Dưới Ánh Trăng, Bên Bờ Hồ
___
Đêm bao phủ khu rừng như một tấm màn nhung đen, gió đông thổi qua từng tán cây, mang theo hơi lạnh khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Một bóng người nhỏ bé loạng choạng bước qua con đường sỏi đá gồ ghề. Hoàng tử, trong bộ áo choàng bạc nhàu nhĩ, đôi chân trần rớm máu, từng bước đi để lại dấu đỏ nhạt trên nền đất lạnh. Gương mặt chàng, tái nhợt và mệt mỏi, hướng về phía ánh sáng bạc nơi bờ hồ xa xa.
Ánh trăng soi rọi mặt hồ phẳng lặng, ánh sáng như dát bạc lên từng gợn sóng nhỏ, lung linh mà huyền ảo. Gần đó là một căn nhà gỗ xập xệ, mái nhà nghiêng ngả trước cơn gió. Hoàng tử khẽ mỉm cười, ánh mắt chan chứa hy vọng mong manh. Nhưng sức lực cạn kiệt khiến đôi chân chàng khụy xuống.
“Phải chăng ánh trăng này sẽ che chở ta... hay nó cũng chỉ là một giấc mộng hư vô?” chàng thì thầm, rồi để cơ thể mình gục xuống trước ánh trăng bạc.
Bên trong căn nhà, họa sĩ đang ngồi trước giá vẽ, ánh nến bập bùng hắt lên khuôn mặt u buồn và đôi mắt sâu thẳm. Tiếng động nhẹ ngoài cửa khiến anh chau mày, đôi tay buông cọ, đứng dậy bước ra. Khi mở cửa, trước mắt cậu là một chàng trai gầy guộc, mái tóc rối bù phủ trên gương mặt xanh xao nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp lạ thường.
“Ngài là ai?”
Giọng họa sĩ trầm thấp, đôi mắt ánh lên sự cảnh giác. Cậu bước tới gần, nhẹ nhàng cúi xuống kiểm tra hơi thở của người lạ mặt.
Hoàng tử khẽ mở mắt, đôi môi mấp máy yếu ớt.
“Ta... chỉ là một kẻ lạc đường. Xin hãy cho ta một chút nước... và chút hơi ấm.” nói rồi chàng lịm đi mất.
Cậu im lặng, ánh mắt thoáng chút đắn đo, nhưng rồi cậu đỡ chàng trai dậy, dìu vào trong. Đặt hoàng tử nằm trên chiếc ghế dài cũ kỹ, họa sĩ vội đi lấy nước.
Khi hoàng tử tỉnh lại, ánh sáng dịu dàng của ngọn nến chiếu lên căn phòng đơn sơ nhưng gọn gàng. Họa sĩ ngồi gần đó, ánh mắt quan sát cẩn thận từng cử chỉ của chàng, khuôn mặt lạnh băng không chút biểu cảm.
“Cảm ơn cậu...” Hoàng tử khẽ lên tiếng, giọng nói mỏng manh nhưng đầy chân thành. “Nếu không có cậu , ta e rằng mình đã nằm lại trong rừng đêm nay.”
“Ngài nên nói ngài là ai? lý do ngài xuất hiện ở đây,” họa sĩ đáp, giọng điệu thẳng thừng.
“Khu vực này không dành cho kẻ lạ mặt, nhất là người có dáng vẻ như ngài.”
Hoàng tử nhìn sâu vào đôi mắt người đối diện. Cậu ấy cao lớn, nhưng không hề thô kệch; dáng vẻ điềm đạm toát lên sự tao nhã khó diễn tả. Tuy nhiên, sự lạnh lùng của anh khiến hoàng tử khẽ nhíu mày.
"Ta là Yeonjun, một kẻ đi lạc."
"Nhà của ngài ở đâu?"
“Ta không có nơi nào để đi,” hoàng tử đáp. “Ta chỉ cần một chỗ để nghỉ lại. Nếu cậu không muốn chứa chấp, sáng mai ta sẽ rời đi.”
Họa sĩ im lặng một lúc lâu. Ánh mắt anh nhìn lướt qua đôi chân rướm máu và gương mặt mệt mỏi của hoàng tử. “Ngài đã đến đây, ta không thể để ngài chết ngoài kia.Tôi là Soobin .”
Cậu đứng dậy, đi về phía bếp nhỏ. “Ngồi yên, tôi sẽ chuẩn bị chút gì đó để ăn.”
Mùi thơm của súp nóng lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Yeonjun ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của họa sĩ. Cánh tay cậu mạnh mẽ nhưng không thô kệch, đôi tay cầm dao thái củ quả vô cùng khéo léo, vẻ mặt dù lạnh lùng nhưng lại toát lên sự dịu dàng lạ thường.
“Cậu sống một mình ở đây sao?” Chàng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
“Ừm” họa sĩ trả lời ngắn gọn, không quay lại.
“Chẳng phải cô đơn lắm sao? Một nơi hoang vắng thế này…”
Soobin đặt bát súp trước mặt hoàng tử, đôi mắt lạnh nhạt lướt qua chàng. “Cô đơn còn tốt hơn những thứ ta từng phải đối mặt.”
Chàng mỉm cười nhẹ. “Có lẽ ta hiểu được điều đó.
___
Những ngày sau đó, cậu vẫn giữ khoảng cách với chàng. Cậu chỉ chăm sóc chàng với vẻ lãnh đạm, nhưng hoàng tử lại càng tò mò về người đàn ông này. Từng nét vẽ trên giá, từng ánh mắt sâu thẳm khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả đều khiến trái tim chàng rung động.
Ngày qua ngày, khoảng cách giữa hai người như dần thu hẹp lại. Cậu đã biết cười đùa trêu trọc, họ bên nhau ấm áp như một gia đình thật sự.
Đêm khuya ở bờ hồ tĩnh lặng, chỉ có tiếng dế kêu rả rích và gió thổi qua những tán lá. Hoàng tử và họa sĩ ngồi bên nhau trên bãi cỏ, ánh trăng chiếu xuống tạo thành một vầng sáng dịu dàng bao quanh họ. Đôi mắt của hoàng tử lấp lánh khi nhìn về mặt hồ, nơi ánh trăng dát bạc lên từng gợn sóng nhỏ.
“Trăng hôm nay thật đẹp...” hoàng tử khẽ thốt, giọng nói dịu dàng nhưng chất chứa một nỗi buồn không tên.
"Vâng, chúng rất đẹp thưa hoàng tử" Câu nói vừa dứt chàng vẫn không khỏi ngỡ ngàng.
"Cậu biết...từ khi nào?"
Cậu thở một hơi dài cười mỉm "Từ lần đầu tôi gặp ngài"
"Cậu hay thật"
Họa sĩ không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt chàng dưới ánh trăng. Với cậu, ánh trăng đẹp đến đâu cũng không thể sánh bằng người trước mặt. “Ngài có biết,” cậu nói, giọng trầm ấm,
“Có những thứ chỉ đẹp khi chúng ta không thể chạm vào. Ánh trăng là một trong số đó. Và có lẽ… ngài cũng vậy.”
Hoàng tử quay sang nhìn họa sĩ, ánh mắt thoáng hiện sự ngỡ ngàng.
“Ta? Ta có gì mà xinh đẹp, Ta chỉ là kẻ hèn nhát trốn chạy khỏi số phận ở thế giới của chính mình.”
“Không, ngài là một phần của ánh trăng đêm nay,” họa sĩ đáp, đôi mắt ánh lên sự chân thành. “Ngài đến đây, giữa nơi hoang tàn này, nhưng lại mang theo ánh sáng làm trái tim tôi như bừng cháy. Tôi chưa từng gặp ai như ngài.”
"Ai như ta?"
"Lần đầu tôi gặp ngài, ngài đã nằm lịm dưới đất, đầu tóc rối ren người ám đầy bụi bẩn. Nhưng ngài biết không trong mắt tôi nhìn ngài lúc ấy vẫn toát ra một vầng hào quang một vẽ đẹp lung linh tựa ánh trăng bên hồ"
"Haha, kể ra cũng thật xấu hổ.."
Hoàng tử khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mang theo chút bối rối. “Cậu biết không, từ khi còn cung điện, ta chưa từng cảm thấy yên bình như ở đây, thật đặc biệt."
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn ánh trăng chứng giám cho hai con người, một hoàng tử lạc lối và một họa sĩ cô đơn. Tim họ dường như đập chung một nhịp, từng hơi thở hòa quyện vào nhau trong không khí se lạnh của đêm đông.
Ánh trăng dát bạc khắp mặt hồ, từng gợn sóng nhẹ lấp lánh như đang thì thầm những điều bí ẩn. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rì rào qua những tán cây và nhịp thở khe khẽ của hai con người đang ngồi bên nhau.
Hoàng tử khẽ liếc nhìn họa sĩ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt dịu dàng nhưng phảng phất nét buồn của cậu. Đôi tay cậu đặt trên đầu gối, những ngón tay hơi cử động như muốn nói điều gì đó mà không dám thốt thành lời.
“Cậu có thường ngắm trăng thế này không?” Hoàng tử lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Giọng nói của chàng nhẹ nhàng như một làn gió ấm.
Họa sĩ gật đầu, đôi mắt nhìn xa xăm. “Ánh trăng là thứ duy nhất đồng hành với tôi trong những đêm dài cô quạnh. Nhưng đêm nay...”
Cậu quay sang nhìn chàng, ánh mắt chợt dịu đi. “Có một thứ đặc biệt hơn khiến ánh trăng cũng thoáng chốc lu mờ”
Họ lại chìm vào im lặng, nhưng lần này là sự im lặng dịu dàng, như thể hai trái tim đang trò chuyện với nhau. Hoàng tử khẽ nghiêng người, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mềm mại của cậu. Một cảm giác thôi thúc chợt trào dâng trong lòng chàng, một khao khát không thể kiềm chế.
“Ta...” Yeonjun thì thầm, giọng nói run rẩy. “Ta có thể thử một điều được không?”
Cậu khẽ ngước lên, đôi mắt ánh lên sự tò mò xen lẫn ngạc nhiên.
Không đợi cậu phản ứng, hoàng tử đã nhẹ nhàng nghiêng người tới, đôi môi chạm khẽ lên môi cậu. Cảm giác ấy ban đầu dịu dàng, mềm mại như lông vũ, nhưng lại khiến trái tim Soobin run lên. Đôi mắt cậu mở to, bất ngờ đến mức không thể phản kháng.
Môi hoàng tử ấm áp, tựa như ngọn lửa nhỏ trong đêm đông lạnh lẽo. Chàng nhanh chóng rụt lại, gương mặt đỏ bừng. “Ta... ta xin lỗi!” Chàng bối rối quay đi, giọng nói lắp bắp.
“Chỉ là chút bồng bột... Ta không nên làm thế.”
Nhưng từ phía sau, cậu bất ngờ đưa tay níu lấy tay chàng.
Hoàng tử quay lại, đôi mắt đầy ngạc nhiên. Họa sĩ nhìn chàng, ánh mắt vừa sâu lắng vừa rực rỡ, như muốn nói lên những điều mà cậu không thể thốt thành lời.
“Ngài không cần xin lỗi,” cậu khẽ nói, giọng dịu dàng nhưng đầy chắc chắn.
“Nếu đây là bồng bột, thì... tôi muốn cảm nhận thêm một chút nữa. Ngài có thể cho tôi không?”
Hoàng tử nhìn cậu, ánh mắt đầy mâu thuẫn. Nhưng rồi như thể không thể kháng cự lại sức hút của cậu. Lần này, họa sĩ là người chủ động. Cậu luồn tay ra sau gáy chàng, nhẹ nhàng kéo chàng lại gần hơn.
“Mọi thứ ở ngài...” Họa sĩ thì thầm, ánh mắt như thiêu đốt. “Khiến tôi không thể rời xa.”
Họ chạm môi một lần nữa, nhưng lần này không còn sự ngại ngùng. Đôi môi hòa quyện, dịu dàng và sâu lắng, như thể họ đang trao cho nhau tất cả nỗi lòng và khao khát mà họ đã giấu kín.
Soobin khẽ mở miệng, và hoàng tử cũng thuận theo. Hơi thở của họ đan xen, truyền cho nhau sự ấm áp, dịu dàng mà cuồng nhiệt. Họ cứ thế chìm đắm trong khoảnh khắc ấy, để quên đi mọi rào cản, mọi định kiến.
Khi cuối cùng họ buông nhau ra, đôi mắt họ vẫn nhìn sâu vào nhau, như thể thế giới xung quanh đã tan biến. Cậu vẫn giữ chặt lấy hoàng tử trong vòng tay, hơi thở cậu khẽ phả vào tai chàng.
“Ngài... đã khiến trái tim tôi không thể yên lặng.”
Hoàng tử mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy chắc chắn. “Vậy hãy để ta khiến trái tim cậu rung động mãi mãi.”
" Ta yêu cậu "
Họa sĩ lặng người, đôi mắt rưng rưng như không dám tin
vào lời nói ấy. “Ngài..yêu tôi? Nhưng thế có đáng không một kẻ như tôi không thể đối với ngài "
“Ta yêu cậu” Hoàng tử nhắc lại một lần nữa, nắm lấy tay cậu, siết chặt như để khẳng định quyết tâm.
“Dù là gì đi nữa, ta chỉ muốn ở bên cậu ,hơi ấm, giọng nói, vòng tay. Ta muốn cậu là của ta mãi mãi .” Chàng dụi vào lòng cậu tìm kiếm hơi ấm nơi cậu.
" Vậy cậu có đồng ý không? ở bên ta."
"Tôi yêu ngài." Ánh mắt cậu chân thành nhìn chàng, mỗi khẻ mỉm cười ấm áp. Họa sĩ khẽ siết tay hoàng tử, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng cả bầu trời đêm lấp lánh. Dưới ánh trăng dịu dàng, giọng cậu vang lên, trầm ấm và dịu dàng như một lời thì thầm từ trái tim:
“Dù thế gian có cướp đi tất cả, dù tôi chỉ còn là một linh hồn vô định, tôi vẫn sẽ ở bên ngài. Giống như ánh trăng trên cao, không bao giờ rời xa ngài, quấn quýt theo từng bước chân, soi sáng mọi nẻo đường, dù là nơi tăm tối nhất. Tôi thuộc về ngài, mãi mãi.”
Dưới ánh trăng, họ ôm lấy nhau, như muốn hòa làm một để chống lại cả thế gian. Những lời hứa dịu dàng ấy vang vọng, nhưng đâu ai biết được rằng định mệnh nghiệt ngã đã chờ sẵn họ phía trước.
Nhưng rồi,
Vào một sáng tình cơ ,Khi ánh bình minh dần ló dạng, những tia nắng đầu tiên len qua tán lá, một loạt tiếng động vang lên từ sâu trong rừng. Tiếng vó ngựa nện thình thịch, tiếng giáp sắt chạm nhau lanh lảnh, và cả tiếng người gọi nhau đầy hối hả.
Yeonjun giật mình tỉnh giấc từ giường tre đơn sơ, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác. Chàng vội đứng dậy, bước ra khỏi căn nhà gỗ, chỉ để nhìn thấy đoàn binh lính đã bao vây cả khu vực. Những gương mặt quen thuộc – thuộc hạ trung thành của hoàng tộc – hiện lên trong ánh sáng yếu ớt của buổi sáng sớm.
Hoàng tử đứng ngay cạnh cửa, đôi mắt lạnh lùng, nhưng trong lòng chàng, một cơn sóng dữ dội đã cuốn đi hết mọi cảm xúc. Một viên tướng, người dẫn đầu đoàn binh, cúi đầu cung kính rồi tiến lên gần hoàng tử.
“Hoàng tử, theo lệnh của đức vua, chúng thần ngài phải trở về ngay lập tức. Không được phép chần chừ.”
Hoàng tử không đáp, đôi mắt chàng như mờ đi, nhìn thẳng vào đoàn binh như nhìn vào sự vô vọng, nhưng ánh sáng trong đó đã dần tắt. Họa sĩ đứng sau chàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu cảm thấy sự thay đổi trong không khí.
“Ngài không thể ở lại đây,” viên tướng tiếp tục, giọng nói đầy thuyết phục, nhưng cũng mang một chút đe dọa. Viên tướng tiến đến khẽ thủ thỉ bên tai chàng điều gì đó.
Hoàng tử quay lại, ánh mắt tối sầm lại. Chàng họa sĩ từ bên trong bước ra ánh mắt ngỡ ngàng lo sợ nhìn về phía chàng . Đôi mắt chàng lạnh tanh ghim thẳng vào tim cậu.
Môi chàng mím chặt lại. "Nên dừng ở đây thôi, giấc mơ cũng đến lúc kết thúc rồi. "
Lời nói đó, như một cú tát mạnh vào mặt họa sĩ. Cậu không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Trong đôi mắt sáng ngời của hoàng tử, cậu chỉ thấy sự lạnh lùng, sự tàn nhẫn mà chính chàng đã giấu kín suốt thời gian qua.
“Ngài nói gì vậy?” Họa sĩ cất tiếng, giọng run rẩy. "Ngài nói ta chỉ là một giấc mơ?"
Hoàng tử quay mặt đi, cố gắng giữ vững sự lạnh lùng trong lòng. “Ta là hoàng tử, địa vị cao quý, tiền tài danh vọng ta có đủ. Còn cậu... cậu vốn chỉ là một phút bồng bột. Một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.”
Những lời cay đắng ấy như một vết dao cắm sâu vào trái tim họa sĩ. Cậu lùi lại một bước, trái tim quặn thắt trong đau đớn. Môi cậu mấp máy, nhưng không thể thốt nên lời. Cậu không thể hiểu nổi, sao hoàng tử lại có thể lạnh lùng đến thế.
“Ngài nói vậy sao? Sau tất cả những gì chúng ta đã cùng trải qua, ngài lại nói những lời này với tôi?” Giọng họa sĩ tràn ngập sự tổn thương, nhưng cũng mang theo một chút giận dữ không thể kiềm chế.
Hoàng tử hít một hơi thật sâu, rồi nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh một nỗi buồn sâu sắc nhưng cũng đầy cứng rắn. “Đừng làm khó ta nữa. Hãy quên đi tất cả. Cậu và ta...cũng chỉ là cuộc dạo chơi veb đường không đủ quab trọng để ta buông bỏ ngôi vị của mình. Cậu... không thuộc về thế giới của ta. Chỉ là một tên họa sĩ vô danh chẳng một chút tương lai đưng nghĩ một người như ta sex vì cậu.”
Lời nói đó như một nhát dao cắt đứt tất cả mọi hy vọng trong họa sĩ. Cậu không thể tin vào những gì mình đang nghe. Trái tim cậu đau đớn, nhưng trong đáy mắt hoàng tử, chỉ còn sự lạnh lùng, kiên quyết.
“Yeonjun...” Họa sĩ gọi tên chàng, nhưng tiếng gọi như một làn gió vụt qua mà chẳng thể giữ chân được hoàng tử.
“Ngài thật sự muốn rời bỏ tôi sao? Ngài thật sự muốn bước vào thế giới bó buộc, xiềng xích đó sao?”
“Vậy thì sao? ” Hoàng tử lắc đầu, miệng cười khẩy nhưng ánh mắt đau đớn như đang đấu tranh với chính mình. “Cậu chỉ là nơi ta trốn tránh, giải tỏa, chơi đùa chán rồi thì sẽ đi. Và bây giờ ta chán rồi ”
Hoàng tử quay người, bước đi, nhưng trái tim chàng nặng trĩu từng bước. Đoàn binh lính kéo đến, vây quanh hoàng tử, kéo chàng về phía vương quốc. Nhưng từng bước chân ấy đều dẫm nát trái tim chàng, cứ như thế, từng bước một, hoàng tử càng xa rời họa sĩ, và cũng càng xa vĩnh viễn tình yêu của mình.
Họa sĩ đứng đó, mắt đẫm lệ, cảm giác như một phần của mình bị lấy đi mãi mãi. Cậu không thể làm gì, không thể giữ chàng lại, vì chính chàng đã cắt đứt mọi sợi dây liên kết với mình.
Khi bóng dáng hoàng tử khuất xa, họa sĩ quỳ xuống đất, đầu cúi thấp, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cậu không còn biết mình phải làm gì, chỉ biết rằng, trong cuộc đời này, chàng đã rời bỏ cậu, và cậu không thể nào lấy lại được những gì đã mất.
Chẳng thể với tới tựa ánh trăng ven hồ xinh đẹp cao vợi.
___
Trên cỗ xe ngựa tráng lệ, từng bánh xe kêu cọt kẹt, rền vang qua từng chặng đường, như những tiếng thở dài đau đớn, kéo dài không ngừng. Cỗ xe dát vàng, phủ kín bởi những tấm rèm nặng nề, mỗi cú đẩy của ngựa lại làm trái tim hoàng tử đau nhói, như mỗi bước đi là một bước xa cách vĩnh viễn. Dù mắt chàng đã mờ đi vì nước mắt, dù trong lòng có bao nhiêu nghẹn ngào, nhưng không thể ngăn được nỗi xé rách trái tim đang tàn lụi từng ngày.
Bên trong cỗ xe, hoàng tử cúi gằm mặt, đôi bàn tay nắm chặt lại, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay như muốn tự làm mình tổn thương để xoa dịu nỗi đau này. Chàng tự hỏi: Tại sao? Tại sao không thể là chúng ta? Nhưng chẳng có ai trả lời, chỉ có tiếng vó ngựa lạnh lùng, nhắc nhớ về một thực tại tàn nhẫn.
Khi chiếc xe cuối cùng cũng đến cổng lâu đài, hoàng tử bước xuống, ánh mắt chàng đầy thách thức, nhưng cũng ẩn chứa sự tuyệt vọng. Đối diện với đức vua, chàng không thể kìm nén cơn giận và nỗi đau đang dâng trào.
"Cha.." Giọng chàng nghẹn ngào, nhưng lại tràn đầy quyết đoán. "Tại sao cha không để con yên? Con không muốn trở về đây! Con không muốn bị ràng buộc bởi những thứ này, bởi sự quyền lực của cha!"
Đức vua vẫn giữ nguyên biểu cảm nghiêm nghị, không động lòng, không chút cảm xúc. Ông không bận tâm đến những lời van xin của con trai mình, chỉ thản nhiên nhìn chàng như nhìn một kẻ tội đồ. Đến khi hoàng tử gào lên, chất vấn cha về tình yêu của mình, đức vua mới từ từ cất giọng, nhưng ngữ điệu đầy khinh miệt, như thể không hề cảm nhận được sự đau đớn của con mình.
“Con đang bị vấy bẩn," ông cất lời, giọng nói khô khốc, sắc như dao. “Tên đó, dân đen thấp hèn , đã làm gì con mà khiến con trở nên yếu đuối thế này? Bệnh hoạn… yêu một người đàn ông sao?”
Đức vua không chỉ coi tình cảm của chàng là sự xấu hổ, mà là một loại bệnh tật nan y mà hoàng tử cần phải chữa trị. Ánh mắt ông tối lại khi nhìn vào con trai mình, đầy sự khinh bỉ.
"Yêu? Đây là thú vui mới của con sao?" Đức vua bước xuống khỏi ngai vàng, mỗi bước đi như một sự vạch trần nỗi đau của hoàng tử.
"Con là hoàng tử, là niềm tự hào của cả vương quốc này, sao lại bị ô uế bởi một tên họa sĩ vô danh? Đây là sự sỉ nhục! Nếu con cứ tiếp tục cứng đầu như vậy, thì con đừng hòng gặp lại hắn… trừ phi xuống mồ!"
Những lời của đức vua như một cú sét đánh ngang tai hoàng tử. Chàng khẽ rùng mình, trái tim như bị bóp nghẹt. Từng chữ, từng chữ của cha như dao đâm vào da thịt, đau đớn và không thể tháo gỡ. Hoàng tử quỳ xuống, không thể kiềm chế được nỗi tuyệt vọng trong lòng, đôi tay run rẩy ôm lấy gót chân đức vua.
"Cha…" Giọng hoàng tử nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu rơi xuống,
“Con sẽ nghe lời cha, bất kì điều gì cha muốn, xin người..hãy để cậu ấy yên.”
Hoàng tử khóc, đôi mắt cương nghị của chàng bây giờ đã nhòa đi trong nước mắt, khuôn mặt cứng cỏi giờ đây chỉ còn lại sự yếu đuối. Chàng van xin cha, nhưng cũng biết rằng trong lòng mình, không có gì quan trọng hơn tình yêu với người họa sĩ ấy. Dù cho tình yêu ấy có mang lại cho chàng đau khổ, là sự sai trái, nhưng đó là tất cả những gì mà hoàng tử cần trong cuộc sống.
Đức vua nhìn con trai, đôi mắt khép hờ, đầy sự hài lòng lạnh lùng. Ông thở dài, ngữ điệu của ông trở nên nghiêm khắc và đầy quyền lực, không hề có sự thương xót.
“Ta đã sắp xếp hôn ước cho con với công chúa của vương quốc láng giềng. Đây là lựa chọn duy nhất của con, hoàng tử. Từ giờ, ta sẽ gọi các thầy thuốc nổi tiếng nhất để chữa bệnh cho con. Họ sẽ giúp con nhanh chóng khỏi bệnh, miễn là con ngoan ngoãn nghe lời ta.”
Lời nói của đức vua như những chiếc gông sắt siết chặt lấy hoàng tử. Chàng cảm nhận rõ ràng sức nặng của chúng, nhưng trong lòng lại có một sự mâu thuẫn không thể tả được. Hoàng tử biết rằng, nếu chàng không làm theo lời cha, nếu chàng tiếp tục yêu người họa sĩ ấy, thì tất cả sẽ kết thúc. Nhưng tại sao, tình yêu lại phải mang theo sự trói buộc như thế? Địa vị, giới tính? Chàng không thể trả lời, chỉ có thể gật đầu ngật ngưỡng, chấp nhận sự tàn nhẫn này.
Và khi cánh cửa lâu đài khép lại, hoàng tử cảm nhận được sự lạnh lẽo của nơi này hơn bao giờ hết. Dù chàng có cố gắng nín cười, nhưng trong lòng, một phần linh hồn chàng đã vỡ nát.
___
Hoàng tử khoác lên mình bộ áo gấm lụa đào, ánh vàng rực rỡ làm tôn lên vẻ quý phái, nhưng mỗi bước đi của chàng đều mang theo nỗi trống rỗng trong lòng. Những người hầu, cung nữ trong cung điện nhìn chàng bằng ánh mắt đầy thận trọng, không một ai dám nở nụ cười. Mọi thứ trở nên xa cách và lạnh lẽo, từ khi chàng quay lại cung điện, mọi thứ đều bị giám sát nghiêm ngặt, như một chiếc lồng sắt vô hình đang siết chặt quanh trái tim chàng.
Ngày qua ngày, các thầy thuốc từ khắp nơi ùa về, mang theo những phương thuốc kỳ lạ, những lời khuyên và bài thuốc để chữa căn bệnh mà họ gọi là "tình yêu loạn lạc". Nhưng hoàng tử biết, làm sao có thể chữa được tình yêu? Làm sao có thể cắt bỏ được những cảm xúc mà chàng dành cho người họa sĩ ấy? Tình yêu không phải là căn bệnh, mà là điều quý giá nhất trong cuộc đời chàng.
"Chỉ có một cách," một thầy thuốc già nói khi nhìn vào đôi mắt u buồn của hoàng tử, "Con phải quên đi người ấy. Cắt đứt mọi liên hệ, không để những tình cảm ấy bám lấy trái tim. Đó là cách duy nhất để con được tự do."
Hoàng tử chỉ im lặng, đôi mắt chợt tối lại. Quên đi? Làm sao có thể quên đi người mà chàng yêu, người mà chàng đã hứa sẽ mãi mãi ở bên? Làm sao có thể xóa nhòa những kỷ niệm ngọt ngào, những khoảnh khắc giữa đêm trăng, nơi hai trái tim hòa quyện với nhau trong yêu thương và nỗi nhớ.
Ngày qua ngày, những lời bàn tán từ phía cung đình càng khiến nỗi đau trong lòng hoàng tử thêm nặng nề. "Hoàng tử bị yêu ma bỏ bùa, đến mức bệnh hoạn," một cung nữ thì thầm. "Yêu một người đàn ông nghèo khó, chân đất, chẳng xứng với một hoàng tử." Những lời ra tiếng vào như những nhát dao đâm vào tim chàng, khiến trái tim vốn đã đau đớn càng thêm quặn thắt.
Hoàng tử nhìn vào gương mỗi sáng, đôi mắt mệt mỏi, gương mặt nhợt nhạt không còn ánh sáng rực rỡ như trước. Cả thân thể chàng cũng ngày càng gầy đi, đôi tay run rẩy, đôi chân mệt mỏi. Đêm đêm, chàng nằm trên chiếc giường lạnh lẽo trong cung điện rộng lớn, không thể ngủ ngon giấc. Dù là đêm hay ngày, ánh trăng vằng vặc ngoài cửa sổ luôn khiến chàng nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc bên người họa sĩ.
Chàng nhẹ nhàng thì thầm trong đêm khuya, chỉ có tiếng gió thổi qua khe cửa. "Soobin… Anh vẫn nhớ em. Mỗi đêm, ánh trăng chỉ khiến lòng anh thêm đau đớn. Em có biết rằng, mỗi lần nhìn lên trời, anh đều mong muốn được gặp lại em? Cảm giác bàn tay em chạm vào, hơi thở em quấn lấy… Nhưng em đâu có thể nghe thấy những lời này."
Vẫn không có ai bên cạnh để chia sẻ nỗi đau này, chỉ có những lời tán dương và lời chỉ trích vang vọng khắp lâu đài. Chàng thấy mình như một con rối, bị nhốt trong cái lồng vàng ngọc, không có cách nào thoát ra. Dù lòng chàng cháy bỏng yêu thương, nhưng mọi thứ xung quanh chỉ khiến chàng càng cô đơn hơn.
Vào một đêm, khi ánh trăng dọi xuống đầy u tịch, hoàng tử lại ngồi bên cửa sổ, đôi mắt tràn ngập sự đau đớn. Chàng thở dài, đôi tay ôm lấy đầu, dường như muốn xua đuổi tất cả những hình ảnh đó khỏi tâm trí mình.
"Ta không thể tiếp tục như vậy nữa," hoàng tử thì thầm, giọng trầm buồn. "Ta không thể sống trong cái lồng này, không thể sống mà thiếu em. Tình yêu của ta, dù bị gọi là bệnh hoạn, thì vẫn là tình yêu duy nhất trong đời ta."
Mỗi ngày, chàng lại ngồi nhìn vào ánh trăng, tự hỏi liệu có một ngày nào đó, cánh cửa của cái lồng này sẽ mở ra, để chàng có thể chạy đến bên người mình yêu. Nhưng cho đến lúc ấy, chàng chỉ có thể đau đớn trong cô đơn, trái tim ngày càng cạn kiệt sức sống. Chàng yêu Soobin, và trong lòng hoàng tử, không gì có thể thay thế được tình yêu ấy, dù cho thế giới ngoài kia có phán xét thế nào đi nữa.
___
Sau hai năm
Hai năm trôi qua, hoàng tử Yeonjun vẫn sống trong chiếc lồng son lộng lẫy của cung điện, nhưng trái tim chàng đã chết từ ngày bị ép rời xa Soobin. Những bữa tiệc xa hoa, những nghi thức trang nghiêm, những lời bàn tán về “căn bệnh” của chàng chẳng qua chỉ là những chuỗi ngày dài lê thê không hồi kết.
Trong hai năm ấy, đức vua không ngừng triệu các thầy thuốc đến để "chữa trị" tình yêu của chàng – thứ mà họ gọi là sự "lệch lạc, ô uế." Nhưng làm sao có thể chữa được tình yêu? Tình yêu không phải bệnh, cũng chẳng phải tội lỗi. Đó là ngọn lửa đã sưởi ấm trái tim chàng, dù giờ đây nó chỉ còn lại tro tàn và đau đớn.
Tiếng thì thầm lan khắp cung điện. Người ta bảo rằng hoàng tử bị bỏ bùa mê hoặc, rằng mối tình với một người đàn ông nghèo hèn là điều kinh tởm và trái đạo lý. Những lời đồn đại ấy như những nhát dao khắc sâu vào lòng chàng, để rồi mỗi đêm chàng chỉ biết ngước lên ánh trăng, nhớ lại ánh mắt dịu dàng của Soobin, nhớ những lần cậu vẽ dưới ánh trăng rằm, và nhớ lời hứa rằng cậu sẽ mãi bên chàng.
“Soobin, em có nhớ ta không? Hay em đã quên ta rồi?”
Hoàng tử lẩm bẩm, ngồi bên cửa sổ nhìn ra xa. Mỗi đêm, trái tim chàng lại bị xé nát bởi nỗi nhớ da diết, nhưng đôi mắt thì khô cạn, không còn nước mắt để khóc.
Chàng chẳng thiết tha ăn uống, chẳng còn nụ cười, cơ thể gầy mòn chỉ còn lại hình bóng của một vị hoàng tử oai nghiêm ngày nào.
Những kẻ phục vụ xung quanh thì thầm: “Ngài ấy chẳng khác gì một con rối vô hồn.”
Một đêm, ánh trăng sáng tỏ rọi qua cửa sổ, như nhắc nhở Yeonjun về lời hứa năm nào. Chàng ngồi bật dậy, trái tim thổn thức như thể một dòng máu mới đang chảy trong huyết quản.
“Ta muốn gặp em, ta nhớ em, dù có phải chết.”
Chàng chờ đến lúc cung điện chìm vào giấc ngủ, rồi bí mật trốn khỏi phòng. Binh lính phát hiện và đuổi theo chàng, nhưng Yeonjun đã quá quen thuộc với từng góc nhỏ của cung điện. Chàng chạy băng qua hành lang dài, bước chân như không cảm thấy mỏi mệt, chỉ có một hình ảnh duy nhất trong tâm trí.
"Soobin"
Sau khi cắt đuôi binh lính, Yeonjun cuối cùng cũng đến được bờ hồ quen thuộc. Cảnh vật vẫn y như lần đầu chàng đặt chân đến đây. Mặt hồ phẳng lặng như gương, phản chiếu ánh trăng vàng rực rỡ. Gió thổi nhẹ qua rặng cây, mang theo mùi hương quen thuộc của ký ức.
Chàng bước đến căn nhà gỗ mun, giờ đây trông xập xệ và lạnh lẽo hơn. Gõ cửa không thấy hồi âm, Chàng mở cửa bước vào. Căn nhà từng ấm áp và tràn đầy sức sống giờ bao phủ bởi một lớp bụi mờ. Chàng thắp vài ngọn đèn dầu, ánh sáng le lói làm hiện rõ quang cảnh bên trong.
Yeonjun đứng lặng người. Xung quanh chàng là hàng trăm bức tranh vẽ chính chàng, phủ kín các bức tường. Những bức tranh từ lớn đến nhỏ, từ hoàn thiện đến dang dở, mỗi nét vẽ đều như chứa đựng tình yêu sâu đậm mà Soobin dành cho chàng. Chàng run rẩy, bước tới từng bức tranh, chạm tay vào chúng như thể muốn cảm nhận hơi ấm của người họa sĩ qua từng nét vẽ.
"Soobin... Cậu đã vẽ ta, rất nhiều. Nhưng tại sao cậu không ở đây? Cậu đang ở đâu?"
Chàng gọi tên người yêu, giọng nói nghẹn lại, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lời.
Ánh mắt Yeonjun dừng lại nơi chiếc giá vẽ bên cửa sổ. Trên giá là một bức tranh dang dở. Dù nét vẽ nguệch ngoạc và rời rạc, chàng vẫn nhận ra khung cảnh hai người ngồi bên bờ hồ, ánh trăng rọi xuống, và cậu mỉm cười dịu dàng với chàng.
Bên cạnh chiếc giá là một mảnh giấy nhỏ. Chàng nhặt lên, đó là một lá thư. Những dòng chữ run rẩy, nhòe mờ bởi nước mắt, khiến Yeonjun cảm nhận rõ nỗi đau và tình yêu mà Soobin đã dành cho chàng.
"Yeonjun của tôi,
Khi ngài đọc được những dòng này, có lẽ tôi đã chẳng còn trên thế gian này nữa. Tôi không trách ngài vì đã rời đi, vì tôi hiểu, ngài làm thế để bảo vệ tôi. Nhưng trái tim tôi, dù hiểu, vẫn không ngừng đau đớn mỗi khi nhớ về ngày ngài quay lưng bước đi. Tôi biết những lời cay đắng ngài nói hôm đó không phải là sự thật. Tôi biết ánh mắt ngài giấu đằng sau sự lạnh lùng ấy là tình yêu, là nỗi đau không thể nói thành lời.
Tôi nhớ ngài. Nhớ đến nỗi mỗi ngày đều cảm thấy như lồng ngực mình bị xé toạc ra. Tôi nhớ những ngày chúng ta cùng ngồi bên hồ, ánh trăng rọi xuống, và ngài cười với tôi – nụ cười đẹp đẽ mà tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi đã cố giữ lấy hình ảnh ấy trong trái tim, nhưng nó vẫn cứ nhòa dần khi tôi vẽ, mỗi nét cọ lại kéo tôi sâu hơn vào nỗi nhớ.
Tôi vẽ ngài, Yeonjun, hết lần này đến lần khác, để níu giữ ngài trong ký ức, để không quên đi từng đường nét của ngài. Nhưng dẫu cố gắng đến đâu, tôi vẫn chẳng thể ngăn mình kiệt quệ. Tôi đã mắc một căn bệnh nặng, rằng tôi sẽ không sống được bao lâu nữa. Nhưng điều đó chẳng sao cả, vì điều hối tiếc duy nhất của tôi là không thể ở bên ngài vào những phút cuối đời.
Ngài có biết không, gặp ngài là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng tôi sẽ mang theo tình yêu ấy vào cõi vĩnh hằng. Ngài từng nói rằng ánh trăng sẽ luôn bên ngài, và tôi hứa, tôi sẽ trở thành ánh trăng đó, mãi dõi theo ngài, mãi ôm lấy ngài dù chỉ là trong giấc mơ.
Hãy sống tốt, Yeonjun. Đừng để tình yêu này là gánh nặng. Nếu có kiếp sau, tôi sẽ tìm ngài, để lại được yêu ngài lần nữa."
___
Yeonjun đọc từng dòng thư, bàn tay run rẩy đến mức lá thư suýt rơi khỏi tay. Nước mắt chàng trào ra, từng giọt rơi xuống giấy, làm nhòe đi những dòng cuối.
“Soobin... Em đã rời xa ta rồi. Em đã thất hứa, em nói sẽ ở bên ta mãi mãi, nhưng em lại bỏ ta mà đi. Sao em có thể làm vậy với ta?”
Chàng gào lên, giọng nói lạc đi vì đau đớn, quỳ xuống bên giá vẽ, tay ôm chặt bức tranh dang dở vào ngực.
___
Khi binh lính tìm đến, họ thấy căn nhà trống rỗng. Những bức tranh vẫn còn đó, nhưng hoàng tử đã biến mất.
Sau một hồi tìm kiếm, một người lính phát hiện ra lá thư và bức tranh của hai người nơi bờ hồ. Ở vị trí mà họ từng trao nhau lời thề bên ánh trăng, họ thấy chiếc áo khoác của hoàng tử bị bỏ lại trên bờ. Chàng đã gieo mình xuống lòng hồ sâu thẳm, nơi ánh trăng năm xưa vẫn chứng giám cho tình yêu của họ.
___
“Dù thế gian có cướp đi tất cả, dù tôi chỉ còn là một linh hồn vô định, tôi vẫn sẽ ở bên ngài. Giống như ánh trăng trên cao, không bao giờ rời xa ngài, quấn quýt theo từng bước chân, soi sáng mọi nẻo đường, dù là nơi tăm tối nhất. Tôi thuộc về ngài, mãi mãi.”
_&_
“Nếu cậu không thể ở bên ta trong thế gian này, vậy ta sẽ đến bên cậu ở thế giới khác. Cậu hãy chờ ta, Soobin. Ta không để cậu cô đơn thêm một giây phút nào nữa.”
.・✫・゜・。.
Dưới ánh trăng, tình ta chớm nở,
Bên hồ ấy, lời hẹn thề ngọt ngào.
Chàng và cậu, hai linh hồn hòa hợp,
Chạy theo tình yêu, mặc cho bao sóng gào.
Ngày qua ngày, trái tim càng thổn thức,
Lặng lẽ bên nhau, nguyện ước chẳng phai.
Dù cuộc sống ngoài kia đầy gian khó,
Chỉ có tình ta, không gì thay đổi, không ai.
Nhưng số phận nghiệt ngã, chia lìa đôi lứa,
Binh lính đến, khiến chàng phải quay đi.
Dẫu xa nhau, lòng không bao giờ quên,
Ánh trăng vẫn sáng, nơi tình yêu bất tử.
Cuối cùng, hoàng tử một mình đau đớn,
Tìm lại bóng hình, nơi căn nhà xưa.
Lắng nghe lời hứa, ánh trăng vẫn soi sáng,
Chứng giám tình ta, dù kiếp này hay kiếp sau.
・✫・゜・。.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro