Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tiep TYMM

11______________Yên Hoa đang ngồi nhấm nháp xí muội trên salon và xem TV, cửa chợt mở, tiếng nói cười của Tố Trang với ai đó làm cô chồm người lên nhìn.

Tố Trang bước vào trước, con nhỏ tươi cười chỉ vào cái ghế đối diện Yên Hoa. Người đàn ông lạ tuổi chừng ngoài bốn mươi, tay xách mấy túi xách thật to đặt trên mặt ghế trước cặp mắt ngạc nhiên của Yên Hoa.

Thấy cô, Tố Trang reo lên:

- A nhỏ, ngủ trưa đã chịu dậy rồi đó hả? Để giới thiệu cho mày biết nhé.

Chỉ vào người đàn ông, Tố Trang nói:

- Ông Lương, kép mới của taọ

Quay qua người tên Lương, cô cười chỉ tay vào bạn mình và buông một câu tiếng Anh:

- Yên Hoa, my close friend (Bạn thân của tôi)

Theo phép xã giao, Yên Hoa cũng chìa tay ra bắt tay người đàn ông ấy và đáp vài câu chào khách sáo quen thuộc.

Ông Lương nhìn sơ qua căn hộ của các cô, nói với Tố Trang gì đó nho nhỏ rồi sau cùng cáo từ ra về. Tố Trang tiễn ông ra cửa, ong ta hôn lên má cô và trìu mến chào:

- Bye, darling.

Yên Hoa tròn mắt khi nghe câu nói quá sức âu yêm đó. "Lại một ông kép mới của nó đây".

Đợi Tố Trang đóng cửa quay trở vào, cô bấm tắt TV để điều tra ngay:

- Sao đó nhỏ. Bộ hết thích có bạn trai là người Việt mình rồi sao mà hôm nay lại quen một ông nước ngoài để đến độ phải xài tiếng Anh vậy ?

Tố Trang ngồi ghé vào tay vịn chiếc ghế Yên Hoa ngồi, cô cười:

- Mày thấy ảnh như thế nào? Cho biết ý kiến đi. Đây là cái người hôm trước tao kể với mày đó.

Yên Hoa ngạc nhiên:

- Cái gì mà... hôm trước nào đâu?

Tố Tran lườm cô:

- Rồi, lúc tao kể chắc mày lại ngủ khò không thèm nghe rồi. Thì là cái người Mã Lai dạo gần đây lui tới chỗ tao hát, ổng ái mộ tao, đeo đẳng tao, còn rủ tao đi du lịch Đông Nam Á một vòng với ổng nữa, hôm trước tao định hỏi ý mày coi có nên đi chơi một chuyến với ổng không.

Yên Hoa chả nhớ gì về chuyện bạn vừa nhắc, cô hỏi:

- Vậy à, mà... "bồ" với ổng lâu chưả

- Cả tháng nay rồi.

Tố Trang hào hứng kể:

- Thì tao cũng nghe theo mày, không nay người này, mai người khác nữa mà chỉ có một người thôi. Tao chọn ổng vì ổng tính điềm đạm, chìu chuộng tao hết mình.

Yên Hoa phì cười. Tuổi cỡ đó thì không muốn cũng phải tự nhiên điềm đạm rồi. Cái con nhỏ bạn cô thật khờ. Cô hỏi:

- Nhưng chủ yếu là mày có cảm tình với ông này không thôi.

Tố Trang gật đầu nhanh:

- Ê nói không ngoa chứ tao thấy có lẽ đây là người mà tao có cảm tình nhất. Có thể mày thấy ổng hơi... lớn tuổi, nhưng đối với tao thì tính tình của ổng làm tao không kể gì đến sự cách biệt tuổi tác ấy nữạ

Yên Hoa trân trọng:

- Ý mày là... mày yêu ông đó?

Tố Trang ánh mắt sáng rực:

- Chắc vậy đó. Chắc đó là tình yêụ

Cô quay lại lôi đống quần aó, giày vớ đắt tiền từ trong cái túi đó ra như để minh chứng sự hào phóng của người đàn ông tên Lương.

Nháy mắt ra vẻ bí mật, cô thầm thì với Yên Hoa:

- Báo cho mày biết nhé, sáng nay ông ấy còn lên tiếng cầu hôn với tao đấy.

Yên Hoa ngồi thẳng người dậy:

- Thật không?

- Thật, mới sáng này thôi.

- Vậy ý của mày ra sao? - Yên Hoa hỏi.

Tố Trang cười toe khoe cái lúm đồng tiền thật sâu:

- Tao chưa có trả lời. Ý tao là... về hỏi ý mày.

Yên Hoa trố mắt:

- Cái gì mà hỏi ý tao? Tao có ý kiến gì cũng là góp ý cho mày thôi, chủ yếu vẫn là mày chứ.

Tố Trang nhún vai:

- Mày coi, tao từ nhỏ sống với chú thím, lớn một chút thì theo nghiệp ca hát rồi vào đây sống. Ở thành phố này chỉ có mày là thân thiết và hiểu về tao nhất thôi, tao không hỏi mày thì hỏi ai đây?

Choàng lấy vai cô, Tố Trang nói như tâm sự:

- Nếu mai mốt tao có nhận lời lấy ông Lương, thì tao mong sao mày... trở về nhà sống cùng gia đình.

Yên Hoa nhăn mặt:

- Mày nói gì vậy ? Tao đã bảo...

Tố Trang lắc đầu:

- Mày để tao nói hết ý đã. Chuyện này tao suy nghĩ nhiều lần rồi, cứ muốn nói cho mày nghe một lần. Tao mồ côi cha mẹ, chú thím cũng tốt bụng mới đem tao về nuôi nấng, nhưng dù gì tình thương ấy cũng không thể bao la như tình thương của cha mẹ được. Mày còn một người cha ruột mà Yên Hoa, mày còn tốt phước hơn tao, hơn nhiều người côi cút nhiềụ

Hơi ngạc nhiên vì cái kiểu khuyên giải sâu sắc khác thường của bạn, Yên Hoa lắc đầu:

- Nhưng mà mày không hiểu đâu, ông ấy...

Tố Trang xua tay:

- Mày định nhắc chuyện ông ấy làm khổ mẹ mày khi xưa chứ gì? Tao không thể nói gì nhiều về chuyện đó, nhưng mấy lần ông ấy ghé đây hỏi thăm về mày, tao có thể quả quyết rằng ông ấy rất yêu thương mày Yên Hoa ạ

Thấy Yên Hoa im lặng, Tố Trang tiếp lời:

- Tự lập thì cũng tự do, cũng tốt, nhưng tự lập đâu phải là cắt đứt tình cảm với gia đình. Còn một người thân của mình trên đời này là còn hạnh phúc đó nhỏ. Mày nên suy nghĩ kỹ lời tao nói.

Máy nhắn của Yên hoa trên bàn reo lên cắt đứt câu chuyện của hai người. Yên Hoa giật mình cầm lên xem.

- Lạ thật! - Cô lẩm bẩm.

- Ai vậy mày? - Tố Trang hỏi

Yên Hoa nhíu mày một lúc sau mới trả lời bạn:

- Là ba tao.

- Ba mày.

Cô gật.

- Ông ấy... nhắn gì vậy ?

Cô im lặng đưa máy nhắn cho bạn, Tố Trang cầm lấy lẩm nhẩm đọc:

- "Ba muốn gặp con gấp, hãy về nhà".

Tố Trang nhìn cô:

- Mày đang nghĩ gì vậy? Đi về đi, xem ba mày cần gặp mày có chuyện gì.

Cô có vẻ trầm ngâm:

- Tao có chuyện không hiểu.

- Chuyện gì mà không hiểu? - Tố Trang ngạc nhiên.

- Tao cảm thấy khó hiểu vì tại sao ông ấy biết số máy nhắn của tao. Tao sử dụng máy nhắn cũng đã mấy tháng nay thật nhưng không bao giờ có ý định cho ông ấy biết số máy nhắn của mình. Từ đâu mà ông ấy...

Tố Trang ngắt lời:

- Trời ơi, thì quan tâm đến cuộc sống của mày, số máy nhắn của mày tất nhiên ổng cũng tìm cách để biết được chứ. Nếu là như vậy, mày càng phải hiểu rõ ba mà còn thương yêu và quan tâm mày đến độ nào.

Yên Hoa cứ ngồi nhìn cái máy nhắn, Tố Trang sốt ruột kêu lên:

- Mày còn chần chừ gì nữa, nghe lời tao khuyên đi gặp ba mình đi.

Yên Hoa yên lặng một lúc như suy nghĩ, cuối cùng cô đứng dậy:

- Thôi được, tao sẽ về gặp mặt vậy. Để xem ba tao muốn nói những gì đây.

Cô vào trong thay áo, để lại Tố Trang với nụ cười hài lòng.

12_____________

- Con ngồi xuống đây đi.

- Ông Lâm Hải nói.

Yên Hoa ngồi xuống ghế đối diện ba mình.

- Sao con không về nhà mà ở đây là nhà của con mà.

Câu hỏi thứ hai của ông được cô đón nhận cũng như câu hỏi trước, chỉ là sự lặng im. Ngôi nhà với phòng khách khang trang này có thể gọi là nhà của cô sao, khi trong suốt hai mươi ba năm dài, cô chỉ vỏn vẹn ở đây bốn năm?

- Ba tìm con chỉ lại nói những điều này sao?

- Cô nói.

Ông Lâm Hải nhăn mặt:

- Sao con cứ mãi cứng đầu ương bướng như vậy. Nhà mình thì mình cứ về ở, sao lại học theo người khác mà sống một thân một mình bên ngoài, thân con là con gái, như vậy đâu có phải là tốt đâu.

Cô lắc đầu nhỏ nhẹ:

- Con có nói qua với ba rồi mà, con thích cuộc sống như vậy, con muốn tự lập.

Ông Lâm Hải bực bội cao giọng:

- Tự lập, tự lập, lại cũng vẫn những câu nói này, bộ con thấy chui rúc vào cái khu chung cư ấy, sống chung với mấy đứa con gái lêu lổng là tốt đẹp lắm sao?

Yên Hoa hơi cau mày:

- Ba đang xúc phạm đến bạn con đấy.

Ông Lâm Hải nổi giận:

- Cái gì? Bộ tôi nói không đúng sao? Cô gái đó con đã từng nói dối với ba là bạn học của con nhưng thật ra cô ta làm ca sĩ ở mấy nhà hàng, quán bar gì đó.

Yên Hoa nhún vai:

- Tố Trang thật sự là bạn học cũ của con, bạn từ thời Trung học ở Huế, điều này làm sao ba biết được.

Câu trả lời của cô như chạm vào điểm yếu nào của ba cô, ông càng tức giận:

- Mặc kệ cô ta có là bạn của co hay không nhưng ba không muốn con ở chung với cô ta nữa. Trước đây con đòi ra ở riêng, ba đã không đồng ý, nhưng nghĩ lại có thể những chuyến đi nước ngoài của ba làm con buồn và cô đơn, con cần bạn bè nên ba cũng đành nén lòng cho con đi. Có ngờ đâu con gái của ba lại đi ở chung với hạng người như cô gái đó.

Yên Hoa mím môi đứng dậy:

- Tố Trang là bạn con, nếu ba gọi con tới chỉ để nói những câu không tốt về nó thì con xin lỗi con phải về thôi.

Ông Lâm Hải đập tay xuống bàn thật mạnh và quát lên:

- Tôi là ba của cô, nói sự thực về đứa bạn hư hỏng của cô một chút mà cô đã gằm mặt xuống như vậy sao? Cô ngồi lại đó cho tôi.

Yên Hoa bình tĩnh lắc đầu:

- Xin lỗi ba vậy.

Cô vừa quay mình, ông Hải đã chụp cái lọ hoa trên bàn ném ra phía cửa. Lọ hoa va vào bức tường trắng rơi xuống vỡ tan tành, Yên Hoa quay phắt lại:

- Ba làm như vậy là ý gì? Định đánh con ư?

Ông Lâm Hải la lên:

- Tại sao cô là con tôi lại không nghe lời tôi? Đi sống lang thang như vậy có gì tốt đẹp đâu, tại sao cứ bỏ nhà mà đi ở bụi đời như vậy?

Yên Hoa đứng thẳng người nói:

- Sống như vậy con mới là chính con, cuộc sống có tự do, có điều kiện để con vươn lên lập thân.

Ông Lâm Hải mỉa mai:

- Vươn lên lập thân hay là hành hạ thân xác mình đến té xỉu ngoài đường?

Yên Hoa nhíu mày:

- Ba nói gì? Tại sao ba biết chuyện này?

Ông Hải quát lớn:

- Dĩ nhiên là tôi biết những chuyện về cô rồi, nếu không có ngày báo chí đăng tải con gái Lâm Hải lang thang bụi đời té ngã ngoài đường vì một chứng bệnh tầm thường nào đó mà tôi còn không hay thì sao? Còn mặt mũi gì nữa?

Yên Hoa bật ra tiếng cười khan:

- Thì ra ba cố tình theo dõi con vì sợ con làm ô danh ba. Thôi được, nếu ba muốn thì hôm nay con sẽ nói với ba tất cả nhũng gì mình muốn nói, những gì mà vì tiếng gọi "ba" con đã cố nén lòng bao lâu nay.

Cô nhìn thẳng vào ông:

- Ba có biết điều gì con thất vọng về ba nhất không, sau những năm ba biền biệt và những năm con theo mẹ vào đây sống với ba?

Ông Hải im lặng, cô chua chát lắc đầu:

- Đó là cái tính quá xem trọng sự nghiệp của bạ, trong khi con gọi điện báo tin mẹ trở bênh nặng và nhắn ba về gấp, ba đã làm gì?

Ba của cô đờ người ra như không thể trả lời. Càng nói Yên Hoa càng phẫn uất:

- Ba bay về ngay để lo cho mẹ hay ba cứ trấn an con rằng ba đã gọi học trò của mình đến khám, rằng mẹ của con không sao? Ba nói đi. Có phải ba vẫn ung dung ở lại với những cuộc họp hành, thuyết trình đó, và chỉ chịu trở về khi mẹ đã mất một cách tức tưởi, ba nói đi?

- Yên Hoa!

- Ông Lâm Hải kêu lên trong đau khổ.

Nước mắt chảy tràn ra đôi má, Yên Hoa lấy tay gạt đi.

Ông Lâm Hải ngồi phịch xuống ghế:

- Chuyện.... đã qua lâu rồi Yên Hoa. Ba biết ba có lỗi nhưng...

Yên Hoa cười nhạt:

- Nhưng bỏ lỡ dịp thăng tiến và củng cố danh vị, ba không đành lòng, có phải ý ba là thế không?.

- Không phải vậy, Yên Hoa.

- Ông Hải kêu lên.

Cô lạnh lẽo ngắt lời:

- Ngày xưa ba ra Huế tục huyền với mẹ, mẹ con cũng có danh chánh ngôn thuận đàng hoàng, nhưng ba vì đứa con gái đang là bác sĩ của ba, ba viện cớ này nọ để không rước mẹ vào sống chung một nhà. Mẹ đã gánh chịu nhiều chua cay lắm rồi. Chỉ đến khi bà chị khác mẹ xấu tính đó bị tai nạn xe mất đi, ba mới đem mẹ và con vào Nam mà thôi.

Cô cười khẩy trong khi nước mắt vẫn còn loang loang trên mặt:

- Bốn năm. Chỉ bốn năm thôi nhưng con cũng hiểu khá nhiều điều về ba mình. Con không biết nếu bà chị xấu tính kia không chết đi, và ba không nuôi mộng cho con vào trường Y nối nghiệp của ba thế vai bà chị đó, thì ba có đem mẹ của con vào sống chung một nhà không?

Cô nhún vai:

- Con biết không nghe lời ba học ngành Y là làm ba thất vọng lắm. Nhưng con nhất quyết sống theo ly tưởng, sống theo ý thích của mình. Nếu ba đã từng bỏ mặc con kiểu mỗi năm về vài ba lần như thuở xưa, thì nay con mong sao ba cứ bỏ mặc con như thế. Ba nợ ở con một người mẹ hiền hậu nhu mì, thì xin ba đừng dùng cái quyền làm cha mờ nhạt đó của mình mà áp đặt bất cứ chuyện gì cho con nữa. Nếu được như vậy là con cám ơn ba rồi. - Như đã nói cạn lời, Yên Hoa quay mình bước ra cửa.

Ông Lâm Hải tê tái cả cõi lòng nhìn theo dáng cô. Ông những muốn kêu tên cô, đứa con gái duy nhất còn lại của ông, những muốn lao ra cản bước chân cô. Nhưng rồi, ông vẫn ngồi chêt trân ở đấy. Đứa con gái ruột của ông vừa chất vấn ông về những sai lầm cũ. Ông đã không thể nào thốt nên lời. Làm sao ông còn có thể bào chữa khi đó đúng là những lỗi lầm mà ông luôn day dứt và hối hận suốt bao năm qua. Làm sao ông có thể phân trần khi ông thực sự đã hời hợt với cú điện thoại hốt hoảng của nó năm xưa, để rồi gây ra một thảm cảnh đau lòng cho cả nó và ông? Làm sao ông nói gì được khi trong ánh mắt nó, ông đọc được lời kết tội dành cho mình? Con gái của ông, đứa con gái không có tính nhu thuận của mẹ, mà lại thừa hưởng của ông sự ngang ngạnh, sự nghiệt ngã đến quyết liệt ấy, nó đã thực sự rời bỏ ông mà ra đi rồi. Còn ông, già nua với quyền uy người cha, ông vẫn ngồi lặng ở đó gặm nhấm sự cô đơn và day dứt, giữa căn nhà rộng thênh thang đến lạnh lẽo.

13__________Từ nhà bước ra, Yên Hoa lang thang trên đường như không có mục đích. Nắng chiều phủ một màu hiu hắt buồn xuống phố xá, xuống cõi lòng nặng trĩu của cô. Cô cứ thả những bước chân vô định dọc các con phố vắng vẻ, mà miên man với những ký ức u buồn. Ngày xưa từ thuở còn thơ dại. Cô đã từng thắc mắc hỏi mẹ tại sao bạn bè mình lúc nào cũng đều có ba mẹ săn sóc, cũng đều có ba mẹ ở cùng. Còn cô, ra vào chỉ có mẹ. Ba cô như một khách lạ mỗi năm chỉ ghé về đôi lần.

Cô nhớ lần nào nghe cô hỏi về việc ấy, mẹ cũng giấu nỗi buồn. Mẹ ôm cô vào lòng và bảo rằng ba cô là một người bận rộn, vì công việc phải đi công tác suốt thời gian nên không thể có cảnh mỗi chiều cùng mẹ con cô quây quần bên mâm cơm như cô mong muốn được. Lúc ấy cô vẫn không hiểu tại sao ba mình lại bận rộn đến dường ấy, công việc gì mà những ngày lễ Tết, thậm chí những ngày sinh nhật của cô và mẹ cũng chẳng thấy bóng ba về. Lớn lên đôi chút, cô mới mang máng mọi chuyện.

Ba cô đã từng có một đời vợ và có một đứa con gái. Mẹ chỉ là người vợ mà ba tục huyền sau khi người vợ trước mất đi vài năm.

Qua báo chí, cô biết rằng người mình vẫn gọi là ba là một người nổi tiếng trong giới Y học. Cô biết rằng ba mình có chỗ ở chính thức là ở Sài Gòn. Cô lại thắc mắc và ngạc nhiên không hiểu tại sao ba không đưa mẹ con mình vào Nam sống chung, tại sao mẹ là người vợ chính thức mà ba lại giữ tình trạng hai nơi kỳ dị như thế.

Những thắc mắc ấy mãi sau này vào đây âm thầm quan sát cô mới hiểu rõ. Ngoài xã hội nếu ba cô là một người cả quyết và độc đoán thì thật khó hiểu khi trong nhà, ông lại bị chi phối bởi tính tình ích kỷ đến vô lý của đứa con gái với người vợ đầu. Cô ta đã nhất định không cho ông đón người mẹ kế và đứa em cùng cha khác mẹ là cô vào sống chung một nhà.

Chẳng hiểu vì quá yêu thương con hay vì quá bạc nhược mà ông không dám quyết định. Cuộc sông của mẹ và Yên Hoa ở Huế, ông chu cấp cũng khá sung túc, nhưng rốt cuộc tình thương thì như chuyện vụn vặt thầm lén mà thôi. "Ba không thương mình". Yên Hoa đã bao lần thầm nhủ như thế. Nỗi ham muốn có một người cha trọn vẹn, ham muốn có một gia đình trọn vẹn đầm ấm, cứ theo thời gian, theo nhận thức của cô phai nhạt đi. Ngay cả khi ba đã chịu đón mẹ và cô vào Sài Gòn, cô cũng có thể cảm nhận được vị trí tôn kính cao quý của ông trong lòng cô lợt lạt lắm.

Mẹ mất đi, mối dây liên hệ giữa cô và ông hầu như đã bị cắt đứt. Cô rời khỏi ngôi nhà đầy ảm đạm và u buồn đó, quyết tâm không dựa vào một ai khác mà tự mình tìm việc mà sống. Nỗi u uẩn trong lòng cô đã định giữ kín, nhưng hôm nay tính áp đặt độc đoán của ba cô làm cô đã phải nói ra. Có lẽ ông sẽ buồn, cô cũng vậy. Đã hơn hai năm rồi, nhưng hình ảnh dịu dàng hiền hậu đến cam chịu của mẹ vẫn còn đậm nét với cô. Nhiều đêm, cô thao thức mãi vì nhớ mẹ nhớ những ngày bình yên ở Huế của hai mẹ con. Ký ức cứ nặng nề lướt qua tâm trí. Yên Hoa thở dài. Bước chân lang thang vô định dần trở nên mỏi mệt cô tấp vào một công viên gần đó và ngồi nghỉ chân trên một băng ghế đá.

Hàng xe cộ dày đặc qua lại ở dưới đường, những người ngồi gần đó không làm cô chú ý. Thời gian như chầm chậm trôi. Mãi đến khi có một bóng người bước lại và đứng yên trước mặt. rồi một giọng nói đã tương đối quen thuộc cất lên:

- Chào cô.

Yên Hoa giật mình ngẩng lên. Ánh mắt cô ngơ ngác khi nhận ra Quốc đang đứng trước mặt mình:

- Không nhận ra tôi à?

Quốc hỏi.

Yên Hoa sực tỉnh:

- À, không. Tôi.... tôi nhận ra anh chứ chỉ tại.... tôi đang...

- Chắc là cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, và tôi là một người quấy rầy không đúng lúc.

- Quốc ngắt lời.

- Không phải, tôi.... -Không biết phải nói sao, cô nín lặng.

- Có chuyện gì buồn sao?

Quốc hơi nhíu mày nhìn cô.

Cô đâm ra bực. Mình vì đầu óc vẫn còn đang chu du nơi đâu, cô không tài nào trả lời những câu nói chận đầu chận đuôi của anh ta cho suông sẻ.

- Cô có sao không? Quốc chăm chú nhìn cô.

- Tôi.... có sao đâu.

- Cô nhăn mặt lắc đầu.

Nhận thấy thái độ của cô có vẻ như khó chịu vì bị làm phiền, Quốc nói:

- Xin lỗi, tô dừng xe mua thuốc ở bên kia đường, thấy cô ngồi một mình ở băng ghế bên này, chỉ định ghé qua chào một tiếng.

- Vậy à, cám ơn.

Quốc nhún vai tiếp lời:

- Và.... thêm nữa cũng muốn nhắc nhở cô ngồi ở đây một mình vào giờ này dường như không tốt lắm đối với một cô gái trẻ như cô đâu.

Yên Hoa nhìn anh ta lạ lùng:

- Anh nói vậy là có ý gì?

Quốc thản nhiên:

- Cô hãy nhìn xung quanh xem thì rõ.

Yên Hoa đưa mắt nhìn quanh. Cô chợt nóng bừng mặt khi hiểu ra. Trong ánh sáng leo léo của những ngọn đèn đường, mấy cặp nam nữ gần đó ngồi ở công viên này lâu đến như vậy.

Cô đứng dậy ngập ngừng:

- Cám ơn anh, tôi.... không để ý.

Quốc gật đầu như chấp nhận câu xin lỗi chính đáng đó.

- Ở đây phức tạp lắm, nhất là vào lúc chiều tối như vầy, có lẽ cô nên về nhà.

Anh nói.

Yên Hoa gật đầu.

- Cô đã khỏe lại rồi chứ?

- Quốc hỏi.

Nhớ lại những giúp đỡ của anh mấy hôm trước, Yên Hoa nhỏ nhẹ:

- Cũng đã khỏe hơn rồi, cám ơn anh.

Quốc nhìn cô một lúc rồi đề nghị:

- Cô có muốn tôi cho cô quá giang về nhà không?

Yên Hoa lắc đầu:

- À không, không cần đâu. Tôi gọi taxi được rồi.

Quốc không nói thêm. Anh tư nhiên theo cô ra ngoài, ngoắc cho cô một chiếc taxi. Leo vào xe, cô nói trong ngương ngập:

- Cám ơn anh, tôi...

Quốc khoát tay dễ dãi:

- Tôi hiểu, không có gì đâu.

Xe lăn bánh. Yên Hoa ngoái đầu nhìn lại. Quốc vẫn còn đứng bên đường nhìn theo bóng chiếc xe chở cô về.

Đêm quả thật đã bắt đầu buông xuống mọi ngả đường, những ngọn đèn đường được thắp sáng dằng dặc, những ánh đèn màu sắc của những cửa tiệm dọc hai bên đường cũng đã được bật lên. Yên Hoa cảm thấy cồn cào, cô chợt nhớ ra mình chưa ăn gì suốt buổi trưa naỵ Cuộc nói chuyện nặng nề với ba làm cô quên khuấy cả bữa cơm trưa. Chắc phải kiếm gì ăn thôi. Cô nghĩ bụng. Với cái điệu yêu đương đã trở nên mặn mà của Tố Trang, dễ gì nó đợi cô về mà rủ đi ăn.

Cô chồm lên nói:

- Xin lỗi, anh làm ơn cho xe chạy đến tiệm ăn nào đó, tôi chưa gấp về nhà.

Như đã quen thuộc với những thay đổi của các khách hàng, người tài xế gật đầu hỏi lại.

- Cô muốn ghé vào đâu?

Yên Hoa thờ ơ đáp?

- Tiệm hủ tiếu hay mà gì cũng được.

Chiếc xe quẹo vào một con lộ lớn. Yên Hoa lại lãng đãng nghĩ về Tố Trang. Con nhỏ cù lần. Cô có thể đoán chắc người cho ba cô số máy nhắn của cô là nó chứ không ai khác. Nó cứ tưởng làm như vậy là giúp gỡ rối những mâu thuẫn giữa hai cho con cô. Nó đâu ngờ ba cô cổ hủ và đọc tài vô lý như thế. Ngay cả sự giúp đỡ đó cũng không xóa được định kiến của ông về lối sống "tự nhiên" quá trớn của nó. Yên Hoa cười buồn. Ba cô là thế đó mà. Người ta ca tụng trên báo chí rằng ông là một bậc thầy trong lãnh vực Y Khoa, là thiên tài phẫu thuật, là một trí thức hàng đầu.... Tất cả những điều đó đối với cô thật vô nghĩa. Với cô, ông chỉ là một người cho khó tính, chuyên quyền, nhu nhược và không bao giờ chịu để ý để thông hiểu tình cảm của người thân. Danh vọng là gì? Đối với cô nó không quan trọng bằng tình cảm thiêng liêng thân thuộc gia đình. Ba cô chắc hẳn ông không nghĩ như thế. Thở một hơi dài, cô lắc mạnh đầu như xưa đi những chuyện khó thở của buổi chiều hôm naỵ Thôi đành vậy. Kể như đã nói quá rõ ràng với ba rồi, ông có lẽ sẽ để cô tự do sống như ý nguyện.

Yên Hoa nhẩm tính, cô còn hai ngày phép nữa, mai chắc cô sẽ dành để mua hương vào chùa thăm viếng mẹ. Cô sẽ kể mẹ nghe cuộc nói chuyện giữa ba và cô, cô mong rằng mẹ sẽ không giận mình về sự bất kính và cố chấp ấy.

Taxi đã dừng lại trước một tiệm hủ tiếu khá đông khách. Yên Hoa trả tiền và xuống xe. Mùi nấu nướng hấp dẫn làm cô càng đói bụng. Cô rảo bước vào quán, tìm một bàn trống nhỏ và gọi thức ăn.

14___Chào các anh chị.

Giọng chào vui vẻ của Yên Hoa làm mọi người trong phòng làm việc ngẩng lên và tươi cười hỏi thăm sức khỏe của cô.

Trả lời rằng mình vẫn khỏe, Yên Hoa lia mắt nhìn không thấy sếp Trọng trong tốp đồng nghiệp đứng ngồi quanh đấy, cô liền đặt cái túi xốp to nãy giờ cầm khư khư lên bàn cười nói:

- Mời các anh chị ăn bánh ngọt.

- A, nhỏ Yên Hoa nghỉ phép mấy ngày vào đã chiêu đãi rồi sao?

- Hùng, đồng nghiệp lớn tuổi nhưng vui tính nhất trong tổ hướng dẫn đến bên cô trêu.

- Bộ ăn mừng mạnh khỏe hả nhỏ?

- Một người khác lên tiếng.

Yên Hoa cười:

- Đây là em cám ơn các anh chị đã giúp em làm mấy tour trong tuần lễ em nghỉ phép đó mà.

Mọi người ùa lại vây quanh Yên Hoa. Hùng giơ cái túi có in nhãn tiệm bánh Như Lan lên nheo mắt nói:

- Quý vị xem nè. Yên Hoa mua bánh Như Lan đàng hoàng đó nghen.

Ai nấy cười:

- Vậy sao? Vậy thì cũng tạm bõ công mình làm mệt hơn cho tuần lễ vừa rồi.

Bánh nhiều loại, nên tha hồ cho mọi người chọn lựa món bánh khoái khẩu của mình vừa ăn vừa râm ran nói chuyện.

Yên Hoa khều nhẹ Hùng hỏi:

- Ủa cuộc họp đầu tuần đã xong rồi hả anh Hùng?

Hùng cắn một miếng bánh to, vừa khen ngon vừa trả lời cô:

- Chưa họp đâu nhỏ, đừng sợ trễ. Tại có khách đến sớm đang họp trong phòng. Xuân Kim chen ra đưa cho Yên Hoa một cái bánh nhân thơm:

- Nè ăn đi Yên Hoa. Chắc là em mua nhưng cũng chưa kịp nếm thử cái nào đâu.

Cầm lấy cái bánh, cô nhoẻn miệng:

- Cám ơn chị Hôm trước cũng nhờ chị ra kịp thời, đỡ cho em mọi việc.

Xuân Kim cười:

- Có gì đâu em. À, sức khỏe của em thế nào rồi?

- Dạ cũng đỡ rồi chi.

Yên Hoa đáp.

- Mấy ngày nay chắc là phiền chị nhất vì phải bận rộn nhiều.

Cắn miếng bánh, Xuân Kim lắc đầu:

- Cũng đâu nhiều lắm. Mấy tour khó anh Trọng cho đình lại hầu hết rồi. Mọi người cũng chỉ làm việc như bình thường thôi. -Rồi như nhớ ra, Xuân Kim nói:

- Yên Hoa về cũng kịp lúc đấy, hình như có tour đang chờ em.

- Có tour chờ em à?

Cô hỏi.

Hất mặt về phía phòng họp, Xuân Kim bật mí:

- Sáng nay có khách hàng đến làm việc, họ đề nghị một tour đòi em đi đó.

Yên Hoa tò mò:

- Khách quen của mình hả chị?

Xuân Kim lắc đầu:

- Khách hàng mới. Hình như là công ty Nam Á.

- Công ty Nam Á?

Yên Hoa lẩm bẩm:

- Công ty nào vậy ta?

- Công ty này chuyên về đầu tư, cũng uy tín lắm. Họ đang họp hành để lên tour.

Yên Hoa ngạc nhiên. Một công ty không quen, sao lại chỉ định đích danh cô cho chuyến đi của họ? Nhưng có lẽ Xuân Kim cũng không thể giải đáp cho cô thắc mắc này, Yên Hoa bèn hỏi chuyện khác:

- Vậy.... anh Lân đã đi làm lại chưa chị Kim?

Xuân Kim chưa kịp trả lời cô thì Hùng nói chen vào:

- Rồi. Bởi vậy Mỹ Liên mới là khổ nhất vì có đến hai ông sếp sai bảo.

Yên Hoa ngạc nhiên:

- Thì trước nay vẫn vậy mà anh Hùng?

Hùng nhăn mũi:

- Nhỏ này ngốc quá. Trước đây Lân cũng đi tour suốt bên ngoài, ít khi ở công ty, còn bây giờ chân còn yếu, nên cứ quanh quẩn ở công ty họp hành và tiếp khách với Trọng mà thôi. Cho nên Mỹ Liên khổ là vậy đó.

Yên Hoa cười xòa:

- Thì ra là vậy. Cánh cửa phòng họp bật mở. Những cái bánh đang ăn dở dang bỗng nhiên biến mất trên tay mọi người. Cái túi xốp in hiệu Như Lan cũng mất tăm. Ai nấy lại trở về nghiên cứu lịch làm việc tuần sau hoặc ngắm nghía mấy catalog như cũ.

Trọng sáng rực ánh mắt khi nhìn thấy Yên Hoa:

- Đã vào làm việc lại đó hả Yên Hoa? Em lại đây.

Yên Hoa lơ ngơ bước lại. Cô ngạc nhiên với người khách đứng cạnh Trọng và Lân. Trọng cười:

- Để anh giới thiệu cho em biết nhé. Anh Đoàn Quốc, giám đốc công ty Nam Á, khách hàng tour sắp tới của em. Còn đây là Yên Hoa, nhân viên hướng dẫn của chúng tôi.

Yên Hoa chưa kịp hiểu ra điều gì nhưng cũng chìa tay ra theo quán tính:

- Chào anh.

Liền lập tức cô đỏ mặt khi nhận ra trên tay còn nguyên cái bánh nhân thơm từ nãy đến giờ chưa kịp ăn. Quốc nhướng mắt nhìn chăm chú vào cô như chờ đợi. Chuyển cái qua tay trái, Yên Hoa đành làm tỉnh giơ tay ra lần nửa. Quốc gật đầu, thản nhiên bắt bàn tay chẳng mấy sạch lắm đó.

Lân nhanh nhẩu tiễn Quốc ra cửa. Có vài tiếng khúc khích cười trêu Yên Hoa từ những đồng nghiệp xung quanh làm cô phát ngượng. Cô liếc nhìn Trọng, tạm yên tâm vì anh không nhăn nhó, mà cũng đang quay đi tủm tỉm giấu nụ cười.

Trọng vỗ tay cao giọng khi thấy Lân đã trở vào:

- Mọi người vào phòng họp để nghe Lân sẽ triển khai công tác tuần tới.

Anh quay qua cô:

- Còn em vào đây, anh có tour giao cho em.

Theo Trọng vào phòng làm việc, Yên Hoa vừa ngồi xuống đã bắt gặp ánh mắt quan tâm của anh.

- Em đã khỏe hẳn chưa?

Yên Hoa ngượng ngập gật đầu:

- Em khỏe rồi. Em.... xin lỗi, tại hôm nay em dậy trể lại chưa ăn sáng nên...

Trọng cười dễ dãi:

- Không sao đâu Yên Hoa, anh đâu có trách gì em.

Ngắm nhìn vẻ lúng túng còn vương vất nơi cô, anh bắt chuyện khác:

- Hôm trước nghe chị Kim tả tình trạng của em, anh lo lắng quá. Hôm đó quả thật anh muốn ghé đón em ở phi trường nhưng.... công việc lại quá bận rộn cho nên...

Nhớ đến chuyện hôm trước, cô mỉm cười lắc đầu:

- Đâu có gì anh Trọng.

- Anh có nhắn tin qua máy.

Trọng phân trần.

Cô gật:

- Em có thấy.

Quả thật đến sáng hôm sau khi soạn valy lôi ra cái máy nhắn, cô mới phát hiện ra những tin cáo lỗi của anh trong máy. Nếu hôm đó cô nhớ đến cái máy thì không đến nỗi đợi anh mãi ngoài phi trường.

Ánh Mắt Trọng tự dưng khiến cô như có điều lo ngại. Cô nói lảng đi:

- Anh nói có việc giao cho em à?

Trọng sực nhớ. Anh trở về ngay con người của công việc.

- À đúng rồi, việc cho ngày mốt.

Lục trong xấp hồ sơ cầm ra từ phòng họp, anh đưa cho cô một vài tờ:

- Chương trình sơ lược của em đó. Khách hàng là công ty Nam Á mà giám đốc là người khi nãy em đã gặp rồi. Họ đã gặp hai lần rồi để lên cái tour này đây.

Ngay khi cô cầm mấy tờ giấy, đột nhiên Trọng chăm chú nhìn cô:

- Yên Hoa này, em có quen ai ở công ty Nam Á đó không nhi?

Yên Hoa hơi ngạc nhiên nhưng nhớ lại thái độ tỉnh bơ như vờ không quen biết của Quốc lúc nãy, cô cũng lắc đầu:

- Sao vậy anh Trọng?

Cô tò mò hỏi.

- Không, anh hơi lạ thôi, vì công ty này yêu cầu đúng tên em cho tour của họ.

Cô nhún vai như không quan tâm lắm đến sự kỳ lạ đó.

- Tour du lịch hả anh?

Trọng cười:

- Không, là tour hướng dẫn kiêm thông dịch. Em nhận chứ ha?

Cô gật:

- Dạ nhận. Em nghỉ phép cũng cả tuần rồi. Có việc làm ngay cũng tốt mà.

Trọng gật gù nhẩm tính:

- Vậy thì hay lắm. Nếu tour này em hướng dẫn tốt, thì tương lai mình sẽ có thêm nhiều tour nữa của công ty này. -Anh chỉ vào mớ tài liệu cô đang cầm:

- Về nghiên cứu nhé Yên Hoa, mốt đi đó. Cho em cả hai ngày để xem.

Nhìn sơ qua mấy hàng chữ in đậm trên đó, cô ngạc nhiên:

- Tour Lâm Đồng.

- Đà Lạt.

Trọng mỉm cười:

- Tour khách đề ra ư? Lâm Đồng là họ đi cho công việc, kết hợp luôn với tham quan vài thắng cảnh Đà Lạt.

Cô gật nhẹ:

- Thì ra là vậy. Ngày mốt mấy giờ em nhận khách hả anh Trọng?

- Sáng chín giờ. Nhận khách ở công ty Nam Á.

Anh cặp thêm một tấm danh thiếp vào xấp hồ sơ của cô:

- Danh thiếp của họ anh kẹp vào đây luôn nhé, đi bằng xe của họ.

- Ủa?

Yên Hoa kêu lên ngạc nhiên.

- Họ có xe mà em.

Một tour mới nghe qua thì bình thường nhưng ngấm kỹ thì có hơi lạ lùng một tí. Nhưng mà mặc kệ vậy, Yên Hoa chép miệng nhủ thầm. Sắp bước vào mùa mưa rồi, làm du lịch ít việc nhất là vào mùa mưa thôi. Mới nghỉ phép xong còn đang sung sức, cô cần phải nhận những cơ hội làm việc hiếm hoi này thôi.

Nghe Trọng dặn dò tỉ mỉ vài việc nữa, cuối cùng Yên Hoa gom xấp hồ sơ dành cho mình ra ngoài. Trọng còn lại trong phòng thầm thắc mắc cho "tiếng tăm" của Yên Hoa. Ngay cả một công ty mới lần đầu đến liên hệ với dịch vụ du lịch của anh cũng đã yêu cầu đích danh cô. Chuyện này làm anh lạ lùng và cũng làm Lân ngấm ngầm khó chịu không ít. Khi nãy, anh để ý thấy tay Giám đốc kia đâu có vẻ gì là có quen biết cô.

Trọng chợt nhớ ra ông Lâm Hải. Anh gật gù. Chắc đây lại là sự giới thiệu của ông thôi. Phải rồi, với danh tiếng của ông bố, chắc là cũng có quen lớn với nhiều người. Còn đang suy nghĩ, thì Lân đã quay trở vào buông người trên ghế thở ra và than vãn chuyện gì đó. Trọng khẽ cười. Lại phải đóng vai bác sĩ tâm lý cho thằng bạn thân một lúc nữa rồi.

15_______Chuyến đi Lâm Đồng thật dễ đối với Yên Hoa. Tất cả phương tiện di chuyển, hành trình, giờ giấc đều do công ty Nam Á đảm nhiệm. Yên Hoa chỉ có việc lên xe và... "nhắm mắt một tí" cho đến khi đến nơi như lời Quốc nói. Vốn không muốn là người quá đểnh đoảng, cô gạt bỏ ngoài tai những lời nói có vẻ đùa trong khi gương mặt thì trăm phần trăm nghiêm túc của anh ta.

Nhưng khổ nỗi lên xe, Quốc cho cô ngồi băng trước cạnh tài xế. Còn anh ta thì ngồi phía sau với mấy người khách còn lạ. Suốt đường đị thỉnh thoảng anh ta cũng nói chuyện với nhóm người đó, có vẻ như không cần đến cô giới thiệu về quang cảnh đẹp trên quãng đường dài đi qua. Cái xe Toyata chín chỗ mới toanh thật thoải mái, máy lạnh nhè nhẹ mát khiến Yên Hoa không muốn cũng đành...ngủ khò.

Xe đến một nông trường chuyên về trồng dâu nuôi tằm. Mọi người xuống xe, Quốc mới nhìn Yên Hoa như ngầm bảo phần việc của cô đã đến. Quốc giới thiệu cô trước vị phó giám đốc đại diện nông trường và tốp khách hàng của anh ta rằng cô là phiên dịch. Bắt đầu từ đó cô đóng vai trò của mình. Lưu lại tham quan nông trường cho đến chiều thì họ từ giã để đi tiếp lên Đà Lạt. Đến khách sạn Ngọc Minh, cô vào phòng thả người nằm dài khoan khoái trên nệm ấm được một lúc thì có tiếng chuông điện thoại reo vang từng hồị Cô giật mình nhỏm dậy nhấc máy:

- Alô.

Giọng của Quốc đều đều vang lên ở đầu dây:

- Tôi muốn nhắc chừng cô là còn mười lăm phút nữa thì tập trung dưới nhà hàng để dùng bữa.

Yên Hoa liếc vội vào đồng hồ nơi cổ tay:

- Ồ cám ơn anh tôi sẽ có mặt đúng giờ.

- Có lẽ tôi cần nói rõ hơn bắt đầu từ Đa Lạt này, chuyện hướng dẫn tham quan tất cả đều là trách nhiệm của cô.

Hơi mích lòng với cái kiểu nó năng quá cứng nhắc và...có phần tư chủ của Quốc, cô nói nhanh:

- Được rồi, tôi hiểu. Chút nữa tôi sẽ trình bày sơ qua về lịch trình tham quan Đà Lạt cho các anh.

- Trong bữa ăn? - giọng Quốc ngạc nhiên.

Yên Hoa xác định:

- Đúng vậy. Trong bữa ăn. Dĩ nhiên chương trình thì tôi đề ra nhưng cũng sẽ hỏi qua ý kiến của các vị rồi mới quyết định.

Im lặng một chút rồi Quốc lên tiếng:

- Được. Cứ làm theo sự sắp xếp của cô vậy.

Gác máy xong, Yên Hoa lao nhanh vào phòng tắm, cấp tốc tắm táp bằng vòi nước nóng đến mù mịt hơị Ra ngoài, không kịp cả sấy tốc cho thật khô, cô tô vội một lớp son môi màu nhạt, mặc vào người cái áo thun cổ lọ trắng ngà, khoác thêm cái áo gió màu mây. Đứng trước khung kính to chải tóc, cô thầm hoạch định một chương trình tham quan Đà Lạt ngay lập tức.

Một điều hơi khó cho cô khi thời gian quá it ỏi. Chiều mai đoàn khách này đã về lại Sài Gòn rồi, chỉ vỏn vẹn có một ngày làm sao có thể cho họ một cái nhìn tổng quát nhưng có ấn tượng về cảnh đẹp Đà Lạt bây giờ. Huống chi qua tiếp xúc, Yên Hoa biết được ngoại trừ Quốc với vai trò cố vấn đầu tư người Việt, còn lại đa số là người Áo gốc Pháp. Cảnh những thác nước hùng vĩ đối với họ chắc không xa lạ mấy, thậm chí thời tiết lạnh giá của Đà Lạt cũng có vẻ quen thuộc một cách bình thường đối với họ. Làm sao đây nhỉ? Loay hoay tính toán, cô cài vội một cái băng đô màu nâu lên mái tóc chưa chịu khô. Ngồi lên giường mang lại giầy vớ, lòng quyết tâm tìm một hướng đi đúng nhất cho chuyến tham quan sắp tới này.

Cô không biết vì sao mình lại quyết tâm quá mức như vậỵ Có lẽ vì dị ứng đôi chút với cái vẻ...cái vẻ gì nhỉ À, nếu nói theo cách của Tố Trang chắc là đúng nhất. Quả là cô dường như dị ứng với cái vẻ..."phách lối" của Quốc.

Phách lối từ vẻ mặt và cái bắt tay hờ hững xa lạ của anh ta ở công ty cô hôm trước, phách lối luôn cho suốt cả ngày hôn naỵ Cái kiểu dửng dưng mà quan sát để đánh giá của anh ta làm cô thấy khả năng làm việc gần như..xuất sắc của mình.

*******

Bữa ăn tối diễn ra vui vẻ vượt khỏi dự định của Quốc. Như một luồng nắng ấm, bắt đầu từ cách ăn mặc đơn giản mà dễ thương của Yên Hoa và nụ cười thật tươi tắn của cô, những đấng mày râu trong đoàn, kể cả anh đều tự dưng cảm thấy tâm trí dịu hẳn lại. Nhưng con toán lạnh lẽo trong đầu mọi người về dự án liên doanh sản xuất lụa tơ tằm sắp tới bỗng dưng trở nên quá khô khan và tẻ nhạt đốt với vẻ hồn nhiên sinh động của cô.

Với lý do cô là người nữ duy nhất trong đoàn, Yên Hoa được yêu cầu chọn thực đơn. Nhìn qua Quốc, thấy anh không phản đối, cũng không khích lệ cô tự nhủ rằng đã đến giờ mình nắm quyền làm chủ đây. Cô đề nghị mọi người ăn món chính là "Tả bí lù". Giải thích sơ bằng tiếng Anh với mọi người về món ăn chỉ có nồi nước lèo và những đĩa thịt cá sống thái mỏng, những đĩa rau Đà Lạt tươi ngon đủ loại, rôi tự mỗi người nhúng vật liệu vào nước lèo đang sôi đó mà ăn, cô được sự đồng ý của họ.

Thế là đi kèm với mấy món thịt rừng nướng, món " Tả bín lù" cuối cùng cũng được mang ra. Món ăn giản dị mà vì tò mò, những vị khách nước ngoài gọi thử theo ý cô không ngờ gây nên sự thích thú. Trời lạnh, cùng ăn chung món ăn chung một bếp luôn nóng hổi ấy khiến mọi người như thân mật, gần gũi với nhau hơn. Trong bữa ăn, những câu chuyện kể về cách ăn uống của những người du mục...được mọi người kể cho nhau nghe một cách vui vẻ. Bữa ăn kết thúc trong những tiếng tấm tắc khen ngon. Như vô tình, Yên Hoa liếc nhìn Quốc. Anh ta vẫn giữ vẻ mặt tự chủ và chừng mực.

"Để rồi xem", cô thầm nhủ. Chè đậu đỏ và trà nóng được đem ra. Trong lúc mọi người ăn chè, Yên Hoa bắc đầu chương trình tham quan ngắn hạn của mình và yêu cầu mọi người góp ý. Tour tham quan được cô đề nghị ngay từ sau bữa cơm làm mọi người tỏ vẻ ngạc nhiên. Ai cũng vì mệt mỏi, vì no bụng nên có vẻ ngần ngại. Nghe qua, Quốc cũng thoáng kinh ngạc nhưng anh vẫn để yên cho cô giải thích và...quảng cáo về cái hoàn hảo và tiện lợi với tour hướng dẫn của mình.

Cô phân tích rành rẽ:

- Tôi muốn đưa quý vị đi xem qua khung cảnh về đêm ở Đà Lạt vì theo tôi, Đà Lạt về đêm mới thật sự sinh động theo phong cách duyên dáng của riêng nó. Tôi biết quý vị cũng khá mệt mỏi, nhưng đây là thắng cảnh kèm với sự sinh hoạt của người dân ở đây. Qúy vị đã có ý muốn kinh doanh ở Việt Nam thì có lẽ hiểu thêm về tính cách con người và nền văn hóa ở xứ này chắc là cũng không thừa...

Bị những lời nói của cô thuyết phục, cuối cùng, "quảng cáo" của cô có hiệu lực, chương trình cũng được tất cả thông qua. Uống trà xong, mọi người về phòng chuẩn bị cho cuộc đi dạo xuống phố mười phút nữa.

Cuộc rong chơi xuống phố về đêm rồi cũng kết thúc. Tuy mệt, nhưng ai cũng vui vẻ và thích thú với những cảnh đẹp kín đáo mà quyến rũ của Hồ Xuân Hương về đêm, những quán cà phê thơm nồng trong gió lạnh rải rác những người Đà Lạt với những điếu thuốc âm thầm lập lờ đây đó giữa những giai điệu mênh mang của nhạc khúc Trịnh Công Sơn, những bậc thang cũ kỹ mà hình thành một phố chợ về đêm với những huyền thoại lạ lùng được thêu dệt...

Tất cả những khung cảnh nên thơ nhưng rất thật, rất đậm nét duyên của Đà Lạt ấy đã được Yên Hoa giới thiệu cho mọi người. Có vẻ như họ chú ý và thích thú hơn với Đà Lạt của cô như ý cô mong muốn.

Đưa mọi người về lại khách sạn và nhận những lời cám ơn lẫn những câu chúc ngủ ngon. Yên Hoa cầm chìa khóa đi về phòng. Chẳng biết cái chìa hay ổ khóa giở chứng mà cô không tài nào mở được cửa. Loay hoay mãi, cô nhăn mặt định đi trở xuống tìm tiếp tân nhờ giúp đỡ thì có tiếng chân vang lên.

Nỗi vui mừng vì có cứu tinh chưa kịp trỗi lên với cô thì giọng nói của Quốc liền đó làm cô cụt hứng:

- Sao thế Yên Hoa.

Ngần ngừ một chút, cô đành tặc lưỡi quay lại: - Cái chìa của tôi chắc có trục trặc gì rồi.

- Để tôi xem thử -

Quốc bước lại cạnh cộ Anh chìa tay ra:

Bắt chước vẻ thản nhiên khó ưa của anh, cô đặt cái chìa vào bàn tay ấy. Quốc tra chìa vào và sau vài giây, một tiếng tách khẽ vang lên. Mở hé khuông cửa, Quốc quay lại nhìn cô.

Thấy cách cửa đã mở ra được, Yên Hoa tươi ngay nét mặt:

- Hay quá, cám ơn anh.

Thế nhưng dường như Quốc chưa muốn để cô vào phòng, anh vẫn đứng nguyên vị trí mà nhìn cô, như không biết rằng mình đang án giữa cô và khung cửa đã mở. Yên Hoa ngơ ngác nhìn trân trân anh. Anh ta sao vậy nhỉ. Cửa đã được mở ra rồi, và cô cũng đã cám ơn cho rồi kia mà, Quốc còn chờ gì nữa mà không cho cô vào? Ánh mắt kỳ dị của anh ta khiến cô đột nhiên...đỏ mặt nhìn lảng đi, miệng thì lầm rầm nguyền rủa Quốc vì không biết bao giờ anh ta mới chịu cất cái ánh mắt quái quỉ đó đi để cô vào phòng cho yên chuyện. Quốc ngắm nghía Yên Hoa lòng thú vị khi phát hiện cô hoạt bát lanh lợi khi đứng trước đám đông, nhưng lại rụt rè, nhát hít khi đứng trước một gã cố tình trân tráo như anh đâỵ

Còn đang đắc ý với phát hiện này tì anh chợt nghe cô lầm bầm:

- Anh làm gì vậy? Tôi vào phòng được chưa?

Quốc cười. Yên Hoa liếc lên và thầm nhủ "cái cười trông có vẻ đểu giả làm sao, cứ như đang giỡn mặt vớt mình vậy". Có lẽ cần phải đề phòng tối đa những nụ cười đáng ngờ như thế này mới được.

Hình như Quốc đang "nghía" đến cái đầu tóc của cô:

- Tóc cô đã khô chưa?

- Hả

Yên Hoa tưởng mình nghe lầm. Chẳng lẽ anh ta rảnh việc đến nỗi để ý đến tóc cô khô hay ướt sao? Cô nhìn anh ta một cách kỳ dị:

- Cũng...không khô hẳn, có chyện gì sao?

Câu trả lời có vẻ bâng quơ:

- Không, tôi thấy cô không kịp hong tóc cho thật khô, chỉ sợ không tốt cho sức khỏe của cô mà thôi. Mai mốt tôi sẽ gọi cô sớm hơn.

Cô nhún vai:

- Tóc ướtt chút có sao đâu, tôi nghỉ phép cả tuần mạnh khỏe lắm, anh đừng lọ Không có chuyện té xỉu nữa đâu.

Nói song, cô lại chợt nhớ đến cảnh mình mơ hồ dật dựa vào người anh ta hôm nào ở phi tường mà đỏ mặt.

Giọng Quốc tư nhiên như không để ý lắm đến gương mặt lại đỏ lựng lên của cô:

- Xin lỗi nhé, tôi chỉ muốn...nhân tiện cám ơn về những vất vả của cô trong ngày hôm nay thôi. Hôm nay cô làm việc rất tốt.

Lấy lại tự chủ, Yên Hoa cũng nhe răng cười một cái: - Vậy sao, không có chi. Công ty của tôi vốn làm ăn rất có uy tín mà.

Quốc gật gù: - Chính vì vậy cho nên tôi xin báo trước là sắp tới cô sẽ khá bận rộn đấỵ Hy vọng là những lần sau cô cũng là việc tích cực như lần này vậy.

Cô ngạc nhiên: - Việc từ công ty anh à?

Quốc gật: - Đúng vậy.

Cô cười mũi: - Nếu có công việc từ công ty anh giao cho thì chưa chắc là một mình tôi bận rộn đâu. Tổ hướng dẫn của công ty của tôi thiếu gì người.

Quốc thản nhiên: - Tôi nghĩ chuyến đầu tiên này tôi đã yêu cầu đích danh cô đi được, thì những chuyến sau cũng sẽ như thế thôi. Đối với công việc, một khi đã quyết định, tôi không bao giờ chịu khoan nhượng.

Câu trả lờ trịch thượng của Quốc giúp Yên Hoa nhớ đến thắc mắc của mình cũng như của những người ở công ty. Cô dựa vào cạnh cửa nheo mắt nhìn anh ta: - Thì ra anh yêu cầu đúng tôi đi theo tour của anh?

Quốc mặc nhiên thừa nhận. Cô nhìn anh ta một cách khó hiểu: - Tại sao?

- Tại sao cái gì? - Quốc hỏi lại

Cô kiên nhẫn: - Tại sao anh lại đòi tôi đi cho bằng được?

Quốc nhún vai không định trả lời, nhưng thoáng nhận ra những ý nghĩ u ám đang manh nha trong đầu cô, canh đành tìm lời giải thích hợp lý: - Tôi cũng không rõ, có lẽ là vì tôi biết công ty của cô chỉ qua sự giới thiêu và...quảng cáo của cô thôi. Tính tôi hơi khó, tôi luôn muốn mọi việc phải thật hoàn hảo, nên chẳng thà tin tưởng vào một người từng có quen biết còn hơn tin vào một người lạ mặt nào khác.

Yên Hoa im lặng ngẫm nghĩ lời của Quốc. Có thể như thế thật đó chứ, theo làm việc chung với Quốc cả buổi, cô hiểu được phần nào phong cách làm việc của anh ta. So với sếp Trọng, Quốc còn nguyên tắc và khó khăn hơn nhiều. Dù mối liên hệ quen biết giữa cô và Quốc không có nhiều thiện cảm và thông hiểu cho lắm, nhưng chắc hẳn quen vẫn hon.

Coi như tạm tin vào lời giải thích đó, Yên Hoa vẫn còn thắc mắc: - Tôi chưa hiểu tại sao anh lại cần đến vai trò của tôi.

Quốc nhìn cô chăm chú: - Cô nói vậy là sao?

- Anh đã từng nói với tôi, tham quan du lịch chỉ là phụ, còn cái chính vẫn là những cuộc gặp gỡ và họp bàn làm ăn.

Quốc gật đầu: - Đúng vậy.

Cô tiếp: - Trong chuyến đi, anh nói chuyện và bàn bạc với những người khách ấy bằng tiếng Anh và cả tiếng Pháp lưu loát quá trời. Tại sao còn cần một thông dịch như tôi làm cái bung xung làm chi.

Quốc nhướng mắt: - Sao cô lại nghĩ mình là cái bung xung? Tôi vừa khen cô làm tốt công việt đấy thôi. Công việc thông dịch lúc trưa tất nhiên cũng đã làm tôi hài lòng.

Yên Hoa vẫn chưa chịu thua: - Ý tôi là tiếng Anh của tôi, công bằng mà nói có lẽ ngang bằng anh, tiếng Pháp thì tôi nhận là còn yếu hơn anh rồi, vậy tại sao ông không tự đứng ra thông dịch luôn, mướn them tôi theo làm chi cho rườm ra va...tốn tiền?

Mỉm cười khi thấy cô so sánh một cách ngoan cố và chủ quan vê trình độ tiếng Anh giữa cô và mình, Quốc hắng giọng.

- Xin hỏi nhé, ở công ty của cô trong cuộc họp thông thường có cô thư ký không?

Yên Hoa chưng hủng: - Anh hỏi gì vậy? Tôi đang nói...

- Thì cô trả lời tôi trước đi. - Quốc nhìn cô như chờ đợi.

Yên Hoa chưa hiểu gì cũng đành trả lời dấm dẳng:

- Tất nhiên lúc nào họp hành cũng có thư ký như những công ty khác thôi..

- Có thư ký để làm gì?

Yên Hoa trợn mắt. Cô bắt đầu giận: - Anh đang giỡn gì vậy? Tất nhiên nhiệm vụ của thư ky là ghi chép nội dung cuộc họp rồi.

Quốc nheo mắt thú vị khi thấy cô nổi giận. Anh gật gù: - Vậy thì đến phiên tôi lấy làm lạ muốn hỏi cô. Vậy chứ cô có bao giờ thắc mắc với hai ông sếp luôn có vẻ tự đắc về sự tài giỏi của mình rằng hai ông ấy biết viết, tại sao không chịu cầm lấy cây viết để tự nghi chép, mà mướn làm chi cô thư ký cho tốn tiền không.

Câu nói tưng tửng của Quốc làm cô há hốc miệng. Thì ra từ nãy đến giờ anh ta dẫn cô chạy lòng vòng để rồi cuối cùng buông một câu trời ơi để lý giải cho thắc mắc khi nay của cô sao?

Quốc nghiêm mặt: - Cho nên nếu cô đương nhiên chấp nhận chuyện hai ông sếp của cô có cô thư ký ngồi ghi chép trong cuộc họp thì cô cũng nên hiểu tại sao tôi cần một thông dịch.

Cô thừ người ra chưa biết nói sao. Anh tiếp tục quan sát cô trong khi phân tích rành mạch: - Trong kinh doanh mỗi người đều có một vai trò và đừng sai lầm mà lẫn lộn giữa vai trò này với vai trò khác. Tôi là một giám đốc công ty trong nước, một cố vấn đầu tư chứ không phải là một nhân viên dưới quyền của những người trong đoàn nước ngoài này.

Thấy cô có vẻ lắng nghe, anh tiếp: - Bình thường, tôi có thể bàn bạc thảo luận với bọn họ về dự án, nhưng nếu trong một phòng họp đúng qui cách giữa hai bên đối tác liên doanh, tôi vẫn còn vai trò cố vấn của mình. Làm sao có chuyện tôi nhảy vào ngồi đây cố thông dịch những lời bàn luận, những ý kiến của đôi bên được? Ôm đồm một cách lệch lạc như thế thì tôi còn phong thái và tư cách nào mà làm cố vấn đầu tư nữa?

Giải thích của Quốc hợp lý và cặn kẽ quá, Yên Hoa tức mình vì tại sao cô không chịu để ý và suy nghĩ trước, mà lại hỏi anh ta làm chi, để anh tha hồ nghênh mặt rao giảng cho cô nghe về chuyện thuộc về...quản thị kinh doanh như thế này và lại còn có dịp nói xấu sếp mình nữa chứ.

- Thế nào? Tôi trả lời có rõ ràng không?

Yên Hoa mím môi không đáp. Quốc nhìn cô: - Cô đang suy nghĩ gì thế? Còn thắc mắc gì nữa à?

Cô lắc đầu nói nhát gừng: - Tôi đang bực bội thôi.

- Về chuyện gì?

Cô ngẩng lên mỉa mai: - Tôi đang giận chính tôi vì tự dưng hỏi anh những câu hỏi ngốc nghếch đó để anh...lên mặt quá như thế.

Quốc vừa buồn cười vừa kinh ngạc: - Tôi lên mặt với cô à?

Gịong cô tức tối: - Chứ còn gì nữa, giải thích chuyện đơn giản như thế mà anh bắt bẻ tôi lòng vòng như hay lắm vậỵ. Cứ cho là tôi dở hơn anh đi, nhưng anh lên mặt với tôi cũng đừng làm cao lên mặt luôn với sếp của tôi chứ, anh chỉ gặp mặt họp hành với anh Trọng và anh Lân có hai buổi chứ mấy, làm ơn đừng có dễ dàng đánh giá này nọ mà khinh người ta.

Quốc vỡ lẽ: - Thì ra cô đang muốn bênh vực cho hai ông sếp của mình. Khi nãy tôi đã nói gì mà làm cô giận dữ thế?

Mong muốn một lời xin lỗi từ anh ta, Yên Hoa chịu khó lặp lại: - Còn không nhớ mình đã buông lời càn quấy những gì sao? Anh đã phê phán một cách không có thiện cảm rằng Giám đốc và phó giám đốc của tôi luôn tự đắc về sự tài giỏi của mình.

Quốc gật gù: - Thì ra tôi đã nói vậy. Hơi nhướng mắt ngạc nhiên, Quốc hỏi: - Vậy thì đã có gì sai đâu mà cô giận?

Vẻ ngạc nhiên đến tỉnh như không của anh ta làm cô tức muốn phát điên, cô quắc mắt: - Anh còn nói Giám đốc và Phó giám đốc của tôi sao lại như anh nói được? Họ tiếp đãi anh không nhiệt tình và cởi mở đó sao? Họ làm gì mà anh dám nói như vậy?

Quốc nhìn cô lạ lùng: - Chà chà, một nhân viên bênh vực sếp mình đến cùng như cô cũng là hiếm thấy đấy.

Quốc lắc đầu: - Để tôi nói nhé, sao cô không nhìn một cách khách quan mà xem cách ông sếp của mình họp bàn?

Cô nhăn nhó: - Anh muốn nói gì?

Quốc điềm tỉnh đáp: - Tôi không biết họ tài giỏi ra sao, vì cô nói đúng, chỉ có hai lần gặp mặt thì khó biết được điều này. Nhưng tôi có thể nhìn ra cung cách hãnh tiến, tự đắc của họ khi nói về công ty của mình.

Giơ tay ngăn lời cô, Quốc tiếp: - Tôi chỉ là một khách hàng mới mà thôi, họ đâu có cần phải khoe với tôi rằng công ty có uy tín rất nhiều trong ngành du lịch dù chỉ mới thành lập có vài ba năm, rằng hai người họ tốt nghiệp xuất sắc trường nào, bao nhiêu công ty mời về làm việc nhưng đã mạnh dạn tự hai người hợp tác đứng ra thành lập công ty và điều hành giỏi cho đến đạt được thành công như hiện naỵ Cô đừng nói là vào làm việc ở công ty do tư lâu nay, chưa từng nghe họ khoe khoang như thế.

Yên Hoa nghẹn lời. Quả thật Lân ngoài cái tính hay càu nhàu, anh còn thích kể những chuyện đáng tự hào của mình và Trọng để làm câu chuyện vui vẻ, nhưng chỉ nhằm củng cố, lòng tin của mọi người vào công ty mà thôi.

Cô chống chế: - Dù họ vốn có tật đó đi, cũng đâu phải để cho anh phê bình một cách...giỡn mặt thế? Dù gì họ với anh cũng là quan hệ song phương trong công chuyện làm ăn thôi, "khách hàng là Thượng đế" đâu có nghĩa là anh có quyền phê phán họ?

Quốc nghiêm mặt: - Trong công chuyện làm ăn tôi luôn nghiêm túc và tôn trọng đối phương, nhưng đó là trên bàn làm việc. Còn ngoài ra tôi là một con người, tôi có quyền giữ những ý kiến khen hay chê đối với người ta chứ? Ai cũng có quyền đo mà.

- Là...sao?

Quốc cười nhẹ -Tôi dám cá rằng đối với công ty của cô, khi tôi vừa đi khuất, những người ở công ty của cô cũng phê bình chẳng thiện cảm gì lắm đối với tôi. -Anh nhún vai: - Tôi có thể đoán là họ dè bĩu tôi như thế nào. Một gã kênh lập dị, vai trò cố vấn đầu tư của tôi chỉ giống như những tên áp phe cơ hội, những tên "cò" kinh doanh buôn nước bọt kiếm lời, có phải thế không?

Yên Hoa sững sờ. Sao Quốc nói cứ y như là anh ta gắn máy nghe trộm ở công ty cô vậy? Ở công ty của cô quả thật chuyện phê bình về thái độ cách ăn mặc và kể cả chức vụ của khách hàng đã thành như thông lệ và rất bình thường. Chủ xướng những trò đàm tiếu lúc rỗi rảnh đó chính là Lân. Cánh nói chuyên duyên dáng, cách bắt chước điệu bộ từng khách hàng tài tình của anh luôn làm mọi người cười ồ và hưởng ứng. Chính cô, đôi khi cũng góp ý lời cho thêm phần... xôm tụ nữa chứ.

Trong công ty, chỉ có một người đứng ngoài các cuộc bàn luận sau lưng như thế, đó là Trọng. Mỗi khi tình cờ mở cửa phòng ra nghe được điều gì, anh chỉ lắc đầu cười nhẹ rồi đóng cửa phòng lại không hưởng ứng. Từ lâu cô cũng tự cho là như thế có hơi...khiếm nhã một tí, nhưng cũng là vô hại. Bây giờ với lời lẽ của Quốc cô càng áy náy vì những chuyện này ở công ty mình.

Nhìn lơ đãng nét mặt cô, Quốc thản nhiên nói: - Tôi chấp nhận tất cả những lời đàm tiếu về mình ở sau lưng nếu nhận thấy nó không đến nỗi quá quắt. Cô khỏi cần ngượng ngập như thế.

Yên Hoa bỗng dưng đâm ra gắt gỏng và...nói ngang: - Mắc gì tôi phải ngượng ngập? Anh đâu đã nghe người nào ở công ty của tôi nói gì về anh. Trong khi chính tai nghe ở đây nói xấu sếp tôi, vậy thì sao tôi lại phải...mắc cỡ hay ngượng ngập gì trước anh?

Quốc lắc đầu cười: - Ngoan cố thật. Mai mốt có tuyển nhân viên chắc tôi ghi luôn vào mục yêu cầu là phải có tinh thần "cãi chầy cãi cối" tới cùng để bênh vực uy danh sếp mình quá.

Câu pha trò của Quốc không làm cô cười được, cô cáu kỉnh hậm hực liếc anh một cái muốn rách cạnh khóe.

Bất chợt Quốc cau mày nhìn kỹ vào cô: - Này, đừng nói với tôi là cô quyết liệt bênh vực cho sếp của mình vì trong hai anh chàng bảnh trai chải chuốt đó có một người là...người cô để ý đó.

Yên Hoa đỏ nhừ khuôn mặt. Thật hết chuyện để nói với cái hạng người xoi mói và phách lối như anh ta rồi. Cô quắc mắt nói một hơi: - Vậy thì sao? Việc gì đến anh? Cho anh hay không phải anh là khách hàng, rồi anh có quyền xen vào chuyện riêng của tôi một cách thô bạo như thế. Tôi thà bị đuổi việc chứ không thèm đi mấy cái tour nhức óc hành xác, kèm với một người lắm chuyện như anh nữa đâu, chờ mà xem.

Gạt mạnh Quốc ra, cô lao vào phòng và đóng sầm cửa lại. Quốc ngơ ngẩn nhìn cánh cửa gỗ lạnh lùng. Chẳng biết trong lời đe dọa trẻ con của cô có điều gi dò làm anh sững người ra như thế.

Đêm đã khá sâu. Đà Lạt có vẻ buồn buồn với những đêm chiếc bóng và bâng khuâng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro