Chương 1: Bóng tối của những suy nghĩ
Đêm khuya, bầu trời như một tấm màn nhung đen thẫm, chỉ điểm vài ngôi sao lẻ loi. Trong căn phòng nhỏ, Lidan ngồi trước bàn học, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt gầy gò của cậu. Từng trang tài liệu mở ra trước mắt, nhưng Lidan không thể tập trung. Những con chữ nhảy múa, rối loạn như tâm trí cậu lúc này.
Cậu đặt bút xuống, ngả người ra ghế, thở dài một hơi nặng nề. Hôm nay, trên trường, Suri vẫn cười đùa vui vẻ như thường lệ. Nhưng giữa những tiếng cười ấy, Lidan cảm thấy mình bị gạt ra ngoài, cậu cảm thấy Suri khi trên trường không còn là cô bé thích làm nũng trước mặt cậu nữa, rất nhiều cảm xúc khó nói vây xung quanh .
Lidan: " Không lẽ mình ghen sao? Không đúng không đúng!!”
Linda đã vỗ thật đau vào mặt mình, dấu đỏ hiện rõ trên mặt nhưng không ngăn cản được suy nghĩ của Linda về cô gái ấy: ánh mắt sáng rực của cô khi trò chuyện với những người bạn khác, cách cô thoải mái cười khúc khích mà không để ý đến sự im lặng của cậu. Lidan thầm nghĩ, liệu sự tồn tại của mình có thực sự quan trọng với cô ấy không? Hay cậu chỉ là một bóng mờ nhạt, chỉ xuất hiện khi không ai khác ở bên?
Cảm giác đó đè nặng lên lòng cậu, như một tảng đá vô hình. Không thể chịu đựng thêm, cậu với lấy điện thoại. Ngón tay run run nhấn từng chữ, rồi tin nhắn được gửi đi:
Lidan: "Tớ nghĩ mình không còn quan trọng với cậu nữa."
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm thấy như chính trái tim mình đang bị phơi bày. Những giây phút chờ đợi câu trả lời của Suri dài như hàng thế kỷ.
Ở bên kia thành phố, Suri vừa trở về nhà sau một buổi tối dài. Cô đặt balo xuống bàn, rót một cốc nước, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa. Ánh sáng từ màn hình điện thoại làm cô chú ý. Tin nhắn từ Lidan hiện lên trên màn hình khiến cô khựng lại.
Đọc xong, cô nhíu mày. Suri không phải người nhạy cảm, nhưng cô biết Lidan rất dễ suy nghĩ lung tung. Lời cậu nói hôm nay khiến cô cảm thấy một nỗi buồn không tên dâng lên trong lòng.
Suri: "Gì vậy trời? Lại nghĩ vớ vẩn gì nữa thế?"
Tin nhắn phản hồi ngay lập tức, nhưng chẳng giúp xua tan được sự bất an trong lòng cô.
Lidan: "Cậu có nhiều bạn khác mà. Tớ chỉ là một người bình thường thôi, đúng không?"
Câu trả lời khiến Suri đặt mạnh cốc nước xuống bàn. Lidan luôn như thế, lúc nào cũng tự ti và cảm thấy mình không xứng đáng. Nhưng lần này, cô không thể để cậu tiếp tục chìm trong những suy nghĩ sai lầm như vậy.
Suri: "Ra công viên đi. Ngay bây giờ. Chúng ta cần nói chuyện."
Không đợi phản hồi, cô đứng dậy, khoác chiếc áo mỏng và bước nhanh ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro