Thích từ lâu
Trong ánh đèn mờ của buổi tối, Karina và Winter ngồi bên nhau trong một góc khuất của quán cà phê gần ngôi trường của họ
Mỗi lần như vậy, Karina luôn cảm thấy thoải mái và an yên khi có Winter bên cạnh. Nhưng hôm nay, có một điều gì đó trong lòng cô khiến trái tim không thể bình tĩnh. Một cỗ cảm xúc lạ lẫm bao trùm lấy cô mỗi khi ở gần em. Karina đã yêu Winter từ lâu
Cô đã yêu em từ thời cấp 3, đó là một buổi chiều tà. Cô cùng em đi dạo dọc bãi biển, nơi sóng vỗ nhẹ vào bờ, tạo nên những tiếng rì rào êm đềm. Em im lặng bước cạnh tôi, đôi chân trần lướt nhẹ trên cát ấm, và tôi chỉ có thể nhìn em, cảm nhận mỗi bước đi của em như một bản nhạc nhẹ nhàng chạm vào trái tim tôi. Lần đầu tiên, tôi không thể giải thích được cảm giác trong lòng, một sự xao xuyến mà tôi chưa bao giờ cảm nhận trước đây.
Bỗng dưng, tôi dừng lại, ánh mắt không rời khỏi em. Lúc này, ánh sáng chiều tà dường như chỉ chiếu sáng riêng em, làm cho em càng thêm lung linh, đẹp đẽ. Tim tôi đập mạnh, như thể tất cả nhịp sống của tôi đều gói gọn trong khoảnh khắc này.
Em biết không "lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, có một điều gì đó đặc biệt khi tôi ở bên em. Và tôi cảm thấy… mình yêu em."
nhưng cô không dám thừa nhận điều đó, không dám nói ra vì sợ rằng tình bạn của họ sẽ thay đổi.
Cô ước rằng, lúc đó em quay lại nhìn tôi, đôi mắt sáng lấp lánh trong ánh hoàng hôn, rồi chậm rãi mỉm cười. Một nụ cười thật nhẹ nhàng nhưng lại làm tim cô đập nhanh hơn. "Vậy sao? Em cũng cảm thấy vậy."
Ngày hôm ấy, dưới ánh chiều tà, tôi đã yêu em — một tình yêu không cần lời hứa, chỉ cần sự hiện diện của em trong thế giới của tôi. Và cô biết rằng, từ giờ trở đi, mỗi lần chiều tà đến, cô sẽ lại nhớ về khoảnh khắc đầu tiên yêu em.
Winter, cô gái có nụ cười luôn khiến Karina thấy ấm áp, nhưng cũng chính là người khiến trái tim cô loạn nhịp mỗi khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy. Winter không giống ai khác, cô ấy có một vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng mỗi khi cười, Karina lại thấy sự ấm áp len lỏi vào trong tâm hồn mình. Karina không thể lý giải được vì sao mình lại yêu Winter theo cách này, nhưng cô không thể chối bỏ được cảm xúc của bản thân.
"Winter, cậu có bao giờ nghĩ rằng… đôi khi chúng ta có thể yêu một người mà không thể nói ra không?" Karina lặng lẽ hỏi, giọng hơi run.
Winter quay sang nhìn Karina, ánh mắt sâu thẳm khiến Karina không thể thoát ra. Cô không biết tại sao, nhưng hôm nay, Winter lại im lặng lâu hơn thường lệ, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
"Có lẽ là có." Winter trả lời, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng. "Cậu đang nói về gì vậy, Karina?"
Karina nuốt nghẹn, nhưng lần này cô quyết tâm nói ra những gì mình đã giấu kín bấy lâu. Cô nhìn sâu vào đôi mắt của Winter, như thể muốn truyền tải tất cả những cảm xúc mà cô đang cất giấu.
"Mình yêu cậu, Winter. Mình yêu cậu rất nhiều, hơn cả tình bạn." Karina thì thầm, giọng nghẹn lại.
Winter im lặng một lúc lâu, Karina không thể đoán được suy nghĩ của em. Nhưng rồi, Winter đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Karina, một cử chỉ ấm áp và dịu dàng. Đôi mắt của Winter không còn lạnh lùng nữa, thay vào đó là một ánh nhìn đầy chân thành.
"Em cũng yêu bạn, Karina. Chỉ là, em không dám nói ra vì sợ làm mọi thứ phức tạp hơn."
Karina không thể tin vào tai mình, mọi thứ như vỡ òa. Cô không ngờ rằng Winter cũng có cảm xúc giống mình. Lúc này, trái tim Karina như tan chảy, và những lo lắng bấy lâu dường như biến mất. Họ ngồi im lặng, để cho những cảm xúc chân thành lấp đầy không gian, để cho tình yêu giữa họ được sinh sôi.
Mưa vẫn rơi bên ngoài, những giọt nước nhẹ nhàng lăn dài trên cửa sổ, tạo thành những vệt mờ trong không gian tĩnh lặng. Trong quán cà phê nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu trên những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, tạo nên một không khí thật yên bình. Karina và Winter ngồi đối diện nhau, đôi mắt họ nhìn nhau với những cảm xúc chân thành mà từ lâu họ đã cố gắng giấu kín.
Karina cảm thấy tim mình đập mạnh, như thể nhịp đập của cả thế giới đều tụ lại vào khoảnh khắc này. Winter, với nụ cười ấm áp ấy, không còn là người bạn thân mà Karina luôn coi trọng, mà là ai đó đặc biệt hơn rất nhiều. Cả hai đều nhận ra điều đó, mặc dù trước đây họ vẫn chưa dám thổ lộ tình cảm của mình.
Karina mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, không còn sự ngượng ngùng hay lo lắng nữa. Winter cũng vậy, đôi mắt cô lấp lánh, ánh nhìn đầy yêu thương và dịu dàng. Đã lâu rồi, cả hai đều cảm thấy như đang sống trong một giấc mơ ngọt ngào, nơi họ không cần phải giấu giếm nữa, nơi tình yêu có thể được thừa nhận mà không có sợ hãi hay e dè.
"Chúng ta không cần phải giấu diếm nữa, phải không?" Karina lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, nhưng trong đó ẩn chứa sự kiên định.
Winter nhẹ nhàng gật đầu, đôi tay nắm chặt lấy tay Karina, như một lời cam kết. "Ngốc ạ. Tình yêu giữa chúng ta là thứ gì đó rất đẹp đẽ, rất chân thật, và xứng đáng được trân trọng."
Giữa những tiếng mưa rơi và những ngọn đèn mờ, Karina và Winter không còn cảm thấy sự cô đơn nữa. Họ tìm thấy nhau trong những khoảnh khắc nhỏ bé ấy, và từ giờ trở đi, tình yêu ấy sẽ không còn phải giấu kín.
Tình yêu của họ không chỉ là một sự kết nối giữa hai trái tim, mà còn là một sự an yên tuyệt đối, nơi mà những lo lắng và sợ hãi không còn tồn tại nữa.
Và dưới cơn mưa ngoài kia, họ biết rằng, dù cho cuộc sống có thể không hoàn hảo, nhưng tình yêu mà họ dành cho nhau là tất cả những gì họ cần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro