lại.
Tay ôm ngực, Yên Hoa thở phào. Quốc đứng yên chờ cô đến gần mới cất tiếng hỏi khẽ:
- Cô đi đâu đấy? Ngượng ngập, Yên Hoa đáp:
- Tôi không ngủ được, nên định xuống dưới nhà nhờ pha một ly sữa nóng, uống xong sẽ dễ ngủ hơn.
- Nhà hàng đã đóng cửa và tiếp tân cũng đã ngủ rồi.
Lời Quốc nói làm Yên Hoa ngẩn người. Cô không để ý nhìn đồng hồ nên không biết đã khuya như vậy.
Quốc khẽ hắng giọng:
- Sao cô không ngủ dược?
- Tôi đâu có biết.
Yên Hoa nhún vai. Không ngủ dược là không ngủ được thôi.
Quốc chăm chú nhìn cô:
- Không phải...vì cơn nóng giận bất ngờ sáng nay của tôi chứ?
Yên Hoa ngẩng lên nhìn lại Quốc. Như vậy đã rõ rồi. Cái miệng vô duyên của cô ban sáng không những làm cho cô hối hận đến thao thức mà ngay cả anh ta cũng phải mất ngủ cả đêm ngồi đấy đốt thuốc.
Cô nói giọng hối lỗi:
- Tôi nói thật nhé, không hiểu sao sáng nay tôi lắm mồm và tọc mạch đến thế, anh đừng...đừng buồn nữa.
Quốc im lặng. Yên Hoa lúng túng hơn:
- Có lẽ chuyện đã lâu rồi mà tôi lại cố tình khơi lên làm anh khó chịu. Tôi...thú thật là tôi cũng giận cái miệng tôi lắm. Anh...anh...
Đang nói, cô chợt rùng mình vì một cơn gió trộm nào đó len đến. Quốc khẽ cau mày:
- Mấy cái áo len sao cô không mặc mà lai cứ phong phanh như vầy? Day day mạnh cánh mũi để nén một cơn át xì, cô nói:
- Tôi...tôi đâu có giữ đâu.
Quốc ngạc nhiên:
- Vậy chứ nó đâu? Khẽ liếc Quốc, cô ngập ngừng:
- Anh...cầm mà.
Quốc lập tức nhấc lưng ra khỏi bờ tường nãy giờ vẫn dựa, anh kinh ngạc hỏi:
- Bộ.....tôi đem về phòng mình sao?
Yên Hoa so lấy đôi vai nói nhỏ:
- Chắc vậy quá. Cô chưa kịp nói dứt, đã bị anh nắm lấy tay kéo đi, miệng anh lẩm bẩm:
- Sao kỳ lại vậy nhỉ? Lôi tuột cô vào trong phòng, Quốc bật đèn sáng và nhìn ngó khắp nơi. Yên Hoa cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng khó tin trước mặt.
Trời ơi! Một ông sếp vẫn luôn nghiêm túc khó tính, một con người nguyên tắc và nhạy bén, tinh tế trong công việc mà lại có cái phòng như thế này ư? Phòng Quốc cũng rộng bằng phòng cô, nhưng cô lại có cảm tưởng như nó nhỏ hẹp đi nhiều lắm. Trên bàn, dưới đất chỗ nào cũng có hồ sơ giấy tờ và cả báo chí. Lẫn vào trong mớ đó còn có linh tinh nào là vớ, áo sơ mi, gạt tàn...Đâu đâu cũng bề bộn, cũng lôi thôi.
Yên Hoa nhìn lại Quốc. Con người anh ta cũng lịch sự và đẹp trai đấy chứ. Ai có ngờ anh ta lại có khiếu "bày biện" đến thế. May mà ở nhà khách mỗi ngày đều có người dọn phòng, chứ không thôi đến cuối tuần, nơi này dám thành bãi rác chứ chẳng chơi.
- Phải cái này không?
Quốc gạt mớ báo xuống bàn, lôi ra cái túi xách bằng nhựa mỏng.
Nhảy mũi một cái, Yên Hoa gật:
- Đúng rồi đấy.
Quốc lôi ra hai cái áo len. Anh trao cho cô một:
- Cô mặc vào đi kẻo lạnh.
Chợt nhận thấy trong mắt cô lời phê bình về căn phòng của mình, Quốc sực nhớ ra, anh cười:
- Xin lỗi, phòng tôi lộn xộn quá nhỉ.
Trong lúc cô mặc thêm cái áo len, Quốc thu dọn cấp tốc để đỡ nhìn một chút. Cái áo len cổ lọ làm tóc tai xổ tung, Yên Hoa vừa bới lại thì đã thấy anh đến bên và chìa ra cho cô một tách cà phê nóng hổi.
Cô ngạc nhiên kêu lên:
- Ở đâu anh pha được vậy?
Quốc chỉ vào góc phòng, ở đó có một cái bình thủy. Yên Hoa vỗ tay lên trán:
- Ờ há, tôi quên mất. Nhà khách vẫn thường châm nước nóng mỗi ngày mà.
Quốc gật ngồi xuống cái ghế gần đó:
- Nhưng tôi không có hộp sữa, chỉ có gói cà phê bột thôi.
Hớp một ngụm cà phê nóng, Yên Hoa cũng ngồi xuống cái ghế cạnh Quốc:
- Lúc này mà có tách cà phê nóng uống là thú vị quá rồi, tôi đâu thể đòi hỏi hơn nữa.
Cà phê nóng và cái áo len làm cô ấm người hẳn. Gió vẫn rít sau khung cửa kính nhưng trong gian phòng không chỉ có một mình cô, đêm dường như không còn dài và buồn mấy.
Lúc lắc đầu khẻ cười, cô hớp thêm một ngụm nhỏ cà phệ Vừa ngẩng lên, cô đã thấy kịp nụ cười trên môi Quốc.
Yên Hoa chột dạ:
- Anh cười gì thế?
Quốc nhướng mày:
- Còn cô?
- Anh nói lý do mình cười trước đã.
Chịu thua trước sự bướng bỉnh của cô, Quốc từ tốn nói:
- Tôi cười chỉ vì phát hiện cô uống cà phê lạ quá.
Cô ngạc nhiên:
- Thế nào mà lạ?
- Rón rén nhỏ nhẻ từng chút một, cứ như con mèo ăn vụng vậy.
Yên Hoa tròn mắt. Cô ăn uống có rón rén là tại vì ban đêm im ắng thôi, có gì mà lạ đâu. Chẳng lẽ như vậy mà Quốc cũng mắc cười? Cô nhìn anh nghi ngờ:
- Chỉ có vậy thôi? Quốc gật đầu xác nhận:
- Chỉ vậy thôi.
- Còn cô?
- Anh hỏi lại
- Cô nghĩ gì mà lại cười? Câu anh nhắc làm cô nhớ ra. Cô nhún vai:
- Tôi thì không phải cười vì cách ăn uống của anh đâu. Tôi cười tôi thôi.
- Về chuyện gì?
Yên Hoa vừa cười vừa giải thích:
- Tôi vừa nhìn lên đồng hồ phòng anh, thấy nó chỉ hai giờ khuya, tôi suy nghĩ và thấy buồn cười quá. Hai giờ khuya rồi, anh nắm tay tôi lôi về phòng riêng, anh thì không để ý gì rồi. Còn tôi cũng vô ý đến độ ngốc nghếch đi theo. Anh xem có đứa con gái nào như tôi không. Đêm hôm khuya khoắt, vô ý vô tứ đến thế là cùng.
Đang cười bỗng Yên Hoa phát hiện như có điều gì không ổn.
Quốc không cười với cô. Anh ta đang nhìn cô, một cái nhìn thật kỳ lạ. Ánh mắt ấy cũng như ánh mắt ban sáng, khi anh ta choàng phu la cho cô. Ánh mắt như có lửa, làm cô gai cả người. Cô muốn quay đi để tránh nhưng cô bàng hoàng cảm thấy như bị thôi miên, như bị hút vào ánh mắt ấy với khoảng cách ngày càng gần hơn.
Yên Hoa chợt rùng mình. Cô hấp tấp đặt tách cà phê xuống bàn và đứng dậy.
- Xin lỗi, tôi...
Cô chỉ vừa ra đến gần cửa thì Quốc chụp lại kịp. Anh ấn cô vào bức tường lạnh toát. Không biết bức tường hay ánh mắt của Quốc quá gần làm cô co người run rẩy trong lo sơ.
Giọng Quốc như khàn hẳn:
- Em đi đâu vậy?
Yên Hoa rùng mình, đầu óc cô đang bấn loạn đến không thể nghĩ nổi câu trả lời. Hơi thở Quốc mơn man trên má cô:
- Em đang định trốn tôi nữa sao, Yên Hoa? Em có biết tôi đã đứng hàng giờ ngoài hành lang vắng lặng, chỉ ao ước đến cháy bỏng là được nhìn thấy em trong cái đêm buồn đến lạnh lẽo này. Ao ước viễn vông, thế mà cũng thành sự thật, em không ngủ được có phải vì giao cảm với tôi? Tôi đã tưởng rằng mình vô vọng khi xung quanh em có còn nhiều gã có lợi thế hơn tôi. Tôi đã cố chạy đua với tất cả, và bây giờ câu nói của em nhắc nhở tôi rằng tôi còn phải chạy đua với thời gian nữa, phải không Yên Hoa? Giọng thầm thì êm ái của Quốc vừa dứt bên tai, thì môi của anh đã kề bên môi cô. Yên Hoa giật mình muốn phản kháng, nhưng sức nặng của cả thân người anh và bức tường lạnh phía sau lưng như đồng lõa, khiến cô không thể nhúc nhích gì được, chỉ có thể nhắm mắt trốn chạy nỗi lo sợ trong thực tại.
Nụ hôn thật dài và mạnh mẽ khiến cô gần ngạt thở. Khi anh rời môi, cô như một con thỏ hoang mụ mị cả đầu óc và rời rạc cả chân tay.
Anh nhìn cô chăm chú, như sợ nụ hôn đầu mạnh bạo của mình có thể làm cô hoảng sợ mà ngất đi vậy.
Khi cô vừa tạm lấy lại hơi thở điều hòa, anh mỉm cười ranh mãnh cúi xuống hôn thêm nữa. Những nụ sau nhẹ nhàng hơn, gượng nhẹ hơn, như dẫn dắt một cô học trò ngây thơ bé nhỏ, như không để cô quên dễ dàng bài học tuyệt vời và đáng nhớ hôm nay.
Rời môi nhau, anh để cô tựa vào vai mình, tay anh ôm choàng lấy dáng lưng mảnh dẻ của cô vào lòng mà ngỡ như mình đang ôm cả bầu trời đầy sao đêm.
Áp má vào một điểm dựa vững chắt nhất trên đời, Yên Hoa vẫn nhắm nghiền đôi mắt. Cô không biết mình đang nằm gọn trong tay của Quốc, không biết mùi đàn ông lạ lẫm đang vương trên mắt trên môi mình. Nỗi lo sợ lúc nãy cũng tan biến đi rồi.
Giờ đây, cô chỉ muốn bình yên, chỉ muốn ngủ thiếp đi trong sự dịu êm đang ấp ủ quanh cô. Chỉ muốn có thế.
Yên Hoa thở dài khe khẽ, tiếng thở dài thật nhỏ nhưng cũng đánh thức cơn mộng của Quốc, anh mỉm cười vuốt lại mớ tóc xõa tung trên ngực mình mà thầm thì:
- Em là của anh. Đến bây giờ anh mới thật tin rằng Thượng Đế đã ban em cho anh.
Câu nói dịu dàng nhưng ẩn chứa vẻ cao ngạo không thể lẫn lộn. Yên Hoa nhấc đầu mình lên nhìn anh. Gương mặt thật sát và đôi mắt ru ngủ của anh làm cô mất cả nhuệ khí. Cô hoang mang hỏi:
- Anh có ý, phải không? Anh thật sự có ý định trước rồi? Quốc nhướng mày ngạc nhiên:
- Em nói gì?
Khẽ ngọ nguậy muốn tách người ra khỏi anh nhưng vô hiệu, cô hậm hực nói:
- Anh nói thật đi, có phải rằng anh đã có ý định từ trước? Anh cố tình khi kéo tôi vào đây? Anh cố tình khi đến công ty tôi chỉ định tôi làm việc với anh?
Nhìn chăm chú những biểu hiện trên gương mặt của cô, Quốc khẽ lắt đầu:
- Không phải, Yên Hoa. Anh không hề dự tính hay dự đoán được điều gì cả. Thấy em co ro lạnh lẽo, anh đã lo lắng quá rồi, đâu có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện gì nữa.
Yên Hoa bĩu môi:
- Anh nói cứ như thật sự... yêu tôi lắm vậy.
Chữ "yêu" cô thốt ra ngượng nghịu mà dễ thương quá làm anh mỉm cười:
- Em không tin à? Anh có thể chứng minh đấy.
Yên Hoa im lặng nhìn anh nghi ngờ. Trên đời này chứng minh cái gì còn dễ chứ làm sao chứng minh tình yêu? Quốc điềm tĩnh ghé vào tai cô nói nhỏ:
- Anh yêu em thật đấy Yên Hoa. Yêu đến nỗi điên rồ thực hiện cái ý đồ mà em vừa nói.
Yên Hoa khựng người:
- Ý đồ gì? Anh vừa nói gì?
Quốc cười cười:
- Em vừa hỏi anh, có phải anh có ý đồ khi đến gặp mấy ông sếp của em, đòi em theo làm việc chung với anh đó thôi. Anh thú nhận chuyện này là có. Anh cố ý tìm cách gặp em đấy, cố ý để có em theo anh trong chuyến đi này.
- Để làm gì?
- Yên Hoa ngơ ngác.
Quốc quẹt nhẹ mũi cô:
- Chỉ để gặp em, nhìn thấy em trong mấy ngày đó thôi. Ngốc quá phải không?
Anh cúi người để nhìn kỹ cô hơn với cái nhìn dò hỏi:
- Còn em? Cũng yêu anh chứ?
Yên Hoa đỏ mặt. Câu hỏi của anh làm cô phát ngượng. Chuyên yêu đương thấy hoài trong tiểu thuyết, trên phim ảnh, nhưng bây giờ cảm giác mê đắm nghẹn cả tim ấy có phải là yêu không? Cô đâu có biết trạng thái u mê tê dại khi được anh hôn kia có thực là yêu không?
- Trả lời anh đi, Yên Hoa? Giọng Quốc dịu dàng hối thúc. Cô ngẩn ngơ nhìn anh. Làm sao mà cô trả lời anh được trong khi chính cô cũng chưa hiểu nỗi lòng mình? Cô khó nhọc lắc đầu lí nhí:
- Em không biết.
Câu trả lời tuy chưa rõ ràng nhưng Quốc không buồn mấy. Cô vừa đổi cách xưng hô với anh, giọng nói của cô ngọt ngào, dễ thương quá chừng rồi, anh còn đòi hỏi gì thêm nữa? Anh nheo mắt cười rồi trịnh trọng bắt bẻ cô:
- Nói là em chưa biết chứ.
Hôn nhẹ lên môi cô một nụ nữa anh thở nhẹ:
- Anh tin rằng anh sẽ có câu trả lời chính xác hơn trong một thời gian gần đây.
Nụ hôn của anh làm cô mạnh dạn một tí để thắt mắt:
- Anh...yêu em khi nào vậy?
Đang định tìm ở môi cô bài học vừa dạy, câu hỏi của cô làm anh ngưng lại nủa chừng. Anh trả lời trong khi ngắm đôi môi cô với vẻ tiếc rẻ:
- Anh không nhớ lắm. Có thể là lần đầu tiên, hay lần sau đó. Anh không biết, chỉ biết rằng càng ngày càng muốn gặp em, càng muốn có em ở bên cạnh mình, muốn nghe em nói, muốn thấy em cười...
Yên Hoa cắt đứt bài thơ bay bướm của anh:
- Anh tin đó là tình yêu à?
- Dĩ nhiên
- Quốc cười.
Yên Hoa ngập ngừng:
- Vậy... còn những người... trước đây? Quốc hơi khựng lại, anh băn khoăn nhìn cô:
- Em muốn nói tới Tố Trang à?
Cô chưa kịp trả lời. Anh giải thích thật nhanh:
- Yên Hoa, em hiểu cho anh. Khi ấy... anh chỉ là một gã độc thân hoang đàng. Hôm đó anh say quá, không chủ ý gì cả. Anh không hề biết Tố Trang trước đó. Anh cũng chưa biết rằng có một ngày gặp em. Anh...
Yên Hoa lắc đầu:
- Không anh Quốc. Em không nói về Tố Trang.
Cô ngần ngừ.
- Chuyện về Tố Trang... em không nghĩ đến. Em chỉ thắc mắc về...
Vẻ lúng túng của cô làm anh chợt hiểu. Anh nhìn cô, phân vân một lúc. Rồi cuối cùng, tay nắm tay, anh đưa cô trở lại ngồi trên chiếc ghế góc phòng. Giọng anh gọn ghẽ:
- Anh yêu em. Nên cũng biết rõ thế nào rồi cũng có một ngày phải kể cho em nghe chuyện cũ. Thôi thì kể luôn hôm nay, anh mong rằng em sẽ công bằng mà không thấy anh phạm lỗi lầm gì nặng nề như người ta vẫn nghĩ.
Lời nói của anh làm cô có cảm giác nghiêm trọng. Đợi cô ngoan ngoãn như lắng nghe, anh bắt đầu kể:
- Năm đó anh hai mươi mốt, còn trong đội tuyển bơi lội quốc gia đi tập huấn ở nước ngoài. Một chấn thương ở vai khiến anh đành bỏ dở chuyến tập huấn mà trở về nước, và phải điều trị mất một thời gian. Chữa trị là một nữ bác sĩ. Anh không ngờ chuyện tiếp xúc cũng bình thường như giữa bao bệnh nhân và bác sĩ lại trở thành rắc rối khủng khiếp sau này với mình.
Yên Hoa nhíu mày:
- Người nữ bác sĩ đó...?
Quốc gật đầu:
- Chính là cô ta.
Yên Hoa im lặng nghe anh kể tiếp:
- Khi anh nằm viện điều trị, bạn bè đồng đội thỉnh thoảng cũng đến thăm, anh không để ý rằng hoa hồng mỗi sáng một bó thật tươi cắm ở trên bàn là của ai. Và cũng không hề thắc mắc hoặc để ý là những lúc không người đến thăm, cô bác sĩ thường hay đến thăm bệnh hoặc trò chuyện với mình. - Anh cười buồn:
- Sinh nhật của anh năm đó thật đáng nhớ. Trước đó mấy hôm, cô ta thố lộ tình cảm với anh. Trong lúc anh còn kinh ngạc với sự bạo dạn và tình yêu "thần tốc" của cô ta và chưa biết phải trả lời ra sao, thì cô ta nói sẽ dành cho anh một bất ngờ trong những ngày sắp tới. Anh chẳng hiểu gì cho đến ngày sinh nhật, khi cả ba mẹ anh vào viện thăm và chúc mừng, đi kèm còn có vị trưởng khoa của bệnh viện. Đáng ngạc nhiên là ba mẹ anh cũng có quen biết ông ta, họ là bạn thân cũ của nhau.
Yên Hoa không hiểu:
- Thế thì sao?
- Đó là cha của cô ta. -Anh chép miệng:
- Chuyện chỉ có vậy. Nhưng cô ta thật kỳ quái. Những ngày sau đó cho đến khi xuất viện, cô ta cứ như đã có gì đó như là hôn ước với anh rồi vậy.
Yên Hoa ngạc nhiên:
- Tại sao lại vậy được?
Quốc nhún vai:
- Lúc đó anh không biết, chỉ thấy lạ lùng với tính cách khác thường của cô ta thôi.
Anh nhìn cô như tự thú:
- Có thể em lên án anh vì điều này, nhưng lúc đó anh chỉ vì đắc ý và tò mò với một mối tình như đùa, khi người chủ động tỏ tình không phải là anh mà lại là một cô gái khá thành đạt trong sự nghiệp và hơn anh đến mấy tuổi. Anh có đi chơi với cô ta mấy lần nhưng chỉ vài lần rồi thôi. - Thấy Yên Hoa không tỏ vẻ gì, anh tiếp:
- Bởi vì không lâu sau đó, anh phát hiện cô ta có gì đó kỳ quặc làm anh khó chịu. Tính tình cô ta ngoan cố và quá quắt lắm. Chưa là gì của nhau, cô ta đã muốn kiểm soát những giao tiếp bạn bè của anh, như muốn trói buộc anh vào một sợi dây vô hình nào đó. Thế là thật dễ dàng vì cũng không hề có cảm tình gì đặc biệt, anh rời khỏi cô ta.
Quốc lắc đầu:
- Anh ngốc nghếch cứ tưởng như vậy là chuyện bình thường nhưng không ngờ điều đó đối với cô ta chẳng bình thường chút nào, đến nỗi cả nhà anh phải bấn loạn lên vì tin cô ấy cấp cứu trong bệnh viện. Anh quý người cha của cô ta. Ông ấy rất yêu thương cô con gái. Chưa bao giờ anh thấy một người cha nào yêu thương con mình đến như thế. Ông làm anh cảm động, nên anh đã ngu ngốc nhận lời. - Giọng anh trầm hẳn:
- Tình hình vết thương không khả quan, anh bỏ mộng làm nhà vô địch, trở lại Giảng đường học tiếp. Để gián tiếp né tránh bớt những cuộc gặp mặt với cô gái đó, anh lao vào việc học một lúc hai chương trình, chưa kể linh tinh những khóa học ngoại ngữ khác.
- Vẫn là...bạn trai của cô gái đó?
- Yên Hoa hỏi.
Quốc cười buồn:
- Có thể nói như vậy. Một vai bất đắc dĩ. Một tình trạng khó chịu. Anh nhăn mặt.
- Em có hiểu không, gần ba năm trời chán ngán và cực kỳ khó chịu đó, đã có đến chục lần anh nản lòng tìm cách tách khỏi côi ta, thì cô ta lại khóc lóc và dọa tự tử nữa. Càng ngày, anh càng ngán ngẩm và ghê sợ cho cái tính tình ích kỷ và kỳ quặc đó. Mãi cho đến một ngày anh quen một cô bạn chung khóa học đêm. Chỉ là một mốt quan hệ đồng học nhẹ nhàng, nhưng cô ta đã gây gổ, và ép anh bỏ khóa học. - Quốc lắc đầu cười gằn:
- Đến lúc đó thì anh hết chịu nổi. Xưa đến nay chưa hề có một ai ép buộc anh một điều gì, nhất lại là những điều vô lý như vậy.
Gió ngoài cửa sổ như càng mạnh thêm Yên Hoa nén lòng để nghe anh kể tiếp:
- Anh mừng vì rốt cuộc cũng nói thẳng cho cô ấy biết mọi chuyện. Hôm đó cô ta như điên vậy, la hét ầm ỉ như không tin lời anh nói. Nói ra hết là rũ bỏ phiền toái, anh không nghĩ gì thêm với chuyện đó, nên bỏ về mà tưởng rằng thế là thanh thản.
Yên Hoa nhìn anh:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Quốc thở dài nhìn cô:
- Em đừng trách anh độc đoán, nhiều người lại trách anh khắc nghiệt, khó gần. Thực sự đó là hậu quả của những lần không dứt khoát quyết định xưa kia, anh đã phạm một sai lầm lớn mà cứ ngỡ mình đang giúp một người cha tội nghiệp. Sau này anh rất nguyên tắt và có thể nói như em là độc đoán, độc tài. Anh không bao giờ để ai chi phối quyết định của mình nữa, bởi vì anh hiểu, chính anh chứ không ai khác sẽ phải chịu trách nhiệm với quyết định đó.
Gió khua nhẹ cành lá trong vườn trong đêm thanh vắng làm Yên Hoa như liên tưởng đến tiếng khóc ai oán của một cô gái thất tình, cô rùng mình. Giọng Quốc vang lên bên tai:
- Anh đã kể em nghe hết rồi, em có cho là anh có lỗi không?
Yên Hoa né tránh câu trả lời, cô hỏi lại:
- Mọi người lúc ấy cho là anh có lỗi à?
Quốc lắc đầu:
- Không hẳn. Cái chết được cha của cô ấy giữ kín nguyên do, nên chỉ một số ít người biết đấy là do thất tình dẫn đến bạo bệnh, những lời đàm tiếu vì vậy cũng hầu như không có chứng cứ. Anh không màng đến những lời thêu dệt của người đời, chỉ cảm thấy có lỗi với người cha của cô ta. Anh đã hứa giúp ông, nhưng cuối cùng không giữ được lời hứa, anh biết mình đã làm ông ấy nhìn anh bằng một ánh mắt như oán hờn. Ánh mắt ấy làm anh day dứt mãi không nguôi.
- Cho đến bây giờ?
Quốc có vẻ tư tự:
- Anh không biết. Anh đã không gặp ông ta trong một thời gian dài. Hôm trước gặp tình cờ gặp lại, ông ta cũng hỏi thăm về anh một cách tự nhiên hơn, anh không biết rằng ông ấy có còn nỗi hận cũ không. - Anh thở dài nhìn ra ngoài khung cửa và lẩm bẩm:
- Anh chỉ hy vọng ông ta quên hết chuyện sai lầm cũ của anh hay tha thứ cho anh. Điều này có lẽ sẽ làm anh nhẹ nhõm hơn nhiều. Một Giáo sư nổi tiếng đôn hậu như vậy, chắc sáu năm trời cũng đủ để dịu lòng mà tha thứ.
Câu nói của anh như có một điều gì đó làm Yên Hoa bồn chồn không yên. Cô không biết đó là điều gì, chỉ mơ hồi lo sơ. Đầu óc cô hoang mang và rối rắm quá với câu chuyện có đoạn kết buồn rầu kia. Cô lắc nhẹ đầu cho nỗi ám ảnh về cái chết của cô gái năm xưa vơi đi.
Chợt một liên tưởng thoáng qua làm cô lặng người. Anh đã kể những gì? Cô gái đó là một bác sĩ? Và cha của cô ta cũng là một bác sĩ trưởng khoa ư? Một cái chết đột ngột khoảng sáu năm về trước? Yên Hoa nhìn Quốc. Anh vẫn mãi nhìn xa xăm ngoài khung cửa, không để ý đến những biểu hiện trên nét mặt cô. Cố nén cho giọng mình không run rẩy, cô hỏi anh:
- Người cha của cô gái đó tên gì vậy? Ông ta là một người nổi tiếng lắm à?
Quốc gật đầu:
- Ngành Y không ai là không biết ông Lâm Hải, một con người khả kính và hiền hậu.
Giọng Quốc đều đều, nhưng cô nghe rõ ràng như tiếng vọng bên tai.
Cơn mưa ngoài trời có trở thành cơn bão cuốn phăng Yên Hoa đi cũng không làm cô chết sững đến như vậy. Mặt cô tái nhợt, cô phải mím môi cố gương để giữ mình bình tĩnh. Cô nhắm chặt mắt lại như muốn quên đi câu chuyện Quốc vừa kể. Quốc ngồi lặng nhìn ra màn trời đêm một lúc. Khi anh quay lại chợt giật mình phát hiện dáng rũ người kỳ lạ của Yên Hoa. Tay cô đỡ lấy mái đầu đang cúi thấy, đôi mắt dường như nhắm nghiền.
Quốc lo lắng chồm đến gọi tên cô. Anh phải gọi đến lần thứ ba, cô mới mở mắt Quốc thở phào:
- Em làm anh hết hồn, cứ ngỡ em lại mệt mỏi ngất xỉu.
Cô không lên tiếng. Quốc nín bặt, anh cau mày quan sát cô.
- Chuyện gì vậy Yên Hoa? Giọng anh nhẹ nhàng. Cô vẫn không trả lời. Quốc lay khẽ vai cô:
- Yên Hoa, em làm sao vậy? Nói cho anh biết đi.
Yên Hoa lắc đầu. Nước mắt đột nhiên trào ra ướt đẫm đôi má cô. Quốc hốt hoảng kêu lên:
- Yên Hoa, đã xảy ra chuyện gì rồi? Cho anh biết đi, anh đã làm gì em buồn?
- Không.
- Yên Hoa khó nhọc lên tiếng.
Gạt tay anh ra cô loạng choạng đứng dậy, nhưng Quốc giữ chăt vai cô:
- Em đi đâu đấy? Giọng cô nghèn nghẹn:
- Tôi...tôi muốn về phòng.
Câu trả lời của cô làm anh nhíu mày. Đỡ lấy gương mặt đầm đìa nước mắt của cô, anh dịu giọng:
- Nhìn anh này Yên Hoa. Chuyện gì xảy ra vậy?
Cô nhìn anh, nhìn thậy kỹ qua màn nước mắt. Gương mặt anh thật gần. Đôi lông mày thẳng hay nhếnh lên kiêu hãnh. Ánh mắt nồng nàn đã từng làm cô xao động, và đôi môi mới dạy cô bài học vỡ lòng của tình yêu. Bây giờ tất cả thật gần bên cô, nhưng cô không thể nào có được ở ngày mai. Anh không phải là của cô nữa rồi.
Quốc nhăn mặt khi thấy cô không nói mà chỉ nhìn mình rồi khóc. Đôi mắt cô sau màn lệ sao mà buồn quá làm anh đau thắt con tim.
Cô gỡ nhẹ lấy tay anh rồi đứng lên. Anh thở dài, đành đỡ lấy cô. Giọng anh trầm trầm:
- Thôi được, có lẽ em mệt mỏi lắm rồi. Anh sẽ đưa em về phòng.
Dìu cô dến cửa phòng, Quốc xoay người cô lại khẽ nói:
- Em nghỉ đi nhé. Và đừng khóc nữa. Anh không biết vì sao em khóc nhưng ngày mai anh sẽ chờ để gặp em. Ngủ ngon em nhé.
Quốc cúi người định hôn lên môi cô, nhưng Yên Hoa quay đầu né tránh. Vầng trán Quốc cau lại một giây, rồi anh đành thở dài, thả tay để cô đi vào.
Cánh cửa đã đóng trước mặt để lại cho anh bao câu hỏi không có một lời giải đáp. Nhưng Quốc biết mình nhất định phải tìm ra. Anh không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên má Yên Hoa, cũng không muốn cô nhìn anh bằng ánh mắt câm lặng khó hiểu ấy. Tại sao lại như vậy? Anh đã vô tình chạm đến nỗi đau nào của cô ư? Đêm đã trở dần sang ngày. Quốc về phòng, thuốc nối thuốc từng điếu trên tay chờ sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro