Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Khoảng cách

Cuộc gặp gỡ bất ngờ tại quán cà phê đêm đó đã khơi dậy một cơn bão cảm xúc trong lòng Minh Phúc, như một cơn lốc xoáy cuốn phăng đi mọi sự bình yên mà cậu đã cố gắng xây dựng. Những ký ức đau buồn, những tổn thương sâu sắc mà Duy Thuận đã gây ra, lại ùa về, gặm nhấm trái tim cậu, khiến cậu cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một vòng xoáy của quá khứ. Một mặt, cậu cảm thấy đau đớn và phẫn nộ, muốn trút hết mọi oán hận lên người đàn ông đã từng làm cậu tổn thương. Mặt khác, cậu không thể phủ nhận rằng, trái tim cậu vẫn còn rung động trước Duy Thuận, một thứ cảm xúc phức tạp, pha lẫn giữa yêu và hận, giữa nhớ nhung và oán trách, giữa hy vọng và tuyệt vọng.

Tuy nhiên, Minh Phúc biết rằng, cậu không thể để bản thân mình lặp lại sai lầm, không thể để quá khứ nhấn chìm hiện tại và tương lai của mình. Cậu đã từng yêu Duy Thuận một cách mù quáng, trao cho anh ta tất cả sự tin tưởng và tình yêu của mình, như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ nhận lại sự lạnh lùng và phản bội, sự thờ ơ và vô tâm, sự tàn nhẫn và phũ phàng. Cậu không muốn quay trở lại những tháng ngày đau khổ ấy, những tháng ngày mà cậu đã sống trong bóng tối của một mối tình đơn phương, những tháng ngày mà cậu đã phải chịu đựng sự dày vò của một trái tim tan vỡ, những tháng ngày mà cậu đã mất đi đứa con của mình. Cậu muốn bảo vệ trái tim mình, bảo vệ hạnh phúc mà chính cậu đã khó khăn lắm mới có được, bảo vệ cuộc sống mới mà cậu đã cố gắng xây dựng, bảo vệ đứa con mà cậu đã mất. Vì vậy, cậu quyết định dựng lên một bức tường vô hình giữa cậu và Duy Thuận, một bức tường được xây dựng từ những tổn thương và sự thất vọng, một bức tường được xây dựng từ sự sợ hãi và bất an. Cậu không muốn để anh ta bước vào cuộc sống của mình một lần nữa, không muốn để anh ta phá vỡ sự bình yên mà cậu đang có, không muốn lại phải chịu đựng những đau khổ mà anh ta đã gây ra.

Sau buổi gặp gỡ đó, Minh Phúc cố gắng tránh mặt Duy Thuận, như một con chim non cố gắng trốn tránh kẻ săn mồi. Cậu không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của anh ta, không muốn nghe bất cứ lời giải thích hay xin lỗi nào từ anh ta, không muốn nghe bất cứ điều gì liên quan đến anh ta. Cậu cũng hạn chế xuất hiện ở những nơi mà cậu biết Duy Thuận có thể đến, không muốn chạm mặt anh ta, không muốn khơi dậy những ký ức đau buồn, không muốn khơi dậy những cảm xúc hỗn độn. Cậu muốn sống một cuộc sống bình yên, một cuộc sống không có anh ta.

Duy Thuận cảm thấy khó hiểu và thất vọng trước thái độ của Minh Phúc, như một người bị lạc lõng giữa sa mạc, không tìm thấy lối ra. Anh không hiểu tại sao cậu lại xa lánh mình như vậy, tại sao cậu lại dựng lên một bức tường ngăn cách giữa hai người. Anh đã cố gắng xin lỗi và giải thích, đã cố gắng chứng minh sự chân thành của mình, nhưng Minh Phúc vẫn không chịu mở lòng, vẫn không chịu cho anh ta một cơ hội, vẫn không chịu tha thứ cho anh ta. Anh cảm thấy bất lực và đau khổ, như một con thú bị thương, không biết phải làm gì để chữa lành vết thương lòng của Minh Phúc.

Anh quyết định tìm đến gặp Minh Phúc một lần nữa, quyết định phá vỡ bức tường vô hình mà cậu đã dựng lên. Anh muốn nói chuyện rõ ràng với cậu, muốn biết lý do tại sao cậu lại đối xử với mình như vậy, muốn biết liệu còn có cơ hội nào cho hai người hay không, muốn biết liệu anh có thể bù đắp những tổn thương mà anh đã gây ra cho cậu hay không.

Một buổi tối, Minh Phúc vừa kết thúc buổi tập nhạc, cơ thể mệt mỏi nhưng tâm hồn lại tràn đầy sự thỏa mãn, thì Duy Thuận xuất hiện trước cửa phòng tập, như một bóng ma ám ảnh, như một lời nhắc nhở về quá khứ đau buồn. Anh nhìn cậu, ánh mắt đầy sự kiên định, sự quyết tâm, không hề có ý định từ bỏ, không hề có ý định buông tay.

"Chúng ta cần nói chuyện," Duy Thuận nói, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sự kiên quyết, như một mệnh lệnh không thể chối từ, như một lời van xin từ tận đáy lòng.

Minh Phúc do dự, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý, cậu biết rằng, cậu không thể trốn tránh Duy Thuận mãi mãi, cậu cần phải đối mặt với anh ta, đối mặt với quá khứ của mình, đối mặt với những cảm xúc hỗn độn trong lòng.

Họ tìm đến một công viên gần đó, nơi họ có thể nói chuyện riêng tư, nơi không có ai làm phiền. Minh Phúc ngồi xuống ghế đá, nhìn Duy Thuận, ánh mắt lạnh lùng, như một tảng băng trôi, như một lưỡi dao sắc bén.

"Anh muốn nói gì?" Minh Phúc hỏi, giọng nói không chút cảm xúc, như một sự thờ ơ đến tàn nhẫn.

"Anh muốn biết tại sao em lại xa lánh anh," Duy Thuận trả lời, ánh mắt không rời khỏi cậu, như muốn tìm kiếm câu trả lời trong đôi mắt cậu, như muốn tìm kiếm một tia hy vọng. "Anh đã làm gì sai sao?"

"Anh không làm gì sai cả," Minh Phúc nói, giọng nói đầy sự mỉa mai, như một lời chế giễu, như một sự châm biếm đến cay đắng. "Anh chỉ là không yêu em thôi, đó là sai lầm lớn nhất của anh, đó là tội lỗi không thể tha thứ."

Duy Thuận im lặng, không biết phải nói gì, không biết phải giải thích như thế nào. Anh không ngờ rằng, Minh Phúc lại nói ra những lời này, những lời nói như những mũi tên nhọn hoắt, găm sâu vào trái tim anh, khiến anh cảm thấy đau đớn và bất lực.

"Em không muốn quay lại quá khứ," Minh Phúc nói tiếp, giọng nói run rẩy, như một lời van xin, như một lời cầu xin. "Em không muốn lại phải chịu đựng những đau khổ mà anh đã gây ra, em không muốn lại phải sống trong bóng tối, em không muốn lại phải mất đi đứa con của mình."

"Anh biết anh đã sai," Duy Thuận nói, giọng nói đầy sự hối hận, sự ăn năn, sự đau khổ. "Nhưng anh đã thay đổi, anh đã nhận ra sai lầm của mình. Anh yêu em, Minh Phúc, anh yêu em thật lòng."

Minh Phúc bật cười, một nụ cười chua xót, một nụ cười đầy sự hoài nghi, một nụ cười đầy sự chế giễu. "Anh yêu em?" cậu hỏi, giọng nói đầy sự mỉa mai, sự chế giễu. "Nếu anh yêu em, anh đã không đối xử với em như vậy, anh đã không làm tổn thương em, anh đã không bỏ rơi em."

Duy Thuận im lặng, không biết phải trả lời như thế nào, không biết phải giải thích như thế nào để Minh Phúc tin tưởng. Anh biết rằng, anh không thể xóa bỏ quá khứ, không thể xóa bỏ những tổn thương mà anh đã gây ra cho Minh Phúc, nhưng anh hy vọng rằng, Minh Phúc sẽ cho anh một cơ hội để bù đắp, để chứng minh tình yêu của mình, để chứng minh rằng anh đã thay đổi.

"Hãy để em yên," Minh Phúc nói, đứng dậy, quay lưng bước đi, không muốn nhìn thấy Duy Thuận thêm một giây phút nào nữa. "Em không muốn gặp lại anh, em cần thời gian để quên đi tất cả, em cần thời gian để chữa lành vết thương lòng."

Nói xong, Minh Phúc quay lưng bước đi, để lại Duy Thuận một mình trong công viên vắng lặng, giữa màn đêm tĩnh mịch, giữa những suy nghĩ hỗn độn. Anh nhìn theo bóng lưng cậu, cảm thấy một sự bất lực và đau khổ tột cùng, như một con thú bị thương, không biết phải đi về đâu, không biết phải làm gì để sửa chữa sai lầm của mình.

Minh Phúc đã dựng lên một bức tường vô hình giữa cậu và Duy Thuận, một bức tường được xây dựng từ những tổn thương và sự thất vọng, một bức tường được xây dựng từ sự sợ hãi và bất an. Cậu không muốn để anh ta phá vỡ bức tường ấy, không muốn để anh ta bước vào thế giới của mình một lần nữa, không muốn lại phải chịu đựng những đau khổ mà anh ta đã gây ra. Liệu Duy Thuận có thể phá vỡ bức tường ấy? Liệu Minh Phúc có thể tha thứ cho anh ta? Liệu họ có thể tìm thấy hạnh phúc bên nhau? Hay là họ sẽ mãi mãi bị chia cắt bởi quá khứ và những tổn thương?

Hi , mấy bạn mình là Di nếu các bạn đọc truyện có ý kiến gì cứ cmt góp ý nha . Motip của tui lúc đầu chỉ cho Phúc trùng sinh thôi nhưng tui nghĩ rằng một mình Phúc thì sẽ cô đơn lắm nên cho anh Jun theo luôn , tui sẽ bật mí tại sao anh Jun lại trùng sinh về quá khứ ở một chương nào đó bất kì . Cảm ơn các bạn đã đọc fic của mình bộ truyện mình tâm đắc từ khi coi ATRVNCG , mình rất thích otp JunPhuc - STNeko- SooKay nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro