Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Stalker

Vy thở dài, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối:

- Tao cũng không biết nữa. Đây là chiếc váy tao chuẩn bị cả tuần trời nhưng giờ thì hỏng hết rồi.

Ánh nhìn quanh, dường như muốn tìm cách giúp đỡ, nhưng lại chỉ biết thở dài:

- Tao thật sự không nghĩ ra cách nào ngay bây giờ. Chuyện này đúng là quá xui luôn.

Ngọc vỗ vai Vy, nhẹ nhàng nói:

- Thôi đừng lo, mày hỏi thử mọi người xem có ai có đồ dự phòng không...

Trước khi cả ba kịp nói thêm, Huy bước đến từ phía sau. Anh dừng lại, ánh mắt lướt nhanh qua tình huống trước mắt rồi khẽ mỉm cười, giọng anh nhẹ nhàng nhưng trầm ấm:

- Em ổn chứ? Có cần anh giúp gì không? – Anh hỏi, đôi mắt nâu của Huy nhìn vào Vy với sự lo lắng nhẹ.

Vy ngẩng lên, hơi ngượng ngùng. Cô không muốn làm Huy bối rối, nhưng chiếc váy trắng bị đổ nước khiến lúc này cô cảm thấy không tự tin chút nào.

- Thú thật với anh là mọi chuyện không ổn xíu nào. Váy em giờ nó loang lổ hết rồi. – Vy nói, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Huy không nói gì thêm, anh nhìn vào chiếc váy trắng của Vy, rồi quay sang bàn gần đó, nơi có một số dụng cụ vẽ và những thùng màu.

- Để anh giúp em. Cứ yên tâm, giao vào tay anh, anh sẽ làm cho nó còn đẹp hơn ban đầu nữa. – Huy nói, không quên kèm theo cái nháy mắt đầy tinh nghịch, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin.

Ánh và Ngọc nhìn Huy, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò. Ngọc khẽ thốt lên:

- Hả? Anh định làm gì thế?

Huy chỉ khẽ mỉm cười:

- Rồi mọi người sẽ biết thôi.

Nói rồi, Huy lấy ra một vài dụng cụ vẽ được decor tại quán cà phê, những thùng màu và cọ vẽ. Huy khéo léo dùng màu trắng và ánh kim để che đi vết đỏ, sau đó vẽ thêm những họa tiết ngôi sao, hành tinh và dải ngân hà nhỏ, tất cả đều hài hòa với tổng thể chiếc váy. Những đường nét cọ của anh như đang vẽ lên vũ trụ huyền bí, khiến chiếc váy trắng bị ướt trước đó giờ trở thành một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.

Vy cảm thấy trái tim mình ấm lên, nhìn vào anh, lòng dâng trào một cảm xúc khó tả. Huy không chỉ giúp cô làm lại chiếc váy, mà còn làm nó trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết. Những chi tiết vẽ trên váy giống như dải ngân hà, lấp lánh và ẩn chứa một vẻ đẹp vừa huyền bí, vừa chân thành.

Một lúc sau, Huy hoàn thành, nhìn chiếc váy giờ đây đã trở nên hoàn hảo, Vy cảm thấy mình lộng lẫy hơn bao giờ hết. Cô ngẩng lên nhìn Huy với ánh mắt đầy cảm kích.

- Cảm ơn anh... thật sự cảm ơn anh. Nếu không có anh thì em không biết phải làm sao trong đêm nay nữa. – Vy mỉm cười, giọng cô ngập tràn cảm động.

Huy chỉ mỉm cười nhẹ, đôi mắt nâu của anh sáng lên như những ngôi sao.

- Không cần cảm ơn, em xứng đáng với điều này. – Huy trả lời, rồi thêm một câu trêu chọc, và tiện thể đem đến trước mặt Vy bó hoa anh đã chuẩn bị. – Em là ngôi sao đêm nay rồi. Sinh nhật vui vẻ nhé cô bé.

Vy đỏ mặt, nhưng cảm thấy lòng mình ấm áp. Huy đã giúp cô, không chỉ là chiếc váy, mà còn là làm cho cô cảm thấy tự tin và lộng lẫy hơn bao giờ hết.

Ngay lúc đó, một bản nhạc du dương vang lên từ loa, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy lôi cuốn. Huy nhìn Vy, ánh mắt anh vẫn trầm tĩnh, nhưng có gì đó nhẹ nhàng trong đó, như một lời mời khiêu vũ.

- Một điệu nhảy không? - Huy chìa tay về phía Vy, đôi mắt anh sáng lên như ngôi sao trong đêm.

Vy nhìn anh, rồi mỉm cười, cảm nhận một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô bước đến gần anh, nhẹ nhàng nhận tay anh. Cô bước về phía anh, nhẹ nhàng nhận lấy tay anh, đôi tay ấm áp của Huy như truyền đến cô một sức mạnh khó tả. Ánh và Ngọc gần đó dường như cũng hiểu ý, cả hai nháy mắt nhau rồi lặng lẽ lùi ra sau.

Huy khẽ dẫn cô ra giữa sàn nhảy, nơi không gian đầy ánh sáng mờ ảo và âm nhạc du dương như vỗ về mọi cảm xúc. Hai người nhẹ nhàng hòa mình vào điệu nhạc, từng bước nhảy uyển chuyển, như những vì sao nhỏ đang quay quanh nhau trong vũ trụ mênh mông. Vy cảm giác như thời gian bỗng chậm lại, như thể vũ trụ đã thu hẹp lại, chỉ còn lại cô và anh trong khoảnh khắc hoàn hảo này.

Mọi lo âu, mọi bối rối đều tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp tỏa ra từ anh, và ánh sáng lung linh xung quanh. Trong lúc xoay mình trong điệu nhảy, Vy cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, hòa nhịp cùng nhạc, như thể nó đang nhảy cùng họ. Mỗi bước đi của họ như dẫn dắt cô đến gần hơn, khiến cô cảm nhận sự kết nối mạnh mẽ, sâu sắc mà không thể diễn tả bằng lời.

Cô nhìn vào đôi mắt Huy, đôi mắt ấy không chỉ chứa đựng ánh sáng, mà còn chứa đựng cả sự bình yên và sự quan tâm. Lần đầu tiên trong đời, Vy cảm thấy mình như một phần của điều gì đó lớn lao, một vũ trụ riêng biệt chỉ có họ, trong khoảnh khắc này. Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại âm nhạc, bước chân nhịp nhàng và hai trái tim đập cùng một nhịp.

Khi điệu nhảy kết thúc, và không gian như lắng lại trong một khoảnh khắc yên bình. Vy vẫn cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay của Huy, ánh mắt của anh không rời khỏi cô, như thể họ đang ở trong một thế giới riêng biệt, tách biệt khỏi mọi thứ xung quanh. Vy mỉm cười, cảm giác như không có gì có thể dừng lại khoảnh khắc ngọt ngào này.

Nhưng đột nhiên, điện thoại trong túi của Huy rung lên, tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí im lặng. Anh khẽ rút điện thoại ra, nhìn vào màn hình và khẽ nhíu mày. Đôi mắt anh lóe lên sự nghiêm túc, Vy cũng nhận thấy điều gì đó thay đổi trong biểu cảm của anh, như thể có chuyện gì đó quan trọng đang xảy ra. Rồi ánh mắt anh thoáng qua Vy, anh vẫn mỉm cười đầy dịu dàng, nhưng không giấu được chút bối rối.

- Xin lỗi, Vy, anh phải đi một chút. Anh có chút việc riêng ấy mà... - Đột nhiên, Huy lên tiếng, giọng anh vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.

Vy nhìn anh, gật đầu, hiểu là công việc quan trọng. Huy quay lại, chào cô lần cuối trước khi đi:

- Cảm ơn em vì buổi tối tuyệt vời này. Tạm biệt và hẹn gặp lại.

Vy cười và nhìn anh bước ra khỏi không gian tiệc, trong khi cô quay lại với bạn bè, nhưng tâm trí vẫn còn lảng đãng về những giây phút đặc biệt đó.

Sau khi Huy rời khỏi buổi tiệc, anh trở lại văn phòng của mình với tốc độ nhanh chóng, ánh đèn trong phòng làm việc của anh chiếu sáng mờ ảo. Huy đứng trước bàn làm việc, ánh mắt dừng lại ở màn hình máy tính. Một chút mệt mỏi thoáng qua trong mắt anh, rồi anh từ từ tháo chiếc cà vạt đen, đôi tay khéo léo kéo nhẹ qua cổ, giải phóng bản thân khỏi sự gò bó. Cử chỉ của anh nhẹ nhàng nhưng đầy tự nhiên, như một thói quen, một cách để giải tỏa căng thẳng sau một ngày dài. Anh không vội vàng, không gấp gáp, mà chỉ là những động tác chậm rãi, đầy thư thái.

Chiếc cà vạt rơi xuống bàn với một tiếng "chút" nhẹ, không ồn ào nhưng lại đầy sự quyết đoán. Huy đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, rồi quay lại nhìn vào màn hình, đôi mắt anh vẫn ấm áp nhưng cũng đầy tập trung. Dường như anh đã sẵn sàng để đối mặt với mọi thử thách, nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh, nhẹ nhàng của một người hiền lành, luôn tìm cách giải quyết mọi thứ một cách nhẹ nhàng và không vội vã.

Huy ngồi xuống trước bàn làm việc, nơi có máy tính bật sáng, cúi đầu nhìn vào màn hình.

- Chào anh, anh có phải là tác giả Mayliles không ạ, tôi là Minh, hỗ trợ viên của iamx2 đây ạ. – Giọng một người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia, nhẹ nhàng và chuyên nghiệp.

Huy gật đầu, cầm điện thoại lên và trả lời:

- Chào anh, em là Maylilies đây. Anh gọi cho em thì chắc là việc sửa trang web đã có tiến triển gì rồi phải không?

- Vâng, chúng tôi đã tìm ra thủ phạm hack trang web của anh rồi. Nhóm kỹ thuật đang khôi phục lại dữ liệu, bao gồm cả bộ truyện tranh của anh. Tuy nhiên, chúng tôi cần thêm một chút thời gian để bảo mật hoàn chỉnh.

Huy mỉm cười nhẹ, một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong anh.

- Tuyệt vời quá. Cảm ơn các anh vì đã làm việc nhanh nhé. Em có thể hỏi là bao lâu nữa thì mọi thứ sẽ được khôi phục hoàn toàn được không?

- Khoảng vài ngày nữa thôi, chúng tôi sẽ hoàn tất việc phục hồi. Sau đó, sẽ có một bản sao lưu an toàn để tránh sự cố xảy ra lần nữa.

Huy khẽ gật đầu, nét mặt anh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Trên bàn là một bộ sưu tập các bản vẽ và những dự án truyện tranh mà anh dành cả tâm huyết. Những dự án này không chỉ là công việc mà là phần quan trọng trong cuộc sống của anh, là nguồn cảm hứng, là mọi thứ mà anh đã bỏ công sức xây dựng trong suốt thời gian qua.

- Tốt quá, cảm ơn mọi người rất nhiều.

- Dạ chào anh. Chúng tôi sẽ gửi thông báo ngay khi hoàn tất việc khôi phục. Nếu có gì cần thêm, tôi sẽ liên lạc sau. À mà, sau khi chúng tôi khôi phục trang web xong, anh có thể vẽ tiếp và đính chính lại trên fanpage được không? Anh biết đấy, họ đang rất mong chờ truyện tranh tiếp theo của anh.

Huy nghe xong, khẽ thở dài và nhẹ nhàng trả lời:

- Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng hiện tại em đang rất bận với việc học. Không phải là em không muốn vẽ, nhưng em cần tập trung vào việc học trước. Việc học bây giờ là ưu tiên số một của em. Từ lúc ký hợp đồng với trang web em cũng có nói với mọi người là em vẫn là sinh viên rồi đúng không ạ, nên em vẫn sẽ ưu tiên những thứ về việc học hơn. Em sẽ quay lại với dự án truyện tranh sau khi mọi thứ ổn định. Cảm ơn anh đã nhắc nhở.

Người đại diện trang web nói tiếp:

- Vậy thì được, chúng tôi sẽ chờ tin anh. À đúng rồi, tôi cần nhắc anh một điều quan trọng. Anh nên dừng ngay việc vẽ trên Twitter đi.

Huy ngạc nhiên hỏi lại:

- Em không vẽ trên Twitter mà, có chuyện gì vậy?

Người đại diện ngừng một chút, có vẻ hơi bất ngờ vì câu nói của Huy. Anh ta nói:

- Thật sao? Chúng tôi thấy gần đây có một số tác phẩm mới được đăng tải trên tài khoản Twitter lấy tên Mayliz2 có nét vẽ khá giống anh và rất đẹp. Chúng tôi cũng khá thắc mắc vì nếu anh bận học như vậy, thì sao lại có thời gian đăng trên Twitter được?

Huy trố mắt ngạc nhiên:

- Mayliz2? Đó là gì vậy? Tên một tài khoản ư? Nếu là một tài khoản thì em không hề biết đâu. Em thật sự không biết chuyện này. Dạo này em bận học quá, cũng ít cập nhật mạng xã hội nên không để ý lắm.

Người đại diện giật mình nhận ra sự hiểu lầm, vội vàng giải thích:

- À, vậy là anh không phải Mayliz2. Xin lỗi vì đã làm anh hiểu lầm. Nếu đây là không phải là anh thì gay to rồi đấy, anh mau lên xem đi. Mayliz2 là một tài khoản twitter có nét vẽ khá giống anh đó. Tôi tưởng đó là tài khoản của anh, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở lại, vì hợp đồng của chúng ta với Maylilies, anh không thể đăng tranh ở nơi khác mà không có sự đồng ý, nếu không sẽ bị vi phạm bản quyền. Anh cũng nên cẩn thận. Nếu tài khoản giả mạo này tiếp tục hoạt động, nó có thể gây nhầm lẫn cho độc giả và ảnh hưởng đến bản quyền của anh.

Huy gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Em sẽ chú ý. Cảm ơn anh đã nhắc nhở.

Người đại diện thở phào:

- Được rồi, Maylilies. Chúng tôi sẽ tiếp tục giám sát tình hình và sẽ thông báo cho anh khi mọi thứ đã sẵn sàng. Anh cứ yên tâm học hành và không cần lo lắng về vụ này nữa đâu.

- Cảm ơn anh, em rất trân trọng sự hỗ trợ của các anh ạ.

Huy tắt điện thoại, ngả người ra sau ghế một chút, cảm thấy nhẹ nhõm. Dữ liệu quan trọng của anh đã được khôi phục, và giờ anh có thể quay lại với những kế hoạch tiếp theo. Rồi anh chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với người đại diện trang web. Mayliz2... cái tên cứ lởn vởn trong đầu anh, làm anh cảm thấy bối rối. Huy không thể hiểu tại sao lại có một tài khoản sử dụng tên gần giống với mình như vậy, và với những tác phẩm có nét vẽ gần giống với anh đến vậy. Anh tự hỏi liệu có phải mình đã vô tình bỏ sót điều gì hay không, vì dạo này, ngoài việc học, anh thật sự ít khi cập nhật mạng xã hội. Mayliz2... Tại sao lại có người sử dụng tên gần giống với Maylilies và lại vẽ tranh như anh? Huy khẽ thở dài, tự nhủ rằng mình phải kiểm tra lại chuyện này khi có thời gian. Nhưng nghĩ về Vy, anh lại cảm thấy hơi mất tập trung. Trong đầu anh vẫn vang vọng câu nói của Vy khi cô cười đùa cùng bạn bè. Cảm giác ấm áp lạ kỳ cứ dâng lên trong lòng, khiến anh không thể không mỉm cười một mình.

Phía bên kia, bữa tiệc sinh nhật của Vy cũng dần đến hồi kết. Ánh sáng trong không gian dần mờ đi, và không khí vui tươi dần lắng xuống. Vy cùng bạn bè giúp dọn dẹp, thu gom lại những đĩa thức ăn và ly cốc. Cô cảm thấy mệt mỏi nhưng vui vẻ vì một buổi tối thú vị.

Khi mọi người đã ra về hết, Vy kéo chiếc túi của mình, vẫy tay chào và bước ra khỏi khuôn viên tiệc. Đêm đã muộn, không khí lạnh giá và yên tĩnh. Cô đi bộ một đoạn ngắn để đến bãi gửi xe lấy xe rồi bấm điện thoại, chuẩn bị kiểm tra một số thông báo.

Bỗng nhiên, một tin nhắn lạ từ Facebook hiện lên trên màn hình. Lạ lùng hơn nữa, nội dung tin nhắn khiến Vy cảm thấy một chút bất an:

"Maylilies, phải không?"

"Ai vậy?" Vy nhắn lại, lòng hoài nghi sao người này lại biết về mình.

Chưa đầy 1 phút sau, một tin nhắn đã đến.

"Tao đã biết mày là ai rồi. Mày phải ra chương mới mau, nếu mày không chịu ra chương mới, mày không biết chuyện gì sẽ đến đâu."

Vy cảm thấy máu trong người như ngừng chảy. Cô không thể tin vào mắt mình. Họ biết cô là Maylilies sao? Và làm sao lại biết Facebook của cô?

Vy cảm giác như trái tim mình ngừng đập, một nỗi sợ hãi bao trùm lên từng tế bào trong cơ thể. Cô ngước mắt nhìn xung quanh, như thể có ai đó đang quan sát mình từ trong bóng tối. Chỉ có im lặng, nhưng cái im lặng ấy lại càng khiến cô cảm thấy mình đang bị theo dõi từng giây một.

Cô thở hổn hển, tay run rẩy tải và mở lại Twitter xem chuyện gì xảy ra, thông báo trên twitter vẫn đang bùng cháy nhưng lòng thắt lại trong lo âu. Mắt cô liếc qua những dòng tweet cũ từ rất lâu về trước, và rồi, một chi tiết nhỏ trong một bài tweet trước kia chợt hiện lên. Trong một dòng mô tả mà cô đã vô tình để lộ, có tên Facebook của mình. Cả người cô như bị đá lạnh bao trùm. Từng con chữ trong tin nhắn đó như một lời cảnh báo, một lời đe dọa không thể chối từ. Cô vội vàng mở lại tweet đó, tay run run nhấn vào nút xóa. Sau khi tweet bị xóa đi, Vy cảm thấy như một phần lo âu vơi đi chút ít. Nhưng nỗi sợ vẫn không biến mất hoàn toàn. Cô không thể không nghĩ rằng một sự bất cẩn nhỏ bé như thế đã có thể khiến mình rơi vào tình cảnh này.

Cô nhìn quanh, bàn tay siết chặt điện thoại, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Trong phút chốc, cô muốn bỏ chạy, muốn vứt điện thoại đi và quên hết mọi thứ. Nhưng không, cô không thể làm vậy. Cảm giác sợ hãi tột cùng vẫn đè nặng trong lòng, không thể dập tắt được. Vy vội vàng nhìn lại lần nữa vào tin nhắn, như thể đang tìm cách thoát khỏi cơn ác mộng này.

"Đừng nghĩ mày có thể trốn được. Nếu không ra chương mới, mày sẽ phải trả giá." lại một tin nhắn khác được gửi đến.

Vy cảm thấy lạnh người. Tay cô nắm chặt điện thoại, mắt cứ dán vào những dòng chữ đe dọa kia. Nhưng một phần trong cô lại tự nhủ, có lẽ chỉ là ai đó trêu đùa, có lẽ chỉ là một người nào đó biết được tên Facebook của mình từ lâu. Thực ra cô cũng chẳng phải quá lo lắng về chuyện đó. Cứ nghĩ rằng, chắc người ta chỉ biết Facebook mình thôi, thế thì làm gì được? Cô tự nhắc nhở bản thân rằng chẳng có lý do gì để quá hoảng sợ. Cô lấy lại tinh thần, thở dài một cái thật sâu, tự nhủ: "Mình sẽ không để họ điều khiển mình. Mình không có gì phải sợ."

"Không cần nghĩ nhiều nữa." Cô tự nhủ, rồi kéo xuống phần tùy chọn, nhấn vào mục "Chặn". Một bảng thông báo hiện lên:

"Bạn có chắc chắn muốn chặn người này không? Người bị chặn sẽ không thể nhắn tin, xem hồ sơ hoặc liên lạc với bạn nữa."

Vy hít một hơi thật sâu và nhấn "Xác nhận". Một dòng thông báo cuối cùng xuất hiện: "Bạn đã chặn người này thành công." Cô thở phào, nhưng cảm giác nặng nề trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Đặt lại điện thoại vô túi, Vy tự nhủ: "Xong rồi. Họ không thể liên lạc với mình được nữa." Nhưng dù đã chặn, cô vẫn cảm thấy bất an. Liệu người này có tìm ra cách khác không? Họ đã tìm được Facebook của cô, chẳng lẽ không thể làm thêm điều gì khác sao?

Vy bước đến chiếc xe máy 50cc quen thuộc của mình cùng ánh đèn đường vàng nhạt trải dài trên con phố yên tĩnh. Cô đội mũ bảo hiểm lên, khóa cẩn thận túi xách vào cốp xe, rồi nổ máy. Âm thanh động cơ nhỏ vang lên trong đêm tối, nhưng lại không thể lấn át được tiếng tim cô đang đập thình thịch.

"Mình không sao, chỉ cần về đến nhà là ổn." Vy tự nhủ, mắt nhìn thẳng về phía trước, cố gắng xua đi những hình ảnh đáng sợ trong đầu.

Trên đường về, không khí lành lạnh của buổi tối khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Gió táp vào mặt, từng hàng cây lùi dần lại phía sau, nhưng cảm giác như có ai đó đang theo dõi vẫn không biến mất. Vy không thể ngừng tự hỏi liệu người gửi tin nhắn kia có thực sự bị chặn hoàn toàn hay không. "Liệu họ sẽ tiếp tục tìm cách khác để liên lạc với mình không?" Câu hỏi đó cứ vang lên trong đầu cô, làm lòng cô không thể yên.

Cuối cùng, khi ánh sáng từ con đường quen thuộc dẫn về nhà hiện lên, Vy cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô tăng ga, nhanh chóng rẽ vào cổng nhà và dừng lại. Tắt động cơ xe, Vy nhìn quanh lần cuối, đảm bảo rằng không có ai lạ mặt nào theo sau mình rồi mới bước vào trong.

Về đến nhà, Vy vội vã đóng cửa. Vy mệt mỏi tháo giày, để ở trên kệ rồi bước lên phòng. Cô nằm vật ra giường, kéo chăn đắp qua người nhưng không thể ngủ ngay lập tức. Mắt cô mở to, nhìn lên trần nhà, những suy nghĩ tạp loạn cứ luẩn quẩn trong đầu.

Bây giờ Vy mới cảm thấy yên tâm hơn một chút nhưng cô vẫn chưa thể quên được cái tin nhắn đầy đe dọa ban nãy. Sự bất an lan tỏa trong từng hơi thở, trong từng nhịp tim. Cái cảm giác như có người luôn dõi theo, chờ đợi thời cơ để tấn công khiến cô không thể nào yên lòng.

Cô lấy điện thoại ra, lướt trên Facebook cho bớt căng thẳng. Rồi bất giác cô không nhớ rõ tại sao mình lại nhấp vào trang cá nhân của Huy. Có thể là vì một phần trong lòng cô vẫn muốn được an ủi, muốn tìm một điểm tựa, dù biết rằng mình không thể lúc này. Vy lướt xuống trang cá nhân của Huy, từng bài đăng, từng bức ảnh hiện ra trước mắt cô. Trang cá nhân của anh không có gì mới, nhưng một cảm giác bình yên nhẹ nhàng lại lan tỏa trong cô. Cảm giác ấy thật lạ lùng, vừa ấm áp vừa xa vời. Giống như một góc nhỏ mà cô có thể tìm thấy sự bình yên trong biển sóng cuộn.

Vy nhắm mắt, để cho hình ảnh Huy chiếm lấy tâm trí mình. Cô nhớ đến những lần họ trò chuyện, những câu nói dịu dàng và sự quan tâm mà anh luôn dành cho cô. Đó là một cảm giác ấm áp, khác hẳn với cái lạnh trong lòng cô lúc này. "Nếu có Huy ở đây..." Cô tự nhủ, "Chắc chắn em sẽ ổn thôi."

Cô tựa đầu vào gối, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ tồi tệ trong đầu. Tuy vậy, sự nhớ nhung và cảm giác an toàn khi nghĩ về anh vẫn cứ len lỏi trong trái tim cô. "Nếu có thể, em chỉ muốn được gặp anh ngay bây giờ."

Chẳng biết từ khi nào cô đã ngủ thiếp đi và khi Vy thức dậy với ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sáng xuyên qua cửa sổ, khiến cô cảm thấy một chút thanh thản trong tâm hồn. Cô vẫn mệt mỏi, nhưng phải tự nhủ rằng mình đã vượt qua cơn ác mộng đêm qua. Hôm nay là một ngày mới, Vy cố gắng tiếp tục sinh hoạt như bình thường.

Cô vội vàng đánh răng, mặc đồng phục, vội vã chuẩn bị mọi thứ. Khi đang cầm cặp, Vy nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, thấy đã muộn, cô vội vã mang cặp lên vai và chạy vội ra ngoài lên xe máy chạy thẳng đến trường.

Khi Vy đến nơi, cô dừng xe máy, tháo mũ bảo hiểm và đi về phía lớp học. Những học sinh khác vẫn đang tập trung vào các hoạt động buổi sáng, không ai chú ý đến Vy.

Vy vào lớp, đặt cặp xuống bàn và ngồi xuống ghế. Nãy đi học vội quá nên chưa kịp ăn uống gì, vì thế nên khi vừa đến lớp Vy liền đi ra trước cổng trường mua một ổ bánh mì rồi trở vào lớp.

Tuy nhiên, vừa mới ngồi xuống thì một cảm giác kỳ lạ lại len lỏi vào trong đầu cô. Cặp Vy... hình như có gì đó lạ lạ, có cái gì đó nổi cộm lên thì phải? Khi quay trở lại lớp, cô ngồi xuống và chuẩn bị lấy sách vở ra học.

Nhưng vừa mở cặp, một cảm giác kỳ lạ bất chợt len lỏi trong đầu cô. Cái gì đó... không đúng. Vy khựng lại, chậm rãi lật mở nắp cặp. Ngay lập tức, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt cô.

Một con chuột chết.

Nó nằm gọn gàng giữa đống sách vở của cô, bộ lông xám bẩn thỉu, cái đuôi dài ngoằng quấn lại trong góc cặp. Mùi hôi thối khó chịu xộc thẳng vào mũi, khiến Vy bật lùi lại, đôi mắt mở to kinh hãi. Cô không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Ai... ai lại có thể làm điều này?

Mọi thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của Vy. Cô không dám động đến con chuột đó, đôi tay lạnh ngắt run lên, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Lúc đó, một học sinh ngang qua nhìn thấy, vẻ mặt ngạc nhiên.

- Vy... mày làm sao vậy? – Một cậu bạn ngang qua dừng lại, thấy biểu cảm của Vy thì ngạc nhiên hỏi, và khi nhìn vào cặp sách của Vy, cậu ta tái mặt. – Cái quái gì thế này?!

Vy không thể trả lời. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào con chuột đó, cảm giác rợn người và sự sợ hãi dâng lên trong từng tế bào. Ai đã làm chuyện này? Cô tự hỏi, nhưng không thể tìm ra câu trả lời.

Ngay lập tức, cả lớp lại ồ lên, những tiếng xì xào vang lên ngày một nhiều.

- Trời ơi, ai mà ác thế? – Một bạn trai ngồi gần đó lên tiếng, vẻ mặt khó chịu.

- Chắc lại là mấy trò đùa dai của ai đó thôi. Nhưng thế này là quá đáng rồi! – Một bạn gái khác lên tiếng, nhưng giọng nói có chút nghi ngờ.

Đúng lúc đó, Ánh bước vào lớp, trên tay là chai nước vừa mua từ căng tin. Cô nhanh chóng nhận ra biểu cảm kỳ lạ của Vy và đám đông đang tụ tập xung quanh.

- Có chuyện gì vậy? – Ánh hỏi lớn, tiến về phía Vy. Khi nhìn thấy con chuột trong cặp, mặt Ánh tối sầm lại. Cô bước đến gần, không một chút do dự, cúi xuống cầm lấy đuôi con chuột bằng hai đầu ngón tay, giơ nó lên cao trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. - Rồi Ánh hừ nhẹ một tiếng, quay qua nhìn đám đông với ánh mắt sắc lạnh. - Ai đã làm chuyện này hả?

- Tao... không biết. - Vy nhìn con chuột, vẫn hơi hốt hoảng. Liệu chuyện này có liên quan đến chuyện hôm qua không?

- Chỉ là một con chuột chết thôi mà! Mày ngồi xuống đi, để tao xử lý cho. - Thấy vậy, Ánh quay sang Vy, dịu giọng hơn.

Vy không nói gì, chỉ gật đầu một cách yếu ớt. Ánh xoay người, bước ra khỏi lớp, mang con chuột ra bãi rác gần nhất, động tác dứt khoát và nhanh gọn. Rồi Ánh đi thẳng tới bồn rửa tay ở góc hành lang, mở nước và rửa sạch đôi tay của mình.

Khi trở lại lớp, Ánh liền quay sang Vy, đặt tay lên vai bạn:

- Ổn chưa? Đừng để ý đến mấy chuyện vớ vẩn này nữa. Tốt nhất đứa làm chuyện này đừng để tao biết, không là chết với tao.

Vy khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn chưa thể yên. Nỗi bất an lặng lẽ bò vào từng góc tâm trí cô.

Đúng lúc đó, Ngọc từ hành lang bước vào lớp. Nhìn thấy một nhóm bạn đang tụ lại trước bàn của Vy, cô nhíu mày thắc mắc:

- Chuyện gì vậy? Sao đông thế?

Một bạn gái trong nhóm đứng gần nhất quay lại, thì thầm với vẻ mặt đầy tò mò:

- Cặp của Vy có con chuột chết... ai đó nhét vào!

Ngọc sững sờ, bước nhanh hơn. Cô nhìn thấy Vy đang ngồi im lặng, sắc mặt tái nhợt. Ánh vừa từ ngoài trở vào sau khi rửa tay, gương mặt lạnh tanh. Ánh nói ngắn gọn:

- Nhưng yên tâm, tao vừa vứt con chuột chết trong cặp Vy đi rồi.

Ngọc nghe xong sững người, rồi lập tức bước nhanh lại. Cô nhìn thấy Vy đang ngồi im lặng, mặt tái nhợt, còn Ánh thì đứng cạnh với gương mặt nghiêm nghị. Không suy nghĩ nhiều, Ngọc giơ tay lên ra hiệu:

- Thôi, mọi người giải tán đi! Có gì hay ho đâu mà cả đám tụ lại đứng xì xào bàn tán thế này? Nếu không liên quan và không thể giúp đỡ gì thì mau đi ra chỗ khác đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro