Trang 4 - tập cưỡi chổi
Một buổi chiều yên ả bao trùm nhà Diggory. Cedric ngồi trong phòng khách, tập trung vào bài tập về những bùa chú phức tạp mà anh cần hoàn thành trước khi nhập học trở lại Hogwarts. Các cuốn sách về phép thuật rải rác trên bàn, và cây bút lông của Cedric thỉnh thoảng khẽ cọ vào trang giấy, tạo ra âm thanh nhè nhẹ.
Ngồi không xa Cedric, Dahlia đang mải mê nghịch đũa phép mà họ vừa mua được vài ngày trước. Dù đã trải qua vài buổi tập cơ bản, con bé vẫn gặp khó khăn trong việc khống chế phép thuật của mình. Mỗi lần em thử tung ra một bùa chú nhỏ, ánh sáng yếu ớt hiện ra rồi tắt lụi ngay lập tức.
Dahlia thở dài, đôi mắt chán nản nhìn đũa phép.
"Em không thể làm được, Cedric. Em có cảm giác như em không đủ giỏi để vào Hogwarts."
Cedric ngừng lại, nhìn em gái với ánh mắt khích lệ.
"Em chỉ mới bắt đầu thôi, bé con. Không ai giỏi ngay lập tức cả, nhất là khi chưa có ai dạy em bài bản. Cứ từ từ mà tiến bộ."
"Nhưng anh thì giỏi ngay từ đầu mà,"
Dahlia lẩm bẩm.
Cedric cười nhẹ, lắc đầu.
"Không đâu. Anh cũng từng gặp khó khăn như em. Hồi đó, anh phải tập suốt hàng tuần để làm ra một bùa sáng hoàn chỉnh"
Dahlia hơi ngước mắt lên, bất ngờ trước lời thú nhận của Cedric.
"Thật sao?"
"Thật chứ,"
Cedric khẳng định.
"Vậy nên, em đừng lo lắng quá. Cứ tập trung và dần dần tiến bộ, rồi em sẽ thấy mọi thứ dễ dàng hơn."
Dahlia im lặng trong một thoáng, rồi gật đầu. Con bé quay lại tiếp tục luyện tập bùa chú, mặc dù phép thuật của em vẫn chưa hoàn hảo, nhưng sự kiên nhẫn của Cedric đã giúp con bé cảm thấy tự tin hơn.
Dahlia, sau khi đã thử xong vài bùa chú cơ bản với cây đũa mới, tiến lại gần, đứng bên cạnh Cedric. Cô bé lặng lẽ nhìn vào bài tập trước mặt anh, đôi mắt sáng lên sự tò mò.
"Anh đang làm gì thế?"
Cedric thở dài, tay gõ nhẹ vào trang sách.
"Anh đang phải giải quyết bùa chú này. Nó là một bùa phức tạp, nhưng anh chưa tìm ra cách điều chỉnh phù hợp để hoàn thành nó."
Dahlia cúi xuống, đọc những dòng chữ mà Cedric đã viết. Con bé im lặng trong một thoáng, rồi khẽ nói.
"Anh có nghĩ rằng, thay vì dùng phép 'Incantato Major' như trong sách, anh có thể thử thay bằng một phép bậc thấp hơn không? Em nghĩ nó sẽ kiểm soát dễ hơn đấy."
Cedric nhướng mày, ngạc nhiên trước gợi ý của em gái. Anh chưa bao giờ nghĩ đến cách đó, nhưng khi Dahlia nói, mọi thứ dường như trở nên hợp lý hơn. Anh lật trang sách, tìm kiếm câu trả lời cho ý tưởng của con bé, và nhận ra rằng Dahlia đúng.
"Em thông minh thật đấy,"
Cedric cười, không giấu nổi sự tự hào trong giọng nói.
"Anh đã không nghĩ đến việc thay đổi cách tiếp cận đơn giản như thế."
Dahlia cười tươi, đôi mắt lấp lánh niềm vui.
"Em chỉ thấy nó hợp lý thôi. Có lẽ anh chỉ cần thử một cách khác."
Cedric nhìn em gái với ánh mắt trìu mến, nhận ra rằng không chỉ mình là người anh cả bảo vệ, mà đôi khi chính Dahlia cũng có thể giúp đỡ anh theo những cách anh không ngờ tới.
"Cảm ơn em, bé con. Anh đã làm được nhờ em đấy."
Dahlia mỉm cười, tự hào vì đã giúp được Cedric, và cả hai lại tiếp tục công việc của mình, không khí trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn.
Sau khi hoàn thành bài tập bùa chú khó nhờ sự giúp đỡ của Dahlia, Cedric cảm thấy nhẹ nhõm. Nhìn sang em gái đang tập trung học cách điều khiển đũa phép, anh quyết định đã đến lúc cả hai cần thay đổi không khí. Anh đứng dậy, cười tươi và đề nghị:
"Nào, bé con, anh nghĩ chúng ta đã học đủ rồi. Ra ngoài tập cưỡi chổi cho thoải mái đầu óc nhé?"
Dahlia hơi ngạc nhiên nhưng cũng hào hứng. Em đã tập cưỡi chổi trước đó nhưng vẫn chưa thuần thục.
"Anh chắc em đã sẵn sàng không?"
Con bé hỏi, ánh mắt lấp lánh xen lẫn chút lo lắng.
Cedric cười khích lệ.
"Anh chắc chắn. Đừng lo, anh sẽ ở đây với em suốt mà."
Hai anh em bước ra sân sau, nơi bãi cỏ rộng mênh mông đang ngập tràn ánh nắng chiều. Cedric đưa cho em gái cây chổi mà họ đã mua từ trước và hướng dẫn cách cầm cán chổi một cách đúng đắn. Dahlia lắng nghe chăm chú, cố gắng ghi nhớ từng lời anh nói.
"Bay lên!"
Cedric ra lệnh cho cây chổi của mình, và ngay lập tức chổi nâng anh lên không trung một cách điệu nghệ. Anh liếc nhìn em gái, khuyến khích bé con thử theo.
Dahlia hít một hơi sâu, nắm chặt chổi và ra lệnh: "Bay lên!"
Cây chổi từ từ nâng em lên khỏi mặt đất. Cảm giác không trọng lượng làm Dahlia hồi hộp, nhưng sự vững chãi từ cây chổi khiến em dần tự tin hơn. Cedric bay vòng quanh em gái, luôn giữ khoảng cách gần để đảm bảo con bé không gặp nguy hiểm.
"Em làm tốt lắm, bé con! Giờ thử điều khiển chổi đi về phía trước nhé,"
Cedric động viên.
Dahlia thử hướng dẫn chổi di chuyển, tuy có chút lóng ngóng ban đầu, nhưng chỉ trong vài phút, con bé đã có thể bay lượn nhẹ nhàng trên bãi cỏ. Niềm vui và phấn khích dâng trào trong lòng, cô không kìm được reo lên:
"Anh Cedric, em làm được rồi!"
Nhưng ngay khi em cười tươi rạng rỡ, một luồng sức mạnh bỗng dưng bùng nổ từ trong cơ thể Dahlia. Chổi đột nhiên vọt lên cao hơn, và Dahlia mất kiểm soát. Đôi mắt cô bé mở to hoảng loạn khi luồng ma lực từ sâu thẳm trong người bắt đầu trào ra không kiểm soát. Những ký ức mờ nhạt, lộn xộn từ một thời xa xưa ùa về, như tiếng thét, bóng tối và những hình ảnh đầy sợ hãi.
"Dahlia!"
Cedric hoảng hốt, vội vàng lao tới nhưng không kịp. Em ngã nhào khỏi chổi, rơi xuống đất. May mắn thay, Cedric đỡ kịp trước khi con bé tiếp đất nặng nề. Anh ôm chặt lấy em gái, hốt hoảng nhìn vào gương mặt tái xanh của em.
Dahlia không phản ứng, cơ thể lạnh toát và yếu ớt. Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, và gương mặt con bé trắng bệch như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Cedric hoảng sợ hơn bao giờ hết.
"Dahlia! Em làm sao vậy?"
Anh lay nhẹ cô bé, nhưng không nhận được câu trả lời. Cô bé hoàn toàn bất tỉnh.
Không do dự, Cedric nhanh chóng ôm em gái vào lòng và lao về phía nhà.
"Ba! Mẹ! Giúp con với!"
Cedric hét lớn khi bước vào nhà, giọng đầy lo lắng.
Bà Diggory hoảng hốt khi thấy Cedric bế Dahlia trong tay. Ông Diggory lập tức chạy tới, cả hai cùng nhanh chóng giúp đưa con bé vào phòng, đặt lên giường. Bà Diggory dùng bùa chú kiểm tra cơ thể Dahlia, nhận ra rằng con bé đang bị sốt cao và kiệt sức sau cơn bộc phát phép thuật bất ngờ.
Bà Diggory vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Dahlia, khẽ thở dài.
"Chắc con bé đã dùng quá sức. Cơn sốt này có thể do phép thuật của nó bộc phát mà nó chưa kiểm soát được."
Cedric ngồi bên cạnh giường, ánh mắt tràn đầy lo âu. Anh không thể ngừng nghĩ về những gì vừa xảy ra. Lần thứ hai trong vòng vài ngày, sức mạnh của em gái anh lại không thể kiềm chế được. Anh biết Dahlia mạnh, nhưng điều đó có vẻ quá sức đối với con bé.
Cedric nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của em gái, khẽ thì thầm:
"Dahlia, em phải vượt qua được. Anh ở đây với em."
Anh cảm nhận được cơn sốt dữ dội trong cơ thể cô bé, nhưng quyết tâm không rời khỏi Dahlia cho đến khi em tỉnh lại.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, soi rọi căn phòng yên ắng, chỉ còn lại tiếng thở khẽ của Dahlia và sự kiên nhẫn, lo lắng của Cedric khi anh túc trực bên em gái suốt đêm.
Trong tiềm thức, Dahlia rơi vào một khoảng không đen tối. Những hình ảnh từ quá khứ , ký ức mà con bé không nhớ rõ , chớp nhoáng hiện ra trong tâm trí. Em thấy mình bị bao quanh bởi những khuôn mặt lạ lẫm, những tiếng hét vang lên, và phép thuật đen tối bao phủ mọi thứ. Một cảm giác sợ hãi và bất lực tràn ngập khắp cơ thể em, giống như lần đầu tiên Dahlia bộc phát sức mạnh mà không kiểm soát được.
Trong thực tại, ma lực của Dahlia tiếp tục tăng lên. Ánh sáng xanh nhạt bao quanh cơ thể con bé, phát ra từ đôi tay run rẩy. Cedric, bất lực nhìn mọi thứ bay tứ tung, biết rằng anh không thể ngăn cản sức mạnh này một mình. Anh hít sâu và gọi to:
"Dahlia! Em không sao đâu! Bình tĩnh lại, anh ở đây!"
Giọng nói của Cedric như một sợi dây cứu rỗi, kéo Dahlia ra khỏi nỗi kinh hoàng của ký ức. Con bé mở mắt, hơi thở gấp gáp, và nhìn thấy Cedric đang đứng bên cạnh, ánh mắt lo lắng nhưng kiên định. Sức mạnh của em dần dần tan biến, các đồ vật từ từ hạ xuống mặt đất.
"Cedric..."
Dahlia thì thào, nước mắt chảy dài trên má. Con bé run rẩy, cơ thể vẫn còn cảm giác yếu đuối sau khi sức mạnh bộc phát.
"Em... em không biết chuyện gì vừa xảy ra."
Cedric cúi xuống, ôm lấy em gái thật chặt.
"Không sao đâu, bé con. Em không có lỗi gì cả. Chúng ta sẽ cùng tìm cách hiểu rõ hơn về sức mạnh của em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro