Chương 5: Pluto và Charon
Tuy nói vậy, nhưng sáng chủ nhật Vy đã dậy thật sớm. Một phần vì hôm trước cô đã ngủ quá nhiều, phần khác là do háo hức với kế hoạch đến để sửa soạn đến Trung tâm Ứng dụng Công nghệ Vũ trụ. Trung tâm này nằm không xa nhà Vy, chỉ cách khoảng 20 phút đạp xe. Vy cảm thấy thoải mái, để cho gió thổi qua tóc, đầu óc cũng nhẹ nhàng hơn sau một tuần học căng thẳng. Cô nghĩ về những bức tranh về vũ trụ, những chòm sao, những hành tinh, và những ngôi sao lấp lánh mà mình luôn mơ ước được khám phá.
Cô đạp xe nhanh chóng đến nơi, vừa tới cổng Trung tâm, Vy không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy một người đứng cạnh các mô hình không gian lớn - chính là Huy. Anh đang đứng một mình, nhìn vào những mô hình sao và hành tinh trong khu trưng bày ngoài trời. Vy hơi khựng lại một chút, nhìn về phía Huy rồi lấy hết can đảm bước tới. Lúc này, Huy cũng quay lại, vừa nhìn thấy Vy anh đã nở một nụ cười hết sức nhẹ nhàng.
"Chết tiệt, sao anh ấy lại đẹp trai thế chứ." Vy sững người, nghĩ thầm trong đầu.
- Ồ, là em à! Không ngờ lại gặp em ở đây. - Huy lên tiếng trước, vẻ mặt anh thân thiện như mọi khi, giọng anh vẫn nhẹ nhàng, như một làn gió mát trong không gian tĩnh lặng.
Vy giật mình một chút rồi mỉm cười, cảm thấy hơi ngại ngùng vì sự tình cờ ấy. Cô đứng lại gần anh, gật đầu chào.
- Chào anh ạ. Em cũng không nghĩ sẽ tình cờ gặp anh ở đây đó. Anh cũng thích vũ trụ ạ? - Vy đáp, có chút bối rối.
- Đúng rồi, anh cũng thích những thứ về vũ trụ lắm đấy, em đừng nghĩ là sinh viên Mỹ thuật thì chỉ có cọ vẽ và mấy phần mềm vẽ thôi nhé. Vũ trụ, với tất cả những bí ẩn và màu sắc của nó, luôn là một nguồn cảm hứng tuyệt vời cho các dự án của anh. Hôm nay được nghỉ, anh tranh thủ đến đây tìm thêm ý tưởng. Còn em? Tình cờ tham quan hay cũng đang tìm cảm hứng như anh? - Huy hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng pha một chút châm chọc.
Vy gật đầu, cách nói chuyện tự nhiên và sự nhiệt tình của Huy khiến Vy thoải mái hơn. Cô mỉm cười, chỉ tay về phía những mô hình hành tinh xung quanh:
- Dạ, em cũng đang tìm ý tưởng trang trí cho sinh nhật mình. Năm nay là năm cuối cấp ba rồi và em cũng thích vũ trụ nên muốn làm một chút gì đó đặc biệt.
Huy khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên như vừa nghe một điều tuyệt vời gì đó:
- Hay đấy, vũ trụ là chủ đề thú vị. Thế em đã kiếm được ý tưởng chính chưa?
- Dạ... thực ra thì em vẫn chưa nghĩ ra ạ... - Vy lắc đầu, tỏ ý chưa biết.
- Anh cũng rất thích vũ trụ, có thể giúp em được không? Tin anh đi, anh giỏi biến mấy ý tưởng điên rồ thành hiện thực lắm. - Huy nói, đôi mắt anh lấp lánh như đang chia sẻ một sở thích chung.
Vy bất giác cười, cảm giác vừa lạ lẫm, vừa ấm áp. Cô không ngờ cuộc gặp gỡ tình cờ này lại bắt đầu bằng những câu chuyện về vũ trụ đầy thú vị như vậy. Cô mỉm cười và gật đầu:
- Cảm ơn anh, chắc em sẽ cần một chút gợi ý từ anh. Mà, sao anh lại chọn chủ đề này để làm dự án?
Huy nhìn vào những mô hình hành tinh trước mặt, đáp:
- Vũ trụ luôn là một điều gì đó rất đặc biệt với anh. Nó rộng lớn, bí ẩn, và đôi khi đầy cô đơn. Nhưng chính sự cô đơn ấy lại mang một vẻ đẹp rất riêng, giống như mỗi hành tinh đều có câu chuyện của riêng mình. Những quỹ đạo ấy, những ánh sáng ấy, không phải lúc nào cũng được chú ý, nhưng chúng vẫn âm thầm tồn tại, như thể đang kể một câu chuyện mà chỉ những ai thật sự quan tâm mới có thể nghe thấy.
Vy cảm nhận được sự đam mê trong lời nói của anh. Cô nhìn anh, cảm thấy như một sự kết nối vô hình nào đó đã bắt đầu dần hình thành giữa hai người, qua những sở thích chung và những câu chuyện về vũ trụ.
Cả hai tiếp tục nói chuyện về những ý tưởng trang trí, về những dự án và thậm chí còn bàn luận về các mô hình không gian trong Trung tâm. Vy cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ khi nói chuyện với Huy, không còn sự căng thẳng như khi gặp anh lần đầu.
Khi Vy và Huy đang đi dạo xung quanh Trung tâm Ứng dụng Công nghệ Vũ trụ, họ dừng lại trước một mô hình các hành tinh trong Thái Dương Hệ. Ánh mắt Vy vô tình dừng lại trên một mô hình lớn của bầu trời đêm. Các ngôi sao được xếp theo chòm, tỏa sáng lấp lánh. Huy chỉ tay về một ngôi sao sáng rực ở trung tâm và khẽ mỉm cười:
- Em có nhận ra ngôi sao kia không? Đó là Sao Chức Nữ, hay còn gọi là Vega – ngôi sao sáng nhất trong chòm Thiên Cầm đấy.
Vy nhìn theo hướng anh chỉ, đôi mắt sáng lên:
- Sao Chức Nữ ư, đấy là ngôi sao em thích nhất đấy.
Huy nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt anh thoáng chút ngạc nhiên:
- Sao em lại thích Sao Chức Nữ? Ngôi sao này có gì đặc biệt với em vậy? Có phải vì nó sáng nhất không?
Vy gật đầu, đôi mắt cô vẫn dõi theo ánh sáng của ngôi sao trên bầu trời mô phỏng:
- Phải, nhưng không chỉ vì thế đâu ạ. Em thích Sao Chức Nữ vì nó từng là ngôi sao dẫn đường, ánh sáng của nó giúp những người đi lạc tìm về. Đối với em, Sao Chức Nữ giống như một biểu tượng của hy vọng. Dù đêm tối mịt mù đến đâu, chỉ cần ngước lên và thấy Sao Chức Nữ, em luôn cảm thấy yên tâm, như thể có một ánh sáng thì thầm bảo rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Huy khẽ mỉm cười, ánh mắt anh trở lại với ngôi sao, giọng trầm ấm:
- Anh cũng thấy Sao Chức Nữ đặc biệt. Không chỉ vì nó sáng, mà vì ánh sáng ấy bền bỉ, không bao giờ mất đi. Chắc là em cũng biết nhỉ, rằng theo thần thoại, Sao Chức Nữ thuộc chòm Thiên Cầm – cây đàn của Orpheus. Người ta nói, tiếng đàn của Orpheus đã lay động cả thần linh vì tình yêu dành cho người mình yêu. Dù câu chuyện ấy kết thúc trong mất mát, ánh sáng của Sao Chức Nữ vẫn ở đó, như một lời nhắc nhở rằng tình yêu thực sự không bao giờ lụi tàn, chỉ là nó chuyển thành một dạng khác – âm thầm và vĩnh cửu. Sao Chức Nữ không chỉ là ánh sáng dẫn lối trong đêm tối, mà còn như một ngọn lửa nhỏ, nhắc nhở những ai đã từng yêu, từng mất mát rằng, dù thế nào đi nữa, họ vẫn có thể bước tiếp với niềm tin và sự kiên định. Ánh sáng ấy không chỉ soi đường, mà còn khiến người ta nhớ rằng đôi khi, điều quan trọng nhất không phải là tìm kiếm sự hoàn hảo, mà là giữ vững những giá trị thực sự thuộc về mình.
Vy khẽ cười, ánh mắt cô long lanh:
- Đó cũng là lý do em thích chòm sao này. Vì em nghĩ, Sao Chức Nữ không chỉ dẫn lối mà còn là lời nhắc nhở rằng, chỉ cần tin vào chính mình, chúng ta cũng có thể tự tỏa sáng theo cách riêng. Dù cô đơn hay lạc lối, ánh sáng ấy vẫn rực rỡ và kiên định, không cần phụ thuộc vào bất kỳ điều gì xung quanh. Em muốn bản thân mình giống như ngôi sao đó – luôn sáng ngời, không bao giờ đánh mất phương hướng. Bởi đôi khi, thay vì cố gắng hòa vào ánh sáng của người khác, việc nhận ra và trân trọng giá trị trong chính ánh sáng của mình đã là đủ để tạo nên kỳ diệu.
Huy khẽ mỉm cười, ánh mắt anh bất giác cũng hướng về ngôi sao sáng rực trên bầu trời mô phỏng:
- Nghe em nói, anh chợt nghĩ... ánh sáng của Sao Chức Nữ không chỉ đẹp vì nó rực rỡ, mà vì nó bền bỉ. Nó không cố gắng cạnh tranh với những ngôi sao khác, mà chỉ lặng lẽ tỏa sáng, như thể nói với vũ trụ rằng: 'Tôi là chính tôi.' Có lẽ, điều làm Sao Chức Nữ đặc biệt chính là sự kiên định đó – sáng theo cách của mình, dù ở bất kỳ nơi đâu.
Nói rồi, cả hai im lặng bước đi, không khí giữa họ thoảng chút suy tư. Khi đến mô hình hệ Mặt Trời, Huy dừng lại thật lâu trước sao Diêm Vương – hành tinh nhỏ bé từng bị loại khỏi danh sách chính thức. Ánh mắt anh dán chặt vào mô hình ấy, sâu lắng và đượm chút trầm tư khó tả.
- Còn anh? Anh thích sao Diêm Vương sao? - Vy hỏi, khi nhận thấy Huy đang chăm chú nhìn vào mô hình hành tinh xa xôi đó.
Huy mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên sự trầm tư, như thể có một niềm yêu thích đặc biệt với sao Diêm Vương.
- Ừ, anh rất thích sao Diêm Vương. Em biết không, sao Diêm Vương còn có tên gọi khác là Pluto đấy. Nó là hành tinh xa Mặt Trời nhất, cũng giống như một 'ánh sao tàn' trong vũ trụ rộng lớn này, giống như anh vậy. Sao Diêm Vương không nhận được ánh sáng trực tiếp từ Mặt Trời, khoảng cách của nó với chúng ta thật sự khủng khiếp, tới gần 5.9 tỉ năm ánh sáng. Vì thế, nó không hề có bất kỳ tia sáng nào có thể chiếu đến nó. - Huy giải thích, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy cảm hứng, nhưng có thể cảm nhận được một chút nỗi buồn trong đó. - Khi anh đứng từ đây và nhìn vào sao Diêm Vương, nó giống như một ngọn lửa đã tắt, mãi chìm trong bóng tối. Nó là hành tinh nhỏ bé nhất, xa xôi nhất và từng bị loại khỏi danh sách các hành tinh chính thức. Nhưng dù không được công nhận, nó vẫn kiên định trong quỹ đạo của mình. Anh cảm thấy nó giống như một người bị lãng quên nhưng vẫn mạnh mẽ tồn tại, âm thầm giữ lấy bản thân giữa sự bao la của vũ trụ.
Vy im lặng, cảm nhận được sự cô đơn trong lời anh, đây là lần đầu cô cảm nhận được điều ấy trong cả 3 lần gặp anh. Cô nhìn về phía mô hình sao Diêm Vương, và cảm thấy như có một phần trái tim mình bị kéo vào đó, vào sự tĩnh lặng và đơn độc của hành tinh này.
- Nghe thật buồn nhỉ. - Vy nói, cảm giác tiếc nuối cho một hành tinh đã từng là một phần trong hệ Mặt Trời, nhưng lại bị loại bỏ vì những lý do khoa học. - Nhưng mà Pluto không phải là hoàn toàn cô đơn, một mình đâu. Nó có một vệ tinh nhỏ luôn đồng hành cùng. Anh biết Charon không? Charon là một vệ tinh nhỏ của Pluto. Điều đặc biệt là nó luôn hướng một mặt duy nhất về phía Pluto, giống như một người bạn trung thành luôn ở bên cạnh, không rời. Cả hai hành tinh này luôn di chuyển theo một quỹ đạo đặc biệt, như thể luôn cùng nhau, chẳng bao giờ rời nhau. Em nghĩ, điều đó cũng đẹp không kém gì ánh sáng rực rỡ của Vega.
Huy quay sang nhìn cô, đôi mắt anh thoáng chút ngạc nhiên rồi ánh lên vẻ dịu dàng. Anh khẽ mỉm cười:
- Em đúng là người thích nhìn mọi thứ theo hướng tích cực nhỉ. Nhưng em nói đúng. Pluto có Charon, giống như một lời nhắc nhở rằng ngay cả trong bóng tối, chúng ta cũng không thật sự đơn độc. Cái đẹp của vũ trụ đôi khi là sự gắn kết, dù ở trong những điều kiện tưởng chừng như vô vọng nhất. Và nếu xét theo cách đó, Pluto có thể xem là một biểu tượng của sự kiên cường, luôn giữ vững bản thân, dù là ánh sáng có chiếu vào hay không. Và vẻ đẹp của vũ trụ không chỉ nằm ở sự rộng lớn, mà còn ở những mối liên kết nhỏ bé. Dù là Pluto hay Charon, họ vẫn giữ nhau trong quỹ đạo, như một lời nhắc nhở rằng ngay cả trong bóng tối, chúng ta vẫn có thể tìm thấy ánh sáng của riêng mình.
Nghe Huy nói, Vy cảm thấy trái tim mình như được chạm vào một cái gì đó sâu thẳm. Cô quay lại nhìn Huy, cảm thấy như anh đang chia sẻ một suy nghĩ rất đặc biệt, và bỗng nhiên, những mối liên kết giữa họ dường như trở nên rõ ràng hơn. Trong khoảnh khắc, giữa những ánh sao và hành tinh, cô nhận ra rằng mỗi người đều có cách riêng để yêu vũ trụ – và cách Huy yêu Pluto khiến cô cảm nhận được một sự đồng điệu kỳ lạ.
- Anh nói đúng. Vũ trụ thật kỳ diệu. - Vy thầm nghĩ trong lòng, và rồi lại thấy mình bất giác cười, vui vẻ vì có thể trò chuyện với anh về những thứ mà cô cũng rất đam mê. Cô nhìn vào mắt Huy, bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ. - Anh Huy... Em có thể nói với anh một điều được không?
Huy dừng lại, ánh mắt anh vẫn dịu dàng như thế:
- Chuyện gì thế? Nếu được, anh sẽ giúp.
Vy hít một hơi, ánh mắt cô tràn đầy chân thành:
- Như anh cũng biết đó, em đang chuẩn bị tổ chức sinh nhật. Buổi hôm nay em cũng đến để tham khảo phong cách decor cho ngày hôm ấy. Nếu anh không bận, em muốn mời anh tới tham gia, được không ạ? Em nghĩ, nếu anh có mặt, buổi tiệc sẽ trọn vẹn hơn. Anh có muốn tham gia không ạ?
Huy ngạc nhiên nhìn cô, một chút bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt anh. Tuy nhiên, ánh mắt anh nhanh chóng dịu lại, rồi anh cười nhẹ, chạm tay vào cằm, suy nghĩ một lát trước khi lên tiếng:
- Cô bé, dù chúng ta mới gặp nhau vài lần thôi nhưng lần nào em cũng làm anh bất ngờ ấy. Hửm... chúng ta mới gặp nhau vài lần thôi mà... Em thấy ổn chứ?
Vy hơi khựng lại một chút, nhưng rồi cô cười nhẹ:
- Em ổn mà. Em biết, em trông thật kỳ lạ khi lại mời anh trong khi chúng ta mới gặp vài lần, nhưng từ khi em gặp anh, được nghe cách anh nói chuyện về vũ trụ, về những điều anh yêu thích, khiến em cảm thấy rất thoải mái. Vũ trụ đối với em không chỉ là những ngôi sao, hành tinh... mà còn là những người đặc biệt, như anh. Em không nghĩ rằng phải biết nhau thật lâu mới có thể mời một ai đó. Đối với em, chỉ cần tìm thấy một người khiến mình cảm thấy thoải mái, khiến mình học hỏi được điều gì đó, là đủ để em muốn họ ở bên trong những khoảnh khắc đặc biệt. Vậy nên, em muốn anh có mặt trong ngày đó. Được không ạ? Em sẽ nhắn chi tiết qua facebook cho anh.
Huy im lặng một lúc, như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi anh mỉm cười, giọng trầm ấm:
- Nếu em đã nói vậy, anh sẽ rất vui được tham dự. Nhưng nhớ nhé, đây là sinh nhật của em, nên hãy tận hưởng từng khoảnh khắc thay vì lo lắng quá nhiều.
Vy mỉm cười, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong lòng. Cô gật đầu:
- Dạ, em hứa. Cảm ơn anh.
Khi cả hai tiếp tục bước đi, không gian quanh họ dần yên lặng, chỉ còn ánh sáng dịu dàng của những mô hình sao và hành tinh trải dài. Vy khẽ liếc nhìn Huy, dáng vẻ anh trầm tư và điềm tĩnh, như thể đang hòa mình vào chính vũ trụ mà họ vừa trò chuyện. Trong lòng, cô thầm nghĩ:
"Vega – ngôi sao sáng nhất, rực rỡ và mạnh mẽ dẫn lối trong đêm tối. Pluto – hành tinh tối tăm nhất, xa xôi và cô đơn, nhưng vẫn âm thầm kiên định trong quỹ đạo của mình, không cần ánh mắt hay sự công nhận. Và Charon... một vệ tinh nhỏ bé, luôn ở bên Pluto, không phải để dẫn đường mà để đồng hành. Có lẽ, Charon chẳng cần tỏa sáng, bởi nó đã tìm được ý nghĩa của mình trong việc quay quanh Pluto, mãi mãi không rời. Ai cũng cần một Vega để dẫn lối, nhưng em nghĩ mình đã tìm thấy ánh sáng ấy rồi, ngay ở đây."
Vy dừng lại trước mô hình sao Diêm Vương, ánh mắt cô lặng lẽ hướng về nó. Khi nhìn Huy, cô chợt cảm thấy mọi thứ dường như rõ ràng hơn. Pluto – lặng lẽ nhưng đầy sức mạnh, giống như cách Huy mang theo một phần bí ẩn riêng, vừa cô độc lại vừa vững chãi. Còn cô, cô nguyện ý làm một Charon nhỏ bé – không cần nổi bật, không cần tỏa sáng, chỉ cần âm thầm quay quanh anh, chia sẻ những khoảng lặng mà không ai nhìn thấy.
Vy mỉm cười khẽ, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. Cô ngước lên nhìn Vega trên bầu trời mô phỏng – ánh sáng ấy vẫn rực rỡ, nhưng lòng cô bây giờ lại hướng về điều khác. Nếu Vega là ánh sáng dẫn lối, thì Pluto chính là hành tinh mà cô muốn ở bên, bất kể nó nằm trong bóng tối. Và cô chợt nhận ra, không cần gì hơn nữa – chỉ cần được ở đó, lặng lẽ, như chính Charon luôn ở cạnh Pluto, mãi mãi.
Về đến nhà, Vy thả người xuống ghế, tay với lấy điện thoại. Cô ngập ngừng mở Messenger, khung chat với Huy vẫn còn đó. Tim cô đập thình thịch. "Mình phải chào anh ấy trước nhỉ, nhưng nói gì đây để không kỳ..."
Cô suy nghĩ vài giây, rồi quyết định gõ một dòng ngắn gọn:"Hi anh!"
Nhấn gửi xong, Vy đặt điện thoại xuống ngay lập tức, như thể sợ màn hình bỗng dưng phát nổ. "Không biết anh ấy có thấy tin nhắn không? Có rep không? Mình có đường đột quá không nhỉ?" Mấy giây trôi qua dài như cả thế kỷ, và rồi... một chấm xanh nhỏ hiện lên và rồi Vy thấy ký tự ba chấm nhấp nháy hiện lên. "Aaa! Ảnh đang trả lời!" Tim cô bắt đầu đập thình thịch, cảm giác bồn chồn lan tỏa trong từng nhịp thở. Và rồi, tin nhắn của Huy hiện lên:
"Hi em nha."
Vy đọc xong, bất giác mỉm cười. "Trời ơi, anh ấy rep mình rồi. Sao mà dễ thương thế này..." Cô bối rối gõ tiếp, lòng ngập tràn niềm vui:
"À, hôm nay cảm ơn anh vì đã đồng ý tham dự sinh nhật của em ạ. Em rất vui luôn!"
Ký tự ba chấm lại xuất hiện. Vy không thể ngừng nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ đợi tin nhắn tiếp theo. "Ảnh nghĩ gì mà lâu vậy? Hay mình nhắn kỳ quá?" Nhưng rồi, câu trả lời của Huy xuất hiện:
Không có gì đâu. Anh rất vui khi được mời mà."
Vy đặt tay lên ngực, cảm giác trái tim mình muốn nhảy ra ngoài. "Ảnh không chỉ thân thiện mà còn ấm áp nữa, mình chết mất thôi..." Cô lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nhắn:
"Dạ, thật ra em đang suy nghĩ xem nên làm gì đặc biệt cho sinh nhật nữa. Vì em cũng đang tính làm một bức tranh treo trong buổi tiệc, nhưng lại hơi phân vân không biết nên vẽ theo phong cách nào. Anh nghĩ em nên chọn gì để hợp với chủ đề vũ trụ ạ?"
Ba chấm nhấp nháy trên màn hình. "Liệu mình hỏi vậy có làm khó anh ấy không nhỉ?" Vy bắt đầu lo lắng, nhưng tin nhắn của Huy nhanh chóng xuất hiện:
"Ý tưởng hay đó. Nếu là anh, anh nghĩ em có thể thử phong cách kết hợp giữa hiện thực và trừu tượng. Làm nổi bật các yếu tố như hành tinh, chòm sao bằng màu nước hoặc acrylic, thêm một chút ánh kim để tạo hiệu ứng lấp lánh. Hoặc em cũng có thể thử vẽ một góc nhìn từ Trái Đất hướng ra vũ trụ, làm điểm nhấn chính."
Vy đọc mà mắt sáng lên. "Wow, ý tưởng tuyệt vời! Sao mình không nghĩ ra nhỉ?" Cô mỉm cười, nhanh chóng gõ lại:
"Wow, nghe hay quá! Em sẽ thử phong cách anh nói xem sao. Cảm ơn anh nha. May mà em hỏi anh!"
Huy trả lời, vẫn giữ giọng điệu thân thiện:
"Không có gì đâu. Giúp được em là anh vui rồi. Anh chắc chắn em sẽ làm được. Nếu cần gì thêm thì cứ hỏi anh nhé."
Vy cũng nhanh đáp lại: "Em sẽ bắt đầu vẽ thử luôn đây. Có gì không biết em sẽ nhắn hỏi anh tiếp nha. Chúc anh làm việc hiệu quả!"
Huy trả lời: "Okie em. Em cũng vậy nè!"
Vy cười tủm tỉm, cảm giác trong lòng ấm áp hẳn. "Anh ấy đúng là vừa chu đáo vừa có gu thẩm mỹ. Không ngờ mình lại may mắn được nói chuyện với một người như thế." Đột nhiên, Vy khựng lại, ánh mắt mở to. "Chết rồi, mình chưa nhắn địa điểm và thời gian thì làm sao anh ấy biết mà tham dự nhỉ!" Nói rồi, không kịp nghĩ, Vy nhanh chóng gõ thêm tin nhắn:
"À, em quên chưa nhắn chi tiết sinh nhật. Tiệc sẽ tổ chức vào lúc 6 giờ tối ngày 12/12, ở quán cà phê Ánh Sao, gần trường em ạ. Anh nhớ đến đúng giờ nha."
Dấu ba chấm nhấp nháy lại hiện lên, rồi Huy trả lời:
"Được rồi, anh sẽ có mặt đúng giờ. Cảm ơn em đã nhắc nha."
Vy tắt điện thoại, ngồi yên một lúc, ánh mắt lấp lánh. "Mình đúng là may mắn khi gặp được anh ấy, vừa giỏi vừa tốt bụng." Cô đứng dậy, lấy giấy vẽ và màu ra, sẵn sàng bắt tay vào ý tưởng vừa được gợi ý. Trong đầu, hình ảnh các hành tinh và ánh sáng lấp lánh dần hiện lên, hòa quyện vào cảm giác phấn khích của cô.
Vừa nghĩ Vy vừa cầm cọ lên, và Vy bắt đầu vẽ. "Vũ trụ không chỉ là những hành tinh xa xôi, mà còn là nơi chúng ta tìm thấy những kết nối ý nghĩa." Cô mỉm cười, tiếp tục dồn tâm huyết vào từng nét vẽ.
Và rồi ngày sinh nhật Vy cuối cùng cũng đến. Buổi tiệc được tổ chức tại một quán cà phê nhỏ nhưng ấm cúng, không gian được trang trí theo phong cách vũ trụ mà Vy yêu thích. Trên trần nhà, những bóng đèn led hình các vì sao tỏa sáng, tạo nên một không gian huyền ảo như đang ở giữa vũ trụ mênh mông. Cả căn phòng được trang trí bằng những quả cầu ánh sáng, giống như những hành tinh bay lơ lửng, mỗi quả cầu mang một màu sắc rực rỡ khác nhau – xanh, tím, hồng, vàng – làm bừng sáng không gian. Những tấm banner vẽ hình các chòm sao, các hành tinh lớn, và thậm chí là mặt trăng, tạo nên một không gian vừa mơ mộng, vừa huyền bí.
Lúc này Vy đứng ở góc phòng, trò chuyện vui vẻ cùng bạn bè, Vy mặc chiếc váy trắng tinh khôi, thiết kế nhẹ nhàng và thanh thoát, ôm vừa vặn cơ thể. Phần cổ áo hơi xẻ nhẹ, làm tôn lên làn da mịn màng và mái tóc dài xõa tự nhiên của cô. Chiếc váy ôm sát cơ thể, tạo nên vẻ thanh thoát nhưng cũng đầy quyến rũ. Những ngôi sao nhỏ và các dải sáng lấp lánh trên váy khiến Vy giống như một phần của vũ trụ, nổi bật trong không gian lung linh của quán cà phê. Cả không gian dường như lặng lại khi Vy bước vào, vẻ đẹp của cô tỏa sáng giữa những ánh đèn lung linh. Cô cười nhẹ, ánh mắt lóe lên niềm vui khi nhìn thấy những người bạn đang tận hưởng bữa tiệc.
Khi Huy bước vào, anh không khỏi ngạc nhiên trước sự tỉ mỉ và tinh tế của mọi thứ. Không gian tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ, tiếng nhạc du dương vang lên, và những người bạn của Vy đang trò chuyện vui vẻ, cười đùa. Mọi thứ đều hài hòa và đẹp mắt, khiến Huy cảm nhận được sự chú ý và tâm huyết mà Vy đã bỏ vào buổi tiệc này.
Lúc Huy bước vào, anh thu hút mọi ánh nhìn, nhưng không phải vì sự thay đổi đột ngột, mà chính bởi cách anh luôn giữ được phong thái điềm tĩnh, tự nhiên vốn có. Huy hôm nay không khác nhiều so với thường ngày – vẫn là ánh mắt sâu lắng và nụ cười dịu dàng ấy. Nhưng trong không gian lung linh này, vẻ ngoài của anh dường như hòa cùng ánh sáng, tỏa ra một sức hút khó cưỡng. Huy mặc một bộ vest tối màu lịch lãm, áo sơ mi trắng vừa vặn, còn trên cổ là một chiếc cà vạt đen thanh lịch. Bộ trang phục này không chỉ làm anh trở nên quyến rũ mà còn tôn lên vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng lại đầy dịu dàng của anh. Sự đơn giản nhưng tinh tế trong cách anh ăn mặc khiến anh trông như một nhân vật trong những câu chuyện cổ tích.
Anh cầm trong tay một bó hoa nhỏ, những bông hoa trắng thuần khiết với chút sắc tím nhẹ, giống như dải ngân hà đang nở rộ ngay trước mắt. Khi anh bước vào, nụ cười ấm áp của anh khiến không gian trở nên tươi sáng hơn, giống như ánh sáng dịu dàng của mặt trăng chiếu rọi vào đêm tối.
Vy, đang đứng trò chuyện cùng bạn bè, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Ánh và Ngọc cũng đang trò chuyện với Vy, rồi đột nhiên Ánh nói:
- Này! Nhìn xem ai đến kìa!
Ngọc và Vy lập tức chú ý theo, ánh mắt đầy tò mò. Cả Ngọc và Ánh đều nháy mắt với nhau, rồi nhìn Vy, như thể đang chờ phản ứng của cô. Ánh cười khúc khích, Vy:
- Mau ra chào anh ấy đi!
Vy đỏ mặt, cảm giác tim đập nhanh hơn một chút, nhưng cũng không thể không mỉm cười trước sự nghịch ngợm của bạn bè. Cô quay lại và bắt gặp ánh mắt của Huy. Một cảm giác ngỡ ngàng lướt qua cô. Anh đứng đó, như một hoàng tử trong bộ đồ dạ hội, khiến cô không thể rời mắt. Tim Vy đập loạn nhịp, không hiểu sao khi nhìn anh lại có cảm giác như mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt. Đặc biệt là đôi mắt anh – đầy chiều sâu, như thể đã nhìn thấy hàng triệu vì sao trong vũ trụ, làm Vy không thể rời mắt. Một sự hiện diện đầy lôi cuốn, như một ngôi sao mới chớm sáng trong bầu trời đêm.
- Đừng ngại, mau đi đi! - Ngọc đẩy nhẹ Vy về phía trước và cười tinh quái.
Vy hơi loạng choạng, ngay khi Vy định bước về phía Huy, một người bạn thiếu chú ý vội vàng đi qua, vô tình làm đổ cốc Sting đỏ vào váy cô. Cả đám người giật mình, rồi tiếng xin lỗi rối rít vang lên:
- Ôi, xin lỗi Vy! Mình không cố ý! - Cô bạn hoảng hốt.
Vy hơi giật mình, nhìn chiếc váy trắng của mình bị loang lổ vệt đỏ, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười, vẫy tay chấp nhận lời xin lỗi:
- Không sao đâu, thật sự không sao... bà cũng không cố ý mà.
Nói rồi Vy nhìn chiếc váy yêu thích của mình bị ướt và không biết phải làm sao cả. Vy không cầm theo trang phục dự phòng và đây không phải là nhà cô để cô có thể dễ dàng thay đi chiếc váy ấy.
Ánh và Ngọc đang đứng gần đó, vừa chứng kiến toàn bộ sự việc. Cả hai vội tiến lại gần, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
- Trời ơi, sao lại thành ra thế này? - Ngọc lên tiếng, ánh mắt lo lắng nhìn Vy.
Vy khẽ lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, dù gương mặt cô hiện rõ sự bất an:
- Không sao đâu, là vô ý thôi. Tao cũng không cẩn thận đứng giữa lối đi mà.
Ánh nhìn xuống vết bẩn trên chiếc váy, rồi quay sang Vy với giọng đầy lo ngại:
- Nhưng giờ mày tính sao đây? Váy mày thế này thì làm sao tiếp tục dự tiệc được nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro