
Chương 3: Dưới Gánh Nặng Vô Hình
Sau cuộc đối đầu trong phòng họp, An Nhiên rời tầng 20 với đôi tay siết chặt đến run rẩy. Lời nói lạnh lùng của Hàn Minh Tuấn vẫn ám ảnh cô: "Tôi muốn xem cô cứng đầu được bao lâu." Cô cắn môi, tự nhủ trong lòng: "Hắn muốn thử thì mình sẽ cho hắn thấy, mình không dễ bị khuất phục đâu." Nhưng cô không ngờ rằng, những ngày tiếp theo sẽ biến thành cơn ác mộng mà cô không thể lường trước.
Chiều hôm đó, mưa rơi nặng hạt, gió lạnh thổi qua những con phố Hà Nội như muốn cuốn đi chút sức lực cuối cùng của Nhiên. Khi cô vừa ngồi vào bàn làm việc, một email từ trợ lý giám đốc gửi đến: yêu cầu cô ở lại làm thêm giờ để sửa toàn bộ báo cáo tài chính tháng trước vì "sếp không hài lòng". Deadline là 8 giờ sáng mai. Nhiên nhìn đồng hồ – đã 6 giờ tối – lòng dâng lên một cảm giác bất công. Nhưng cô không thể từ chối, đành cắm cúi ngồi lại trong văn phòng vắng tanh, ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của cô.
Đêm khuya, khi cô vừa hoàn thành bản sửa cuối cùng, điện thoại rung lên với một tin nhắn lạ: "Cẩn thận đấy, đừng để công sức đổ sông đổ biển." Nhiên cau mày, nghĩ đó chỉ là trò đùa vô thưởng vô phạt, nhưng một linh cảm xấu khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô đứng dậy, định ra về, thì cả văn phòng đột nhiên tối sầm – mất điện. Tiếng mưa bên ngoài át đi mọi âm thanh, chỉ còn tiếng gió rít qua cửa kính như tiếng thì thầm đầy ẩn ý.
"Ai ngoài đó vậy?" Nhiên gọi lớn, giọng hơi run. Không có ai trả lời. Cô vội lấy túi xách, bước nhanh ra cửa, nhưng thang máy không hoạt động. Điện thoại lại rung lên: "Kiểm tra lại bàn làm việc đi, đừng để sót thứ gì." Nhiên quay lại, phát hiện tập tài liệu cô vừa sửa đã bị xáo trộn, một vài trang quan trọng biến mất. Cô hoảng hốt lục tìm khắp nơi, mồ hôi túa ra dù trời lạnh buốt. Cuối cùng, cô tìm thấy chúng dưới gầm bàn, nhưng giấy đã nhăn nhúm, như thể ai đó cố tình làm hỏng.
Khi ra đến đường, đôi giày ướt sũng khiến cô trượt chân ngã trên vỉa hè, đầu gối rách một mảng, máu thấm qua quần jeans. Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi đen bóng lao qua, đèn pha rọi thẳng vào mặt cô, suýt nữa làm cô ngã lần nữa. Nhiên ngẩng lên, nhận ra đó là một chiếc Bentley – giống hệt xe của Hàn Minh Tuấn cô từng thấy trước công ty. "Hắn..." cô lẩm bẩm, nghi ngờ bắt đầu len lỏi trong đầu. "Hắn muốn phá mình đến thế sao?"
Sáng hôm sau, Nhiên đến công ty với đôi mắt thâm quầng và vết thương chưa lành. Cô đặt tập tài liệu lên bàn Tuấn, giọng cứng rắn: "Xong rồi. Anh kiểm tra đi." Tuấn ngước lên, ánh mắt lướt qua cô, thoáng dừng lại ở vết rách trên quần, nhưng hắn chẳng buồn hỏi han. "Trông cô thảm hại thật," hắn nhếch môi, giọng mỉa mai. "Nếu yếu thế này thì nghỉ việc sớm đi, đừng làm mất mặt tôi."
Nhiên nắm chặt tay, cố giữ bình tĩnh. "Anh không cần giả vờ quan tâm," cô đáp, giọng run vì tức giận. "Tối qua là anh cố ý làm khó tôi, đúng không? Muốn tôi bỏ cuộc à?" Tuấn nhíu mày, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng. "Cô nói gì vậy? Tôi không rảnh để quan tâm mấy chuyện vớ vẩn của cô."
"Đừng chối," Nhiên gằn giọng. "Mất điện, giấy tờ bị xáo trộn, rồi cả chiếc xe đó – anh nghĩ tôi không nhận ra sao?" Tuấn đứng dậy, bước đến gần cô, ánh mắt sắc như dao. "Cô muốn đổ lỗi cho tôi thì tìm bằng chứng đi," hắn nói, giọng trầm lạnh. "Nhưng đừng để tôi phải dạy cô cách biết điều."
Nhiên lùi lại, lòng rối bời giữa nghi ngờ và sợ hãi. Mọi chuyện quá trùng hợp – từ thái độ khắc nghiệt của Tuấn đến những sự cố liên tiếp. Cô tự nhủ phải tìm ra sự thật, dù điều đó có nghĩa là đối đầu trực diện với hắn.
Tối đó, khi Nhiên về đến nhà, cô phát hiện một phong bì trắng nhét dưới cửa. Bên trong là một tờ giấy in dòng chữ ngắn gọn: "Lần này chỉ là cảnh báo. Đừng để có lần sau." Không có chữ ký, không manh mối, nhưng nét chữ cứng nhắc khiến cô liên tưởng đến những email công việc từ văn phòng Tuấn. Tay cô run lên, đầu óc quay cuồng. "Hắn muốn dồn mình vào đường cùng thật rồi..." cô thì thầm, lòng căm hận xen lẫn bất lực.
Nhưng cô không biết rằng, trong căn penthouse sang trọng của mình, Minh Tuấn đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly rượu vang, ánh mắt tối lại khi xem một đoạn camera an ninh. Hình ảnh cho thấy một cô gái tóc đỏ lén lút rời khỏi tòa nhà công ty ngay sau giờ mất điện. "Ai đang chơi trò này vậy?" hắn lẩm bẩm, nhếch môi cười lạnh. Hắn không hề biết Nhiên đang nghĩ gì, và cũng không ngờ rằng chính sự lạnh lùng của mình đang khiến cô hiểu lầm.
Ẩn trong bóng tối, cô gái tóc đỏ – người từng là bạn thân thời đại học của Nhiên, giờ là kẻ ganh ghét cô vì một hợp đồng lớn mà Nhiên vô tình được chú ý – mỉm cười đầy ác ý. "An Nhiên, mày dám tỏa sáng trước mặt tao à?" cô ta lẩm bẩm, tay gõ một tin nhắn khác nhưng chưa gửi. "Tao sẽ khiến mày mất hết, và Hàn Minh Tuấn sẽ chỉ nhìn tao thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro