tiep
6_________________-
Ngồi ở phòng làm việc với đầy ứ hồ sơ và bản kế hoạch chưa hoàn chỉnh cho tháng sau, nhưng Trọng chẳng thể làm việc gì được cho suôn sẻ. Anh cứ chốc chốc nhìn xuống đồng hồ với vẻ sốt ruột.
Quái thật! Sao đến giờ vẫn chưa chịu nhắn về? Đồng hồ nhích một giây là anh nóng ruột thêm một giây. Nới lỏng cà vạt, anh rút một điếu thuốc đặt lên môi, thầm hy vọng khói thuốc có thể giúp anh kiên nhẫn chờ đợi.
Điện thoại reo vang là Trọng giật nảy người, anh chộp vội ống nghe:
- Alo, tôi nghe.
Giọng Yên Hoa tíu tít ở đầu dây bên kia:
- Anh Trọng ơi, là Yên Hoa đây. Em vừa bố trí cho khách lên phòng hết rồi. Tạm ổn bước đầụ
Anh thở phào nhẹ nhõm:
- Nè, cô nương sao đến giờ này mới gọi về? Làm anh trông quá chừng.
Yên Hoa ngạc nhiên:
Ủa, bộ... mấy tour đặc biệt này phải gọi điện về báo khi đến nơi hả anh Trọng? Sao em không nghe anh dặn?
Trọng dụi tắt điếu thuốc giải thích:
- Đâu có. Tại anh sợ em chưa quen lắm với công việc mới mẻ này nên ngóng tin em thôi. Là tại anh lo xa đó mà.
- À ra là vậy - Yên Hoa hiểu ra - Cám ơn anh.
Trọng mỉm cười:
- Không có gì. Đâu thử nói anh nghe xem chuyến bay thế nào? Chương trình họ đề ra có gì vướng mắc không? Có gì thì em cứ nói, anh gỡ rối cho.
Giọng Yên Hoa vui vẻ:
- Không anh Trọng ơi, hay nói đúng hơn là chưạ chưa có gì rắc rối hết. Bây giờ tất cả tốp khách ấy đều về phòng và nghỉ ngơi rồi. Đến sáu giờ thì họp mặt ở dưới nhà hàng. Họ bảo đến lúc đó họ sẽ lên chương trình tham quan, quay phim chỗ nào trước.
- À vậy à. Vậy là em sắp "trả bài" rồi đấy. Có run không?
Yên Hoa cười trong máy:
- Có hơi chút chút anh Trọng ạ. Đứng nói trước đám đông thì em cũng tạm quen rồi, nhưng họp hành trong bữa ăn tối như vậy thì em chưa thấy qua. Cảm thấy cũng ngộ ngộ.
Khẽ cười trước cách nói của cô, anh hắng giọng chỉ vẽ:
- Yên Hoa nè, em có vẻ khá tự tin rồi đấy. Điều này rất tốt. Cứ mạnh dạn mà làm tốt công việc nhé. Ngày mai, nếu có bất cứ vướng mắc nào cần hỗ trợ, em gọi ngay cho anh nhé. Có viết ở đó không? Ghi số máy cầm tay của anh nè.
Đọc cho cô số máy của mình xong, anh nghe cô nhỏ nhẹ:
- Anh Trọng ưu tiên cho em quá. Cám ơn anh nhiềụ
Trọng nói đùa:
- Lỡ tin vaò em rồi, thì phải cố giúp một tay cho công việc xuôi chèo mát mái thôi. Cho nên em đừng ngại nhé, gọi bất cứ lúc nào cũng được.
- Dạ em hiểu.
Liếc nhìn đồng hồ, anh nói như ra lệnh:
- Bây giờ cũng gần năm giờ mất rồi, em ráng nghỉ ngơi một chút để còn chuẩn bị tinh thần tí nữa họp bàn chương trình nữa. Thôi anh cúp máy để em nghỉ nhé. Chúc em lát nữa ăn nói suôn sẻ, thành công.
Giọng Yên Hoa lém lỉnh:
- Dạ chào sếp. Chúc sếp chiều thứ bảy vui vẻ. Và sếp yên tâm, cho dù có bí lối, em cũng không gọi phá đám sếp một chiều cuối tuần đẹp như hôm nay đâu.
Điện thoại đã ngưng nhưng giọng cười của cô như còn vang lên trong trẻọ
Trọng cúp máy và mỉm cười, nhìn vẩn vơ, tư lự vào cái điện thoại. Tiếng chào nhau của các nhân viên ở phòng ngoài vẳng vào khiến anh sực tỉnh. Hết giờ làm việc rồi chắc.
Chợt nhớ còn một việc cần phải làm, Trọng xách cặp, thu dọn sơ lại bàn rồi ra khỏi văn phòng.
Lái xe ra khỏi bãi, anh chạy ghé vào một chợ nhỏ gần đó mua mớ cam và táo. Xong, anh cho mấy cái túi lỉnh kỉnh ấy vào xe, lái thẳng đến bệnh viện.
Bây giờ mới là lúc thăm thằng bạn thân gặp tai nạn xui xẻo và nói chuyện với nó đây. Hy vọng anh không phải tốn nhiều thì giờ và công sức cho cái tính hay than vãn và phàn nàn của hắn. Nhất là sau chuyện anh quyết định gọi Yên Hoa thay cho hắn trong chuyến đi công tác khó khăn đó.
- Mày còn dám nói quyết định đó là đúng à? Một con bé mới ra trường tập sự mà mày giao cái công việc dành cho mấy thằng kỳ cựu như tao là chết ngắt rồi chứ đúng cái chỗ nào? Phen này mày chuẩn bị tinh thần để nghe khách kiện đi là vừa. Tao không tin nổi một thằng quản lý du lịch ngon lành xưa nay như mày mà lại thiếu sáng suốt, quyết định hấp tấp, ẩu tả như vậy.
Điềm nhiên nghe Lân giận dữ tuôn cả tràng, Trọng không phản ứng gì. Đợi Lân nói xong, anh hất hàm:
- Mày nói đã chư? Nếu rồi thì tới phiên tao nóị
Gương mặt hầm hầm quạu quọ, Lân lừ mắt:
- Muốn nói gì thì nói thử nghe.
Trọng thong thả hỏi:
- Mày cho là tao dở khi gọi Yên Hoa thế mày. Vậy chứ nếu là mày, thì mày giải quyết ra sao cho hay?
Lân vung tay:
- Thiếu gì cách. Kiếm người có khả năng để thế gấp, nếu không thì đình tạm vài ngày...
- Đình tạm vài ngày để làm gì? Đợi vài ngày là mày có thể lành bệnh à?
Lân khựng người trước câu hỏi đó của Trọng, anh bối rối:
- Không cứ gì đợi tao. Thì... đợi người nào phù hợp với việc này nhất thì cho thế, chẳng lẽ trong số nhân viên hướng dẫn của mình không tìm ra người naò.
Trọng ra vẻ gật gù:
- Vậy mày cho là trong hai mươi mốt hướng dẫn viên chính thức của mình, ai là phù hợp nhất?
Lại là một câu hoi khó đối với Lân, anh ngập ngừng suy nghĩ:
- À thì... gọi Hùng hay Tân gì đó...
Trọng lắc đầu:
- Mày quên đà từng bảo tao, tuy hai người có thâm niên kinh nghiệm trong các tour du lịch, nhưng lại mắc một khuyết điểm là nói như trả bài vậy, Không có hứng thú gì hết, nhiều lần bị khách góp ý là phục vụ chu đáo nhưng cách phục vụ rườm rà tẻ nhạt, làm người ta chán đó sao?
Lân lúng túng:
- Ờ thì họ quả là có khuyết điểm đó...
Trọng thừa thắng diễn giải:
- Mày tưởng tượng thử nếu nhóm phóng viên đó thấy cung cách phục vụ như vậy, họ sẽ thế nào? Ngay cả danh lam thắng cảnh nước anh, anh còn không thấy hứng thú, thì những người nước ngoài như chúng tôi làm sao tìm thấy sự đồng cảm và yêu mến cảnh vật, con người ở đây, để viết bài khen tặng được?
Lân vội gỡ thế bí:
- Nếu chê hai người đó thì mày cũng có thể tìm chị Kim. Chị ấy lớn tuổi, lại cũng có nhiều kinh nghiệm.
Trọng nhăn mặt:
- Chị Kim nói tiếng Anh khó nghe thấy mồ, làm sao tụi nhà báo Mỹ chịu, vả lại chị Kim còn đang bận đi tour Nha Trang, mấy ngày nữa mới về.
- Vậy còn...
Trọng thản nhiên chờ đợi:
- Còn ai nữa?
Nghĩ hoài không ra được một cái tên khả dĩ phù hợp để bài bác Yên Hoa, Lân nổi cáu la lên:
- Thì còn cả đống người ở công ty, sao may không chọn đại, cứ nhất mực chọn Yên Hoa? Con nhỏ đó là cái gì mà mày tin tưởng nâng đỡ dữ vậy ? Bộ mày... khoái nó chắc?
Trọng nghiêm mặt:
- Nói bậy. Mày bỏ cái kiểu nói càn đó đi nhé. Nếu trong công ty mà xầm xì cái chuyện tưởng tượng này của mày thì còn gì là tính nghiêm túc, công bình của công ty. Người ta sẽ nói sao tao ra sao?
Lân làm thinh. Trọng lắc đầu nói:
- Tao còn nhớ khi Yên Hoa mới vào Công ty, tao giao cho mày huấn luyện kỹ năng trong ba tháng thử việc, mày đã kết luận với tao như thế nào về Yên Hoa? Nhạy bén, thông minh, ứng xử tốt, chỉ có một khuyết điểm nhỏ đó là còn trẻ quá có thể khiến khách du lịch ngại và không tin tưởng lắm thôi, có phải vậy không?
Lân ậm ừ:
- Thì cũng đúng. Nhưng mà...
- Còn nhưng mà gì nữa? - Trọng hỏị
- Con nhỏ đó còn... ngốc nghếch lắm, cứ như chỉ mới bước vào đời thôi. Thì nó cũng khá lanh lẹ đó, nhưng là dạng lanh lẹ của con nít ham học hỏi càng nhiều càng tốt. Nếu trừ đi ba tháng thử việc, thì con nhỏ ăn lương chính thức chỉ mới có bốn năm tháng đây thôi. Làm sao có thể để nó thế chỗ một người kỳ cựu như tao được. Tao cho đó là một điều... một điều làm tao tức lắm.
Quá hiểu tâm trạng của thằng bạn, Trọng cũng giả vờ hỏi:
- Vậy là sao?
Lân loay hoay tìm từ để diễn đạt:
- Nó làm tao cảm thấy như... như bị qua mặt vậy. Mới mấy tháng trước còn dạy nó đánh vần, bây giờ nó đã ngon lành nhảy lên ngang hàng với mình rồi, mày nghĩ có bực không? Ở đâu có nghề dễ học, dễ tiến thân quá như vậy ?
Trọng phì cười:
- Nói tới nói lui, thì ra mày không chịu Yên Hoa là tại... ganh tị
Lân phản đối:
- Tao không có ganh tị.
Trọng nhướng mắt:
- Lại còn chối, mày không ganh tị sao cứ gạt bỏ người ta? Nếu con bé đủ sức đảm đương công việc, đáng lẽ mày phải mừng vì học trò của mình đã lãnh hội được những gì mình muốn truyền đạt, mày phải mừng vì ở cương vị ông chủ, mày đã có một nhân viên giỏi chứ.
Liếc nhìn Lân, anh cười:
- Còn nữa, mày phải mừng vì những ngày mày nằm viện, có người tạm gánh dùm mày công việc khó nhá đó.
- Nhưng Yên Hoa...
Trọng ngắt lời:
- Bằng Báo chí, bằng tiếng Anh, cộng với tinh thần cầu tiến, tao tin là nếu mình tạo cơ hội cho con bé đó thì không hề uổng phí đâu. Cái gì cũng có bước đầu lạ lẫm và khó khăn, nếu không thì làm sao gặt hái được kinh nghiệm làm việc?
Lân im lặng khịt mũi. Dường như Trọng cũng chưa thuyết phục anh được, nhưng tìm không ra lý lẽ để phản bác. Cuối cùng anh phẩy tay lầu bầu:
- Thôi mặc cho mày quyết định đấy. Dầu gì mày cũng nắm sáu mươi phần trăm cổ phần và đứng tên Giám đốc, nếu chuyến này mày vì cảm tình riêng tư nào đó mà đưa ra quyết định sai lầm, công ty bị khách chửi, bị mất tin tưởng, bị lỗ lã thì mà cũng chịu phần nhiều hơn tao. Kệ vậy!
Trọng mỉm cười, tạm hài lòng với kết quả của chuyến viếng thăm bạn. Anh đứng dậy:
- Thôi được rồi, coi như mày cũng đã đồng ý với tao. Bây giờ chỉ còn đợi tin tốt khi Yên Hoa hoàn thành chuyến đi đã rồi mình bàn tiếp.
Lân lẩm bẩm:
- Thì cứ đợi xem tin có tốt không.
Trọng lờ đi câu nói mỉa mai của Lân, anh với tay lấy cặp:
- Tao về cho mày nghỉ đây, kẻo người nhà của mày nãy giờ sốt ruột ngoài kia. Chắc là tao bị ghét ghê lắm khi khóa cửa bàn công chuyện với mày trong đây.
Anh cười vẫy nhẹ tay:
- Nghỉ khỏe nhé. Chúc mày sớm quay về với công việc.
Lân nói theo:
- Nhắc mọi người tới thăm tao với, ở trong này buồn quá chừng.
Trọng gật gù hứa hẹn với bạn mà thầm buồn cười. Cái thằng vốn năng động và ham vui, nằm một chỗ kiểu này thì khó chịu phải biết.
Y như Trọng dự đoán, anh vừa mở cửa là hứng ngay những ánh mắt hờn giận từ hai bà cô của hắn. Thản nhiên chào hai bà, anh đi thẳng xuống dưới lầụ
Ra đến ngoài trời, ngồi vào xe, anh quay kính xuống để đón ngọn gió mát tinh khôi. Lái chầm chậm xuống đường, anh thở hít khí trời một cách khoan khoái. Bệnh viện và những mùi thuốc men luôn làm anh thấy ngạt thở. Bây giờ được thở hít khí trời tự nhiên, thật thoải mái biết baọ
Đường phố với đầy ắp những cặp thanh niên ăn mặc rạng ngời, tươi vui làm Trọng nhớ lại lời Yên Hoa. Hôn nay là một ngày thứ bảy.
Có điều cô đã đoán sai khi cho rằng anh sóng đôi với ai đó rong chơi trong chiều cuối tuần này. Cô đâu biết chiều nay cũng như mọi chiều thứ bảy, anh sẽ lại tìm thư giãn với mớ băng video mướn ở tiệm gần nhà, hoặc nằm dài nghe nhạc cùng con chó Ki dưới chân mà thôị
Còn cô, tội nghiệp cô gái nhỏ. Chiều cuối tuần của cô gái xinh đẹp mới hai mươi ba tuổi là phải đem hết kiến thức và khả năng để ứng phó với một nhóm phóng viên lành nghề. Liệu cô có vượt qua được thử thách này, và vui mừng khi đạt được thành công?
Trọng chợt nhớ đến vẻ ngây thơ nhưng đầy lạc quan của cô vào những ngày đầu đến công ty. Lân hời hợt như vậy mà nói trúng khi nhận xét cô như một cô gái tuổi nhỏ, mới bước vào đời, nhưng quá hăng hái học hỏi như muốn hiểu biết hết cả thế giới.
Trọng cười thầm. Nhìn Yên Hoa, có ai ngờ cô gái ngộ nghĩnh đó là con gái của bác sĩ Lâm Hải, vị bác sĩ Trưởng khoa Giải phẫu nổi tiếng. Ngay cả anh, nếu không có cú điện thoại gọi đến gởi gắm của ông vào tháng trước, anh cũng không nghĩ một cô gái có gia thế vững vàng và tăm tiếng như vậy lại thích sống tự lập đến nỗi tự rời nhà, tự kiếm việc làm và sống riêng như thế.
Hôn nay, anh đã chắp hộ cô đôi cánh, không biết rồi cô có đủ sức bay lên không? Mong sao với sự tự tin và tinh thần cầu tiến, cô sẽ thành công xứng đáng.
Trọng lẩm bẩm riêng mình:
- Em sẽ làm được mà, phải không Yên Hoa?
Không biết cô có nghe thấy lời anh không.
Chiều thứ bảy đường phố thật đông người, thật nhộn nhịp như mọi chiều thứ bảy.
7___________________________Không biết có phải Yên Hoa gặp may hay vì cô thực sự có năng lực thích ứng với công việc mới mẻ mà cũng đầy khó khăn này không, mà chuyến công tác lần ấy cô lại khá thành công.
Huế là quê mẹ, là nơi mà cứ một hai năm là cô tím dịp để nghé về thăm. Cô yêu Huế gần bằng tình yêu đối với người mẹ đã khuất của mình. Về lại Huế, cô như vẫn còn đầy ắp những cảm nhận thân thương. Giới thiệu về Huế với những tình cảm này đối với cô giống như một lời tâm sự thuộc về ký ức đậm đà.
Những phóng viên Mỹ cũng khá cởi mở. Họ khuyến khích cô kể về Huế, về những kỷ niệm vui buồn mà cô cứ nghĩ là vụn vặt của riêng mình. Họ làm cho cô hầu như quên bẳng mình đang mang "trọng trách", mà cứ thoải mái như đưa bạn bè về thăm và... "khoe" cái hay, cái đẹp của quê hương mình vậy.
Cô đưa họ đi trên dòng sông Hương buổi sáng, để thấy sức sống chuyển mình trong con nước cuồn cuộn, để cảm nhận khung cảnh yên bình mà nên thơ, sống động của cố đô.
Đêm đến, cũng trên sông Hương, cô cùng họ xuôi dòng ngắm nhìn ánh bạc và dòng chảy lặng lờ trong âm vang điệu ca trù đậm đà và tinh tế. Chất giọng Huế thê thiết buồn Khi ca ngân những cung điệu cổ. Yên Hoa cũng khá chật vật khi phải dịch ý thơ, câu chữ hàm súc, bóng gió ấy. May mà cái thần của bài hát đã được các nghệ nhân diễn tả điêu luyện và tuyệt vời sẵn, nếu không cô chắc phải khổ không ít.
Chuyến đi đạt được hiệu quả cao tưởng chừng như không ngờ. Khi về lại thành phố, cả nhóm tám người Mỹ vừa nam vừa nữ ấy đã trở nên thân thiện với cô. Họ khen ngợi cô trước mặt Trọng ở công ty khá nhiều, đến độ cô phải hỉnh mũi tự hào.
Trọng có vẻ mừng vui lắm. Anh đã trịnh trọng bắt tay cô và thông báo về thành công này với toàn công ty trong cuộc họp cuối tháng. Mọi người ùa lại chúc mừng. Thế là cô dịp hứng chí móc hầu bao khao luôn các đồng nghiệp một chầu karaoke đến khuya lơ khuya lắc.
Sau chuyến đi đầu tốt đẹp ấy, Trọng gọi cô vào văn phòng và bảo:
- Yên Hoa, kể từ hôm nay em được mức lương vượt cấp, bù lại em phải tạm thời đi những tour đã lên chương trình của Lân giúp hắn. Em có nghĩ là công việc như thế quá nặng nhọc với mình không?
Yên Hoa lắc đầu:
- Em sẽ cố làm được, chỉ có điều...
Trọng nhìn cô chờ đợi:
- Điều gì?
Cô cười ngượng nghịu:
- Chỉ là nếu có thể thì khi em bí, em nhờ anh... hỗ trợ, có được không?
Trọng cười gật đầu:
- Được chứ. Anh sẵn sàng giúp em. Cũng y như chuyến vừa rồi vậy, cứ gọi điện thoại về hỏi anh mọi lúc khi bị rốị
Cô thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy thì em quá an tâm rồi. Thú thực nếu chuyến đi vừa rồi không có anh giúp em từ xa, thì còn khuya em mới làm ttốt công việc.
Anh mỉm cười
- Giúp em quen với công tác mới cũng là trach nhiệm của anh mà.
Yên Hoa hăng hái:
- Vậy tour sau em phải nghiên cứu trước những gì hả anh Trọng?
Trọng gật đầu nói ngay vào vấn đề:
- Về môi trường, về động vật quí hiếm, về loài chim lưu trú... Tóm lại em nên đọc sách báo thật nhiều về vấn đề này.
- Ủa, tour gì mà phải đọc mấy thứ đó vậy anh Trọng? - Cô ngạc nhiên.
Trọng trả lời vắn tắt:
- Khách của em chuyến này là một đoàn nghiên cứu của một Hội Nghiên cứu và Bảo tồn động vật quí hiếm ở nước ngoài, họ sang đây để tìm hiểu và tham quan về vườn cò vừa tụ hội cả ngàn con ở miền Tây.
Yên Hoa tròn mắt:
- Cái này... em chỉ mới đọc báo sơ sơ thôi, có biết gì về môi trường và chim chóc đâu mà nói hả anh Trọng?
Trọng cười:
- Vì không biết nên anh mới nhắc em nghiên cứu trước. Nhưng em đừng quá lo, cùng đi theo với tour em có một Giáo sư chuyên về Động vật học người Việt mình. Ông này mới là nhân vật chính. Em chỉ có việc hướng dẫn, lo cho đoàn tất cả các chuyện ăn ở, kể cả phương tiện chuyên chở. Anh sẽ giúp em thương lượng và liên lạc với địa phương về chuyến đi.
Cô lấy làm lạ:
- Nhưng sao anh còn bắt em đọc nhiều sách về vấn đề này để làm gì?
Trọng trợn mắt:
- Thì để thông dịch chứ làm chi nữạ Vì nói cho em biết nhé, vị Giáo sư đó lại rành tiếng Pháp hơn tiếng Anh, em phải cố học nhiều vốn từ chuyên ngành Sinh học để thông dịch cho đúng.
Yên Hoa ngẩn ngơ:
- Như vậy là làm thông dịch luôn rồi.
Trọng gật đầu cười:
- Giờ thì em tạm hiểu ra chưa, công việc của Lân đại loại là như thế. Thông dịch viên là chính, còn kiêm luôn hướng dẫn viên nữa. Hiểu ra tại sao hắn siêng đọc sách báo chưa? Kiến thức của Lân cũng khá rộng nên mới làm tốt công việc này đó.
Yên Hoa rụt vai:
- Eo ơi! Khó còn hơn chuyến trước. Bây giờ mới càng thấy anh Lân giỏi thật là giỏi. Em phải ráng học hỏi ảnh mới được.
Dúi cho cô tờ chương trình vừa in ra, Trọng cười:
- Đừng so sánh với nó. Lân nó có biệt danh là "Nhà bác học" từ khi còn ở Giảng đường Đại học lận mà. Nó thích học các môn Khoa học Xã hội, thích đọc sách báo, và đặc biệt là có trí nhớ dai.
Mở cửa cho cô, anh dặn dò:
- Nhớ là sáng mốt xuất phát đó nhé Yên Hoa.
- Dạ - Cô ngoan ngoãn gật đầu.
o0o
Thế là công việc của Lân cứ dồn đổ lên đôi vai mảnh dẻ của Yên Hoa tới tấp làm cô không kịp nghi ngơi cho lại sức.
Công việc cũng nhiều thú vị và tiền thì kiếm được khá nhiều, nhưng có một cái phiền cho Yên Hoa là cô khó có nhiều thời gian thăm Lân.
Giữa những chuyến đi về, cô mệt đuối nên cứ lăn ra ngủ vùi, đến độ sáng hôm nay, vừa thấy cô lếch thếch xách hành lý về, Tố Trang phải kêu lên:
- Cái con nhỏ khùng này. Bộ mày cần tiền lắm sao? Làm việc thì cũng vừa vừa chứ. Sao lại hùng hục đi về như hành xác thế này. Ba mày mà nhìn thấy mày như vậy, ổng sẽ lại nổi cáu lên cho coị
Thả mớ hành lý xuống sàn, Yên Hoa ngồi phịch lên salon nhăn mặt mệt mỏi:
- Ông ấy nổi cáu thì đã sao, tao có cuộc sống riêng của tao mà.
Chợt cô nhổm lên nhìn Tố Trang:
- Nè mày vừa nhắc đến ông ấy, bộ ông ấy tìm đến đây sao?
Tố Trang bối rối thừa nhận:
- Ờ, ổng... có đến đây lúc mày đi Nha Trang, ổng hỏi sơ tao về cuộc sống của mày dạo này.
Yên Hoa cau mày nhìn bạn nghiêm khắc:
- Rồi mày bảo sao?
Tố Trang lúng túng:
- Thì... mày sống sao tao nói vậy. Làm việc... hơi nhiều, ít đi chơi, rồi... tao cũng có nói cho ổng biết mà mới được lên lương.
Yên Hoa cười nhạt:
- Khỏi nói cũng biết ông ấy đã tỏ vẻ khinh thị khi nghe những chuyện này chứ gì?
Nhìn nét mặt Tố Trang cô biết mình đoán đúng, cô thở dài:
- Mặc dù sống với ông ấy chỉ hơn bốn năm, nhưng tao hiểu khá rõ tính tình của người cha ruột của mình.
Cô mệt mỏi lắc đầu:
- Tuy vẫn còn gọi là ba, nhưng tao không muốn ông ấy can thiệp vào cuộc sống của tao, mày tốt nhất đừng nói nhiều về tao cho ông ấy biết.
Tố Trang ngập ngừng gật nhẹ:
- Nếu mày không thích thì... mai mốt có gặp ổng tao không kể nhiều nữa, được không?
Yên Hoa mỉm cười vỗ nhẹ vào vai bạn:
- Vậy được đó. Bây giờ nếu mày đem giùm tao mớ đồ trong valy xuống tiệm giặt ủi dưới nhà, có một cái áo len kiểu mới tao mua làm quà cho mày trong chuyến đi Hà Nội này, nó cũng nằm trong valy đó.
Tố Trang mừng rỡ:
- Ê thật vậy hả? Vậy mày đi tắm cho khỏe người đi để tao soạn valy giùm mày cho, nhưng... - Cô cười hì hì - Cái vụ đem đồ đi giặt thì tao không cần cực khổ lôi xuống lôi lên nữa đâu.
- Sao vậy? - Yên Hoa ngạc nhiên.
Tố Trang nháy mắt:
- Mày đi hoài nên không để ý, cách đây mấy hôm có một tiệm giặt ủi bằng giàn máy tự động mới mở ở đối diện khu nhà của mình nè. Tao đã nói chuyện với bà chủ tiệm đó rồi. Bả biết là tao ăn mặc nhiều nên cách hai ngày cho người lên lấy đồ dơ về giặt, hai hôm sau lại đem lên tính tiền. Hôm nay lại là ngày người ta lên giao đồ đó, tao sẽ gởi luôn mớ đồ của mày.
Yên Hoa gật gù:
- Chà tiện lợi vậy sao. Nếu vậy thì mình khỏe hơn nhiều rồi.
Tắm táp xong trở ra, cô thấy Tố Trang đang săm soi hai cái áo. Cô vừa lau khô tóc, vừa hỏi bạn:
- Sao, nãy giờ đã chọn được cái nào đây?
Tố Tranh quay lại:
- Mày mua hai cái, cho tao cái nào đây?
Yên Hoa cười:
- Thì mày chọn đi, cho mày chọn trước đó, tao lấy cái nào cũng được.
Tố Trang có vẻ phân vân:
- Cái nào cũng đẹp hết, tao biết chọn cái nào đây. Thôi... thì tao chọn đại cái màu đỏ vậy nhé, còn mày lấy cái màu xanh ngọc?
- Được thôi.
Yên Hoa dễ dãi gật đầu, cô hất mái tóc còn ưới ra sau và che miệng ngáp dài.
Tố Trang mặc thử vào người chiếc áo len mới, ngắm nghía trước gương với dáng vẻ hài lòng. Quay lại định hỏi ý kiến của Yên Hoa, bắt gặp vẻ mệt mỏi và buồn ngủ của cô, Tố Trang nhăn mặt kêu lên:
- Lại nữa rồi, sao lần nào đi về, mày cũng trông như hết hơi vậy ? Nói được mấy câu thì lại ngáp vắn ngáp dài rồi. Làm việc vừa thôi Yên Hoa, chẳng hiểu tại sao dạo này ở công ty người ta đổ việc cho mày nhiều như vậy.
Yên Hoa cười:
- Công việc hơi nhiều thật nhưng đây là cơ hội cho tao thăng tiến trong sự nghiệp. Tao cần phải cố gắng nhiều để chứng tỏ khả năng và thực lực của mình.
Tố Trang trề môi:
- Ờ phải, thực lực, khả năng. Cho đến khi mày vẻ vang thành đạt trong sự nghiệp rồi thì nhìn lại, mày sẽ ra sao không? Ốm o, gầy còm như một con mắm khô luôn đó.
Yên Hoa phì cười:
- Mày nói gì phóng đại quá vậy.
- Chứ còn gì nữa - Tố Trang trợn mắt - Mày thử ngó lại mày coi. Đâu có còn giống con nhỏ Yên Hoa con gái cưng của mẹ mày nữa.
Cô nàng vung tay diễn tả:
- Tao nhớ hồi Trung học, mày cũng tha thướt yểu điệu lắm đó chứ, tóc dài đen mướt, nhìn đẹp quá trời. Tao cũng là con gái Huế, mà còn phải ngưỡng mộ cái tha thướt đó. Bây giờ thì xem, tóc tai thì cứ hết cột rồi bới, đi đứng thì như tên bắn trông chả còn gì là nét đẹp truyền thống gái Huế ngày xưa nữa.
Yên Hoa lắc đầu cười buồn:
- Sao mày lại so sánh tao bây giờ với khi còn mẹ... Ngày xưa, có mẹ bảo bọc, tao có lo lắng đến chuyện gì đâu. Đến khi mẹ tao mất đi, bốn năm Đại học ở thành phố này, và đến bây giờ, tao đã phải học hỏi và tự thay đổi nhiều để thích ứng mà sống tự lập giữa đời rồi.
Cô nhún nhẹ đôi vai:
- Vả lại bây giờ ra đời làm việc, tao phải càng cố gắng nhiều hơn. Cuộc sống ở thành phố này là cuộc sống công nghiệp, thời giờ rất quí báu, tao nhiều lúc cũng muốn chăm sóc kỹ lại bản thân mình, nhưng cũng không còn thì giờ nữa.
Tố Trang nhăn mặt:
- Nhưng gì thì gì, cũng phải ráng ngó lại mình chứ mày. Chăm sóc dáng vóc và sắc diện thì cũng cần chứ. Nói thật ra mày giống mẹ, có nét đẹp tự nhiên, chỉ cần mày bớt giờ làm việc lại cho đừng hiện cái vẻ mệt nhọc và đôi mắt thâm quầng kia, thì cũng không đến nỗi nào.
Như chợt nhớ ra điều gì, Tố Trang đi lại cái tủ lạnh nhỏ, lấy ra mấy quả dưa leo và cam, chanh tùm lum.
- Coi nè Yên Hoa, có người chỉ tao pha để làm mặt nạ dưỡng da nè, để tao pha rồi mày làm mặt nạ với tao nhé.
Che miệng nén một cái ngáp, Yên Hoa gật đầu:
- Ừ, sao cũng được.
Tố Trang hí hoáy vắt nước cam, nhỏ thêm nước chanh và mật ong vào, rồi mang cái chén nhỏ đựng thứ nước hỗn hợp ấy ra.
- Để tao làm cho mày trước. - Cô nói.
Nhúng miếng bông mềm vào, cô bảo Yên Hoa nằm xuống rồi thoa đều lêm mặt bạn. Vừa làm, cô vừa nói:
- Còn một chuyện cần phải nhắc nhở mi nữa đó Yên Hoạ
Yên Hoa nhắm mắt ậm ừ:
- Gì nữa?
- Mày cứ hay trách tao vô ý và đoảng vị, thì tao cũng không chịu nổi khi thấy mày đơn giản và bụi bặm kiểu lãng tử như những lúc gần đây. Hôm trước, tao bắt gặp quả tang mày vừa đi trên phố vừa gặm bánh mì.
Yên Hoa hơi nheo mắt:
- À, buổi tối hôm trước đó hả. Thì tao xuống dưới nhà bỏ đồ giặt, làm biếng trở lên nấu mì, nên mua ổ bánh mì, vừa đi dạo vừa gặm, có sao đâu.
Nằm dài xuống bên cô, Tố Trang vừa thoa lên mặt vừa nói:
- Mày còn bảo là không sao à? Hôm đó tao có rủ mày đi ăn tối rõ ràng, mày lại từ chối không chịu. Đến chừng tao với anh bạn từ nhà hàng đi đến chỗ làm, thấy mày lang thang bụi đời kiểu đó, hỏi coi có tức không?
Yên Hoa phì cười:
- Tao đi theo làm kỳ đà cản mũi mày làm gì? Mày đừng quá phiền cái vẻ ngoài của taọ Nói về mày đi, dạo này mày thế nào? Tay bồ mới có tốt không?
Nhắc đến vấn đề này thì y như gãi đúng chỗ ngứa của Tố Trang. Cô nàng liền liếng thoắng kể về người tình mới của mình đẹp trai ra sao, đã rủ cô đi du lịch nước ngoài thế nào... Chẳng biết là cô kể tới đâu, khi định quay lại hỏi Yên Hoa xem có nên nhận lời đi du lịch nước ngoài với người ta không thì thấy Yên Hoa đã ngủ khò, trên mặt vẫn còn nguyên hỗn hợp pha chế từ cam, chanh và mật ong.
Phác một cử chỉ chán nản về phía cô, Tố Trang càu nhàu:
- Vậy đó, con gái gốc Huế, ý tứ lắm chứ, bây giờ thì làm mặt lạnh thôi cũng ngủ khò trên salon được, nếu khách khứa mà có đến thình lình giờ này, biết "bứng" mày đi đâu?
Cô chép miệng:
- Người ta nói quả là không sai: "Mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi má liếm lá đầu đường". Đã biết mẹ mất là chịu khổ nhiều thì sao không dẹp bớt tự ái mà về ở với người cha ruột tạm có thể thong dong đường hoàng một chút. Chứ tự lập kiểu như mày giống hệt khổ sai. Để rồi xem, cứ cái kiểu làm việc chẳng còn giờ rảnh như thế thì chỉ vài năm mày sẽ thành một con nhỏ lôi thôi luộm thuộm thôi. Khuyên mãi mà không chịu nghe thì ráng chịu.
8________________________________Công việc dồn dập đòi hỏi những chuyến đi dài ngày mệt mỏi. Ngày nghỉ tour, Yên Hoa cũng phải tranh thủ mở sách lục tìm tài liệu cho những chuyến sau.
Tất cả công việc nặng nề ấy dường như ngày càn trở nên quá tải, nên cuối cùng rồi cô cũng ngã qụi.
Chuyến đi Quảng Bình, Hà Nội sáu ngày. Chỉ mới ngày thứ hai tham quan động Phong Nha, cô đã ngất xỉu ngay trên đường đi. May mà trong đoàn khách có một bác sĩ người Pháp.
Khi Trọng được tin, anh tức tốc gọi chi. Kim bay ngay vào chuyến đêm để sáng kịp thế cho Yên Hoạ
Buổi sáng bước vào công ty, Trọng gật đầu đáp trả những lời chào của nhân viên trong khi gương mặt anh vẫn còn nguyên vẻ căng thẳng thiếu ngủ.
Trong phòng làm việc, anh cứ đi đi lại lại. Ly cà phê cô thư ký mang vào từ nãy giờ đã nguội lạnh mà anh chẳng buồn nhấp môi.
Đã dặn chi. Kim phải gọi về báo ngay cho anh tình hình sức khỏe của Yên Hoa, vậy mà suốt đên qua và cả sáng nay, không hề có cú điện thoại nào từ Quảng Bình gọi cho anh làm cho anh sốt ruột và lo lắng không nguôi.
Trọng không hiểu nổi ông Lâm Hải. Muốn con gái quay về nhà, sao ông không tìm gặp cô mà khuyên nhủ, lại ép anh tạo gánh nặng quá mức cho Yên Hoa làm gì, để đến bây giờ cô ngã bệnh?
Suốt đêm qua, anh hốt hận vô cùng. Chỉ vì cái ơn chữa trị sâu nặng của ông đối với bà mẹ giờ đã đi lại được của anh mà thôi. Chính anh cũng phải hãi hùng cho khối lượng công việc mà theo ý ông, anh cố tình đẩy hết cho cô.
Giờ đây cô ra sao rồi?
Càng nghĩ đến vóc dáng mảnh dẻ của cô đang phải chống chọi với cơn bệnh ở nơi xa xôi là anh hết làm việc nổi. Anh thật là ngu muội, thật đáng trách.
Chuông điện thoại trên bàn chợt reo vang. Trọng giật mình chộp lấy ống nghe:
- Tôi nghe đây!
Đầu dây bên kia tiếng người thánh thót:
- Chào anh. Công ty Phát Thịnh chúng tôi xin gọi để chào mẫu lịch cho năm nay, năm ngoái công ty của anh đã từng...
Trọng cúp máy. Anh bấm nút liên hệ ra ngoài và nói gọn với cô thư ký:
- Nhờ Liên lược hết tất cả các cuộc gọi, chỉ trừ cuộc nào từ Quảng Bình thì mới nối dây cho anh, hiểu chưa?
Tiếng dạ nhỏ rụt rè vang lêng trong máy. Anh thở ra nặng nhọc rồi ngồi phịch xuống ghế.
Chuyện xảy ra với Yên Hoa lần này làm anh đột nhiên ngờ ngợ phát hiện những tình cảm khác thường của mình.
Trước đây, khi để ý thấy cô có vẻ thích và phục Lân một cách kín đáo, anh chỉ mỉm cười thú vị, thầm nghĩ thằng bạn thân của mình cũng khá tốt số nếu có cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi việc như Yên Hoa thích mình. Kỳ lạ là Lân chẳng nhận ra tình ý ấy của Yên Hoa, mà trái lại từ khi bị tai nạn, nó như có chút ác cảm với cô. Anh đứng ngoài cuộc, thấy hơi tiếc cho cô.
Tưởng chỉ như vậy thôi, ai ngờ đến bây giờ, mất một đêm thức trắng, anh mới nhận ra rằng mình đã quá lo lắng cho cô. Lo cho sự an nguy của cô, lo cho bệnh tình của cô, lo cho tinh thần thể chất yếu đuối của cô nữa. Và nếu như được làm theo điều mình ước ao, anh cứ muốn bỏ lại tất cả các công việc điều phối và quản ly ở công ty, để theo chị Kim bay ra đó săn sóc cho cô, và đích thân đưa cô về.
Trọng thở dài. Có mấy ai thực hiện được điều mình muốn đâu. Trách nhiệm và lịch làm việc ê hề ở công ty đã níu chân anh lại, để giờ đây anh cứ dằn vặt một mình.
Điện thoại lại reo. Trong cố nén hồi hộp để nhấc máy:
- Tôi nghẹ
- Anh Trọng, là em đây.
Tuy có vẻ yếu ớt, nhưng giọng nói thanh thanh quen thuộc ấy làm anh suýt vỡ cả tim. Anh kêu lên cuống quít:
- Yên Hoa? Là em hả, Yên Hoa? Em không sao chứ? Sao đến giờ này mới liên lạc về nhà?
Có lẽ ngạc nhiên với cả tràng câu hỏi của anh, cô khẽ cười:
- Em không sao rồi anh Trọng ơi. Bị choáng chút thôi. Trong đoàn khách ấy cũng may có một ông bác sĩ người Pháp, ông ấy bảo có thể là do yếu sức nên bị choáng vậy thôi, nghỉ ngơi và ngày chắc khỏe lại.
- Anh cho em nghỉ vài tuần cũng được. - Trọng vội nói.
Cô lại cười:
- Nghỉ và tuần thì lấy ai trả lương cho em? Em chỉ xin anh nghỉ một tuần thôi, có được không anh Trọng?
Trọng gật đầu thật nhanh dù qua máy, cô đâu có nhìn thấy. Giọng anh trìu mến:
- Được rồi em muốn sao cũng được. Về nhà cái đã. Em đang ở đâu đó?
- Em gọi từ sân bay. Chị Kim tốt lắm, đã tìm xe cho em đi đến sân bay, gọi điện đổi vé giùm em nữa, bây giờ chi. Kim thay em dẫn đoàn rồi.
- Được rồi. Chị Kim tất nhiên biết việc cần làm, nói về em đi. Chừng nào máy bay cất cánh? Chừng nào thì về đến Sài Gòn?
- Hai giờ chiều đến sân bay Tân Sơn Nhất. Anh cần em ghé qua công ty à?
Trọng vội nói:
- Ồ không, em khỏi ghé công ty, anh hỏi chỉ để...
Anh nói gọn sau khi quyết định dứt khoát.
- Anh sẽ ra sân bay đón em.
Giọng Yên Hoa ngạc nhiên:
- Ý thôi khỏi anh Trọng ơi, em tự về được mà. Em đâu có bị ốm gì ghê gớm lắm đâu. Anh khỏi phiền vì em.
Anh nói dứt khoát:
- Sao lại phiền. Anh sẽ đến đón và đưa em về nhà.
Yên Hoa lại cười, như không tin lắm chuyện ông sếp của mình chịu rời bỏ văn phòng để đi đón một nhân viên hướng dẫn gây sự cố phiền hà như cô.
- Anh Trọng nè. - Cô chợt gọi.
- Gì Yên Hoa?
Giọng cô nhỏ nhẹ:
- Cho em xin lỗi nhé.
Trọng ngạc nhiên:
- Lỗi gì? Em có lỗi gì đâu?
- Em xin lỗi vì không lượng sức mình, đã làm hỏng chương trình của công ty.
Trọng nhắm mắt lại. Trời ơi! Em trách mình mà tôi tư trách tôi. Đâu phải em không lượng sức, mà chỉ vì tôi cố tình không nghĩ đến sức em, không nghĩ đến hậu quả khi dồn lên đôi vai yếu đuối mảnh mai của em cả chuỗi công tác nặng nề liên tục như vậy. Em ngây thơ, còn tôi thì thật đáng xấu hổ.
Giọng anh buồn buồn:
- Không phải lỗi em đâu Yên Hoa ạ, hoàn toàn không phải.
Cô cười nho nhỏ:
- Không cho em xin lỗi thì thôi vậy. Nè, sếp. Em cúp máy nhé. Em đi kiếm gì ăn đây, đó bụng quá xá rồi. Còn anh cũng chuẩn bị nghỉ và dùng cơm đi thôi.
Cô đã cúp máy. Câu nói cuối của cô làm anh ngạc nhiên nhìn lên tường. Đồng hồ đang chỉ mười một giờ mười lăm. Anh ngẩn ngợ Trời đất! Suốt cả buổi sáng anh chẳng làm được gì cả ngoại trừ nói chuyện điện thoại với cô sao?
Trọng chắt lưỡi. Không sao, anh mặc kệ. Bây giờ anh đã có lại tinh thần, anh sẽ là việc bù, để chút nữa hai giờ còn ra phi trường đón cô nữa chứ.
Mở cửa phòng, anh vui vẻ bảo cô thư ký:
- Nghỉ ăn trưa đi Liên. Để đó anh trực cho. Cám ơn em đã gánh hộ anh nãy giờ. Có cuộc gọi nào quan trọng không em?
Liên nhoẻn miệng cười:
- Điện thoại sáng nay cũng có nhiều nhưng quan trọng nhất chỉ có cú điện thoại của ông Lee, ổng đề nghị chuyển cuộc họp bàn về việc mở tuyến Việt Nam - Trung Quốc vào một giờ rưỡi chiều nay ở tại công ty mình. Em có ngó qua lịch trong ngày của anh, thấy cũng không kẹt nên em nhận lời hộ anh rồi.
- Cái gì?
Gương mặt đang tươi tỉnh của anh phút chốc tái đi. Anh gằn giọng:
- Em vừa nói cái gì?
Liên Hoa?ng hồn ấp úng:
- Dạ... ông Lee bảo... tốt nhất là họp vào một giờ chiều nay để gút lại mọi việc, mai ổng về nước sớm.
Trọng nhăn mặt như không tin nổi sự tình cờ lại chơi khăm mình.
- Anh... anh Trọng... em xin lỗi. - Cô thư ký lí nhí.
Anh khoát tay thở hắt ra:
- Thôi được rồi, em chuẩn bị phòng họp giùm anh rồi nghỉ trưa đi.
Quay trở vào phòng, anh chán nản ngồi phịch xuống ghế.
Trách nhiệm. Lại trách nhiệm công việc cản chân anh. Công ty hiện tại chỉ còn mình anh điều hành. Cuộc thương lượng mở tuyến du lịch Việt Nam - Trung Quốc đang bước vào giai đoạn cuối, chẳng lẽ anh phải bỏ lỡ công trình của mình?
Vừa quyết định đón Yên Hoa xong là có chuyện. Cô có chờ anh không? Có giận anh không? Chắc anh phải nhắn máy xin lỗi và báo mình không thể đến đón cô như đã hẹn được. Đành phải vậy thôi. Mong rằng cô không tắt máy nhắn.
- Trọng chép miệng phiền não. Đành vậy thôi! Yên Hoa dĩ nhiên là đáng trân trọng nhưng sự nghiệp của anh cũng là tất cả tâm huyết bao lâu nay. Anh phải cố khuếch trương nó. Cô vẫn còn là nhân viên của anh, vẫn thường xuyên gặp mặt, sẽ còn những cơ hội khác cho anh có dịp đến gần cô hơn, và có dịp để bày tỏ mình.
Yên Hoa, đừng giận anh nhé. Anh sẽ đợi một cơ hội khác vậy. Trọng thở dài với lời tự nhủ, mà không biết là có thực hiện được, hay lại vì những trách nhiệm khác cuốn nó lờ lững bay đi.
Trong đời, thật có quá nhiều điều không thể quyết định được, và ngay cả khi quyết định cũng khó mà thực hiện được.
9______________________________Yên Hoa kéo valy đi dọc cái sảnh lớn đầy người. Cô giơ tay nhìn đồng hồ rồi ngán ngẩm lắc đầu.
Tốn cho lời hứa cuội của sếp Trọng mất mười phút rồi đây. Thôi về quách cho rồi.
Yên Hoa vẫn biết Trọng là người có tiếng là vui vẻ nhưng nguyên tắc, làm gì có trường hợp ưu ái một nhân viên quèn đến độ ra tận phi trường để đón. Nhưng vì là lời sếp, nên cô cũng chịu khó đợi một chút chứ không ra đón Taxi ngay.
Nắng chang chang làm miệng cô khô khốc. Đã định đi về, nhưng cô lại kéo valy tạt vào quầy bán hàng gần cổng dành cho các chuyến bay quốc tế để mua một chai nước ngọt để đỡ khát.
Quầy hơi đông người, cô lơ đãng đứng chờ đến lượt mình. Chợt cô nhìn thấy cách mình không xa là dáng dấp to cao quen thuộc của ba.
Ông vẫn trong chiếc sơmi trắng toát cài kín cúc tay, cravate xanh đậm và áo vest đồng màu. Trông ông thật khuôn khổ trong ăn mặc, cô chỉ nhìn thôi mà cũng đủ đẫm mồ hôi. Chẳng bù cho người đàn ông đưa lưng về phía cô, đang nói chuyện với ông, cái áo sơmi tím nhạt ngắn tay, nhìn cũng dịu mắt đôi chút.
Đột nhiên Yên Hoa thụp người xuống. Ba vừa lia mắt nhìn đâu đó về hướng cô. Cô thực sự không muôn ông thấy mình, nhất là lúc cô đang nhếch nhác, một thân một mình như vầy. Kẻo rồi ông lại mỉa mai hỏi cô sông tự lập có vui không? Có thú vị không? Hay lại mắng cô rằng với cái tính cứng đầu ương bương như cô sẽ chẳng làm nên trò trống gì.
Có lẽ là ông lại sắp đi công tác ở nước ngoài. Cô ghét cay ghét đắng những chuyến đi ấy của ông. Cách đây hai năm, chính vì một chuyến đi như thế mà ông không về kịp để mẹ cô ra đi trong lặng thầm và đau đớn.
Yên Hoa cười chua chát. Cô biết sự nghiệp đối với đàn ông là quan trọng, nhưng ông đã quá nổi tiếng rồi, chẳng lẽ vì người vợ đã vì mình chịu nhiều năm oan khuất mà ông cũng không thể quay về săn sóc và chữa trị cho bà?
Cái chết của me làm cho sự bất mãn về ba mình trong cô có dịp trỗi dậy. Sau đám tang mẹ cô thu xếp cho mình một hướng đi để không phải đối mặt hàng ngày vơí con người cô gọi là ba nhưng không có ảnh hưởng gì đến cuộc sống thuở nhỏ của cô.
Cô đã nói chuyện một cách rành mạch với ông, thản nhiên nhận từ ông sự quát mắng giận dữ nhưng cuối cùng cô vẫn cương quyết dọn về ở chung phòng với Tố Trang.
Bây giờ cô có công việc, có bạn bè hiểu mình, có cuộc sống riêng tự do.
Không còn người cứ ép cô thi vào trường Y như một kiểu con nối nghiệp cha, không còn ai chê bai, dè bỉu ngành báo chí mà cô chọn học. Cuộc sống hiện tại tuy có cực thân, nhưng thoải mái hơn nhiều.
Hơi nhổm lên để nhìn, cô hài lòng vì không còn thấy bóng dáng ba mình nữạ có lẽ ông đã vào trong rồi. Quầy bán cũng đã trống bớt. Cô mua ngay một lon nước ngọt ướp lạnh.
Bóc nắp lon, cô vừa kéo valy đi ra bãi xe, vừa nâng lon nước lên tu uống. Chà! Thật là đã khát. Cái lon phút chốc vơi quá nửa, khi cô đến được bãi xe Taxi.
Vừa định gõ vào chiếc Taxi gần nhất để nhờ người tài xế cất giùm hành lý vào cốp. Dột nhiên cô có cảm giác trước mặt tối sầm, mọi âm thanh như ngừng hẳn quanh cô. Người như nhẹ tênh, cô không biết mình đang ngã xuống mặt đường nhựa nóng bỏng dướ ánh năng hói chang của mặt trời.
Tiếng kêu của một và người quanh đó, tiếng lăn lông lốc của cái lon nước ngọt rỗng cũng không tài nào vực được Yên Hoa tỉnh dậy. Cô mang máng thấy có người cúi xuống đỡ mình lên. Và rồi cô ngất đi.
o0o
Yên Hoa tỉnh lại. Tai nghe văng vẳng tiếng thở phào bên cạnh. Trần nhà cao nghệu màu trắng toát khiến cô thấy chói, cô che mắt gượng ngồi dậy. Người bên cạnh đỡ lấy vai cô:
- Cẩn thận. Cô chưa được khỏe đâu.
Cơn nhức đầu làm cô hoa mắt. Co nhăn mặt thều thào:
- Tôi... đang ở đâu vậy ?
Ngoại trừ tiếng rù rù của máy lạnh, căn phòng có vẻ im ắng lạ. Trả lời cho cô vẫn là cái giọng trầm trầm đó:
- Cô đang ở trong Trạm y tế của Sân bay.
Yên Hoa thấy miệng mình khô khốc:
- Tôi... tôi đang bị sao vậy ?
- Có lẽ là choáng nắng.
Yên Hoa lồm cồm xuống giường. Người bên cạnh cũng chịu khó đỡ lấy cô. Chỉ khi tựa vào tay anh ta để đứng vững, cô mới nheo mắt nhìn gương mặt người đó.
- Tôi... tôi có biết anh mà, phải không?
Người đàn ông cau mày, choáng nắng mà lại trong tình trang yếu ớt như thế thì thật lạ.
- Tên tôi là Quốc. - Anh ta buông gọn.
Có vẻ như Yên Hoa không nhớ ra quen biết ai có cái tên là Quốc. Đỡ lấy cái đầu nhức bưng bưng, cô ậm ừ:
- Tôi muốn về nhà.
Một cô y tá đi lại gần. Quốc vắn tắt nói với cô ta vài câu.
- Tôi muốn về nhà. - Yên Hoa thều thào lặp lại.
Nhìn cô yếu lả trong tay, Quốc quyết định nhanh:
- Tôi sẽ đưa cô về.
Cô y tá trực bệnh xá đã trở lại với cái khay. Trên đó có ly sữa và mấy viên thuốc màu trắng.
Quốc để Yên Hoa ngồi xuống giường. Nhận cái khay, anh đưa cho cô ly sữa trước, nói như ra lệnh;
- Cô uống hết ly sữa đi.
Không biết tại cổ họng khô rát hay vì còn quá mụ mị, mà cô ngoan ngoãn nghe theo lời anh. Tay cô yếu đến độ anh phải đỡ cái ly phụ cô, nếu không ly sữa ấy rơi xuống đất vỡ tan mất. Cô uống một mạch, độ béo ngậy của sữa khiến cô nhăn nhó như lợm giọng.
Thấy cô đã uống xong, anh lại mở bàn tay cô, dặt vào đó mấy viên thuốc rồi đưa ly nước lọc:
- Uống thuốc luôn nhé.
Yên Hoa lại máy móc uống thuốc.
- Bây giờ cô nằm nghỉ hay về nhà?
Quốc hỏi lại mà ngạc nhiên cho âm điệu nhẹ nhàng của mình.
- Tôi muốn về nhà. - Cô đáp ngay.
Quốc chăm chú nhìn gương mặt đỏ bừng bừng như bi. sốt của cô anh gật đầu:
- Được rồi. Tôi đưa cô về. Mong rằng Tố Trang ở đó để có thể đưa cô đến bệnh viện khám kỹ lại xem saọ
Đỡ Yên Hoa đứng dậy và bước đi. Đến cửa, anh bảo cô:
- Đứng đây nhé, đợi tôi đi lấy xe.
Chỗ anh để cô tựa vào là bức tường trắng, cô ngoan ngoãn đứng yên đó và nhắm mắt lại để khỏi chói vì cái nắng bên ngoài.
Quốc lái xe trở đến ngay cửạ Anh bước lại để đỡ cô đi.
Vừa nhấc lưng ra khỏi bức tường, cơn buồn nôn làm cô không còn kềm được. Gập người vắt qua cánh tay Quốc, cô nông thốc tháo xuống mặt đường nhựa. Ly sữa, những viên thuốc trắng... tất cả đều bị tống ra ngoài hết.
Quốc giữ cô bằng cả cánh tay một cách lo lắng.
Xong cơn nôn mửa, Yên Hoa vừa thở vừa gật tựa vào anh đứng thẳng dậy. Quốc rút khăn mù soa định đưa cho cô, nhưng thấy vẻ đờ đẫn của cô, anh liền tặc lưỡi tự tay lau mặt cho cô luôn.
Đỡ cô vào băng trước, anh trở vào Trạm xá kéo cái valy của cô ra cho lên băng sau.
Ngồi vào xe, anh dúi cho cô chai nước khoáng khẽ bảo:
- Uống đi.
Cô cầm lấy, uống vài ngụm.
- Nhắm mắt nghỉ một tí đi. Tôi sẽ đưa cô về nhà - Anh nói.
Cô nghe lời, tựa đầu vào lưng ghế và nhắm mắt lại. Quốc cho xe chạy chầm chậm ra khỏi khu vực sân bay. Anh mở nhạc nho nhỏ. Âm vang violon dặt dìu "you go away" làm Yên Hoa thấy nhẹ nhàng, thoải mái hơn.
Thời gian trôi, Yên Hoa tưởng chừng như đã có thể thiếp đi, thì đột nhiên cô có cảm giác như xe ngừng hẳn lại. Rồi một bàn tay lạ sờ lên trán làm cô chợt tỉnh. Chưa hết, bàn tay ấy còn vén lại mớ tóc mai lòa xoà của cô ra sau tai. Cử chỉ ấy gượng nhẹ đên độ làm cô nhột nhạt mở bừng mắt ra.
Cũng là chiếc áo sơmi tím nhạt và gương mặt quen thuộc của người đàn ông ngồi cạnh đang chăm chú nhìn cô, nhưng có lẽ cơn nôn mửa khi nãy đã làm cho cô khỏe ra tí chút. Cô trố mắt nhìn rồi bật kêu lên:
- Tôi... tôi nhớ ra rồi. Anh chính là...
Hình ảnh vừa thoáng hiện ra trong trí khiến cô đỏ mặt tía tai không thốt nên lời. Quốc lặng thinh nhìn ra phía trước.
Ác cảm đối với Quốc vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức, là Yên Hoa rùng mình khi nghĩ đến một chuyện... không tốt lành gì ở anh, cô buột miệng:
- Anh... sao tôi lại đi chung với anh?
Quốc trả lời ngăn gọn:
- Tôi đang định lấy xe thì thấy cô ngất trên đường.
- Vậy... bây giờ anh định... đưa tôi đi đâu? - Cô nghi ngờ hỏi:
- Cô nói muốn về nhà - Anh lạnh lùng.
Yên Hoa hấp tấp:
- Vậy sao không chạy tiếp? Anh ngừng ở đây định... làm gì?
Quốc cau mày:
- Cô nghĩ tôi định làm gì?
Cô lắp bắp:
- Làm sao tôi biết được, sao anh lại lọ mọ... sờ lên mặt tôi? Anh định làm gì?
Quay qua ném tia nhìn lạnh lùng vào cô, Quốc nói khô khan:
- Tôi sờ trán cô chỉ vì muốn thăm dò tình trạng của cô thế nào. Xe không chạy vì đang kẹt xe. Cô có mắt nhìn không? Nếu đã tỉnh thì phải biết suy nghĩ chứ.
Nhếch một nụ cười khẩy, anh lia mắt nhìn xuống người cô rồi tiếp:
- Còn nếu muốn cần gì phải sờ vào mặt mũi cô.
Yên Hoa giật mình nhìn theo hướng mắt Quốc, cái nút áo sơ mi bật ra từ lúc nào, để lộ một phần ngực cô hớ hênh trước đôi mắt người kế cạnh.
Hoảng hồn chụp lấy mép áo, cô còn nghe Quốc buông lời cợt nhả:
- Đừng quýnh quáng lên thế. Vì dù cô có vội che chắn, thì nãy giờ tôi cũng đã thấy rồi.
Cơn tức tối đến nghẹn cả cổ, cô trừng mắt định tìm lời thì Quốc lại nhướng mày:
- À, mà đừng nghĩ là tôi mở nút áo cô đấy nhé. Bởi vì nếu đã mở thì tôi mở cả hàng, chứ mở làm chi có một nút. Tôi để ý thấy nó bật ra từ khi cô ói mửa tùm lum ở sân bay. Cũng định cài lại giùm cô đấy chứ, nhưng cũng may mà tôi chưa động đến, nếu không đã bị cô nghi ngờ bậy bạ lại thêm phiền.
Liếc nhìn vẻ run rẩy uất ức của cô, anh cười cợt nói thêm:
- Để yên như vậy cũng tốt, bởi vậy tôi...
Anh còn định rót thêm những câu miệt thị thì chợt khựng người ngạc nhiên khi thấy Yên Hoa bật khóc.
Quả thật là Yên Hoa đang khóc.
Tay vẫn giữ lấy ngực áo một cách ngớ ngẩn, cô không hiểu sao mình lại có thể khóc một cách tức tưởi, một cách yếu thế trước mặt Quốc như vậy. Tiếng khóc của cô làm Quốc chùng xuống. Anh lặng im bứt rứt.
Hom nay thực sự anh không hiểu nổi mình. Tự dưng làm một nghĩa cử hiếm hoi là bế cô đến bệnh xá, rồi lại ân cần ngồi cạnh theo dõi cho đến khi cô tỉnh. Anh thật không ngờ đến chừng tỉnh hẳn như bây giờ, cô lại co người thủ thế và nghi ngờ lòng tốt của mình. Làm sao anh không bực được? Bây giờ lại còn khóc nữa chứ!
Quốc vịn nhẹ vai cô, cô rụt người lại nhưng vẫn còn sụt sùi. Phiền thật!
Anh bực tức tắt cái máy hát, quay qua cô nói khô khóc:
- Cô khóc cái gì? Nếu vì những lời của tôi thì xin lỗi vậy. Nhưng cô làm ơn nín khóc dùm. Tôi chỉ muốn giúp đỡ cô như giúp một người mình từng quen biết, vậy thôi. Cô đừng có suy nghĩ lung tung chọc cho tôi nổi cáu lên nữa được không?
Tiếng sụt sịt chuyển qua thút thít rồi nhỏ dần.
Quốc rút khăn tay. Nhìn cái khăn đã nhăn nhúm lại, anh tặc lưỡi đút trở vô túi quần, rồi với tay ra băng sau lấy hộp khăn giấy.
Anh chìa hộp khăn ra trước mặt cô. Yên Hoa nín khóc, cô ngần ngừ một chút rồi rút mấy tờ lau khô gương mặt tèm hem, lem luốc của mình. Cô cài lại nút áọ Lúc này cô mới thấy tóc tai của mình bù xù quá. Hít hít mũi, cô vuốt lại mớ tóc dài rồi bới gọn ra sau ót thành một búi.
Khi đã tạm sáng sủa mặt mũi, cô nhìn quanh. Hàng xe ken đặc từ nãy đến giờ vẫn chưa nhúc nhích.
Cô liếc qua Quốc. Anh ngồi dáng kiên nhẫn, mắt vẫn thờ ơ nhìn về phía trước, tay nhịp nhè nhẹ lên vô lăng.
Sự im lặng thật nặng nề đối với thời gian chờ đợi.
Được một lúc chợt Yên Hoa hắng giọng nho nhỏ:
- Xin lỗi.
Quốc hơi nhướng mày, nhưng vẫn lặng yên. Yên Hoa lúng túng:
- Tôi xin lỗi vì đã vô ơn, đã... nghĩ xiên xẹo về anh, trong khi anh lại giúp tôi. Tôi... thật sự xin lỗi.
Quốc nhìn cô, anh dịu giọng:
- Thôi, không có gì đâu. Cô nghĩ bậy cho tôi, còn tôi thì lại ăn nói hàm hồ trước mặt cô. Huề vậy.
Yên Hoa liếc trộm Quốc, cô thoáng ngạc nhiên khi nhớ lại những điều liên quan đến màu áo tím nhạt Quốc mặc trên người.
- Có chuyện gì vậy ? - Quốc hỏi.
- Hả!
- Tôi đang hỏi cô có chuyện gì vậy, tôi thấy cô nhíu mày như nhớ lại chuyện gì đó.
- À, không khi nãy... dường như tôi có thấy anh trong khuôn viên sân bay. Lúc đó hình như anh... đang nói chuyện với một người nào đó.
- Rồi sao? - Quốc ngạc nhiên.
- Người đó là... bạn của anh à? - Cô e dè hỏi dò.
Quốc khẽ cười:
- Tôi đâu dám làm bạn một trưởng bối như thế. Đó chỉ là bạn của ba mẹ tôi thôi. Ủa, mà cô cũng có biết ông ta?
Cô giật mình:
- Không, không có, tôi chỉ... tò mò vậy thôi.
Quốc nhìn cô lạ lùng. Anh hỏi:
- Còn cô, cô đi đưa đón ai xuất ngoại à?
Yên Hoa lắc đầu:
- Không phải. Tôi vừa xuống máy bay thôi, tôi đi chuyến quốc nội.
- Chắc là cô không quen với máy bay nên mới bị hành nôn mửa như thế.
Yên Hoa cười:
- Đâu phải. Tôi không quen với chuyện đi lại bằng máy bay thì còn ai quen nữa. Bởi vì nghề nghiệp của tôi là Hướng dẫn viên du lịch mà, máy bay, xe hơi, xe lửa gì tôi cũng phải quen thuộc hết.
- Ủa vậy sao... cô lại xuống phi trường có một mình? Khách du lịch của cô đâu hết rồi?
Yên Hoa nhún vai kể sơ tình trạng không khỏe phải bỏ tour mà về của mình. Quốc có vẻ ái ngại:
- Trong vòng hai ngày cô đã ngất xỉu hết hai lần, tôi nghĩ cô nên đi khám bác sĩ đi.
Yên Hoa chỉ cười. Chẳng lẽ nói với anh cô sợ và ghét nhất chuyện đi khám bác sĩ, và chẳng lẽ nói luôn rằng ba cô cũng là bác sĩ đó thôi mà còn không về nhờ ông khám, thì làm gì có chuyện cô tốn công tìm đến một ông bác sĩ nào nữa.
Quốc thấy cô không muốn đề cập nên cũng thôi, anh chuyển qua hỏi:
- Cô làm Hướng dẫn ở công ty nào?
- Công ty Danh Lam - Cô trả lời.
- Danh Lam trong câu " danh lam thắng cảnh" chứ gì? Tên cũng hay đó chứ - Quốc cười.
- Anh biết công ty của tôi à?
Quốc lắc đầu:
- Chưa biết nhưng cũng manh máng nghe tên.
Yên Hoa được thể, cô hăng hái quảng cáo về công ty mình. Nào là uy tín, nào là tour rất thú vị, khách hàng rất tín nhiẹm, rất đông... Quốc mỉm cười lắng nghẹ Cô có vẻ hào hứng khi bàn về công việc. Chắc đây là nghề cô yêu thích. Anh thầm nghĩ.
Còn đang miên man với những suy nghĩ trong đầu, Quốc chợt giật mình khi nghe tiếng còi xe inh ỏi phía sau.
- A! Đường thông rồi kìạ - Yên Hoa reo lên.
Quốc vội nổ máy xe chạy tiếp trên con đường đã thông thoáng trở lại. Dọc đường đi, để lấp trống kHoa?ng cách và sự im lặng giữa hai người, Quốc mở nhạc. Âm thanh của dòng nhạc giao hưởng không lời có lẽ làm Yên Hoa thích thú, cô lặng yên thưởng thức mà không hay rằng anh đã chạy đến chung cư mình ở.
Mãi đến khi Quốc tắt máy xe, cô mới nhìn ra rồi chợt kêu lên hốt hoảng:
- Thôi chết rồi!
Quốc nhíu mày:
- Chuyện gì vậy ?
Cô ngơ ngác:
- Cái...cái valy của tôi, hành lý của tôi. Thôi chết, có lẽ tôi đã...
Quốc khịt mũi ngắt lời:
- Nó đang nằm ở băng sau kìa.
Khựng lại nhìn anh như không tin lời anh nói, cô hấp tấp chồm qua ghế để nhìn vào băng sau. Quả thật cái valy nhỏ của cô đang nằm "chình ình" ở đấy.
Quốc mở cửa đi vòng ra sau đem hành lý cô xuống. Yên Hoa lóng ngóng nhận lấy, cô ấp úng:
- Thật là cám ơn anh.
Quốc không nói. Gương mặt anh đột nhiên kém tươi. Yên Hoa còn đang ngạc nhiên vì khi không lời cám ơn của cô bỗng trở thành lãng nhách với thái độ ấy, thì bên tai cô có giọng nói quen thuộc reo vang:
- Ủa sao ngộ dzây? Còn tưởng mình nhìn lầm nữa chứ.
- Tố Trang? - Yên Hoa quay lại.
Tố Trang cười toe toét:
- Thì là tao chứ là ai. Sao hai người lại đi chung với nhau vậy? Bộ...
Câu hỏi tò mò của Tố Trang chưa có ai trả lời thì Quốc đã lạnh lùng:
- Chào.
Anh lên xe và phóng vút đi, để lại gương mặt ngơ ngắc của Tố Trang.
- Ê, sao... kỳ vậy mày?
Yên Hoa kéo valy đi vào chung cư, cô nhún vai:
- Tao đâu có biết đâu.
Lẽo đẽo theo cô lên cầu thang, Tố Trang vẫn còn thắc mắc:
- Tao mới đi xuống định mua chút đồ thì gặp ngay... Mà sao hai người lại đi chung với nhau vậy? Sao mày mới nói đi ra Bắc gì đó đến năm sáu ngày? Sao chưa kịp nói gì hết mà tên Quốc hắn chạy mất vậy? Bộ mày với hắn...?
10_______________________Yên Hoa xách một túi trái cây to, cô tươi tỉnh bấm chuông nhà Lân.
Mở cửa cho cô là một bà cô của anh. Cô nhoẻn một nụ cười:
- Chào cô, con đến thăm anh Lân.
Bà gật đầu nép người để cô vào trong, không quên quan sát kỹ cô từ tướng đi đến dáng người.
Những người phụ nữ trong nhà đang chăm chú xem video cải lương ở phòng khách. Giọng Lệ Thủy vào câu vọng cổ khá mùi, nhưng âm thanh dường như được vặn hết cỡ nên thật muốn... lủng cả màng nhĩ.
Mẹ của lân nhì thấy cô, bà vui vẻ chào:
- Yên Hoa thăm Lân hả? Con vào đây. Cô gật đầu chào mọi người trong nhà. Bà nội, cô dì, và các chị gái của Lân vẫn đang say sưa quan sát màn hình. Một vài người còn nhìn lên gật đầu với cô, còn hầu hết vẫn chăm chú theo dõi diễn biến gay cấn của tuồng cải lương.
Mẹ Lân phẩy tay:
- Không sao đâu con. Nhà bác ai cũng mê cải lương. Băng này mới ra, nên con có chào mười lần cũng không ai ngước lên đâu.
Kéo cô qua băng ghế thấp sát tường, bà bảo:
- Ngồi đây nè Yên Hoa. Ngồi nói chuyện với bác cho vui. Chà, hôm nay chắc con nghỉ phép hả?
- Dạ - Cô cười - Con được nghỉ một tuần bác ạ
- Công ty dạo này ít chuyến hả con?
Cô lắc đầu:
- Dạ đâu có, tại con thấy hơi đuối lên xin nghỉ một tuần cho lại sức thôi ạ
Mẹ Lân ngắm cô rồi gật gù:
- Ừ, là con gái có ra ngoài làm việc thì cũng làm ít thôi con ạ. Làm nhiều quá rạc cả người không tốt lắm đâu.
- Dạ
- Mà con cũng hay thật. Làm cái nghề gì mà phải đi suốt, ấy thế mà vẫn trắng trẻo thế này thì giỏi quá, chứ còn cái thằng Lân đấy, con xem, theo miết cái nghề này bây giờ đen thủi đen thui. Hôm trước mấy cô mấy cậu làm chung có ghé qua thăm thằng Lân, bác thấy ai cũn đen hết trơn.
Yên Hoa mỉm cười. Lời bà làm cô nhớ đến mẹ Cô thừa hưởng mẹ làn da trắng mượt nà. Thỉnh thoảng Tố Trang cũng than thở và phân bì khi thấy cô cứ phải ra nắng gió mà da dẻ vẫn đẹp, còn nhỏ cứ phải cực thân che trùm tùm lum mỗi khi xuống phố.
Nói chuyện một lúc, mẹ Lân thấy cô vân vê cái túi trái cây, bà nhớ lại mục đích chính của cô khi đến đây, liền cười xòa:
- Bác quên mất. Con đến để thăm Lân mà nãy giờ bác cứ dài dòng mãi. Con đừng trách bà già nhiều chuyện này nhé.
Yên Hoa cũng cười:
- Dạ đâu có chi ạ. Con đang nghỉ phép, đến đây thăm anh Lân và gia đình thôi ạ. Con bình thường cũng ít có người quan tâm thăm hỏi lắm.
Mẹ Lân gật gù, ra vẻ hài lòng với giọng nói nhỏ nhẹ của cô. Bà bảo:
- Nãy giờ cũng giữ con lại tốn của con chút it thời gian rồi, thôi để bác đưa con lên phòng thăm Lân.
Theo bà lên cầu thang, cô ngạc nhiên hỏi:
- Bác ạ, sao anh Lân không nằm ở phòng dưới để dưỡng bệnh cho tốt hơn hả bác?
Bà cười:
- Tại nó cứ nhất định đòi về phòng mình đó con. Phòng ở đưới nhà hôm trước là phòng của bà nội nhường tạm cho nó, nó chê là không đủ tiện nghi, thiếu cái máy vi tính của nó, còn than là nằm ở dưới suốt ngày nghe toàn là băng cải lương vọng vào, nên chân mới đỡ đỡ là nó đòi về phòng mình ngay.
Yên Hoa hỏi:
- Vậy chân anh Lân đã đỡ rồi hả bác?
- Cũng sắp tháo băng rồi đó con.
Bà xởi lởi:
- Mấy ngày nay thằng Lân cũng nhắc con đấy. Nó bảo có đến hai tuần rồi không thấy con ghé lại nhà thăm nó nữa.
Yên Hoa bào chữa:
- Dạ tại công việc dạo này hơi nhiều nên con...
Bà cười:
- Con đừng ngại, nó nằm một chỗ cái gì nhớ thì nhắc vu vơ thế thôi. Chứ từ ngày nó bị tai nạn, chỉ có con là siêng đến thăm nó nhất.
Đã đến cửa phòng Lân. Yên Hoa nghe thấy giọng anh nói cười vang vang lên trong. Mẹ Lân gõ nhẹ cánh cửa rồi đẩy vào. Bà góp tiếng:
- Chà gì mà vui vậy ? Coi ai lại đến thăm con nè Lân.
Yên Hoa ló đầu vào với nụ cười tươi:
- Anh Lân.
Lân sáng mắt:
- À, Yên Hoa hả? Vào đây em.
Cô bước vào phòng, hơi ngạc nhiên khi thấy có một cô gái tóc dài lạ mặt đang ngồi cạnh giường anh. Trên tay cô gái ấy là một cuốn album cũ có lẽ là của Lân.
Thấy ánh mắt tò mò của cô, mẹ Lân liền giới thiệu:
- Đây là cô Minh Thu, là cô y tá mà ông bác sĩ của Lân giới thiệu, cô ấy thỉnh thoảng ghé qua chăm sóc cho Lân, và mai mốt tháo băng, sẽ giúp nó tập Vật lý trị liệu cho mau lành đó con.
Quay sang Minh Thu, bà trỏ vào Yên Hoa cười nói:
- Yên Hoa là bạn đồng nghiệp của Lân đó Thu, con bé giỏi việc lắm.
Đôi mắt Lân chợt kém tươi. Hai cô gái chào nhau, bà mẹ anh nói thêm vài câu pha trò rồi trở xuống nhà. Minh Thu đứng dậy nhìn đồng hồ:
- Đến giờ uống thuốc rồi, để Thu lấy thuốc cho anh Lân.
Cất cuốn Album lên cái kệ nhỏ trong góc phòng, cô hí hoáy chuẩn bị thuốc cho Lân từ một lô chai lọ đựng thuốc trên ấy.
Lân nhìn Yên Hoa, bật cười khi thấy cô vẫn còn tần ngần đứng giữa phòng trên tay còn mấy túi trái cây.
- Đến đây ngồi với anh nè Yên Hoa, làm gì mà đứng sựng ra vậy?
Ngồi vào cái ghế anh chỉ, cô ngượng nghịu cười:
- Mấy hôm trước em bận bịu quá nên không có dịp ghé thăm anh.
Lân khoát tay:
- Ái chà, có sao đâu, anh biết mình nghỉ là phần việc đổ lên vai mọi người, nhất là em, cho nên nằm một mình ở nhà thì có buồn thật nhưng anh cũng đâu trách mọi người được.
Yên Hoa khẽ nói:
- Hôm nay thấy anh tươi tỉnh quá, chắc là anh khỏe lại nhiều rồi.
Lân đùa:
- Ừ, vài hôm có thể đến công ty đòi lại phần việc của mình rồi.
Yên Hoa hỏi:
- Em có nghe bác nói anh sắp tháo băng, vậy chừng nào hả anh Lân?
- Ngày mốt đó nhỏ. Chuẩn bị trả việc lại cho anh thôi.
Cô nhoẻn cười:
- Thật không? Anh lành bệnh về lại công ty em cũng mừng. Thú thật mấy, tour của anh khó quá trời, em cũng phải cố gắng hết mình mới tạm làm được đó.
Lân gật đầu ngay:
- Chứ sao. Bởi vậy ngay từ lúc đầu Trọng nó đề cử em anh đã không đồng ý lắm rồi. Không phải anh muốn chèn ép gì em, nhưng mà thật sự em còn quá trẻ để có thể đảm nhận công việc khó khăn như vậy. Chỉ tại lúc ấy anh bị thương, mà công ty lại không còn người nào khả dĩ thay thế được thôi.
Ngừng một lúc, anh tiếp lời:
- Chứ em cũng có cố gắng, có tinh thần cầu tiến nhưng nhiều khi đâu phải cứ cố gắng là thành công đâu, phải không?
- Dạ.
- Hôm qua Trọng có điện thoại cho anh, nó than quá trời.
Yên Hoa ngạc nhiên:
- Than gì hả anh?
- Nó kể là tại nó tham lam nhận quá nhiều tour để em phải quỵ ở Quảng Bình, bây giờ em nghỉ phép, nó phái chị Kim, với Hùng thay phiên thế những tour ấy, nhưng những người đó làm không đạt, khách hàng phàn nàn. Nó đành phải tại đình bớt và từ chối bớt tour, để đợi em hết phép hoặc anh lành bệnh mới làm tiếp.
Yên Hoa vội nói:
- Vậy thì để em trở về công ty giúp ảnh.
Lân lắc đầu:
- Không cần phải vậy, Yên Hoa. Trọng nó tự biết dàn xếp hết. Nó đã quyết định hồi những tour đó rồi thì dù em có vào công ty, nó cũng bảo em về và không giao việc đâu. Thằng đó anh biết tính nó mà, nó không ép việc cho em nữa đâu.
Yên Hoa áy náy:
- Nhưng nếu ở công ty quá nhiều việc thì em...
Lân ngắt lời:
- Đó không phải là chuyện để em lo lắng trong mấy ngày này. Em còn yếu sức lắm, chưa đảm đương tiếp được đâu, nghe lời anh nghĩ cho khỏe lại đã.
Anh ngắm nghía vẻ mặt còn xanh xao của cô:
- Huống chi nghe Trọng kể hôm trước, em té xỉu trên đường vào động Phong Nha Nghe chị Kim nói lúc ấy nhìn em tiều tụy, xuống sắc lắm.
Cô ngại ngùng:
- Dạ cũng tại... em....
- Tại em cái gì. Tại thằng Trọng thì đúng hơn, anh cũng không hiểu tại sao nó nhận việc cho em làm nhiều quá như thế.
Trước đây, có lần Lân nghi ngờ về mối quan tâm đặc biệt của Trọng đối với cô, nhưng chuyện cô ngất đi vừa qua đã đảo lộn ý nghĩ đó. Anh không lý giải được tại sao Trọng thiên vị cô mà lại ép việc quá nhiều để cô phải ngã quỵ như thế.
Yên Hoa tính toán:
- Em còn được năm ngày phép, nếu em nghĩ phép xong trở vào, thì không chừng anh Lân lúc ấy cũng lành bệnh rồi.
Lân cười:
- Có lẽ vậy. Anh em mình sẽ về làm lại công ty cùng một lúc. Nhưng có điều mới tháo băng chắc là anh chưa đi tour được đâu Yên Hoa, chắc chỉ có thể phụ Trọng điều hành công ty. Mấy chuyến kế tiếp nếu có nhận chắc là phải lại nhờ đến em thôi. Không ngán chứ?
- Không ạ - Cô khẽ nói.
Minh Thu đã soạn xong thuốc, cô quay lại trao anh ly nước và mấy viên thuốc nhỏ:
- Anh Lân uống thuốc đi.
Lân ngồi dậy ngoan ngoãn uống số thuốc cô đưa.
Nhìn cảnh Lân uống thuốc và Minh Thu ân cần bên cạnh, Yên Hoa chợt mang máng nhớ đến khay thuốc và ly sữa mà Quốc cho cô uống ở bệnh xá phi trường hôm nào.
Tố Trang cứ tra vấn cô mãi về chuyện tình cờ để cô nhận sự giúp đỡ của Quốc, Câu chuyện cô kể cho Tố Trang nghe có lẽ không thỏa mãn cho cái đầu ưa suy diễn của nhỏ. Chính cô thậm chí cũng thấy lạ lùng về sự kiện hôm đó nữa mà.
Hôm đó quả là Quốc đã đóng vai người tốt. Sự giúp đỡ của anh làm cô cũng phải tạm để thành kiến nặng nề của mình qua một bên mà thốt lời cám ơn.
Lân đã uống hết mớ thuốc, anh nhăn mặt than đắng, Minh Thu dịu dàng đưa cho anh cái khăn ướt để anh lau mặt
Và Yên Hoa chẳng biết lại nhớ đến điều gì mà cười trộm một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro