Chap 6
BẢN TÌNH CA
Hạ rời xa, nắng nhạt dần trên phố,
Những buổi chiều dài, chậm chạp trôi qua.
Khẽ đứng lặng, nghe lòng mình lỡ nhịp,
Mùa đi qua, như một lời chia xa.
Những tiếng ve còn sót lại đâu đây,
Gợi lại ngày đã từng, dưới tia nắng vàng.
Nhưng có lẽ, dần nhẹ nhàng, gió về trên tóc rối,
Mang theo hơi thở đầu tiên của mùa thu.
Nắng cuối hạ rực rỡ nhưng bốc đồng,
Chạy khắp đất trời, chẳng cần ai chờ mong
Gió đầu thu dửng dưng mà lặng lẽ,
Chỉ thoáng qua, cũng đủ làm mọi thứ cuốn bay.
Hai mùa gặp nhau nơi ranh giới giao mùa,
Kẻ sôi nổi, kẻ lạnh lùng như gió lùa.
Hạ muốn giữ thu lại bên mình mãi,
Nhưng thu chỉ cười, rồi lặng lẽ bước qua.
Nắng cuối hạ cháy rực như giấc mơ,
Khát khao ôm trọn gió trong vòng tay bé nhỏ.
Gió đầu thu mải miết đi không ngoái lại,
Chỉ để nắng bơ vơ, khắc khoải giữa chiều tà.
Họ gặp nhau nơi chân trời giao thoa
Hạ bồng bột, gió lại trầm lặng quá.
Kẻ muốn cháy hết mình trong thoáng chốc
Kẻ kia lặng lẽ, giấu lòng trong chiếc lá.
Nắng cuối hạ cháy rực như lời tỏ tình,
Rượt đuổi khắp trời, mong gió sẽ nghiêng mình.
Gió đầu thu dửng dưng mà khó đoán,
Chỉ khẽ lướt qua, để nắng tự đuổi mình.
Nắng yêu gió bằng ngàn tia sáng,
Đốt cháy cả đất trời chỉ mong một lần chạm.
Gió dửng dưng, cuốn lá bay xa mãi,
Nhưng ai biết được, trong gió cũng ngập ngừng.
Họ yêu nhau, nhưng chẳng thể đến gần,
Giữa giao mùa, chỉ có nỗi nhớ bủa vây.
Nắng rực rỡ, nhưng không làm gió ở lại,
Gió lặng lẽ đi, để hạ buồn trong mây.
Nắng cuối hạ cháy rực, nhưng chẳng đủ ấm,
Để gió đầu thu bước đi trong lạnh lùng.
Hạ yêu thu, chẳng biết nói thành câu,
Còn thu lặng lẽ, làm hạ buồn thêm sâu.
Dẫu biết chẳng thể chạm nhau mãi,
Hạ vẫn cố rực rỡ, mong thu ngoái lại.
Gió thì thầm, nhưng chẳng dừng bước chân,
Hai mùa yêu nhau, chỉ là một giấc mộng ngần.
Nắng yêu gió như yêu lần đầu tiên,
Cháy bỏng, rực rỡ cả trời chiều.
Gió lặng thinh, chỉ để lại hơi lạnh,
Nhẹ nhàng nhưng làm nắng lạc xiêu.
Hạ muốn nói, nhưng chẳng thể thành câu,
Gió đi xa, bỏ lại chút ngọt ngào.
Họ yêu nhau, nhưng mãi chẳng gặp gỡ,
Chỉ để nỗi nhớ nằm lại giữa giao mùa.
Hạ yêu thu, nhưng yêu trong giông bão,
Thu yêu hạ, chỉ như làn gió nhẹ qua.
Họ gặp nhau, rồi xa nhau quá vội,
Hai đường thẳng, nhưng chẳng thể giao nhau.
Nắng cuối hạ vẫn rực, gió thu vẫn hững hờ,
Nhưng đâu đó giữa trời đất giao mùa.
Có một câu chuyện, chẳng bao giờ kết thúc,
Một tình yêu thầm lặng, nhưng mãi chẳng phai mờ.\
Gió yêu nắng, nhưng chẳng thể nói ra,
Hạ cháy hết mình, chỉ mong gió nhận ra.
Hai mùa lặng lẽ, như hai dòng thời gian,
Cắt nhau một giây, rồi xa mãi ngàn năm.
Nắng cuối hạ mãi rực rỡ trên cao,
Gió đầu thu vẫn dửng dưng, lướt qua nhẹ nhàng.
Nhưng ai biết, trong từng hơi thở lạnh,
Gió đã nhớ nắng đến cháy cả lòng mình
Gió lướt qua, mang theo lời chưa nói,
Còn nắng chỉ tỏa rạng khắp trời
Trong mỗi cơn gió thu, ai hay rằng,
Có nỗi nhớ âm thầm cuốn lá bay
Nắng muốn giữ gió, nhưng gió chẳng thể dừng,
Gió muốn yêu nắng, nhưng chẳng dám quay lưng.
Hai mùa xa cách, mãi không quên,
Chỉ hẹn nhau, ngày giao mùa dịu êm.
Gió đầu thu lướt qua từng chiếc lá,
Nắng cuối hạ vương trên mỗi cành cây.
Họ cách nhau bởi ranh giới mong manh,
Nhưng mãi chờ nhau, qua từng mùa tiếp nối.
Hạ gửi nắng, gió mang đi thật xa,
Gió thì thầm: "Hẹn một ngày gặp lại."
Không lời hứa, cũng chẳng cần níu giữ,
Gặp lại một lần, đủ thắp sáng trời xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro