¹
Văn án : 5480 từ
Ả ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế bành lớn như một nữ hoàng, đôi mắt lạnh lùng như ánh thép lia xuống người phụ nữ đang quỳ gối trước mặt mình. Không gian xung quanh chỉ còn tiếng nhịp giày cao gót của ả gõ nhịp nhẹ trên sàn, như một điệu nhạc vô hình áp bức tâm trí Phương.
"Chị đã xin lỗi tôi chưa?" Hương nghiêng đầu, đôi môi khẽ nhếch tạo nên một nụ cười vừa đủ để khiến người khác run rẩy.
Phương cúi thấp đầu hơn, giọng nói khẽ vang lên nhưng vẫn giữ được sự rõ ràng. "Chị xin lỗi, Hương. Nhưng nếu em muốn, chị có thể làm lại."
Hương bật cười, tiếng cười như một cái roi vô hình quất thẳng vào lòng tự tôn còn sót lại của Phương. "Làm lại? Chị nghĩ mình có cơ hội làm lại à? Tự chị biết mình là ai chứ?"
Ả nghiêng người về phía trước, đôi giày cao gót bóng loáng từ từ nhấc lên và nhấn mạnh lên mu bàn tay Phương. Lực không quá mạnh, nhưng đủ để khiến làn da mỏng manh của nàng ửng đỏ.
"Nhìn tôi," Hương ra lệnh, giọng nói không lớn nhưng chất chứa quyền uy khiến Phương không thể kháng cự. Nàng ngước mắt lên, đôi đồng tử ánh lên vẻ quy phục tuyệt đối, nhưng sâu trong đó là một tia sáng khác - tia sáng của sự mãn nguyện.
"Chị thích đau đến thế sao?" Hương nhấc giày ra, nghiêng đầu nhìn mu bàn tay đỏ rực của Phương. "Hay là thích bị tôi hành hạ?"
"Chị thích vì đó là em," Phương trả lời, giọng nói bình thản nhưng ấm áp đến lạ. "Mỗi vết hằn, mỗi lời mắng của em đều là món quà mà chị muốn giữ mãi."
Hương nhếch môi, ánh mắt hiện rõ sự khinh miệt. Ả cầm lấy ly rượu trên bàn, hất một phần vào mặt Phương. Chất lỏng lạnh buốt chảy xuống gương mặt nàng, nhưng Phương không hề né tránh. Nàng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu như đang tận hưởng sự kiểm soát tuyệt đối mà Hương áp đặt.
"Chị đúng là một con rối ngoan ngoãn," Hương chậm rãi nói, đặt ly rượu xuống và cúi người, bàn tay thon dài nắm lấy cằm Phương, ép nàng nhìn thẳng vào mình. "Nhưng chị phải nhớ, rối là để tôi điều khiển. Chị không có quyền tự ý."
"Chị biết," Phương trả lời, giọng nói chắc chắn đến kỳ lạ. "Và chị muốn thế. Chị muốn làm rối của em, chỉ để em điều khiển."
Hương giữ im lặng trong một lúc, ánh mắt quét qua gương mặt Phương đầy dò xét. Rồi ả buông tay, ngồi thẳng dậy, đôi chân vắt chéo lại một cách cao ngạo.
"Vậy thì quỳ ở đó," Hương nói, giọng nói lạnh lùng trở lại. "Chị sẽ không có cơ hội đứng lên, trừ khi tôi cho phép."
Phương cúi đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. "Chị nguyện cả đời này quỳ dưới chân em, Hương."
----
Hương ngồi xuống chiếc ghế bành lớn, đôi chân vắt chéo lên bàn, ánh mắt đầy khinh miệt nhưng cũng mang chút thích thú khi nhìn người phụ nữ vẫn quỳ gối dưới sàn. Ả khẽ nâng tách trà mới pha lên, nhấp một ngụm nhỏ, rồi bất chợt lên tiếng, giọng ra lệnh:
"Xoa bóp chân cho tôi. Đừng để tôi phải nhắc lại."
Phương lập tức cúi đầu, bò lại gần hơn. Đôi tay nàng, dù vẫn run lên vì cơn đau từ lần bị giày cao gót đạp xuống, nhẹ nhàng nâng lấy đôi chân của Hương. Nàng cẩn thận tháo đôi giày cao gót, để lộ bàn chân trắng muốt, mảnh khảnh. Làn da mịn màng, lạnh như sứ khiến nàng khẽ run, nhưng ánh mắt nàng lại không thể ngăn mình ngước lên nhìn gương mặt cao ngạo của Hương
Từ góc độ này, Phương thấy Hương như một bức tượng hoàn hảo—đường nét gương mặt sắc sảo, đôi môi đỏ cong nhẹ thành nụ cười nửa miệng, vừa trêu ngươi vừa như đang thách thức nàng. Ánh mắt Hương liếc xuống, chạm phải ánh nhìn ngưỡng mộ của Phương, đôi đồng tử đen láy như muốn thiêu đốt trái tim nàng.
"Nhìn gì mà ngẩn ra thế?" Hương khẽ nhếch môi, giọng nói mang theo chút trêu chọc. "Làm việc đi, hay chị muốn bị phạt?"
Phương giật mình, đôi tay vụng về xoa bóp dọc theo bắp chân Hương. Nhưng ánh mắt nàng không thể nào rời khỏi được Hương. Từ đôi chân thon dài, qua chiếc váy lụa mềm ôm lấy thân hình tuyệt mỹ, cho đến gương mặt lạnh lùng nhưng đầy mê hoặc của ả—tất cả đều khiến nàng nghẹn thở.
"Chị thích nhìn tôi đến vậy sao?" Hương hỏi, giọng điệu lạnh lùng nhưng ánh mắt lại lóe lên tia chế nhạo. "Có phải chị nghĩ mình đang phục vụ một nữ hoàng không?"
Phương ngước mắt lên, đôi tay vẫn không ngừng di chuyển trên chân Hương. "Em đúng là một nữ hoàng," nàng thì thầm, giọng nói nhẹ như gió. "Dù chỉ quỳ dưới chân em thế này, chị cũng đã cảm thấy đủ đầy."
Hương bật cười, tiếng cười sắc bén vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Ả khẽ cúi người xuống, chạm nhẹ ngón tay thon dài lên cằm Phương, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt mình. "Đủ rồi? Chị đúng là biết cách tự an ủi mình. Nhưng tôi thì chưa thấy đủ đâu."
Ánh mắt Hương như thiêu đốt, đôi môi cong lên đầy khiêu khích. Phương cảm nhận trái tim mình như ngừng đập, nhưng nàng không hề tránh né. Nàng chỉ nhìn Hương, ánh mắt tràn đầy khát khao và ngưỡng vọng, như thể đang cầu xin sự chú ý từ vị nữ hoàng cao quý này.
Lòng bàn tay Phương áp lên da thịt mềm mại, bắt đầu xoa bóp từng chút một. Dù đau đớn vẫn còn âm ỉ, nàng lại chăm chú vào công việc, như thể đây là nhiệm vụ thiêng liêng nhất đời mình.
Hương ngả đầu ra sau, ánh mắt khép hờ, lặng lẽ quan sát Phương từ trên cao. "Chị đúng là giỏi làm những việc thấp hèn," Ả buông lời, nhấn mạnh từng chữ.
Phương không phản kháng, cũng không biện minh. Nàng chỉ khẽ mỉm cười, như đã quen thuộc với những lời cay nghiệt ấy. "Nếu làm những việc thấp hèn để có thể ở gần em, chị sẵn sàng."
Hương khẽ nhíu mày, đôi môi cong lên thành một nụ cười nửa miệng đầy trào phúng. "Chị đúng là không biết xấu hổ. Nhưng tôi cũng tò mò... chị nghĩ tình yêu của chị đáng giá bao nhiêu?"
Phương ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo nhưng kiên định. "Đáng giá tất cả, nếu đó là vì em."
Câu trả lời của nàng khiến Hương bật cười lạnh lùng. Ả nghiêng người xuống, ngón tay thon dài nâng cằm Phương lên, buộc nàng phải đối diện với ánh mắt sắc bén. "Vậy thì dùng cả đời chị để chứng minh đi. Chỉ cần tôi còn sống, chị sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi."
Phương mỉm cười, như đón nhận một lời hứa ngọt ngào. "Chị không cần thoát, Hương. Chỉ cần được ở bên em, chị đã mãn nguyện."
Hương cười khẩy, thả tay Phương ra, dựa lưng lại ghế. "Đồ ngu," Ả khẽ rít lên. Nhưng lần này, giọng nói ấy không còn quá sắc lạnh. Ả khẽ nhắm mắt, để mặc Phương tiếp tục xoa bóp đôi chân mình. Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, Hương biết rằng, dù nàng có đáng thương hay ngu ngốc đến đâu, Phương vẫn là người duy nhất không bao giờ rời bỏ ả.
-----
Hương đứng dậy, từng bước đi về phía chiếc giường lớn được trải ga trắng tinh, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ tạo nên một lớp bóng mờ trên cơ thể ả. Ả đưa tay tháo nhẹ chiếc áo khoác lụa mỏng, để lộ đôi vai trần và chiếc váy ngủ ôm sát cơ thể, làm tôn lên những đường nét hoàn hảo.
Ả không quay lại nhìn Phương, nhưng giọng nói vẫn vang lên, trầm thấp và đầy uy quyền. "Cơ thể tôi cũng mỏi. Lại đây."
Phương lặng lẽ đứng dậy, đôi mắt nàng chưa từng rời khỏi Hương. Bóng dáng của Hương lúc này như một vị nữ thần kiêu hãnh, vừa lạnh lùng, vừa đầy mê hoặc. Nàng bước đến gần giường, trái tim đập mạnh, nhưng không phải vì sợ hãi—mà là vì khao khát được chạm vào Hương, được phục vụ ả.
Hương ngồi xuống mép giường, ánh mắt liếc qua Phương như đánh giá. "Chị làm được không? Hay chỉ giỏi quỳ dưới chân tôi mà thôi?"
Phương quỳ xuống trước mặt Hương, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên đôi vai gầy nhưng đầy quyền lực của ả. "Chị làm được, Hương. Chỉ cần em muốn."
Hương hơi nhếch môi, như thể hài lòng với câu trả lời. Ả ngả lưng xuống giường, ánh mắt nửa khép, như đang đợi chờ. "Tôi không cần lời nói. Tôi muốn thấy chị làm."
Phương cẩn thận ngồi lên giường, đôi tay chậm rãi bắt đầu xoa bóp đôi vai của Hương. Làn da của ả mềm mại, mịn màng, nhưng bên dưới lại là sự căng cứng từ những mệt mỏi tích tụ. Phương di chuyển từng ngón tay, áp lực vừa phải, như thể mỗi cái chạm đều mang ý nghĩa rằng nàng nguyện trao cả tâm hồn lẫn thể xác cho Hương.
Hương nhắm mắt, hơi thở dần đều lại, nhưng đôi môi vẫn không buông tha một lời mỉa mai. "Chị làm tốt hơn tôi nghĩ. Nhưng đừng để tôi thấy chị chỉ giỏi có mỗi việc này."
Phương cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. "Chị sẽ làm tất cả, chỉ cần em để chị ở bên em, Hương."
Không có lời đáp lại, chỉ có sự im lặng bao trùm căn phòng. Nhưng Phương biết, trong khoảnh khắc ấy, nàng đã ở gần Hương hơn bao giờ hết—dù chỉ là để xoa dịu những cơn mỏi mệt của ả.
----
Hương để mặc Phương kéo nhẹ chiếc áo ngủ khỏi người mình, từng lớp vải trượt xuống, để lộ bờ vai gầy mảnh khảnh và vùng xương quai xanh quyến rũ. Phương dừng lại một chút, đôi tay hơi khựng lại khi ánh mắt nàng vô tình bắt gặp nét sắc lạnh pha chút trêu ngươi trong đôi mắt của Hương.
“Làm tiếp đi. Hay chị chỉ dám đến mức này?” Hương cất giọng, trầm thấp nhưng đầy thách thức.
Phương không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục. Nàng luồn tay xuống, gỡ nốt phần vải còn lại, để chiếc áo hoàn toàn rơi xuống giường. Làn da của Hương lúc này như phát sáng dưới ánh đèn, mềm mại và hoàn mỹ, nhưng lại toát lên một vẻ xa cách khiến Phương cảm thấy mình chỉ như một kẻ lữ hành đứng trước bức tường thành không thể chạm tới.
Phương cúi người hơn, đôi bàn tay khẽ chạm vào vai Hương, tiếp tục xoa bóp, từng động tác đầy cẩn trọng và dịu dàng. Nàng cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ bắp của Hương, nhưng cũng cảm nhận được từng nhịp đập nhẹ nhàng nơi làn da ấy.
Hương vẫn tựa người vào đầu giường, ánh mắt hờ hững lướt qua từng động tác của Phương. “Chị có biết không?” Ả lên tiếng, giọng nói vang lên như một lưỡi dao sắc bén. “Tôi có thể hất chị ra bất cứ lúc nào. Nhưng tôi vẫn giữ chị lại. Chị có biết vì sao không?”
Phương ngước lên, ánh mắt nàng gặp ánh mắt của Hương. “Vì em muốn chị ở đây,” nàng đáp, giọng nói bình thản nhưng chắc chắn.
Hương bật cười, một nụ cười lạnh lẽo và đầy chế nhạo. “Đúng. Tôi muốn chị ở đây. Không phải vì tôi cần chị, mà vì tôi muốn nhìn thấy chị tự nguyện hạ thấp bản thân mình đến mức nào. Muốn xem chị có thể đi xa đến đâu vì tôi.”
Phương không trả lời, đôi tay nàng vẫn tiếp tục di chuyển, xoa dịu từng cơn mỏi mệt trên cơ thể Hương. “Chị sẽ đi xa đến tận cùng,” nàng nói khẽ, nhưng giọng điệu lại mang theo một sự kiên định không thể lay chuyển.
Hương nhướn mày, ánh mắt thoáng qua một tia bất ngờ. Nhưng ả nhanh chóng che giấu nó bằng một nụ cười nhếch môi. “Chị đúng là điên. Nhưng sự điên rồ của chị... lại làm tôi thấy thú vị.”
Ả nhắm mắt, để mặc Phương tiếp tục phục vụ mình, như một kẻ độc tài tận hưởng sự trung thành mù quáng của thần dân. Trong không gian tĩnh lặng ấy, cả hai đều không nói gì thêm. Nhưng Phương biết, dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã chạm tới Hương—dù chỉ là trên bề mặt, như một làn gió thoảng qua cánh đồng băng giá.
----
Hương mở mắt, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn xoáy vào Phương, như muốn dò xem trong đầu nàng đang nghĩ gì. Ả vươn vai nhẹ nhàng, mái tóc dài ấy không đủ che cơ thể ả , nó để lộ bờ vai trần , thấp thoáng sau mái tóc dài đang che đậy chính là bộ ngực căn mọng như đào của Hương. Không một chút ngượng ngùng, Hương nghiêng đầu, giọng nói trầm ấm nhưng lại sắc bén như dao cạo:
"Chị có thể đi về, hoặc ở lại đây ngủ với tôi."
Phương hơi ngẩn người, đôi tay dừng lại giữa không trung. Nàng nhìn Hương, ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa pha lẫn chút gì đó như tia hy vọng mong manh. Nhưng nàng không dám để lộ cảm xúc ấy, chỉ khẽ cúi đầu, giọng nói run nhẹ:
"Chị ở lại."
Hương nhếch môi, một nụ cười thoáng hiện nhưng không chạm đến đáy mắt. "Tôi đoán chị sẽ chọn như vậy." Ả nhích người về phía góc giường, tạo ra một khoảng trống bên cạnh mình. "Lên đi. Nhưng đừng quên vị trí của mình. Chị ở đây vì tôi cho phép, không phải vì tôi cần."
Phương nuốt khan, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Nàng từ từ bước lên giường, cảm nhận từng bước chân mình như đẩy nàng gần hơn tới một ranh giới mong manh. Nàng nằm xuống cạnh Hương, cơ thể căng cứng như một sợi dây đàn sắp đứt.
Hương không quay sang nhìn nàng, chỉ kéo chăn phủ lên người cả hai. "Tắt đèn đi."
Phương vươn tay, nhẹ nhàng bấm công tắc. Căn phòng rơi vào bóng tối, chỉ còn lại hơi thở của hai người hòa quyện vào không khí. Nàng nằm đó, cảm nhận hơi ấm từ Hương ngay bên cạnh, nhưng lại như cách xa cả ngàn dặm.
"Chị có thấy hối hận không?" Hương đột ngột cất giọng, phá tan sự im lặng.
"Không," Phương đáp ngay, không cần suy nghĩ. "Chị sẽ không bao giờ hối hận vì được ở gần em, dù chỉ là một đêm."
Hương không trả lời, chỉ xoay người, quay lưng lại với Phương. Nhưng trong bóng tối, một nụ cười thoáng hiện trên môi ả—một nụ cười mơ hồ, khó đoán.
----
Phương nằm đó, cảm nhận hơi ấm từ Hương đang tỏa ra chỉ cách mình vài phân, đủ gần để chạm tới nhưng cũng đủ xa để khiến nàng khao khát đến phát điên. Nàng không dám cử động, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng của Hương trong bóng tối, từng đường nét trên cơ thể ả như một bức họa hoàn mỹ khiến nàng mê đắm.
Trong lòng Phương, một cơn sóng ngầm cuộn trào. Nàng yêu Hương, nhưng tình yêu ấy không chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ hay tôn thờ. Nó là một ngọn lửa thiêu đốt, vừa muốn quỳ phục dưới chân Hương, vừa muốn giam giữ ả trong vòng tay mình, để ả không bao giờ rời xa.
Ả càng cao ngạo, càng lạnh lùng, nàng càng muốn quỳ xuống, càng muốn chứng minh rằng mình sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để được Hương nhìn đến. Nhưng đồng thời, một phần trong nàng lại muốn nắm lấy cổ tay Hương, kéo ả xuống, buộc ả phải nhìn mình, phải thừa nhận sự tồn tại của nàng.
Phương siết chặt tay vào tấm ga giường, như muốn trấn áp cơn cuồng loạn đang dâng lên trong lồng ngực. Ánh mắt nàng rơi xuống bờ vai mảnh khảnh của Hương, nơi làn da trắng mịn mời gọi như một cám dỗ chết người. Nàng muốn chạm vào ả, muốn cảm nhận từng nhịp đập của ả, muốn có được ả không chỉ trong giấc mơ mà là trong thực tại—trọn vẹn, không chia sẻ với bất kỳ ai.
Nhưng Phương cũng biết, Hương không phải người dễ dàng bị nắm bắt. Ả là một cơn gió lạnh lẽo, càng cố giữ, càng trượt xa. Sự cao ngạo của Hương như một tấm lá chắn, không ai có thể vượt qua. Nhưng chính điều đó lại càng khiến Phương mê muội.
“Ả thuộc về tôi,” nàng nghĩ, một ý niệm vừa táo bạo, vừa hoang đường. “Cho dù ả chà đạp tôi, cho dù ả không yêu tôi, ả vẫn phải thuộc về tôi.”
Nhưng thay vì hành động, Phương chỉ im lặng, tiếp tục chìm trong cảm giác ngọt ngào pha lẫn đau đớn. Nàng biết, sự khát khao này là thứ giữ mình sống. Và khi Hương còn bên cạnh, dù chỉ là trong khoảng cách mong manh này, nàng vẫn sẵn sàng quỳ phục, sẵn sàng đánh đổi, chỉ để được gần hơn với ánh sáng kiêu ngạo ấy.
----
Màn đêm buông xuống, phủ lên căn phòng một lớp áo tĩnh lặng đầy mê hoặc. Ánh đèn vàng nhạt từ thành phố rọi nhẹ lên bức tường, tạo thành những mảng sáng tối đan xen, như đang vẽ lại từng đường nét của không gian. Trong sự im lặng mơ hồ ấy, bản nhạc jazz không lời vang lên từ chiếc máy phát, từng giai điệu như một dòng suối chảy tràn, quyến rũ mà u tối, du dương mà huyền ảo.
Hương vẫn nằm đó, nửa tựa người vào đầu giường, ánh mắt hờ hững nhìn lên trần nhà. Từng nhịp nhạc chậm rãi luồn qua không khí, như chạm đến mọi giác quan của ả. Đôi mắt Hương khẽ nheo lại, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt nhòa, đầy bí hiểm, như thể ả đang chìm vào một thế giới riêng mà không ai có thể chạm tới.
Phương nằm bên cạnh, nhưng không dám ngả quá gần. Nàng cảm thấy bản thân như đang lạc trong một bức tranh mà Hương chính là trung tâm. Mỗi giai điệu jazz vang lên, nàng lại càng cảm nhận rõ hơn sự khác biệt giữa hai người: Hương cao ngạo, xa cách, như một nữ thần đứng trên đỉnh tháp, còn nàng chỉ là kẻ phàm trần, mãi mãi ngước nhìn.
Nhưng bản nhạc ấy cũng khiến trái tim Phương rạo rực, từng nhịp trống vang lên như đồng điệu với nỗi khát khao cháy bỏng trong nàng. Trong ánh sáng mờ nhạt và những giai điệu ngân nga, nàng nhận ra rằng mình không thể nào thoát khỏi Hương. Sự hiện diện của ả không chỉ là một ám ảnh mà còn là một thứ ma túy, từng chút, từng chút một ngấm sâu vào máu thịt nàng.
Hương xoay người, ánh mắt liếc qua Phương một cách lười biếng. "Chị thích bản nhạc này à?" Ả hỏi, giọng điệu thản nhiên như đang nói về một điều vô thưởng vô phạt.
Phương giật mình, như thể vừa bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ. Nàng khẽ gật đầu, nhưng không nói gì.
Hương nhếch môi, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. " Tôi cũng thích. Nó giống như một lời thì thầm của bóng đêm. Lặng lẽ, nhưng đủ để khuấy đảo tất cả."
Phương lặng người, trái tim nàng đập mạnh hơn khi nghe giọng nói của Hương. Nàng không biết phải trả lời thế nào, bởi mỗi lời nói của Hương đều như một giai điệu, khiến nàng mê mẩn đến mức không thể phản kháng.
Bên ngoài, bóng tối vẫn phủ đầy, và bản nhạc jazz vẫn tiếp tục ngân vang, đưa cả hai chìm sâu hơn vào một không gian mơ hồ, nơi mọi cảm xúc, dù là đau đớn hay khao khát, đều hòa quyện thành một bản hòa tấu hoàn mỹ.
----
Buổi sáng tràn về với ánh nắng dịu nhẹ rọi qua khung cửa sổ. Bức màn mỏng khẽ đung đưa trong gió, mang theo không khí trong lành của ngày mới. Hương từ từ mở mắt, cảm giác lành lạnh của tấm ga trải giường cùng hơi ấm quen thuộc bên cạnh khiến ả bất giác cựa mình.
Ả nghiêng đầu, ánh mắt chạm ngay vào gương mặt của Phương. Nàng nằm đó, hơi thở nhẹ nhàng, mái tóc rối nhẹ trải trên gối, làn da trắng hồng phản chiếu ánh nắng sớm, đẹp như một bức tranh được khắc họa bằng sự tỉ mỉ của thiên nhiên. Gương mặt nàng yên bình đến mức khiến Hương ngỡ ngàng trong thoáng chốc.
Hương bật cười khẽ, đôi môi cong lên trong một nụ cười đầy trêu chọc. "Mẹ nó, chị đẹp thật đó," ả buột miệng, ánh mắt lướt dọc theo đường nét gương mặt của Phương. "Một nàng nô lệ xinh đẹp."
Phương khẽ cựa mình, đôi mắt từ từ hé mở. Nghe được lời nói ấy, nàng mơ màng nhìn Hương, môi thoáng nhếch lên một nụ cười nhẹ. "Em đang khen chị đó à, Hương?"
Hương nhướn mày, tỏ vẻ bất cần, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt nàng. "Tôi chỉ đang nói sự thật thôi. Chị đẹp, nhưng cũng chỉ là một món đồ chơi đẹp mắt."
Phương không giận, chỉ khẽ nhắm mắt lại, như đang tận hưởng từng lời Hương nói, dù nó có mang theo chút mỉa mai. "Nếu là món đồ chơi của em, chị cũng không phàn nàn. Chỉ cần em nhìn chị lâu hơn một chút."
Hương bật cười thành tiếng, ngón tay khẽ đẩy nhẹ vai Phương. "Đúng là đồ dở hơi." Nhưng ánh mắt ả vẫn không rời khỏi nàng, vẻ mềm mại hiếm có thoáng qua trên gương mặt.
Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng chim hót bên ngoài và ánh nắng vàng nhảy múa trên sàn gỗ. Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều không nói gì thêm, như thể lời vừa thốt ra đã quá đủ để lấp đầy không gian.
---
Hương khẽ nâng tay, đầu ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua môi Phương. Đó là một cái chạm nhẹ, dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu. Ánh mắt ả dừng lại trên đôi môi mềm mại ấy, nơi vừa thốt ra những lời khiến ả thoáng ngỡ ngàng.
"Chị biết không," Hương nói, giọng ả trầm thấp, như thể sợ phá vỡ không khí yên bình của buổi sáng. "Càng nhìn, tôi càng thấy chị thật đẹp. Nhưng cái đẹp này lại khiến tôi bực bội."
Phương mở mắt, đôi đồng tử đen láy đối diện với ánh nhìn sắc bén của Hương. "Bực bội vì sao, Hương?" nàng hỏi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, như không hề bị lay động bởi những lời cay nghiệt.
Hương dừng lại, đầu ngón tay vẫn đặt trên môi Phương, như muốn giữ nàng trong lòng bàn tay mình. Ả nghiêng người sát hơn, hơi thở phả nhẹ lên gương mặt nàng. "Vì chị quá đẹp, nhưng chị lại quỳ dưới chân tôi. Một người như chị đáng lẽ phải đứng ngang hàng với tôi, thậm chí còn cao hơn tôi."
Phương khẽ cười, nụ cười ấy dịu dàng nhưng lại mang theo một chút gì đó đầy khát khao. "Hương, em không hiểu rồi. Chị không cần đứng ngang hàng với em. Chỉ cần được em để mắt đến, dù là dưới chân em, chị cũng đã thấy đủ rồi."
Hương đứng trước Phương, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại mang theo một sự quyến rũ khó cưỡng. "Chị biết không," ả cất lời, giọng trầm ấm vang lên trong không gian tĩnh lặng, "mỗi lần nhìn chị, tôi chỉ muốn xem chị cúi đầu. Chị càng chịu đựng, chị càng khiến tôi muốn giữ chị bên mình."
Phương không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt nàng dịu dàng nhưng đầy khát khao. "Vậy em sẽ làm gì, Hương? Để chị đứng ngang hàng với em, hay em muốn chị mãi quỳ dưới chân em?" Nàng hỏi, giọng mềm mại như một lời mời gọi.
Hương không đáp ngay, chỉ lặng lẽ quan sát, như thể đang chờ đợi cái nhìn của Phương để đọc thấu tim nàng. "Chị chỉ cần đứng im thôi," ả nói, ánh mắt đầy chiếm hữu. "Còn tôi sẽ quyết định mọi thứ."
----
Đôi mắt Hương khẽ tối lại, ả không nói gì, chỉ cúi thấp hơn, để môi mình chạm nhẹ vào môi Phương. Đó không phải một nụ hôn sâu, chỉ là một cái chạm khẽ, như thể Hương đang thử nghiệm thứ cảm giác lạ lẫm đang dâng lên trong lòng mình.
Phương nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ đôi môi Hương, trái tim nàng đập nhanh hơn, nhưng không có bất kỳ sự chống cự nào. Nàng để mặc Hương, để mặc bản thân chìm đắm trong khoảnh khắc ngọt ngào hiếm hoi ấy.
Hương rời đi, ánh mắt lạnh lùng trở lại, nhưng trong đáy mắt ả vẫn có một tia dao động thoáng qua. "Đừng nghĩ quá nhiều. Đó chỉ là một món quà buổi sáng thôi."
Phương khẽ mở mắt, nhìn Hương đầy dịu dàng. "Dù chỉ là một món quà thoáng qua, chị cũng sẽ giữ nó mãi mãi."
Hương không đáp, chỉ đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo mỏng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng vàng rực rỡ tràn vào, chiếu lên người ả, tạo nên một hình bóng vừa cao ngạo vừa lẻ loi. Ả không quay đầu lại, nhưng trong lòng ả biết, ánh mắt của Phương vẫn đang dõi theo mình, không chút lay chuyển.
-----
Phương ngồi dậy, ánh mắt vô thức hướng về phía Hương. Chiếc áo mỏng manh trên người ả hơi trễ xuống, để lộ bờ vai trắng mịn và phần ngực thấp thoáng hiện ra dưới ánh sáng buổi sớm. Ánh nắng rọi vào tạo nên những đường nét mờ ảo, gợi cảm đến nghẹt thở.
Trái tim Phương khẽ thắt lại, đôi mắt nàng sáng lên, như bị hút hồn bởi cảnh tượng trước mặt. Có gì đó trong sự vô tình của Hương khiến nàng không thể rời mắt—một vẻ đẹp tự nhiên, cao ngạo nhưng đầy mê hoặc, như thể ả không hề hay biết mình đang khiến người khác say mê đến thế nào.
Hương xoay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Phương. Ả nhướn mày, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích. "Nhìn gì mà chăm chú thế, chị?"
Phương khẽ giật mình, nhưng ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi Hương. Nàng hít một hơi sâu, cố gắng che giấu sự dao động trong lòng. "Em... đẹp quá."
Hương bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng nhưng mang theo chút mỉa mai. Ả bước tới gần Phương, cúi xuống, ánh mắt lướt qua nàng như muốn đoán xem trong đầu nàng đang nghĩ gì. "Chị thấy tôi đẹp sao? Hay là chị chỉ muốn chiếm lấy tôi?"
Phương ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng đối diện thẳng với Hương, không một chút lảng tránh. "Cả hai," nàng nói, giọng nói nhẹ nhưng chắc chắn. "Em đẹp, và chị muốn em. Chị muốn em là của chị."
Hương bật cười lớn hơn, đôi môi đỏ cong lên trong một nụ cười trêu ngươi. "Chị đúng là đồ nực cười. Chị nghĩ mình có tư cách để nói câu đó sao?"
Phương không đáp, chỉ im lặng nhìn Hương, ánh mắt tràn đầy khát khao và quyết tâm. Nàng không cần nói thêm, bởi ánh mắt nàng đã nói rõ tất cả—rằng dù ả có cao ngạo, có lạnh lùng đến đâu, nàng cũng sẽ không từ bỏ.
Hương lắc đầu, đứng thẳng dậy, quay người bước về phía cửa sổ. "Chị đúng là một kẻ điên rồ. Nhưng... tôi không ghét sự điên rồ đó."
Phương vẫn ngồi yên, đôi mắt dõi theo bóng lưng Hương, trong lòng nàng như có một ngọn lửa âm ỉ cháy, ngày càng bùng lên mạnh mẽ hơn. Ả càng xa cách, nàng lại càng muốn giữ lấy. Ả càng cao ngạo, nàng lại càng muốn khiến ả thuộc về mình.
----
Hương bước đến tủ đồ, tay lướt nhẹ qua từng chiếc áo được sắp xếp gọn gàng. Ả rút ra một chiếc áo sơ mi trắng, quay người lại và ném nó vào tay Phương, ánh mắt không hề che giấu sự khinh khỉnh. "Chị lấy mà mặc. Nhìn chiếc áo dính rượu ấy ngứa cả mắt."
Phương hơi sững lại, nhưng nhanh chóng cầm lấy chiếc áo. Nàng cúi đầu như muốn tránh ánh mắt của Hương, rồi bước về phía nhà tắm. "Để chị đi thay."
Chưa kịp bước được hai bước, cánh tay nàng bị Hương kéo giật lại. Lực kéo không mạnh, nhưng đủ để khiến Phương khựng lại và phải đối diện với ả. Hương nhếch môi, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng, vừa lạnh lùng vừa khiêu khích. "Chị đi đâu? Ở đây mà thay, trước mắt tôi."
Phương sững lại khi nghe lời Hương, nhưng thay vì bối rối, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, một nụ cười nhẹ đầy thích thú hiện trên gương mặt. Ánh mắt nàng rực sáng như thể vừa được ả trao một món quà quý giá.
"Ở đây thay sao?" Giọng Phương trầm và có chút khàn, ánh mắt nàng cố tình chạm thẳng vào Hương, như muốn đoán xem ả sẽ phản ứng thế nào. "Nếu em muốn... chị sẽ làm theo."
Hương nhướn mày, có chút bất ngờ trước sự đáp trả táo bạo của Phương. Nhưng rồi, như thể đã đoán trước, ả giữ nguyên ánh mắt cao ngạo, đôi môi khẽ cong lên trong một nụ cười khiêu khích. "Thích thì cứ thay, chị. Tôi không cấm."
Không cần suy nghĩ thêm, Phương từ từ tháo chiếc áo sơ mi dính rượu khỏi người mình. Nàng làm chậm rãi, cố tình để mỗi cử động đều lọt vào tầm mắt của Hương. Từng đường nét trên cơ thể nàng lộ ra dưới ánh sáng, nhưng ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi ả, chờ đợi phản ứng.
Hương đứng yên, đôi mắt tối lại một chút, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được sự điềm nhiên. Ả nhếch môi, nhưng ánh nhìn như đang soi xét từng chi tiết. "Chị đúng là chẳng biết xấu hổ. Thay đồ mà cũng phải phô diễn thế này à?"
Phương bật cười, giọng cười trầm thấp đầy ẩn ý. Nàng chậm rãi mặc chiếc áo Hương đưa, ánh mắt không hề che giấu sự thỏa mãn. "Xấu hổ? Không đâu. Chị chỉ muốn em biết... chị là của em, nếu em muốn."
Hương thoáng khựng lại, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng. Ả quay lưng, bước về phía cửa sổ, giọng nói vang lên nhẹ nhàng nhưng mang theo chút trêu chọc. "Đừng tự tin quá, chị. Tôi đâu có nói là muốn."
Nhưng Phương biết, dù Hương có chối bỏ, ánh mắt ả ban nãy đã nói lên tất cả. Chỉ cần một khoảnh khắc ấy thôi, nàng đã biết mình sẽ không bao giờ dừng lại.
------------
Ýe hết chap đầu rồi . Mấy cục cưng cho 2 xin miếng rì wiu đi , 2 sợ ÷))
Nó chưa đủ dăm, nó ko có đủ hành hạ , nó bị tổng tài bây ơi bây 🦧
Giờ mấy cục cưng nói ổn là 2 up tiktok liền 💅
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro