Đối Đầu
Ánh sáng trên trần nhà chớp tắt liên tục, những tia sáng yếu ớt phản chiếu nền nhà trắng toát, loang lổ những vết máu đã đông cứng. Căn phòng nhỏ bé, tăm tối, nặng mùi của sắt và thuốc súng. Những vết nứt trên tường như những vết tích của thời gian, không thể xóa nhòa. Ngọc Hải đứng giữa phòng, đôi mắt u ám như thể nhìn xuyên qua tất cả, còn trái tim hắn thì tràn đầy sự giận dữ không thể kiềm chế.
Hắn quay lại nhìn tên đàn em quỳ dưới chân mình, đôi mắt hắn như lửa đốt, chỉ chờ có cơ hội để bùng phát. Tên đàn em run rẩy, tay vẫn đang đặt trên vết máu của chính mình, ánh mắt không dám ngẩng lên, chỉ biết cắn môi mà không dám ho he. Ngọc Hải không phải là người dễ dàng tha thứ, và lần này, hắn không có ý định để mọi chuyện trôi qua một cách nhẹ nhàng.
"Tao nói với mày bao nhiêu lần rồi?" Giọng của Ngọc Hải như một tia chớp xé toạc không gian, đầy đe dọa và tức giận. Những lời hắn nói như những mũi dao sắc bén đâm vào tâm trí kẻ phản bội, khiến hắn chỉ biết im lặng, không dám đối mặt.
"Mày còn không hiểu à?" Tên đàn em chỉ biết cúi thấp đầu, mồ hôi đổ ra như mưa. Hắn biết rằng sự sống của mình đang treo trên đầu ngón tay của Ngọc Hải. Hắn không dám nói gì, không dám cãi lại. Dù biết rõ lỗi lầm mình đã gây ra, hắn vẫn chỉ biết im lặng chờ đợi phán quyết.
Ngọc Hải siết chặt khẩu súng trong tay, cái lạnh của kim loại như nhắc nhở hắn về cái kết đang đến gần. Hắn không cần phải suy nghĩ lâu, cái tên này đã xâm phạm giới hạn của hắn, và giờ đây, hắn phải trả giá. Hắn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của tên đàn em, cảm giác hồi hộp như một cái gì đó đang treo lơ lửng trong không khí.
"Mày muốn tao tiễn mày về với ông bà không?" Ngọc Hải cất giọng, âm thanh lạnh lẽo, sắc bén như một lưỡi dao. Đôi mắt hắn như dao cắt, không hề chớp mắt khi nhìn tên đàn em quỳ gục dưới chân mình. Hắn đưa khẩu súng lên, nòng súng lạnh lẽo, chỉa thẳng vào đại não của kẻ phản bội.
Mắt Ngọc Hải không rời khỏi tên đàn em, nhưng trong lòng hắn lại có chút gì đó khó tả. Hắn đã quá mệt mỏi với những kẻ như vậy, những kẻ không biết kiên trung, những kẻ không có chỗ đứng trong thế giới này.
Nhưng trước khi hắn có thể bóp cò, một tiếng động bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong căn phòng. Cánh cửa phòng bật mở, một bóng hình bước vào, phá vỡ mọi thứ trong một khoảnh khắc. Giọng nói của người ấy vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy sự khiêu khích:
"Lão Đại, tôi không nghĩ anh muốn làm mọi chuyện rối thêm nhỉ?" Ngọc Hải quay lại, sự bực bội dâng lên trong lồng ngực. Cái tên mà hắn ghét cay ghét đắng, Nguyễn Văn Toàn, đã xuất hiện.
Không có sự sợ hãi, không có chút ngạc nhiên, chỉ có sự lạnh lùng và một nụ cười khinh bỉ. Toàn không có ý định che giấu sự khiêu khích trong giọng nói của mình, và điều đó làm Ngọc Hải cảm thấy như bị xúc phạm.
Nguyễn Văn Toàn bước vào với dáng vẻ của một người đã từng quen thuộc trong thế giới này. Cậu ta không nhanh, không chậm, nhưng mỗi bước đi lại như đang đẩy lùi cái không khí ngột ngạt trong phòng. Cậu ta không vội vã, không căng thẳng. Cái sự bình thản, thậm chí là ngạo nghễ của cậu ta khiến Ngọc Hải cảm thấy như bị thách thức ngay trước mặt.
Ngọc Hải dừng lại, khẩu súng vẫn đang chỉa vào tên đàn em, nhưng ánh mắt của hắn giờ đây đã dồn vào Toàn. Tên đàn em dưới chân hắn vẫn cúi đầu, nhưng Ngọc Hải không còn chú ý đến hắn nữa. Mọi thứ dường như đã thay đổi. Một sự xuất hiện không thể dự đoán từ Toàn đã làm xoay chuyển mọi thứ. Hắn nhìn vào mắt Toàn, cảm nhận sự bình thản mà cậu ta truyền tải. Đó là một sự tự tin không thể phá vỡ, một sự lạnh lùng khiến Ngọc Hải cảm thấy bất an.
"Mày nghĩ mày có thể ngăn cản tao sao?" Ngọc Hải gằn giọng, nhưng lần này, sự nghi ngờ đã bắt đầu len lỏi vào lòng hắn. Hắn không còn chắc chắn như lúc ban đầu. Nguyễn Văn Toàn đứng đó, tay khoanh lại, đôi mắt không rời khỏi Ngọc Hải, như thể đang đọc thấu tất cả những gì hắn suy nghĩ.
Nguyễn Văn Toàn chỉ nở nụ cười đầy thách thức. Cái nụ cười ấy không phải là sự hả hê, mà là một lời khẳng định. Cậu ta đã biết rõ cách đối phó với Ngọc Hải, biết rằng hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ trong tình huống này.
"Anh muốn tiếp tục hay dừng lại, tôi nghĩ anh biết rõ" Toàn đáp, giọng vẫn điềm đạm, nhưng mỗi từ cậu ta nói lại như đổ thêm dầu vào lửa trong lòng Ngọc Hải. Cái cách cậu ta nhìn vào mắt hắn, cái cách mà cậu ta đứng vững, không hề dao động, khiến Ngọc Hải cảm thấy bị đẩy đến bên bờ vực.
Hắn siết chặt khẩu súng, nhưng không bóp cò. Từng giây trôi qua như một thế kỷ. Đầu óc hắn rối bời, và trong lòng hắn, một câu hỏi không thể tránh khỏi vang lên: Liệu hắn có thể ra tay với Nguyễn Văn Toàn, hay sự xuất hiện của cậu ta sẽ thay đổi tất cả?
Ánh sáng trên trần nhà lại chớp tắt, nhưng lần này không còn là sự mờ ảo của bóng tối. Tất cả chỉ còn lại một sự im lặng đầy căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro