Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Mượn danh

Nhóm bạn xung quanh thoáng nhìn nhau, có vài người bối rối, nhưng trước thái độ dứt khoát của Ngọc, họ lần lượt tản ra, để lại không gian yên tĩnh hơn.

Ngọc thở phào, ngồi xuống cạnh Vy, giọng đầy lo lắng:

- Vy, mày sao rồi? Chuyện này là thế nào?

Vy ngẩng lên, đôi mắt đầy hoảng loạn. Cô mấp máy môi, nhưng mãi mới thốt ra được vài lời:

- Sáng nay... tao mở cặp ra thì thấy con chuột chết trong đó. Tao không hiểu tại sao lại là tao...

Ánh nghe vậy thì bực tức lên tiếng, ánh mắt quét qua những người còn ngồi gần đó:

- Đứa nào mà chơi ác dữ. Tốt nhất đừng để tao biết là đứa nào.

Ngọc cau mày, giọng gấp gáp:

- Mày có nghĩ ra ai làm không? Có ai gây chuyện với mày gần đây không?

Vy lắc đầu, nhưng ánh mắt cô đầy lo lắng. Một lát sau, cô hít sâu, như gom hết can đảm để nói:

- Tao không nghĩ là ngẫu nhiên. Nhưng tao nghĩ... nó có thể liên quan đến tin nhắn đêm qua mà tao đã nhận được qua facebook.

Cả Ngọc và Ánh đồng loạt nhìn Vy, ngạc nhiên:

- Tin nhắn gì? Mày nói rõ đi!

Vy gật đầu, rồi lấy hết dũng khí kể lại chuyện tin nhắn đe dọa trên Facebook tối qua, từ lúc nhận tin nhắn, nội dung đe dọa, cho đến cảm giác bất an cả đêm. Khi nghe xong, Ngọc tức giận, đập tay xuống bàn:

- Thật quá đáng mà! Ai lại làm thế cơ chứ?

Ánh cũng không giấu nổi sự bực bội, giọng đầy cương quyết:

- Không thể để yên được. Mày đã nghĩ ra ai hay điều gì chưa?

Vy lắc đầu, nhưng rồi như nhớ ra điều gì, cô cúi đầu, giọng run rẩy:

- Có lẽ... tao biết là tại sao người ta biết Facebook tao rồi. Tao từng để lộ Facebook trên Twitter, trong một bài tweet cũ. Nhưng tao không nghĩ có ai để ý đến... Có lẽ có người đã lần ra thông tin của tao từ bài đăng đó. Tao đã xóa bài rồi nhưng tao không ngờ lại đến mức này.

Ngọc thở dài, ánh mắt vẫn không giấu được sự lo lắng:

- Tao nói thật, Vy. Nếu tụi nó dám làm đến mức này, thì không thể xem nhẹ được. Mày đã xóa bài cũ, nhưng tao sợ chúng còn có ý đồ khác. Phải làm gì đó để bảo vệ bản thân mày. Nếu cần thiết thì khóa luôn facebook đi, hoặc không thì mày xóa luôn rồi lập nick mới. Dù sao người ta cũng mò ra facebook mày rồi, lỡ đâu họ còn làm gì đó quá đáng hơn thì sao.

Vy vẫn lắc đầu, nói:

- Cảm ơn mày, nhưng tao nghĩ Facebook thì chắc không cần khóa đâu, trên đó cũng không để lộ thông tin gì chi tiết về tao đâu. Facebook tao như cái clone toàn đăng linh tinh ấy chứ. Nếu họ stalk được thì chắc là stalk được từ một nguồn nào đó khác. Với giờ khóa facebook thì cũng khó cập nhập mấy cái chuyện học hành ôn thi Đại học, tụi mày hiểu ý tao mà.

Ánh nghiêm nghị:

- Đúng rồi, khóa facebook thì mấy cái này bất tiện lắm. Cũng năm cuối cấp rồi. Mà khoan tụi mày, tao nghĩ chắc chắn đây là người trong trường làm đấy. Chứ tụi mày nghĩ đi, người ngoài làm sao vào trường mà nhét được con chuột vào cặp của Vy? Không thể có chuyện đó được.

Ngọc nghiêng đầu nhìn Vy, giọng trầm ngâm nhưng đầy nghiêm túc:

- Mày thử nghĩ kỹ xem, có đứa nào trong lớp hay trong khối nhìn mày kỳ lạ không? Hoặc nói gì đó về mày mà mày cảm thấy bất thường không?

Vy cúi đầu, cố gắng hồi tưởng. Nhưng sau một lúc, cô vẫn lắc đầu, giọng nhỏ dần:

- Tao không nhớ ra gì cả... Trong lớp, mọi người vẫn bình thường, không ai tỏ thái độ gì khác thường.

Ánh thở dài, ánh mắt vẫn lo lắng nhưng pha chút nghiêm nghị:

- Mà nè, hôm bữa tụi mình họp nhóm có nói chuyện mày nên đính chính trên Twitter rồi đúng không? Mày làm chưa?

Ngọc nghe vậy liền tiếp lời:

- Đúng đó, Vy. Để lâu như vậy, mày không đính chính thì bọn nó càng tưởng mày là Maylilies. Mày định để yên cho tụi nó nghĩ sai hoài à?

Vy cúi đầu, đôi tay siết chặt lấy vạt áo, giọng nhỏ nhẹ:

- Tao chưa làm... Tối qua tao sợ quá nên không nghĩ được gì. Chuyện từ hôm qua đến hôm nay đáng sợ quá...

Ngọc đặt tay lên vai Vy, ánh mắt đầy trấn an:

- Tụi tao hiểu mày sợ, nhưng càng để lâu thì chuyện này càng rối. Đính chính không phải là làm lớn chuyện, mà là tự bảo vệ mình. Cứ nói thật đi, đừng lo quá.

Vy im lặng một lát, rồi khẽ gật đầu. Giọng cô nhỏ nhưng chắc chắn hơn:

- Tao hiểu rồi. Tối nay tao sẽ làm... Cảm ơn tụi mày.

Rồi cả ba bật cười nhẹ, tiếng cười nhẹ nhõm sau hàng loạt chuyện xảy ra ban nãy. Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên, mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Nhưng trong lòng Vy, nỗi bất an vẫn không tan biến hoàn toàn. "Ai là người nhắm vào mình? Và tại sao họ lại làm vậy chứ? Chỉ vì họ nghĩ mình là Maylilies, tác giả của Dưới Ánh Sao Tàn sao? Nhưng đâu có cần thiết phải làm tới mức này đâu cơ chứ?"

Những tiết học buổi sáng trôi qua chậm rãi. Dù Vy đã cố tập trung vào bài giảng, nhưng tâm trí cứ lẩn quẩn không yên. Cảm giác bất an từ những sự cố gần đây làm cô không thể ngồi yên một chỗ. "Liệu hôm nay có chuyện gì xảy ra nữa không? Có ai đang theo dõi mình không?" Những câu hỏi không ngừng vang lên trong đầu, khiến Vy phải cố gắng hít sâu để giữ bình tĩnh.

Thế nhưng, ngoài nỗi lo lắng, trong lòng cô vẫn có một niềm mong chờ. Vy liếc mắt về phía hành lang, đôi tay bất giác siết chặt cây bút. "Liệu anh Huy có đến không? Có lẽ anh ấy sẽ đi ngang qua đây như hôm trước chăng?" Nhưng hành lang vẫn trống vắng, không một bóng dáng quen thuộc. Vy khẽ thở dài, ánh mắt quay lại cuốn vở trước mặt nhưng đầu óc lại lơ đãng. Cô biết mình đang chờ đợi điều gì – hay đúng hơn, là đang chờ đợi một ai đó. Nhưng như cô đã dự đoán, hôm nay anh ấy không xuất hiện.

Cô cười nhẹ, tự nhủ trong lòng: "Mình ngốc thật. Anh ấy đâu có lý do gì để đến đây nữa." 

Nhưng dù nghĩ vậy, một chút thất vọng vẫn len lỏi trong tim cô. Hành lang vẫn yên ắng, như thể mọi thứ cố tình phớt lờ sự mong đợi thầm lặng của cô. Ngay sau khi giờ học kết thúc, Ánh và Ngọc phải tranh thủ về sớm để chuẩn bị cho buổi học thêm chiều. Cả hai vội vàng tạm biệt Vy, không quên dặn dò:

- Tụi tao về trước nha! Có gì thì nhớ gọi! - Ngọc vẫy tay trước khi rời đi.

Vy khẽ gật đầu, cố nở một nụ cười trấn an:

- Ừ, đi cẩn thận nhé.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Vy thu dọn đồ đạc và bước ra sân trường. Nhưng khi tiến lại gần chiếc xe máy của mình và đề máy, nó lại không hoạt động. Thử lại vài lần nữa vẫn không được, Vy quyết định đi xuống và quan sát cô nhận ra lốp xe bị đâm thủng, xì hơi hoàn toàn. Một cây đinh lớn găm chặt vào bánh xe, khiến cô đứng sững, không tin vào mắt mình.

- Không thể nào... Lại nữa sao... Ai lại làm thế này chứ? - Vy lẩm bẩm, lòng đầy hoang mang.

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

- Hello Vy. Bà cũng đi lấy xe hả?

Vy ngẩng lên, thấy Tuấn – cậu bạn cùng lớp – đang bước tới, trên vai còn đeo cặp. Cậu mỉm cười thân thiện, vẻ mặt thoải mái như mọi khi.

- À, chào ông. Ừ, tui tính về mà xe tui bị gì nè. - Vy chỉ tay về phía bánh xe, giọng đầy vẻ lo lắng.

Tuấn nhướn mày, bước lại gần:

- Bị gì cơ? Để tui coi thử.

Cậu cúi xuống kiểm tra, nhanh chóng phát hiện cây đinh găm chặt vào lốp xe. Gương mặt hiền lành của Tuấn chợt trở nên nghiêm túc:

- Đúng là bị đâm thủng rồi. Kiểu này không phải vô tình đâu. Ai lại chơi ác thế nhỉ?

Vy thở dài, ngán ngẩm đứng thẳng dậy:

- Tui cũng không biết nữa. Chắc đành phải đẩy ra tiệm sửa thôi.

Tuấn đứng thẳng lên, gương mặt đầy quyết tâm:

- Để tui giúp bà. Gần đây có tiệm sửa xe, không xa lắm đâu. Tui đẩy cho, bà đi theo thôi.

Vy vội lắc đầu, xua tay:

- Thôi, phiền ông lắm. Ông tranh thủ về sớm đi, chiều ông còn học thêm mà.

Tuấn bật cười, ánh mắt dịu dàng:

- Phiền gì đâu. Bạn bè mà. Không lẽ tui để bà đứng đây một mình với cái xe thế này à? Với lại chiều nay tui được nghỉ, bà không cần lo đâu.

Không để Vy kịp từ chối thêm, Tuấn nhanh chóng bắt đầu đẩy xe về phía tiệm sửa gần nhất, còn Vy đi bên cạnh. Dù lòng còn đầy lo lắng, nhưng sự giúp đỡ của Tuấn khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.Vy ngại ngùng lắc đầu:

Cậu không để Vy từ chối thêm, nhanh chóng nắm lấy tay lái và bắt đầu đẩy xe. Vy đi bên cạnh, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Khi tới tiệm sửa xe, bác sửa xe – một người đàn ông trung niên với mái tóc đã lấm tấm bạc – đang ngồi trên ghế, vừa lau tay vừa nhìn hai đứa trẻ đẩy chiếc xe vào.

- Ủa, sao vậy cháu? Xe bị gì thế này? - Bác hỏi, giọng thân thiện.

Tuấn nhanh nhẹn trả lời:

- Dạ, bánh xe của bạn cháu bị đâm đinh, bác coi giúp được không ạ?

Bác sửa xe đứng dậy, tiến lại gần chiếc xe và cúi xuống kiểm tra. Bác lắc đầu, thở dài:

- Đúng là bị đâm đinh rồi. Nhưng cái lốp này bị nứt thêm một vết nhỏ nữa, vá thì được nhưng hơi lâu đấy, phải gia cố kỹ chỗ nứt. Với lại bác còn đang chờ hàng bơm hơi từ tiệm bên cạnh, bơm của bác sáng giờ bị hư chưa sửa kịp.

Vy nhíu mày, lo lắng hỏi:

- Dạ... vậy bao lâu mới xong hả bác?

Bác gãi đầu, nhìn chiếc xe rồi đáp:

- Tầm một tiếng rưỡi đến hai tiếng cháu ạ. Vá xong thì phải bơm hơi, mà cái này phải bơm máy mới nhanh được.

Vy mím môi, quay sang Tuấn, giọng đầy lo lắng:

- Hai tiếng lận? Tui về trễ quá không kịp phụ mẹ rồi!

Tuấn nhìn đồng hồ, sau đó cười nhẹ, vỗ vai Vy:

- Thôi, đừng lo. Để tui quay lại trường lấy xe rồi chở bà về trước. Xe để ở đây, chiều dặn ba mẹ bà ghé lấy là được.

Vy hơi do dự:

- Nhưng mà... phiền ông quá.

Tuấn phẩy tay, cười lớn:

- Bạn bè mà, phiền gì đâu. Bà đứng đây chờ xíu, tui đi rồi quay lại liền.

Không chờ Vy trả lời, Tuấn vội vàng quay người chạy về phía trường. Vy nhìn theo bóng lưng cậu, lòng không khỏi cảm thấy áy náy. Cô quay lại nhìn bác sửa xe, người đang loay hoay kiểm tra lốp:

- Dạ, vậy cháu nhờ bác giúp nha. Chiều chắc ba mẹ cháu sẽ ghé lấy được không ạ?

Bác sửa xe mỉm cười:

- Yên tâm đi. Cứ để đây, bác làm kỹ cho. Mai mốt nhớ cẩn thận hơn nha cháu.

Vy gật đầu, nhưng lòng lại nặng trĩu. Những sự cố gần đây như đang thử thách sức chịu đựng của cô.

Một lát sau, Tuấn quay lại với chiếc xe máy của mình. Anh mỉm cười, giơ tay vẫy Vy:

- Xong rồi! Lên xe tui chở về. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, hôm nay tui làm tài xế cho bà luôn.

Vy bước tới, nhưng vẫn còn ngại ngần. Tuấn lấy từ phía sau xe một chiếc mũ bảo hiểm, đội lên đầu Vy, rồi chỉnh lại quai cẩn thận.

- Nè, đội vô cho an toàn. Ngồi yên nha, tui chạy chậm mà. - Tuấn cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng.

Vy bật cười, cuối cùng cũng leo lên xe. 

Vy do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Khi Vy ngồi lên sau xe, Tuấn quay lại, giọng vừa trêu đùa vừa quan tâm:

- Bà ôm tui cho chắc. Lỡ té thì sao?

Vy lắc đầu, cười khổ:

- Thôi đi, tui đâu cần ôm ông. Ông chạy cẩn thận là được.

Tuấn bật cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay Vy, kéo về phía eo mình:

- Thôi, đừng cứng đầu. An toàn là trên hết. Bạn bè thì cứ thoải mái đi.

Vy thoáng ngượng, nhưng hiểu ý tốt của Tuấn nên không từ chối thêm. Bỗng nhiên, Tuấn nói:

- Mà này, hồi sáng tui thấy bà có vẻ không ổn, mà không giúp đỡ được nhiều. Giờ nhìn thế này, tui thấy mình hơi vô tâm. Xin lỗi nha.

Vy lắc đầu, cười nhẹ:

- Ông xin lỗi cái gì. Ông đâu có lỗi gì đâu, với lại ông giúp tui thế này là quá tốt rồi.

Nghe vậy, Tuấn cười:

- Mà này, nhớ đừng suy nghĩ nhiều quá. Có gì cần giúp, bà cứ nhắn tui, đừng ngại.

Vy khẽ gật đầu:

- Cảm ơn ông nhiều nha. Nếu không có ông, tui chắc không biết làm sao luôn.

Khi tới trước nhà, Tuấn dừng xe, giọng thân thiện:

- Bà nhớ dặn ba mẹ ghé lấy xe nha. Còn bà thì nghỉ ngơi đi, hôm nay có vẻ mệt lắm rồi. Tui về đây.

Vy gật đầu, cảm kích:

- Tui biết rồi. Mai gặp ở trường nha. Tạm biệt.

Tuấn vẫy tay chào, rồi quay xe rời đi. Vy đứng nhìn bóng Tuấn khuất xa. "Hôm nay rối thật, chắc mình phải làm gì đó để giải quyết chuyện này," cô tự nhủ, quyết định sẽ đính chính mọi chuyện trên Twitter ngay sau khi nghỉ ngơi một chút.

- Con đã về ạ! - Vy lên tiếng như mọi lần.

- Hôm nay về muộn thế? Có chuyện gì à? - Tiếng mẹ từ phòng bếp vọng lên.

Vy hơi khựng lại, quay sang mẹ. Cô cố nở một nụ cười nhẹ để mẹ không lo lắng:

- Dạ, xe con bị hư, lốp xe thủng ở trường. May mà có bạn Tuấn lớp bên giúp con mang xe đi sửa.

Mẹ cô nhíu mày, giọng đầy lo lắng:

- Sao mà lốp xe lại hỏng? Sao con không cẩn thận gì hết vậy? Rồi xe đâu rồi?

Vy đáp:

- Xe con bị ai đó ác ý đâm thủng lốp rồi. Nãy gấp nên Tuấn chở con về luôn á mẹ. Con để xe ở tiệm rồi, mẹ gọi điện thoại nói ba lát đi làm về thì ghé qua lấy giúp con với nha mẹ.

- Trời ơi, ai lại làm thế với con? Con có biết là ai không? - Mẹ cô lo lắng hỏi.

- Dạ con không. - Vy buồn bã trả lời. - Cũng hơi trễ rồi, để con lên phòng cất cặp đã nha, rồi con xuống phụ mẹ.

- Khoan đã. Vy này, ra bếp mẹ bảo cái này. - Vừa định từ phòng khách bước lên thì mẹ cô đã nói.

Vy giật mình nhưng nhanh chóng nghe lời mẹ, quay người đi xuống bếp, thấy mẹ đang cầm cây lau nhà, cô liền hỏi:

- Có chuyện gì vậy mẹ?

Mẹ cô khẽ thở dài, tay đưa chiếc điện thoại của Vy ra và nói:

- Hồi ban nãy, lúc con chưa về, cô Lan qua chơi, mang theo con mèo nhỏ. Nó nhảy lên bàn làm đổ nồi canh mẹ mới nấu trên bàn, mà điện thoại của con để ngay đó. Cô Lan có gửi lời xin lỗi và cô ấy đem nó đi sửa hộ con rồi, chi phí cô ấy sẽ trả. Cô sửa ở tiệm sửa điện thoại con hay sửa đó. Nãy cô ấy bảo mẹ là cỡ lát 3h chiều là sửa xong, có gì chiều con ra lấy sau nhé.

Vy nghe xong thì sững người, lẩm bẩm:

- Thật ư? Trời ơi, sao lại đúng lúc này chứ...

Mẹ cô lắc đầu:

- À, với cả hôm nay nhà mình bị cúp điện nữa, nên chắc lát nữa con không xài máy tính được đâu.

- Cái gì vậy trời? Hèn chi nay con thấy lạ lạ, mới bước vào nhà đã thấy nóng nóng rồi.

Vy thở dài, cảm giác bất lực tràn ngập. "Xe thì xịt lốp... Điện thoại thì hỏng, máy tính không dùng được... Sao mà tệ vậy trời."

Gác lại cảm giác trong lòng, Vy nhanh chóng đi cất cặp sách, rồi xuống bếp phụ mẹ chuẩn bị bữa trưa. Một lát sau, tiếng xe máy của bố vọng vào từ sân. Vy vội vàng chạy ra đón.

- Bố! Xe con sửa xong rồi ạ? - Vy hỏi, ánh mắt sáng lên chút nhẹ nhõm.

Bố Vy gật đầu, mỉm cười:

- Ừ, bố ghé lấy xe về rồi đây. Lần sau cẩn thận hơn con nhé!

Nghe bố nói, Vy thoáng sững người, nhưng cô cố nở nụ cười:

- Dạ, con sẽ chú ý hơn ạ. Cảm ơn bố đã giúp con!

Mẹ từ bếp bước ra, nhìn bố Vy và nói:

- Anh rửa tay đi rồi cả nhà ăn cơm. Vy, con lấy bát đũa dọn ra bàn nhé.

- Dạ! - Vy đáp, nhanh chóng vào bếp.

Cả gia đình ngồi quây quần bên mâm cơm. Dù là một bữa ăn đơn giản với những món quen thuộc, nhưng không khí ấm cúng của gia đình khiến Vy cảm thấy bình yên hơn một chút. Sau khi ăn cơm và nghỉ ngơi một lát, Vy nhìn đồng hồ thì đã gần 3 giờ chiều. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ những rắc rối buổi sáng sang một bên. Vy rời phòng, đội mũ bảo hiểm và dắt xe ra ngoài.

Trên đường đến tiệm sửa điện thoại, Vy phóng xe qua một con phố quen thuộc. Khi đi ngang qua, cô chợt bị thu hút bởi một cửa hàng họa cụ nằm ngay bên đường. Cửa hàng không lớn lắm, nhưng cách bày trí tinh tế với những chiếc cọ vẽ, bảng màu và giá vẽ được trưng bày ở ngoài làm Vy không thể rời mắt.

"Ồ, tiệm này mới mở à? Đẹp ghê!" Vy dừng xe lại, lòng đầy hiếu kỳ. "Thôi, ghé vào xem chút rồi đi cũng không muộn," cô tự nhủ, không cưỡng lại được sức hút của tiệm họa cụ.

Tiếng chuông nhỏ reo lên khi cô mở cửa tiệm. Bước vào cửa tiệm, Vy cảm thấy như mình vừa bước vào một thế giới khác. Hương thơm dịu nhẹ của gỗ và giấy phả vào không khí, các kệ trưng bày gọn gàng với đủ loại bút, màu nước và bảng vẽ đủ kích cỡ. Ánh sáng trong tiệm vừa đủ, tạo nên cảm giác ấm áp và đầy cảm hứng. Không gian bên trong ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ, mùi gỗ mới từ các kệ trưng bày và thoang thoảng mùi sơn dầu. Vy bước vào, mắt lướt qua những hộp màu nước rực rỡ và cọ vẽ sắp xếp gọn gàng.

Bất giác, ánh mắt cô dừng lại ở một góc tiệm – nơi một dáng người quen thuộc đang đứng chăm chú lựa chọn các hộp màu. Là Huy.

Tim Vy như chậm lại một nhịp. Cô không ngờ sẽ gặp anh ở đây, ngay tại lúc này. Cảm giác xao xuyến và bối rối tràn ngập trong cô. Lấy hết can đảm, Vy tiến lại gần, lên tiếng trước:

- Anh Huy! Chào anh!

Huy quay đầu lại, thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Vy. Nhưng ngay sau đó, anh mỉm cười, nụ cười ấm áp khiến Vy cảm thấy như không gian quanh mình dịu lại.

- Chào em, Vy! Anh không ngờ lại gặp em ở đây. Em đến mua đồ vẽ à?

Vy lắc đầu, cười nhẹ:

- Dạ, không. Em thấy tiệm mới mở nên tò mò vào ngó thử thôi ạ. Còn anh? Anh mua gì vậy?

Huy cầm trên tay một bộ màu acrylic, giơ lên như để minh họa cho câu trả lời:

- Anh đang tính mua thêm màu mới ấy mà. Mấy lọ cũ cũng gần hết rồi. Em biết mà, học mấy ngành liên quan đến mỹ thuật tốn kém lắm. Đâu phải không dưng người ta gọi là "họa sĩ nghèo" đâu nhỉ?

Vy gật gù, ánh mắt cô vô thức lướt qua những món đồ anh đang cầm. Trong lòng cô vừa tò mò vừa cảm thấy khâm phục khi nhìn cách anh tỉ mỉ lựa chọn từng món.

- Em nghĩ chắc những thứ anh vẽ ra đều rất đẹp, giống như chiếc váy hôm nọ của em vậy.

Huy khẽ cười, ngại ngùng:

- Cảm ơn em. Nhưng nghệ thuật đâu phải lúc nào cũng đẹp. Anh nghĩ quan trọng nhất vẫn là nó có ý nghĩa với người tạo ra nó là được thôi.

Cả hai tiếp tục trò chuyện nhẹ nhàng, hòa mình vào không gian nghệ thuật của tiệm họa cụ. Trong khoảnh khắc đó, Vy quên mất rằng cô vốn chỉ định vào xem thử, và cả việc phải ra tiệm sửa điện thoại. Chỉ đến khi Huy tạm biệt cô, rời khỏi tiệm họa cụ, Vy mới giật mình nhớ ra mình phải đi lấy điện thoại.

- Trời ơi, muộn rồi! - Vy nói nhỏ, tự trách mình. Cô chào tạm biệt chủ tiệm họa cụ rồi vội vàng lên xe, phóng thẳng đến tiệm sửa điện thoại.

Khi đến nơi, tiệm sửa điện thoại vắng vẻ hơn mọi lần. Người thợ đứng sau quầy ngẩng đầu lên khi thấy Vy bước vào. Ông nhận ra cô ngay lập tức:

- À, con là Vy đúng không? Điện thoại con sửa xong rồi. Ban nãy anh trai con có đến đây đấy. Anh ấy bảo chỉ xem qua máy thôi, rồi nói để em gái tới lấy sau.

Vy đứng sững lại, ánh mắt đầy kinh ngạc. Giọng cô run lên:

- Anh trai? Con làm gì có anh trai. Nhà con chỉ có ba mẹ thôi, con là con một. Chú chắc nhầm người rồi.

Người thợ trố mắt, rõ ràng cũng bất ngờ không kém:

- Gì cơ? Không lẽ... Vậy người đó là ai? Anh ta nhận đúng tên con, số điện thoại và cả thông tin sửa chữa nữa. Anh ta ăn mặc khá lịch sự, nên chú không có nghi ngờ gì cả.

Cả người Vy lạnh toát. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng cô. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:

- Chú... chú còn nhớ anh ta trông thế nào không? Có điểm gì đặc biệt không ạ?

Người thợ lắc đầu, trông cũng bối rối:

- Để chú nhớ xem nào, anh ta trùm kín mít, đeo khẩu trang, đội mũ, cao khoảng mét bảy lăm, mặc sơ mi trắng, quần tây đen, nhìn lịch sự lắm cơ... Anh ta xem máy con tầm 30 phút rồi đi. Chú đâu có ngờ...

Vy cắn môi, cảm giác lo lắng như bóp nghẹt lấy cô. Đột nhiên, cô nghĩ đến cô Lan – hàng xóm thân thiết, người đã mang con mèo qua nhà cô sáng nay. Nhưng không, cô Lan đâu có con trai. Cô nhớ rất rõ, nhà cô Lan chỉ có hai cô chú, không hề có thêm ai cả. Đây không thể là ngẫu nhiên được. Kể từ tin nhắn đe dọa hôm qua, chiếc xe bị thủng lốp sáng nay, và giờ lại thêm chuyện này... Cảm giác như bị theo dõi này khiến Vy thấy rùng mình. Có ai đó đang theo dõi cô rất sát. Nhưng là ai, và tại sao?

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu cảm ơn người thợ, rồi nhận lại điện thoại.

- Dạ, cảm ơn chú. Để con kiểm tra máy đã.

Vy vội mở máy lên, nhanh chóng kiểm tra các ứng dụng trong điện thoại. Điện thoại Vy không cài mật khẩu nên ai muốn xem chỉ cần cầm lên là cũng có thể dễ dàng thao tác. Cô từng nghĩ mình không cần những thứ như mật khẩu vì điện thoại không có gì bí mật, nhưng giờ đây, cô thấy quyết định đó thật ngu ngốc.

Khi giao diện chính hiện ra, thông báo dồn dập đến mức khiến máy giật lag. Facebook, Twitter, cả Instagram... các biểu tượng thông báo liên tục nhấp nháy, số lượng tăng lên không ngừng. Cô cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết.

- Chuyện quái gì thế này? – Vy lẩm bẩm, lòng đầy bất an.

Cô bấm vào ứng dụng Twitter trước tiên, nơi có vẻ như các thông báo bùng nổ dữ dội nhất. Ngay khi màn hình tải xong, mắt cô trợn tròn khi thấy hàng loạt lượt thích, chia sẻ, và bình luận xuất hiện trên một bài đăng mới.

"Phía Trước Là Ánh Dương – Chương Tiếp Theo."

Bài đăng mang tên tài khoản Mayliz2 của cô, cùng với một đoạn truyện tranh ngắn, được vẽ đẹp đẽ, tỉ mỉ không khác gì phong cách mà cô đã từng thực hiện trước đó. Nội dung là sau buổi biểu diễn, Đường rời khỏi hội trường, lòng ngổn ngang với nỗi đau của tình cảm đơn phương. Cô lặng lẽ bước trên con đường vắng, những ánh đèn đường mờ nhạt trải dài. Từng bước đi như nặng trĩu, trong tay cô là bó hoa mà Duy đã tặng trước đó.

Nỗi buồn trong lòng Đường cứ lớn dần. Cô nghĩ về hình ảnh Duy cùng cô gái khác, về sự thân thiết mà cô chưa bao giờ được chạm tới. Những giọt nước mắt rơi lặng lẽ trên gương mặt, hòa cùng những suy nghĩ rối bời.

Trong khoảnh khắc đó, cô không nhận ra rằng từ phía xa, một chiếc xe hơi đang lao đến. Đèn pha nhấp nháy trong màn đêm, nhưng Đường vẫn mải miết bước, tâm trí rơi vào những miền xa xăm. Chiếc xe lảo đảo, dường như người lái đã mất kiểm soát, và chỉ trong vài giây, nó va nhẹ vào cô.

Đường ngã xuống đất, bó hoa rơi khỏi tay. Cô không còn biết gì nữa, chỉ cảm nhận được ánh đèn pha chói lóa, rồi bóng tối ập đến.

Bên lề đường, bó hoa bị cán nát, những cánh hoa rơi rụng tả tơi. Đường được một người đi ngang phát hiện và gọi xe cấp cứu, đưa đến bệnh viện.

Ở một khung tranh khác, Duy vừa kết thúc buổi diễn, anh đi hỏi khắp nơi nhưng chẳng ai biết Đường đã đi đâu.

Duy bước ra ngoài, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Trong lòng anh như có điều gì đó bất ổn, một linh cảm không lành. Khi đi ngang qua con đường vắng gần hội trường, ánh mắt anh rơi xuống một vật trên mặt đất. Đó là bó hoa, dập nát, cánh hoa vương vãi khắp nơi.

Duy sững người. Tay anh khẽ run lên khi cúi xuống nhặt bó hoa. Một cảm giác sợ hãi dâng tràn trong lồng ngực, như thể bó hoa này là lời báo hiệu cho một chuyện không hay.

"Đường, đã xảy ra chuyện gì với em rồi?" – Duy khẽ nói, ánh mắt anh tràn ngập nỗi sợ.

Lượng bình luận bên dưới tăng chóng mặt.

"Ôi trời ơi, Đường đáng thương quá! Sao lại xảy ra chuyện như thế này? Mình khóc mất rồi!"

"Hơi ngắn nhỉ. Tôi tới hơi sớm thì phải. Khi nào có phần tiếp theo vậy tác giả?"

"Cái đoạn bó hoa rơi thật sự ám ảnh. Maylilies đúng là bậc thầy kể chuyện cảm xúc."

"Mình cứ tưởng Duy chỉ xem Đường là bạn, nhưng ánh mắt anh ấy khi thấy bó hoa kia... có khi nào anh cũng có tình cảm với cô ấy không?!"

"Tớ không tin đây là sự thật đâu! Duy phải tìm được Đường nhanh chứ! Không lẽ câu chuyện lại kết thúc trong bi kịch thế này?!"

"Cảm giác Duy lo lắng thật sự rất thật. Ánh mắt anh ấy khi thấy bó hoa, mình như cảm nhận được nỗi sợ và đau khổ của anh ấy luôn. Maylilies ơi, đừng làm Đường đau lòng nữa mà!"

"Mình không ngờ Maylilies lại đi hướng này luôn. Nhưng sao ngược quá vậy trời huhu."

"Mong chương sau lắm luôn! Bộ này mà Huhu Ending là tôi bắt đền tác giả đấy."

Tim Vy như ngừng đập. Cô nhận ra phần truyện tranh này chính là một trong những phần mà cô đã từng vẽ thêm nhưng chưa đăng, với ý định sẽ đăng từ từ sau. Nhưng chưa bao giờ cô nghĩ rằng nó sẽ xuất hiện công khai trên mạng, mà lại còn dưới danh nghĩa của mình. Đặc biệt là phần này cô chỉ mới vẽ trên máy tính chứ trên điện thoại không hề có bản lưu nào. Chẳng lẽ... ngay cả máy tính cũng đã...?

- Sao lại thế này? Ai đã làm chuyện này cơ chứ? – Vy run rẩy, bấm vào bài đăng để kiểm tra chi tiết. Đây đúng là phần mà cô đã hoàn thiện, nhưng kẻ đăng bài chỉ đăng một đoạn, còn chừa lại những phần khác chưa công khai. Có lẽ hắn dự định sẽ đăng phần kia sau, để chứng tỏ đây là tài khoản của tác giả thực thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro