Chương 1
Bạch Liên đứng lặng dưới gốc cây phượng đỏ rực, những cánh hoa chao nghiêng theo gió, nhuộm cả khoảng trời một màu ký ức mơ hồ. Một bóng người lặng lẽ tiến đến gần, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng mang theo cảm giác quen thuộc đến lạ. Dù không thể nhìn rõ khuôn mặt, cậu vẫn cảm nhận được sự thân thuộc kỳ lạ ấy. Người kia khẽ chạm vào tay cậu, hơi ấm lan tỏa, kéo cậu lại gần. Không một lời nói, không một chút do dự, khoảng cách giữa họ thu hẹp dần cho đến khi môi chạm môi.
Khoảnh khắc ấy, tim Bạch Liên đập mạnh. Nhưng không phải vì bối rối, mà bởi cảm giác như mình đã từng trải qua điều này. Một giấc mơ, hay một ký ức bị lãng quên?
Cậu giật mình tỉnh dậy, hơi thở còn chút gấp gáp. Trán lấm tấm mồ hôi, ánh bình minh xuyên qua rèm cửa, phủ lên căn phòng một sắc vàng dịu nhẹ. Bạch Liên ngồi dậy, bàn tay vô thức chạm lên môi..
Bạch Liên: (thầm nghĩ) "Lại giấc mơ đó... Đã chín lần rồi. Nhưng tại sao mình không thể nhìn rõ mặt người kia?"
Cậu thở dài, vuốt mặt để xua đi cảm giác lạ lẫm, nhưng hình ảnh trong mơ vẫn lởn vởn trong tâm trí. Bạch Liên đứng dậy, cố gắng tập trung vào sách vở, nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu không thể kìm nén sự tò mò về giấc mơ kỳ lạ ấy.
Buổi sáng thứ Hai, lớp 11A chìm trong không khí nhộn nhịp của một tuần học mới. Tiếng nói cười vang lên khắp phòng, vài nhóm bạn tụm lại trò chuyện, bàn tán về đủ thứ chuyện.
Ở hàng ghế cuối, Hàn Phong ngồi dựa người ra sau, hai chân gác lên ghế phía trước, tay xoay nhẹ quả bóng rổ. Ánh mắt lười biếng quan sát xung quanh.
Cánh cửa lớp mở ra, cô giáo bước vào cùng một cậu học sinh mới. Không gian dần yên tĩnh lại khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa xuất hiện.
Cô giáo: (vỗ tay) Trật tự nào, các em. Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới. Đây là Bạch Liên, cậu ấy vừa chuyển đến và sẽ học chung với các em từ hôm nay.
Bạch Liên đứng trước lớp, hơi cúi đầu chào, ánh mắt lướt qua các bạn. Trong lớp, vài tiếng xì xào vang lên.
Bạn 1: (nói nhỏ với bạn bên cạnh) "Nhìn cậu ta cũng đẹp trai đấy nhỉ?"
Bạn 2: "Mà nghe bảo là đủ điều kiện học vượt đó. Chắc thiên tài."
Bạn 3: (thì thầm) "Hot boy mới à? Ôi hồng hài nhii "
Bạn 7: " Ôi đúng gu tao vãiii"
Hàn Phong, ngồi cuối lớp, quan sát Bạch Liên với ánh mắt lười biếng, môi nhếch lên cười nhạt.
Cô giáo: Cậu ấy là 1 học sinh đạt học bổng toàn phần đó! Bạch Liên, em giới thiệu đôi chút về bản thân đi.
Bạch Liên: (bình tĩnh) Chào các bạn. Mình là Bạch Liên, mong các bạn có thể chiếu cố mình!
Bạch Liên cúi đầu thêm lần nữa, vẻ tự tin nhưng không tỏ ra kiêu ngạo. Cả lớp im lặng trong giây lát, rồi từ phía cuối lớp vang lên tiếng huýt sáo đầy chế giễu của Hàn Phong.
Hàn Phong: (nụ cười nửa miệng) Học bổng à? Cậu định làm thiên tài trong lớp này sao?
Cả lớp cười ồ lên. Một vài bạn che miệng cười, vài người khác tỏ ra khó xử.
Cô giáo: (đập nhẹ thước lên bàn) Hàn Phong! Đây là cách em chào đón bạn mới sao?
Hàn Phong: (nhún vai, giọng bất cần) Em chỉ hỏi thôi mà, cô.
Cô giáo: (nhìn thẳng vào Hàn Phong) Tôi không muốn nghe thêm câu nào từ em nữa. Bạch Liên, em ngồi xuống bàn trống ở phía giữa lớp đi.
Bạch Liên bước về phía bàn trống, đặt cặp sách xuống. Ánh mắt cậu thoáng nhìn qua Hàn Phong, không hề lộ vẻ lo lắng hay ngại ngùng. Hàn Phong bắt gặp ánh mắt ấy, thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng quay đi, tỏ vẻ thờ ơ.
Thiên Thanh : (nói nhỏ với Bạch Liên khi cậu ngồi xuống) "Đừng để ý Hàn Phong. Cậu ấy lúc nào cũng thế."
Bạch Liên: (mỉm cười nhẹ) "Cảm ơn. Mình ổn mà."
Giờ ra chơi, lớp ồn ào hơn. Bạch Liên ngồi đọc sách, hoàn toàn tập trung. Một nhóm bạn đứng gần bàn Hàn Phong, nói chuyện về Bạch Liên
Trường An: "Nhìn xem ai kìa, đang cố ra vẻ chảnh nhỉ?"
Minh Triết: "Nhưng nghe nói thành tích học tập nó xuất sắc lắm."
Hàn Phong: (lười biếng xoay quả bóng rổ trên ngón tay) "Thành tích xuất sắc thì sao? Cũng chỉ là một kẻ mọt sách vô dụng. Để xem nó chịu nổi bao lâu trong lớp này."
Hàn Phong đứng dậy, tiến về phía Bạch Liên. Cậu đặt quả bóng lên bàn Bạch Liên, hơi cúi người xuống.
Hàn Phong: (giọng khiêu khích) Này, "thiên tài," giải được bài toán trên bảng lúc sáng sao? Hay chỉ biết học thuộc?
Bạch Liên: (bình tĩnh nhìn Hàn Phong) Tôi giải được. Nếu cậu muốn, tôi có thể chỉ cho cậu cách làm.
Câu trả lời của Bạch Liên khiến Hàn Phong khựng lại. Một vài bạn đứng gần đó tròn mắt, không ngờ Bạch Liên lại đáp trả thẳng thắn như vậy.
Hàn Phong: (nhếch mép cười) Hừ, cậu cũng có chút thú vị đấy.
Hàn Phong cầm quả bóng, quay người đi. Bạch Liên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ánh mắt nhìn theo bóng Hàn Phong, không lộ vẻ gì ngoài sự quan sát lặng lẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro